Năm Ấy Ở Ký Túc Xá
-
C103: Ngoại truyện 2
Giao thừa rồi, không khí vui nhộn ấm áp trong thời tiết lạnh buốt này vẫn như giao thừa mọi năm. Nhưng tết đến là lúc sum vầy, người ta chẳng chán ngắt cái ngày tết này mà lại mong chờ nó đến.
Ông bà ngoại nhớ ba nhỏ, ông bà nội nhớ ba lớn …
‘‘Anh muốn ở ngoài xe đợi nữa à’’
Trạch Dương nghiên đầu vuốt ve đám tóc mượt mà trên đầu Bạch Tuấn Minh, nhẹ giọng gật đầu ‘‘Ừm, anh ngủ một lát là sáng thôi’’
Vẻ mặt Bạch Tuấn Minh xụ xuống, không nỡ nhìn anh nằm ngủ trong xe suốt đêm giao thừa này như mọi hôm ‘‘Hay là anh về nhà ba mẹ đi’’
Trạch Dương ''Thôi, về không thấy em và Tiểu Hy thì mẹ anh lại mắng anh mất ‘’
Cậu bạn nhỏ phì cười nhìn anh ‘‘Vậy em và Tiểu Hy vào trong nhé’’
Anh gật đầu nhìn bạn nhỏ bước ra khỏi xe ''Bạn nhỏ của anh năm mới vui vẻ ‘’
Bạch Tuấn Minh mỉm cười hạnh phúc đáp ‘‘Yêu anh’’
Nói xong cậu dắt tay Tiểu Hy đi vào nhà, mọi năm giao thừa vẫn vậy. Bạch Tuấn Minh sẽ cùng Tiểu Hy đón giao thừa ở nhà ngoại, họ sau bao nhiêu năm như thế vẫn không thể chấp nhận Trạch Dương được, họ thà chấp nhận rằng con trai của mình không lấy vợ và nhận con nuôi còn hơn là chấp nhận con trai mình đã lập gia đình với Trạch Dương từ lâu.
Cuộc sống năm nào vẫn tiếp diễn như thế, nhà ngoại vẫn chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt Trạch Dương lần nào kể từ khi cậu còn học cấp ba năm ấy.
Năm nào Trạch Dương mỗi dịp giao thừa thế này đều đậu xe ở sát nhà cậu bạn nhỏ và ở trong xe chờ gia đình của Bạch Tuấn Minh đón giao thừa xong thì mình xe đón ‘‘gia đình nhỏ’’ của mình về.
Vốn dĩ có thể về nhà ngủ sẽ tiện hơn nhưng anh vẫn muốn dành thời gian quý báu này ở gần cậu bạn nhỏ, ít nhất khi đón giao thừa cả hai sẽ call video rồi cùng nhìn nhau qua khung cửa sổ trên lầu.
Nhưng mà năm nay chắc phải bỏ lỡ giao thừa rồi, anh buồn ngủ cả ngày hôm nay nên ngủ quên trên xe từ lúc nào cũng chẳng hay …
…****************…
‘‘Trạch Dương, Vương Âu Lỗi, Bạch Tuấn Minh, Triệu Sở Nhi và Trương Tiêu!!! Các em mau xuống quét sân trường phía tây cho tôi.’’
Vương Âu Lỗi nghe đến đây đã bủng rủng tay chân mếu máo nhìn thầy hói đầu cầu xin cực kỳ thê thảm, nhưng thầy lòng đã quyết, không thay đổi.
''Quét! ‘’
Cả đám ủ rủ đồng thanh ‘‘Vâng~~’’
Năm đứa nó trốn tiếc thể dục để đi ra trường mua kem ăn, ngắm chim bay mấy vòng trên bầu trời xanh mát rồi leo tường vào, kết quả là vừa nhảy xuống liền thấy thầy hói đầu trước mặt …
Cả đám cam chịu loay hoay quét sân, quét mệt quá sẽ hất lá cây sang chỗ đứa bên cạnh, đứa bên cạnh thấy thế liền đẩy qua đứa bên nọ. Cuối cùng là năm đứa bốn trai một gái cầm chổi choảng nhau tán loạn.
Lá rơi nhiều khiến vùng sân trường phía tây bay giữa không trung cực kỳ lãng mạn, báo hiệu mùa hạ sắp đến rồi.
Vương Âu Lỗi giơ cao cây chổi hét lớn giữa làng gió thổi qua.
''Sắp tốt nghiệp rồi!! chúng tôi sắp phải trưởng thành rồi!! ‘’
Bốn đứa còn lại nhìn cậu im lặng một lúc, cảm giác khó tả thật, chúng tôi đã trải qua 3 năm trung học tươi đẹp xong rồi, kỷ niệm cũng tích góp được cho vừa đủ để nhét vào nhật ký thanh xuân.
Bạch Tuấn Minh phì cười nhẹ nhàng cất giọng ‘‘Ừm sắp tốt nghiệp rồi …’’
Năm người nhìn nhau, dường như tâm linh tương thông mà đồng loạt vứt chổi xuống hô to lên.
‘‘CHÚNG TA SẮP TỐT NGHIỆP RỒI!!!’’
Triệu Sở Nhi ''Không còn phải mặc đồng phục đến trường nữa ‘’
Trương Tiêu ‘‘Không phải cực khổ luyện đề nữa’’
Trạch Dương ''Không còn nghe tiếng thầy đầu hói mắng nữa ‘’
Nói xong cả đám nhìn nhau cười tươi, đôi mắt cũng dần ứa đỏ nhưng vẫn cố kìm nén vì sợ bản thân phải xấu hổ vì khóc nhè.
Tiếng nói của họ lớn đến mức làm rung động những học sinh lớp 12 đang ngồi trong lớp, họ đều nghiên đầu nhìn qua ô cửa sổ nhìn năm người dưới sân trường, trong giây phút ấy khiến toàn bộ khối 12 rơi vào một cảm giác cay cay dưới cổ họng.
Đệt!!! chúng tôi không nỡ …không nỡ phải rời xa khung cảnh thanh xuân này.
Đột nhiên Triệu Sở Nhi cất giọng nhẹ nhàng lên.
''Tiếc thật …nếu năm ấy không có sự cố, cũng không có chuyện đau lòng thì chúng ta sẽ tốt nghiệp một cách đầy đủ trọn vẹn đúng không? ‘’
Trạch Dương bừng tỉnh, khung cảnh anh ngồi trong xe yên tĩnh hiện lên trước mắt, phải mất nửa phút mới khiến anh hoàn hồn về thực tại.
‘’…’’
''Ba lớn ơi ~ ba lớn ơi ‘’
Cậu bạn nhỏ và Tiểu Hy bước vào xe.
‘‘Anh ngủ ngon không? chúng ta về nhà ngủ thêm chút nha’’
Trạch Dương mỉm cười.
''Được, về gia đình nhỏ thôi nào ‘’
…
END Ngoại Truyện
Ông bà ngoại nhớ ba nhỏ, ông bà nội nhớ ba lớn …
‘‘Anh muốn ở ngoài xe đợi nữa à’’
Trạch Dương nghiên đầu vuốt ve đám tóc mượt mà trên đầu Bạch Tuấn Minh, nhẹ giọng gật đầu ‘‘Ừm, anh ngủ một lát là sáng thôi’’
Vẻ mặt Bạch Tuấn Minh xụ xuống, không nỡ nhìn anh nằm ngủ trong xe suốt đêm giao thừa này như mọi hôm ‘‘Hay là anh về nhà ba mẹ đi’’
Trạch Dương ''Thôi, về không thấy em và Tiểu Hy thì mẹ anh lại mắng anh mất ‘’
Cậu bạn nhỏ phì cười nhìn anh ‘‘Vậy em và Tiểu Hy vào trong nhé’’
Anh gật đầu nhìn bạn nhỏ bước ra khỏi xe ''Bạn nhỏ của anh năm mới vui vẻ ‘’
Bạch Tuấn Minh mỉm cười hạnh phúc đáp ‘‘Yêu anh’’
Nói xong cậu dắt tay Tiểu Hy đi vào nhà, mọi năm giao thừa vẫn vậy. Bạch Tuấn Minh sẽ cùng Tiểu Hy đón giao thừa ở nhà ngoại, họ sau bao nhiêu năm như thế vẫn không thể chấp nhận Trạch Dương được, họ thà chấp nhận rằng con trai của mình không lấy vợ và nhận con nuôi còn hơn là chấp nhận con trai mình đã lập gia đình với Trạch Dương từ lâu.
Cuộc sống năm nào vẫn tiếp diễn như thế, nhà ngoại vẫn chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt Trạch Dương lần nào kể từ khi cậu còn học cấp ba năm ấy.
Năm nào Trạch Dương mỗi dịp giao thừa thế này đều đậu xe ở sát nhà cậu bạn nhỏ và ở trong xe chờ gia đình của Bạch Tuấn Minh đón giao thừa xong thì mình xe đón ‘‘gia đình nhỏ’’ của mình về.
Vốn dĩ có thể về nhà ngủ sẽ tiện hơn nhưng anh vẫn muốn dành thời gian quý báu này ở gần cậu bạn nhỏ, ít nhất khi đón giao thừa cả hai sẽ call video rồi cùng nhìn nhau qua khung cửa sổ trên lầu.
Nhưng mà năm nay chắc phải bỏ lỡ giao thừa rồi, anh buồn ngủ cả ngày hôm nay nên ngủ quên trên xe từ lúc nào cũng chẳng hay …
…****************…
‘‘Trạch Dương, Vương Âu Lỗi, Bạch Tuấn Minh, Triệu Sở Nhi và Trương Tiêu!!! Các em mau xuống quét sân trường phía tây cho tôi.’’
Vương Âu Lỗi nghe đến đây đã bủng rủng tay chân mếu máo nhìn thầy hói đầu cầu xin cực kỳ thê thảm, nhưng thầy lòng đã quyết, không thay đổi.
''Quét! ‘’
Cả đám ủ rủ đồng thanh ‘‘Vâng~~’’
Năm đứa nó trốn tiếc thể dục để đi ra trường mua kem ăn, ngắm chim bay mấy vòng trên bầu trời xanh mát rồi leo tường vào, kết quả là vừa nhảy xuống liền thấy thầy hói đầu trước mặt …
Cả đám cam chịu loay hoay quét sân, quét mệt quá sẽ hất lá cây sang chỗ đứa bên cạnh, đứa bên cạnh thấy thế liền đẩy qua đứa bên nọ. Cuối cùng là năm đứa bốn trai một gái cầm chổi choảng nhau tán loạn.
Lá rơi nhiều khiến vùng sân trường phía tây bay giữa không trung cực kỳ lãng mạn, báo hiệu mùa hạ sắp đến rồi.
Vương Âu Lỗi giơ cao cây chổi hét lớn giữa làng gió thổi qua.
''Sắp tốt nghiệp rồi!! chúng tôi sắp phải trưởng thành rồi!! ‘’
Bốn đứa còn lại nhìn cậu im lặng một lúc, cảm giác khó tả thật, chúng tôi đã trải qua 3 năm trung học tươi đẹp xong rồi, kỷ niệm cũng tích góp được cho vừa đủ để nhét vào nhật ký thanh xuân.
Bạch Tuấn Minh phì cười nhẹ nhàng cất giọng ‘‘Ừm sắp tốt nghiệp rồi …’’
Năm người nhìn nhau, dường như tâm linh tương thông mà đồng loạt vứt chổi xuống hô to lên.
‘‘CHÚNG TA SẮP TỐT NGHIỆP RỒI!!!’’
Triệu Sở Nhi ''Không còn phải mặc đồng phục đến trường nữa ‘’
Trương Tiêu ‘‘Không phải cực khổ luyện đề nữa’’
Trạch Dương ''Không còn nghe tiếng thầy đầu hói mắng nữa ‘’
Nói xong cả đám nhìn nhau cười tươi, đôi mắt cũng dần ứa đỏ nhưng vẫn cố kìm nén vì sợ bản thân phải xấu hổ vì khóc nhè.
Tiếng nói của họ lớn đến mức làm rung động những học sinh lớp 12 đang ngồi trong lớp, họ đều nghiên đầu nhìn qua ô cửa sổ nhìn năm người dưới sân trường, trong giây phút ấy khiến toàn bộ khối 12 rơi vào một cảm giác cay cay dưới cổ họng.
Đệt!!! chúng tôi không nỡ …không nỡ phải rời xa khung cảnh thanh xuân này.
Đột nhiên Triệu Sở Nhi cất giọng nhẹ nhàng lên.
''Tiếc thật …nếu năm ấy không có sự cố, cũng không có chuyện đau lòng thì chúng ta sẽ tốt nghiệp một cách đầy đủ trọn vẹn đúng không? ‘’
Trạch Dương bừng tỉnh, khung cảnh anh ngồi trong xe yên tĩnh hiện lên trước mắt, phải mất nửa phút mới khiến anh hoàn hồn về thực tại.
‘’…’’
''Ba lớn ơi ~ ba lớn ơi ‘’
Cậu bạn nhỏ và Tiểu Hy bước vào xe.
‘‘Anh ngủ ngon không? chúng ta về nhà ngủ thêm chút nha’’
Trạch Dương mỉm cười.
''Được, về gia đình nhỏ thôi nào ‘’
…
END Ngoại Truyện
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook