Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha
-
Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấm thoát đã tới ngày 18 tháng 10, theo ngôn ngữ hiện đại của Tử Tuyết Vi thì hôm nay chính là sinh nhật của bà ngoại nguyên chủ. Là nữ chủ nhân của phủ Định Công Hầu Hoa lão phu nhân, mẹ đẻ của đại phu nhân Hoa Lê Nguyệt. Theo lý thuyết thì toàn bộ con cái của Giang Tĩnh đều phải đi chúc thọ, nhưng trong ký ức của nguyên chủ thì chỉ có mình nàng đi mà thôi, một phần là do Giang Tĩnh Sa nhát gan không dám đi, cũng không ai tới mời nàng ta đi. Còn nhị thiếu gia Giang Tịnh tất nhiên là nữ chủ không đi thì hắn cũng không thèm đi, cũng không ai dám quản hắn.
Tử Tuyết Vi cười cười, nếu đã xác định mục tiêu rồi thì nàng phải đuổi đến cùng. Tử Tuyết Vi quay qua phân phó Lan Ngọc thay xiêm y và chải tóc cho nàng, còn đặc biệt dặn dò Lan Ngọc đem theo một bộ xiêm y mới xong rồi hướng thẳng Tĩnh An Viên mà đi. Cũng chính là nơi ở của nữ chủ
Nói đến nữ chủ, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, chỉ được nhũ mẫu nuôi bữa có bữa không cho đến lúc nàng ta năm tuổi thì đi đời nhà ma. Có nghĩa là năm tuổi nàng ta đã tự lập mà sống, điều này khiến Tử Tuyết Vi nghĩ đến chính mình ở thế giới hiện đại, không tự chủ được cũng đồng tình nữ chủ số phận mỏng manh giống nàng. Cho đến khi mười tuổi, nàng ta đã cứu nhị thiếu gia thoát khỏi việc bị đuối nước, từ đó nhờ vào vầng sáng của Giang Tịnh mà sống ổn hơn một chút.
- Tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu ạ? Sắp tới giờ tổ chức tiệc rồi, nếu người đến muộn sẽ không hay đâu! - Lan Ngân ở một bên gấp như ngồi trên chảo nóng, nếu tiểu thư đến muộn, người bị phạt khẳng định sẽ là nàng cùng Lan Ngọc
Tử Tuyết Vi liếc mắt xem thường giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lan Ngân, nàng chậm rãi nói, chân cũng thong thả bước
- Đừng lo, ta sẽ không đến muộn.
Tĩnh An Viện hệt như cái tên của nó, cực kỳ an tĩnh, cũng là do ở đây không có người hầu nào cả. Trước đây nơi này là kho chứa đồ, bụi bẩn cùng đồ vật bỏ đi thì sẽ vứt vào đây. Nghĩ lại thì tác giả đúng là mẹ ghẻ, không biết nữ chủ đắc tội bà ấy chỗ nào mà dùng những cái cực kỳ tệ hại ban cho nữ chủ. Ví như Tĩnh An Viện này, bất quá có Giang Tịnh động tay chân, nơi đây liền biến thành một sân viên chứ không phải kho vứt rác nữa
Đàn Nhi trông thấy Tử Tuyết Vi đang đi tới liền biến sắc, nàng ta vội vàng tiến lên quỳ phịch xuống trước Tử Tuyết Vi, cúi xuống để trán đụng xuống đất, hai tay để trên đỉnh đầu, run run nói
- Đại tiểu thư khai ân, tam tiểu thư vết thương còn chưa khỏi hẳn, nếu...nếu bây giờ còn bị đánh nữa thì sẽ mất mạng mất. Cầu xin đại tiểu thư nể tình hôm nay là sinh thần của Hoa lão phu nhân mà không nên để tay dính máu...
Tử Tuyết Vi: "...."
Con mẹ nó, ta còn chưa nói cái gì hết có được không? Ngươi làm như ta chính là một mụ dạ xoa suốt ngày chỉ biết đánh chửi người không bằng! Thật là muốn phỉ nhổ quá đi!
- Ngươi không cần lo lắng, ta đến đây không phải để gây chuyện! - Tử Tuyết Vi đen mặt nói, nàng phất phất tay, Lan Ngọc lập tức bưng lên một khay đồ giao cho Đàn Nhi
Thấm thoát đã tới ngày 18 tháng 10, theo ngôn ngữ hiện đại của Tử Tuyết Vi thì hôm nay chính là sinh nhật của bà ngoại nguyên chủ. Là nữ chủ nhân của phủ Định Công Hầu Hoa lão phu nhân, mẹ đẻ của đại phu nhân Hoa Lê Nguyệt. Theo lý thuyết thì toàn bộ con cái của Giang Tĩnh đều phải đi chúc thọ, nhưng trong ký ức của nguyên chủ thì chỉ có mình nàng đi mà thôi, một phần là do Giang Tĩnh Sa nhát gan không dám đi, cũng không ai tới mời nàng ta đi. Còn nhị thiếu gia Giang Tịnh tất nhiên là nữ chủ không đi thì hắn cũng không thèm đi, cũng không ai dám quản hắn.
Tử Tuyết Vi cười cười, nếu đã xác định mục tiêu rồi thì nàng phải đuổi đến cùng. Tử Tuyết Vi quay qua phân phó Lan Ngọc thay xiêm y và chải tóc cho nàng, còn đặc biệt dặn dò Lan Ngọc đem theo một bộ xiêm y mới xong rồi hướng thẳng Tĩnh An Viên mà đi. Cũng chính là nơi ở của nữ chủ
Nói đến nữ chủ, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, chỉ được nhũ mẫu nuôi bữa có bữa không cho đến lúc nàng ta năm tuổi thì đi đời nhà ma. Có nghĩa là năm tuổi nàng ta đã tự lập mà sống, điều này khiến Tử Tuyết Vi nghĩ đến chính mình ở thế giới hiện đại, không tự chủ được cũng đồng tình nữ chủ số phận mỏng manh giống nàng. Cho đến khi mười tuổi, nàng ta đã cứu nhị thiếu gia thoát khỏi việc bị đuối nước, từ đó nhờ vào vầng sáng của Giang Tịnh mà sống ổn hơn một chút.
- Tiểu thư, chúng ta sẽ đi đâu ạ? Sắp tới giờ tổ chức tiệc rồi, nếu người đến muộn sẽ không hay đâu! - Lan Ngân ở một bên gấp như ngồi trên chảo nóng, nếu tiểu thư đến muộn, người bị phạt khẳng định sẽ là nàng cùng Lan Ngọc
Tử Tuyết Vi liếc mắt xem thường giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lan Ngân, nàng chậm rãi nói, chân cũng thong thả bước
- Đừng lo, ta sẽ không đến muộn.
Tĩnh An Viện hệt như cái tên của nó, cực kỳ an tĩnh, cũng là do ở đây không có người hầu nào cả. Trước đây nơi này là kho chứa đồ, bụi bẩn cùng đồ vật bỏ đi thì sẽ vứt vào đây. Nghĩ lại thì tác giả đúng là mẹ ghẻ, không biết nữ chủ đắc tội bà ấy chỗ nào mà dùng những cái cực kỳ tệ hại ban cho nữ chủ. Ví như Tĩnh An Viện này, bất quá có Giang Tịnh động tay chân, nơi đây liền biến thành một sân viên chứ không phải kho vứt rác nữa
Đàn Nhi trông thấy Tử Tuyết Vi đang đi tới liền biến sắc, nàng ta vội vàng tiến lên quỳ phịch xuống trước Tử Tuyết Vi, cúi xuống để trán đụng xuống đất, hai tay để trên đỉnh đầu, run run nói
- Đại tiểu thư khai ân, tam tiểu thư vết thương còn chưa khỏi hẳn, nếu...nếu bây giờ còn bị đánh nữa thì sẽ mất mạng mất. Cầu xin đại tiểu thư nể tình hôm nay là sinh thần của Hoa lão phu nhân mà không nên để tay dính máu...
Tử Tuyết Vi: "...."
Con mẹ nó, ta còn chưa nói cái gì hết có được không? Ngươi làm như ta chính là một mụ dạ xoa suốt ngày chỉ biết đánh chửi người không bằng! Thật là muốn phỉ nhổ quá đi!
- Ngươi không cần lo lắng, ta đến đây không phải để gây chuyện! - Tử Tuyết Vi đen mặt nói, nàng phất phất tay, Lan Ngọc lập tức bưng lên một khay đồ giao cho Đàn Nhi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook