Sở Nghiêu Nghiêu nở nụ cười: "Ngươi định báo thù cho ta sao?"
"Bị thương thành như vậy còn cười được?" Tạ Lâm Nghiễn vừa thu dù giấy dầu lại, giọt nước liền theo mặt dù trượt xuống, nhưng không có một giọt bắn lên người hắn.

Mưa vẫn đang rơi, nhưng bên ngoài người hắn năm phân dường như dựng lên một cái lồng trong suốt che phủ toàn thân chắn hết mưa ở bên ngoài.

Tạ Lâm Nghiễn cúi người bế Sở Nghiêu Nghiêu trên mặt đất lên.

Động tác hắn rất nhẹ, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn hít một hơi: "Nhẹ chút, đau."
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lướt qua tay trái của nàng, cười lạnh một tiếng: "Tay không tiếp kiếm, lá gan không nhỏ, nếu như người xuất kiếm là ta, tay ngươi sẽ bị phế."
"Chẳng phải do lúc đó không biện pháp nào sao? Tốt xấu gì ta cũng trốn ra được, ta còn tưởng ngươi sẽ khen ta chứ."
Sở Nghiêu Nghiêu quay sang nhìn Tạ Lâm Nghiễn miễn cưỡng cười một cái, sắc mặt của nàng trắng bệch, bởi vì đau đớn mà thái dương toát ra mồ hôi lạnh.

Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Mỗi ngày ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi không thể đối xử với ta thân thiện một chút sao? Đau quá."
Thật sự đau, Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, trên người kiếm đều có kiếm khí, bị kiếm làm bị thương, kiếm khí sẽ theo miệng vết thương vọt vào kinh mạch, tựa như lúc trước Tạ Lâm Nghiễn đâm chết Sở Nghiêu Nghiêu, chính là do kiếm khí làm vỡ nát tâm mạch của nàng mới một chiêu khiến nàng tử vong.

Tạ Lâm Nghiễn nâng tay điểm huyệt đạo của nàng, máu lập tức ngừng chảy: "Nhịn một chút, ở đây không có cách nào chữa thương."
Sở Nghiêu Nghiêu không nói nữa, nàng nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, tay vô thức nắm lấy vạt áo của hắn, máu tươi dính trên y phục trắng của hắn, nhìn thấy mà giật mình.

"Là Yến Hồng Nhi đả thương ngươi." Không phải câu hỏi, mà là một câu trần thuật.

Sở Nghiêu Nghiêu "Ừ" một tiếng.


Không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười thành tiếng, Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn ôm trong ngực, có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn rung động, giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe: "Ngươi đẹp hơn nàng ta."
Sở Nghiêu Nghiêu thấy kỳ lạ ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không rõ lắm sao hắn lại nhắc đến cái này, nàng chớp mắt, đột nhiên rất không vui, nhân vật chính trong tiểu thuyết không couple mà mình thích vậy mà chạy tới chú ý cô nương nhà người ta có đẹp hay không.

Tạ Lâm Nghiễn liếc mắt liền nhìn ra cảm xúc của Sở Nghiêu Nghiêu, khóe môi giương lên: "Khen ngươi đẹp ngươi còn thấy không vui."
"Không phải." Sở Nghiêu Nghiêu rầu rĩ không vui đáp: "Miệng vết thương đau."
"Ráng nhịn chút, ta đi tìm khách điếm." Thời điểm Tạ Lâm Nghiễn an ủi nàng giọng nói rất ôn nhu, cũng không biết hắn thật sự quan tâm nàng, hay là lại cố ý lừa gạt nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Nói thật thì khi nàng vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn thời điểm trong lòng thật sự vui mừng.

"Ta thế này đi vào khách điếm sẽ không dọa người khác chứ?" Nàng bây giờ nhìn vô cùng chật vật, y phục trên người bị mưa làm ướt, máu dính khắp người.

"Không đến mức đó."
Hắn đi vững vàng, tốc độ lại không hề chậm, Tạ Lâm Nghiễn ôm ấp ấm áp hơn so với tưởng tượng.

Nhưng dù sao chỉ là giấy khôi lỗi, nhiệt độ cơ thể vẫn rất thấp.

Lại đi thêm một đoạn, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi thật quá đáng ghét."
"Quả nhiên vô lương tâm." Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt nhìn nàng một cái: "Ta cứu ngươi, ngươi còn chán ghét ta."
Sở Nghiêu Nghiêu không tiếp tục nói, nàng tựa vào trong lòng hắn ngủ.

...!

Lúc Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh lại, chỉ cảm thấy mỗi tấc trên người đều đau nhức, nàng mơ hồ cảm thấy ngón tay mình có chút ngứa, nghiêng đầu nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn đang ngồi ở bên giường.

Tay hắn đặt nhẹ trên cổ tay nàng, dường như nhàm chán, một chút lại đùa bỡn ngón tay nàng.

Hắn cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, lông mi thật dài chiếu dưới mí mắt hắn một cái bóng, ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu theo mũi hắn trượt đến bờ môi hắn, rồi đến cằm, xương quai xanh.

Lúc này Tạ Lâm Nghiễn nâng mí mắt lên nhìn về phía nàng: "Tỉnh?"
Sở Nghiêu Nghiêu yên lặng dời ánh mắt đi, tay không dấu vết rụt về, ngón tay Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của nàng, cũng không ngăn cản động tác của nàng.

Kỳ thật nếu nói đẹp thì vẫn là Tạ Lâm Nghiễn trông đẹp mắt nhất, đó là một loại cảnh đẹp ý vui đến siêu việt, cố tình Tạ Lâm Nghiễn căn bản không quá để ý đến diện mạo của hắn, đầu hắn trừ tu luyện thăng cấp chính là giết người đoạt bảo, uổng cho một túi da đẹp.

"Miệng vết thương còn đau không?"
Nhờ Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhớ tới mà xem vết thương của mình, bả vai và tay đều đã được băng bó, ngay cả y phục cũng đã đổi bộ mới.

Nói đau thì cũng không đau lắm, chẳng qua không thấy thoải mái.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, suy nghĩ hồi lâu, nàng đột nhiên nghĩ ra: "Vết thương của ta là ngươi băng bó?"
"Không thì ai?"
Mi tâm Sở Nghiêu Nghiêu giật một cái: "Y phục cũng là ngươi thay cho ta?"
Tạ Lâm Nghiễn gật nhẹ đầu, không cảm thấy có cái gì đáng để kinh ngạc.

Hô hấp của Sở Nghiêu Nghiêu cứng lại, nàng dùng một ánh mắt như nhìn lưu manh nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Sao ngươi không tìm người khác giúp ta?"

Mặt Tạ Lâm Nghiễn đầy vô tội nhìn nàng: "Trên người ngươi chịu vết thương do kiếm, kinh mạch còn sót kiếm khí, trừ ta ra, còn ai có thể xử lý miệng vết thương cho ngươi."
Lời của hắn nói rất có lý, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn rất bất mãn: "Sau khi xử lý vết thương ngươi cũng có thể để cho người khác thay y phục cho ta."
Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn đầy chân thành: "Thời điểm băng bó cho ngươi đã nhìn hết rồi, cần gì phải làm điều thừa?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Ngươi hôn mê một ngày một đêm, ta trông ngươi một ngày một đêm, ngươi vừa mở mắt ra câu cảm tạ cũng không có, còn đến chất vấn ta." Tạ Lâm Nghiễn thấy phản ứng này của nàng thì cực kỳ bất mãn: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi coi ta là cái gì?"
"Vậy...!Cảm ơn?" Nàng lòng đầy đề phòng nói, đồng thời lặng lẽ rụt vào trong giường.

"Trốn cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên bắt cổ tay nàng: "Nếu trong lòng ngươi thật sự băn khoăn, cũng có thể cởi y phục của ta một lần."
Nói xong hắn liền đặt tay Sở Nghiêu Nghiêu lên hông của hắn, khóe môi nhếch lên, mang theo vài phần tà khí.

Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn có thể làm ra loại chuyện thế này, nàng kinh ngạc một chút liền muốn rút tay lại nhưng bị hắn ấn chặt mu bàn tay, lòng bàn tay đặt trên bụng của hắn.

"Cởi nhé." Hắn cúi người đè ép lại đây, một tay chống trên mép giường, vậy mà còn thúc giục một câu.

Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng thêm quái dị, nàng nhìn tay bị Tạ Lâm Nghiễn giữ lấy, đột nhiên ngước mắt lên nói: "Tạ công tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi đang câu dẫn ta."
"Đúng rồi, ta đang câu dẫn ngươi." Ánh mắt của hắn sáng quắc, nhẹ nhàng đè thấp thanh âm, tiếng nói có chút khàn khàn: "Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?"
Âm cuối cao lên, giống một cái lông vũ nhẹ nhàng quét bên tai, ngứa đến đáy lòng.

Sở Nghiêu Nghiêu dùng lực rút tay ra, tâm tình rất khó chịu: "Ngươi sao có thể làm loại chuyện này!"
Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ đến Sở Nghiêu Nghiêu lại phản ứng như vậy, hắn chau mày: "Chuyện này có gì đâu?"
"Ngươi coi mình là kỹ nữ thanh lâu sao? Dựa vào nhan sắc dụ dỗ người khác!"
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu đi, không muốn nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn im lặng một lát, chính hắn cũng cảm thấy không hiểu nổi: "Ngươi tức giận cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu rất khó chịu, loại cảm giác này thật giống như vốn đang đọc một quyển tiểu thuyết đặc sắc tuyệt luân không couple, kết quả đọc được một nửa, nam chủ chạy tới ái muội với nhân vật nữ, quả thực có thể nói sét đánh ngang tai.

"Ngươi từ bỏ đi, câu dẫn ta vô dụng." Sở Nghiêu Nghiêu lãnh khốc vô tình: "Ta không thích người như ngươi, ta đã có người trong lòng."

Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo: "Hóa ra Sở cô nương có người trong lòng."
"Tuổi này của ta có người trong lòng không phải rất bình thường sao?" Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ đương nhiên: "Hắn khác với ngươi, là một chính đạo chi quang, lòng mang thiên hạ, ôn nhu như ánh mặt trời, chưa từng lạm sát kẻ vô tội, không giống ngươi, tàn nhẫn độc ác."
Sở Nghiêu Nghiêu ngẫm nghĩ cảm thấy còn chưa đủ, vì thế lại bỏ thêm một câu: "Đúng rồi, hắn còn là thiên tài kiếm đạo, là người có thiên phú kiếm đạo nhất, ta rất kính nể hắn, cũng rất thích hắn, dù sao hắn cái gì cũng tốt hơn ngươi."
"Chính đạo chi quang?" Đôi mắt Tạ Lâm Nghiễn híp lại, đáy mắt lóe qua một tia nguy hiểm: "Còn là thiên tài kiếm đạo?"
Sở Nghiêu Nghiêu hết sức khẳng định gật đầu: "Đúng! Không sai!"
Ý cười trên khóe môi Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi biến mất: "Hắn tên là gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta đi giết hắn."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, trong nháy mắt nàng sinh ra một loại ảo giác, cho rằng Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy là vì ghen.

Hắn ghen cái gì? Hắn có cái gì mà ghen? Tạ Lâm Nghiễn cũng không phải thật sự thích nàng.

Sau khi hắn nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, cằm căng chặt, môi mím nhẹ, phác hoạ ra một độ cong âm lãnh.

Sở Nghiêu Nghiêu không cam lòng yếu thế chống lại ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn: "Ta không thể nói với ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một lát, đột nhiên không quay đầu lại xoay người rời đi.

Sở Nghiêu Nghiêu khó hiểu nhìn hắn đẩy cửa ra khỏi phòng.

Bên ngoài còn đang mưa, không khí ngậm hơi nước nặng trịch, đắm chìm trong một mảnh âm u.

Tạ Lâm Nghiễn tức giận? Vì sao hắn tức giận? Chẳng lẽ thật sự ghen tị?
Không, không đúng.

Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, với hiểu biết của nàng với Tạ Lâm Nghiễn, hắn tức giận chắc chắn vì nguyên nhân khác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương