*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nỗi lòng hỗn loạn thì sao? Tâm sự nặng nề thì sao? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày mai vẫn đến, ai cũng cần phải làm việc để tiếp tục sống

Đối mặt nơi bàn trà, Lí Khải Hiên vẫn thủy chung cúi đầu nhìn tách trà trước mắt, khuôn mặt không rõ đang nghĩ ngợi gì. Lí Cảnh Thần cũng lẳng lặng ngắm nhìn người trước mắt không lên tiếng. Cuối cùng, Lí Khải Hiên ngẩng đầu muốn phá vỡ bầu không khí tịch liêu đầy căng thẳng này, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, vừa hay bắt gặp ánh mắt Lí Cánh Thần nhìn mình…. lại cúi đầu

Lí Cánh Thần nhìn người đang ôn nhu tĩnh lặng nơi sô pha như bức điêu khắc kia, khóe miệng hơi mỉm cười chủ động xua tan tĩnh lặng: “Mấy học trò của cậu không trúng tuyển vào vòng sau”

– “Tôi biết rồi”

– “Thực có lỗi”

– “Việc đâu liên quan đến anh, anh không cần áy náy vậy”

– “Dạo này cậu thế nào?”

– “Hoàn hảo”

– “Vậy không thể nói chuyện với tôi nhiều hơn được sao?”

– “Ơ?”– Lí Khải Hiên đỏ mặt- “vì tôi không biết phải nói gì”

Lí Cánh Thần mỉm cười chuyển đề tài: “Trà ngon không?”

– “Ừ”

– “Cậu có biết là loại trà nào không?”

Lí Khải Hiên lắc đầu

Lí Cánh Thần chìa tay ra không cho đối phương một chút cự tuyệt: “Cho tôi mượn điện thoại của cậu được không?”

Lí Khải Hiên ngoan ngoãn lấy điện thoại ra cho người ta mượn. Lí Cánh Thần nhận lấy điện thoại, lưu vào danh bạ một số liên lạc mới rồi trả lại: “Trong này có số điện thoại của tôi, khi nào cậu muốn uống trà thì gọi cho tôi”

– “Ơ?!”– Lí Khải Hiên gật đầu chấp thuận, tự hỏi không biết vì điều gì trước mặt đối phương bản thân lại như cậu bé học sinh tiểu học non nớt. Lại phát hiện ánh mắt đối phương cứ chăm chú nhìn mình từ khi bắt đầu đến giờ, anh không khỏi có ý muốn trốn tránh ánh nhìn ấy

Hết một tuần trà, Lí Khải Hiên đứng lên: “Tôi phải về rồi. Cảm ơn anh về bữa trà”

Lí Cánh Thần tiếp lời: “Để tôi tiễn cậu”

Lí Khải Hiên bối rối xua tay: “Không, không cần thiết đâu”– mặt lại tiếp tục đỏ lên

– “Tôi tiễn cậu xuống lầu” 

– “Ừ, ừ”- Lí Khải Hiên bối rối gật đầu đi về phía cửa. Lí Khải Hiên rời khỏi, Lí Cánh Thần quay về phòng làm việc trâm tư ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tưởng niệm ánh mắt người kia vừa rồi có bao nhiêu bối rối, hai má người kia ửng đỏ chừng nào lại bật cười. Một người đàn ông trưởng thành cũng có thể đỏ mặt thẹn thùng như vậy sao? Nhưng một Lí Cảnh Thần thông minh thâm trầm đủ nhận ra gương mặt người kia vẫn còn đó nét tiều tụy, mỗi khi cúi đầu vẫn còn đó nét tịch mịch cô liêu. Người kia rốt cuộc có tâm sự gì? Lí Cánh Thần tò mò nhưng không cách nào biện giải nguyên nhân.

Về trường học, Lí Khải Hiên thông báo kết quả cuộc tuyển chọn cho các em. Ba cô cậu học trò tiếp nhận sự thật rồi buồn rầu rời đi. Mang các em đi thi thố như một cách va chạm trong cuộc sống, giờ đây tất cả đã qua rồi, Lí Khải Hiên hi vọng các em có thể toàn tâm toàn ý ôn luyện cho kì thi chuyển cấp vào tháng 7.

Tan trường, Lí Khải Hiên ôm cặp sách về nhà. Trường học cùng nhà Lí Khải Hiên nằm trên một đoạn đường chỉ cách 3 trạm xe, Lí Khải Hiên thường không bắt xe buýt mà hay tản bộ đi về. Nhà Lí Khải Hiên nằm trong khu dân cư tĩnh lặng nhưng sầm uất, đó là một tòa nhà đặt các trụ sở hành chính sự nghiệp cùng khu thương xá, nằm giữa là một khu dân cư. Lí Khải Hiên là công chức nên được cấp một căn hộ nơi đây. Hắn qua loa ghé vào tiệm cơm ven đường mua một suất ăn

Về đến nhà, buông cặp sách xuống. Lí Khải Hiên yên lặng ngồi một mình nơi phòng khách ăn cơm. Xong xuôi mọi việc, Lí Khải Hiên một mình ngồi trên sô pha ngẩn người. Mặt trời khuất sau bóng núi buông xuống một màn đen, buổi sáng trước khi đi làm anh mở cửa sổ cho thoáng căn phòng, giờ đây hai mảnh rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Đang là mùa hạ, nhưng Lí Khải Hiên lại cảm giác lạnh lẽo. Anh không chong đèn, cứ một mình lặng yên lọt thỏm trong bóng tối. Suy nghĩ trôi về sớm mai kia —-

Ngày đó, cô vợ Khương Ánh Mĩ qua đêm bên ngoài, đến sáng sớm mới về. Về nhà, cô liền mở TV ở âm lượng cao nhất rồi sập cửa thật mạnh, tiếp đó lại vào bếp ầm ĩ một hồi. Lí Khải Hiên nghe thấy tiếng động vội vàng rời phòng ngủ vì biết vợ cố ý đánh thức mình. Nhìn Lí Khải Hiên nơi cửa phòng ngủ, Khương Ánh Mĩ quay đầu tiến đến đứng đối diện, khóe miệng nhếch lên nhìn chồng: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, bây giờ nói được không?”

Lí Khải Hiên bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, Ánh Mĩ, anh thực sự không làm như vậy được”

– “Vậy bây giờ anh muốn gì đây?”

– “Ánh Mĩ, em biết rõ anh không thể làm như vậy thì còn hỏi làm gì? Anh không phải là kẻ cơ hội để có thể làm việc phản giáo dục thế”

Ánh Mĩ giọng the thé nói: “Nói rất đúng, anh chính là không làm được”

Nhìn Lí Khải Hiên cúi đầu, ánh mắt Khương Ánh Mĩ đầy tức giận tiến sát bên chồng: “Anh nhìn anh xem, anh làm được gì? Hơn 30 tuổi đầu cũng chỉ là một giáo viên quèn cho trường học, anh có tiền đồ không? Cưới anh tôi được gì chứ? Ngoài kia cũng không thiếu kẻ sẵn sàng cung phụng tôi đâu. Đồng nghiệp anh ai cũng mở lớp dạy thêm bên ngoài cả, thu nhập cũng đâu ít. Tiền kiếm được còn hơn lương giáo viên rất nhiều. Còn anh thì sao? thì sao hả?”

Lí Khải Hiên hạ mắt thấp giọng biện bạch: “Nhưng mà Ánh Mĩ à, em cũng biết rằng anh chỉ yêu thích mỗi nghề giáo thôi mà. Anh không muốn lương tâm nhà giáo vấy bẩn như vậy”

Khương Ánh Mĩ lạnh lùng: “Tôi cũng chưa gặp qua ông giáo nào vô dụng như anh”

– “Ánh Mĩ, không cần quá đáng như vậy”

Khương Ánh Mĩ quay lại sô pha nhìn chồng có chút bất đắt dĩ: “Cưới anh nhiều năm rồi tôi được cái gì? Thanh xuân đều lãng phí tiêu hao cung phụng dòng họ Lí nhà anh rồi tôi được gì? Tôi nói thật, tôi có người khác rồi. Bây giờ tôi tình nguyện ra đi, anh cũng nên có chút gì bồi thường mới phải. Ít ra như thế còn giữ được chút thể diện cho anh đấy”

Lí Khải Hiên cười khổ: “Ánh Mĩ, em biết anh không có nhiều tiền mà”

– “Anh bồi thường cho tôi cũng xem như tiền vốn để tôi lo liệu tương lai về sau cũng hợp tình rồi. Nhưng tôi muốn nhận tiền một lần, số lượng cũng phải coi được một chút. Anh làm sao thì làm”

Lí Khải Hiên thở dài: “Ánh Mĩ, em suy xét một chút được không? Nếu em cảm thấy không thể tiếp tục với nhau được nữa thì ly hôn, có thể!; em đòi tiền chu cấp, anh trả!, căn hộ này em cứ giữ lấy đi, anh đi là được rồi. Nhưng em yêu cầu 50 vạn tiền chu cấp, anh có muốn đưa em cũng không có để đưa. Em không cần phải vô lí đòi hỏi như vậy, nghĩ kĩ một chút đi”

Khương Ánh Mĩ lập tức nhảy dựng lên, hung hãn nhìn chồng: “50 vạn thì nhiều lắm sao? Nhiều lắm sao? Từ ngày kết hôn với anh tôi một mực ở nhà làm người phụ nữ của gia đình suốt ngày quanh quẩn trong bếp, bằng cấp cũng dở dang lại không hề đi làm bên ngoài. Sau này tôi phải một mình làm lại từ đầu thì như thế là nhiều sao? Vấn đề là anh có muốn đưa hay không thôi, chứ bấy nhiêu đó thì nhiều nhặn gì?”

Lí Khải Hiên đi vào bếp: “Ánh Mĩ, chúng ta không cần phải tranh luận làm gì. Nếu em muốn li hôn thì cứ viết đơn đệ lên tòa, mội chuyện cứ để tòa và luật sư giải quyết”

Khương Ánh Mĩ theo Lí Khải Hiên vào bếp, bấu chặt tay anh: “Anh muốn dùng luật sư đe dọa tôi sao, nếu không có đủ chừng ấy tiền tôi không để yên đâu”

Trong lòng đầy tức giận cùng bất lực, Lí Khải Hiên chuẩn bị qua loa nhanh chóng rời nhà. Buồn bực lang thang trên phố, anh cứ vậy băng qua đường thì bị người ta đụng phải. Bởi vì tâm trạng đang rất tồi tệ, Lí Khải Hiên cũng không buồn đôi co ai phạm luật làm gì, chỉ tỏ vẻ mình không sao rồi vội vàng rời đi

Chỉ cần tưởng tượng đến việc li hôn, Lí Khải Hiên luôn cảm thấy mất mát cùng bất lực. Vài năm gần đây, 2 vợ chồng họ càng ngày càng không thể sống hòa hợp, đến những cuộc nói chuyện cũng ít dần đi. Khương Ánh Mĩ cũng không biểu hiện gì nhiều cho đến ngày suốt đêm không về nhà. Lí Khải Hiên linh cảm vợ có quan hệ ngoài luồng, nhưng vì anh muốn gia đình yên ấm nên cứ yên lặng không đòi li hôn, cứ nhẫn nại đến khi Khương Ánh Mĩ mở lời

Lí Khải Hiên thực sự không có đủ số tiền chu cấp vợ đòi hỏi. Khương Ánh Mĩ thì vì mục đích sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào, hiện tại cô không đuổi anh khỏi nhà nhưng ngày này cũng sắp đến rồi. Lí Khải Hiên nghĩ đến lại cười bất lực đứng lên

Bọn họ quen nhau rồi yêu khi còn là sinh viên, cả hai đều yêu nhau. Nhưng thời gian trôi đi, những mối lo toan vụn vặt hàng ngày ngày dần giết chết tình yêu, những va chạm xung đột khi chung sống ngày một nhiều. Việc li hôn chỉ còn là vấn đề thời gian, Lí Khải Hiên cảm thấy đau lòng. Cô ấy vì mình mà chia sẻ một khoảng thanh xuân tươi đẹp cùng nhau đi chung một đoạn đường đời. Nếu cô bắt đầu mệt mỏi với cuộc hôn nhân này và muốn từ bỏ, anh sẽ để cô ra đi không chút níu kéo. Nhưng những đòi hỏi vô lí của cô về tiền phụ cấp anh thực sự không thể đáp ứng. Ra tòa thì không tránh khỏi lời qua tiếng lại

Rời khỏi dòng suy tưởng, Lí Khải Hiên nhìn quanh căn phòng lạnh tanh nặng nề đứng lên, rửa mặt qua loa, bật đèn lên rồi ngồi vào bàn làm việc bên cửa số soạn giáo án.

Nỗi lòng hỗn loạn thì sao? Tâm sự nặng nề thì sao? Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày mai vẫn đến, ai cũng cần phải làm việc để tiếp tục sống



10h tối, Lí Cánh Thần không về nhà mà vẫn còn ngồi trong văn phòng đọc tài liệu. Tiếng gõ cửa vang lên, không đợi Lí Cánh Thần trả lời, một bóng dáng dong dỏng đã tiến vào phòng. Là Lâm Tú Viện- một trong 3 người mẫu chủ chốt của Khải Kì trong trang phục dạ hội đi vào. Nàng ném chiếc giỏ trong tay lên sô pha rồi ngồi xuống, đôi chân rũ bỏ giày cao gót thoải mái dựa vào ghế, lười biếng nói: “Tôi như thế này có gì lạ lắm sao?”

Lí Cánh Thần nhìn bộ dạng Lâm Tú Viện bất đắc dĩ đứng lên rót cho nàng li nước. Nàng nhận lấy nhấp một ngụm rồi từ từ thở dài. Nhìn bộ dáng đẫm hơi men của nàng, Lí Cánh Thần thừa biết lí do cuộc viếng thăm hôm nay, chậm rãi nói: “Cô mới đi đâu à?”

– “Đi dự tiệc tối thôi”

– “Vậy sao giờ này còn chưa về nhà?”

– “Về nhà cũng chỉ một mình thật buồn chán”- nói xong quay sang nhìn Lí Cánh Thần sau bàn làm việc. Giám Đốc công ty người mẫu Khải Kì này ngoại hình quả thực đẹp không thua bất kì người mẫu chuyên nghiệp nào

– “Anh giờ này mà còn làm việc sao”

– “Công việc chưa giải quyết xong”

Lấm Tú Viện chế giễu: “Ngụy biện, tôi thừa biết anh cũng như tôi thôi, về nhà thì cũng chỉ thui thủi một mình”

– “Cô khó ở à?”

– “Đương nhiên là lão liễu đây khó ở”

– “Ai lão? Cô sao?”

– “Ai lão cũng được nhưng chắc chắn không phải là tôi”

Lí Cánh Thần châm biếm: “Phải không? tôi nghe hai ngày trước có người nói cô là tiểu yêu nữ, như thế nào trong vài ngày ngắn ngủi mà thành lão được”

Lâm Tú Viện cười phì: “Giám Đốc à, như thế nào mà đến anh cũng nói tôi như vậy chứ?”

Lí Cánh Thần pha tách cà phê đưa cho cô

– “Hai ngày trước cũng có người nói bộ dạng tôi khi hút thuốc nhìn thật gợi cảm”

Lí Cánh Thần quay lại ghế ngồi của mình: “Hai ngày trước không phải cô viêm ruột thừa sao? Bây giờ sao rồi?”

Lâm Tú Viện cười: “Giám Đốc, ngài lúc nào cũng quan tâm đời tư của người mẫu như vậy nha”

– “Tôi cũng vì người mẫu của mình thôi”

Nàng gật đầu tươi cười: “Tôi biết”

Đóng tập hồ sơ lại, Lí Cánh Thần hỏi: “Có chuyện gì? Đã đến rồi thì nói tôi nghe một chút”

Lâm Tú Viện mếu máo: “Tôi không có bạn chơi cùng”

– “Cô nghĩ Khải Kì là nhà trẻ cho cô vui chơi sao?”

– “Nhưng thực sự là không có lấy một người bạn”– nàng cúi đầu bày ra biểu tình đáng thương

Gần đây nhất, hai người bạn thân Bạch Vũ cùng Kim Tịch Nhân đồng thời là người mẫu chủ lực trong công ty đều đang say đắm trong tình yêu mà bỏ rơi cô. Lâm Tú Viện không khỏi cảm thấy buồn chán. Nhìn cô gái cô đơn trước mắt, Lí Cánh Thần không khỏi thương cảm. Lâm Tú Viện là người được sinh ra để làm người mẫu, cá tính nàng rất mạnh, yêu ghét đều rõ ràng, một khi muốn giành lấy thứ gì đều phải làm cho bằng được. Lí Cánh Thần biết tố chất cũng thiên bẩm của nàng rất tốt, thêm vào đó nàng thực sự khát khao trở thành người mẫu nổi tiếng nên mọi việc dù có phải đắc tội với người khác hắn cũng chấp nhận để lấy về cơ hội cho nàng. Chính vì thế mà 10 năm qua dù rất nhiều công ty mời mọc, Lâm Tú Viện vẫn trung thành ở lại Khải Kì. Nàng mồ côi từ nhỏ nên tinh thần tự lập rất tốt, tính tình lại rất kiên cường. Thế mà hôm nay tâm tình lại rối loạn buồn bã như vậy, xem ra Lí Cánh Thần phải ra tay giúp nàng bình ổn tinh thần lần này. Có lẽ hôm nay Lâm tiểu thư uống vài chén nên sinh ra tâm sự

– “Bạch Vũ đâu? Cô ấy không rảnh sao?”

– “Người ta còn bận làm người vợ tốt rồi”

Bạch Vũ cũng là một trong ba người mẫu con cưng của Khải Kì, tình cảm với Lâm Tú Viện gắn bó như hai chị em. Nàng tính tình ôn nhu, trầm ổn không bao giờ muốn tranh giành. Chồng sắp cưới của nàng là một kĩ sư ô tô, hai người tình cảm rất tốt. Dù chồng cùng gia đình không ép Bạch Vũ dừng nghề người mẫu nhưng nàng muốn chăm sóc cho gia đình nhỏ nên thương lượng với công ty sẽ không làm việc tại châu Âu nữa mà chỉ nhận những hợp đồng trong khu vực châu Á. 5 năm sau nàng sẽ hoàn toàn chấm dứt nghề người mẫu

Bạch Vũ vào Khải Kì đã gần 10 năm, Lí Cánh Thần tôn trọng quyết định của nàng nên đồng ý những điều kiện nêu ra. Lâm Tú Viện sắp mất đi người chị em tốt không khỏi thở dài tiếc nuối

Nhìn tách cà phê đã vơi trong tay, Lâm Tú Viện hờn dỗi đặt mạnh lí cà phê lên thành sô pha: “Hừ, tên khốn kia cũng không rảnh”

Lí Cánh Thần cười, nàng đương nhiên đang nói đến Kim Tịch Nhân

– “Giám Đốc, anh có thấy kì quái không? Người kia tồ như vậy mà cũng có người yêu”

– “Tịch Nhân đẹp trai phong độ như vậy đương nhiên có người yêu rồi” 

– “Như thế nào anh lại ca ngợi hắn thế chứ? Anh nói xem, kẻ tồ tẹt kia thế nào mà đi hầu hạ thiên kim đại tiểu thư con nhà người ta chứ? Hắn có đủ kiên nhẫn để làm thế sao? Nếu là gia thế bình thường thì làm sao yêu được hắn? Loại trừ! Không lẽ hắn có sở thích lái máy bay bà già? Cũng không phải! Hắn tiền nhiều mà lại bận rộn đến thời gian tiêu cũng không có, làm sao có thể hạ mình hầu hạ người khác như thế được? Rốt cuộc là cao nhân nơi nào khuất phục được hắn thế?”– Lâm Tú Viện tà tà nhìn Lí Cánh Thần dò xét

Lí Cánh Thần biết Lâm Tú Viện không biết rõ chuyện tình yêu đương của bạn tốt liền nói: “Vậy cô đi hỏi thử xem”

Lâm Tú Viện chu mỗi biểu tình: “Ai mà dám tin lời Tịch Nhân nói?”. Lí Cánh Thần không đáp lời, Lâm Tú Viện tiếp tục suy xét, hai con ngươi đảo qua đảo lại suy nghĩ:

– “Kì quái, chuyện đó công ty cũng không phản đối sao?”

Lí Cánh Thần suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy người yêu đối với Tịch Nhân tốt lắm, tình cảm bọn họ tốt đẹp thế thì có gì để phản đối”

Lâm Tú Viện nắm bắt ngay trọng điểm: “Người kia như thế nào?”

– “Hắn học rộng hiểu sâu, tính tình thuần thục, lại rất hiểu chuyện, là một người tốt để yêu”

Lâm Tú Viện hưng phấn ngồi thẳng người lên: “Hắn như thế nào? Ngoại hình thế nào? Đẹp không?”

– “Rất tuấn tú, tao nhã lại có cái cốt cách phong độ của một trí thức ưu tú. Gặp qua một lần thì sẽ nhớ mãi”

Lâm Tú Viện á lên một tiếng rồi dựa lại vào sô pha: “Xem ra lần này Tịch Nhân tìm đúng người rồi”

– “Phải”

– “Bọn họ gặp nhau trong tình huống nào mà có thể tìm được một nửa tốt như vậy?”

Lí Cánh Thần giải thích: “Bọn họ là hàng xóm” 

Lâm Tú Viện vỗ mạnh vào sô pha ai oán: “Sao công ty không bố trí cho tôi ở gần một người hàng xóm tốt như thế chứ?”

Lí Cánh Thần liếc mắt: “Đại tiểu thư, Tịch Nhân chỉ yêu cầu ở trong một khu nhà trọ bình dân, còn cô lại yêu cầu một căn biệt thự riêng biệt giữa sườn đồi để tránh tiếp xúc với nhiều người, cách nào mà tìm người cho cô đây?”

– “Nhưng phòng trọ của Tịch Nhân thực sự không tiện nghi lắm”– Lâm Tú Viện đấu tranh

Lí Cánh Thần chỉ cười không nói lời nào

– “Người kia thực sự rất tốt sao?”– lòng tò mò của Lâm Tú Viện lại nổi lên

– “Ừ, bọn họ rất hòa hợp. Cả hai đều trân trọng tình cảm này nên mới giữ được lâu vậy. Đợi khi Tịch Nhân giải nghệ có Khuất nhân tình bên cạnh chiếu cố bầu bạn cũng là quá tốt rồi”

– “Aizzz. Tiểu ngu ngốc kia thế nào lại để người khác ăn sạch sẽ như vậy?” 

Lí Cánh Thần lắc đầu: “Cô không cần lo cho em trai bé bỏng thế, hắn là ăn thịt người kia”

Lâm Tú Viện mở tròn mắt ngạc nhiên oa lên một tiếng thật to. Nàng lần tìm đôi giày xỏ vào, mang tách cà phê đến bên bàn Lí Cánh Thần: “Giám Đốc, anh nhất định có ảnh người kia phải không? Cho tôi xem với”

– “Cô trực tiếp hỏi thẳng Tịch Nhân không phải tốt hơn sao?”

– “Hắn không hé răng lời nào”– Lâm Tú Viện nắm ống tay áo Lí Cánh Thần mè nheo- “tôi muốn xem qua người kia để an tâm hơn thôi, Tịch Nhân cũng như em trai tôi vậy” 

Lí Cánh Thần mở ngăn kéo lấy ra một tờ thời báo đưa cho nàng

Lâm Tú Viện nhìn thấy Khuất Triển Thư trên trang bìa thời báo doanh nhân liền hiểu ra: “Quả nhiên đúng với lời Giám Đốc nói, một người nhã nhặn lịch thiệp như vậy chả trách Tịch Nhân truy đuổi không tha, là tôi tôi cũng không buông” 

– “Khuất tiên sinh tính cách ôn tồn hòa nhã, rất biết cách chăm sóc người khác, học thức lại rộng, hiểu được nhân tình thế thái, Tịch Nhân phải may mắn lắm mới gặp được một nửa như thế” 

Lâm Tú Viện buông tờ thời báo xuống: “Aizzz, như vậy tôi an tâm rồi”. Im lặng một chút nàng lại hỏi: “Giám Đốc, anh vì sao không yêu ai?”

– “Cũng muốn lắm, nhưng căn bản không gặp được ý trung nhân”

– “Ai bảo anh đặt tiêu chuẩn cao quá làm gì?”

Lí Cánh Thần mâm mê cổ tay áo: “Tôi đơn giản chỉ muốn gặp người mình thực sự yêu, như thế mà cao sao? Duyên phận chưa đến thì chưa có thôi”

Lâm Tú Viện gật đầu đồng tình: “Duyên phận, đúng, là duyên phận”

Lí Cánh Thần vỗ vỗ vai Tú Viện: “Được rồi, hài lòng chưa? Cũng trễ rồi, tôi đưa cô về”

Sắp xếp bàn làm việc một chút, hai người cùng nhau rời văn phòng.

Lâm Tú Viện lại nhớ ra chuyện khác: “Đúng rồi, Giám Đốc, gần đây Lưu Hi Khiết cứ luôn kiếm chuyện, lúc nào cũng tìm tôi sinh sự. Anh đi nói với cô ta một chút, đừng làm phiền tôi nữa”

– “Tôi biết, việc cô thì cô cứ làm. Nhưng vị trí của cô cũng khiến nhiều kẻ ganh tị. Chuyện Hi Khiết tôi tự có cách giải quyết”

Ngồi trong xe nhìn phố phường trôi qua trong mắt, Lâm Tú Viện lại nói: “Giám Đốc, anh rốt cuộc muốn tìm người yêu như thế nào? Nói ra không biết chừng tôi có thể tìm giúp anh nha”

– “Như thế nào lại như vậy? Chuyện bản thân cô còn chưa lo xong lại muốn quản chuyện người khác”

– “Cái gì nha? Tất cả là do Bạch Vũ, vừa kết hôn xong đã muốn làm bà mối cho mọi người rồi”

Lí Cánh Thần cười: “Thế nên giờ cô đẩy qua cho tôi à?”

– “Cũng không phải, có người yêu là chuyện tốt mà”

Lí Cánh Thần nghiêng đầu suy ngẫm: “Tôi… có lẽ.. cũng sẽ gặp nhanh thôi”

– “Thật sao?”

– “Tôi đoán vậy”

Đưa Lâm Tú Viện về đến ngồi biệt thự trên sườn đồi, Lí Cánh Thần quay xe rời khỏi. Nhìn Lí Cánh Thần tiêu sái anh tuấn rời đi, Lâm Tú Viện không khỏi nghĩ, vị Giám Đốc này muốn người thế nào có người thế ấy, mĩ nữ vây quanh không thiếu nhưng đã 35 tuổi một mảnh tình vắt vai. Rốt cuộc một người như thế nào mới có thể lay động tâm tình anh ta? Bất quá, Giám Đốc cũng là người tịch mịch, nếu không thì vì lí do gì trễ như vậy lại không về nhà. Nhiều nam giới độc thân thành đạt sẽ chọn tiệc tùng để tham dự, thế mà anh ta lại ngồi văn phòng một mình làm việc

Lâm Tú Viện thở dài mở cửa nhà đi vào

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương