Editor: Endy.
HIện tại cô rất mâu thuẫn, thậm chí có chút mờ mịt.
Cô hẳn là nên cự tuyệt Phí Hiên, nói một số lời khó nghe.

Nếu Phí Hiên mặc kệ mặt mũi, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, bất đắc dĩ anh cũng phải bỏ đi.
Nhưng những lời này An Sênh vài lần mở miệng, vừa nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, tiếng khóc của anh đè nặng truyền đến, cô dù thế nào cũng nói không ra.
Không nói được những lời làm tổn thương người khác, làm thế nào để cự tuyệt anh chứ?
Trực tiếp động thủ đuổi người sao?
Nhưng Phí Hiên bận rộn công việc một buổi sáng, chật vật thành dáng vẻ như vậy, không đứng không ngồi, còn ngồi xổm bên cạnh cô, nhỏ giọng nói, “Lần trước em nói lột da tôi không cần nửa giờ, là sự thật a…”
An Sênh hừ một tiếng, Phí Hiên chân chó cầm cánh tay cô, “Đừng a…nể tình tôi bận rộn một buổi sáng.”
Phí Hiên nói, “Buổi sáng tôi mua bánh cho em, tôi còn chưa được ăn.

Hiện tại rất đói bụng, cảm giác có thể ăn được một con trâu…”
Ánh mắt anh cong cong, nói chuyện không tự chủ mang theo làm nũng.
An Sênh lại nhớ đến thời gian anh nhắn tin Wechat cho cô tối qua, lúc ấy cô còn suy nghĩ có phải anh gặp vấn đề gì không, nhưng bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Phí Hiên người này…chính là làm nũng.
Đường đường là lão đại một nhóm người, theo lý thuyết cách rất xa hai từ đó, nhưng anh làm rất tự nhiên, cảm giác rất chân thật, lại luôn luôn chọn quần áo màu sắc tươi sáng, ngược lại một chút cũng không phải không thích hợp.
“Tôi muốn tìm chỗ để thay quần áo một chút.” Phí Hiên nói, “Chân tôi đều ngâm trong nước phỏng chừng…”
An Sênh:…không chịu nổi.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Phí Hiên nói chuyện tựa hồ vẫn luôn như vậy.


Chỉ là lúc trước, thời điểm hai người ở chung trong bệnh viện, An Sênh không lúc nào không nghĩ đến việc chạy trốn, mà phần lớn Phí Hiên nói chuyện đều là đọc “Tiểu Nghiễm Cáo”….

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nũng nịu cũng không nghe ra a.
“Phía trước có quầy bán quần áo…” An Sênh vừa mở miệng, thức thời đem lời nói nuốt trở lại.

Phí Hiên thân là hoàng thái tử Phí gia, tuy rằng hiện tại có chút chật vật, nhưng hoàng thái tử vẫn là hoàng thái tử, anh làm sao có khả năng mặc những loại quần áo rẻ tiền ở chợ.
Phí Hiên lại gật gật đầu, còn cẩn thận hỏi An Sênh hướng đi.

Có người đến mua cá, cô làm cá, anh liền đứng ở sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi, “Em có đói bụng không?”
An Sênh không lên tiếng, nhấc mí mắt hỏi người mua cá đối diện “Muốn cắt như thế nào?”
“Lấy ruột cá, cạo vảy là được.”
Tay An Sênh lưu loát làm việc, không đáp lại lời Phí Hiên, bây giờ cô không biết nên dùng thái độ gì đối với anh.
Lời nói tổn thương tối qua như vậy mà anh cũng không bỏ đi, nói nhẹ, phỏng chừng chỉ là gió thoảng bên tai.
An Sênh nghĩ đến, kỳ thật cô suy nghĩ cả một buổi sáng, nhìn chằm chằm Phí Hiên mà suy nghĩ.

Nếu để anh bên cạnh cô một thời gian, cho anh hiểu rõ cô hơn một chút, nói không chừng anh liền không thích cô.
An Sênh tự nhận thấy cô là một người vô vị, lạc thú duy nhất là chơi game.

Ở kiếp trước, cô còn thích sản phẩm xa xỉ, thường thường sẽ đi dạo xem một chút.
Nhưng cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” kéo dài sáu năm, An Sênh tổn hao quá nhiều tinh lực, mặc dù cô được sống lại lần nữa, thân xác cô còn trẻ trung, nhưng cô cảm giác tâm mình đã muốn già đi.

Phí Hiên thì trái ngược, anh không lúc nào không giống mặt trời nhỏ, toả ra ánh nắng cực nóng, khí chất thanh xuân phấn khởi khiến cho người khác mở mắt không ra.
Người như thế, rốt cuộc vì cái gì lại thích cô?
Đây là lần đầu tiên An Sênh nghĩ đến vấn đề này.

Phí Hiên đến cùng vì cái gì thích cô?
Phí Hiên đến cùng vì cái gì thích cô?
Cũng bởi vì lần tai nạn xe cộ kia, cô cứu anh một lần? Lý do này nghe có vẻ gượng ép.
An Sênh còn đang cầm dao thất thần, Phí Hiên thấy cô thất thần, chọc cô một cái, nhưng An Sênh vẫn không nhúc nhích.
“Sênh Sênh?” Phí Hiên ghé sát vào tai cô gọi.

An Sênh cảm giác được một luồng hô hấp bên tai, lúc này mới hồi thần.
Cô né tránh Phí Hiên, rửa tay, lạnh nhạt ngồi trở lại ghế nhỏ, cầm di động chơi game.
Khoé miệng nhếch lên một buổi sáng của Phí Hiên lúc này hạ xuống, anh do dự đi đến bên người cô, ngồi xổm xuống, ôn tồn nói, “Giữa trưa em không ăn cơm sao? Em thích ăn cái gì, tôi đi mua.

Nếu không tôi canh hàng, em đi ăn…”
“Phí Hiên.” An Sênh đột nhiên kêu tên anh, Phí Hiên “Ân” một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất.

Cô nhìn về phía anh, trong nháy mắt ảo giác anh dựng lên hai cái tai, một cái đuôi vô hình đang lắc lư.
Đến cùng anh thích cô ở điểm nào chứ?
An Sênh há miệng thở dốc, mở miệng lại nói một lời khác, “Cơm trứng, quả hồng Mộc Tu.”

“Tôi đi mua ngay.”
Phí Hiên đứng dậy, nhìn An Sênh một chút, hỏi “Em muốn uống gì?”
Đến mí mắt An Sênh cũng không nâng, nhìn chằm chằm chìa khoá xe Phí Hiên đặt trên bàn, “Hồng trà đi.”
Phí Hiên tuân mệnh, nhưng chìa khoá xe còn đặt trên bàn trà nhỏ, cô cũng không nhắc nhở anh, cũng không biết anh quên hay là cố ý đặt ở kia, tỏ vẻ anh vẫn chưa nguyện ý về nhà.
Giữa trưa, người không tính là nhiều, An Sênh kết thúc trò chơi, sau đó buông di động, đầu tựa vào đùi.
Hôm nay cô có điểm là lạ, An Sênh biết vấn đề ở đâu, nhưng cô không biết phải thay đổi như thế nào.
Từ tận đáy lòng vẫn có một loại âm thanh phản bác, nhưng An Sênh biết, cô có chút dao động.
Từng chút một.
Người giống Phí Hiên, đến cùng phải làm như thế nào anh mới chết tâm, chịu buông tay?
An Sênh có chút khủng hoảng, dần dần lan khắp cơ thể.

Cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa cô sẽ không chịu nổi.
Phí Hiên thật sự quá mệt nhọc.
Mà nếu nhịn không được, kết quả chờ đợi cô là…
An Sênh nhắm chặt mắt, nhớ tới thanh thép đâm xuyên qua ngực cô, rất đau, máu chảy dần đến cơ thể lạnh băng…
Phí Hiên rất nhanh đã trở lại.

Trên người vẫn là bộ quần áo kia, giày không biết mua ở nào, màu đen, nhìn sơ qua là kiểu tiện lợi.
Trong tay trừ đồ ăn cho An Sênh, còn mang theo một chiếc hộp khác.
Cô nhìn anh, anh đặt đồ trên bàn nhỏ, ngay cả đũa cũng được đặt ngay ngắn trên hộp cơm.
Sau đó, anh ngồi xổm đối diện bàn nhỏ, mở ra một hộp giống An Sênh, bên trong là phần cơm giống cô, sau đó một bên tách đũa, một bên nhìn sắc mặt cô.
Thích một người, thật sự có thể làm được dáng vẻ này sao?
Hiện tại, đầu óc cô toàn là dấu chấm hỏi.


Quá nhiều chuyện nghĩ không ra, đơn giản trước hết không muốn.

Buông ánh mắt, cầm đũa, mở hộp cơm, động tác dừng một chút, lại lần nữa nhìn về Phí Hiên.
Phí Hiên bị An Sênh nhìn đến cứng đờ, trên mặt lộ ra luống cuống, môi hơi mím chặt, chờ An Sênh mở lời đuổi người.
An Sênh liếm hạt cơm trên môi, trong lòng lặng im thở dài một hơi.

Đường đường là người thừa kế một tập đoàn lớn, là chủ nhân của thế giới này, bây giờ sao lại bày ra dáng vẻ kinh sợ như vậy chứ?
Cái này chính là tình yêu khiến người ta u mê trong truyền thuyết sao?
An Sênh cọ cọ mũi, từ dưới bàn lấy ra một cái ghế nhỏ, đưa cho Phí Hiên.
Phí Hiên đã sớm nhìn thấy cái ghế nhỏ, chỉ là An Sênh không cho anh, anh cũng không dám mở miệng muốn, rõ ràng đứng một buổi sáng, chân mỏi muốn đòi mạng.
An Sênh đưa cho anh, ánh mắt anh liền sáng lên, khoé miệng cười ấm áp không kiềm được, cầm lấy ghế nhỏ ngồi, đem cái trứng gà trong phần cơm của anh, đặt trong hộp cơm của cô.
An Sênh dừng động tác, Phí Hiên khẩn trương xiết chặt đôi đũa.
“Tôi còn chưa ăn đâu…”
Ngụ ý chính là không dính nước bọt của anh.
An Sênh chọc ghẹo anh một chút, gắp lên trứng gà, nhét vào miệng.
Ánh mắt Phí Hiên sáng như hai đèn pha, quét tới quét lui trên mặt cô, xem biểu cảm của cô.
“Ăn cơm!” An Sênh gõ gõ bàn.
Phí Hiên “Ai” một tiếng, đem trứng gà trong hộp cơm đều chuyển sang hết cho cô, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Một đôi đũa mang theo một quả hồng lớn (mình không biết món này), nhét vào miệng, tiếp đến động tác cứng lại, rồi sau đó sắc mặt nháy mắt vặn vẹo.
Toang!
Chua chua chua chua!!!
An Sênh ăn mấy quả trứng, ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu tình của Phí Hiên, không nhịn được…cười sặc!
- Hết chương 28-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương