Nắm Chặt Tay Người
-
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chậm rãi rời ra, cả hai cùng nhìn sâu vào mắt nhau, trong đáy mắt ngoài tình yêu mãnh liệt nồng nàn còn chứa đựng một lời thề non hẹn biển vững chắc.
Minh Mĩ- người mẫu của Khải Kì bị tai nạn giao thông, xe nàng bị một chiếc xe thể thao đi ngược chiều đâm vào. May mắn là mọi người trên xe không ai bị thương nặng.
Bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua khung cửa kiếng, Lí Cánh Thần nhìn Minh Mĩ đang băng bó khắp nơi hỏi bác sĩ: “Cô ấy có cần lưu lại bệnh viện vài ngày không?”
– “Bệnh nhân bị đụng vào đầu, cần phải nằm viện thêm vài ngày để chúng tôi theo dõi xem có tổn thương gì đến não bộ không”
Lí Cánh Thần nhíu mày nhìn lái xe cùng trợ lí của Diệp Minh Mĩ chỉ bị thương ngoài da, hắn trấn an: “May mắn hai người không sao, cứ an tâm nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày. Viện phí cùng mọi chi phí phát sinh công ty sẽ chi trả. Công việc cũng sẽ có người khác thay thế, hai người không cần lo lắng gì, cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt”
Hai người nghe xong lời Giám Đốc tâm trạng bây giờ mới được thả lỏng, an tâm dưỡng bệnh
Bên ngoài hành lang, Lưu Nãi An hỏi: “Còn bên kia chúng ta làm sao?”
Lí Cánh Thần không chút nghĩ ngợi: “Kiện”
– “Đối phương muốn hòa giải bên ngoài không cần đến tòa án. Luật sư bên đó cũng mở lời tiền không phải là vấn đề với họ”
Quản lí của Diệp Minh Mĩ bất bình: “Hòa giải? Bên kia tưởng tiền có thể mua được mọi thứ sao? Hắn không muốn sống thì thôi còn đâm xe hại người khác mà không nghĩ đến hậu quả”
Lí Cánh Thần khoát tay: “Chủ nhân một chiếc xe đắt tiền như vậy gia thế cũng không tầm thường đâu. Chúng ta không cần thiết trả lời đề nghị của họ lúc này, trước tiên cứ đợi xem Minh Mĩ có sao không, chuẩn bị sẵn sàng hồ sơ vụ kiện cho tôi”
Viên quản lí im lặng không nói gì
– “Nếu Minh Mĩ không có việc gì thì tốt rồi, nếu có? Hừ! Tôi sẽ buộc bên kia phải nuôi cô ấy cả đời”– Lí Cánh Thần hung hãn nheo mắt lầm bầm như tự nói với chính mình
Rời bệnh viện về nhà, Lí Cánh Thần gặp thân ái chưa đi ngủ
– “Trễ rồi, sao em không ngủ trước đi?”
– “Em lo cho anh”
Ngồi bên sô pha uống chén trà nóng thân ái đưa, Lí Cánh Thần tường thuật: “Lái xe cùng quản lí chỉ bị thương ngoài da, Minh Mĩ lại bị đụng trúng đầu cần theo dõi trong vài ngày tới, anh thật lo lắng”
Lí Khải Hiên không nói gì, im lặng cầm tay người kia
Lí Cánh Thần một tay giữ tách trà, một tay nắm tay thân ái: “Nghĩ lại, chúng ta cũng nhờ tai nạn giao thông mới quen biết nhau. Nhưng lái xe thời buổi này nguy hiểm thật, đâu phải ai cũng được như chúng ta”. Nói xong, hắn nâng tay thân ái lên áp vào mặt mình
– “Đúng rồi, khi nãy em định nói gì với anh?”– Lí Cánh Thần hỏi
– “Không có gì đâu”
Lí Cánh Thần nghe xong hơi nghĩ ngợi nhưng nếu thân ái không muốn nói, hắn cũng không truy hỏi làm gì
Ngồi bên nhau một hồi, Lí Khải Hiên đứng lên: “Muộn rồi, anh đi ngủ đi”
Lí Cánh Thần một phen giữ chặt tay thân ái ngẩng đầu: “Hiên, em có thể…. không cần tiếp tục ngủ ở phòng kia được không?”
Lí Khải Hiên chấn động thoáng đỏ mặt. Lí Cánh Thần vẫn bảo trì im lặng chờ đợi câu trả lời của thân ái. Lí Khải Hiên bối rối cúi đầu: “Cũng không phải không thể, nhưng… cho em thêm tí thời gian, được không?”
– “Anh biết rồi”– Lí Cánh Thần buông tay thân ái ra
Trở về phòng, Lí Khải Hiên trằn trọc không thôi. Từ khi hiểu rõ tình cảm của nhau, Lí Cánh Thần không chỉ một lần đề cập đến vấn đề kia, nhưng chính là thời điểm này Lí Khải Hiên vẫn thấy chưa sẵn sàng cho “bước cuối cùng” này nên lảng tránh suốt
Tuy rằng hai người từng ôm hôn hay có những cử chỉ thân mật hơn nữa, nhưng nghĩ đến “bước cuối cùng” kia anh vẫn còn chút do dự, dù trừ bỏ những biểu hiện bên ngoài, việc ấy với Lí Cánh Thần còn như một lời ước hẹn sâu xa hơn. Lí Khải Hiên không hề hoài nghi tình cảm đối phương trao về mình, bởi vì giờ đây người kia đều giao mọi quyền cai quản gia đình cho anh.
Ba hôm sau, Lí Cánh Thần lại đến bệnh viện xem xét tình hình của Minh Mĩ, xác định nàng không thương tổn gì đến não bộ hắn mới an tâm. Khải Kì quyết định hòa giải với bên gây tai nạn, Lí Cánh Thần đem số tiền bên kia bồi thường chia đều cho 3 người bị thương hôm trước làm họ kinh ngạc không thôi khi nhận được một khoản bồi thường khổng lồ như vậy
Lí Cánh Thần ngồi bên giường bệnh nhìn Minh Mĩ thần sắc đã tươi tắn không ít. Diệp Minh Mĩ đầu còn băng bó kê gối ngồi dậy: “Giám Đốc, lái xe với quản lí của tôi có bị sao không? Họ ổn hết chứ?”
– “Không có gì, so với cô thì bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi”
– “Đụng phải vụ lùm xùm này, lại khổ cho quản lí của tôi rồi”
Diệp Minh Mĩ thanh minh: “Giám Đốc, lái xe không hề chạy quá tốc độ, chúng tôi cũng không vi phạm luật giao thông”
– “Tôi biết, chuyện này công ty sẽ xử lí. May mắn hôm đó chiếc xe có bộ phận giảm xóc rất tốt mới cứu được các người. Sau này chắc phải thay toàn bộ xe công trong công ty cho an toàn”
– “Giám Đốc, nhưng tóc tôi bị cắt ngắn hết rồi thì phải làm thế nào?”– Diệp Minh Mĩ oan ức- “Bệnh viện cũng không hỏi ý kiến tôi đã tự ý cắt tóc rồi”
– “Không sao, tóc sẽ dài ra rất nhanh”
– “Nhưng khi chưa đủ dài phải làm sao đây?”
– “Đội nón! Tùy mỗi loại trang phục sẽ chọn cho cô một loại nón thích hợp”
Diệp Minh Mĩ gật đầu bĩu môi: “Cũng chỉ còn cách này”
Lí Cánh Thần nhìn điệu bộ không cam lòng của Minh Mĩ không khỏi bật cười, cô không biết chính mình đã bị nguy hiểm như thế nào, tốt hơn vẫn không nên nói cho cô toàn bộ sự việc
– “Hay là thế này đi, xuất viện xong cô thích kiểu tóc giả nào thì cứ mua dùng, toàn bộ chi phí công ty sẽ chi trả”
Diệp Minh Mĩ nghe xong liền cười rạng rỡ: “Là anh nói đó nha, aha! Tôi vẫn biết Giám Đốc là tốt nhất mà”
– “Nhớ rõ cô không được nhuộm tóc trong thời gian tới”
– “Tôi biết rồi”
Lí Cánh Thần lại gần Minh Mĩ nhắc nhở: “Minh Mĩ, đồ ăn trong bệnh viện có ăn được không?”
Minh Mĩ cắn môi gật đầu
– “Để tôi gọi quản lí của cô mang đồ ăn đến”
Diệp Minh Mĩ mỉm cười hài lòng, gật đầu
– “Khi nào tôi mới có thể xuất viện?”
– “Nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khỏe đi, cô không cần phải vội”
– “Nằm một mình trong viện buồn chán lắm”
– “Tôi phải về công ty, cô nghỉ ngơi đi”– Lí Cánh Thần lấy trong túi một gói quà nhỏ đưa cô. Thì ra là một chai nước hoa hình thiên sứ xinh xắn hương thảo mộc Minh Mĩ thích nhất. Cô mỉm cười cảm ơn Giám Đốc
– “Tôi đi đây”– Lí Cánh Thần cười chào đi ra cửa
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, là Lâm Tú Viện cùng Bạch Vũ vào thăm, các nàng xuất hiện gây sự chú ý rất nhiều trong bệnh viện. Nơi này là một bệnh viện tư nhân nhỏ không nhiều nhân viên, hôm nay hai siêu mẫu đột nhiên xuất hiện cùng lúc làm mọi người không khỏi xôn xao. Lâm Tú Viện mang một bó đinh hương buộc ruy băng hồng đến thăm
– “Chị Tú Viện, chị Bạch Vũ”– Diệp Minh Mĩ vui vẻ chào hỏi
Bạch Vũ đặt giỏ hoa quả trên bàn đến giường bệnh hỏi thăm: “Nha đầu, em có sao không?”
– “Em không sao”
Lâm Tú Viện nhìn Lí Cánh Thần: “Anh phải đi rồi sao?”
– “Ừ, công ty còn có việc đợi tôi giải quyết”
Lâm Tú Viện cao thấp vặn hỏi: “Này, chúng tôi vừa mới đến anh đã lập tức đi rồi, làm như anh sợ bọn tôi lắm không bằng”
Diệp Minh Mĩ cùng Bạch Vũ ở bên giường cười to, trong công ty lúc nào Lâm Tú Viện cũng trêu chọc Giám Đốc như vậy. Lí Cánh Thần liếc mắt: “Cô nói gì? Ai sợ các cô?”
– “Vậy anh vội đi làm gì?”– nói xong Lâm Tú Viện giữ chặt tay Lí Cánh Thần. Lí Cánh Thần lắc tay gỡ ra: “Tôi còn có công việc phải xử lí”
Lâm Tú Viện cười giễu cợt: “Còn không phải sợ? Anh có không dám đến gần tôi nữa, đúng chưa?”
Lí Cánh Thần có chút xấu hổ: “Tôi nói cô biết, cô càng nói càng không ra cái dạng gì hết”. Nói xong liền vội vàng rời đi
Lâm Tú Viện nở nụ cười chiến thắng đến bên Minh Mĩ xoa bóp: “Em gái, em làm mọi người lo lắng quá. Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo ai một tiếng”
– “Em bây giờ không sao rồi mà”
Tháng mười hai tiết trời không lạnh lắm, Hương Đảo nằm ở vành đai chí tuyến Bắc không khí còn có phần mát mẻ
Hôm nay Lí Cánh Thần xong việc sớm liền đưa Lí Khải Hiên ra ngoài dùng cơm. Hai người đi ăn lẩu, Lí Cánh Thần hồ hởi đều ăn hết một bàn đầy thức ăn.
Ăn xong trời đã muộn, Lí Khải Hiên hỏi: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?
Nghe được câu hỏi này, lòng Lí Cánh Thần lại ấm áp say mê, về nhà cùng thân ái, thật hạnh phúc!
Lúc lái xe, Lí Cánh Thần suy nghĩ: “Chúng ta đi dạo một lát đi”. Cứ như vậy, hai người lẳng lặng dạo quanh phố phường
Lí Cánh Thần thuần thục lái xe chạy qua quảng trường hoa lệ nhất Hương Đảo. Nhìn cảnh vật hai bên phố, nhìn những ngọn đèn đường lung linh thi thoảng chiếu vào đáy mắt, Lí Khải Hiên nhớ ra bản thân rất lâu rồi không dạo phố đêm. Ở một ngã tư đèn đỏ, Lí Cánh Thần chỉnh hệ thống sưởi trong xe, giúp thân ái điều chỉnh ghế ngồi làm người kia thoải mái hưởng thụ không ít. Nhìn thấy ngã tư thân thuộc, lòng Lí Khải Hiên bỗng trỗi lên một loại tư vị không nói nên lời
Đột nhiên anh nhớ đến bóng dáng nhỏ bé thân thương kia, dáng bé con đáng yêu làm anh đau lòng, cúi đầu
Lí Cánh Thần nhìn thấy biểu tình của thân ái, mấy hôm trước Lí Khải Hiên định nói điều gì đó nhưng lại gặp chuyện của Minh Mĩ nên thôi. Sau này hắn có hỏi lại thân ái cũng không nói
Xe xuyên qua Tĩnh Lộ đến vùng Bàn Đạo, Lí Cánh Thần yên lặng hướng về đồi Phượng Hoàng. Từ trên lưng chừng đồi nhìn xuống, Hương Đảo lấp lánh muôn ngọn đèn, con đường ven biển lặng lẽ chiếu sáng như một dải ngân hà huyễn hoặc thật lung linh
Lí Khải Hiên mỉm cười nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mắt: “Vì bận rộn, em chưa ngắm cảnh đêm như thế này bao giờ”
– “Bây giờ ngắm cũng chưa muộn mà”
– “Trước kia cũng không có tâm tình để ngắm cảnh như vậy”
– “Vậy hiện tại? Hiện tại em có sao?”– Lí Cánh Thần nhìn thân ái
– “Hiện tại?”
Nhìn thân ái đỏ mặt ngượng ngùng, Lí Cánh Thần không chút do dự tự nhiên ôm chặt lấy người kia, nâng cằm anh lên, nồng nhiệt hôn. Khi đôi môi chạm vào nhau, Lí Khải Hiên chậm rãi khép mắt hưởng thụ. Tựa vào ái nhân, Lí Khải Hiên thấy mình ngày càng say mê nụ hôn của Lí Cánh Thần. Chậm rãi rời ra, cả hai cùng nhìn sâu vào mắt nhau, trong đáy mắt ngoài tình yêu mãnh liệt nồng nàn còn chứa đựng một lời thề non hẹn biển vững chắc.
Lí Khải Hiên thực cảm thấy mâu thuẫn. Anh tin tưởng tình yêu của người kia sẽ không bao giờ đổi thay vì Lí Cánh Thần không phải là người dễ dãi với tình cảm của chính mình. Nhưng bản thân anh có thể hứa hẹn sao? Anh có tư cách để hứa hẹn với thân ái sao? Trải qua một lần tan vỡ, anh không khỏi e dè trong tình cảm của mình. Một lần bị phản bội cũng đủ khổ đau rồi, anh cần một niềm an ủi, nhưng bản thân lại sợ…
Tình yêu của hai người là thứ tình cảm cấm kị. Lí Cánh Thần là người đủ vững chải để anh dựa vào, chỉ là anh tự gây áp lực cho bản thân. Lí Khải Hiên sợ, sợ những rắc rối của bản thân lại phiền hà đến thân ái. Anh chính vì nhận thức rõ ràng hiện thực nên mới ngày càng băn khoăn
Chú ý đến vẻ mặt phức tạp của thân ái, Lí Cánh Thần nhẹ giọng: “Em vẫn là…. sợ anh như vậy sao?”
Lí Khải Hiên cúi đầu, Lí Cánh Thần thoải mái tươi cười hôn nhẹ lên trán thân ái: “Chúng ta về nhà thôi”
- "Anh muốn mỗi sớm tối đều ở bên em, muốn mỗi sớm mai thức giấc sẽ nhìn thấy em kề bên, như vậy cũng không được sao?"- Lí Cánh Thần nỉ non bên tai thân ái
Lí Khải Hiên đã vào kì nghỉ đông, cả ngày chỉ việc nhàn hạ ở nhà soạn giáo án
Lí Cánh Thần thấy thế bỗng ghen tị, công việc hắn vẫn bộn bề như cũ muốn nghỉ cũng không được. Lí Khải Hiên mỗi khi rỗi rãi đều nghĩ ra nhiều món ăn khác nhau nấu cho thân ái. Khương Ánh Mĩ không hề liên lạc lại, anh có hỏi qua luật sư, thì ra cô đi du lịch vẫn chưa về. Lí Khải Hiên nghĩ vợ cũ đang trong tuần trăng mật, nghĩ đến cô tâm tình anh giờ đây bình lặng không chút gợn sóng. Muốn nói vướng bận, anh cũng chỉ là vướng bận bé con kia, nhưng Ánh Mĩ đã nói qua nàng sẽ nuôi con, hẳn là sẽ chăm chút cho bé rất tốt, nghĩ đến đây Lí Khải Hiên chỉ có thể cười cười
Hôm nay hai người cũng ra ngoài ăn tối tại một nhà hàng Trung Hoa. Lí Cánh Thần gọi vài món ăn nhạt đặc trưng của vùng Đông Bắc, Lí Khải Hiên không thích ăn nhạt nhưng vì thân ái, anh vẫn vui vẻ cùng người kia thưởng thức bữa ăn. Đồ ăn rất nhạt, Lí Khải Hiên muốn gọi một món tráng miệng hòa tan chút khẩu vị, thân ái gọi cho anh món rượu gạo. Nói là rượu nhưng thực ra chỉ là gạo lên men rất nhẹ, Lí Khải Hiên uống liền vài bát lớn
Ăn cơm xong, hai người cùng về nhà
Ngồi trên xe, Lí Khải Hiên cảm giác đầu ngày một nặng, hai má nóng bừng lên. Anh lấy tay xoa trán kinh ngạc, tửu lượng của anh cũng không tồi, thế nào vì vài bát rượu gạo thực nhẹ kia lại say như vậy? Về đến nhà, Lí Khải Hiên đã đi không vững chỉ còn cách để thân ái dìu vào phòng. Lí Khải Hiên che mặt nằm trên sô pha: “Mặt của em bây giờ chắc chắn rất đỏ”
Lí Cánh Thần nằm bên cạnh: “Em ngày thường cũng hay đỏ mặt rồi”
– “Thần, hình như em say rồi, tửu lượng thật tồi quá đi”
Lí Cánh Thần vuốt ve tóc thân ái: “Hiên, em không phải có tửu lượng tồi mà là loại rượu gạo em gọi khi nãy có nồng độ rất cao, khi uống vào thì bình thường nhưng rất nhanh phát tác”
– “Nồng độ cao? Anh nói loại rượu gạo ngọt lịm kia sao? Không thể nào”
Lí Cánh Thần cười cười: “Đúng là nồng độ cao, không thua gì rượu đế đâu. Tất cả mọi loại bia cũng không thể sánh bằng”
– “Ah, em cư nhiên đã uống phải thứ rượu như thế rồi”– Lí Khải Hiên mờ mịt nói
– “Em thấy thế nào rồi?”
– “Nóng”
Cầm tay thân ái, Lí Cánh Thần nhỏ giọng: “Hiên, là anh cố ý đó”
– “Cố ý?”
– “Ưhm, anh nghĩ em không biết gì về thứ rượu kia nên mới cố tình gọi cho em”
Lí Khải Hiên cười thành tiếng, anh vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại có điểm không khống chế được: “Tại sao? Không lẽ anh muốn nhìn em uống rượu? Hay là muốn nhìn em nôn?”
– “Không, anh chỉ là muốn em. Nếu làm như vậy em sẽ không còn trốn tránh nữa”
Lí Khải Hiên loạng choạng: “Em mới không sợ anh”
– “Vậy vì cái gì em lại không chịu dọn vào ngủ chung với anh?”– Lí Cánh Thần dùng giọng điệu đầy cảm xúc quyến rũ nhẹ nhàng bên tai thân ái hỏi
– “Em, em…”
Lí Khải Hiên chăm chú nhìn thân ái, trong mắt người kia toát lên ánh nhìn đầy khát vọng không chút giấu diếm
– “Anh muốn mỗi sớm tối đều ở bên em, muốn mỗi sớm mai thức giấc sẽ nhìn thấy em kề bên, như vậy cũng không được sao?”– Lí Cánh Thần nỉ non bên tai thân ái
Lí Khải Hiên chậm rãi cúi xuống, chủ động hôn lấy người kia. Lí Cánh Thần trực tiếp ôm ái nhân vào phòng ngủ. Vừa nhìn thấy giường, Lí Khải Hiên theo bản năng ngã mình xuống nệm êm. Trong cơn say chuếnh choáng, Lí Khải Hiên nhìn thấy thân ái đóng cửa phòng nhẹ nhàng đến bên mình
– “Có thể chứ?”– Lí Cánh Thần nhẹ nhàng không muốn gây áp lực cho thân ái
Lí Khải Hiên giương cặp mắt đê mê trong cơn say nhìn người kia mờ mịt hỏi: “Hả?”
Lí Khải Hiên không kháng cự mặc thân ái cởi phục trang của mình xuống, anh cũng không có ý định kháng cự. Sự tình đã đến nước này thì hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi
Dù thân thể đang trần trụi, Lí Khải Hiên cũng không thấy lạnh. Đương nhiên cơn say cũng làm anh ấm lên nhưng ấm nồng hơn cả vẫn là những vuốt ve chiều chuộng của thân ái. Thân ái đang nhẹ nhàng bao bọc lấy mình, Lí Khải Hiên vẫn còn căng thẳng không thể thả lỏng hoàn toàn. Lí Cánh Thần ôm ái nhân vào lòng nâng niu như báu vật. Hôn theo tóc thân ái đến mắt, má, môi, cằm, Lí Cánh Thần không ngừng nhẹ nhàng âu yếm nỉ non: “Hiên, không có gì phải sợ, em thả lỏng một chút đi”
Thân thể được ôm, được vuốt ve nâng niu làm Lí Khải Hiên không khỏi cảm nhận dục vọng của chính bản thân ngày một mạnh mẽ, anh chậm rãi thả lỏng người cảm nhận tình yêu trong từng tấc da thịt. Bị Lí Cánh Thần âu yếm hôn đến không còn ý thức, Lí Khải Hiên ôm lấy thắt lưng thân ái, tựa sát vào nhau
Cảm giác nhiệt độ ngày càng nóng lên ở xương quai xanh, rồi đến ngực, sau đó bị ngực bị đùa bỡn đến căng cứng, Lí Khải Hiên không kiềm chế phát ra tiếng ngâm nga
– “Ahhh, ân, ahhhhh”
Lí Cánh Thần tựa hồ biết được điểm nhạy cảm thân ái càng ra sức âu yếm vỗ về, đồng thời chậm rãi ôm lấy ái nhân theo đường cong linh hoạt đi xuống, đi xuống nữa
Nơi mẫn cảm cứng rắn được người ta nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve, thân thể Lí Khải Hiên như muốn nổ tung vặn vẹo hòa cùng động tác của thân ái. Từng đợt, từng đợt sóng khoải cảm ập đến, Lí Khải Hiên chỉ còn cách hổn hển tận hưởng những khoái lạc thân ái mang đến.
– “A, a, cáp, ha”
Theo một tiếng ngân nga, Lí Khải Hiên như bay lên núi cao rồi chậm rãi quay về thực tại. Lí Cánh Thần nằm bên cạnh ôm lấy thân ái nhẹ giọng gọi: “Hiên?”
– “Ừ?”
Lí Cánh Thần đem môi kề sát tai đối phương nhẹ giọng như muỗi: “Hiên, em lâu rồi không làm chuyện này phải không? Thật nhanh”
Lí Khải Hiên đỏ mặt, trong bóng tối không nhìn rõ người bên cạnh. Anh thật giận, nhưng trong tình thế này sao có thể giận được nên chỉ ảo não quay lưng: “Ghét anh quá”
Lí Cánh Thần nhẹ cười: “Ghét sao? Là thích mới đúng”
Còn muốn nói gì nữa? Lí Khải Hiên vừa quay lại môi liền bị tước đoạt
Một lần lại một lần nồng nàn, Lí Khải Hiên đắm say tan chảy trong nụ hôn, thân thể lại nhẹ nhàng tựa như lông hồng. Nụ hôn càng ngày càng sâu, ban đầu là tình yêu nồng đượm, theo sau đó lại là mảnh phong tình mãnh liệt. Cả hai đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, Lí Cánh Thần ôm ái nhân vào lòng, Lí Khải Hiên cũng vòng tay giữ chặt lấy người kia. Bàn tay thân ái nhẹ nhàng mơn man khắp người làm Lí Khải Hiên cảm thấy ngọn lửa trong người ngày càng nóng. Anh bắt đầu thả lỏng thân thể, cơ thể cùng tâm hồn nhẹ nhàng giao phó hết thảy cho thân ái. Được âu yếm triền miên, Lí Khải Hiên tựa hồ thấy bản thân ngày một vô lực mềm nhũn trong tay người kia, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên
Cảm giác tinh khí cương ngạnh của đối phương tiếp xúc với nơi riêng tư của mình, Lí Khải Hiên không khỏi có chút sợ hãi. Chính mình đầu óc say đến không còn tỉnh táo nhưng anh vẫn muốn cảm nhận rõ ràng thân ái ở bên trong mình. Chính là nhưng mong chờ qua đi, thay vào đó là cảm giác tê dại đến kì dị
– “A, a, Thần, không…”– hai tay Lí Khải Hiên muốn đấy vai thân ái ra
– “Em hẳn là rất mong chờ mới đúng”– Lí Cánh Thần không cử động- “không cần ở thời điểm này nói với anh những điều khẩu thị tâm phi như vậy”
Nghe âm điệu đầy trách móc của ái nhân, Lí Khải Hiên không biết làm sao, bất lực nương theo những cử động của hắn trong những tiếng thở dốc kịch liệt. Đột nhiên Lí Cánh Thần ôm lấy ái nhân lật hắn ngồi trên người mình. Vị trí thay đổi đột ngột mang theo khoái cảm mới mẻ làm Lí Khải Hiên cao giọng: “A… a”
Lí Cánh Thần đỡ lấy thắt lưng ái nhân: “Đừng sợ, thả lỏng đi em. Như vậy rất không tốt”
– “Không, không, Thần, không cần như vậy….”– Lí Khải Hiên mặt đỏ gay đầy xấu hổ hoảng hốt kêu lên
– “Em có thể, đừng sợ”– Lí Cánh Thần trấn an
– “Em sẽ thích đấy”
Lí Khải Hiên liều mạng lắc đầu: “Không, em không cần..”. Miệng nói như vậy, nhưng chính anh cũng cảm nhận khoái cảm mãnh liệt hơn rất nhiều.
– “Hiên, thả lỏng đi, cảm nhận anh”– Lí Cánh Thần nhẹ nhàng bình thường nói khi cánh tay cũng thắt lưng không ngừng cử động, hắn rất nhanh tìm ra điểm mẫn cảm của người kia liên tục tiến công. Những lời phản kháng của Lí Khải Hiên dần dà thành rên rỉ. Tính khí bị ái nhân đùa bỡn trong tay, Lí Khải Hiên thấy mình như đang bồng bềnh trong mây mãi mãi. Một lúc sau, Lí Khải Hiên thét lên: “A… a… Ahhh” rồi ngã lên người Lí Cánh Thần
Lí Cánh Thần ôm lấy không ngừng ôn nhu vuốt ve bả vai thân ái. Hai người nằm sát vào nhau nặng nhọc thở dốc. Tai Lí Khải Hiên đặt trên mặt đối phương, anh nghiêng người vùi đầu vào gối che giấu những giọt nước mắt hạnh phúc
Tay Lí Cánh Thần vẫn ôn nhu vỗ về khắp người thân ái vừa như trấn an vừa như âu yếm.
– “Hiên?”– Lí Cánh Thần gọi
– “Gì hả anh?”
– “Em có muốn đi tắm không?”
Ân ái qua đi, Lí Khải Hiên đã tỉnh táo ít nhiều, anh lắc đầu rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ. Cẩn thận chỉnh lại tư thế thân ái, Lí Cánh Thần cũng nằm xuống, ôm lấy bà xã hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Lúc Lí Cánh Thần thức giấc liền nhìn thấy thân ái yên bình nằm bên cạnh, hắn nựng nhẹ má người kia rồi quay sang cầm điện thoại trên đầu giường
– “Luật sư Lưu, là tôi đây. Lần trước tôi có nhờ anh tìm hộ tôi một căn hộ ở Tĩnh Lộ không biết mọi việc thế nào rồi? Đã tìm được nhà rồi sao? Tốt lắm. Tôi sẽ cùng anh đến xem nhà, nếu vừa ý tôi sẽ mua. Còn căn nhà này? Không, không cần bán, anh thay tôi cho người khác thuê là được rồi”
– “Bên kia? Tất cả mọi đồ dùng đều thay mới hết đi, đương nhiên, đương nhiên là phải thay mới rồi. Còn căn nhà này cứ giữ lại cho người khác thuê”. Lí Cánh Thần tắt máy quay sang vuốt ve mái tóc đen mềm còn đang say ngủ bên cạnh. Sau đó hắn cũng nằm xuống
Lí Khải Hiên thức giấc liền nhìn thấy cặp mắt đen đầy thâm tình đang âu yếm nhìn mình liền cảm thấy ngập tràn hạnh phúc
– “Thần”– giọng nói còn ngái ngủ
Lí Cánh Thần nhẹ nhàng hôn chào buổi sáng: “Ngày lành”
Lí Khải Hiên cứ động một chút sau đó liền nhíu mày
– “Sao vậy? Em vẫn còn đau đầu sao? Hay có chỗ nào không thoải mái?”
Lí Khải Hiên gác tay lên trán nhắm mắt lại, trong lòng không rõ là loại tư vị gì. Đêm qua thừa lúc có men trong người, chính mình cũng thân ái lại xảy ra quan hệ như vậy. Không phải anh không yêu hắn nhưng bản thân chưa dứt khoát hẳn chuyện li hôn đã cùng người khác nảy sinh quan hệ, Lí Khải Hiên cảm thấy như vậy thật không công bằng cho thân ái. Có lẽ Lí Cánh Thần không để tâm việc này nhưng nghĩ thế nào anh cũng thấy không thích hợp
Lí Cánh Thần kề hai mái đầu vào nhau nhẹ nhàng hỏi: “Hiên, em có chỗ nào không khỏe sao?”
– “Không phải”
– “Vậy đi tắm được không? Anh bế em đi tắm”
Lí Khải Hiên liếc nhìn thân ái một cái, vẫn là lắc đầu
Lí Cánh Thần vẫn tiếp tục: “Nhưng anh muốn đi tắm, em đi với anh đi”. Cuối cùng hai người cùng nhau tắm
Tắm rửa xong, Lí Khải Hiên quay về giường nằm nghỉ, Lí Cánh Thần lục tục vào bếp nấu cho thân ái chút đồ ăn.
Nhìn chén cháo trên tay, lúc này Lí Khải Hiên mới thấy đói, anh chăm chú ăn hết bát cháo. Bất chợt anh nhớ ra: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lí Cánh Thần ngồi bên cạnh lắc đầu: “Không”
– “Hôm nay đâu phải ngày nghỉ?”
Lí Cánh Thần cười cười: “Thỉnh thoảng nghỉ một hôm cũng đâu có sao”
Vài ngày sau, Lí Khải Hiên dọn dẹp lại phòng ốc rồi đem đồ dùng của mình chuyển hết sang phòng Lí Cánh Thần. Phòng dành cho khách lần nữa trở về đúng công dụng của nó. Quan hệ hai người có thể tiến triển đến mức này, Lí Cánh Thần thật vui, hắn giờ đây chỉ muốn chăm bẵm cho mối tình này. Tình yêu của hai người cũng ngày càng ổn định
Những lần nghỉ Tết trước, Lí Cánh Thần đều chọn những khu nghỉ dưỡng ngập nắng ven biển tận hưởng. Năm nay thì khác, Tết này hắn sẽ chuẩn bị dọn nhà. Lí Cánh Thần vừa mua một căn hộ mới ở Đông Tĩnh Lộ để có thể nhìn ra biển, hai người dự định đợt nghỉ Tết này sẽ sửa sang một chút rồi dọn vào nhà mới
Lí Khải Hiên nhớ Tĩnh Lộ thân quen bao năm. Căn hộ nằm ở tầng 30 của tòa nhà khung cảnh rất đẹp, cửa sổ lớn ở phòng khách có thể nhìn xa ra biển Hương Đảo ngút ngàn xanh trong, phòng lại rất rộng mang đến cảm giác thư thái thoải mái. Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách cùng phòng làm việc, Lí Cánh Thần thực hài lòng. Lí Khải Hiên nghĩ giá của căn hộ xa xỉ này cũng không phải ít.
– “Nhà này không rẻ?”
Lí Cánh Thần suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng là tiền vay ngân hàng”
– “Anh vay bao nhiêu?”
– “Em lo lắng làm gì, cứ hưởng thụ trước rồi có gì mình nói sau”
Lí Khải Hiên không đành lòng vì biết người kia vì mình mới mua căn hộ này, trước kia căn hộ hai người sống ở Phượng Hoàng cũng đã rất cao cấp rồi, giờ lại tốn tiền mua mới làm gì? Lí Cánh Thần lại nói hắn vì muốn sống ở Tĩnh Lộ nên mới mua
Kì nghỉ dài đầu năm, Lí Cánh Thần buông công việc xuống toàn tâm toàn ý cũng thân ái tận hưởng. Hiện tại hai người đều tự nhiên thuần thục đồng giường cộng chẩm. Một sáng thức giấc, Lí Khải Hiên nhìn thân ái bên cạnh, trong lòng không khỏi nảy sinh những lo âu. Người trong mắt khôi ngô tuấn tú đầy nam tính cùng nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Còn mình thì sao? Những lúc ở trong lòng thân ái rên rỉ thở dốc, hắn nghĩ mình như thế nào? Còn mình những lúc như thế bày ra cái dạng gì?
Nếu, nếu, cuộc hôn nhân đã không còn, cuộc tình này cũng mất đi. Lí Khải Hiên nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gượng dậy được
Vấn đề là cuộc li hôn kia, ngoài giấy chứng nhận li hôn còn mang theo những trách nhiệm cùng ràng buộc khác, Lí Khải Hiên muốn nói cho thân ái biết nhưng lại không tìm ra thời điểm thích hợp
Một Lí Cánh Thần thâm trầm nhạy cảm đương nhiên biết người kia luôn có những lo lắng bất an trong lòng, nhưng hắn không bao giờ hỏi. Hắn chỉ có thể biểu đạt sự quan tâm, tình yêu của mình bằng hành động để thân ái hiểu. Dù chỉ là cùng xem TV, Lí Cánh Thần cũng sẽ nắm tay thân ái để người kia tựa vào hoặc ôm lấy hắn, để cho thân ái hiểu rằng hắn lúc nào cũng ở bên cạnh
Chậm rãi rời ra, cả hai cùng nhìn sâu vào mắt nhau, trong đáy mắt ngoài tình yêu mãnh liệt nồng nàn còn chứa đựng một lời thề non hẹn biển vững chắc.
Minh Mĩ- người mẫu của Khải Kì bị tai nạn giao thông, xe nàng bị một chiếc xe thể thao đi ngược chiều đâm vào. May mắn là mọi người trên xe không ai bị thương nặng.
Bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua khung cửa kiếng, Lí Cánh Thần nhìn Minh Mĩ đang băng bó khắp nơi hỏi bác sĩ: “Cô ấy có cần lưu lại bệnh viện vài ngày không?”
– “Bệnh nhân bị đụng vào đầu, cần phải nằm viện thêm vài ngày để chúng tôi theo dõi xem có tổn thương gì đến não bộ không”
Lí Cánh Thần nhíu mày nhìn lái xe cùng trợ lí của Diệp Minh Mĩ chỉ bị thương ngoài da, hắn trấn an: “May mắn hai người không sao, cứ an tâm nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày. Viện phí cùng mọi chi phí phát sinh công ty sẽ chi trả. Công việc cũng sẽ có người khác thay thế, hai người không cần lo lắng gì, cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt”
Hai người nghe xong lời Giám Đốc tâm trạng bây giờ mới được thả lỏng, an tâm dưỡng bệnh
Bên ngoài hành lang, Lưu Nãi An hỏi: “Còn bên kia chúng ta làm sao?”
Lí Cánh Thần không chút nghĩ ngợi: “Kiện”
– “Đối phương muốn hòa giải bên ngoài không cần đến tòa án. Luật sư bên đó cũng mở lời tiền không phải là vấn đề với họ”
Quản lí của Diệp Minh Mĩ bất bình: “Hòa giải? Bên kia tưởng tiền có thể mua được mọi thứ sao? Hắn không muốn sống thì thôi còn đâm xe hại người khác mà không nghĩ đến hậu quả”
Lí Cánh Thần khoát tay: “Chủ nhân một chiếc xe đắt tiền như vậy gia thế cũng không tầm thường đâu. Chúng ta không cần thiết trả lời đề nghị của họ lúc này, trước tiên cứ đợi xem Minh Mĩ có sao không, chuẩn bị sẵn sàng hồ sơ vụ kiện cho tôi”
Viên quản lí im lặng không nói gì
– “Nếu Minh Mĩ không có việc gì thì tốt rồi, nếu có? Hừ! Tôi sẽ buộc bên kia phải nuôi cô ấy cả đời”– Lí Cánh Thần hung hãn nheo mắt lầm bầm như tự nói với chính mình
Rời bệnh viện về nhà, Lí Cánh Thần gặp thân ái chưa đi ngủ
– “Trễ rồi, sao em không ngủ trước đi?”
– “Em lo cho anh”
Ngồi bên sô pha uống chén trà nóng thân ái đưa, Lí Cánh Thần tường thuật: “Lái xe cùng quản lí chỉ bị thương ngoài da, Minh Mĩ lại bị đụng trúng đầu cần theo dõi trong vài ngày tới, anh thật lo lắng”
Lí Khải Hiên không nói gì, im lặng cầm tay người kia
Lí Cánh Thần một tay giữ tách trà, một tay nắm tay thân ái: “Nghĩ lại, chúng ta cũng nhờ tai nạn giao thông mới quen biết nhau. Nhưng lái xe thời buổi này nguy hiểm thật, đâu phải ai cũng được như chúng ta”. Nói xong, hắn nâng tay thân ái lên áp vào mặt mình
– “Đúng rồi, khi nãy em định nói gì với anh?”– Lí Cánh Thần hỏi
– “Không có gì đâu”
Lí Cánh Thần nghe xong hơi nghĩ ngợi nhưng nếu thân ái không muốn nói, hắn cũng không truy hỏi làm gì
Ngồi bên nhau một hồi, Lí Khải Hiên đứng lên: “Muộn rồi, anh đi ngủ đi”
Lí Cánh Thần một phen giữ chặt tay thân ái ngẩng đầu: “Hiên, em có thể…. không cần tiếp tục ngủ ở phòng kia được không?”
Lí Khải Hiên chấn động thoáng đỏ mặt. Lí Cánh Thần vẫn bảo trì im lặng chờ đợi câu trả lời của thân ái. Lí Khải Hiên bối rối cúi đầu: “Cũng không phải không thể, nhưng… cho em thêm tí thời gian, được không?”
– “Anh biết rồi”– Lí Cánh Thần buông tay thân ái ra
Trở về phòng, Lí Khải Hiên trằn trọc không thôi. Từ khi hiểu rõ tình cảm của nhau, Lí Cánh Thần không chỉ một lần đề cập đến vấn đề kia, nhưng chính là thời điểm này Lí Khải Hiên vẫn thấy chưa sẵn sàng cho “bước cuối cùng” này nên lảng tránh suốt
Tuy rằng hai người từng ôm hôn hay có những cử chỉ thân mật hơn nữa, nhưng nghĩ đến “bước cuối cùng” kia anh vẫn còn chút do dự, dù trừ bỏ những biểu hiện bên ngoài, việc ấy với Lí Cánh Thần còn như một lời ước hẹn sâu xa hơn. Lí Khải Hiên không hề hoài nghi tình cảm đối phương trao về mình, bởi vì giờ đây người kia đều giao mọi quyền cai quản gia đình cho anh.
Ba hôm sau, Lí Cánh Thần lại đến bệnh viện xem xét tình hình của Minh Mĩ, xác định nàng không thương tổn gì đến não bộ hắn mới an tâm. Khải Kì quyết định hòa giải với bên gây tai nạn, Lí Cánh Thần đem số tiền bên kia bồi thường chia đều cho 3 người bị thương hôm trước làm họ kinh ngạc không thôi khi nhận được một khoản bồi thường khổng lồ như vậy
Lí Cánh Thần ngồi bên giường bệnh nhìn Minh Mĩ thần sắc đã tươi tắn không ít. Diệp Minh Mĩ đầu còn băng bó kê gối ngồi dậy: “Giám Đốc, lái xe với quản lí của tôi có bị sao không? Họ ổn hết chứ?”
– “Không có gì, so với cô thì bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi”
– “Đụng phải vụ lùm xùm này, lại khổ cho quản lí của tôi rồi”
Diệp Minh Mĩ thanh minh: “Giám Đốc, lái xe không hề chạy quá tốc độ, chúng tôi cũng không vi phạm luật giao thông”
– “Tôi biết, chuyện này công ty sẽ xử lí. May mắn hôm đó chiếc xe có bộ phận giảm xóc rất tốt mới cứu được các người. Sau này chắc phải thay toàn bộ xe công trong công ty cho an toàn”
– “Giám Đốc, nhưng tóc tôi bị cắt ngắn hết rồi thì phải làm thế nào?”– Diệp Minh Mĩ oan ức- “Bệnh viện cũng không hỏi ý kiến tôi đã tự ý cắt tóc rồi”
– “Không sao, tóc sẽ dài ra rất nhanh”
– “Nhưng khi chưa đủ dài phải làm sao đây?”
– “Đội nón! Tùy mỗi loại trang phục sẽ chọn cho cô một loại nón thích hợp”
Diệp Minh Mĩ gật đầu bĩu môi: “Cũng chỉ còn cách này”
Lí Cánh Thần nhìn điệu bộ không cam lòng của Minh Mĩ không khỏi bật cười, cô không biết chính mình đã bị nguy hiểm như thế nào, tốt hơn vẫn không nên nói cho cô toàn bộ sự việc
– “Hay là thế này đi, xuất viện xong cô thích kiểu tóc giả nào thì cứ mua dùng, toàn bộ chi phí công ty sẽ chi trả”
Diệp Minh Mĩ nghe xong liền cười rạng rỡ: “Là anh nói đó nha, aha! Tôi vẫn biết Giám Đốc là tốt nhất mà”
– “Nhớ rõ cô không được nhuộm tóc trong thời gian tới”
– “Tôi biết rồi”
Lí Cánh Thần lại gần Minh Mĩ nhắc nhở: “Minh Mĩ, đồ ăn trong bệnh viện có ăn được không?”
Minh Mĩ cắn môi gật đầu
– “Để tôi gọi quản lí của cô mang đồ ăn đến”
Diệp Minh Mĩ mỉm cười hài lòng, gật đầu
– “Khi nào tôi mới có thể xuất viện?”
– “Nghỉ ngơi thêm vài ngày cho khỏe đi, cô không cần phải vội”
– “Nằm một mình trong viện buồn chán lắm”
– “Tôi phải về công ty, cô nghỉ ngơi đi”– Lí Cánh Thần lấy trong túi một gói quà nhỏ đưa cô. Thì ra là một chai nước hoa hình thiên sứ xinh xắn hương thảo mộc Minh Mĩ thích nhất. Cô mỉm cười cảm ơn Giám Đốc
– “Tôi đi đây”– Lí Cánh Thần cười chào đi ra cửa
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, là Lâm Tú Viện cùng Bạch Vũ vào thăm, các nàng xuất hiện gây sự chú ý rất nhiều trong bệnh viện. Nơi này là một bệnh viện tư nhân nhỏ không nhiều nhân viên, hôm nay hai siêu mẫu đột nhiên xuất hiện cùng lúc làm mọi người không khỏi xôn xao. Lâm Tú Viện mang một bó đinh hương buộc ruy băng hồng đến thăm
– “Chị Tú Viện, chị Bạch Vũ”– Diệp Minh Mĩ vui vẻ chào hỏi
Bạch Vũ đặt giỏ hoa quả trên bàn đến giường bệnh hỏi thăm: “Nha đầu, em có sao không?”
– “Em không sao”
Lâm Tú Viện nhìn Lí Cánh Thần: “Anh phải đi rồi sao?”
– “Ừ, công ty còn có việc đợi tôi giải quyết”
Lâm Tú Viện cao thấp vặn hỏi: “Này, chúng tôi vừa mới đến anh đã lập tức đi rồi, làm như anh sợ bọn tôi lắm không bằng”
Diệp Minh Mĩ cùng Bạch Vũ ở bên giường cười to, trong công ty lúc nào Lâm Tú Viện cũng trêu chọc Giám Đốc như vậy. Lí Cánh Thần liếc mắt: “Cô nói gì? Ai sợ các cô?”
– “Vậy anh vội đi làm gì?”– nói xong Lâm Tú Viện giữ chặt tay Lí Cánh Thần. Lí Cánh Thần lắc tay gỡ ra: “Tôi còn có công việc phải xử lí”
Lâm Tú Viện cười giễu cợt: “Còn không phải sợ? Anh có không dám đến gần tôi nữa, đúng chưa?”
Lí Cánh Thần có chút xấu hổ: “Tôi nói cô biết, cô càng nói càng không ra cái dạng gì hết”. Nói xong liền vội vàng rời đi
Lâm Tú Viện nở nụ cười chiến thắng đến bên Minh Mĩ xoa bóp: “Em gái, em làm mọi người lo lắng quá. Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo ai một tiếng”
– “Em bây giờ không sao rồi mà”
Tháng mười hai tiết trời không lạnh lắm, Hương Đảo nằm ở vành đai chí tuyến Bắc không khí còn có phần mát mẻ
Hôm nay Lí Cánh Thần xong việc sớm liền đưa Lí Khải Hiên ra ngoài dùng cơm. Hai người đi ăn lẩu, Lí Cánh Thần hồ hởi đều ăn hết một bàn đầy thức ăn.
Ăn xong trời đã muộn, Lí Khải Hiên hỏi: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?
Nghe được câu hỏi này, lòng Lí Cánh Thần lại ấm áp say mê, về nhà cùng thân ái, thật hạnh phúc!
Lúc lái xe, Lí Cánh Thần suy nghĩ: “Chúng ta đi dạo một lát đi”. Cứ như vậy, hai người lẳng lặng dạo quanh phố phường
Lí Cánh Thần thuần thục lái xe chạy qua quảng trường hoa lệ nhất Hương Đảo. Nhìn cảnh vật hai bên phố, nhìn những ngọn đèn đường lung linh thi thoảng chiếu vào đáy mắt, Lí Khải Hiên nhớ ra bản thân rất lâu rồi không dạo phố đêm. Ở một ngã tư đèn đỏ, Lí Cánh Thần chỉnh hệ thống sưởi trong xe, giúp thân ái điều chỉnh ghế ngồi làm người kia thoải mái hưởng thụ không ít. Nhìn thấy ngã tư thân thuộc, lòng Lí Khải Hiên bỗng trỗi lên một loại tư vị không nói nên lời
Đột nhiên anh nhớ đến bóng dáng nhỏ bé thân thương kia, dáng bé con đáng yêu làm anh đau lòng, cúi đầu
Lí Cánh Thần nhìn thấy biểu tình của thân ái, mấy hôm trước Lí Khải Hiên định nói điều gì đó nhưng lại gặp chuyện của Minh Mĩ nên thôi. Sau này hắn có hỏi lại thân ái cũng không nói
Xe xuyên qua Tĩnh Lộ đến vùng Bàn Đạo, Lí Cánh Thần yên lặng hướng về đồi Phượng Hoàng. Từ trên lưng chừng đồi nhìn xuống, Hương Đảo lấp lánh muôn ngọn đèn, con đường ven biển lặng lẽ chiếu sáng như một dải ngân hà huyễn hoặc thật lung linh
Lí Khải Hiên mỉm cười nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mắt: “Vì bận rộn, em chưa ngắm cảnh đêm như thế này bao giờ”
– “Bây giờ ngắm cũng chưa muộn mà”
– “Trước kia cũng không có tâm tình để ngắm cảnh như vậy”
– “Vậy hiện tại? Hiện tại em có sao?”– Lí Cánh Thần nhìn thân ái
– “Hiện tại?”
Nhìn thân ái đỏ mặt ngượng ngùng, Lí Cánh Thần không chút do dự tự nhiên ôm chặt lấy người kia, nâng cằm anh lên, nồng nhiệt hôn. Khi đôi môi chạm vào nhau, Lí Khải Hiên chậm rãi khép mắt hưởng thụ. Tựa vào ái nhân, Lí Khải Hiên thấy mình ngày càng say mê nụ hôn của Lí Cánh Thần. Chậm rãi rời ra, cả hai cùng nhìn sâu vào mắt nhau, trong đáy mắt ngoài tình yêu mãnh liệt nồng nàn còn chứa đựng một lời thề non hẹn biển vững chắc.
Lí Khải Hiên thực cảm thấy mâu thuẫn. Anh tin tưởng tình yêu của người kia sẽ không bao giờ đổi thay vì Lí Cánh Thần không phải là người dễ dãi với tình cảm của chính mình. Nhưng bản thân anh có thể hứa hẹn sao? Anh có tư cách để hứa hẹn với thân ái sao? Trải qua một lần tan vỡ, anh không khỏi e dè trong tình cảm của mình. Một lần bị phản bội cũng đủ khổ đau rồi, anh cần một niềm an ủi, nhưng bản thân lại sợ…
Tình yêu của hai người là thứ tình cảm cấm kị. Lí Cánh Thần là người đủ vững chải để anh dựa vào, chỉ là anh tự gây áp lực cho bản thân. Lí Khải Hiên sợ, sợ những rắc rối của bản thân lại phiền hà đến thân ái. Anh chính vì nhận thức rõ ràng hiện thực nên mới ngày càng băn khoăn
Chú ý đến vẻ mặt phức tạp của thân ái, Lí Cánh Thần nhẹ giọng: “Em vẫn là…. sợ anh như vậy sao?”
Lí Khải Hiên cúi đầu, Lí Cánh Thần thoải mái tươi cười hôn nhẹ lên trán thân ái: “Chúng ta về nhà thôi”
- "Anh muốn mỗi sớm tối đều ở bên em, muốn mỗi sớm mai thức giấc sẽ nhìn thấy em kề bên, như vậy cũng không được sao?"- Lí Cánh Thần nỉ non bên tai thân ái
Lí Khải Hiên đã vào kì nghỉ đông, cả ngày chỉ việc nhàn hạ ở nhà soạn giáo án
Lí Cánh Thần thấy thế bỗng ghen tị, công việc hắn vẫn bộn bề như cũ muốn nghỉ cũng không được. Lí Khải Hiên mỗi khi rỗi rãi đều nghĩ ra nhiều món ăn khác nhau nấu cho thân ái. Khương Ánh Mĩ không hề liên lạc lại, anh có hỏi qua luật sư, thì ra cô đi du lịch vẫn chưa về. Lí Khải Hiên nghĩ vợ cũ đang trong tuần trăng mật, nghĩ đến cô tâm tình anh giờ đây bình lặng không chút gợn sóng. Muốn nói vướng bận, anh cũng chỉ là vướng bận bé con kia, nhưng Ánh Mĩ đã nói qua nàng sẽ nuôi con, hẳn là sẽ chăm chút cho bé rất tốt, nghĩ đến đây Lí Khải Hiên chỉ có thể cười cười
Hôm nay hai người cũng ra ngoài ăn tối tại một nhà hàng Trung Hoa. Lí Cánh Thần gọi vài món ăn nhạt đặc trưng của vùng Đông Bắc, Lí Khải Hiên không thích ăn nhạt nhưng vì thân ái, anh vẫn vui vẻ cùng người kia thưởng thức bữa ăn. Đồ ăn rất nhạt, Lí Khải Hiên muốn gọi một món tráng miệng hòa tan chút khẩu vị, thân ái gọi cho anh món rượu gạo. Nói là rượu nhưng thực ra chỉ là gạo lên men rất nhẹ, Lí Khải Hiên uống liền vài bát lớn
Ăn cơm xong, hai người cùng về nhà
Ngồi trên xe, Lí Khải Hiên cảm giác đầu ngày một nặng, hai má nóng bừng lên. Anh lấy tay xoa trán kinh ngạc, tửu lượng của anh cũng không tồi, thế nào vì vài bát rượu gạo thực nhẹ kia lại say như vậy? Về đến nhà, Lí Khải Hiên đã đi không vững chỉ còn cách để thân ái dìu vào phòng. Lí Khải Hiên che mặt nằm trên sô pha: “Mặt của em bây giờ chắc chắn rất đỏ”
Lí Cánh Thần nằm bên cạnh: “Em ngày thường cũng hay đỏ mặt rồi”
– “Thần, hình như em say rồi, tửu lượng thật tồi quá đi”
Lí Cánh Thần vuốt ve tóc thân ái: “Hiên, em không phải có tửu lượng tồi mà là loại rượu gạo em gọi khi nãy có nồng độ rất cao, khi uống vào thì bình thường nhưng rất nhanh phát tác”
– “Nồng độ cao? Anh nói loại rượu gạo ngọt lịm kia sao? Không thể nào”
Lí Cánh Thần cười cười: “Đúng là nồng độ cao, không thua gì rượu đế đâu. Tất cả mọi loại bia cũng không thể sánh bằng”
– “Ah, em cư nhiên đã uống phải thứ rượu như thế rồi”– Lí Khải Hiên mờ mịt nói
– “Em thấy thế nào rồi?”
– “Nóng”
Cầm tay thân ái, Lí Cánh Thần nhỏ giọng: “Hiên, là anh cố ý đó”
– “Cố ý?”
– “Ưhm, anh nghĩ em không biết gì về thứ rượu kia nên mới cố tình gọi cho em”
Lí Khải Hiên cười thành tiếng, anh vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại có điểm không khống chế được: “Tại sao? Không lẽ anh muốn nhìn em uống rượu? Hay là muốn nhìn em nôn?”
– “Không, anh chỉ là muốn em. Nếu làm như vậy em sẽ không còn trốn tránh nữa”
Lí Khải Hiên loạng choạng: “Em mới không sợ anh”
– “Vậy vì cái gì em lại không chịu dọn vào ngủ chung với anh?”– Lí Cánh Thần dùng giọng điệu đầy cảm xúc quyến rũ nhẹ nhàng bên tai thân ái hỏi
– “Em, em…”
Lí Khải Hiên chăm chú nhìn thân ái, trong mắt người kia toát lên ánh nhìn đầy khát vọng không chút giấu diếm
– “Anh muốn mỗi sớm tối đều ở bên em, muốn mỗi sớm mai thức giấc sẽ nhìn thấy em kề bên, như vậy cũng không được sao?”– Lí Cánh Thần nỉ non bên tai thân ái
Lí Khải Hiên chậm rãi cúi xuống, chủ động hôn lấy người kia. Lí Cánh Thần trực tiếp ôm ái nhân vào phòng ngủ. Vừa nhìn thấy giường, Lí Khải Hiên theo bản năng ngã mình xuống nệm êm. Trong cơn say chuếnh choáng, Lí Khải Hiên nhìn thấy thân ái đóng cửa phòng nhẹ nhàng đến bên mình
– “Có thể chứ?”– Lí Cánh Thần nhẹ nhàng không muốn gây áp lực cho thân ái
Lí Khải Hiên giương cặp mắt đê mê trong cơn say nhìn người kia mờ mịt hỏi: “Hả?”
Lí Khải Hiên không kháng cự mặc thân ái cởi phục trang của mình xuống, anh cũng không có ý định kháng cự. Sự tình đã đến nước này thì hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi
Dù thân thể đang trần trụi, Lí Khải Hiên cũng không thấy lạnh. Đương nhiên cơn say cũng làm anh ấm lên nhưng ấm nồng hơn cả vẫn là những vuốt ve chiều chuộng của thân ái. Thân ái đang nhẹ nhàng bao bọc lấy mình, Lí Khải Hiên vẫn còn căng thẳng không thể thả lỏng hoàn toàn. Lí Cánh Thần ôm ái nhân vào lòng nâng niu như báu vật. Hôn theo tóc thân ái đến mắt, má, môi, cằm, Lí Cánh Thần không ngừng nhẹ nhàng âu yếm nỉ non: “Hiên, không có gì phải sợ, em thả lỏng một chút đi”
Thân thể được ôm, được vuốt ve nâng niu làm Lí Khải Hiên không khỏi cảm nhận dục vọng của chính bản thân ngày một mạnh mẽ, anh chậm rãi thả lỏng người cảm nhận tình yêu trong từng tấc da thịt. Bị Lí Cánh Thần âu yếm hôn đến không còn ý thức, Lí Khải Hiên ôm lấy thắt lưng thân ái, tựa sát vào nhau
Cảm giác nhiệt độ ngày càng nóng lên ở xương quai xanh, rồi đến ngực, sau đó bị ngực bị đùa bỡn đến căng cứng, Lí Khải Hiên không kiềm chế phát ra tiếng ngâm nga
– “Ahhh, ân, ahhhhh”
Lí Cánh Thần tựa hồ biết được điểm nhạy cảm thân ái càng ra sức âu yếm vỗ về, đồng thời chậm rãi ôm lấy ái nhân theo đường cong linh hoạt đi xuống, đi xuống nữa
Nơi mẫn cảm cứng rắn được người ta nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve, thân thể Lí Khải Hiên như muốn nổ tung vặn vẹo hòa cùng động tác của thân ái. Từng đợt, từng đợt sóng khoải cảm ập đến, Lí Khải Hiên chỉ còn cách hổn hển tận hưởng những khoái lạc thân ái mang đến.
– “A, a, cáp, ha”
Theo một tiếng ngân nga, Lí Khải Hiên như bay lên núi cao rồi chậm rãi quay về thực tại. Lí Cánh Thần nằm bên cạnh ôm lấy thân ái nhẹ giọng gọi: “Hiên?”
– “Ừ?”
Lí Cánh Thần đem môi kề sát tai đối phương nhẹ giọng như muỗi: “Hiên, em lâu rồi không làm chuyện này phải không? Thật nhanh”
Lí Khải Hiên đỏ mặt, trong bóng tối không nhìn rõ người bên cạnh. Anh thật giận, nhưng trong tình thế này sao có thể giận được nên chỉ ảo não quay lưng: “Ghét anh quá”
Lí Cánh Thần nhẹ cười: “Ghét sao? Là thích mới đúng”
Còn muốn nói gì nữa? Lí Khải Hiên vừa quay lại môi liền bị tước đoạt
Một lần lại một lần nồng nàn, Lí Khải Hiên đắm say tan chảy trong nụ hôn, thân thể lại nhẹ nhàng tựa như lông hồng. Nụ hôn càng ngày càng sâu, ban đầu là tình yêu nồng đượm, theo sau đó lại là mảnh phong tình mãnh liệt. Cả hai đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, Lí Cánh Thần ôm ái nhân vào lòng, Lí Khải Hiên cũng vòng tay giữ chặt lấy người kia. Bàn tay thân ái nhẹ nhàng mơn man khắp người làm Lí Khải Hiên cảm thấy ngọn lửa trong người ngày càng nóng. Anh bắt đầu thả lỏng thân thể, cơ thể cùng tâm hồn nhẹ nhàng giao phó hết thảy cho thân ái. Được âu yếm triền miên, Lí Khải Hiên tựa hồ thấy bản thân ngày một vô lực mềm nhũn trong tay người kia, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên
Cảm giác tinh khí cương ngạnh của đối phương tiếp xúc với nơi riêng tư của mình, Lí Khải Hiên không khỏi có chút sợ hãi. Chính mình đầu óc say đến không còn tỉnh táo nhưng anh vẫn muốn cảm nhận rõ ràng thân ái ở bên trong mình. Chính là nhưng mong chờ qua đi, thay vào đó là cảm giác tê dại đến kì dị
– “A, a, Thần, không…”– hai tay Lí Khải Hiên muốn đấy vai thân ái ra
– “Em hẳn là rất mong chờ mới đúng”– Lí Cánh Thần không cử động- “không cần ở thời điểm này nói với anh những điều khẩu thị tâm phi như vậy”
Nghe âm điệu đầy trách móc của ái nhân, Lí Khải Hiên không biết làm sao, bất lực nương theo những cử động của hắn trong những tiếng thở dốc kịch liệt. Đột nhiên Lí Cánh Thần ôm lấy ái nhân lật hắn ngồi trên người mình. Vị trí thay đổi đột ngột mang theo khoái cảm mới mẻ làm Lí Khải Hiên cao giọng: “A… a”
Lí Cánh Thần đỡ lấy thắt lưng ái nhân: “Đừng sợ, thả lỏng đi em. Như vậy rất không tốt”
– “Không, không, Thần, không cần như vậy….”– Lí Khải Hiên mặt đỏ gay đầy xấu hổ hoảng hốt kêu lên
– “Em có thể, đừng sợ”– Lí Cánh Thần trấn an
– “Em sẽ thích đấy”
Lí Khải Hiên liều mạng lắc đầu: “Không, em không cần..”. Miệng nói như vậy, nhưng chính anh cũng cảm nhận khoái cảm mãnh liệt hơn rất nhiều.
– “Hiên, thả lỏng đi, cảm nhận anh”– Lí Cánh Thần nhẹ nhàng bình thường nói khi cánh tay cũng thắt lưng không ngừng cử động, hắn rất nhanh tìm ra điểm mẫn cảm của người kia liên tục tiến công. Những lời phản kháng của Lí Khải Hiên dần dà thành rên rỉ. Tính khí bị ái nhân đùa bỡn trong tay, Lí Khải Hiên thấy mình như đang bồng bềnh trong mây mãi mãi. Một lúc sau, Lí Khải Hiên thét lên: “A… a… Ahhh” rồi ngã lên người Lí Cánh Thần
Lí Cánh Thần ôm lấy không ngừng ôn nhu vuốt ve bả vai thân ái. Hai người nằm sát vào nhau nặng nhọc thở dốc. Tai Lí Khải Hiên đặt trên mặt đối phương, anh nghiêng người vùi đầu vào gối che giấu những giọt nước mắt hạnh phúc
Tay Lí Cánh Thần vẫn ôn nhu vỗ về khắp người thân ái vừa như trấn an vừa như âu yếm.
– “Hiên?”– Lí Cánh Thần gọi
– “Gì hả anh?”
– “Em có muốn đi tắm không?”
Ân ái qua đi, Lí Khải Hiên đã tỉnh táo ít nhiều, anh lắc đầu rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ. Cẩn thận chỉnh lại tư thế thân ái, Lí Cánh Thần cũng nằm xuống, ôm lấy bà xã hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Lúc Lí Cánh Thần thức giấc liền nhìn thấy thân ái yên bình nằm bên cạnh, hắn nựng nhẹ má người kia rồi quay sang cầm điện thoại trên đầu giường
– “Luật sư Lưu, là tôi đây. Lần trước tôi có nhờ anh tìm hộ tôi một căn hộ ở Tĩnh Lộ không biết mọi việc thế nào rồi? Đã tìm được nhà rồi sao? Tốt lắm. Tôi sẽ cùng anh đến xem nhà, nếu vừa ý tôi sẽ mua. Còn căn nhà này? Không, không cần bán, anh thay tôi cho người khác thuê là được rồi”
– “Bên kia? Tất cả mọi đồ dùng đều thay mới hết đi, đương nhiên, đương nhiên là phải thay mới rồi. Còn căn nhà này cứ giữ lại cho người khác thuê”. Lí Cánh Thần tắt máy quay sang vuốt ve mái tóc đen mềm còn đang say ngủ bên cạnh. Sau đó hắn cũng nằm xuống
Lí Khải Hiên thức giấc liền nhìn thấy cặp mắt đen đầy thâm tình đang âu yếm nhìn mình liền cảm thấy ngập tràn hạnh phúc
– “Thần”– giọng nói còn ngái ngủ
Lí Cánh Thần nhẹ nhàng hôn chào buổi sáng: “Ngày lành”
Lí Khải Hiên cứ động một chút sau đó liền nhíu mày
– “Sao vậy? Em vẫn còn đau đầu sao? Hay có chỗ nào không thoải mái?”
Lí Khải Hiên gác tay lên trán nhắm mắt lại, trong lòng không rõ là loại tư vị gì. Đêm qua thừa lúc có men trong người, chính mình cũng thân ái lại xảy ra quan hệ như vậy. Không phải anh không yêu hắn nhưng bản thân chưa dứt khoát hẳn chuyện li hôn đã cùng người khác nảy sinh quan hệ, Lí Khải Hiên cảm thấy như vậy thật không công bằng cho thân ái. Có lẽ Lí Cánh Thần không để tâm việc này nhưng nghĩ thế nào anh cũng thấy không thích hợp
Lí Cánh Thần kề hai mái đầu vào nhau nhẹ nhàng hỏi: “Hiên, em có chỗ nào không khỏe sao?”
– “Không phải”
– “Vậy đi tắm được không? Anh bế em đi tắm”
Lí Khải Hiên liếc nhìn thân ái một cái, vẫn là lắc đầu
Lí Cánh Thần vẫn tiếp tục: “Nhưng anh muốn đi tắm, em đi với anh đi”. Cuối cùng hai người cùng nhau tắm
Tắm rửa xong, Lí Khải Hiên quay về giường nằm nghỉ, Lí Cánh Thần lục tục vào bếp nấu cho thân ái chút đồ ăn.
Nhìn chén cháo trên tay, lúc này Lí Khải Hiên mới thấy đói, anh chăm chú ăn hết bát cháo. Bất chợt anh nhớ ra: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Lí Cánh Thần ngồi bên cạnh lắc đầu: “Không”
– “Hôm nay đâu phải ngày nghỉ?”
Lí Cánh Thần cười cười: “Thỉnh thoảng nghỉ một hôm cũng đâu có sao”
Vài ngày sau, Lí Khải Hiên dọn dẹp lại phòng ốc rồi đem đồ dùng của mình chuyển hết sang phòng Lí Cánh Thần. Phòng dành cho khách lần nữa trở về đúng công dụng của nó. Quan hệ hai người có thể tiến triển đến mức này, Lí Cánh Thần thật vui, hắn giờ đây chỉ muốn chăm bẵm cho mối tình này. Tình yêu của hai người cũng ngày càng ổn định
Những lần nghỉ Tết trước, Lí Cánh Thần đều chọn những khu nghỉ dưỡng ngập nắng ven biển tận hưởng. Năm nay thì khác, Tết này hắn sẽ chuẩn bị dọn nhà. Lí Cánh Thần vừa mua một căn hộ mới ở Đông Tĩnh Lộ để có thể nhìn ra biển, hai người dự định đợt nghỉ Tết này sẽ sửa sang một chút rồi dọn vào nhà mới
Lí Khải Hiên nhớ Tĩnh Lộ thân quen bao năm. Căn hộ nằm ở tầng 30 của tòa nhà khung cảnh rất đẹp, cửa sổ lớn ở phòng khách có thể nhìn xa ra biển Hương Đảo ngút ngàn xanh trong, phòng lại rất rộng mang đến cảm giác thư thái thoải mái. Nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách cùng phòng làm việc, Lí Cánh Thần thực hài lòng. Lí Khải Hiên nghĩ giá của căn hộ xa xỉ này cũng không phải ít.
– “Nhà này không rẻ?”
Lí Cánh Thần suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng là tiền vay ngân hàng”
– “Anh vay bao nhiêu?”
– “Em lo lắng làm gì, cứ hưởng thụ trước rồi có gì mình nói sau”
Lí Khải Hiên không đành lòng vì biết người kia vì mình mới mua căn hộ này, trước kia căn hộ hai người sống ở Phượng Hoàng cũng đã rất cao cấp rồi, giờ lại tốn tiền mua mới làm gì? Lí Cánh Thần lại nói hắn vì muốn sống ở Tĩnh Lộ nên mới mua
Kì nghỉ dài đầu năm, Lí Cánh Thần buông công việc xuống toàn tâm toàn ý cũng thân ái tận hưởng. Hiện tại hai người đều tự nhiên thuần thục đồng giường cộng chẩm. Một sáng thức giấc, Lí Khải Hiên nhìn thân ái bên cạnh, trong lòng không khỏi nảy sinh những lo âu. Người trong mắt khôi ngô tuấn tú đầy nam tính cùng nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Còn mình thì sao? Những lúc ở trong lòng thân ái rên rỉ thở dốc, hắn nghĩ mình như thế nào? Còn mình những lúc như thế bày ra cái dạng gì?
Nếu, nếu, cuộc hôn nhân đã không còn, cuộc tình này cũng mất đi. Lí Khải Hiên nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gượng dậy được
Vấn đề là cuộc li hôn kia, ngoài giấy chứng nhận li hôn còn mang theo những trách nhiệm cùng ràng buộc khác, Lí Khải Hiên muốn nói cho thân ái biết nhưng lại không tìm ra thời điểm thích hợp
Một Lí Cánh Thần thâm trầm nhạy cảm đương nhiên biết người kia luôn có những lo lắng bất an trong lòng, nhưng hắn không bao giờ hỏi. Hắn chỉ có thể biểu đạt sự quan tâm, tình yêu của mình bằng hành động để thân ái hiểu. Dù chỉ là cùng xem TV, Lí Cánh Thần cũng sẽ nắm tay thân ái để người kia tựa vào hoặc ôm lấy hắn, để cho thân ái hiểu rằng hắn lúc nào cũng ở bên cạnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook