Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Bọn Ngươi!
-
Chương 44
Lý Minh Ngọc thở phào, cô đã giải thích cũng như tỏ ra ý mình sẽ không lập đơn kiện mà muốn đôi bên hòa giải. Bên cảnh sát cũng không ép buộc, họ cầu còn không được, chỉ trong vòng không đến một ngày mà họ sắp bị An thiếu gia và Hàn đại luật sư ép sắp điên rồi! Họ đã phải luôn miệng một câu: Xin lỗi không thể bảo lãnh!
Hàn Triệt xoa thái dương từ một phòng khác bước ra, đôi mắt thâm do thức cả đêm. Anh nói nhỏ vài câu với người trợ lý bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Minh Ngọc và vị cảnh sát đôi mắt lấp lánh nhìn anh. Hàn Triệt bảo trợ lý đi trước còn mình bước đến nơi Lý Minh Ngọc đang đứng còn chưa kịp mở lời, Lý Minh Ngọc đã lên tiếng trước:
“Em đến chỉ để giải thích rõ hiểu lầm này thôi!”
“Hiểu lầm?” Hàn Triệt cười khẩy, giọng giễu cợt hỏi.
“Hàn luật sư...” Anh cảnh sát với đôi mắt lấp la lấp lánh muốn giải thích giúp nhưng lại bị Lý Minh Ngọc ngắt lời anh ta, cô mỉm cười nói với anh chàng cảnh sát:
“Anh cứ đi làm việc đi. Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Anh cảnh sát gật đầu chào rồi bước đi. Lý Minh Ngọc nhìn Hàn Triệt khẽ cười nói:
“Xin lỗi, vì những chuyện trước đây, là em đã lừa anh khiến anh và Thiên Vy từng trở mặt với nhau. Em biết đối với những chuyện em từng gây ra một câu xin lỗi chỉ đáng vào đâu. Nhưng em vẫn mong anh hãy tha thứ cho em...”
“Tha thứ? Để cô lại lừa tôi?” Hàn Triệt cắt ngăn lời Lý Minh Ngọc, dù nói thế, nhưng trong lòng, anh có cảm giác lời Lý Minh Ngọc là thật lòng. Lý Minh Ngọc nghe lời lạnh lùng của Hàn Triệt cũng không tức giận hay cảm thấy ấm ức, thậm chí cô còn cảm thấy mình đáng bị những lời chỉ trích nặng nề hơn thế này nhiều. Hít một hơi, cô lại mỉm cười nhìn anh:
“Anh đừng lo, sau hôm nay em sẽ rời thành phố này, có lẽ chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại. Chuyện trước đây là em có lỗi với mọi người, đặc biệt là Thiên Vy. Em chẳng thể làm gì để chuộc tội với mọi người, điều duy nhất em có thể làm bây giờ chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.”
Lý Minh Ngọc xoay người rời đi để lại một mình Hàn Triệt tần ngần nơi đó. Cô đi về phía phòng tạm giam, bên trong phòng Thiên Vy không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó, yên lặng quan sát cô. Minh Ngọc khẽ cười, bước đến ngồi đối diện nói:
“Vất vả cho em rồi! Chị đã giải thích rõ với cảnh sát, anh trai em chỉ cần nộp tiền bảo lãnh thôi.”
“Vì sao lại làm thế?” Thiên Vy nghi ngờ hỏi, cô thật không ngờ Lý Minh Ngọc lại chủ động bỏ qua cô.
“Mọi chuyện kết thúc rồi. Sau này tôi sống cuộc sống của tôi, cô sống cuộc sống của cô, chúng ta không liên quan gì nhau nữa!”
“Nghe nói cô có thai?” Thiên Vy hỏi.
“Phải.” Lý Minh Ngọc không ngần ngại đáp.
“Vậy nó là thiên sứ của cô đấy!” Thiên Vy mỉm cười đáp, bây giờ cô đã cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, Lý Minh Ngọc nhờ có đứa bé đã buông bỏ, còn nữ phụ là cô đã bỏ tất cả ngay từ đầu, kể từ hôm nay câu truyện đã kết thúc cô từ nữ phụ trong câu chuyện của người khác đã trở thành nữ chính của câu chuyện đời mình. Cô và nam chính của cô sẽ mãi được hạnh phúc! “Đúng vậy!” Minh Ngọc mỉm cười xoa bụng, con cô chính là tiểu thiên sứ, nó đã cứu nửa đời còn lại của cô ra vũng lầy kia!
***
Lý Minh Ngọc rời đi không lâu Thiên Vy ra khỏi căn phòng đó. Cửa vừa mở chào đón cô là nụ cười thật tươi của Duật Thần. Anh đứng dựa lưng vào bức tường đối diện cửa cười ấm áp nhìn cô, Thiên Vy không nói một lời bước đến ôm lấy tay anh, trán cọ cọ vào cánh tay Duật Thần như con mèo đang làm nũng với chủ nhân của mình vậy. Duật Thần khẽ cười vươn tay xoa đầu cô, cả hai ăn ý cùng yên lặng dựa vào nhau, cảnh tượng hạnh phúc, những âm thanh ồn ào, tiếng cãi vả ở sở cảnh sát như không ảnh hưởng đến họ. Yên lặng một lúc, Duật Thần cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thiên Vy ngày mai cùng anh đến nước A gặp bố mẹ anh được không?”
Thiên Vy ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt Thần rất nghiêm túc, cô an tâm mỉm cười nhìn anh khẽ đáp:
“Được!”
Duật Thần mỉm cười vuốt tóc cô lại hỏi tiếp:
“Sau đó gả cho anh có được không?”
Thiên Vy bật cười, nhìn xem sư huynh của cô làm việc gì cũng luôn nhanh gọn chẳng rườm rà.
“Được ạ!”
Trang Vân Tịch đứng cách hai người đang anh anh em em kia một đoạn nhưng đủ nghe tất cả lời họ, đôi tay nắm thành quyền chặt đến các đốt xương trắng bạch. Cô ta theo sau Lý Minh Ngọc nhưng đến nay thì Lý Minh Ngọc đã vào phòng giam, lại thêm Duật Thần cứ đứng suốt nhìn chằm chằm cánh cửa chờ đợi khiến cô ta chẳng thể sang bên kia, cứ chờ mãi không ngờ lại nghe được những lời này. Trang Vân Tịch căm tức cắn chặt môi xoay người đi thẳng đến bãi xe, mặc hai người kia đang vui vẻ đùa giỡn.
Trang Vân Tịch mở cốp xe, lấy cây vít trong cốp, hơi đắn đo nhưng sau đó lại kiên định đi thẳng đến xe Duật Thần đâm mạnh cây vít vào bánh xe sau, rồi vội vã chạy về xe minh rời đi.
Duật Thần cùng Thiên Vy nhìn bánh xe xẹp thở dài cùng nhau nắm tay ra ngoài bắt taxi. Thiên Vy ai oán nhìn Duật Thần cô lại cảm thấn vận đen của mình, đầu tiên là được đến ăn cơm ở sở cảnh sát, sau lại được thả thì xe lại bị thủng lốp, đi đón taxi lại chẳng có chiếc nào. Duật Thần khẽ cười vuốt tóc cô, lấy điện thoại định gọi người đến đón, nhưng đúng lúc này anh lại nhìn thấy một chiếc ôtô trắng lao thẳng lên vỉa hè về phía bọn họ với tốc độ nhanh, Duật Thần nhíu mày nhìn người lái chiếc xe kia không nghĩ ngợi nhiều đấy Thiên Vy đứng trước mình sang một bên. Thiên Vy vốn đang chăm chú nhìn Duật Thần gọi điện thoại thì thấy anh mặt biến sắc nhìn phía sau cô, cô đang muốn xoay người thì đã bị Duật Thần đẩy ngã sang một bên. Thiên Vy ngã đau cả người, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã nghe một tiếng động lớn, Thiên Vy mở mắt chỉ thấy mọi thứ quay cuồng, đầu đau nhất cô lồm cồm ngồi dậy nhưng bị một đám người vây quanh hỏi thăm, cô gạt tay bọn họ ra lại nhìn thấy điện thoại Duật Thần cách đó không xa nhưng đã vỡ thành mảnh, mí mắt nặng trịch cô cố tìm anh nhưng lại không cầm được ngất đi.***
Thiên Vy tuy hôn mê nhưng nghe được những lời mọi người nói trong phòng, cô nghe được tiếng Hàn Triệt, tiếng anh trai tức giận mắng chửi kẻ gây tai nạn, tiếng chị Tưởng Giao khuyên can anh trai, còn có cả Mạn Hân hình như cậu ấy khóc, còn có Cố Khang Kiện an ủi Mạn Hân nữa chắc họ đã làm hòa với nhau rồi. Nhưng sao lại không có Duật Thần, cô chẳng nghe được giọng nói của anh. Thiên Vy hốt hoảng muốn mở mắt tìm anh nhưng lại không thể, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Thiên Vy hôn mê đến một ngày, lúc tỉnh lại chỉ có Tưởng Giao và Mạn Hân trong phòng, cả hai mừng rỡ gọi bác sĩ kiểm tra cho cô. Đến khi bác sĩ chắn chắc không có phát sinh gì rời đi, Thiên Vy khó khăn lên tiếng:
“Duật Thần đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Giao và Mạn Hân đưa mắt nhìn nhau, Thiên Vy nhìn thấy họ tránh né càng thêm lo lắng hỏi:
“Sao thế? Duật Thần đâu rồi?”
“Sư huynh...” Mạn Hân muốn nói như lại chẳng thành lời. Tưởng Giao bước đến ôm lấy Thiên Vy vỗ nhẹ lưng cô. Thiên Vy nhìn họ liền biết Duật Thần đã xảy ra chuyện, gấp gáp nói:
“Đưa em đến gặp Duật Thần, mau đưa em đến gặp anh ấy!”
“Thiên Vy bình tĩnh đi!” Tưởng Giao ôm chặt cô không để cô rời giường. Mạn Hân cũng tiến đến cầm chặt hai tay Thiên Vy giọng nghẹn ngào:
“Thiên Vy cậu cho dù có đến cũng chẳng gặp được sư huynh, anh ấy bị thương rất nặng, còn chưa qua nguy hiểm bác sĩ chưa cho người thân vào thăm...”
“Cậu nói gì? Rốt cuộc là chuyện gì?” Thiên Vy không thể tin vào tai mình, nắm chặt tay Mạn Hân hỏi.
“Trang Vân Tịch, là cô ta lái xe đâm em và Duật Thần cũng may Duật Thần nhanh tay đẩy em ra, chỉ là cậu ấy bây giờ bị thương khá nặng, chấn động não nặng phẫu thuật mười hai tiếng nhưng đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại...” Tưởng Giao căm hận kể lại, hít sâu một hơi đem cuối nói cho Thiên Vy:
“Bác sĩ nói khả năng cậu ấy thành người thực vật rất cao!”
Thiên Vy trợn mắt cảm thấy đầu mình thật đau, cô xụi người không vùng vẩy không làm loạn, chỉ yên lặng rơi nước mắt, Tưởng Giao và Mạn Hân nhìn Thiên Vy như thế cũng rơi nước mắt theo. Lúc này An Thiên Nam bước vào vẻ mặt mệt mỏi quần áo xộc xệch, anh nhìn Thiên Vy bất động trên giường mặt mũi đỏ bừng vì khóc, anh không nói lặng lẽ bế cô ngồi vào xe lăn đặt sẵn trong phòng lại ngồi xổm trước mặt Thiên Vy, lau nước mắt cho cô nói:
“Anh hai đưa em đi gặp cậu ấy!”
Thiên Vy ngơ ngác nhìn Thiên Nam khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục bất động. Thiên Nam không nói gì, yên lặng đẩy Thiên Vy ra khỏi phòng bệnh. Họ đi rất lâu liền dừng lại trước phòng bệnh có cửa sổ bằng kính to, nhìn thấy rõ mọi chuyện ở bên trong, Thiên Nam dìu Thiên Vy đứng lên đi đến khung cửa kính, Duật Thần ở bên trong, Thiên Vy nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh, dây dợ găm đầy tay, khuôn mặt trầy xước nghiêm trọng đeo máy thở. Thiên Vy vươn tay chạm vào mặt anh qua lớp kính giọng cô khàn hẳn:
“Chắc anh ấy rất đau!”
“Ừ, cậu ta trông không còn bảnh như trước nữa!” Thiên Nam cố bật ra một câu nói đùa nhưng nó khá nhạt nhẽo ở thời điểm này.”Không anh ấy vẫn rất đẹp!” Thiên Vy quay đầu nhìn Thiên Nam phản bác lời anh trai, sau lại cố nở nụ cười nhưng cười trong lúc này thật khó khăn với cô, Thiên Vy chẳng biết vì sao mình muốn cười lại thành bật khóc. Thiên Nam ôm cô miệng không ngừng an ủi nhưng chẳng chút tác dụng, những lời của anh chẳng vào tai cô, cả hai mặc anh an ủi, em khóc phần em. Thiên Vy vừa khóc vừa nói:
“Anh hai lúc nãy em đau đến tỉnh, nhưng sau anh ấy bị thương như thế mà không đau đến tỉnh vhứ? Duật Thần không đau sao?...”
Khóc ròng rã một lúc Thiên Vy cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô khẽ hỏi:
“Trang Vân Tịch sao rồi?”
“Đang bị giam ở sở cảnh sát, Hàn Triệt cũng qua đó rồi, em yên tâm có Hàn Triệt cô ta tội không nhẹ được đâu!” Thiên Nam đáp.
“Anh, đừng chèn ép cô ta quá, cho dù cô ta bị xử phạt nặng hay nhẹ, thì cô ta cũng chẳng thể bước chân vào giới giải trí được nữa. Em hiện giờ chỉ mong Duật Thần sớm tỉnh lại thôi!” Rồi cùng nhau đi nước A, sau đó thì kết hôn...
“Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại!”
“Em muốn gặp Trang Vân Tịch. Ngày mai được không anh?” Thiên Vy nhìn vào phòng bệnh nói, dù không hành chết cô ta, nhưng ít nhất cô sẽ khiến cô ta suốt đời ray rứt.
“Được.”
***
Thiên Vy một mình đến sở cảnh sát, cảm giác lần này khác hẳn so với lần bị bắt trước, bước vào phòng gặp mặt, đợi không lâu thì Trang Vân Tịch được dẫn vào. Quần áo phạm nhân, tóc tai xơ xác, khuôn mặt hốc hác, quả thật không còn nhận ra nổi nữa. Trang Vân Tịch nhìn cô đầy thù hận, hận không thể ngay lúc này bóp chết cô. Thiên Vy nhìn ra được, cô nở nụ cười lạnh nói:
“Đâm xe cũng đã đâm rồi vậy mà vẫn còn hận tôi thế sao?”
“Tôi đây là đang hận chính mình đã không đâm chết cô!” Trang Vân Tịch nghiến chặt răng đáp.
“Hận? Cô có biết Duật Thần bị cô hại thế nào rồi không?” Thiên Vy bình tĩnh nói, nhưng không ai biết bàn tay để trên gối của cô đang run rẩy vì giận cả đau lòng.
“Anh ấy có khả năng thành người thực vật đấy! Cô vui chưa, anh ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Trang Vân Tịch đờ đẫn nhìn An Thiên Vy, lúc đâm xe cô ta cũng bị va chạm mạnh ngất đi. Khi tỉnh đã bị cảnh sát dẫn đến đây, cho đến bây giờ chưa ai nói tình trạng của Duật Thần cho cô ta biết. Cô ta cứ nghĩ mình chỉ bị thương ngoài da chắc hẳn Duật Thần và An Thiên Vy không sao. Lúc nãy nhìn thấy An Thiên Vy không chút thương tổn ngồi đây, cô ta càng thêm phần yên tâm, nhưng sao giờ...
“An Thiên Vy, cô gạt tôi!”
“Gạt cô? Cô nghĩ tôi sẽ đem những chuyện xui xẻo nào nói lung tung sao?” Thiên Vy nhếch môi nói, đôi tay càng thêm siết chặt.
“Trang Vân Tịch lúc có cô không biết quý trọng anh ấy đến khi mất cô lại đến tranh anh ấy với tôi. Bây giờ thì sao? Cô hại Duật Thần thê thảm như vậy cô vui rồi chứ? Tôi nói cho cô biết cô, cô sẽ chẳng bao giờ có được anh ấy, Duật Thần dù thế nào chúng tôi vẫn luôn bên nhau. Còn cô từ đây đến cuối đời cũng sẽ chẳng thể gặp anh ấy một lần.”
“Cô! Là cô hại chết anh ấy, nếu anh ấy không cứu cô làm sao có thể...” Trang Vân Tịch hoảng loạn đứng bật dậy run rẩy nói.
“Trang Vân Tịch cô bị đần sao? Là cô lái xe đâm anh ấy, chính cô là người lái xe, cô là điên hay là ngốc còn đổ lỗi cho tôi? Trang Vân Tịch đời cô xong rồi, sau này chẳng thể làm diễn viên, bạn bè xa lánh, gia đình người thân sẽ xấu hổ vì cô, cô sẽ trở thanh gánh nặng của bọn họ. Cô bị như vậy chính là gieo gió gặp bão!” Thiên Vy mắng xong liền ra ngoài, mặc Trang Vân Tịch la hét cô nhanh chóng bỏ đi. Nhưng vừa mới ra cửa cục cảnh sát cô đã nhận được điện thoại của Thiên Nam:
“Thiên Vy em đến bệnh viện mau... Duật Thần cậu ấy không ổn lắm...”
***
Gió thổi xào xạc, cả khu đồi chìm trong yên lặng chỉ có tiếng gió, lá cây rơi. Thiên Vy ôm một bó hồng trắng đứng lặng người trong gió, phía sau cô là Thiên Nam và Tưởng Giao, cả hai cũng im lặng không nói gì. Đứng một lúc Thiên Vy đặt bó hoa xuống ngôi mộ trước mặt, xoay người ôm Thiên Nam cùng Tưởng Giao.
End.
^^đùa thôi nha này không phải kết đâu, mk có hai chuyện muốn nói với mn.
+mk vừa viết truyện mới, mong mn hãy ủng hộ.
+truyện chỉ còn đúng 1 chương thôi.
Hàn Triệt xoa thái dương từ một phòng khác bước ra, đôi mắt thâm do thức cả đêm. Anh nói nhỏ vài câu với người trợ lý bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Minh Ngọc và vị cảnh sát đôi mắt lấp lánh nhìn anh. Hàn Triệt bảo trợ lý đi trước còn mình bước đến nơi Lý Minh Ngọc đang đứng còn chưa kịp mở lời, Lý Minh Ngọc đã lên tiếng trước:
“Em đến chỉ để giải thích rõ hiểu lầm này thôi!”
“Hiểu lầm?” Hàn Triệt cười khẩy, giọng giễu cợt hỏi.
“Hàn luật sư...” Anh cảnh sát với đôi mắt lấp la lấp lánh muốn giải thích giúp nhưng lại bị Lý Minh Ngọc ngắt lời anh ta, cô mỉm cười nói với anh chàng cảnh sát:
“Anh cứ đi làm việc đi. Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Anh cảnh sát gật đầu chào rồi bước đi. Lý Minh Ngọc nhìn Hàn Triệt khẽ cười nói:
“Xin lỗi, vì những chuyện trước đây, là em đã lừa anh khiến anh và Thiên Vy từng trở mặt với nhau. Em biết đối với những chuyện em từng gây ra một câu xin lỗi chỉ đáng vào đâu. Nhưng em vẫn mong anh hãy tha thứ cho em...”
“Tha thứ? Để cô lại lừa tôi?” Hàn Triệt cắt ngăn lời Lý Minh Ngọc, dù nói thế, nhưng trong lòng, anh có cảm giác lời Lý Minh Ngọc là thật lòng. Lý Minh Ngọc nghe lời lạnh lùng của Hàn Triệt cũng không tức giận hay cảm thấy ấm ức, thậm chí cô còn cảm thấy mình đáng bị những lời chỉ trích nặng nề hơn thế này nhiều. Hít một hơi, cô lại mỉm cười nhìn anh:
“Anh đừng lo, sau hôm nay em sẽ rời thành phố này, có lẽ chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại. Chuyện trước đây là em có lỗi với mọi người, đặc biệt là Thiên Vy. Em chẳng thể làm gì để chuộc tội với mọi người, điều duy nhất em có thể làm bây giờ chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.”
Lý Minh Ngọc xoay người rời đi để lại một mình Hàn Triệt tần ngần nơi đó. Cô đi về phía phòng tạm giam, bên trong phòng Thiên Vy không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó, yên lặng quan sát cô. Minh Ngọc khẽ cười, bước đến ngồi đối diện nói:
“Vất vả cho em rồi! Chị đã giải thích rõ với cảnh sát, anh trai em chỉ cần nộp tiền bảo lãnh thôi.”
“Vì sao lại làm thế?” Thiên Vy nghi ngờ hỏi, cô thật không ngờ Lý Minh Ngọc lại chủ động bỏ qua cô.
“Mọi chuyện kết thúc rồi. Sau này tôi sống cuộc sống của tôi, cô sống cuộc sống của cô, chúng ta không liên quan gì nhau nữa!”
“Nghe nói cô có thai?” Thiên Vy hỏi.
“Phải.” Lý Minh Ngọc không ngần ngại đáp.
“Vậy nó là thiên sứ của cô đấy!” Thiên Vy mỉm cười đáp, bây giờ cô đã cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, Lý Minh Ngọc nhờ có đứa bé đã buông bỏ, còn nữ phụ là cô đã bỏ tất cả ngay từ đầu, kể từ hôm nay câu truyện đã kết thúc cô từ nữ phụ trong câu chuyện của người khác đã trở thành nữ chính của câu chuyện đời mình. Cô và nam chính của cô sẽ mãi được hạnh phúc! “Đúng vậy!” Minh Ngọc mỉm cười xoa bụng, con cô chính là tiểu thiên sứ, nó đã cứu nửa đời còn lại của cô ra vũng lầy kia!
***
Lý Minh Ngọc rời đi không lâu Thiên Vy ra khỏi căn phòng đó. Cửa vừa mở chào đón cô là nụ cười thật tươi của Duật Thần. Anh đứng dựa lưng vào bức tường đối diện cửa cười ấm áp nhìn cô, Thiên Vy không nói một lời bước đến ôm lấy tay anh, trán cọ cọ vào cánh tay Duật Thần như con mèo đang làm nũng với chủ nhân của mình vậy. Duật Thần khẽ cười vươn tay xoa đầu cô, cả hai ăn ý cùng yên lặng dựa vào nhau, cảnh tượng hạnh phúc, những âm thanh ồn ào, tiếng cãi vả ở sở cảnh sát như không ảnh hưởng đến họ. Yên lặng một lúc, Duật Thần cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thiên Vy ngày mai cùng anh đến nước A gặp bố mẹ anh được không?”
Thiên Vy ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt Thần rất nghiêm túc, cô an tâm mỉm cười nhìn anh khẽ đáp:
“Được!”
Duật Thần mỉm cười vuốt tóc cô lại hỏi tiếp:
“Sau đó gả cho anh có được không?”
Thiên Vy bật cười, nhìn xem sư huynh của cô làm việc gì cũng luôn nhanh gọn chẳng rườm rà.
“Được ạ!”
Trang Vân Tịch đứng cách hai người đang anh anh em em kia một đoạn nhưng đủ nghe tất cả lời họ, đôi tay nắm thành quyền chặt đến các đốt xương trắng bạch. Cô ta theo sau Lý Minh Ngọc nhưng đến nay thì Lý Minh Ngọc đã vào phòng giam, lại thêm Duật Thần cứ đứng suốt nhìn chằm chằm cánh cửa chờ đợi khiến cô ta chẳng thể sang bên kia, cứ chờ mãi không ngờ lại nghe được những lời này. Trang Vân Tịch căm tức cắn chặt môi xoay người đi thẳng đến bãi xe, mặc hai người kia đang vui vẻ đùa giỡn.
Trang Vân Tịch mở cốp xe, lấy cây vít trong cốp, hơi đắn đo nhưng sau đó lại kiên định đi thẳng đến xe Duật Thần đâm mạnh cây vít vào bánh xe sau, rồi vội vã chạy về xe minh rời đi.
Duật Thần cùng Thiên Vy nhìn bánh xe xẹp thở dài cùng nhau nắm tay ra ngoài bắt taxi. Thiên Vy ai oán nhìn Duật Thần cô lại cảm thấn vận đen của mình, đầu tiên là được đến ăn cơm ở sở cảnh sát, sau lại được thả thì xe lại bị thủng lốp, đi đón taxi lại chẳng có chiếc nào. Duật Thần khẽ cười vuốt tóc cô, lấy điện thoại định gọi người đến đón, nhưng đúng lúc này anh lại nhìn thấy một chiếc ôtô trắng lao thẳng lên vỉa hè về phía bọn họ với tốc độ nhanh, Duật Thần nhíu mày nhìn người lái chiếc xe kia không nghĩ ngợi nhiều đấy Thiên Vy đứng trước mình sang một bên. Thiên Vy vốn đang chăm chú nhìn Duật Thần gọi điện thoại thì thấy anh mặt biến sắc nhìn phía sau cô, cô đang muốn xoay người thì đã bị Duật Thần đẩy ngã sang một bên. Thiên Vy ngã đau cả người, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã nghe một tiếng động lớn, Thiên Vy mở mắt chỉ thấy mọi thứ quay cuồng, đầu đau nhất cô lồm cồm ngồi dậy nhưng bị một đám người vây quanh hỏi thăm, cô gạt tay bọn họ ra lại nhìn thấy điện thoại Duật Thần cách đó không xa nhưng đã vỡ thành mảnh, mí mắt nặng trịch cô cố tìm anh nhưng lại không cầm được ngất đi.***
Thiên Vy tuy hôn mê nhưng nghe được những lời mọi người nói trong phòng, cô nghe được tiếng Hàn Triệt, tiếng anh trai tức giận mắng chửi kẻ gây tai nạn, tiếng chị Tưởng Giao khuyên can anh trai, còn có cả Mạn Hân hình như cậu ấy khóc, còn có Cố Khang Kiện an ủi Mạn Hân nữa chắc họ đã làm hòa với nhau rồi. Nhưng sao lại không có Duật Thần, cô chẳng nghe được giọng nói của anh. Thiên Vy hốt hoảng muốn mở mắt tìm anh nhưng lại không thể, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.
Thiên Vy hôn mê đến một ngày, lúc tỉnh lại chỉ có Tưởng Giao và Mạn Hân trong phòng, cả hai mừng rỡ gọi bác sĩ kiểm tra cho cô. Đến khi bác sĩ chắn chắc không có phát sinh gì rời đi, Thiên Vy khó khăn lên tiếng:
“Duật Thần đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Giao và Mạn Hân đưa mắt nhìn nhau, Thiên Vy nhìn thấy họ tránh né càng thêm lo lắng hỏi:
“Sao thế? Duật Thần đâu rồi?”
“Sư huynh...” Mạn Hân muốn nói như lại chẳng thành lời. Tưởng Giao bước đến ôm lấy Thiên Vy vỗ nhẹ lưng cô. Thiên Vy nhìn họ liền biết Duật Thần đã xảy ra chuyện, gấp gáp nói:
“Đưa em đến gặp Duật Thần, mau đưa em đến gặp anh ấy!”
“Thiên Vy bình tĩnh đi!” Tưởng Giao ôm chặt cô không để cô rời giường. Mạn Hân cũng tiến đến cầm chặt hai tay Thiên Vy giọng nghẹn ngào:
“Thiên Vy cậu cho dù có đến cũng chẳng gặp được sư huynh, anh ấy bị thương rất nặng, còn chưa qua nguy hiểm bác sĩ chưa cho người thân vào thăm...”
“Cậu nói gì? Rốt cuộc là chuyện gì?” Thiên Vy không thể tin vào tai mình, nắm chặt tay Mạn Hân hỏi.
“Trang Vân Tịch, là cô ta lái xe đâm em và Duật Thần cũng may Duật Thần nhanh tay đẩy em ra, chỉ là cậu ấy bây giờ bị thương khá nặng, chấn động não nặng phẫu thuật mười hai tiếng nhưng đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại...” Tưởng Giao căm hận kể lại, hít sâu một hơi đem cuối nói cho Thiên Vy:
“Bác sĩ nói khả năng cậu ấy thành người thực vật rất cao!”
Thiên Vy trợn mắt cảm thấy đầu mình thật đau, cô xụi người không vùng vẩy không làm loạn, chỉ yên lặng rơi nước mắt, Tưởng Giao và Mạn Hân nhìn Thiên Vy như thế cũng rơi nước mắt theo. Lúc này An Thiên Nam bước vào vẻ mặt mệt mỏi quần áo xộc xệch, anh nhìn Thiên Vy bất động trên giường mặt mũi đỏ bừng vì khóc, anh không nói lặng lẽ bế cô ngồi vào xe lăn đặt sẵn trong phòng lại ngồi xổm trước mặt Thiên Vy, lau nước mắt cho cô nói:
“Anh hai đưa em đi gặp cậu ấy!”
Thiên Vy ngơ ngác nhìn Thiên Nam khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục bất động. Thiên Nam không nói gì, yên lặng đẩy Thiên Vy ra khỏi phòng bệnh. Họ đi rất lâu liền dừng lại trước phòng bệnh có cửa sổ bằng kính to, nhìn thấy rõ mọi chuyện ở bên trong, Thiên Nam dìu Thiên Vy đứng lên đi đến khung cửa kính, Duật Thần ở bên trong, Thiên Vy nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh, dây dợ găm đầy tay, khuôn mặt trầy xước nghiêm trọng đeo máy thở. Thiên Vy vươn tay chạm vào mặt anh qua lớp kính giọng cô khàn hẳn:
“Chắc anh ấy rất đau!”
“Ừ, cậu ta trông không còn bảnh như trước nữa!” Thiên Nam cố bật ra một câu nói đùa nhưng nó khá nhạt nhẽo ở thời điểm này.”Không anh ấy vẫn rất đẹp!” Thiên Vy quay đầu nhìn Thiên Nam phản bác lời anh trai, sau lại cố nở nụ cười nhưng cười trong lúc này thật khó khăn với cô, Thiên Vy chẳng biết vì sao mình muốn cười lại thành bật khóc. Thiên Nam ôm cô miệng không ngừng an ủi nhưng chẳng chút tác dụng, những lời của anh chẳng vào tai cô, cả hai mặc anh an ủi, em khóc phần em. Thiên Vy vừa khóc vừa nói:
“Anh hai lúc nãy em đau đến tỉnh, nhưng sau anh ấy bị thương như thế mà không đau đến tỉnh vhứ? Duật Thần không đau sao?...”
Khóc ròng rã một lúc Thiên Vy cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô khẽ hỏi:
“Trang Vân Tịch sao rồi?”
“Đang bị giam ở sở cảnh sát, Hàn Triệt cũng qua đó rồi, em yên tâm có Hàn Triệt cô ta tội không nhẹ được đâu!” Thiên Nam đáp.
“Anh, đừng chèn ép cô ta quá, cho dù cô ta bị xử phạt nặng hay nhẹ, thì cô ta cũng chẳng thể bước chân vào giới giải trí được nữa. Em hiện giờ chỉ mong Duật Thần sớm tỉnh lại thôi!” Rồi cùng nhau đi nước A, sau đó thì kết hôn...
“Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại!”
“Em muốn gặp Trang Vân Tịch. Ngày mai được không anh?” Thiên Vy nhìn vào phòng bệnh nói, dù không hành chết cô ta, nhưng ít nhất cô sẽ khiến cô ta suốt đời ray rứt.
“Được.”
***
Thiên Vy một mình đến sở cảnh sát, cảm giác lần này khác hẳn so với lần bị bắt trước, bước vào phòng gặp mặt, đợi không lâu thì Trang Vân Tịch được dẫn vào. Quần áo phạm nhân, tóc tai xơ xác, khuôn mặt hốc hác, quả thật không còn nhận ra nổi nữa. Trang Vân Tịch nhìn cô đầy thù hận, hận không thể ngay lúc này bóp chết cô. Thiên Vy nhìn ra được, cô nở nụ cười lạnh nói:
“Đâm xe cũng đã đâm rồi vậy mà vẫn còn hận tôi thế sao?”
“Tôi đây là đang hận chính mình đã không đâm chết cô!” Trang Vân Tịch nghiến chặt răng đáp.
“Hận? Cô có biết Duật Thần bị cô hại thế nào rồi không?” Thiên Vy bình tĩnh nói, nhưng không ai biết bàn tay để trên gối của cô đang run rẩy vì giận cả đau lòng.
“Anh ấy có khả năng thành người thực vật đấy! Cô vui chưa, anh ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Trang Vân Tịch đờ đẫn nhìn An Thiên Vy, lúc đâm xe cô ta cũng bị va chạm mạnh ngất đi. Khi tỉnh đã bị cảnh sát dẫn đến đây, cho đến bây giờ chưa ai nói tình trạng của Duật Thần cho cô ta biết. Cô ta cứ nghĩ mình chỉ bị thương ngoài da chắc hẳn Duật Thần và An Thiên Vy không sao. Lúc nãy nhìn thấy An Thiên Vy không chút thương tổn ngồi đây, cô ta càng thêm phần yên tâm, nhưng sao giờ...
“An Thiên Vy, cô gạt tôi!”
“Gạt cô? Cô nghĩ tôi sẽ đem những chuyện xui xẻo nào nói lung tung sao?” Thiên Vy nhếch môi nói, đôi tay càng thêm siết chặt.
“Trang Vân Tịch lúc có cô không biết quý trọng anh ấy đến khi mất cô lại đến tranh anh ấy với tôi. Bây giờ thì sao? Cô hại Duật Thần thê thảm như vậy cô vui rồi chứ? Tôi nói cho cô biết cô, cô sẽ chẳng bao giờ có được anh ấy, Duật Thần dù thế nào chúng tôi vẫn luôn bên nhau. Còn cô từ đây đến cuối đời cũng sẽ chẳng thể gặp anh ấy một lần.”
“Cô! Là cô hại chết anh ấy, nếu anh ấy không cứu cô làm sao có thể...” Trang Vân Tịch hoảng loạn đứng bật dậy run rẩy nói.
“Trang Vân Tịch cô bị đần sao? Là cô lái xe đâm anh ấy, chính cô là người lái xe, cô là điên hay là ngốc còn đổ lỗi cho tôi? Trang Vân Tịch đời cô xong rồi, sau này chẳng thể làm diễn viên, bạn bè xa lánh, gia đình người thân sẽ xấu hổ vì cô, cô sẽ trở thanh gánh nặng của bọn họ. Cô bị như vậy chính là gieo gió gặp bão!” Thiên Vy mắng xong liền ra ngoài, mặc Trang Vân Tịch la hét cô nhanh chóng bỏ đi. Nhưng vừa mới ra cửa cục cảnh sát cô đã nhận được điện thoại của Thiên Nam:
“Thiên Vy em đến bệnh viện mau... Duật Thần cậu ấy không ổn lắm...”
***
Gió thổi xào xạc, cả khu đồi chìm trong yên lặng chỉ có tiếng gió, lá cây rơi. Thiên Vy ôm một bó hồng trắng đứng lặng người trong gió, phía sau cô là Thiên Nam và Tưởng Giao, cả hai cũng im lặng không nói gì. Đứng một lúc Thiên Vy đặt bó hoa xuống ngôi mộ trước mặt, xoay người ôm Thiên Nam cùng Tưởng Giao.
End.
^^đùa thôi nha này không phải kết đâu, mk có hai chuyện muốn nói với mn.
+mk vừa viết truyện mới, mong mn hãy ủng hộ.
+truyện chỉ còn đúng 1 chương thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook