Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
-
Chương 18: “Đau”
Tang Nhược quay đầu hỏi anh nhưng ánh mắt người đàn ông tối sầm lại. Bỗng nhiên anh bế bổng cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô: “Em không thể ngừng quyến rũ tôi được à?!”
Cô cau mày, nghi hoặc hỏi: “Tôi chỉ hỏi là anh có khát không thôi mà…?”
Tần Tranh hít sâu, đặt cô dựa vào gương. Một tay anh đỡ mông cô, tay còn lại run rẩy, cuối cùng vẫn sờ lên bầu ngực luôn dụ dỗ anh.
Nó quá mềm mại mà tay anh lại thô ráp, đến nỗi anh không dám dùng lực vì sợ sẽ làm cô đau.
Anh móc cặp gò bồng đảo khỏi áo ngực, bàn tay to lớn nhào nặn nó.
Tang Nhược ngoan ngoãn tựa vào vai anh, lúc này cô không hỏi anh có khát hay không nữa.
Đầu vú của cô rung rinh trong lòng bàn tay anh, thay đổi vị trí theo từng lần xoa nắn. Tần Tranh hơi dùng sức, để lại vết đỏ trên ngực cô.
Anh chưa thỏa mãn, cuối cùng anh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp núm vú cô, nhẹ nhàng vân vê nó.
Tang Nhược khẽ rên bên tai anh, giống như tiếng nức nở của mèo con.
Tần Tranh thở gấp, ghé vào tai cô dỗ dành: “Nhịn nào, không được kêu ra tiếng.”
Anh sợ người khác nghe thấy.
Cô hừ nhẹ, cô muốn làm gì thì làm, không thèm để ý tới nỗi lo của anh.
Tần Tranh bật cười, động tác tay dừng lại, men theo sườn mặt cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô, môi cô gái mềm mại mà lành lạnh. Anh thì như lửa đốt, vừa đủ để sưởi ấm cho cô.
Anh ngậm lấy cái miệng nhỏ xinh, sau đó tiến vào mà không cưỡng lại được, khuấy động khoang miệng cô.
Đầu lưỡi của anh quấn quýt lấy cô, không ngừng mút mát.
Hơi thở Tang Nhược ngày càng dồn dập, cô đành phải nuốt nước miếng mà anh trao cho.
Nghe được tiếng nuốt nhỏ của cô, cuối cùng Tần Tranh cũng buông cô ra, nhưng vẫn cắn môi dưới của cô, trông anh cực kỳ hung dữ: “Không được phép kêu thành tiếng.”
Ánh mắt cô gái mê mang, khẽ gật đầu.
Được đáp lại, Tần Tranh nóng lòng bế cô lên, để trọng tâm hai chân cô đè lên bụng dưới của anh.
Con mãnh thú trong người anh đã sớm thoát ra khỏi lồng. Ở tư thế này, anh cúi đầu ngậm lấy bầu vú được phóng thích ra ngoài của cô.
Anh há to miệng ngậm lấy da thịt, nước miếng dây lên nó, liên tục phát ra âm thanh ái muội.
Núm vú cô lặng yên đứng thẳng bị anh phát hiện, vì thế, anh ngậm lấy như đứa bé đang bú sữa mẹ.
Trong mắt Tang Nhược đầy hơi nước. Cô ôm đầu anh, bởi vì chân đã mềm nhũn, cô sợ mình sẽ ngã xuống.
Cổ họng Tần Tranh bật ra tiếng cười khẽ. Bàn tay anh lại moi bên vú kia của cô ra, cũng làm như vừa rồi, bóp vú cô.
Cằm anh cọ mạnh vào phần thịt mềm mại làm cô tê dại.
Bóp một lúc lâu, Tang Nhược đứng dậy, cách xa anh một chút, bất mãn nói: “Đau.”
Tần Tranh sửng sốt, lại lưu luyến bầu vú trong miệng, anh hàm hồ nói: “Tôi không cắn mà.”
Sức của cô không cản được anh, cuối cùng vẫn bị anh kéo lại.
Chẳng được bao lâu, Tần Tranh đã đạp đổ lời lúc trước anh đã nói. Anh dùng sức cắn nhẹ núm vú của cô, cắn tới lúc vú cô đỏ bừng thì anh mới buông ra.
Tới phiên bên kia, Tang Nhược đáng thương: “Râu của anh, đau.”
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn cô, anh giơ tay sờ cằm mình. Đúng là hơi ráp, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng đã ba ngày anh không cạo râu rồi.
Anh an ủi cô: “Em ngoan nào.”
Lúc này anh đã chú ý không để râu đụng vào cô nữa. Ngược lại anh nâng bầu vú giống như đang vắt sữa, sau đó mút núm vú của cô.
Hai trái đào tiên đã bị anh mút tới mức đỏ bừng, nhũ thịt toàn dấu tay và nước miếng của anh.
Tay anh bấu chặt mông cô, côn thịt cương cứng khẽ chọc vào.
Đột nhiên có tiếng đập cửa: “Có ai bên trong không ạ?”
Tần Tranh run lên, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô cau mày, nghi hoặc hỏi: “Tôi chỉ hỏi là anh có khát không thôi mà…?”
Tần Tranh hít sâu, đặt cô dựa vào gương. Một tay anh đỡ mông cô, tay còn lại run rẩy, cuối cùng vẫn sờ lên bầu ngực luôn dụ dỗ anh.
Nó quá mềm mại mà tay anh lại thô ráp, đến nỗi anh không dám dùng lực vì sợ sẽ làm cô đau.
Anh móc cặp gò bồng đảo khỏi áo ngực, bàn tay to lớn nhào nặn nó.
Tang Nhược ngoan ngoãn tựa vào vai anh, lúc này cô không hỏi anh có khát hay không nữa.
Đầu vú của cô rung rinh trong lòng bàn tay anh, thay đổi vị trí theo từng lần xoa nắn. Tần Tranh hơi dùng sức, để lại vết đỏ trên ngực cô.
Anh chưa thỏa mãn, cuối cùng anh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp núm vú cô, nhẹ nhàng vân vê nó.
Tang Nhược khẽ rên bên tai anh, giống như tiếng nức nở của mèo con.
Tần Tranh thở gấp, ghé vào tai cô dỗ dành: “Nhịn nào, không được kêu ra tiếng.”
Anh sợ người khác nghe thấy.
Cô hừ nhẹ, cô muốn làm gì thì làm, không thèm để ý tới nỗi lo của anh.
Tần Tranh bật cười, động tác tay dừng lại, men theo sườn mặt cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Đây là lần đầu tiên anh hôn cô, môi cô gái mềm mại mà lành lạnh. Anh thì như lửa đốt, vừa đủ để sưởi ấm cho cô.
Anh ngậm lấy cái miệng nhỏ xinh, sau đó tiến vào mà không cưỡng lại được, khuấy động khoang miệng cô.
Đầu lưỡi của anh quấn quýt lấy cô, không ngừng mút mát.
Hơi thở Tang Nhược ngày càng dồn dập, cô đành phải nuốt nước miếng mà anh trao cho.
Nghe được tiếng nuốt nhỏ của cô, cuối cùng Tần Tranh cũng buông cô ra, nhưng vẫn cắn môi dưới của cô, trông anh cực kỳ hung dữ: “Không được phép kêu thành tiếng.”
Ánh mắt cô gái mê mang, khẽ gật đầu.
Được đáp lại, Tần Tranh nóng lòng bế cô lên, để trọng tâm hai chân cô đè lên bụng dưới của anh.
Con mãnh thú trong người anh đã sớm thoát ra khỏi lồng. Ở tư thế này, anh cúi đầu ngậm lấy bầu vú được phóng thích ra ngoài của cô.
Anh há to miệng ngậm lấy da thịt, nước miếng dây lên nó, liên tục phát ra âm thanh ái muội.
Núm vú cô lặng yên đứng thẳng bị anh phát hiện, vì thế, anh ngậm lấy như đứa bé đang bú sữa mẹ.
Trong mắt Tang Nhược đầy hơi nước. Cô ôm đầu anh, bởi vì chân đã mềm nhũn, cô sợ mình sẽ ngã xuống.
Cổ họng Tần Tranh bật ra tiếng cười khẽ. Bàn tay anh lại moi bên vú kia của cô ra, cũng làm như vừa rồi, bóp vú cô.
Cằm anh cọ mạnh vào phần thịt mềm mại làm cô tê dại.
Bóp một lúc lâu, Tang Nhược đứng dậy, cách xa anh một chút, bất mãn nói: “Đau.”
Tần Tranh sửng sốt, lại lưu luyến bầu vú trong miệng, anh hàm hồ nói: “Tôi không cắn mà.”
Sức của cô không cản được anh, cuối cùng vẫn bị anh kéo lại.
Chẳng được bao lâu, Tần Tranh đã đạp đổ lời lúc trước anh đã nói. Anh dùng sức cắn nhẹ núm vú của cô, cắn tới lúc vú cô đỏ bừng thì anh mới buông ra.
Tới phiên bên kia, Tang Nhược đáng thương: “Râu của anh, đau.”
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn cô, anh giơ tay sờ cằm mình. Đúng là hơi ráp, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng đã ba ngày anh không cạo râu rồi.
Anh an ủi cô: “Em ngoan nào.”
Lúc này anh đã chú ý không để râu đụng vào cô nữa. Ngược lại anh nâng bầu vú giống như đang vắt sữa, sau đó mút núm vú của cô.
Hai trái đào tiên đã bị anh mút tới mức đỏ bừng, nhũ thịt toàn dấu tay và nước miếng của anh.
Tay anh bấu chặt mông cô, côn thịt cương cứng khẽ chọc vào.
Đột nhiên có tiếng đập cửa: “Có ai bên trong không ạ?”
Tần Tranh run lên, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook