Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
-
Chương 35: “Chỉ Có Anh Mới Có Thể Cưới Em”
Chu Mạn Lâm mím môi, cảm thấy mình không nên nói chuyện này ra.
Nói cho nó biết trước chẳng phải tạo cơ hội cho nó trốn sao? Cô ta hối hận.
Tang Nhược ngồi xổm xuống, hỏi cô ta: “Sao cô biết?”
Chu Mạn Lâm đắc ý nói: “Mày cầu xin tao đi.”
Cô ta không phải loại người kín miệng, nhưng bây giờ cô ta muốn gây khó dễ cho Tang Nhược.
Tang Nhược đưa tay lấy miếng băng keo, sau đó dán lên mồm cô ta.
Không muốn nói thì đừng nói.
Chu Mạn Lâm ư ư ưm ưm, trừng mắt nhìn cô.
Cô nhàn nhạt nói: “Muốn nói hay không thì tùy.”
Tần Tranh “phụt” cười, dáng vẻ cô chọc người khác tức điên thật hài hước.
Tang Nhược nghe tiếng cười thì liếc anh một cái, trông cô không vui lắm, xoay người đi luôn.
Anh khóa kỹ cửa lại, theo sau cô: “Em sao vậy?”
Hai người dừng trước cửa WC, Tang Nhược cau mày: “Sao anh không nổi giận?”
Tần Tranh nhướng mày: “Cái gì?”
“Cô ta vừa bảo là có người muốn cưới em, tưởng anh thích em cơ mà? Sao lại không tức giận?”
Giọng cô bình tĩnh nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn anh, giống như rất để ý tới vấn đề này.
Tần Tranh khựng vài giây. Anh khom người nhìn thẳng vào cô: “Em đang ở bên cạnh anh, anh chắc chắn sẽ bảo vệ được em, tại sao anh phải tức giận?”
“Thích thì không nên tức giận sao?” Vẻ mặt cô mê mang, rất không tin về “thích” của anh, chuyện này chưa từng xảy ra.
Tần Tranh đoán là chuyện Chu Mạn Lâm nói khiến cô nhớ lại chuyện trước kia, anh tặc lưỡi, cảm thấy vấn đề này hơi khó trả lời.
Anh chưa từng yêu đương nên không thể giải thích được.
Có một vị khách bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt người đó ái muội nhìn hai người: “Anh Tranh, làm gì đây?”
Tần Tranh không kiên nhẫn xua tay: “Nói chuyện thôi.”
Đứng im một lát, Tang Nhược khẽ nói: “Anh không cần nói nữa, em muốn đi vệ sinh.”
Cô đi vào nhà vệ sinh nữ. Tần Tranh nắm chặt tay, cảm thấy không ổn. Rõ ràng cô gái nhỏ không hiểu vấn đề này lắm, anh cần phải giải thích rõ, đỡ cho mai này cãi nhau.
Anh đi vào theo cô, thuận tiện khóa cửa lại.
Tang Nhược đứng im đó, Tần Tranh bước tới xoa tóc cô: “Thích không nhất định phải tức giận. Em còn nhỏ, gặp các bạn cùng lứa với em có dục vọng chiếm hữu mạnh nên thấy tức giận với loại chuyện này là rất bình thường.”
Cô thầm nghĩ, đúng là những đứa trẻ trong viện điều dưỡng thường tranh giành từ những cái nhỏ nhặt nhất. Cô nghĩ Tần Tranh cũng như họ nên mới cảm thấy anh thật kỳ lạ.
Anh nói tiếp: “Lần trước nhìn thấy tên bác sĩ Dương đó thích em, nhưng anh đã dẫn em về nhà rồi, nên anh không cần phải tức giận.”
“Ông già họ Nhạc kia cũng vậy, em chỉ mới nghe con nhỏ đó nói vậy thôi, đã chắc chắn đâu.”
Ngày thường Tần Tranh cũng ít nói giống cô, lúc này nói một tràng xong khát khô cả họng.
Anh nắm bả vai cô: “Em không cần nóng vội tìm hiểu thích là gì, còn quá sớm, anh đã nói là anh sẽ chờ đến khi em đủ 18 mà?”
Lần đầu tiên Tang Nhược nghiêm túc nhìn anh, trông anh còn đẹp trai hơn cả bác sĩ Dương, ánh mắt bình tĩnh.
Cô ôm anh: “Vâng.”
Tần Tranh cứng người, anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ nhào vào lòng anh. Anh cong môi: “Em yên tâm, mọi chuyện đều đã có anh. Chỉ có anh đây mới có thể cưới em.”
Nói cho nó biết trước chẳng phải tạo cơ hội cho nó trốn sao? Cô ta hối hận.
Tang Nhược ngồi xổm xuống, hỏi cô ta: “Sao cô biết?”
Chu Mạn Lâm đắc ý nói: “Mày cầu xin tao đi.”
Cô ta không phải loại người kín miệng, nhưng bây giờ cô ta muốn gây khó dễ cho Tang Nhược.
Tang Nhược đưa tay lấy miếng băng keo, sau đó dán lên mồm cô ta.
Không muốn nói thì đừng nói.
Chu Mạn Lâm ư ư ưm ưm, trừng mắt nhìn cô.
Cô nhàn nhạt nói: “Muốn nói hay không thì tùy.”
Tần Tranh “phụt” cười, dáng vẻ cô chọc người khác tức điên thật hài hước.
Tang Nhược nghe tiếng cười thì liếc anh một cái, trông cô không vui lắm, xoay người đi luôn.
Anh khóa kỹ cửa lại, theo sau cô: “Em sao vậy?”
Hai người dừng trước cửa WC, Tang Nhược cau mày: “Sao anh không nổi giận?”
Tần Tranh nhướng mày: “Cái gì?”
“Cô ta vừa bảo là có người muốn cưới em, tưởng anh thích em cơ mà? Sao lại không tức giận?”
Giọng cô bình tĩnh nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn anh, giống như rất để ý tới vấn đề này.
Tần Tranh khựng vài giây. Anh khom người nhìn thẳng vào cô: “Em đang ở bên cạnh anh, anh chắc chắn sẽ bảo vệ được em, tại sao anh phải tức giận?”
“Thích thì không nên tức giận sao?” Vẻ mặt cô mê mang, rất không tin về “thích” của anh, chuyện này chưa từng xảy ra.
Tần Tranh đoán là chuyện Chu Mạn Lâm nói khiến cô nhớ lại chuyện trước kia, anh tặc lưỡi, cảm thấy vấn đề này hơi khó trả lời.
Anh chưa từng yêu đương nên không thể giải thích được.
Có một vị khách bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt người đó ái muội nhìn hai người: “Anh Tranh, làm gì đây?”
Tần Tranh không kiên nhẫn xua tay: “Nói chuyện thôi.”
Đứng im một lát, Tang Nhược khẽ nói: “Anh không cần nói nữa, em muốn đi vệ sinh.”
Cô đi vào nhà vệ sinh nữ. Tần Tranh nắm chặt tay, cảm thấy không ổn. Rõ ràng cô gái nhỏ không hiểu vấn đề này lắm, anh cần phải giải thích rõ, đỡ cho mai này cãi nhau.
Anh đi vào theo cô, thuận tiện khóa cửa lại.
Tang Nhược đứng im đó, Tần Tranh bước tới xoa tóc cô: “Thích không nhất định phải tức giận. Em còn nhỏ, gặp các bạn cùng lứa với em có dục vọng chiếm hữu mạnh nên thấy tức giận với loại chuyện này là rất bình thường.”
Cô thầm nghĩ, đúng là những đứa trẻ trong viện điều dưỡng thường tranh giành từ những cái nhỏ nhặt nhất. Cô nghĩ Tần Tranh cũng như họ nên mới cảm thấy anh thật kỳ lạ.
Anh nói tiếp: “Lần trước nhìn thấy tên bác sĩ Dương đó thích em, nhưng anh đã dẫn em về nhà rồi, nên anh không cần phải tức giận.”
“Ông già họ Nhạc kia cũng vậy, em chỉ mới nghe con nhỏ đó nói vậy thôi, đã chắc chắn đâu.”
Ngày thường Tần Tranh cũng ít nói giống cô, lúc này nói một tràng xong khát khô cả họng.
Anh nắm bả vai cô: “Em không cần nóng vội tìm hiểu thích là gì, còn quá sớm, anh đã nói là anh sẽ chờ đến khi em đủ 18 mà?”
Lần đầu tiên Tang Nhược nghiêm túc nhìn anh, trông anh còn đẹp trai hơn cả bác sĩ Dương, ánh mắt bình tĩnh.
Cô ôm anh: “Vâng.”
Tần Tranh cứng người, anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ nhào vào lòng anh. Anh cong môi: “Em yên tâm, mọi chuyện đều đã có anh. Chỉ có anh đây mới có thể cưới em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook