“Cháu xin lỗi, hai hôm nữa cháu nhận được lương sẽ trả tiền thuê nhà cho bác ngay… Vâng cảm ơn bác.”
Nguyễn Vân Sênh cũng nhận ra điều đó, cô càng vui hơn, cười trả lời câu hỏi của Túy Ngọc: “Tôi ở đây đợi người mất ví quay lại, khi nào trả xong chúng ta sẽ về nhà.”
Cô thích Túy Ngọc, có lẽ là ngay từ lần đầu tiên gặp anh.
Nghĩ đến việc Túy Ngọc bị tổ tiên của cô phong ấn vào trong ngọc bội vì có thể mang lại may mắn, vẻ mặt Nguyễn Vân Sênh hơi xấu hổ lại thấp thỏm, ngập ngừng nói: “Xin lỗi anh, chuyện của anh… thật lòng xin lỗi anh.”Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến giọng nói của Nguyễn Vân Sênh, Túy Ngọc đang im lặng xem TV bỗng quay đầu liếc con gấu bông bên tay cùng bình rượu khá đắt trên bàn.
Dịch: Nguyễn UyênThật ra cô cũng có lòng luôn nghĩ tới mình, người xưa thường nói hảo tâm giúp đỡ người ta thì sẽ nhận được báo đáp tốt, nếu như cô làm thật nhiều việc tốt vậy có phải nguyện vọng của cô sẽ thành hiện thực không.

Nguyện vọng của cô chính là Túy Ngọc không biến mất và hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.“Túy Ngọc, tuần này chúng ta đi sở thú nhé? Hôm qua tôi thấy anh xem hươu cao cổ trên TV, trong sở thú cũng có hươu cao cổ.” Sắc mặt Nguyễn Vân Sênh như thường bước vào, cười nói với anh như thường lệ.

Túy Ngọc không nói rõ ràng nhưng Nguyễn Vân Sênh lại hiểu, cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tất cả mọi người đều như vậy đâu, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt.

Tôi không thể bắt người khác làm gì, nhưng với bản thân tôi, tôi thấy sống trên đời không nên thẹn với lương tâm của mình.”Hôm sau lúc tan làm, Nguyễn Vân Sênh nhặt được một chiếc ví.
“Cháu xin lỗi, hai hôm nữa cháu nhận được lương sẽ trả tiền thuê nhà cho bác ngay… Vâng cảm ơn bác.”
“Tuy mấy hôm nay đen thật nhưng vì có Túy Ngọc bên cạnh nên hôm nay mình cũng rất hên, nhặt được tiền nè.” Nguyễn Vân cười mở ví ra xem, không để ý Túy Ngọc rụt tay vào trong tay áo, cơ thể cũng mờ dần.
“Tôi tưởng người phàm đều như vậy.”
“Tại sao cô lại muốn đối xử tốt với tôi?” Túy Ngọc luôn bình tĩnh như hồ sâu lần đầu tiên ép sát từng bước như vậy.

Hình như Nguyễn Vân Sênh rất vui vẻ, cô cầm ví ngồi trên ghế đá ven đường nói chuyện với Túy Ngọc.
“Cô không về à?” Túy Ngọc vẫn luôn nghe cô nói, thấy trời tối dần mà cô không có ý định quay về nên hỏi.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra thái độ của anh đối với Nguyễn Vân Sênh cũng đang thay đổi.
“Cô không về à?” Túy Ngọc vẫn luôn nghe cô nói, thấy trời tối dần mà cô không có ý định quay về nên hỏi.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra thái độ của anh đối với Nguyễn Vân Sênh cũng đang thay đổi.
Dịch: Nguyễn Uyên
Nguyễn Vân Sênh cũng nhận ra điều đó, cô càng vui hơn, cười trả lời câu hỏi của Túy Ngọc: “Tôi ở đây đợi người mất ví quay lại, khi nào trả xong chúng ta sẽ về nhà.”
Hôm sau lúc tan làm, Nguyễn Vân Sênh nhặt được một chiếc ví.
“Tại sao?” Anh hỏi lại: “Cô luôn cố gắng lấy lòng tôi vì sợ tôi sẽ làm tổn thương cô à?”
Thật ra cô cũng có lòng luôn nghĩ tới mình, người xưa thường nói hảo tâm giúp đỡ người ta thì sẽ nhận được báo đáp tốt, nếu như cô làm thật nhiều việc tốt vậy có phải nguyện vọng của cô sẽ thành hiện thực không.

Nguyện vọng của cô chính là Túy Ngọc không biến mất và hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.Túy Ngọc khựng lại, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ: “Tại sao?” Không phải cô đang rất thiếu tiền ư? Lúc nhặt được tiền chẳng phải cô rất vui à, thế vì cớ gì còn muốn trả lại cho người ta?
Hôm sau lúc tan làm, Nguyễn Vân Sênh nhặt được một chiếc ví.“Túy Ngọc, tuần này chúng ta đi sở thú nhé? Hôm qua tôi thấy anh xem hươu cao cổ trên TV, trong sở thú cũng có hươu cao cổ.” Sắc mặt Nguyễn Vân Sênh như thường bước vào, cười nói với anh như thường lệ.“Bởi vì đây không phải đồ của tôi nên tôi không thể lấy được.


Thế này chẳng phải tốt lắm sao, nhặt được tiền tôi vui một lần, trả lại tiền cho người ta tôi lại vui thêm lần nữa, tính ra cũng rất lời đấy.” Đôi mắt long lanh của Nguyễn Vân Sênh đong đầy ý cười khiến Túy Ngọc càng thêm không hiểu.
“Tuy mấy hôm nay đen thật nhưng vì có Túy Ngọc bên cạnh nên hôm nay mình cũng rất hên, nhặt được tiền nè.” Nguyễn Vân cười mở ví ra xem, không để ý Túy Ngọc rụt tay vào trong tay áo, cơ thể cũng mờ dần.
“Tôi tưởng người phàm đều như vậy.”
“Tuy mấy hôm nay đen thật nhưng vì có Túy Ngọc bên cạnh nên hôm nay mình cũng rất hên, nhặt được tiền nè.” Nguyễn Vân cười mở ví ra xem, không để ý Túy Ngọc rụt tay vào trong tay áo, cơ thể cũng mờ dần.“Tôi tưởng người phàm đều như vậy.”
Beta: Trỏ, Maria
Túy Ngọc đứng đó, ánh hoàng hôn đắm mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh, như hai ngọn lửa rực sáng trong con ngươi luôn bình tĩnh của anh.
“Tại sao cô lại muốn đối xử tốt với tôi?” Túy Ngọc luôn bình tĩnh như hồ sâu lần đầu tiên ép sát từng bước như vậy.Nguyễn Vân Sênh nghe rõ anh hỏi gì, mặt cô đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.

Miệng cô khô khốc, nhìn Túy Ngọc chẳng khác gì thường ngày, cả người cô cứng nhắc như lần đầu tiên gặp người đàn ông này, rất lâu sau cô gật đầu nhẹ đến độ không thể nhận ra.Túy Ngọc không nói rõ ràng nhưng Nguyễn Vân Sênh lại hiểu, cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tất cả mọi người đều như vậy đâu, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt.

Tôi không thể bắt người khác làm gì, nhưng với bản thân tôi, tôi thấy sống trên đời không nên thẹn với lương tâm của mình.”

Nguyễn Vân Sênh chưa kịp trả lời, anh bỗng hỏi tiếp: “Vì cô thích tôi?” Cho dù hỏi loại câu hỏi kiểu này cảm xúc của anh vẫn không dao động chút nào.

Hôm sau lúc tan làm, Nguyễn Vân Sênh nhặt được một chiếc ví.
“Cháu xin lỗi, hai hôm nữa cháu nhận được lương sẽ trả tiền thuê nhà cho bác ngay… Vâng cảm ơn bác.”Nguyễn Vân Sênh chưa kịp trả lời, anh bỗng hỏi tiếp: “Vì cô thích tôi?” Cho dù hỏi loại câu hỏi kiểu này cảm xúc của anh vẫn không dao động chút nào.“Cô không về à?” Túy Ngọc vẫn luôn nghe cô nói, thấy trời tối dần mà cô không có ý định quay về nên hỏi.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra thái độ của anh đối với Nguyễn Vân Sênh cũng đang thay đổi.Nghĩ đến việc Túy Ngọc bị tổ tiên của cô phong ấn vào trong ngọc bội vì có thể mang lại may mắn, vẻ mặt Nguyễn Vân Sênh hơi xấu hổ lại thấp thỏm, ngập ngừng nói: “Xin lỗi anh, chuyện của anh… thật lòng xin lỗi anh.”
Nghĩ đến việc Túy Ngọc bị tổ tiên của cô phong ấn vào trong ngọc bội vì có thể mang lại may mắn, vẻ mặt Nguyễn Vân Sênh hơi xấu hổ lại thấp thỏm, ngập ngừng nói: “Xin lỗi anh, chuyện của anh… thật lòng xin lỗi anh.”
Beta: Trỏ, MariaThật ra cô cũng có lòng luôn nghĩ tới mình, người xưa thường nói hảo tâm giúp đỡ người ta thì sẽ nhận được báo đáp tốt, nếu như cô làm thật nhiều việc tốt vậy có phải nguyện vọng của cô sẽ thành hiện thực không.

Nguyện vọng của cô chính là Túy Ngọc không biến mất và hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.
Túy Ngọc không nói rõ ràng nhưng Nguyễn Vân Sênh lại hiểu, cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tất cả mọi người đều như vậy đâu, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt.

Tôi không thể bắt người khác làm gì, nhưng với bản thân tôi, tôi thấy sống trên đời không nên thẹn với lương tâm của mình.”
“Bởi vì đây không phải đồ của tôi nên tôi không thể lấy được.

Thế này chẳng phải tốt lắm sao, nhặt được tiền tôi vui một lần, trả lại tiền cho người ta tôi lại vui thêm lần nữa, tính ra cũng rất lời đấy.” Đôi mắt long lanh của Nguyễn Vân Sênh đong đầy ý cười khiến Túy Ngọc càng thêm không hiểu.
“Tại sao?” Anh hỏi lại: “Cô luôn cố gắng lấy lòng tôi vì sợ tôi sẽ làm tổn thương cô à?”Túy Ngọc đứng đó, ánh hoàng hôn đắm mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh, như hai ngọn lửa rực sáng trong con ngươi luôn bình tĩnh của anh.
“Tại sao?” Anh hỏi lại: “Cô luôn cố gắng lấy lòng tôi vì sợ tôi sẽ làm tổn thương cô à?”
Túy Ngọc không nói rõ ràng nhưng Nguyễn Vân Sênh lại hiểu, cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tất cả mọi người đều như vậy đâu, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt.


Tôi không thể bắt người khác làm gì, nhưng với bản thân tôi, tôi thấy sống trên đời không nên thẹn với lương tâm của mình.”
Dịch: Nguyễn Uyên–“Không phải!” Nguyễn Vân Sênh vội vàng phủ nhận: “Lúc đầu tôi hơi sợ, nhưng từ trước tới nay Túy Ngọc chưa bao giờ làm tổn thương tôi mà còn giúp đỡ tôi, tôi hiểu rõ.

Tôi đối xử tốt với anh chỉ vì tôi muốn làm vậy mà thôi.”
“Tại sao cô lại muốn đối xử tốt với tôi?” Túy Ngọc luôn bình tĩnh như hồ sâu lần đầu tiên ép sát từng bước như vậy.
“Cháu xin lỗi, hai hôm nữa cháu nhận được lương sẽ trả tiền thuê nhà cho bác ngay… Vâng cảm ơn bác.”
Nguyễn Vân Sênh chưa kịp trả lời, anh bỗng hỏi tiếp: “Vì cô thích tôi?” Cho dù hỏi loại câu hỏi kiểu này cảm xúc của anh vẫn không dao động chút nào.
“Cô không về à?” Túy Ngọc vẫn luôn nghe cô nói, thấy trời tối dần mà cô không có ý định quay về nên hỏi.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra thái độ của anh đối với Nguyễn Vân Sênh cũng đang thay đổi.
–Hình như Nguyễn Vân Sênh rất vui vẻ, cô cầm ví ngồi trên ghế đá ven đường nói chuyện với Túy Ngọc.Nguyễn Vân Sênh nghe rõ anh hỏi gì, mặt cô đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.

Miệng cô khô khốc, nhìn Túy Ngọc chẳng khác gì thường ngày, cả người cô cứng nhắc như lần đầu tiên gặp người đàn ông này, rất lâu sau cô gật đầu nhẹ đến độ không thể nhận ra.
Túy Ngọc khựng lại, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ: “Tại sao?” Không phải cô đang rất thiếu tiền ư? Lúc nhặt được tiền chẳng phải cô rất vui à, thế vì cớ gì còn muốn trả lại cho người ta?
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến giọng nói của Nguyễn Vân Sênh, Túy Ngọc đang im lặng xem TV bỗng quay đầu liếc con gấu bông bên tay cùng bình rượu khá đắt trên bàn.Cô thích Túy Ngọc, có lẽ là ngay từ lần đầu tiên gặp anh.
Hết chương 05!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương