Nam Chính Ooc Rồi!
-
55: Sự Thật
- Tự giới thiệu, ta là Cố Thi, gia chủ Cố gia, còn đây là Cố Trình, quản gia Cố gia!
Cố Thi nhìn cậu, khuôn mặt trẻ non nhưng đôi mắt hoàn toàn trái ngược, một đối mắt u buồn, đăm chiêu như đang nhớ lại một quá khứ đau thương nào đó.
- Con! Con muốn đi gặp Tạ sư huynh!
Thẩm Vân Tiêu do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết đi đến cùng.
- Ta biết con sẽ nói vậy mà, có lẽ phải để con chứng kiến toàn bộ con mới tin! Cố Phàn, hộ tống thiếu gia cẩn thận.
Bà nhanh chóng thu lại ánh mắt u buồn, thay vào đó ánh mắt đầy sức quyền uy của một gia chủ.
- Rõ.
Cố Phàn lập tức xuất hiện trước mắt, mới nửa năm không gặp vậy mà tên này đã đột phá đến Nguyên Anh rồi!!!
Cố Thi rời đi liền Cố Tiệp liền chạy vào cầy độ tồn tại.
- Chào, Thẩm thiếu gia, lại gặp lại rồi.
Bên ngoài với tất cả các môn phái Cố Tiệp chính kà người đứng đầu Cố gia nhưng bên trong chính là quản gia đắc lực, điều này toàn bộ Cố gia đều là bí mật, nói ra dù cố ý hay vô tình tuyệt đối đều sẽ nghiêm khắc trừng phạt.
- Ay da, ngài thấy Tạ sư huynh kia của ngài tin tưởng được sao?
Thẩm Vân Tiêu nhíu mày không hiểu, im lặng trừng mắt nhìn Cố Tiệp.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta! ầy, cho người cái này.
Cố Tiệp bị trừng lập tức dòi chủ đề, đưa cậu một viên ngọc 4 mặt trong suốt giống như hình thoi vậy, bên cạnh đó cũng cho cậu một chuỗi vòng tay đỏ rực có gắn ba chiếc chuông nhỏ trên đó.
- Ta chỉ giúp ngài đến đây thôi, còn lại người phải tự bước tiếp rồi.
Cố Tiệp rời đi, Thẩm Vân Tiêu vẫn ngồi trên giường suy ngẫm lặng lẽ cất hai thứ đồ này vào trong ngực.
- Đi thôi.
Cố Phàn nhận lệnh mặt không cảm xúc đưa cậu đến thẳng một nơi.
Qua cánh cổng dịch chuyển loại nhỏ của Cố gia, hai người dịch chuyển đến một khu vực khác cách rất xa so với Cố gia lẫn cả Lam Đình tông.
- Nơi này là!
Xung quanh cảnh vật thật hỗn loạn, làng mạc gần như bị phá hủy sạch sẽ, ma khí nơi này khá nồng khiến người khác không thoải mái, bất an.
- Là rìa của Hắc Vực.
Hai người nhanh chóng ẩn giấu khi tức nội liễm lập kết giới ẩn nấp kĩ càng.
Cố gia là một gia tộc giá trị vũ lực không lớn nên thường xuyên chọn người ngoài gia nhập Cố gia để xây dựng lực lượng, còn về ẩn thân lẩn trốn lại là bậc thầy, dù có là cảnh giới của Hóa Thần cũng không phát hiện ra dù chỉ một chút.
Hai người yên tĩnh ngồi đợi, không biết thời gian đang trôi quá chậm hay do cậu quá hỗn nóng nữa, từng phút từng giây đều khiến người ta thật khó chịu.
Thẩm Vân Tiêu không biết đợi qua bao lâu, cuối cùng cũng xuất hiện.
Từ bên trong kết giới Hắc Vực bỗng xuất hiện một vết rách, một tên ma tu theo đó mà đi ra, thực thể chỉ là một lần khói miễn cưỡng có thể coi là hình người chùm lên mình tấm áo đen đem toàn thân hắn che lại.
Cậu cưỡng chế chính bản thân hi vọng Tạ Quân Lẫm sẽ không chất hiện.
Không bao lâu liền một thân ảnh khác xuất hiện, thân ảnh này cậu không thể không quen thuộc hơn.
Hắn cởi mũ trung đầu ra, khuôn mặt lạnh băng xuất hiện, ánh mắt không còn ôn hóa mà hoàn toàn là sự chắn ghét, sát khí tràn đầy một mảnh trong mắt.
Tạ sư huynh của cậu sao lại như thế này.
- Nhị vương điện hạ, món đồ chơi kia của Vương đâu?
Tên hắc khí gọi một tiếng đầy trào phúng, chỉ mootjtiwengs nhưng lại đánh sâu vào màng nhĩ của cậu.
Nhị Vương? Tạ sư huynh! không thể nào!
Tạ Quân Lẫm bị gọi không có lấy một tia phản bác.
- Chạy rồi.
Tạ Quân Lẫm nói một tiếng nhẹ hẫng.
- Chạy rồi? Nhị Vương điện hạ, ngài đừng khiến chúng ta khó xử đi, vậy tại sao hôm nay lại có tin đã xử tử " Thẩm Vân Tiêu" rồi, lẽ nào ngài!
- Ha, hắn chỉ là một quân cờ, không ngờ lại lọt được vào mắt Vương, thật bất hạnh.
Tạ Quân Lẫm cười mỉa mai, Thẩm Vân Tiêu kinh ngạc đến mức đầu cậu tê dại, ý thức như bị cái búa lớn đập mạnh phát ra từng tiếng ong ong đau đớn.
- Ngài!
Một con chim đen nhánh bay đến đậu lên vai của tên hắc khí kia, hắn im lặng trong chốc lát rồi mới nói.
- Vương cũng thích những món đồ giàu sức sống như vậy, nếu ngoan ngoãn quá mới thật quá nhàm chán, hừ.
Tên áo đen khó chịu, hắc khí quanh hắn càng là tùy tiện bốc lên, một cái động đen nhỏ hiện ra trước mắt, hắn bước vào đó rồi biến mất.
Tạ Quân Lẫm vẫn đứng im chỗ cũ, trực giác nói cho hắn biết tuyệt đối có gì đó không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào hắn lại không tài nào biết được.
- Thẩm công tử.
Cố Phàn thấy Thẩm Vân Tiêu ngồi yên bất động, đầu hơi cúi xuống không thấy rõ được sắc mặt.
Thẩm Vân Tiêu bình tĩnh lôi trong ngực ra hình khối Cố Tiệp cho, cậu lặng lẽ bóp nát nó trong tay, một loạt kí ức không thuộc về mình lập tức tràn vào trong đầu, hết kinh hoảng, đau đớn, sát khí trong mắt càng lúc càng mãnh liệt.
- Ha ha.
Thẩm Vân Tiêu cười nhạt, đem mớ kí ức kia gạt xang một bên, cậu lấy nốt chiếc vòng kia đeo lên tay, một sự biến đổi không nhỏ lập tức xảy ra.
- Đi thôi.
Cố Phàn lặng lẽ đưa Thẩm Vân Tiêu đi, hắn cảm nhận được Thẩm Vân Tiêu của lúc này quả thật rất khiến người ta phát sợ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook