Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
-
Chương 15: “Đây Là Việc Của Anh.”
Mặt tiền phía trước là quán net và tầng hai phía trên là của anh, cửa trước đầy khói bụi nên anh đưa cô lên bằng cửa sau.
Sau khi mở cửa, Tang Nhược nhìn quanh, một căn nhà khá rộng, tuy có hơi bừa bộn nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tần Tranh lấy dép của mình cho cô, nhìn thấy cô đang đi được một nửa, anh mới nhớ ra mình chưa đưa cô đi mua đồ dùng hàng ngày.
Anh dẫn cô đi vào phòng tắm, chỉ vào bên trong: "Anh đi mua một số đồ dùng, đồ bên trong em cứ dùng hết.”
Tang Nhược gật đầu, xỏ dép vào trong.
Hai ngày nay cô không tắm, cô ở trong đó cả tiếng đồng hồ, đến khi tắm rửa xong cô mới biết mình chưa có quần áo để thay.
Cô nhìn lướt qua chiếc váy trắng đã bẩn và chiếc khăn sạch của một người đàn ông đoán là đã dùng qua, cô lấy khăn quấn quanh người không chút do dự.
Siêu thị ở ngay dưới lầu, Tần Tranh đã trở lại, thậm chí anh còn lau sàn qua một lần.
Cô đẩy cửa bước ra ngoài, tóc còn ướt, vài giọt nước trượt dài trên bắp chân thon thả.
Đi lên, bộ ngực phát triển tốt được quấn trong chiếc khăn trắng mà anh dùng để quấn thân dưới của mình.
Làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng, giống như một yêu tinh vừa bước ra từ bồn tắm.
Tần Tranh buộc phải dời mắt đi, cổ họng khô rát: "Sao em không sấy khô tóc?”
Tang Nhược chớp mắt đáp: "Đây là việc của anh.”
Ở viện điều dưỡng một tháng sáu trăm nghìn tệ (*), việc gì cũng có người phục vụ cô.
(*) 600 000 tệ ~ 2 tỷ 2 trăm linh 8 triệu VNĐ Khóe miệng Tần Tranh giật giật, cam chịu đứng lên đi tới phòng tắm lấy máy sấy tóc cô.
Tay anh lướt qua tóc cô như ngày hôm qua, mùi dầu gội tự nhiên xộc vào mũi anh.
Anh chỉ vô ý mua nó, nhưng hết lần này đến lần khác lại có mùi thơm đặc biệt trên tóc cô.
Sắc mặt người đàn ông phía sau cô trở nên âm trầm khó đoán, nhưng Tang Nhược vẫn thoải mái nhắm mắt lại, cô thích thú với bàn tay to lớn của anh đang ấn ấn đầu cô.
Cuối cùng Tần Tranh cũng sấy xong tóc, anh cách xa cô một chút, mặc dù đầu óc bị mùi hương làm cho say mê, nhưng cũng may em trai ở phía dưới không làm xấu hổ giống như lần trước.
Tang Nhược cau mày nhìn đống đồ trong túi anh nói: "Anh không mua quần áo.”
Tần Tranh chỉ nhớ mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, không để ý đến cái này.
Anh lặng lẽ, nói: “Chiều anh chở em đi mua.”
Tang Nhược nói "Ồ", hất cằm lên: "Quần áo của em ở trong.”
Tần Tranh không hiểu hỏi: “Cái gì?”
Cô em gái thấy anh thật ngốc, chỉ cho anh: "Anh đi giặt quần áo đi, nếu không em sẽ không ra ngoài được.”
"..." Tần Tranh cảm thấy được cô thật sự coi chính mình là mẹ già, nhưng người là do mình tự nguyện đưa về, cho nên sắc mặt anh tối sầm nấu gói mì ăn liền cho cô trước, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tang Nhược ngăn anh lại, mắt cô lấp lánh: "Rắn tham ăn.”
—— Bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu rõ, cùng hợp tác với anh mang cô về thành công đều là do rắn tham ăn.
Sau khi mở cửa, Tang Nhược nhìn quanh, một căn nhà khá rộng, tuy có hơi bừa bộn nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tần Tranh lấy dép của mình cho cô, nhìn thấy cô đang đi được một nửa, anh mới nhớ ra mình chưa đưa cô đi mua đồ dùng hàng ngày.
Anh dẫn cô đi vào phòng tắm, chỉ vào bên trong: "Anh đi mua một số đồ dùng, đồ bên trong em cứ dùng hết.”
Tang Nhược gật đầu, xỏ dép vào trong.
Hai ngày nay cô không tắm, cô ở trong đó cả tiếng đồng hồ, đến khi tắm rửa xong cô mới biết mình chưa có quần áo để thay.
Cô nhìn lướt qua chiếc váy trắng đã bẩn và chiếc khăn sạch của một người đàn ông đoán là đã dùng qua, cô lấy khăn quấn quanh người không chút do dự.
Siêu thị ở ngay dưới lầu, Tần Tranh đã trở lại, thậm chí anh còn lau sàn qua một lần.
Cô đẩy cửa bước ra ngoài, tóc còn ướt, vài giọt nước trượt dài trên bắp chân thon thả.
Đi lên, bộ ngực phát triển tốt được quấn trong chiếc khăn trắng mà anh dùng để quấn thân dưới của mình.
Làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng, giống như một yêu tinh vừa bước ra từ bồn tắm.
Tần Tranh buộc phải dời mắt đi, cổ họng khô rát: "Sao em không sấy khô tóc?”
Tang Nhược chớp mắt đáp: "Đây là việc của anh.”
Ở viện điều dưỡng một tháng sáu trăm nghìn tệ (*), việc gì cũng có người phục vụ cô.
(*) 600 000 tệ ~ 2 tỷ 2 trăm linh 8 triệu VNĐ Khóe miệng Tần Tranh giật giật, cam chịu đứng lên đi tới phòng tắm lấy máy sấy tóc cô.
Tay anh lướt qua tóc cô như ngày hôm qua, mùi dầu gội tự nhiên xộc vào mũi anh.
Anh chỉ vô ý mua nó, nhưng hết lần này đến lần khác lại có mùi thơm đặc biệt trên tóc cô.
Sắc mặt người đàn ông phía sau cô trở nên âm trầm khó đoán, nhưng Tang Nhược vẫn thoải mái nhắm mắt lại, cô thích thú với bàn tay to lớn của anh đang ấn ấn đầu cô.
Cuối cùng Tần Tranh cũng sấy xong tóc, anh cách xa cô một chút, mặc dù đầu óc bị mùi hương làm cho say mê, nhưng cũng may em trai ở phía dưới không làm xấu hổ giống như lần trước.
Tang Nhược cau mày nhìn đống đồ trong túi anh nói: "Anh không mua quần áo.”
Tần Tranh chỉ nhớ mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, không để ý đến cái này.
Anh lặng lẽ, nói: “Chiều anh chở em đi mua.”
Tang Nhược nói "Ồ", hất cằm lên: "Quần áo của em ở trong.”
Tần Tranh không hiểu hỏi: “Cái gì?”
Cô em gái thấy anh thật ngốc, chỉ cho anh: "Anh đi giặt quần áo đi, nếu không em sẽ không ra ngoài được.”
"..." Tần Tranh cảm thấy được cô thật sự coi chính mình là mẹ già, nhưng người là do mình tự nguyện đưa về, cho nên sắc mặt anh tối sầm nấu gói mì ăn liền cho cô trước, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tang Nhược ngăn anh lại, mắt cô lấp lánh: "Rắn tham ăn.”
—— Bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu rõ, cùng hợp tác với anh mang cô về thành công đều là do rắn tham ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook