Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!
-
C88: Phiên ngoại 2
Hơn nửa đêm, tất cả các nhà xung quanh đã tắt hết đèn, chỉ trừ một căn hộ duy nhất còn để đèn sáng trưng. Thanh niên từ trong toilét bước ra, cả người vẫn còn vương hơi nước ẩm, một cái quần dài bên dưới. Vì trời khá nóng nên phần bên trên hoàn toàn để lộ. Cẩm Lễ ngồi ở ghế salông trong phòng khách, khui một chai whisky bắt đầu uống. Cái ly rỗng đã đóng một lớp bụi, cậu rửa qua một lần nước nóng, đổ rượu vào ly trực tiếp uống.
Vấn đề là, dù cậu có uống đến cách mấy, khuôn mặt kia vẫn hiện lên khá rõ ràng trong tâm trí, như một cái dấu mác ghim trong não cậu, không thể quên được, chỉ có thể đậm hơn. Gần 6 giờ sáng, Cẩm Lễ đã khui đến chai thứ hai, thanh niên ngồi vắt chéo chân, rất kiên nhẫn nuốt vào từng ngụm. Cậu gọi một cuộc điện thoại, lần thứ nhất không ai bắt máy, nhưng đến lần thứ ba, bên đầu dây kia đã có người trả lời, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu
- Xin chào, cảm ơn anh đã gọi đến số máy chính của Diệp tổng, hiện giờ anh ấy đang không tiện, tôi có thể giúp gì được cho anh.
Cẩm Lễ môi hơi run, cậu mở miệng nhưng không nói chuyện, lúc sau lại nhắm chặt mắt.
- Tôi cần gặp Diệp tổng.
- Tôi có thể biết tên anh được không?
Thư kí nhẹ nhàng hỏi, bên kia là tiếng đánh máy liên hồi. Cậu thở hắt, nói tên thật của mình. Vị thư kí hình như cũng biết cậu là ai, trầm ngâm một lúc
- Xin anh giữ máy một chút.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó điện thoại được chuyển cho một người đàn ông, Vẫn không phải là Diệp Lâm Anh, mà là trợ lí của hắn.
- Cậu Lễ, cậu gặp bất lợi gì với cuộc sống bên đó sao? Tôi có thể an bài giúp cậu.
Cẩm Lễ nhấp một ngụm rượu, con người truyền tới một tia lạnh băng, môi trắng bệch.
- Y đang săn đuổi tôi. Y vẫn luôn biết tôi ở đâu.
- Xin lỗi, ai cơ ạ?
- Là Đình Văn Ngạn. Tôi có cảm giác rất không tốt, y đã sắp tìm thấy tôi, y sắp tới rồi.
Trợ lí hơi cười, lập tức trấn an cậu, giọng nói vững vàng chắc nịch
- Chuyện này là không thể nào. Đình Văn Ngạn một năm trước đã rút khỏi Lạc Thị, cậu ta hiện tại còn đang bận tối mặt tối mày để giữ cho công ty hoạt động. Việc cậu ấy tìm thấy được cậu là bất khả thi, cậu hãy yên tâm.
Sau đó bên kia ồn ào một đoạn, cậu mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Diệp Lâm Anh, hình như hắn vừa mới họp xong, khẽ phân phó
- Trợ lí, một ly cà phê đen.
Trợ lí vâng vâng dạ dạ, nhẹ nhàng nói vào điện thoại
- Cậu cứ an tâm nhé, bây giờ tôi có việc cần giải quyết, tạm biệt cậu.
Tiếng tắt máy tút tút vang lên bên tai. Cậu cười gằn, ném điện thoại lên ghế, tay gác lên trán, trân trân nhìn lên sàn nhà trắng toát.
- Mẹ kiếp.
—————————————————
Buổi sáng quán nướng không hoạt động, mà là một quán cà phê nằm gần quảng trường trung tâm. Dù là sáng hay tối thì khu này vẫn tấp nập như thường. Hong-san là người đến đầu tiên, cậu ta thấy bất ngờ vì hôm nay bản thân lại đến sớm hơn ông chủ đẹp trai của mình. Hong-san buổi sáng có nhiệm vụ đi đến khu chợ mua thêm bột cà phê và sữa, sau đó đến quán. Thường thì Cẩm Lễ luôn là người đến đầu tiên, nhưng không hiểu sao lúc cậu đến đèn quán vẫn chưa bật, tối om, mấy cửa hàng đồ ăn kế bên đã sớm dọn ra hết rồi.
Nửa tiếng sau Cẩm Lễ mới đến. Cậu khoác một chiếc áo thun bên ngoài, quần Kani xăn đến mắt cá chân, cánh tay trắng nõn. Dù là outfit bình thường, cũng khiến người ta loá mắt.
- Aiguuu, anh Liam, anh quên cài chuông báo thức hả. Sao sáng nào anh cũng đẹp trai thế này, nói thật đi, ông chủ có trang điểm không?
Cậu trai Hàn quốc đặc biệt thích đùa, khoác lấy vai Cẩm Lễ. Từ xa xa có một bóng người lướt qua, trên tay cầm một cái camera dạng nhỏ nhưng vừa nhìn đã biết cực kì đắt tiền. Động tác nhanh, chuẩn xác, bắt trọn khuôn hình không thừa không thiếu một giây nào. Cậu vừa thả đồ trong tay xuống đột nhiên lạnh toát hết sống lưng, quay mặt về phía nhà cao tầng đối diện, nhưng sớm không thấy ai nữa hết, sắc mặt trắng bệch.
Hong-san thấy cậu có hơi lạ, cũng nhìn về cùng phía, lay lay cánh tay Cẩm Lễ
- Này, Liam, anh có sao không, anh không khoẻ hả.
Cẩm Lễ thở một hơi trấn tĩnh, đẩy vai cậu ta ra
- Đi làm việc thôi, trễ lắm rồi
Chờ đến 15 phút sau liền có hai người bước vào quán, đây là nhân viên part time mà cậu đã thuê, một nam một nữ. Vẫn như thường lệ, mặc dù mở quán có hơi trễ nhưng lượng khách thì ổn định, không có gì thay đổi so với những ngày trước.
Làm một hơi đến trưa, khách khứa dần tản bớt, trả lại không gian yên tĩnh. Hai nhân viên làm việc bán thời gian chào tạm biệt Cẩm Lễ, sau đó bước ra khỏi quán
- Này, Hong-san cậu canh cửa hàng cho anh một chút, anh đi vệ sinh
Cẩm lễ dặn dò xong, cậu tháo tạp dề, thân ảnh khuất sau cánh cửa. Hong-san ngồi nghịch điện thoại, bỗng nhiên một tiếng chuông di động vang lên. Không phải là điện thoại của cậu ta, tiếng chuông phát ra từ tạp dề của Cẩm lễ. Hong-san gãi đầu, ra là ông chủ đã bỏ quên điện thoại ở đây. Màn hình không ngừng nhấp nháy số điện thoại lạ, số đầu cũng đến từ một đất nước xa lạ. Cậu ta cầm điện thoại lên, ngón tay vô tình ấn vào nút nhận máy, một giọng nam trầm thấp lập tức vang lên
- Xin chào.
Hong-san lúng túng áp tai vào điện thoại, cậu ta trợn tròn mắt. Trời ạ, giọng ấm ghê. Giống như được đưa qua một bộ máy lọc vậy.
- Chào… chào anh. Ông chủ của tôi hiện tại đang nhất thời có việc bận, không thể tiếp máy. Đợi khi nào anh ấy trợ lại tôi sẽ nhắc nhở anh ấy gọi lại cho anh.
Bên đầu dây kia im lặng một chút, sau đó giọng nam kia âm trầm cười. Khác hẳn với giọng nói, tiếng cười đặc biệt đáng sợ, cách một chiếc điện thoại mà hiệu ứng gây lạnh sóng lưng vẫn phát huy tối đa. Hong-san rung rẩy cả chân, môi mím chặt.
- Được, nhờ cậu chuyển lời lại cho ông chủ, tôi đang chờ cậu ấy gọi điện lại cho tôi. Thân ái.
Bên kia vừa cúp máy, Hong-san ngay lập tức thả điện thoại xuống, trấn an lồng ngực
- Trời má.
Cẩm Lễ đã quay trở lại, cậu vuốt vuốt hai tay lại vào nhau, hình ảnh Hong-san ngồi xổm dưới đất đập vào mắt, cậu liền nhíu mày
- Cậu đang làm trò gì vậy?
Hong-san nghe thấy giọng cậu lập tức đứng lên, nghiêm mặt nhìn Cẩm Lễ
- Anh này, anh nói thật đi, anh có dính dáng gì đến xã hội đen không? Anh vay nặng lãi à?
- Nói khùng điên gì vậy
Cẩm Lễ cầm lấy tạp dề đeo ngược trở lại, động tác ưu nhã. Hong-san đưa điện thoại cho cậu, mấp máy môi
- Hồi nãy có người nói máy đến anh, số điện thoại lạ hoắc. Giọng của anh ta đặc biệt nghe như xã hội đen vậy, đặc biệt là tiếng cười man rợ kia. Hư… ức…giờ nghĩ lại em vẫn còn nổi da gà đây.
Cẩm lễ thản nhiên nhận lại điện thoại, vừa pha cà phê vừa nhếch môi
- Chắc lộn số thôi
Hong-san lắc lắc đầu, cậu ta chống cằm, làm ra vẻ trầm tư suy đoán
- Không thể nào, anh ta còn nói rõ ràng, cái gì mà:”Tôi đang đợi ông chủ của cậu gọi lại cho tôi”.
Bàn tay thoăn thoắt của cậu chợt dừng lại, hơi thở loạn nhịp, tim dường như đang đập đến mức tối đa, từ sâu thẳm trong cậu dâng lên một nổi sợ vô hình. Cậu quay đầu lại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh
- Hong-san, canh chừng quán đi, anh ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút.
Hong-san gật đầu, nghiêng mình thắc mắc nhìn bóng lưng thẳng tấp của Cẩm Lễ. Cậu trông có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng bước chân hoảng loạn và nhanh chóng đã tố cáo tất cả.
Cẩm Lễ đến một chỗ có bóng râm, ngồi xuống ghế dựa. Cậu móc điện thoại ra, vào mục danh bạ. Quả nhiên, có một cuộc gọi 7 phút trước đã được nhận, số máy lạ lùng. Tay cậu run rẩy, ấn chạm vào số điện thoại đó. Khi tiếng chuông chờ nối máy vang lên, một phần sâu thẳm trong cậu đột nhiên run lên, thầm cầu mong cho người bên kia đừng nhấc máy. Nhưng việc đó đã không xảy ra, bên dầu dây kia vẫn bắt. Khi tiếng tút dừng lại, không gian bỗng chốc im lặng, màn hình bắt đầu hiện lên thời gian gọi điện, Cẩm Lễ có cảm giác như tim hẫng một nhịp, bàn tay lạnh toát.
Bên kia rất im lặng, chỉ có tiếng điều hoà vù vù, Cẩm lễ lựa chọn chờ đợi, cỡ 30 giây sau, một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên. Ngay từ âm tiết đầu tiên, cậu đã nhận ra đó là ai, giọng nói từng ám ảnh cậu, khuôn mặt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
- Anh à, anh định trốn tôi đến bao giờ nữa, hả.
Đó là một câu nói đơn giản, nhưng hàm ý trong đó lại khá rõ ràng, Nếu cậu không tự mình tới, Y sẽ săn lùng cậu, đến tận cùng thế giới này.
- Cậu muốn gì ở tôi.
Đình Văn Ngạn đang ngồi ở nhà, y mặc áo choàng tắm, chân thon dài vắt chéo, nửa khuôn mặt đã chìm trong bóng tối nhưng vẫn không thể nào che hết được nét hoa lệ kia. Chiếc hoa tai lấp lánh của y vụt sáng trong tối tăm, dáng vẻ cường đại. Một năm 6 tháng, đủ để ý trở nên chính chắn hơn rất nhiều, cũng âm trầm nguy hiểm hơn rất nhiều. Vỏn vẹn thời gian 1 năm, y không biết đã đạp lên bát cơm bao nhiêu người, lật đổ nhiêu cái tập đoàn, chỉ để chứng minh cho người kia thấy. Một khi tàn ác, Y có thể nhẫn tâm hơn bất kì ai hết, và cũng để cảnh cáo cho người kia biết, y hoàn toàn có khả năng đặt chân tới đó, lôi Cẩm Lễ trở về. Bây giờ, Diệp Lâm Anh có thể ngăn chặn Y xuất ngoại, nhưng không có nghĩa là Y đã hết cách. Đình Văn Ngạn có mối quan hệ bắt vòng rộng lớn, ngoài đường không, y cũng có thể sử dụng đường biển.
Nhưng Y vẫn lựa chọn chờ đợi, đợi cho đến khi cánh của mình đủ cứng, đủ để giam giữ người kia trong vòng tay mình.
- Hơn 500 ngày đêm, không có ngày nào tôi không nhắc đến tên của anh. Tôi có thể tìm anh, bắt anh trở về, nhưng tôi vẫn không làm, anh có biết vì sao không?Vì tôi tin rằng nếu như anh nhìn thấy thành công của tôi, anh sẽ tự biết rằng, Cẩm Lễ, anh giống như một con cá trong bể nhỏ vậy. Tôi có thể tuỳ ý vớt lên, chơi đùa, sau đó lại thả anh đi về biển lớn. Nhưng từ trong cái biển cả sâu thẳm đó, việc tôi tìm thấy một con cá nhỏ như anh dễ như trở bàn tay.
Cẩm Lễ không nói chuyện, cậu cuối người xuống, xoa xoa ấn đường. Ánh mắt bị che phủ bởi tóc mái dày cộm.
- Mày là một thằng điên.
Đình Văn Ngạn đột nhiên trầm thấp cười, ánh mắt dao động, rực cháy như lửa hoả thiêu trong đêm tối tăm lạnh lẽo.
- Tôi cho anh gặp một người nhé.
Điện thoại rời khỏi tay Y, đưa đến cho một người khác. Ngay khi giọng nói kia vừa vang lên, Cẩm Lễ đột nhiên bật dậy, nắm tay siết chặt, nước mắt mất chủ động chảy ra từng giọt từng giọt.
- Con trai, con trai à.
Là mẹ của cậu. Đình Văn Ngạn, mẹ của cậu…… ở cùng một chỗ. Cẩm lễ không thể giữ được bình tĩnh, gần như hét lên, lời lẽ khó nghe đến mức người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn cậu
- Đệt mẹ, Thằng chó. Mày là đồ súc sinh, đồ cặn bã. Chuyện này không liên quan đến bà ấy, mày đã nghe rõ chưa.
Cẩm Lễ run tay, bắt đầu chuyển sang giọng nói mềm mỏng, cầu xin.
- Cầu xin mày, tao sẽ trở về, sẽ trở về, sẽ tự tìm đến mày, Mày không cần phải như vậy,. Thật đó, tao sẽ bắt chuyến bay sớm nhất để về Bắc kinh, ngay trong tối nay. Mày nói cái gì tao đều đáp ứng, có được không. Tao sẽ ngoan ngoãn, sẽ không trốn đi, sẽ làm người của mày, tao sẽ không đi nữa đâu……
Điện thoại dần trả về yên tĩnh. Đình Văn Ngạn tắt dần nụ cười, y khẽ nhịp chân, đều đặn như một cái máy đếm tử thần.
- Ngay tối mai, tôi đợi anh, hãy tự đến trước mặt tôi. Cẩm Lễ, đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai. Ghi nhớ.
…………………………………………………
…***Hơn 500 ngày đêm, không có ngày nào tôi không nhắc đến tên anh. Tôi có thể bắt anh trở về bất cứ lúc nào, nhưng tôi vẫn không làm…….***…
Vấn đề là, dù cậu có uống đến cách mấy, khuôn mặt kia vẫn hiện lên khá rõ ràng trong tâm trí, như một cái dấu mác ghim trong não cậu, không thể quên được, chỉ có thể đậm hơn. Gần 6 giờ sáng, Cẩm Lễ đã khui đến chai thứ hai, thanh niên ngồi vắt chéo chân, rất kiên nhẫn nuốt vào từng ngụm. Cậu gọi một cuộc điện thoại, lần thứ nhất không ai bắt máy, nhưng đến lần thứ ba, bên đầu dây kia đã có người trả lời, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu
- Xin chào, cảm ơn anh đã gọi đến số máy chính của Diệp tổng, hiện giờ anh ấy đang không tiện, tôi có thể giúp gì được cho anh.
Cẩm Lễ môi hơi run, cậu mở miệng nhưng không nói chuyện, lúc sau lại nhắm chặt mắt.
- Tôi cần gặp Diệp tổng.
- Tôi có thể biết tên anh được không?
Thư kí nhẹ nhàng hỏi, bên kia là tiếng đánh máy liên hồi. Cậu thở hắt, nói tên thật của mình. Vị thư kí hình như cũng biết cậu là ai, trầm ngâm một lúc
- Xin anh giữ máy một chút.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó điện thoại được chuyển cho một người đàn ông, Vẫn không phải là Diệp Lâm Anh, mà là trợ lí của hắn.
- Cậu Lễ, cậu gặp bất lợi gì với cuộc sống bên đó sao? Tôi có thể an bài giúp cậu.
Cẩm Lễ nhấp một ngụm rượu, con người truyền tới một tia lạnh băng, môi trắng bệch.
- Y đang săn đuổi tôi. Y vẫn luôn biết tôi ở đâu.
- Xin lỗi, ai cơ ạ?
- Là Đình Văn Ngạn. Tôi có cảm giác rất không tốt, y đã sắp tìm thấy tôi, y sắp tới rồi.
Trợ lí hơi cười, lập tức trấn an cậu, giọng nói vững vàng chắc nịch
- Chuyện này là không thể nào. Đình Văn Ngạn một năm trước đã rút khỏi Lạc Thị, cậu ta hiện tại còn đang bận tối mặt tối mày để giữ cho công ty hoạt động. Việc cậu ấy tìm thấy được cậu là bất khả thi, cậu hãy yên tâm.
Sau đó bên kia ồn ào một đoạn, cậu mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Diệp Lâm Anh, hình như hắn vừa mới họp xong, khẽ phân phó
- Trợ lí, một ly cà phê đen.
Trợ lí vâng vâng dạ dạ, nhẹ nhàng nói vào điện thoại
- Cậu cứ an tâm nhé, bây giờ tôi có việc cần giải quyết, tạm biệt cậu.
Tiếng tắt máy tút tút vang lên bên tai. Cậu cười gằn, ném điện thoại lên ghế, tay gác lên trán, trân trân nhìn lên sàn nhà trắng toát.
- Mẹ kiếp.
—————————————————
Buổi sáng quán nướng không hoạt động, mà là một quán cà phê nằm gần quảng trường trung tâm. Dù là sáng hay tối thì khu này vẫn tấp nập như thường. Hong-san là người đến đầu tiên, cậu ta thấy bất ngờ vì hôm nay bản thân lại đến sớm hơn ông chủ đẹp trai của mình. Hong-san buổi sáng có nhiệm vụ đi đến khu chợ mua thêm bột cà phê và sữa, sau đó đến quán. Thường thì Cẩm Lễ luôn là người đến đầu tiên, nhưng không hiểu sao lúc cậu đến đèn quán vẫn chưa bật, tối om, mấy cửa hàng đồ ăn kế bên đã sớm dọn ra hết rồi.
Nửa tiếng sau Cẩm Lễ mới đến. Cậu khoác một chiếc áo thun bên ngoài, quần Kani xăn đến mắt cá chân, cánh tay trắng nõn. Dù là outfit bình thường, cũng khiến người ta loá mắt.
- Aiguuu, anh Liam, anh quên cài chuông báo thức hả. Sao sáng nào anh cũng đẹp trai thế này, nói thật đi, ông chủ có trang điểm không?
Cậu trai Hàn quốc đặc biệt thích đùa, khoác lấy vai Cẩm Lễ. Từ xa xa có một bóng người lướt qua, trên tay cầm một cái camera dạng nhỏ nhưng vừa nhìn đã biết cực kì đắt tiền. Động tác nhanh, chuẩn xác, bắt trọn khuôn hình không thừa không thiếu một giây nào. Cậu vừa thả đồ trong tay xuống đột nhiên lạnh toát hết sống lưng, quay mặt về phía nhà cao tầng đối diện, nhưng sớm không thấy ai nữa hết, sắc mặt trắng bệch.
Hong-san thấy cậu có hơi lạ, cũng nhìn về cùng phía, lay lay cánh tay Cẩm Lễ
- Này, Liam, anh có sao không, anh không khoẻ hả.
Cẩm Lễ thở một hơi trấn tĩnh, đẩy vai cậu ta ra
- Đi làm việc thôi, trễ lắm rồi
Chờ đến 15 phút sau liền có hai người bước vào quán, đây là nhân viên part time mà cậu đã thuê, một nam một nữ. Vẫn như thường lệ, mặc dù mở quán có hơi trễ nhưng lượng khách thì ổn định, không có gì thay đổi so với những ngày trước.
Làm một hơi đến trưa, khách khứa dần tản bớt, trả lại không gian yên tĩnh. Hai nhân viên làm việc bán thời gian chào tạm biệt Cẩm Lễ, sau đó bước ra khỏi quán
- Này, Hong-san cậu canh cửa hàng cho anh một chút, anh đi vệ sinh
Cẩm lễ dặn dò xong, cậu tháo tạp dề, thân ảnh khuất sau cánh cửa. Hong-san ngồi nghịch điện thoại, bỗng nhiên một tiếng chuông di động vang lên. Không phải là điện thoại của cậu ta, tiếng chuông phát ra từ tạp dề của Cẩm lễ. Hong-san gãi đầu, ra là ông chủ đã bỏ quên điện thoại ở đây. Màn hình không ngừng nhấp nháy số điện thoại lạ, số đầu cũng đến từ một đất nước xa lạ. Cậu ta cầm điện thoại lên, ngón tay vô tình ấn vào nút nhận máy, một giọng nam trầm thấp lập tức vang lên
- Xin chào.
Hong-san lúng túng áp tai vào điện thoại, cậu ta trợn tròn mắt. Trời ạ, giọng ấm ghê. Giống như được đưa qua một bộ máy lọc vậy.
- Chào… chào anh. Ông chủ của tôi hiện tại đang nhất thời có việc bận, không thể tiếp máy. Đợi khi nào anh ấy trợ lại tôi sẽ nhắc nhở anh ấy gọi lại cho anh.
Bên đầu dây kia im lặng một chút, sau đó giọng nam kia âm trầm cười. Khác hẳn với giọng nói, tiếng cười đặc biệt đáng sợ, cách một chiếc điện thoại mà hiệu ứng gây lạnh sóng lưng vẫn phát huy tối đa. Hong-san rung rẩy cả chân, môi mím chặt.
- Được, nhờ cậu chuyển lời lại cho ông chủ, tôi đang chờ cậu ấy gọi điện lại cho tôi. Thân ái.
Bên kia vừa cúp máy, Hong-san ngay lập tức thả điện thoại xuống, trấn an lồng ngực
- Trời má.
Cẩm Lễ đã quay trở lại, cậu vuốt vuốt hai tay lại vào nhau, hình ảnh Hong-san ngồi xổm dưới đất đập vào mắt, cậu liền nhíu mày
- Cậu đang làm trò gì vậy?
Hong-san nghe thấy giọng cậu lập tức đứng lên, nghiêm mặt nhìn Cẩm Lễ
- Anh này, anh nói thật đi, anh có dính dáng gì đến xã hội đen không? Anh vay nặng lãi à?
- Nói khùng điên gì vậy
Cẩm Lễ cầm lấy tạp dề đeo ngược trở lại, động tác ưu nhã. Hong-san đưa điện thoại cho cậu, mấp máy môi
- Hồi nãy có người nói máy đến anh, số điện thoại lạ hoắc. Giọng của anh ta đặc biệt nghe như xã hội đen vậy, đặc biệt là tiếng cười man rợ kia. Hư… ức…giờ nghĩ lại em vẫn còn nổi da gà đây.
Cẩm lễ thản nhiên nhận lại điện thoại, vừa pha cà phê vừa nhếch môi
- Chắc lộn số thôi
Hong-san lắc lắc đầu, cậu ta chống cằm, làm ra vẻ trầm tư suy đoán
- Không thể nào, anh ta còn nói rõ ràng, cái gì mà:”Tôi đang đợi ông chủ của cậu gọi lại cho tôi”.
Bàn tay thoăn thoắt của cậu chợt dừng lại, hơi thở loạn nhịp, tim dường như đang đập đến mức tối đa, từ sâu thẳm trong cậu dâng lên một nổi sợ vô hình. Cậu quay đầu lại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh
- Hong-san, canh chừng quán đi, anh ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút.
Hong-san gật đầu, nghiêng mình thắc mắc nhìn bóng lưng thẳng tấp của Cẩm Lễ. Cậu trông có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng bước chân hoảng loạn và nhanh chóng đã tố cáo tất cả.
Cẩm Lễ đến một chỗ có bóng râm, ngồi xuống ghế dựa. Cậu móc điện thoại ra, vào mục danh bạ. Quả nhiên, có một cuộc gọi 7 phút trước đã được nhận, số máy lạ lùng. Tay cậu run rẩy, ấn chạm vào số điện thoại đó. Khi tiếng chuông chờ nối máy vang lên, một phần sâu thẳm trong cậu đột nhiên run lên, thầm cầu mong cho người bên kia đừng nhấc máy. Nhưng việc đó đã không xảy ra, bên dầu dây kia vẫn bắt. Khi tiếng tút dừng lại, không gian bỗng chốc im lặng, màn hình bắt đầu hiện lên thời gian gọi điện, Cẩm Lễ có cảm giác như tim hẫng một nhịp, bàn tay lạnh toát.
Bên kia rất im lặng, chỉ có tiếng điều hoà vù vù, Cẩm lễ lựa chọn chờ đợi, cỡ 30 giây sau, một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên. Ngay từ âm tiết đầu tiên, cậu đã nhận ra đó là ai, giọng nói từng ám ảnh cậu, khuôn mặt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
- Anh à, anh định trốn tôi đến bao giờ nữa, hả.
Đó là một câu nói đơn giản, nhưng hàm ý trong đó lại khá rõ ràng, Nếu cậu không tự mình tới, Y sẽ săn lùng cậu, đến tận cùng thế giới này.
- Cậu muốn gì ở tôi.
Đình Văn Ngạn đang ngồi ở nhà, y mặc áo choàng tắm, chân thon dài vắt chéo, nửa khuôn mặt đã chìm trong bóng tối nhưng vẫn không thể nào che hết được nét hoa lệ kia. Chiếc hoa tai lấp lánh của y vụt sáng trong tối tăm, dáng vẻ cường đại. Một năm 6 tháng, đủ để ý trở nên chính chắn hơn rất nhiều, cũng âm trầm nguy hiểm hơn rất nhiều. Vỏn vẹn thời gian 1 năm, y không biết đã đạp lên bát cơm bao nhiêu người, lật đổ nhiêu cái tập đoàn, chỉ để chứng minh cho người kia thấy. Một khi tàn ác, Y có thể nhẫn tâm hơn bất kì ai hết, và cũng để cảnh cáo cho người kia biết, y hoàn toàn có khả năng đặt chân tới đó, lôi Cẩm Lễ trở về. Bây giờ, Diệp Lâm Anh có thể ngăn chặn Y xuất ngoại, nhưng không có nghĩa là Y đã hết cách. Đình Văn Ngạn có mối quan hệ bắt vòng rộng lớn, ngoài đường không, y cũng có thể sử dụng đường biển.
Nhưng Y vẫn lựa chọn chờ đợi, đợi cho đến khi cánh của mình đủ cứng, đủ để giam giữ người kia trong vòng tay mình.
- Hơn 500 ngày đêm, không có ngày nào tôi không nhắc đến tên của anh. Tôi có thể tìm anh, bắt anh trở về, nhưng tôi vẫn không làm, anh có biết vì sao không?Vì tôi tin rằng nếu như anh nhìn thấy thành công của tôi, anh sẽ tự biết rằng, Cẩm Lễ, anh giống như một con cá trong bể nhỏ vậy. Tôi có thể tuỳ ý vớt lên, chơi đùa, sau đó lại thả anh đi về biển lớn. Nhưng từ trong cái biển cả sâu thẳm đó, việc tôi tìm thấy một con cá nhỏ như anh dễ như trở bàn tay.
Cẩm Lễ không nói chuyện, cậu cuối người xuống, xoa xoa ấn đường. Ánh mắt bị che phủ bởi tóc mái dày cộm.
- Mày là một thằng điên.
Đình Văn Ngạn đột nhiên trầm thấp cười, ánh mắt dao động, rực cháy như lửa hoả thiêu trong đêm tối tăm lạnh lẽo.
- Tôi cho anh gặp một người nhé.
Điện thoại rời khỏi tay Y, đưa đến cho một người khác. Ngay khi giọng nói kia vừa vang lên, Cẩm Lễ đột nhiên bật dậy, nắm tay siết chặt, nước mắt mất chủ động chảy ra từng giọt từng giọt.
- Con trai, con trai à.
Là mẹ của cậu. Đình Văn Ngạn, mẹ của cậu…… ở cùng một chỗ. Cẩm lễ không thể giữ được bình tĩnh, gần như hét lên, lời lẽ khó nghe đến mức người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn cậu
- Đệt mẹ, Thằng chó. Mày là đồ súc sinh, đồ cặn bã. Chuyện này không liên quan đến bà ấy, mày đã nghe rõ chưa.
Cẩm Lễ run tay, bắt đầu chuyển sang giọng nói mềm mỏng, cầu xin.
- Cầu xin mày, tao sẽ trở về, sẽ trở về, sẽ tự tìm đến mày, Mày không cần phải như vậy,. Thật đó, tao sẽ bắt chuyến bay sớm nhất để về Bắc kinh, ngay trong tối nay. Mày nói cái gì tao đều đáp ứng, có được không. Tao sẽ ngoan ngoãn, sẽ không trốn đi, sẽ làm người của mày, tao sẽ không đi nữa đâu……
Điện thoại dần trả về yên tĩnh. Đình Văn Ngạn tắt dần nụ cười, y khẽ nhịp chân, đều đặn như một cái máy đếm tử thần.
- Ngay tối mai, tôi đợi anh, hãy tự đến trước mặt tôi. Cẩm Lễ, đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai. Ghi nhớ.
…………………………………………………
…***Hơn 500 ngày đêm, không có ngày nào tôi không nhắc đến tên anh. Tôi có thể bắt anh trở về bất cứ lúc nào, nhưng tôi vẫn không làm…….***…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook