Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
-
Quyển 5 - Chương 172: Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích (5)
Thiên Hạo đế năm thứ mười bảy, Triệu Đồng đã mười bảy tuổi. Mùa hè, Triệu Đồng lại mang theo Thái phó Hồ Phi Đồng và thái giám bên người Tần Ngọc Y đến phủ Nam An vương ở Nam Cương. Chủ yếu là vì đưa muội muội Minh Nguyệt quận chúa Triệu Đàn sáu tuổi quay về Nhuận Dương.
Trong khoảng thời gian Triệu Đồng rời đi này, mỗi ngày Chu Thái hậu đều yên lặng không nói gì, thường đứng trước cửa sổ, một lời cũng không nói nhìn ra bên ngoài.
Từ Liên Ba hỏi nàng nhiều lần, nhưng nàng vẫn không nói.
Sau khi mùa đông tiến vào, mãi cho đến khi trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Triệu Đồng mới mang theo muội muội Quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn trở về Kim kinh.
Triệu Đàn sáu tuổi, so với lúc mùa hè có gầy đi đôi chút, tuy rằng vẫn mập mạp, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nhưng Triệu Đồng vẫn lo lắng trùng trùng, cho rằng mùa hè muội muội sụt cân, gầy nhiều lắm, cho nên ngày ngày không ngừng bồi bổ muội muội, khiến Chu Thái hậu cùng Từ Liên Ba đều không biết nên khóc hay cười.
Vào đông trời tối sớm, vừa chạng vạng xong, trời đất liền tối đen một mảnh, các điện nhỏ trong Thanh Vân Điện đã thắp vài ngọn đèn lớn, toàn bộ đều được chiếu sáng chói lọi.
Bởi vì sát vách tường có đặt lò sưởi, toàn đại điện hiện ấm áp như xuân, hoa lan trên cái giá bằng gỗ tử đàn trong góc xanh um tươi tốt, chậu hoa thủy tiên nhỏ đặt trên bàn con đã muốn nở, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Chu Thái hậu ngồi trên giường La Hán trải đệm mềm thêu hoa, quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn ngồi sát bên nàng. Chu Thái hậu nhìn cháu gái bên ngoại quá giống tỷ tỷ và con trai Triệu Đồng này, trong lòng tràn đầy yêu thích, nàng ôm lấy Triệu Đàn, thường cúi đầu hôn lên búi tóc hình hoa của Triệu Đàn, vỗ về chơi đùa thân mình mềm mại thơm tho của Triệu Đàn, cùng Triệu Đàn nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Triệu Đàn cũng thực thích người dì xinh đẹp này, nũng nịu đối đáp.
Sang năm Triệu Đồng sẽ tự mình chấp chính, từ khi hắn trở lại Kim kinh, mấy đại thần Nội Các kia lập tức dính lấy hắn, mỗi ngày giữ hắn lại trong ngự thư phòng, thường rất khuya mới thả hắn trở về.
Sau khi trở về chỗ của mẫu thân, trước tiên Triệu Đồng được Tần Ngọc Y hầu hạ rửa tay, sau đó liền dặn dò Tần Ngọc Y: "Bưng canh gà nhân sâm mà trẫm lệnh phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho quận chúa Minh Châu lên đây!"
Chu Thái hậu vội ngăn cản hắn: "Bánh bột mì vừa mới dùng bữa tối, không thể lại ăn thêm! Ăn nữa sẽ đầy bụng !"
Triệu Đồng nhíu mày nhìn mẫu thân cùng muội muội.
Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn thực nghiêm túc nhìn ca ca, nghiêm túc nói: "Liên cữu cữu cũng nói, buổi tối Bánh bột mì ăn nhiều sẽ đầy bụng, sẽ phát sốt sẽ sinh bệnh! Bánh bột mì không muốn sinh bệnh không muốn phát sốt!"
Lúc này Triệu Đồng mới từ bỏ.
Ngày hôm sau, Chu Thái hậu ban ý chỉ xuống, muốn trong cung tổ chức một hội ngắm Mai long trọng. Trong thành Kim kinh từ tam phẩm đến các quan viên địa chủ, phàm là quý nữ từ tròn mười bốn tuổi trở đi mà chưa có hôn ước đều nhận được thiệp mời của Thái Hậu.
Ngày hội ngắm Mai, trong mấy chủ tử trong cung, e là chỉ có quận chúa Minh Châu Triệu Đàn vui vẻ —— Kim kinh thế mà lại có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hơn nữa thiệt nhiều người quen mà mấy năm trước mình biết đều đến đây!
Sau ngày hội ngắm Mai, Triệu Đồng tìm mẫu thân nói chuyện một lần.
Dì Chu Tử từng trịnh trọng nói với hắn, người thân trong nhà, nhất định phải chú ý trò chuyện và trao đổi, trăm ngàn lần không nên giấu việc trong lòng mà không nói.
Triệu Đồng hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, con có nên vì củng cố quyền thế mà cưới một hoàng hậu mà con không yêu thích?"
Chu Thái hậu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.
Cảm tạ tỷ phu Triệu Trinh, hắn vì vị thế thống trị của Triệu Đồng mà đã xây dựng nền móng cực kỳ kiên cố, Triệu Đồng không cần vì muốn được các quyền thần ủng hộ mà phải cưới nữ nhân mình không yêu.
"Mẫu thân, người muốn con giống ông cố, ông nội và phụ hoàng đã mất sớm, sa vào nữ sắc, sớm ngày lìa đời?"
Chu Bích nhìn Triệu Đồng, đứa con độc nhất của mình, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, có tâm sự và chủ kiến của mình.
Nàng nhìn Triệu Đồng: "Đây là việc mà mẫu thân không hy vọng nhìn thấy nhất!"
Triệu Đồng cầm lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân, hôn nhân của con, có thể để con tự mình làm chủ được không, con muốn cưới nữ nhân mà con yêu.
Chu Bích nghĩ đến mình và Từ Liên Ba.
Ánh mắt nàng đã ươn ướt, nghẹn ngào nói: "Được!"
Thiên Hạo đế năm thứ mười tám, Triệu Đồng mười tám tuổi rốt cuộc cũng tự mình chấp chính.
Nam An lão vương Triệu Trinh cũng mang theo Nam An vương Triệu tử trẻ tuổi đến Kim kinh triều bái.
Vương quyền cao nhất của vương triều Đại Kim được chuyển giao trong yên ổn vững vàng.
Triệu Đồng chân chính trở thành người đứng đầu Đại Kim.
Đợi khi mọi thứ đã ổn định, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Chu Thái hậu càng ngày càng nặng thêm, đến hành cung Thang sơn tĩnh dưỡng.
Chu Bích cùng Từ Liên Ba đường hoàng đến ở hành cung Thang sơn.
Không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, bông tuyết tinh khiết trắng như lông chim, luồn vào theo cửa sổ mở hé, rơi trên mặt đất, rất nhanh hóa thành hư ảo.
Từ Liên Ba toàn thân mặc áo choàng màu đen khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn gốc mai vàng trong gió tuyết bên ngoài.
Hôm nay hắn dậy hơi sớm, Chu Bích còn ru rú trong ổ chăn ngủ nướng chưa chịu dậy.
Rốt cuộc Chu Bích không ngủ được, đành ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
Vì giữ bí mật, trong hành cung Thang sơn có rất ít người phục dịch, rất nhiều việc đều cần Chu Bích và Từ Liên Ba tự mình làm. Nhưng Chu Bích thực hưởng thụ loại cuộc sống bình thường hạnh phúc này.
Lúc Chu Bích mặc quần áo, Từ Liên Ba nghe được âm thanh sột soạt của sợi vải, xoay người, mỉm cười nhìn Chu Bích.
Lúc này Chu Bích đang đeo đai lưng màu lục nhạt thêu phong lan trên thân váy tám mảnh, vốn lưu loát, nhưng nàng cảm thấy Từ Liên Ba đang nhìn mình, kết quả lúng túng, thắt thành nút chết. Chu Bích gấp đến độ trán cũng đã đổ mồ hôi, luống cuống tay chân tháo nút thắt.
Đang lúc bối rối, Từ Liên Ba đã đi tới, không nói gì, nhưng đã vươn hai tay bắt đầu tháo nút thắt trên thân váy nàng.
Chu Bích cảm nhận được hơi thở trên người hắn truyền đến, một cử động cũng không dám, đứng thẳng tắp, chờ Từ Liên Ba tháo nút thắt.
Ngón tay Từ Liên Ba thực linh hoạt, rất nhanh liền tháo được nút thắt. Nhưng sau khi tháo xong, cũng không lập tức cột lại. Chu Bích đợi thật lâu, nhịn không được quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại, nụ hôn của Từ Liên Ba đã tràn lan ép tới.
Rất nhanh váy Chu Bích bị hắn xốc lên.
Cả người nàng xụi lơ, bị Từ Liên Ba đặt lên giường.
So với thô bạo khi mới vào hai mươi, lúc này Từ Liên Ba cực kỳ dịu dàng, khiến Chu Bích dần sa vào, bám lên người Từ Liên Ba, hơi thở hào hển.
Từ Liên Ba nhìn ánh mắt Chu Bích hơi nheo lại, mặt đỏ bừng như hoa hồng, hàm răng khẽ cắn lên môi đè nén rên rỉ, không khỏi đè thấp thân mình, vừa ra vào vừa hôn xuống.
Đến khi hai người đứng dậy, đã là giờ ăn trưa. Mặc quần áo xong, Từ Liên Ba nhìn nhìn phía sau Chu Bích, thấp giọng nói: "Nàng đừng ra ngoài, ta gọi người bưng thức ăn vào!"
Tuy rằng đã sắp hơn ba mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Từ Liên Ba, Chu Bích vẫn luôn thẹn thùng như tiểu cô nương, nàng cúi đầu đồng ý.
Thời gian như thoi đưa, rất nhanh một tháng đã trôi qua.
Tuy rằng Từ Liên Ba cũng không thích thổ lộ, nhưng Chu Bích có thể cảm nhận được quan tâm và săn sóc của hắn đối với mình.
Rất nhanh mùa xuân lại đến, thời tiết dần bắt đầu trở nên ấm áp. Thân thể Chu Bích bắt đầu không thoải mái. Nàng thường xuyên cảm thấy buồn nôn vào sáng tinh mơ khi vừa tỉnh dậy, không chỉ nôn khan, hơn nữa còn thường xuyên muốn ăn chút thức ăn vặt thanh đạm chua chua.
Mới đầu Từ Liên Ba cũng không chú ý, một hôm, hắn đang luyện kiếm trong viện, chợt nghe Chu Bích ở trong phòng phát ra tiếng nôn khan, vội chạy nhanh qua.
Chu Bích đang đứng trước bàn nôn khan.
Sau khi đỡ Chu Bích ngồi lên giường, Từ Liên Ba mới thấp giọng hỏi: "Nàng bị thế này bao lâu rồi?"
Chu Bích nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái mới hai ba ngày thôi!"
Từ Liên Ba nhìn nàng, trong mắt như có chút không thể tin, lại hỏi một câu: "Kinh nguyệt của nàng cách nay đã bao lâu?"
Chu Bích nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, nói: "Đã hai tháng không có rồi!"
Từ Liên Ba không thèm nhắc lại, ngồi xuống bên giường, lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Bích vội nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang yên lặng rơi lệ.
Chu Bích ôm lấy hắn.
Qua hồi lâu, Từ Liên Ba mới mở miệng nói: "Ta từng nói với Liễu Liên, ta muốn sinh tám, mười đứa nhỏ; sau lại nghĩ, e là đời này sẽ không có con, không ngờ. . . . . . !"
Hắn dùng ống tay áo lau đi nước mắt, nói: "Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh cũng cùng đến; lão Vương gia ở Kim kinh, ta sẽ phái người mời bọn họ đến bắt mạch cho nàng!"
Chu Bích cười gật gật đầu, Từ Liên Ba lại hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Chu Bích nghĩ nghĩ rồi nói: "Muốn ăn mì kéo, chỉ mì thôi, không thêm chút nước dùng nào, trộn chút hành thái gừng băm là được!"
Từ Liên Ba ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Bích còn tưởng Từ Liên Ba đi dặn phòng bếp chuẩn bị, không ngờ là hắn tự mình đi làm mì kéo.
Chu Bích ăn mì kéo trắng nõn mà Từ Liên Ba làm, thật thanh đạm thật ngon lành, nàng ăn liền ba chén.
Hành cung Thang sơn cách Kim kinh rất gần, rất nhanh Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh liền chạy đến.
Chu Bích thật đã mang thai.
Từ Liên Ba cũng không bỗng chốc biến thành một ông chồng tốt ‘Nhị Thập Tứ Hiếu’, nhưng hắn thường xuyên mỉm cười với Chu Bích, mềm giọng trấn an Chu Bích, cẩn thận chăm sóc Chu Bích.
Tám tháng sau, Chu Bích an toàn sinh ra trưởng nữ của Từ Liên Ba —— Từ Hoa. Sau khi Triệu Đồng nhận được tin tức tốt, cố tình chạy tới hành cung Thang sơn, chúc mừng mẫu thân và Từ Liên Ba.
Từ Hoa càng ngày càng giống Từ Liên Ba, thấy bé thừa hưởng gương mặt của mình, trong lòng Từ Liên Ba liền vui mừng vô hạn.
Hắn và Chu Bích đều thực nuông chiều đứa bé.
Từ Hoa vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, lúc một tuổi, hai bàn chân nhỏ cũng đã thực mạnh mẽ, hơn nữa còn bắt đầu học bước đi.
Tuy bé bước đi có chút tập tễnh, khiến người ta ướt mồ hôi, nhưng vẫn không té ngã, đi được tới rìa ghế dựa, vịn ghế dựa ngừng lại, quay đầu gọi Chu Bích một tiếng: "Mẹ ——"
Chu Bích cực kỳ vui vẻ, xông lên trước ngồi xổm ôm Từ Hoa vào trong lòng, cất giọng nghẹn ngào: "Từ Hoa, con gọi mẹ được rồi sao? Gọi lại một lần nữa đi!"
Từ Hoa cất giọng trong trẻo trọ trẹ một tiếng "Mẹ".
Chu Bích ôm chầm lấy bé, hướng về phía thư phòng hô một tiếng —— "Tướng công, Từ Hoa biết nói rồi! Con vừa gọi ‘mẹ’!"
Bọn họ ở lại hành cung Thang sơn, Chu Bích luôn gọi Từ Liên Ba là "Tướng công", Từ Liên Ba gọi nàng là "Nương tử", giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Từ Liên Ba ra khỏi thư phòng thật nhanh, đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Chu Bích, hôn hôn, nói với Chu Bích: "Từ Hoa giống ca ca Triệu Đồng của con, rất nhỏ đều đã biết đi biết nói, nhất định sẽ càng thông minh giống ca ca!"
Chu Bích cười thản nhiên: "Đúng vậy!"
Một tháng trước Triệu Đồng vừa mới đến thăm nàng, nhưng nàng lại bắt đầu nhớ Triệu Đồng rồi.
Hai năm sau, Chu Bích lại sinh thứ nữ Từ Liễu.
Đối với sự thật chỉ có hai con gái, không có con trai nối dõi tông đường này, dường như Từ Liên Ba tuyệt không để ý, hắn rất thương yêu hai nữ nhi Từ Hoa và Từ Liễu. Bất quá, dường như có hơi nghiêm khắc hơn một chút với trưởng nữ Từ Hoa.
Lúc Từ Hoa ba tuổi.
Chu Bích mang Từ Liễu đi tản bộ, trong phòng chỉ có Từ Liên Ba cùng Từ Hoa đang ngủ nướng.
"Cha ——"
Trong giường truyền đến giọng trẻ con non nớt.
Từ Hoa tỉnh.
Từ Liên Ba cúi đầu, với tay mở cửa sổ lớn thêm, gió lạnh ẩn chứa bông tuyết đập vào mặt —— trưởng nữ của Từ Liên Ba, chút gió tuyết ấy thì có là gì.
Từ nhỏ tính tình đứa nhỏ này chính là như lừa (lời tác giả nhá !!!), cũng không biết giống ai, nuông chiều riết mà không ra thể thống gì, ba tuổi mà ngay cả cơm cũng không tự ăn, quần áo cũng không tự mặc. Từ Liên Ba hạ quyết tâm, phải giáo dục Từ Hoa thật tốt, cải biến bé thành một thục nữ đủ tư cách của triều Đại Kim.
Hắn đi trở về bên giường, lấy áo, quần và áo choàng của Từ Hoa ra, đặt lên giường, nói với Từ Hoa đang vùng vằng ngồi dậy: "Tự mặc quần áo đi!"
Từ Hoa ba tuổi chờ phụ thân với tay kéo mình đứng lên, đợi nửa ngày cũng không thấy, sau khi tự mình ngồi dậy, với tay dụi mắt, thở dài như người lớn, cất giọng trong trẻo: "Con không mặc đâu!"
Từ Liên Ba chỉ đứng bên giường nhìn bé: "Phải tự mình mặc!"
Tính tình Từ Hoa táo bạo, thấy phụ thân không muốn giúp, nhất thời giận dữ, chỉ mặc trung y từ trong chăn nhảy ra, ném từng món quần áo trên giường lên người Từ Liên Ba, vừa ném vừa la: "Mặc! Mặc!"
Từ Liên Ba bất động, mặc kệ quần áo rơi xuống đất.
Từ Hoa đặt mông ngồi lên chăn, vừa dùng cả tay chân phủi giường vừa gào khóc. Chẳng qua gào khóc nửa ngày, trong đôi mắt chẳng có chút nước mắt nào.
Cửa sổ bị Từ Liên Ba mở ra, gió tuyết bên ngoài không ngừng quất vào, trong phòng lạnh như bên ngoài, Từ Hoa nhịn không được hắt hơi một cái. Từ Liên Ba đau lòng một trận, nhưng vẫn còn nhịn được, vẫn đứng đó, chờ đợi Từ Hoa tự mình mặc quần áo.
Sau khi giằng co một lát, Từ Hoa gây sự mà vẫn không thắng được cha, đành khua tay béo chân béo cố gắng mặc áo. Lúc Từ Hoa mặc quần áo, Từ Liên Ba đi qua đóng cửa sổ, ngăn gió tuyết lại bên ngoài.
Từ Hoa mặc áo xong, nhưng tự buộc dây lưng và mặc quần bông thì thật sự bất lực, thử nửa ngày cũng không được, dây lưng vẫn không buộc tốt, miệng méo xệch, ánh mắt đỏ ửng, nước mắt không mời mà đến, biến thành bộ dạng ngưng nghẹn khóc không thành tiếng.
Từ Liên Ba nhìn Từ Hoa, tim rốt cuộc mềm nhũn.
Nhưng Từ Hoa đã bị mẫu thân Chu Bích của con bé nuông chiều hỏng rồi, việc gì cũng không làm, biết làm sao đây?
Cha và con gái, một cái yên lặng không nói gì một không tiếng động rơi lệ đang đối kháng lẫn nhau, rèm cửa bị xốc lên, Chu Bích toàn thân lạnh lẽo ôm Từ Liễu cùng Ngọc Hương tiến vào: "Sao thế, sao còn chưa mặc quần áo cho Từ Hoa?"
Từ Liên Ba bất động.
Từ Hoa vẫn như trước mở to đôi mắt, không tiếng động rơi lệ.
Chu Bích hiểu rõ bước qua, giật mình cười nói: "Từ Hoa còn nhỏ, chỉ mới ba tuổi! Quần áo mùa đông dầy như vậy, sao con có thể tự mặc chứ?"
Từ Hoa thấy có cứu tinh, với tay dùng tay áo lau lau nước mắt, tiếp tục chảy nước mắt.
Chu Bích bước lên phía trước: "Cha con là cha dượng, mẫu thân mặc cho con!"
Nàng tiến lên, sau vài cái liền giúp Từ Hoa mặc xong quần bông, cột chắc dây lưng. Sau khi giúp Từ Hoa mang giày, Chu Bích mới lấy áo choàng khoát lên cho bé.
Ôm Từ Hoa xuống giường, lúc này Chu Bích mới cười nói với Từ Liên Ba: "Từ Hoa còn quá nhỏ, chờ mùa xuân sang năm chàng hãy rèn giũa con, được chứ?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng, lòng Từ Liên Ba bỗng dưng mềm nhũn. Nhìn Từ Hoa đang vội chạy đi ngắm tuyết, thấp giọng nói: "Được. Tất cả đều nghe theo nàng."
Chu Bích quay đầu nhìn, thấy Ngọc Hương ôm Từ Liễu vào buồng trong, vội tiến đến trước người Từ Liên Ba, nhón chân hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Từ Liên Ba.
Đến lúc ăn cơm trưa, vấn đề lại tới.
Từ Hoa ngồi bên cạnh mẫu thân, Chu Bích đút nàng ăn cơm.
Từ Hoa vừa ăn vừa làm nũng, chốc thì chê cháo nóng, lát thì bảo bánh bao quá lớn, lúc lại nói mẫu thân đút quá nhanh, Từ Liên Ba ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn bé con ăn cơm mà ngứa tay, hận không thể một tát quất qua, đánh cho bay mất cái vẻ yếu ớt đột nhiên sinh ra của bé.
Nhưng nghĩ đến hứa hẹn của mình với Chu Bích, cuối cùng hắn cũng nhịn được.
Trong khoảng thời gian Triệu Đồng rời đi này, mỗi ngày Chu Thái hậu đều yên lặng không nói gì, thường đứng trước cửa sổ, một lời cũng không nói nhìn ra bên ngoài.
Từ Liên Ba hỏi nàng nhiều lần, nhưng nàng vẫn không nói.
Sau khi mùa đông tiến vào, mãi cho đến khi trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Triệu Đồng mới mang theo muội muội Quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn trở về Kim kinh.
Triệu Đàn sáu tuổi, so với lúc mùa hè có gầy đi đôi chút, tuy rằng vẫn mập mạp, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nhưng Triệu Đồng vẫn lo lắng trùng trùng, cho rằng mùa hè muội muội sụt cân, gầy nhiều lắm, cho nên ngày ngày không ngừng bồi bổ muội muội, khiến Chu Thái hậu cùng Từ Liên Ba đều không biết nên khóc hay cười.
Vào đông trời tối sớm, vừa chạng vạng xong, trời đất liền tối đen một mảnh, các điện nhỏ trong Thanh Vân Điện đã thắp vài ngọn đèn lớn, toàn bộ đều được chiếu sáng chói lọi.
Bởi vì sát vách tường có đặt lò sưởi, toàn đại điện hiện ấm áp như xuân, hoa lan trên cái giá bằng gỗ tử đàn trong góc xanh um tươi tốt, chậu hoa thủy tiên nhỏ đặt trên bàn con đã muốn nở, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Chu Thái hậu ngồi trên giường La Hán trải đệm mềm thêu hoa, quận chúa Minh Châu - Triệu Đàn ngồi sát bên nàng. Chu Thái hậu nhìn cháu gái bên ngoại quá giống tỷ tỷ và con trai Triệu Đồng này, trong lòng tràn đầy yêu thích, nàng ôm lấy Triệu Đàn, thường cúi đầu hôn lên búi tóc hình hoa của Triệu Đàn, vỗ về chơi đùa thân mình mềm mại thơm tho của Triệu Đàn, cùng Triệu Đàn nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Triệu Đàn cũng thực thích người dì xinh đẹp này, nũng nịu đối đáp.
Sang năm Triệu Đồng sẽ tự mình chấp chính, từ khi hắn trở lại Kim kinh, mấy đại thần Nội Các kia lập tức dính lấy hắn, mỗi ngày giữ hắn lại trong ngự thư phòng, thường rất khuya mới thả hắn trở về.
Sau khi trở về chỗ của mẫu thân, trước tiên Triệu Đồng được Tần Ngọc Y hầu hạ rửa tay, sau đó liền dặn dò Tần Ngọc Y: "Bưng canh gà nhân sâm mà trẫm lệnh phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho quận chúa Minh Châu lên đây!"
Chu Thái hậu vội ngăn cản hắn: "Bánh bột mì vừa mới dùng bữa tối, không thể lại ăn thêm! Ăn nữa sẽ đầy bụng !"
Triệu Đồng nhíu mày nhìn mẫu thân cùng muội muội.
Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn thực nghiêm túc nhìn ca ca, nghiêm túc nói: "Liên cữu cữu cũng nói, buổi tối Bánh bột mì ăn nhiều sẽ đầy bụng, sẽ phát sốt sẽ sinh bệnh! Bánh bột mì không muốn sinh bệnh không muốn phát sốt!"
Lúc này Triệu Đồng mới từ bỏ.
Ngày hôm sau, Chu Thái hậu ban ý chỉ xuống, muốn trong cung tổ chức một hội ngắm Mai long trọng. Trong thành Kim kinh từ tam phẩm đến các quan viên địa chủ, phàm là quý nữ từ tròn mười bốn tuổi trở đi mà chưa có hôn ước đều nhận được thiệp mời của Thái Hậu.
Ngày hội ngắm Mai, trong mấy chủ tử trong cung, e là chỉ có quận chúa Minh Châu Triệu Đàn vui vẻ —— Kim kinh thế mà lại có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hơn nữa thiệt nhiều người quen mà mấy năm trước mình biết đều đến đây!
Sau ngày hội ngắm Mai, Triệu Đồng tìm mẫu thân nói chuyện một lần.
Dì Chu Tử từng trịnh trọng nói với hắn, người thân trong nhà, nhất định phải chú ý trò chuyện và trao đổi, trăm ngàn lần không nên giấu việc trong lòng mà không nói.
Triệu Đồng hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, con có nên vì củng cố quyền thế mà cưới một hoàng hậu mà con không yêu thích?"
Chu Thái hậu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.
Cảm tạ tỷ phu Triệu Trinh, hắn vì vị thế thống trị của Triệu Đồng mà đã xây dựng nền móng cực kỳ kiên cố, Triệu Đồng không cần vì muốn được các quyền thần ủng hộ mà phải cưới nữ nhân mình không yêu.
"Mẫu thân, người muốn con giống ông cố, ông nội và phụ hoàng đã mất sớm, sa vào nữ sắc, sớm ngày lìa đời?"
Chu Bích nhìn Triệu Đồng, đứa con độc nhất của mình, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, có tâm sự và chủ kiến của mình.
Nàng nhìn Triệu Đồng: "Đây là việc mà mẫu thân không hy vọng nhìn thấy nhất!"
Triệu Đồng cầm lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân, hôn nhân của con, có thể để con tự mình làm chủ được không, con muốn cưới nữ nhân mà con yêu.
Chu Bích nghĩ đến mình và Từ Liên Ba.
Ánh mắt nàng đã ươn ướt, nghẹn ngào nói: "Được!"
Thiên Hạo đế năm thứ mười tám, Triệu Đồng mười tám tuổi rốt cuộc cũng tự mình chấp chính.
Nam An lão vương Triệu Trinh cũng mang theo Nam An vương Triệu tử trẻ tuổi đến Kim kinh triều bái.
Vương quyền cao nhất của vương triều Đại Kim được chuyển giao trong yên ổn vững vàng.
Triệu Đồng chân chính trở thành người đứng đầu Đại Kim.
Đợi khi mọi thứ đã ổn định, trong cung truyền ra tin tức bệnh tình của Chu Thái hậu càng ngày càng nặng thêm, đến hành cung Thang sơn tĩnh dưỡng.
Chu Bích cùng Từ Liên Ba đường hoàng đến ở hành cung Thang sơn.
Không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, bông tuyết tinh khiết trắng như lông chim, luồn vào theo cửa sổ mở hé, rơi trên mặt đất, rất nhanh hóa thành hư ảo.
Từ Liên Ba toàn thân mặc áo choàng màu đen khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn gốc mai vàng trong gió tuyết bên ngoài.
Hôm nay hắn dậy hơi sớm, Chu Bích còn ru rú trong ổ chăn ngủ nướng chưa chịu dậy.
Rốt cuộc Chu Bích không ngủ được, đành ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
Vì giữ bí mật, trong hành cung Thang sơn có rất ít người phục dịch, rất nhiều việc đều cần Chu Bích và Từ Liên Ba tự mình làm. Nhưng Chu Bích thực hưởng thụ loại cuộc sống bình thường hạnh phúc này.
Lúc Chu Bích mặc quần áo, Từ Liên Ba nghe được âm thanh sột soạt của sợi vải, xoay người, mỉm cười nhìn Chu Bích.
Lúc này Chu Bích đang đeo đai lưng màu lục nhạt thêu phong lan trên thân váy tám mảnh, vốn lưu loát, nhưng nàng cảm thấy Từ Liên Ba đang nhìn mình, kết quả lúng túng, thắt thành nút chết. Chu Bích gấp đến độ trán cũng đã đổ mồ hôi, luống cuống tay chân tháo nút thắt.
Đang lúc bối rối, Từ Liên Ba đã đi tới, không nói gì, nhưng đã vươn hai tay bắt đầu tháo nút thắt trên thân váy nàng.
Chu Bích cảm nhận được hơi thở trên người hắn truyền đến, một cử động cũng không dám, đứng thẳng tắp, chờ Từ Liên Ba tháo nút thắt.
Ngón tay Từ Liên Ba thực linh hoạt, rất nhanh liền tháo được nút thắt. Nhưng sau khi tháo xong, cũng không lập tức cột lại. Chu Bích đợi thật lâu, nhịn không được quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại, nụ hôn của Từ Liên Ba đã tràn lan ép tới.
Rất nhanh váy Chu Bích bị hắn xốc lên.
Cả người nàng xụi lơ, bị Từ Liên Ba đặt lên giường.
So với thô bạo khi mới vào hai mươi, lúc này Từ Liên Ba cực kỳ dịu dàng, khiến Chu Bích dần sa vào, bám lên người Từ Liên Ba, hơi thở hào hển.
Từ Liên Ba nhìn ánh mắt Chu Bích hơi nheo lại, mặt đỏ bừng như hoa hồng, hàm răng khẽ cắn lên môi đè nén rên rỉ, không khỏi đè thấp thân mình, vừa ra vào vừa hôn xuống.
Đến khi hai người đứng dậy, đã là giờ ăn trưa. Mặc quần áo xong, Từ Liên Ba nhìn nhìn phía sau Chu Bích, thấp giọng nói: "Nàng đừng ra ngoài, ta gọi người bưng thức ăn vào!"
Tuy rằng đã sắp hơn ba mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Từ Liên Ba, Chu Bích vẫn luôn thẹn thùng như tiểu cô nương, nàng cúi đầu đồng ý.
Thời gian như thoi đưa, rất nhanh một tháng đã trôi qua.
Tuy rằng Từ Liên Ba cũng không thích thổ lộ, nhưng Chu Bích có thể cảm nhận được quan tâm và săn sóc của hắn đối với mình.
Rất nhanh mùa xuân lại đến, thời tiết dần bắt đầu trở nên ấm áp. Thân thể Chu Bích bắt đầu không thoải mái. Nàng thường xuyên cảm thấy buồn nôn vào sáng tinh mơ khi vừa tỉnh dậy, không chỉ nôn khan, hơn nữa còn thường xuyên muốn ăn chút thức ăn vặt thanh đạm chua chua.
Mới đầu Từ Liên Ba cũng không chú ý, một hôm, hắn đang luyện kiếm trong viện, chợt nghe Chu Bích ở trong phòng phát ra tiếng nôn khan, vội chạy nhanh qua.
Chu Bích đang đứng trước bàn nôn khan.
Sau khi đỡ Chu Bích ngồi lên giường, Từ Liên Ba mới thấp giọng hỏi: "Nàng bị thế này bao lâu rồi?"
Chu Bích nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái mới hai ba ngày thôi!"
Từ Liên Ba nhìn nàng, trong mắt như có chút không thể tin, lại hỏi một câu: "Kinh nguyệt của nàng cách nay đã bao lâu?"
Chu Bích nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, nói: "Đã hai tháng không có rồi!"
Từ Liên Ba không thèm nhắc lại, ngồi xuống bên giường, lặng thinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Bích vội nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang yên lặng rơi lệ.
Chu Bích ôm lấy hắn.
Qua hồi lâu, Từ Liên Ba mới mở miệng nói: "Ta từng nói với Liễu Liên, ta muốn sinh tám, mười đứa nhỏ; sau lại nghĩ, e là đời này sẽ không có con, không ngờ. . . . . . !"
Hắn dùng ống tay áo lau đi nước mắt, nói: "Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh cũng cùng đến; lão Vương gia ở Kim kinh, ta sẽ phái người mời bọn họ đến bắt mạch cho nàng!"
Chu Bích cười gật gật đầu, Từ Liên Ba lại hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Chu Bích nghĩ nghĩ rồi nói: "Muốn ăn mì kéo, chỉ mì thôi, không thêm chút nước dùng nào, trộn chút hành thái gừng băm là được!"
Từ Liên Ba ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Bích còn tưởng Từ Liên Ba đi dặn phòng bếp chuẩn bị, không ngờ là hắn tự mình đi làm mì kéo.
Chu Bích ăn mì kéo trắng nõn mà Từ Liên Ba làm, thật thanh đạm thật ngon lành, nàng ăn liền ba chén.
Hành cung Thang sơn cách Kim kinh rất gần, rất nhanh Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh liền chạy đến.
Chu Bích thật đã mang thai.
Từ Liên Ba cũng không bỗng chốc biến thành một ông chồng tốt ‘Nhị Thập Tứ Hiếu’, nhưng hắn thường xuyên mỉm cười với Chu Bích, mềm giọng trấn an Chu Bích, cẩn thận chăm sóc Chu Bích.
Tám tháng sau, Chu Bích an toàn sinh ra trưởng nữ của Từ Liên Ba —— Từ Hoa. Sau khi Triệu Đồng nhận được tin tức tốt, cố tình chạy tới hành cung Thang sơn, chúc mừng mẫu thân và Từ Liên Ba.
Từ Hoa càng ngày càng giống Từ Liên Ba, thấy bé thừa hưởng gương mặt của mình, trong lòng Từ Liên Ba liền vui mừng vô hạn.
Hắn và Chu Bích đều thực nuông chiều đứa bé.
Từ Hoa vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, lúc một tuổi, hai bàn chân nhỏ cũng đã thực mạnh mẽ, hơn nữa còn bắt đầu học bước đi.
Tuy bé bước đi có chút tập tễnh, khiến người ta ướt mồ hôi, nhưng vẫn không té ngã, đi được tới rìa ghế dựa, vịn ghế dựa ngừng lại, quay đầu gọi Chu Bích một tiếng: "Mẹ ——"
Chu Bích cực kỳ vui vẻ, xông lên trước ngồi xổm ôm Từ Hoa vào trong lòng, cất giọng nghẹn ngào: "Từ Hoa, con gọi mẹ được rồi sao? Gọi lại một lần nữa đi!"
Từ Hoa cất giọng trong trẻo trọ trẹ một tiếng "Mẹ".
Chu Bích ôm chầm lấy bé, hướng về phía thư phòng hô một tiếng —— "Tướng công, Từ Hoa biết nói rồi! Con vừa gọi ‘mẹ’!"
Bọn họ ở lại hành cung Thang sơn, Chu Bích luôn gọi Từ Liên Ba là "Tướng công", Từ Liên Ba gọi nàng là "Nương tử", giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Từ Liên Ba ra khỏi thư phòng thật nhanh, đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Chu Bích, hôn hôn, nói với Chu Bích: "Từ Hoa giống ca ca Triệu Đồng của con, rất nhỏ đều đã biết đi biết nói, nhất định sẽ càng thông minh giống ca ca!"
Chu Bích cười thản nhiên: "Đúng vậy!"
Một tháng trước Triệu Đồng vừa mới đến thăm nàng, nhưng nàng lại bắt đầu nhớ Triệu Đồng rồi.
Hai năm sau, Chu Bích lại sinh thứ nữ Từ Liễu.
Đối với sự thật chỉ có hai con gái, không có con trai nối dõi tông đường này, dường như Từ Liên Ba tuyệt không để ý, hắn rất thương yêu hai nữ nhi Từ Hoa và Từ Liễu. Bất quá, dường như có hơi nghiêm khắc hơn một chút với trưởng nữ Từ Hoa.
Lúc Từ Hoa ba tuổi.
Chu Bích mang Từ Liễu đi tản bộ, trong phòng chỉ có Từ Liên Ba cùng Từ Hoa đang ngủ nướng.
"Cha ——"
Trong giường truyền đến giọng trẻ con non nớt.
Từ Hoa tỉnh.
Từ Liên Ba cúi đầu, với tay mở cửa sổ lớn thêm, gió lạnh ẩn chứa bông tuyết đập vào mặt —— trưởng nữ của Từ Liên Ba, chút gió tuyết ấy thì có là gì.
Từ nhỏ tính tình đứa nhỏ này chính là như lừa (lời tác giả nhá !!!), cũng không biết giống ai, nuông chiều riết mà không ra thể thống gì, ba tuổi mà ngay cả cơm cũng không tự ăn, quần áo cũng không tự mặc. Từ Liên Ba hạ quyết tâm, phải giáo dục Từ Hoa thật tốt, cải biến bé thành một thục nữ đủ tư cách của triều Đại Kim.
Hắn đi trở về bên giường, lấy áo, quần và áo choàng của Từ Hoa ra, đặt lên giường, nói với Từ Hoa đang vùng vằng ngồi dậy: "Tự mặc quần áo đi!"
Từ Hoa ba tuổi chờ phụ thân với tay kéo mình đứng lên, đợi nửa ngày cũng không thấy, sau khi tự mình ngồi dậy, với tay dụi mắt, thở dài như người lớn, cất giọng trong trẻo: "Con không mặc đâu!"
Từ Liên Ba chỉ đứng bên giường nhìn bé: "Phải tự mình mặc!"
Tính tình Từ Hoa táo bạo, thấy phụ thân không muốn giúp, nhất thời giận dữ, chỉ mặc trung y từ trong chăn nhảy ra, ném từng món quần áo trên giường lên người Từ Liên Ba, vừa ném vừa la: "Mặc! Mặc!"
Từ Liên Ba bất động, mặc kệ quần áo rơi xuống đất.
Từ Hoa đặt mông ngồi lên chăn, vừa dùng cả tay chân phủi giường vừa gào khóc. Chẳng qua gào khóc nửa ngày, trong đôi mắt chẳng có chút nước mắt nào.
Cửa sổ bị Từ Liên Ba mở ra, gió tuyết bên ngoài không ngừng quất vào, trong phòng lạnh như bên ngoài, Từ Hoa nhịn không được hắt hơi một cái. Từ Liên Ba đau lòng một trận, nhưng vẫn còn nhịn được, vẫn đứng đó, chờ đợi Từ Hoa tự mình mặc quần áo.
Sau khi giằng co một lát, Từ Hoa gây sự mà vẫn không thắng được cha, đành khua tay béo chân béo cố gắng mặc áo. Lúc Từ Hoa mặc quần áo, Từ Liên Ba đi qua đóng cửa sổ, ngăn gió tuyết lại bên ngoài.
Từ Hoa mặc áo xong, nhưng tự buộc dây lưng và mặc quần bông thì thật sự bất lực, thử nửa ngày cũng không được, dây lưng vẫn không buộc tốt, miệng méo xệch, ánh mắt đỏ ửng, nước mắt không mời mà đến, biến thành bộ dạng ngưng nghẹn khóc không thành tiếng.
Từ Liên Ba nhìn Từ Hoa, tim rốt cuộc mềm nhũn.
Nhưng Từ Hoa đã bị mẫu thân Chu Bích của con bé nuông chiều hỏng rồi, việc gì cũng không làm, biết làm sao đây?
Cha và con gái, một cái yên lặng không nói gì một không tiếng động rơi lệ đang đối kháng lẫn nhau, rèm cửa bị xốc lên, Chu Bích toàn thân lạnh lẽo ôm Từ Liễu cùng Ngọc Hương tiến vào: "Sao thế, sao còn chưa mặc quần áo cho Từ Hoa?"
Từ Liên Ba bất động.
Từ Hoa vẫn như trước mở to đôi mắt, không tiếng động rơi lệ.
Chu Bích hiểu rõ bước qua, giật mình cười nói: "Từ Hoa còn nhỏ, chỉ mới ba tuổi! Quần áo mùa đông dầy như vậy, sao con có thể tự mặc chứ?"
Từ Hoa thấy có cứu tinh, với tay dùng tay áo lau lau nước mắt, tiếp tục chảy nước mắt.
Chu Bích bước lên phía trước: "Cha con là cha dượng, mẫu thân mặc cho con!"
Nàng tiến lên, sau vài cái liền giúp Từ Hoa mặc xong quần bông, cột chắc dây lưng. Sau khi giúp Từ Hoa mang giày, Chu Bích mới lấy áo choàng khoát lên cho bé.
Ôm Từ Hoa xuống giường, lúc này Chu Bích mới cười nói với Từ Liên Ba: "Từ Hoa còn quá nhỏ, chờ mùa xuân sang năm chàng hãy rèn giũa con, được chứ?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng, lòng Từ Liên Ba bỗng dưng mềm nhũn. Nhìn Từ Hoa đang vội chạy đi ngắm tuyết, thấp giọng nói: "Được. Tất cả đều nghe theo nàng."
Chu Bích quay đầu nhìn, thấy Ngọc Hương ôm Từ Liễu vào buồng trong, vội tiến đến trước người Từ Liên Ba, nhón chân hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Từ Liên Ba.
Đến lúc ăn cơm trưa, vấn đề lại tới.
Từ Hoa ngồi bên cạnh mẫu thân, Chu Bích đút nàng ăn cơm.
Từ Hoa vừa ăn vừa làm nũng, chốc thì chê cháo nóng, lát thì bảo bánh bao quá lớn, lúc lại nói mẫu thân đút quá nhanh, Từ Liên Ba ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn bé con ăn cơm mà ngứa tay, hận không thể một tát quất qua, đánh cho bay mất cái vẻ yếu ớt đột nhiên sinh ra của bé.
Nhưng nghĩ đến hứa hẹn của mình với Chu Bích, cuối cùng hắn cũng nhịn được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook