Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu
-
24: Là Tự Tôi Tình Nguyện!
Editor: Endy.
An Sênh dán lưng vào thang máy, trừng lớn mắt nhìn bàn tay trước mặt, cửa thang máy từ từ mở ra.
Cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào để thoái thác, giải thích chuyện đêm hôm khuya khoắt cô chạy ra ngoài làm cái gì.
Cửa thang máy mở ra, An Sênh giương mắt nhìn, cả người nín thở, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Ngoài cửa có hai người bước vào, một người là đàn ông, người còn lại là một người phụ nữ trung niên.
Hai người đều mang vẻ mặt u sầu, nhìn thấy An Sênh dựa vào vách thang máy, tay còn cào vào tay vịn, bộ dáng đứng không vững, lại thấy cô còn mặc đồ bệnh nhân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, người đàn ông hỏi.
“Cô gái, cô làm sao vậy?”
An Sênh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đứng thẳng, lắc đầu nói, “Không có việc gì…” khoé miệng cô giật giật, nở một nụ cười cứng nhắc.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh bấm nút thang máy, An Sênh gắt gao nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Bỗng nhiên cánh tay cô bị người khác chạm một cái, doạ cô giật nảy người.
“Cô muốn đi tầng mấy?” Người đàn ông chỉ xuất phát từ lòng hảo tâm, không nghĩ An Sênh sẽ sợ như vậy.
“Lầu một.” An Sênh hung hăng nhắm chặt mắt, tựa vào vách thang máy, tự trấn định sau một hồi khẩn trương đến muốn rút gân.
Phí Hiên hẳn là còn đang ngủ.
Rất nhanh đã đến lầu một, An Sênh theo hai người trứơc mặt bước nhanh ra ngoài.
Nửa đêm, đại sảnh bệnh viện vẫn còn vài người tới lui, nhưng vẫn rất thưa thớt.
An Sênh đi thẳng đến cửa đại sảnh, mỗi khi có người đi vào, kéo rèm lên liền mang theo một trận khí lạnh.
Từ cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy tuyết phủ trắng bên ngoài.
Nhiệt độ ở đại sảnh không thể so với lúc trong phòng bệnh, khí lạnh theo bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi thấm vào người An Sênh, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cỗ hưng phấn bí ẩn.
Một bước..hai bước..ba bước..
cô bước đi không hề dừng lại, rốt cuộc đi đến cửa chính, xốc rèm lên, một trận gió lạnh thổi tới, nháy mắt bao phủ toàn thân cô.
An Sênh không chịu được run rẩy vài cái.
Cô ôm lấy bả vai, chỉ dừng lại cửa một chút liền cất bước ra ngoài.
Tuyết rơi rất lớn, bay lả tả đầy trời.
Trừ những ánh đèn trên phố, bây giờ cả con đường chỉ một màu trắng.
An Sênh theo cửa đi ra, mới bước vài bước, răng đã đánh cầm cập vì lạnh.
Nhưng bước chân cô vẫn không dừng, cẩn thận bước xuống từng bậc thang, tránh chho tuyết rơi vào trong dép lê.
Dép lê này là của Phí Hiên nên số đo rất lớn.
Phí Hiên đúng là bệnh thần kinh, trừ nội y là số đo của nữ, còn lại tất cả mọi thứ đều chuẩn bị cho An Sênh giống như anh.
Đi vài bước, rất nhanh tuyết đã rơi vào dép, nhanh chóng tan ra.
An Sênh vừa đi vừa dậm chân, không để ý tới, bây giờ cô đã lạnh hận không thể co người thành một đoàn.
Nhưng cô lại buông lỏng hai tay, để tuỳ ý gió lạnh thổi, bước nhanh về phía đường lớn.
Từ nơi này đến chỗ bắt xe nhìn qua rất gần, nhưng cô phải cắn răng chịu đựng cơn đau ở ngực khi chạy.
Không thể dừng lại, chỉ chạy một đoạn ngắn nữa thôi.
Tuyết vẫn rơi trong im lặng, bởi vì trong lòng quá nóng nảy, dưới chân không chú ý liền trượt, té lăn quay trên nền tuyết.
Đôi dép lại màu trắng, không biết Phí Hiên kiếm được ở đâu, mang vài lần liền ném.
An Sênh đứng lên, một chân trần đạp tuyết tìm dép trong cái lạnh buốt giá.
Dưới chân giống như bị kim châm, trên người cùng mặt cũng bị va chạm phát đau.
Tìm một vòng quanh bồn hoa nhưng không tìm được, An Sênh liền mặc kệ, cắn răng đi chân trần về phía đường lớn.
Tốc độ của cô vì thiếu một chiếc dép mà chậm lại không ít, lâu rồi cô cũng không vận động, lại thêm căng thẳng dẫn đến hô hấp kịch liệt.
Nhưng cô mặc rất ít, mồ hôi toát ra gặp gió lạnh như biến thành những con dao nhỏ, cứa vào da thịt phát đau.
Mắt thấy sắp ra khỏi bệnh viện, An Sênh càng nhanh chân hơn, chạy hết tốc lực về phía đường lớn.
Không biết bởi vì tiếng hô hấp của cô quá mạnh, hay vì quá lạnh làm giảm giác quan An Sênh, phía sau có người đạp lên tuyết “loạt xoạt”, đuổi theo rất nhanh nhưng An Sênh vẫn không nghe thấy.
Chỉ còn qua hai bồn hoa nữa là tới ven đường, An Sênh tăng tốc, nhưng không biết chân dẫm phải thứ gì bén nhọn, làm cô đau, bước chân lảo đảo, ngã nhào về phía nền tuyết.
Trước lúc cô vồ ếch lần hai, một đôi tay nhanh chóng ôm cô lại.
Đôi tay kia quá ấm áp, cầm tay An Sênh, cơ hồ đem đôi tay lạnh cóng của cô muốn bỏng.
Một cỗ khí tức quen thuộc bao phủ, thế nhưng An Sênh lại không hề sợ hãi, bình tĩnh nhắm mặt lại, tuỳ ý bản thân bị nhét vào lồng ngực ấm áp.
“Em muốn chết sao?” âm thanh Phí Hiên mang theo tức giận nói.
An Sênh rất nhanh bị bế ngang, hai chân rời khỏi nền tuyết lạnh giá, rất nhanh đã được Phí Hiên bọc thêm một lớp áo không biết từ đâu ra.
Phí Hiên dùng áo lông rộng rãi bao An Sênh lại, chính anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, ôm ngang cô bước nhanh trở về.
An Sênh không giãy dụa chửi bậy, càng không nói chuyện, thậm chí còn tuân thủ ôm lấy cổ Phí Hiên, thành thành thật thật núp ở trong áo choàng.
Rất nhanh hai người đã vào đến cửa, An Sênh vùi mặt vào vai Phí Hiên.
Hai người vào thang máy, Phí Hiên thấy bộ dạng này của cô, xuy một tiếng nói, “Em cũng rất có tinh thần, đêm hôm khuya khoắt không ngủ liền chạy ra ngoài.
Em muốn làm gì hả?”
An Sênh vẫn không lên tiếng, Phí Hiên cũng không hỏi lại.
Ra khỏi thang máy, Phí Hiên bế An Sênh đi ngang qua vẻ mặt kỳ lạ của y tá, trở lại phòng bệnh, đem An Sênh đặt trên giường.
Chuyện thứ nhất anh làm là đi xả nước ấm.
An Sênh chờ anh làm khó dễ.
Phí Hiên giận đùng đùng trở về, mặc quần áo tơ tằm chạy một vòng ở bên ngoài, môi anh cũng trắng bệch.
Chuyện thứ hai là ngồi xổm bên giường, cầm chân An Sênh đặt trên đầu gối, dùng đôi tay nóng rực của mình phủ lên trên, lau vết tuyết tan trên chân cô.
Khí lực của anh không nhỏ, không biết là An Sênh bị lạnh quá hay vì Phí Hiên chà xát quá nhanh, An Sênh cảm thấy lòng bàn tay anh thực nóng.
“Đau…” chân An Sênh đỏ bừng, né một chút.
Phí Hiên giương mắt nhìn về phía cô, nhướng mày, ánh mắt sắc bén, mi tâm nhăn lại.
Giờ phút này anh giống một con thú vừa thoát khỏi lồng giam, mang tính công kích mười phần.
Vẻ mặt kia cơ hồ muốn nhào lên, đem An Sênh nhai đi nhai lại.
“Em còn biết đau?” Phí Hiên buông bàn chân cô ra, cầm lấy bên còn lại, tiếp tục chà xát, còn âm dương quái khí nói, “Tôi thấy em vẫn còn tốt lắm.”
Giả bộ ngoan ngoãn, kết quả đêm hôm lại lại bỏ chạy trong tuyết.
Phí Hiên không có cách nào hình dung tâm tình anh bây giờ, anh cảm thấy thậm chí có chút vớ vẩn.
Vài ngày nay anh vắt hết đầu óc để làm cô vui vẻ, nơi nào cũng không đi.
Hoa quả cũng gọt cho cô ăn, ngay cả đồ lót của An Sênh cũng ngồi xổm trong nhà vệ sinh tự tay giặt…
Bây giờ, cảm giác bị phản bội lan tràn toàn thân, anh cắn răng đến khó chịu, đè nén cơn đại hoả đang bùng cháy.
Sau khi chà xát hai chân An Sênh ấm lên, anh mới đem chậu nước ấm lại, đặt chân cô vào.
Bộ dạnh anh bây giờ như bà vú, tìm một bộ quần áo khô để An Sênh thay, sau đó chính mình tránh vào nhà vệ sinh.
Lúc bỏ trốn An Sênh đều có tính toán, kết quả xấu nhất là bị Phí Hiên bắt về.
Xem ra Phí Hiên tức giận không nhỏ, khẳng định hôm nay “mưa rền gió dữ” là điều khó tránh khỏi.
“Haiz…” An Sênh thay xong quần áo, tiện tay đem bộ quần áo dính tuyết đặt trên giường, cúi đầu nhìn hai chân đỏ bừng trong chậu nước liền thở dài.
Cô không muốn dùng phương pháp này cùng Phí Hiên vạch mặt nhau, nếu được cô đã sớm làm, không cần đợi đến bây giờ.
Mặc kệ nội dung bị lệch như thế nào, trái tim Phí Hiên giờ cột trên người cô, khiến người khác hít thở không thông, làm cho người khác không chịu được.
Cô cũng thấy được Phí Hiên thực sự thích cô, bất quá chỉ là do nội dung nhất thời bị lệch, chỉ cần cô rời khỏi Phí Hiên, không lâu sau mọi thứ lại trở về như cũ.
Tình cảm của Phí Hiên trừ nữ chính, ai dám chấp nhận? An Sênh tự nhận thức được, càng không có lá gan kia.
Cô không muốn chết, cảm giác đó thật sự đáng sợ.
Nhưng hôm nay bỏ trốn thất bại, bị bắt trở về, vạch trần là chuyện tránh không được…
Chỉ là lúc này cô nhìn bàn chân hồng hồng của mình, mùi thuốc lá không rõ ràng truyền tới từ nhà vệ sinh, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không không chế được thân thể có chút lắc lư.
Cô nhớ lại giấc mơ hai lần kia, trong mơ cũng là một ngày tuyết lớn như vậy, cũng là đôi tay quá mức ấm áp kia, cảnh trong mơ và thực tái hiện, Phí Hiên lệ khí lan tràn, bộ mặt ngang ngược.
Chỉ là hai hoàn cảnh khác biệt, cảnh trong mơ làm cô chìm đắm, nhưng hiện thực cô tránh không kịp.
“Haiz…” An Sênh lại thở dài, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
“Không thể chạy, thật đáng tiếc?” Phí Hiên không biết đi ra khỏi nhà vệ sinh từ lúc nào, đứng sau An Sênh, thình lình nói một câu như vậy doạ An Sênh sợ đến rụt bả vai.
Phí Hiên bước lên giường, mang theo hỗn tạp mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng nước hoa, một tay giữ bả vai An Sênh, một tay kia bóp chặt cằm cô, bắt cô quay đầu nhìn anh.
“Tại sao không nói chuyện? Đêm khuya như vậy còn chạy ra ngoài, em muốn đi đâu? Muốn tìm ai? Hả?”
Miệng An Sênh bị Phí Hiên bóp như mỏ chim, nói cái gì cũng mơ hồ không rõ, đành phải lấy cùi chỏ đánh vào xương sườn anh, “Anh không buông ra tôi nói thế nào được.”
Phí Hiên hét lớn một tiếng, buông An Sênh ra, giơ nắm tay, “Tốt.
Em nói đi.” Phí Hiên nhìn An Sênh, vẻ mặt kia tựa hồ An Sênh nói cái gì làm phật lòng anh, anh liền nổ tung tại chỗ.
Nổ tung nhất định phải bạo, sớm muộn gì cũng bạo, An Sênh không trì hoãn, trực tiếp “một đao chọc thượng yếu hại”.
“Chia tay đi.” An Sênh xoa mặt mình, nhìn Phí Hiên nói.
-Hết chương 20.1-.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook