Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu
-
Chương 67: Buông thứ không thuộc về mình
Lại nói về phần Gia Lạc. Nó ngất lịm đi, cho tới khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một bụi cây toàn gai góc và cỏ dại. Cánh tay trái bê bết máu và những vết xước dài. Cổ họng nó đắng ngắt, thứ nước khi đó đang như sôi sùng sục trong bụng. Nó đau đớn càng nằm dãy dụa trong bụi gai đó, thân thể bị cứa từ trong ra ngoài. Máu ở chân cũng bắt đầu chảy ra.
Làn da trắng bị gai cứng cứa toạc. Nó đau đớn hét toáng lên, nhưng không một bóng người qua lại, nó không hình dung ra nổi mình đang nằm ở đâu, còn sống hay đã chết, chỉ biết rằng thân xác đau đớn tột độ, như nứt từng mảnh thịt mà không thể kêu gào lên. Nó thực sự kiệt sức, cổ họng đắng ngắt, nước mắt giàn dụa cứ việc chảy
Thực sự, Gia Lạc, không thể cầu cứu ai khác.
Nhưng cũng trong chính lúc đó, từ tận sâu bên trong, có một nguồn nội lực rất lớn như con mãnh thú đang tìm cách thoát ra. Phần tế bào gen dần dần bị biến đổi bằng những cấu trúc bất thường. Nó khục khặc ôm lấy thân thể mình ra sức quặn quại. Tim nó co giật, từng lúc từng lúc thêm đau đớn, như hàng ngàn cây búa cứ liên tiếp nã lên ngực, lên bụng.
Tới khi không thể chịu được nữa, nó ngất đi. Trong cơn mê sảng, nó hoang tưởng đến Hạo Bối, bàn tay hắn đang cố gắng giúp nó, gương mặt anh tuấn ấy lạnh lùng mà nhìn nó rất quan tâm, nó giơ tay mình với nhưng rồi hình ảnh đó như bị một cơn gió thổi trôi dần đi mất
- Này em, này...
Có tiếng gọi bên cạnh, nó lờ đờ mở mắt, trời sáng nắng chiếu vào làm nó phải nhăn mặt lại
Người con trai đó mơ hồ chẳng nhìn rõ được mặt, miệng chỉ thốt được vài hơi
- Làm ơn, cứu tôi...
Nói rồi liền kiệt sức, tiếp tục mê man. Cả thân người rũ rượi.
Người con trai kia vác Gia Lạc trên lưng, lầm lũi đi nhanh xuống núi, vào nhà của thầy A Chân nhờ cứu giúp.
Hạo Bối Phóng xe đi tới nói khi trời đã sáng hắn, mặt mũi hắn biến xắc từ xanh chuyển đỏ chuyển tím khi đi mấy vòng cũng không có bóng dáng Gia Lạc. Hắn nghiến răng
- Không phải con nhãi đó lừa mình chứ?
Hắn mệt mỏi ngồi xụp xuống lề đường thở dốc, đôi mắt hắn đỏ lừ, tức giận, tim hắn cũng đau đớn nữa, không lẽ Lạc bị đẩy xuống vực thật rồi, và bây giờ, hắn phải xuống dưới đó mà tìm xác Lạc hay sao?
Hắn bỗng nhiên đau đớn, mắt hắn đỏ hoe chỉ trực rơi lệ. Khi đó, đột nhiên phía trước có người hỏi
- Chàng trai trẻ, bị lạc được à con?
Hắn ngửng mặt lên thì chính là một bà lão, trên lưng đeo một cái gùi, tay cầm chiếc cào nhỏ.
- Không có, cháu đang tìm một người.
- Vậy hả, con thử miêu tả xem, ta biết đâu có thể giúp
- Cô ấy tóc ngắn qua vai, mặt tròn tròn, môi đỏ, đôi mắt đặc biệt rất to.
Bà lão ấy ngẩn người, nghĩ một lúc rồi mới nói
- Con đi theo ta, có lẽ là cô bé ấy.
Hắn tức tốc dựng xe lên, đưa bà cụ đi theo chỉ dẫn. Đến một căn nhà ngói phía cuối chân núi, bao xung quanh là những khóm cọ cao ngất. Hắn vội vã chạy vào nhà, trong đầu quả thực không nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Bên trong có một ông lão, tóc bạc phơ, râu để dài ngồi sắc thuốc, hắn liền chào trước
- Chào ông.
Nói rồi vội vã chạy đến giường. Gia Lạc khuôn mặt trắng bệch, chẳng chịt những miếng bông băng. Tay chân đắp lá thuốc kín mít. Hắn không kìm được mà lay mạnh
- Gia Lạc, Gia Lạc... mau tỉnh lại... làm sao vậy?
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch mà lòng đau đớn nhưng có trăm ngàn dao đâm. Là tại hắn, tại hắn đã không ở đó trông chừng mới khiến nó rơi vào hoàn cảnh này. Thân thể sứt sát ấy làm hắn cảm tưởng như người đau chính là mình.
Ông lão quay qua nói chuyện. Bảo rằng Gia Lạc bị trúng một loại trùng rất độc. Độc này khi phát tán tuy không thể làm chết người nhưng lại khiến cơ thể điên dại, thần kinh bị rối loạn gây nên hoang tưởng, đầu óc bị đông cứng, về sau trở nên điên điên dại dại. Nhưng Gia Lạc lại vô cùng may mắn, vì vừa bị ốm nên cơ thể sản sinh kháng thể chống lại độc trùng tạm thời không bị nguy hiểm quá lớn, chỉ đau đớn nên ngất đi.
Hắn thảng thốt
- Độc trùng?
- Phải, loại độc Thảo Ma trùng này nước ta chưa có nhiều, muốn kiếm rất khó, với lại không phải ai cũng có thế chế ra được.
- Vậy có thuốc giải không?
- Độc này nói là không có thuốc giải thì cũng không phải, tuy nhiên người có thể giải được chỉ có hai người. Bạch Như sư phụ và người học trò duy nhất của ông ta
- Vậy ông ấy ở đâu? - hắn gấp rút hỏi
- Ông ta... đã chết được gần 4 năm rồi.
Hắn ngồi thụp xuống dưới đất, mắt như vô hồn, tia hy vọng le lói. Miệng lắp bắp nói chẳng lên lời. Cố nuốt cục nghẹn trong cổ, hắn run lên, bàn tay lạnh ngắt không nhúch nhích. Tim hắn lại nhói them từng đợt từng đợt
- Chàng trai, chớ vội buồn. Vẫn còn người học trò của ông ấy.
Hắn ngay lập tức đứng lên, vội vàng hỏi
- Học trò... vậy người đó đang ở đâu?
- Ngày trước, cậu ta là người của bản này, tên là A Huy. Từ 5 năm trước, hai thầy trò họ cãi nhau, cậu ta đã bỏ đi rồi. Từ đó tới nay biệt tích không có chút thông tin nào.
Hắn lại lần nữa hụt hẫng. Nói vậy đâu khác nào mò kim đáy bể. Tự lùi vài bước về phía chiếc giường. Hắn ngồi xuống, tay nắm lấy tay Gia Lạc rất chặt, môi lẩm bẩm nhất định sẽ cứu nó.
- Hai đứa cứ ở đây tới sáng mai, đường đồi núi đi nguy hiểm. Cần thì hãy tìm cách liên lạc về nhà.
- Cảm ơn ông, vậy để sáng mai bọn cháu về sớm.
Tối, Gia Lạc được Hạo Bối bón cho từng thìa thuốc đắng ngắt. Nó nhăn mày, ho mạnh từng cơn, hắn thắt cả lòng lại, khóe mắt tức giận đỏ hoe. Nó đau bao nhiêu thì càng nhận Thảo Vân bấy nhiêu.
Gia Lạc cuối cùng cũng mở mắt.
- Hạo Bối... - nó gọi khe khẽ
- Cậu tỉnh rồi.... Gia Lạc... cậu thấy như nào rồi.
hắn vội vàng đỡ nó ngồi dậy, lo lắng vuốt nhẹ mồ hôi trên trán
- Không sao, chỉ có chút nhức đầu thôi. Chân tôi đau quá.... Hạo Bối... cả tay tôi nữa, rách từng mảng thịt, tôi đau quá.
Nói rồi, nó như không thể kiểm soát được tự cào lên thân thể mình, vò đầu bức tóc. Nó cảm tưởng, da thịt mình bắt đầu bong tróc ra, những cái xương rêu rắc gãy rời. Đau đớn đến nghẹt thở, nước mắt chảy như suối. Đau quá, đau tới mức không thể thét gào lên được.
Hạo Bối sợ hãi và đau xót ôm lấy Gia Lạc, như cố để nó không tự hành hạ chính bảo thân mình. miệng trấn an và gọi tên nó thật nhiều
- Đừng làm thế. Không đau, không đau, là cậu tưởng tượng ra thế thôi.
Nó khóc thật nhiều, cảm giác đau đớn khuôn cùng dần mất đi, chỉ còn lại xung quanh là bóng nhỏ và vòng tay lớn.... của hắn. Dường như cơn mưa ngoài kia đổ xuống chính là đang xót thương thay cho Gia Lạc. Nó run lên từng chập
- Lạnh lắm sao, đừng sợ, tôi ôm cậu.
Hắn nói rồi vùi đầu Gia Lạc vào người mình, thu hết cánh tay vào lòng mình. hôn nhẹ lên chán. Lòng hắn bộn bề nhiều thứ, điện thoại di động không liên lạc được.
Sáng hôm sau, ông lão đưa cho Hạo Bối ba gói thuốc rồi dặn dò kĩ lượng. Hắn cõng Gia Lạc lên lưng rồi từ biệt hai ông bà.
- Về thôi....
Gia Lạc mệt rã nằm rạp trên lưng hắn, tiếng đập từ tim hắn nảy lên đập mạnh.
- Hạo Bối à? Chúng ta có về được nhà không?
- Ngốc, tôi sẽ đưa cậu về, không cần phải lo.
Hắn đi mô tô, thật khó khăn khi vừa lái xe vừa giữ lưng Gia Lạc. Hắn sợ Gia Lạc mệt quá mà ngã. Khi vừa xuống tới đường cao tốc, hắn thở hắt một hơi dài. Cuối cùng cũng về tới Hà Nội.
Lại nói đến đám bạn trong trường Tân Lập, cả ngày đó lo lắng bồn chồn. Trên lớp học cũng không yên.
- Liệu có sao không. Cảm giác lo quá! - Nhím hỏi Nhị hắc đang ngồi cạnh.
Nhị Hắc chỉ còn biết lắc đầu, mắt nhìn hướng về phía cổng trường, chờ đợi một tin tức tốt đẹp hơn.
Khi Hạo Bối vừa về đến. Lập tức đưa Gia Lạc trở về nhà. Buổi trưa, khi tan học. Cả đám bốn người hộc tốc đón taxi quay trở về nhà Hạo Bối.
- Như nào, cậu ấy bị sao.
Nhím lo lắng và rất sợ khi nhìn thấy Gia Lạc băng bó đầy người. Những vết máu tuy đã được lau khô nhưng chỗ da bên dưới còn đỏ ửng.
Hạo Bối nói hết mọi chuyện. Nhị Hắc bèn gợi ý
- Thử gọi anh Thiên xem, nghe nói bên cạnh anh ấy có một độc y rất giỏi chế tạo thuốc độc. Biết đâu anh ta lại giải được loại độc này.
Hạo Bối bừng nhận ra, không trần trừ rút máy gọi Hạo Thiên.
Vài cuộc gọi không thấy nhấc máy, liền lo lắng gọi cho Tam Hậu, anh em cấp dưới thân cận của Hạo Thiên
- Anh giúp em liên lạc với độc y ở bên cạnh Hạo Thiên với
- Hạo Bối à, độc y... ý em là Huy Mạnh ấy à. Cậu ta đang ở Trung Quốc để nghiên cứu gì đó.
Hạo Bối muốn đưa độc y về nhà chữa trị, năn nỉ Tam Hậu liên lạc giúp để độc y về Việt Nam.
Ngay sáng hôm sau, Huy Mạnh trở về gặp Hạo Bối. Hắn nói về loại độc trùng mà Gia Lạc đang bị trúng.
Huy Mạnh liền bắt mạch cho Gia Lạc, sau đó khám tổng quan. Càng khám, sắc mặt Huy Mạnh càng khó hiểu, đầu mày nau lại, đôi mắt tìm kiếm gì đó. Hạo Bối đứng nhìn cũng chột dạ, liền hỏi
- Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao anh?
Huy Mạnh khám thật kĩ, đầu cứ chốc chốc lại lắc, sau rồi mới ra bàn ngồi. Nói liền một mạch không nghỉ
- Độc trong cơ thể, không thể hiểu được tại sao lại tự phát tán và bị cơ thể hấp thụ thành một dạng nặng lượng khác sau đó ảnh hưởng tới các tế bào mô. Hiện tại đã rút chất độc ra ngoài. Cần xem một thời gian nữa.
Hắn tròn mắt ngạc nhiên. Cơ thể hấp thụ độc, sao lại kì lạ thế nhỉ. Hay vốn dĩ ngay từ đầu, Gia Lạc vì có sức khỏe vượt trội hơn người nên mới vậy?
- Việc này, để anh về tìm tài liệu xem sao.
- Vậy được, đằng cuối có phòng cho khách, anh cứ thoải mái.
Đêm ấy, Gia Lạc thức dậy, đột nhiên lồng ngực đau nhức, thấy Hạo Bối đang nằm gục bên cạnh bất giác không kim được nước mắt. Hắn vì ai mà vất vả đến nỗi này. Hắn tỉnh dậy, thấy nó đang ngồi vuốt tóc mình, nước mắt ngắn nước mắt dài thì giật mình
- Làm sao thế, đau ở đâu à? Sao lại khóc
Nó lắc đầu, ôm trầm lấy hắn, bảo hắn lên giường nằm đi, đừng ngồi dưới nữa cảm lạnh chết.
Hắn leo lên, ôn cuộn lấy nó vào lòng mình. Dáng người nó vốn mũm mĩm giờ gầy đi trông thấy. Hắn xót, hắn thương.
- Từ giờ trở đi, sẽ không để cậu ở xa tớ nửa bước.
Gia Lạc mỉm cười, dần đi vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, cuộc sống lại diễn ra bình thường. Sáng nào hắn cũng đợi dưới sân kí túc, tận tay mình dắt Gia Lạc tới tận lớp.
Và cũng từ khi ấy, Thảo Vân cũng không còn ho he kiếm chuyện, Gia Lạc tuy có ấm ức nhưng thôi cũng phủi tay cho qua vì biết Hạo Bối đã cho cậu ta một bài học. Quả báo lớn nhất của Thảo Vân, không có được tình yêu của Hạo Bối, nó nghĩ đó là sự trừng phạt cũng đủ đau đớn rồi.
Hôm ấy, vẫn vậy, chỉ là giữa cửa lớp, Thảo Vân lại một lần nữa đứng đợi
- Cậu vẫn còn mặt mũi để đứng ở đây sao?
- Hạo Bối, xin lỗi.... thực sự tớ không cố ý làm thế?
Hạo Bối định lớn tiếng nhưng Gia Lạc ngăn lại, bảo Hạo Bối vào lớp trước, một mình muốn giải quyết riêng với Thảo Vân
- Giờ cậu muốn sao? Muốn tôi nhường Hạo Bối lại cho cậu
- Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không quên được Hạo Bối... cậu làm ơn... làm ơn được không?.... Tôi
Thảo Vân tỏ ra vô cùng ăn năn nhưng cũng khổ sở thống thiết cầu xin Gia Lạc
- Được vậy cho cậu cơ hội 3 ngày. Sau ba ngày, Hạo Bối không lay chuyển, thì cậu thua và từ giờ về sau không được làm phiền chúng tôi nữa. Trái lại, nếu Hạo Bối đồng ý yêu cậu, tôi sẽ êm đềm và rút lui, cũng không xuất hiện trong cuộc tình của hai người.
Thảo Vân sáng bừng mắt. Ba ngày, tuy ngắn, nhưng miễn đó là cơ hội, cô nhất định không bỏ qua. Hạo Bối, ba năm trước đã từng yêu cô sâu đậm, không lý nào bây giờ chút tình cảm không có. Chỉ một chút thôi, cô cũng sẽ khiến hắn phải bừng lại.
Tối đó, cô chuẩn bị cực kì tươm tất, hẹn lên hẹn xuống cuối cùng Hạo Bối cùng chịu xuất hiện. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của hắn làm cô đau lòng.
- Có chuyện gì? - hắn hỏi, ý như không muốn hỏi
- Cho tớ một cơ hội. Mình quay lại được không?
Hắn nhìn Thảo Vân không chớp mắt, sau đó là nụ cười lệch miệng. hắn đưa tay đên đầu Thảo Vân, khuôn mặt lạnh tanh ấy có sự thay đổi. Giọng hắn cũng trùng xuống, đôi mắt buồn khơi lên những lên những ý niệm về ngày xưa. Hắn từ tốn
- Đúng là ngày trước tôi đã rất yêu cậu. Nhưng bây giờ hoàn toàn không. Thảo Vân, cậu đừng như vậy, đừng cố chấp. Hãy quên tôi và cả những kí ức ngày trước về cả hai chúng ta.
Nói rồi, hắn quay lưng bước đi thật nhanh. Thảo Vân ngồi bịch xuống đất. Đôi mắt đông cứng của cô không chớp nổi. Cô đã mất hắn thật rồi, vạn lần hối hận cũng không thể cứu vãn được nữa. Những giọt nước mắt đau đớn ấy cứ dần chảy như mưa, cô không có quyền được trách hắn.
Thảo Vân đứng dậy, thất thiểu bước về phía kí túc. Cô tìm Gia Lac.
Gia Lạc mở cửa, trông thấy bộ dáng của cô không nỡ trách cứ, nắm tay dẫn vào phòng, còn lịch sự mời cô ta một cốc nước cam.
- Nhìn cô như vậy, tôi cũng đoán trước được rồi. Thảo Vân, cứ bám mãi một người không thuộc về mình, người đau khổ nhất chính là cô
- Tôi còn biết làm gì hơn nữa. Tôi hối hận. - Cô ta khóc nức lên
- Sao lại phải hối hận. Trên đời không phải chỉ còn mỗi Hạo Bối. Thảo Vân, cậu buông được, nhất định sẽ tìm được người mới phù hợp và yêu thương cậu.
Thảo Vân lau nước mắt, gật đầu rồi thất thiểu bước ra khỏi phòng.
Gia Lạc cũng ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, ánh nắng hôm nay... rất buồn
- Mày đừng tự cho là mày sai nữa. Mày không sai, chỉ là.... mày tới muộn hơn cô ta một bước, nhưng cuối cùng, người đi cùng Hạo Bối là mày. Vì sao, mày biết không?
- Không... tao không biết nữa. - nó buồn bã gục mặt xuống đầu gối
- Vì mày xứng đáng.
Nói rồi, Lệ Nhi lên giường đi ngủ, còn lại mình Gia Lạc ngồi suy tư trong đêm. Nó mở hộc tủ, lấy ra chiếc cặp bươm bướm. Hết sức trân trọng mà vuốt ve, ngắm nhìn rồi thàm thì.
- Bố... con đã làm đúng mà phải không?
Làn da trắng bị gai cứng cứa toạc. Nó đau đớn hét toáng lên, nhưng không một bóng người qua lại, nó không hình dung ra nổi mình đang nằm ở đâu, còn sống hay đã chết, chỉ biết rằng thân xác đau đớn tột độ, như nứt từng mảnh thịt mà không thể kêu gào lên. Nó thực sự kiệt sức, cổ họng đắng ngắt, nước mắt giàn dụa cứ việc chảy
Thực sự, Gia Lạc, không thể cầu cứu ai khác.
Nhưng cũng trong chính lúc đó, từ tận sâu bên trong, có một nguồn nội lực rất lớn như con mãnh thú đang tìm cách thoát ra. Phần tế bào gen dần dần bị biến đổi bằng những cấu trúc bất thường. Nó khục khặc ôm lấy thân thể mình ra sức quặn quại. Tim nó co giật, từng lúc từng lúc thêm đau đớn, như hàng ngàn cây búa cứ liên tiếp nã lên ngực, lên bụng.
Tới khi không thể chịu được nữa, nó ngất đi. Trong cơn mê sảng, nó hoang tưởng đến Hạo Bối, bàn tay hắn đang cố gắng giúp nó, gương mặt anh tuấn ấy lạnh lùng mà nhìn nó rất quan tâm, nó giơ tay mình với nhưng rồi hình ảnh đó như bị một cơn gió thổi trôi dần đi mất
- Này em, này...
Có tiếng gọi bên cạnh, nó lờ đờ mở mắt, trời sáng nắng chiếu vào làm nó phải nhăn mặt lại
Người con trai đó mơ hồ chẳng nhìn rõ được mặt, miệng chỉ thốt được vài hơi
- Làm ơn, cứu tôi...
Nói rồi liền kiệt sức, tiếp tục mê man. Cả thân người rũ rượi.
Người con trai kia vác Gia Lạc trên lưng, lầm lũi đi nhanh xuống núi, vào nhà của thầy A Chân nhờ cứu giúp.
Hạo Bối Phóng xe đi tới nói khi trời đã sáng hắn, mặt mũi hắn biến xắc từ xanh chuyển đỏ chuyển tím khi đi mấy vòng cũng không có bóng dáng Gia Lạc. Hắn nghiến răng
- Không phải con nhãi đó lừa mình chứ?
Hắn mệt mỏi ngồi xụp xuống lề đường thở dốc, đôi mắt hắn đỏ lừ, tức giận, tim hắn cũng đau đớn nữa, không lẽ Lạc bị đẩy xuống vực thật rồi, và bây giờ, hắn phải xuống dưới đó mà tìm xác Lạc hay sao?
Hắn bỗng nhiên đau đớn, mắt hắn đỏ hoe chỉ trực rơi lệ. Khi đó, đột nhiên phía trước có người hỏi
- Chàng trai trẻ, bị lạc được à con?
Hắn ngửng mặt lên thì chính là một bà lão, trên lưng đeo một cái gùi, tay cầm chiếc cào nhỏ.
- Không có, cháu đang tìm một người.
- Vậy hả, con thử miêu tả xem, ta biết đâu có thể giúp
- Cô ấy tóc ngắn qua vai, mặt tròn tròn, môi đỏ, đôi mắt đặc biệt rất to.
Bà lão ấy ngẩn người, nghĩ một lúc rồi mới nói
- Con đi theo ta, có lẽ là cô bé ấy.
Hắn tức tốc dựng xe lên, đưa bà cụ đi theo chỉ dẫn. Đến một căn nhà ngói phía cuối chân núi, bao xung quanh là những khóm cọ cao ngất. Hắn vội vã chạy vào nhà, trong đầu quả thực không nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
Bên trong có một ông lão, tóc bạc phơ, râu để dài ngồi sắc thuốc, hắn liền chào trước
- Chào ông.
Nói rồi vội vã chạy đến giường. Gia Lạc khuôn mặt trắng bệch, chẳng chịt những miếng bông băng. Tay chân đắp lá thuốc kín mít. Hắn không kìm được mà lay mạnh
- Gia Lạc, Gia Lạc... mau tỉnh lại... làm sao vậy?
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch mà lòng đau đớn nhưng có trăm ngàn dao đâm. Là tại hắn, tại hắn đã không ở đó trông chừng mới khiến nó rơi vào hoàn cảnh này. Thân thể sứt sát ấy làm hắn cảm tưởng như người đau chính là mình.
Ông lão quay qua nói chuyện. Bảo rằng Gia Lạc bị trúng một loại trùng rất độc. Độc này khi phát tán tuy không thể làm chết người nhưng lại khiến cơ thể điên dại, thần kinh bị rối loạn gây nên hoang tưởng, đầu óc bị đông cứng, về sau trở nên điên điên dại dại. Nhưng Gia Lạc lại vô cùng may mắn, vì vừa bị ốm nên cơ thể sản sinh kháng thể chống lại độc trùng tạm thời không bị nguy hiểm quá lớn, chỉ đau đớn nên ngất đi.
Hắn thảng thốt
- Độc trùng?
- Phải, loại độc Thảo Ma trùng này nước ta chưa có nhiều, muốn kiếm rất khó, với lại không phải ai cũng có thế chế ra được.
- Vậy có thuốc giải không?
- Độc này nói là không có thuốc giải thì cũng không phải, tuy nhiên người có thể giải được chỉ có hai người. Bạch Như sư phụ và người học trò duy nhất của ông ta
- Vậy ông ấy ở đâu? - hắn gấp rút hỏi
- Ông ta... đã chết được gần 4 năm rồi.
Hắn ngồi thụp xuống dưới đất, mắt như vô hồn, tia hy vọng le lói. Miệng lắp bắp nói chẳng lên lời. Cố nuốt cục nghẹn trong cổ, hắn run lên, bàn tay lạnh ngắt không nhúch nhích. Tim hắn lại nhói them từng đợt từng đợt
- Chàng trai, chớ vội buồn. Vẫn còn người học trò của ông ấy.
Hắn ngay lập tức đứng lên, vội vàng hỏi
- Học trò... vậy người đó đang ở đâu?
- Ngày trước, cậu ta là người của bản này, tên là A Huy. Từ 5 năm trước, hai thầy trò họ cãi nhau, cậu ta đã bỏ đi rồi. Từ đó tới nay biệt tích không có chút thông tin nào.
Hắn lại lần nữa hụt hẫng. Nói vậy đâu khác nào mò kim đáy bể. Tự lùi vài bước về phía chiếc giường. Hắn ngồi xuống, tay nắm lấy tay Gia Lạc rất chặt, môi lẩm bẩm nhất định sẽ cứu nó.
- Hai đứa cứ ở đây tới sáng mai, đường đồi núi đi nguy hiểm. Cần thì hãy tìm cách liên lạc về nhà.
- Cảm ơn ông, vậy để sáng mai bọn cháu về sớm.
Tối, Gia Lạc được Hạo Bối bón cho từng thìa thuốc đắng ngắt. Nó nhăn mày, ho mạnh từng cơn, hắn thắt cả lòng lại, khóe mắt tức giận đỏ hoe. Nó đau bao nhiêu thì càng nhận Thảo Vân bấy nhiêu.
Gia Lạc cuối cùng cũng mở mắt.
- Hạo Bối... - nó gọi khe khẽ
- Cậu tỉnh rồi.... Gia Lạc... cậu thấy như nào rồi.
hắn vội vàng đỡ nó ngồi dậy, lo lắng vuốt nhẹ mồ hôi trên trán
- Không sao, chỉ có chút nhức đầu thôi. Chân tôi đau quá.... Hạo Bối... cả tay tôi nữa, rách từng mảng thịt, tôi đau quá.
Nói rồi, nó như không thể kiểm soát được tự cào lên thân thể mình, vò đầu bức tóc. Nó cảm tưởng, da thịt mình bắt đầu bong tróc ra, những cái xương rêu rắc gãy rời. Đau đớn đến nghẹt thở, nước mắt chảy như suối. Đau quá, đau tới mức không thể thét gào lên được.
Hạo Bối sợ hãi và đau xót ôm lấy Gia Lạc, như cố để nó không tự hành hạ chính bảo thân mình. miệng trấn an và gọi tên nó thật nhiều
- Đừng làm thế. Không đau, không đau, là cậu tưởng tượng ra thế thôi.
Nó khóc thật nhiều, cảm giác đau đớn khuôn cùng dần mất đi, chỉ còn lại xung quanh là bóng nhỏ và vòng tay lớn.... của hắn. Dường như cơn mưa ngoài kia đổ xuống chính là đang xót thương thay cho Gia Lạc. Nó run lên từng chập
- Lạnh lắm sao, đừng sợ, tôi ôm cậu.
Hắn nói rồi vùi đầu Gia Lạc vào người mình, thu hết cánh tay vào lòng mình. hôn nhẹ lên chán. Lòng hắn bộn bề nhiều thứ, điện thoại di động không liên lạc được.
Sáng hôm sau, ông lão đưa cho Hạo Bối ba gói thuốc rồi dặn dò kĩ lượng. Hắn cõng Gia Lạc lên lưng rồi từ biệt hai ông bà.
- Về thôi....
Gia Lạc mệt rã nằm rạp trên lưng hắn, tiếng đập từ tim hắn nảy lên đập mạnh.
- Hạo Bối à? Chúng ta có về được nhà không?
- Ngốc, tôi sẽ đưa cậu về, không cần phải lo.
Hắn đi mô tô, thật khó khăn khi vừa lái xe vừa giữ lưng Gia Lạc. Hắn sợ Gia Lạc mệt quá mà ngã. Khi vừa xuống tới đường cao tốc, hắn thở hắt một hơi dài. Cuối cùng cũng về tới Hà Nội.
Lại nói đến đám bạn trong trường Tân Lập, cả ngày đó lo lắng bồn chồn. Trên lớp học cũng không yên.
- Liệu có sao không. Cảm giác lo quá! - Nhím hỏi Nhị hắc đang ngồi cạnh.
Nhị Hắc chỉ còn biết lắc đầu, mắt nhìn hướng về phía cổng trường, chờ đợi một tin tức tốt đẹp hơn.
Khi Hạo Bối vừa về đến. Lập tức đưa Gia Lạc trở về nhà. Buổi trưa, khi tan học. Cả đám bốn người hộc tốc đón taxi quay trở về nhà Hạo Bối.
- Như nào, cậu ấy bị sao.
Nhím lo lắng và rất sợ khi nhìn thấy Gia Lạc băng bó đầy người. Những vết máu tuy đã được lau khô nhưng chỗ da bên dưới còn đỏ ửng.
Hạo Bối nói hết mọi chuyện. Nhị Hắc bèn gợi ý
- Thử gọi anh Thiên xem, nghe nói bên cạnh anh ấy có một độc y rất giỏi chế tạo thuốc độc. Biết đâu anh ta lại giải được loại độc này.
Hạo Bối bừng nhận ra, không trần trừ rút máy gọi Hạo Thiên.
Vài cuộc gọi không thấy nhấc máy, liền lo lắng gọi cho Tam Hậu, anh em cấp dưới thân cận của Hạo Thiên
- Anh giúp em liên lạc với độc y ở bên cạnh Hạo Thiên với
- Hạo Bối à, độc y... ý em là Huy Mạnh ấy à. Cậu ta đang ở Trung Quốc để nghiên cứu gì đó.
Hạo Bối muốn đưa độc y về nhà chữa trị, năn nỉ Tam Hậu liên lạc giúp để độc y về Việt Nam.
Ngay sáng hôm sau, Huy Mạnh trở về gặp Hạo Bối. Hắn nói về loại độc trùng mà Gia Lạc đang bị trúng.
Huy Mạnh liền bắt mạch cho Gia Lạc, sau đó khám tổng quan. Càng khám, sắc mặt Huy Mạnh càng khó hiểu, đầu mày nau lại, đôi mắt tìm kiếm gì đó. Hạo Bối đứng nhìn cũng chột dạ, liền hỏi
- Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao anh?
Huy Mạnh khám thật kĩ, đầu cứ chốc chốc lại lắc, sau rồi mới ra bàn ngồi. Nói liền một mạch không nghỉ
- Độc trong cơ thể, không thể hiểu được tại sao lại tự phát tán và bị cơ thể hấp thụ thành một dạng nặng lượng khác sau đó ảnh hưởng tới các tế bào mô. Hiện tại đã rút chất độc ra ngoài. Cần xem một thời gian nữa.
Hắn tròn mắt ngạc nhiên. Cơ thể hấp thụ độc, sao lại kì lạ thế nhỉ. Hay vốn dĩ ngay từ đầu, Gia Lạc vì có sức khỏe vượt trội hơn người nên mới vậy?
- Việc này, để anh về tìm tài liệu xem sao.
- Vậy được, đằng cuối có phòng cho khách, anh cứ thoải mái.
Đêm ấy, Gia Lạc thức dậy, đột nhiên lồng ngực đau nhức, thấy Hạo Bối đang nằm gục bên cạnh bất giác không kim được nước mắt. Hắn vì ai mà vất vả đến nỗi này. Hắn tỉnh dậy, thấy nó đang ngồi vuốt tóc mình, nước mắt ngắn nước mắt dài thì giật mình
- Làm sao thế, đau ở đâu à? Sao lại khóc
Nó lắc đầu, ôm trầm lấy hắn, bảo hắn lên giường nằm đi, đừng ngồi dưới nữa cảm lạnh chết.
Hắn leo lên, ôn cuộn lấy nó vào lòng mình. Dáng người nó vốn mũm mĩm giờ gầy đi trông thấy. Hắn xót, hắn thương.
- Từ giờ trở đi, sẽ không để cậu ở xa tớ nửa bước.
Gia Lạc mỉm cười, dần đi vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, cuộc sống lại diễn ra bình thường. Sáng nào hắn cũng đợi dưới sân kí túc, tận tay mình dắt Gia Lạc tới tận lớp.
Và cũng từ khi ấy, Thảo Vân cũng không còn ho he kiếm chuyện, Gia Lạc tuy có ấm ức nhưng thôi cũng phủi tay cho qua vì biết Hạo Bối đã cho cậu ta một bài học. Quả báo lớn nhất của Thảo Vân, không có được tình yêu của Hạo Bối, nó nghĩ đó là sự trừng phạt cũng đủ đau đớn rồi.
Hôm ấy, vẫn vậy, chỉ là giữa cửa lớp, Thảo Vân lại một lần nữa đứng đợi
- Cậu vẫn còn mặt mũi để đứng ở đây sao?
- Hạo Bối, xin lỗi.... thực sự tớ không cố ý làm thế?
Hạo Bối định lớn tiếng nhưng Gia Lạc ngăn lại, bảo Hạo Bối vào lớp trước, một mình muốn giải quyết riêng với Thảo Vân
- Giờ cậu muốn sao? Muốn tôi nhường Hạo Bối lại cho cậu
- Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không quên được Hạo Bối... cậu làm ơn... làm ơn được không?.... Tôi
Thảo Vân tỏ ra vô cùng ăn năn nhưng cũng khổ sở thống thiết cầu xin Gia Lạc
- Được vậy cho cậu cơ hội 3 ngày. Sau ba ngày, Hạo Bối không lay chuyển, thì cậu thua và từ giờ về sau không được làm phiền chúng tôi nữa. Trái lại, nếu Hạo Bối đồng ý yêu cậu, tôi sẽ êm đềm và rút lui, cũng không xuất hiện trong cuộc tình của hai người.
Thảo Vân sáng bừng mắt. Ba ngày, tuy ngắn, nhưng miễn đó là cơ hội, cô nhất định không bỏ qua. Hạo Bối, ba năm trước đã từng yêu cô sâu đậm, không lý nào bây giờ chút tình cảm không có. Chỉ một chút thôi, cô cũng sẽ khiến hắn phải bừng lại.
Tối đó, cô chuẩn bị cực kì tươm tất, hẹn lên hẹn xuống cuối cùng Hạo Bối cùng chịu xuất hiện. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của hắn làm cô đau lòng.
- Có chuyện gì? - hắn hỏi, ý như không muốn hỏi
- Cho tớ một cơ hội. Mình quay lại được không?
Hắn nhìn Thảo Vân không chớp mắt, sau đó là nụ cười lệch miệng. hắn đưa tay đên đầu Thảo Vân, khuôn mặt lạnh tanh ấy có sự thay đổi. Giọng hắn cũng trùng xuống, đôi mắt buồn khơi lên những lên những ý niệm về ngày xưa. Hắn từ tốn
- Đúng là ngày trước tôi đã rất yêu cậu. Nhưng bây giờ hoàn toàn không. Thảo Vân, cậu đừng như vậy, đừng cố chấp. Hãy quên tôi và cả những kí ức ngày trước về cả hai chúng ta.
Nói rồi, hắn quay lưng bước đi thật nhanh. Thảo Vân ngồi bịch xuống đất. Đôi mắt đông cứng của cô không chớp nổi. Cô đã mất hắn thật rồi, vạn lần hối hận cũng không thể cứu vãn được nữa. Những giọt nước mắt đau đớn ấy cứ dần chảy như mưa, cô không có quyền được trách hắn.
Thảo Vân đứng dậy, thất thiểu bước về phía kí túc. Cô tìm Gia Lac.
Gia Lạc mở cửa, trông thấy bộ dáng của cô không nỡ trách cứ, nắm tay dẫn vào phòng, còn lịch sự mời cô ta một cốc nước cam.
- Nhìn cô như vậy, tôi cũng đoán trước được rồi. Thảo Vân, cứ bám mãi một người không thuộc về mình, người đau khổ nhất chính là cô
- Tôi còn biết làm gì hơn nữa. Tôi hối hận. - Cô ta khóc nức lên
- Sao lại phải hối hận. Trên đời không phải chỉ còn mỗi Hạo Bối. Thảo Vân, cậu buông được, nhất định sẽ tìm được người mới phù hợp và yêu thương cậu.
Thảo Vân lau nước mắt, gật đầu rồi thất thiểu bước ra khỏi phòng.
Gia Lạc cũng ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, ánh nắng hôm nay... rất buồn
- Mày đừng tự cho là mày sai nữa. Mày không sai, chỉ là.... mày tới muộn hơn cô ta một bước, nhưng cuối cùng, người đi cùng Hạo Bối là mày. Vì sao, mày biết không?
- Không... tao không biết nữa. - nó buồn bã gục mặt xuống đầu gối
- Vì mày xứng đáng.
Nói rồi, Lệ Nhi lên giường đi ngủ, còn lại mình Gia Lạc ngồi suy tư trong đêm. Nó mở hộc tủ, lấy ra chiếc cặp bươm bướm. Hết sức trân trọng mà vuốt ve, ngắm nhìn rồi thàm thì.
- Bố... con đã làm đúng mà phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook