Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ
Chương 143: Việc tiền nong rất nhạy cảm

Do trong buổi chiều trong hoàng cung còn có yến tiệc nên Y Dạ lại bị A Tiêu từ trong cúng gấp rút gọi về, tất nhiên không quên xách theo Lưu Viễn.

Sau khi đã về tới hoàng cung, phòng của Y Dạ trong cung Chiêu Hòa...

"Công chúa..." sắc mặt A Tiêu tối sầm.

"A.. haha" Y Dạ ngượng nghịu cười.

"Ta chưa nói tới việc công chúa về muộn, việc đón các sứ thần giao lại cho các công chúa khác, nhưng... đứa trẻ này lại là ai nữa đây?" A Tiêu chỉ vào Lưu Viễn.

"Đây..." Y Dạ gãi đầu.

"Công chúa! Người hiện tại 6 tuổi nhưng đã có 4 đứa trẻ được người đưa về nuôi rồi. Tức là cứ một năm rưỡi người lại dắt về một đứa, người định mở trại trẻ sao?" A Tiêu nhức nhối xoa đầu.

"Tiểu Viên là thức thần của ta, Đan và Song là của A Linh và A Miện..."

"Vậy ý người là đứa trẻ này mua về cho nô tì nuôi?!"

"Không! Không! Không! Lưu Viễn ta đã chọn làm thị vệ riêng rồi!" Y Dạ xua tay.

"...? Ý người là người muốn đào tạo đứa trẻ này?"

Y Dạ gật gật đầu.

"Haizz! Công chúa... nô tì chịu người rồi" A Tiêu thở dài

"Cơ mà đứa trẻ này từ đâu ra vậy? Không phải lại mua bừa bên ngoài chứ?" A Tiêu mặt nhăn nhó.

"Từ... nơi đấu giá... trong..." Y Dạ ngập ngừng.

"Trong chợ đen á?! Ưm...!" A Tiêu nói to thì ngay lập tức bi Y Dạ bịt miệng lại.

"Vậy... đứa trẻ này, công chúa mua bào nhiêu?" mặt A Tiêu lại càng tối đen.

Y Dạ càng thêm ngập ngừng, cười gượng giơ ba ngón tay lên.

"Ba trăm? Không phải chứ, 3 ngàn kim tệ?" A Tiêu đoán mò.

Y Dạ lắc lắc đầu, ám chỉ lên nữa.

"Khoan đã, 30 ngàn kim tệ?!! Công chúa bị điên sao?!" A Tiêu nổi xung.

"Xuỵt, xuỵt, xuỵt! Nương sẽ giết em mất!" Y Dạ luống cuống.

"Ôi... công chúa..." A Tiêu chóng mặt, ngã ngửa ra.

"A Tiêu!!"

......

A Tiêu được Lưu Viễn chật vật đưa lên giường. Nằm im bất động.

"Vậy là công chúa có hay không có tiền? Lại bọ nô tì của mình mắng cho thế này?" Lưu Viễn ngờ vực nhìn Y Dạ.

"Ai nói không có? Tài sản của ta nhiều gấp mấy lần con số 30 ngàn..." *Tiền từ đống vật phẩm cống nạp rồi quá cáp, tiền thưởng, tiền mừng này nọ góp lại cũng mấy trăm ngàn đó chứ* Y Dạ bĩu môi.

"Vậy sao lại thành ra thế này?" *Là do người của cô công chúa này đều không thích nô lệ?*

"Mẫu thân ta có tính tiết kiệm, không xa hoa, người của ta đều là nhờ mẫu thân dạy nên bọn họ cũng có tính như thế. Bình thường ta chả bao giờ tiêu gì nhưng lần này lại một lúc tiêu 30 ngàn kim tệ, ngươi nói xem bọn họ có sốc không?" Y Dạ cười trừ.

"... Không phải do bọn họ ghét nô lệ sao?" Lưu Viễn lẩm bẩm.

"Hả? Không có đâu! Tất cả người của ta hầu như không có phân biệt đẳng cấp. Miễn là người tốt, bọn họ sẽ thích" Y Dạ khẳng định.

"..." Lưu Viễn không nói gì.

"Ngươi sống ở đây một thời gian thì sẽ từ từ hiểu thôi! Đừng để cái sự phân biệt đẳng cấp đó cản trở ngươi hòa nhập" Y Dạ cười tươi.

"Người vừa bị mắng mà còn vui vậy sao?"

"Ta đã tiêu hơi quá tay nên... đành tìm cách xin lỗi thôi. A Tiêu sẽ không chịu để yên cho ta lẻn ra ngoài chơi nữa mất!" Y Dạ cười trừ.

"Thực ra thì... tôi không có ý hạ thấp giá trị bản thân, người cũng có nói người không thiếu tiền nhưng 30 ngàn kim tệ thì hơi quá"

"Hả?!" Y Dạ ngạc nhiên.

"Ý tôi là, sao người có thể vì một nô lệ bình thường mà đẩy giá lên tới mức đó chứ? Đáng lẽ ra người có thể tiết chế lại vài ba ngàn kim tệ. Người làm thế thay vì vui thì tôi lại thấy bực vì lũ buôn người kia được lợi." Lưu Viễn thẳng thắn.

"Hả?? Ít nhất người cũng nên cảm tạ vì người mua ngươi là ta chứ? Ngươi có thể đã rơi vào tay một bà già háo sắc đó!"

"Có cảm tạ nhưng... tôi vẫn thấy tiếc tiền thay người. Mà cái sự tiếc tiền nó còn lớn hơn niềm cảm tạ nữa cơ"

Y Dạ đơ ra một cục *Hức, ta đã sai thật rồi*

- -----

Tiểu kịch trường, sau khi Y Dạ thẳng tay chi 30 ngàn kim tệ vào việc đấu giá...

"Không sao, không sao, đầu tư vào nam chính không bị lỗ vốn đâu! Không sao mà!" *Mình còn nhiều tiền, mình còn nhiều tiền...x n lần!*

Một lúc sau, Y dạ lại mếu máo...

"Hức, tiền của ta ơi!! Ahuhu!"

Một thương nhân đích thực, bồng bột trong phút tiêu tiền là sẽ ân hận lắm đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương