Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ
-
Chương 6
Mắt thấy tuần trăng mật đi qua hai người đều gầy rộc.
Lại còn phải nghe không ít lời thúc giục.
Được lắm, Lạc Đà, khổ cho con rồi.
Lạc Lạc cũng khổ quá, chú ý điều độ con nhé….
Điều độ cái quái gì chứ, cục ổi trên đầu cô sưng hai tuần liền còn không xẹp xuống đây này.
Anh tỏ vẻ hư tình giả ý nói chút lời dịu dàng, lừa cô đi đến chỗ bạn bè gặp mặt, giả vờ làm một đôi vợ chồng ân ái.
Vị tiến sĩ đại học y dược cùng phòng cũng đi tìm nữ thạc sĩ, nhà người ta ôm bầu mà đến, đã sớm được sáu tháng.
Hai người bọn họ cũng ôm trong bụng một đống nghi ngờ, trên đường đi không ngừng oán giận.
Thế mà bên ngoài phòng bao lại bất ngờ gặp được bạn gái cũ của anh, nữ bác sĩ, bụng lớn, nhìn chồng không có nửa điểm thuận mắt được như anh.
Lên xe taxi, cô cũng không được chuyên tâm cho lắm, đối với chuyện tình sử của anh cũng chỉ nghi ngờ trong mấy phút rồi thôi.
Tuần trăng mật đã sớm qua, thế nhưng anh lại sinh ra ý nghĩ muốn làm thịt cô, vô cùng mãnh liệt, suy nghĩ mấy đêm liền.
Trước khi vào mổ cũng muốn.
Không làm thịt cô, anh thật sự rất không cam lòng.
Không ưa cái vẻ thoải mái nhàn nhã làm vợ, còn anh phải khổ sở giả mạo làm chồng đó của cô.
Đêm hôm ấy tình cờ bắt gặp cô gọi điện thoại cho bạn trai cũ, anh lập tức dựng sào thấy bóng*.
(*dựng sào thấy bóng: nôm na là thuận nước đẩy thuyền, giống như phải dựng sào mới thấy bóng, có việc trước mới có việc sau)
Làm thịt cô!
Không trị được cô, anh liền làm gã đàn ông liều mạng.
Cô gào thét đến khản cả giọng, làm trên mặt anh xuất hiện ba vết cào, còn vớ được thứ gì là lập tức dùng để đánh.
Anh giở trò lưu manh!
Đùa bỡn đúng là lưu manh!
Anh dám!
Cô xem tôi có dám hay không!
Trần Gia Lạc!
Lạc Gia Thần!
Nghiên cứu tiến sĩ mười năm, đọc nhiều sách cũng không phải uổng phí.
Anh đem thứ gì nên làm đều làm hết, tất cả đều đầy đủ chu toàn, không thiếu sót một phân, cho cô luôn nghĩ đến người khác này! Cho cô thử suy nghĩ lại mà xem!
Ngoại trừ việc trên mặt đất quá lạnh, những thứ khác đều làm tốt cả, anh gật gù đắc ý mất năm giây.
Hơn nửa đêm, vừa mới chợp mắt, cô đã dùng từ điển đánh anh, thiếu chút nữa đập thành chấn động não.
Cô sinh lòng ác độc, không muốn để anh yên, toàn đánh vào chỗ hiểm.
Quả nhiên là nữ thạc sĩ có khác, từ điển cũng có rất nhiều cuốn.
Khắp thân mình đều là vết thương, bị đánh, lại đau đớn.
Trong lòng vết thương càng nhiều thêm, đã đến mức không còn đau được nữa.
Đánh thì cứ đánh đi, dù sao ngày cũng khó trôi qua, mà cũng không qua nổi nữa.
Người anh đã từng yêu đang trong lòng người khác, mà thứ cô vương vấn lại là chồng người ta.
Giường cũng bị đánh hỏng, đánh đến mức khắp phòng đầy giấu vết, giấy trắng bay tứ tung.
Khốn nạn!
Không khốn nạn sẽ trở thành thằng bị cắm sừng!
Anh là đồ khốn nạn!
Đánh cho quân địch tan tác, anh thuận theo lại ăn cô thêm lần nữa.
Anh cũng không tin không làm được!
Trần Gia Lạc! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Anh là đồ khốn kiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Lạc Gia Thần! Cô là đồ khốn nạn!
Đồ trứng thối! Trần Gia Lạc! Tôi rủa mười tám đời tổ tông nhà anh, con trai nhà anh, cháu trai nhà anh . . . . . .
Tôi nhắc lại cho em một lần nữa, người thuộc bộ vú, không sinh ra từ trứng, mười tám đời tổ tông nhà tôi, rồi con tôi, cháu tôi đều từ trong bụng mẹ mà ra, không tin em nhìn thử mà xem!
Chờ cô hiểu được nghĩa của câu này, đã quá muộn.
Lại còn phải nghe không ít lời thúc giục.
Được lắm, Lạc Đà, khổ cho con rồi.
Lạc Lạc cũng khổ quá, chú ý điều độ con nhé….
Điều độ cái quái gì chứ, cục ổi trên đầu cô sưng hai tuần liền còn không xẹp xuống đây này.
Anh tỏ vẻ hư tình giả ý nói chút lời dịu dàng, lừa cô đi đến chỗ bạn bè gặp mặt, giả vờ làm một đôi vợ chồng ân ái.
Vị tiến sĩ đại học y dược cùng phòng cũng đi tìm nữ thạc sĩ, nhà người ta ôm bầu mà đến, đã sớm được sáu tháng.
Hai người bọn họ cũng ôm trong bụng một đống nghi ngờ, trên đường đi không ngừng oán giận.
Thế mà bên ngoài phòng bao lại bất ngờ gặp được bạn gái cũ của anh, nữ bác sĩ, bụng lớn, nhìn chồng không có nửa điểm thuận mắt được như anh.
Lên xe taxi, cô cũng không được chuyên tâm cho lắm, đối với chuyện tình sử của anh cũng chỉ nghi ngờ trong mấy phút rồi thôi.
Tuần trăng mật đã sớm qua, thế nhưng anh lại sinh ra ý nghĩ muốn làm thịt cô, vô cùng mãnh liệt, suy nghĩ mấy đêm liền.
Trước khi vào mổ cũng muốn.
Không làm thịt cô, anh thật sự rất không cam lòng.
Không ưa cái vẻ thoải mái nhàn nhã làm vợ, còn anh phải khổ sở giả mạo làm chồng đó của cô.
Đêm hôm ấy tình cờ bắt gặp cô gọi điện thoại cho bạn trai cũ, anh lập tức dựng sào thấy bóng*.
(*dựng sào thấy bóng: nôm na là thuận nước đẩy thuyền, giống như phải dựng sào mới thấy bóng, có việc trước mới có việc sau)
Làm thịt cô!
Không trị được cô, anh liền làm gã đàn ông liều mạng.
Cô gào thét đến khản cả giọng, làm trên mặt anh xuất hiện ba vết cào, còn vớ được thứ gì là lập tức dùng để đánh.
Anh giở trò lưu manh!
Đùa bỡn đúng là lưu manh!
Anh dám!
Cô xem tôi có dám hay không!
Trần Gia Lạc!
Lạc Gia Thần!
Nghiên cứu tiến sĩ mười năm, đọc nhiều sách cũng không phải uổng phí.
Anh đem thứ gì nên làm đều làm hết, tất cả đều đầy đủ chu toàn, không thiếu sót một phân, cho cô luôn nghĩ đến người khác này! Cho cô thử suy nghĩ lại mà xem!
Ngoại trừ việc trên mặt đất quá lạnh, những thứ khác đều làm tốt cả, anh gật gù đắc ý mất năm giây.
Hơn nửa đêm, vừa mới chợp mắt, cô đã dùng từ điển đánh anh, thiếu chút nữa đập thành chấn động não.
Cô sinh lòng ác độc, không muốn để anh yên, toàn đánh vào chỗ hiểm.
Quả nhiên là nữ thạc sĩ có khác, từ điển cũng có rất nhiều cuốn.
Khắp thân mình đều là vết thương, bị đánh, lại đau đớn.
Trong lòng vết thương càng nhiều thêm, đã đến mức không còn đau được nữa.
Đánh thì cứ đánh đi, dù sao ngày cũng khó trôi qua, mà cũng không qua nổi nữa.
Người anh đã từng yêu đang trong lòng người khác, mà thứ cô vương vấn lại là chồng người ta.
Giường cũng bị đánh hỏng, đánh đến mức khắp phòng đầy giấu vết, giấy trắng bay tứ tung.
Khốn nạn!
Không khốn nạn sẽ trở thành thằng bị cắm sừng!
Anh là đồ khốn nạn!
Đánh cho quân địch tan tác, anh thuận theo lại ăn cô thêm lần nữa.
Anh cũng không tin không làm được!
Trần Gia Lạc! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Anh là đồ khốn kiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Lạc Gia Thần! Cô là đồ khốn nạn!
Đồ trứng thối! Trần Gia Lạc! Tôi rủa mười tám đời tổ tông nhà anh, con trai nhà anh, cháu trai nhà anh . . . . . .
Tôi nhắc lại cho em một lần nữa, người thuộc bộ vú, không sinh ra từ trứng, mười tám đời tổ tông nhà tôi, rồi con tôi, cháu tôi đều từ trong bụng mẹ mà ra, không tin em nhìn thử mà xem!
Chờ cô hiểu được nghĩa của câu này, đã quá muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook