Editor: Endy.
Thật sự là bị lừa gạt quá nhiều lần, phản ứng đầu tiên của An Sênh chính là Phí Hiên lại đang giở trò quỷ quái.
Lúc cô rời đi, Phí Hiên rất không vui.

Tuy rằng không nói ra, nhưng ở cùng nhau lâu như vậy, An Sênh hiểu rõ anh.

Trước đó cô không nói với anh rằng cô sẽ cùng ba mẹ đón năm mới, nên Phí Hiên đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Gần đây anh ở nhà có chút không yên, Phí Sư đến tìm, nhưng anh cũng mặc kệ.

Có lẽ bởi vì nghẹn cả người đến có chút không bình thường, anh bắt đầu học nấu ăn, mỗi ngày mày mò nấu những món ăn mới.
Cũng không đến mức không thể ăn được, chỉ là hương vị không tốt lắm, mùi vị vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại.
An Sênh coi như nể tình giữa hai người, mỗi khi Phí Hiên làm món gì, cô đều sẽ cắn vài miếng tượng trưng.

Dù sao loại chuyện này cần phải được cổ vũ.

Phí Hiên sẽ cao hứng, vẻ mặt đều viết hai chữ "Mau khen anh đi".

An Sênh có đôi khi chịu không được sẽ khen hai câu.
Những ngày như vậy đối với An Sênh mà nói, thật sự rất đẹp, giống như lúc mới yêu vậy, có chút không chân thực.
Trái tim của cô lúc nào cũng thẫn thờ, bay bổng, thậm chí mỗi ngày về nhà đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, sợ Phí Hiên lại đang bày mưu đợi cô.

Lần này chính là cơ hội cuối cùng cho hai người.
Loại quan hệ ngọt ngào cùng lo lắng, đan xen vướng mắc và bất đắc dĩ này, mỗi ngày An Sênh đều xem như là ngày cuối cùng.

Cho nên, đối với cú điện thoại này, cô cũng không kinh ngạc, thậm chí còn có cảm giác cuối cùng cát bụi cũng đã lắng xuống.
Cho dù mặc kệ lần này Phí Hiên làm ra chuyện gì, An Sênh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
An Sênh không đặt camera theo dõi trong nhà.

Cô có thể dựa vào thái độ lo lắng của những cấp dưới của Phí hiên để đoán xem anh có giống lần trước không.
Có lần, cô thậm chí đã đụng mặt Phí Sư ở lối vào cầu thang.

Phí Sư điệu bộ muốn nói lại thôi, quầng thâm dưới mắt đã lan đến tận cổ.

Rõ ràng là sau khi Phí Hiên phủi tay không làm việc, áp lực của Phí Sư rất lớn.
Cho dù An Sênh có khó chịu với Phí Hiên đến đâu, cuối cùng vẫn là yêu anh, có thể năm lần bảy lượt tha thứ.

Nhưng Phí Sư lại không được.

Cho dù Phí Sư đang làm việc cho Phí Hiên, cuối cùng vẫn là giúp Phí Hiên lừa cô nhiều lần.

Tình cảm anh em giữa họ sâu đậm đến đâu, cúc cung tận tuỵ đến mấy An Sênh cũng mặc kệ.

Cô là vô pháp cho Phí Sư sắc mặt tốt.
Cô xem Phí Sư như không khí không nhìn tới.

Mỗi lần nhìn thấy anh liền muốn đánh một trận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Vì anh nghe lệnh của Phí Hiên, mà An Sênh lại yêu Phí Hiên.
Vì vậy, cho dù Phí Sư có khó xử như thế nào đi nữa, An Sênh cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.

Cô thực sự hy vọng Phí Hiên sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường như thế này.


Sau vài tháng và một năm, cô biết mình nhất định sẽ mềm lòng.
Nhưng vẫn không nghĩ tới...
An Sênh cất điện thoại vào túi, cô thậm chí không muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đó.

Ở nhà, chỉ cần Phí Hiên không làm gì, căn bản sẽ không có chút nguy hiểm nào.

Cô không thể nghĩ ra bất kỳ mối nguy hiểm nào.

Huống hồ, chìa khóa vòng cổ Phí Hiên ở trên tủ đầu giường.

Lúc cô đặt ở đó, anh đã nhìn thấy.

Phí Hiên không chịu yên tĩnh, có lẽ cho tới bây giờ anh không bao giờ đủ kiên nhẫn với cô...
An Sênh đứng ở bên ngoài một hồi, lúc này rốt cục cảm thấy trời lạnh, gió thổi vào mặt có chút khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn, hít một ngụm khí lạnh, nhìn vài ngôi sao cô đơn trên bầu trời rồi mỉm cười, nụ cười đầy chua xót.
Cô đang yêu một người, và yêu đến thời khắc này mới ngừng lại.
An Sênh duỗi mấy đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, hít một hơi, bỏ tay vào túi, xoay người đi vào phòng.
Cả đêm này, An Sênh ngủ không yên.

Bên đêm, điện thoại vang lên, cô đang ngủ bên cạnh mẹ An, ấn nút tắt, sau đó muốn cầm lên xem, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, khung cảnh trong mộng cắn nuốt ý thức của cô.

Lúc cầm điện thoại có chút mơ hồ, tay run run nhấn nhầm vào nút im lặng.
Nửa đêm, Phí Sư đứng bên ngoài phòng cấp cứu, liên tục gọi điện thoại cho An Sênh nhưng không có ai trả lời.
Tầng 18 của tiểu khu Danh Uyển có một cặp vợ chồng lớn tuổi.

Sau khi con gái ra nước ngoài, nhanh chóng đón hai người sang đó sống cùng.

Ông lão thấy nhà trống vắng có chút lãng phí, nên cho con trai của một người họ hàng nghèo ở quê lên thành phố làm thuê vào ở xem như trông nhà.

Tiểu khu này cũng không tính là khu nổi tiếng dành cho người giàu có, nhưng người bình thường cũng không đủ tiền mua.
Sau khi chuyển đến, anh ta không dám sử dụng các thiết bị điện nước trong nhà.

Anh ta luôn cảm thấy những thứ ở đây khẳng định rất đắt.

Anh ta mua một bình gas được ngụy trang thành một gói hàng thiết bị gia dụng, mang nó lên lầu.
Mới dùng một lần, không biết làm thế nào mà chảy sơn này nọ, sau đó nổ mạnh.
An Sênh sống ở tầng 17, hộ gia đình đó vừa vặn sống ở tầng trên, vị trí đối xứng cách nhà cô một căn, nhưng cho dù như thế vẫn bị lan đến.
Đã vậy, còn xảy ra vụ nổ thứ hai.

Tất cả hàng xóm đều bị ảnh hưởng.

Vụ nổ mạnh gây ra hỏa hoạn, vừa vặn hôm nay là mừng năm mới, trên dưới trái phải nhà nhà đều đang ngồi quây quần xem vãn xuân.

Mọi người trong nhà ngồi ngay ngắn chỉnh tề, ai biết rằng tai bay vạ gió bất ngờ xảy đến.

Vụ nổ này làm 5 người chết, 18 người bị thương.

Phí Sư luôn cho người theo dõi xung quanh, sau lần nổ đầu tiên, liền phá cửa xông vào nhà An Sênh.
Vừa kịp lúc, Phí Sư cầm lấy điện thoại, khuôn mặt thanh tú gần như vặn vẹo.

Lúc phá cửa xông vào, ca ca đang nghe điện thoại, bọn họ kéo anh đi, phát hiện anh bị… bị trói như một con chó.

Không biết vòng cổ kia được làm bằng chất liệu gì, một đám người tìm chìa khóa nhưng không tìm ra.


Nhìn sợi dây rất mảnh, nhưng bọn họ dùng rất nhiều biện pháp cũng không phá huỷ được.
Tiếng nổ thứ hai rất nhanh đã xảy ra, mọi người vì bảo vệ Phí Hiên mà một người bị thương nặng.

Nghe nói ca ca còn...!còn không chịu đi.
Phí Hiên bị bỏng mức độ trung bình, hít phải khí độc, lúc nhân viên cứu hoả tới khiêng người đi ra, trên cổ Phí Hiên vẫn còn vòng dây.
Phí Sư ngẩng đầu, nhìn ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên hành lang, một lần nữa gọi điện cho An Sênh, nhưng vẫn không có phản hồi.
Anh ném điện thoại, đập vào tường vỡ tan tành, phát tiết tức giận của chủ nhân nó.
Anh liếc nhìn phòng cấp cứu rồi đưa tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.

"Đưa điện thoại cho tôi.”
Người trợ lý không quá muốn đưa.

Mỗi tháng đều giao tiền cho vợ, chỉ giữ 100 tệ.

Anh ta thật sự rất cẩn trọng mới có thể mua được chiếc điện thoại mới.

Tay vuốt bảo bối nóng ran trong túi quần, vẻ mặt đau khổ.

Mỗi ngày đều làm nhiệm vụ, có đôi khi giao hai lần, ai mẹ nó mà biết được...
"Đưa ra đây!" Phí Sư hung dữ quát.

Vừa nhìn liền biết muốn tiếp tục ném điện thoại.

Ném của bản thân còn chưa thoả mãn, đây là muốn đem điện thoại của anh ta cũng ném hỏng.

Tuy nhiên, anh ta là trợ lý của Phí Sư nên không dám không giao.

Lòng đau như cắt, lấy điện thoại ra.

Dù sao đi nữa, tốt xấu gì cũng làm nguôi cơn giận của ông chủ.

Không biết chừng về sau, ông chủ có thể sẽ hoàn lại tiền cho anh ta trong tương lai.

Nếu không trả thì cũng không có việc gì.

Đau lòng vài ngày thì sẽ tốt trở lại thôi!
Nhưng điện thoại vừa tới tay Phí Sư, anh không có ném mà trực tiếp bấm số 110.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.

Đoán cũng có thể biết là ai gọi, đây là đêm hôm khuya khoắt tìm cô diễn kịch sao?
An Sênh không có tâm trạng tiếp chuyện với anh.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng, lòng cô cứ bồn chồn và bất an.

Đêm qua, không biết sao trời lại có tuyết rơi nhẹ.

An Sênh theo mẹ đi dạo một vòng khắp trang trại.


Vốn muốn phụ giúp công việc, nhưng mẹ An không cho, cô đành phải đạp tuyết chậm rãi đi bộ theo con đường xuống núi, chuẩn bị từ sau núi đi một vòng trở về, xem như rèn luyện thân thể.
Nhưng những chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra nhanh hơn dự định.

An Sênh đang đi bộ, học cách sải cánh của một chú chim.

Mặc dù cô không có lông chim, nhưng áo của cô có lông, miễn cưỡng dính dáng đến lông vũ.

Thừa dịp khắp ngọn núi đều là tuyết trắng, cô muốn thể hiện một điệu nhảy, xem như tế lễ cho tình yêu đã chết của cô.
Sau đó, "đôi cánh" còn chưa kịp mở ra, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "Đứng im!".
Tiếp theo, “đôi cánh” của cô vừa giang ra đã bị người từ bốn phương tám hướng xông tới chế trụ.

An Sênh kinh hãi quay đầu nhìn lại, lập tức bị một người chặn cổ.
"Cô là An Sênh?" Giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông vang lên bên cạnh, phả vào đỉnh đầu An Sênh.
Cô bị chế trụ gáy, khó khăn gật đầu.
Người đàn ông lại nói, "Có người báo cảnh sát, nói cô đã hạn chế trái phép quyền tự do cá nhân của người khác, suýt chút nữa đã gây ra cái chết cho nạn nhân.

Mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
“Không phải tôi..A!” Cổ An Sênh bị siết lại, thiếu chút nữa bị cảnh sát siết chặt đứt, liên tiếp hô đau.
Đồng chí cảnh sát rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm, thấy vậy liền thả lỏng lực đạo tay, tốt xấu cũng để An Sênh ngẩng đầu được.

Lúc này, cô mới nhìn rõ cảnh tượng phía sau.
Có hơn mười người, tất cả đều trang bị súng.

An Sênh khiếp sợ không nói nên lời.

Nếu không nói trận chiến này bày ra để bắt cô, cô còn nghĩ rằng có phần tử khủng bố nào đó đã trốn thoát và ẩn náu trong ngọn núi này.

Ngay cả đội đặc nhiệm cũng xuất trận.
Một nhóm cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại, nói là nghi phạm đặc biệt nguy hiểm, hơn nữa phía trên còn có người hạ lệnh...
Bất quá nhìn An Sênh mặc áo khoác lông dài rộng, bộ dạng như một con chim cút nhỏ, căn bản là không có năng lực phản kháng,...!Một đám nam nhân thần sắc có điểm quỷ dị.
Đầu óc An Sênh có chút không phản ứng kịp.

Bất cứ ai gặp phải tình huống như vậy đều sẽ choáng váng, nhất là An Sênh vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, bị doạ không ít.
Bị một đám người xách lên xe cảnh sát, cô mới lấy lại tinh thần, tỉnh táo lại, lợi dụng bản thân là một cô gái yếu đuối, nói với đồng chí cảnh sát, "Ba mẹ tôi đang đợi tôi trở về.

Tôi có thể gọi cho họ được không? Ngay tại đây.

"
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.

Hơn nữa hơn mười viên cảnh sát đều được trang bị súng, vây quanh một cô gái nhỏ, lại sợ cô chạy mất? Lại nói, cô cũng chỉ là nghi phạm, yêu cầu này cũng hợp lý.
Nhưng cảnh sát không cho An Sênh dùng điện thoại riêng để gọi, mà dùng điện thoại của một viên cảnh sát.

Bấm số, người kia giữ di động cho cô và sẽ ngay lập tức cúp máy nếu cô nói lời không đúng.

Mọi việc rất nghiêm ngặt, giống như một bộ phim vậy.
Cuộc gọi được kết nối, An Sênh vội vàng nói, "Mẹ, con tình cờ gặp được một người bạn, đã lâu không gặp, cô ấy lái xe tới, vừa lúc về Thân Thị, con sẽ đi chung xe với cô ấy, thuận tiện gặp mặt."
Ở bên kia đầu dây, mẹ An không hiểu liền ngẩn ra, "Quần áo của con còn ở đây, con không mang theo sao?"
"Không, con không thích lắm, vừa vặn có thể mua vài bộ mới.

Con cúp máy đây.

Trở về con sẽ gọi lại cho mẹ.”
Cúp điện thoại, An Sênh nói cảm ơn, sau đó chủ động lên xe cảnh sát.
Trên đường trở về Thân Thị, cô mím môi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

Lúc này cô đang rất khó hiểu.
Nếu chuyện tình của cô và Phí Hiên phải phân loại, nhiều lắm cũng xem là ngược luyến tình thâm.

Thế nào mà lần này lại trở thành kịch bản của cảnh sát và băng cướp?

Ngàn tưởng vạn tưởng cũng không thể nghĩ ra, là chính Phí Sư nghĩ rằng cô cố ý không nghe điện thoại nên gọi cảnh sát để dọa cô.
Hơn nữa, "nạn nhân" Phí Hiên đang nằm trong bệnh viện.

Khi được đưa ra khỏi hiện trường vụ nổ, quả thật anh bị thương không nhẹ, trên cổ vẫn còn đoạn vòng cổ.
Nhờ phúc của Phí Hiên, An Sênh lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác vào sở cảnh sát là như thế nào, bị nghiêm mặt hỏi cung ra sao, còn phải chen chúc một chỗ nhỏ với nhiều người.

Nửa đêm, cô bị lạnh đến nỗi hàm răng va vào nhau.
Mọi người đều đã ngủ, An Sênh ngồi xổm bên cạnh song sắt, thu mình thành một đoàn, khịt khịt mũi, cầm lấy song sắt ngẩn người.
Cửa sắt, song sắt, còng tay sắt...
An Sênh cuộn đầu lưỡi vào răng, trong lòng nghĩ về những gì cảnh sát đã nói vào buổi tối.
Tầng trên cùng của tòa nhà số 3 ở tiểu khu Danh Uyển đã phát nổ, ngọn lửa lan ra rất nhiều căn hộ.

Sau đó, những người cứu hộ phát hiện ra cô đã trói Phí Hiên lại, nên cô bị bắt giam.
An Sênh nói không nên lời cảm giác kỳ quái lúc này.

Nếu cô thực sự nhốt Phí Hiên, dù có phá huỷ toàn bộ Thân Thị cũng không ai có thể phát hiện ra được.

Lại nói, chìa khoá cô để trong nhà, đám người Phí gia được thuê để theo dõi kia không chạy đi cứu anh sao? Đều là đám bất tài vô dụng sao?
Lời nói của cảnh sát rất mơ hồ, An Sênh căn bản không tin.

Phí Hiên một tay che trời, đến việc chính phủ ký kết dự án anh cũng có thể nhúng tay vào.

Việc cảnh sát lừa cô đến đây không phải chỉ là một cái búng tay thôi sao?
Không phải cô không tin vào các chú cảnh sát, thật sự là thế giới tiểu thuyết này, vì cốt truyện mà rất nhiều thứ không thể chịu được sự soi xét.
Tựa như một đời trước, cô không biết thế giới mình đang sống là một thế giới tiểu thuyết, cô vẫn là một cô học trò ngoan tin tưởng vào khoa học.

Nhưng đến khi cô phát hiện ra chồng mình thực chất là một "con chó", thế giới quan bình thường đều bị đảo điên.
Mỗi thế giới là một thế giới quan do chính tác giả xây dựng.

Họ là những vị vua đã tạo ra thế giới.

Họ nói nhân vật chính không phải là người, thì anh ta sẽ không phải là người, nói nam chính có bệnh thì sẽ có bệnh, có bệnh nhưng bác sĩ không chữa được thì sẽ xuất hiện người cứu chữa, không cần lý lẽ thường tình.
An Sênh dù sao cũng không tin, cũng không muốn hợp tác với Phí Hiên để diễn màn kịch này.

Anh thật sự là tiếng xấu đầy người.
Cô cũng không biết Phí Hiên đây là muốn làm cái gì.

Rõ ràng anh dọa lấy tính mạng của mình ra để cô đưa về nhà.

Bây giờ lại nổi điên muốn cắn ngược lại cô một cái.
An Sênh dán vào song sắt lạnh lẽo, dưới ánh đèn mờ nhạt lộ ra bóng dáng đơn bạc, trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là mệnh của cô không tốt.
Kiếp trước kết hôn với "người" không phải người, kiếp này tìm người lại càng không phải là người.
Đương nhiên, cho dù An Sênh có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ lần này không phải do “ cẩu” Phí Hiên làm, mà do Phí Sư, một con "chó săn" tự chủ trương.
Và Phí chân chó sau khi xúc động làm việc này đã thấy cực kỳ hối hận.

Đặc biệt vào ngày thứ hai, Phí Hiên cuối cùng cũng tỉnh dậy, mới mở mắt, môi nứt nẻ, nhưng điều đầu tiên anh làm chính là hỏi về An Sênh.

Cảm giác hối hận và sợ hãi bao phủ cả người Phí Sư.
Phí Sư cảm giác đôi chân như nhũn ra.

Ca ca của anh thích An Sênh đến phát điên, xảy ra hoả hoạn như vậy còn không chịu ra khỏi phòng, lúc thần trí không rõ còn nắm chặt lấy khung cửa.

Phí Sư đương nhiên biết là vì sao, bởi vì An Sênh không cho ca ca của anh ra ngoài.
Ca ca của anh đến lớn như vậy, từ lúc nào mà có thể bị người khác khi dễ thảm đến như vậy? Là người đứng đầu Phí gia, lại vì câu nói của một cô gái mà ngay cả tính mạng cũng không màng tới.

Phí Sư đã ở bên cạnh Phí Hiên rất nhiều năm, từ nhỏ anh đã có quan niệm Phí Hiên chính là trụ cột mà cả Phí gia trông cậy vào.

Anh có thể không tức giận sao? Đối với Phí Hiên không dám, nhưng người ngoài sẽ không tha!
- Hết chương 65.1-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương