Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
-
Quyển 5 - Chương 145: Bước một bước, không lối quay về
Nghe được báo cáo của Triệu Tráng, Triệu Trinh trầm mặc hồi lâu. Hôm nay Quân quyền đã vững vàng trong tay hắn, cho dù Tổng đốc Tây Bắc - Khâu Chí Viễn có nắm được thực quyền ở nơi ấy, mà không có quân đội thì có thể làm gì?
Lâm Hiếu Từ quả thực chính là người mơ nói mộng.
Triệu Trinh chậm rãi nói: "Để phòng ngộ nhỡ, lệnh cho Tôn Gia Nghị chỉ huy Tân Quân tiến vào Tây Bắc."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Đưa thiếp, mời Lâm Thừa tướng qua phủ trò chuyện."
Triệu Tráng đi ra ngoài.
Triệu Trinh đứng một mình trong thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, chỉ là nhiệt độ quá thấp, băng tuyết đều không tan được, bị gã sai vặt quét thành từng đống dưới gốc cây ngoài thư phòng, nhìn thật bẩn thỉu.
Triệu Trinh thở dài, tuyết đã từng trắng nõn trong suốt, sao hôm nay lại biến thành hình dạng đó?
Hắn không muốn nắm toàn quyền, cũng không nguyện ý để người khác toàn quyền.
Sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ lớn lên, trước khi Hoàng đế lớn lên, hắn muốn dần dần hoàn chỉnh hệ thống Nội Các, Hoàng đế sẽ được Nội các giúp đỡ xử lý chính vụ, nói như vậy, là có thể xây dựng thể chế chính trị ổn định không do Hoàng đế độc quyền, cũng không do một vị đại thần nào chuyên quyền.
Chỉ có làm như vậy, triều Đại Kim mới có thể mãi mãi trường tồn, mà con cháu của Triệu Trinh hắn, mới có thể nhờ vậy mà được bảo toàn. (LPH *giơ ngón cái*)
Ý nghĩ này, chẳng những trước kia hắn đã từng nói với Lâm Hiếu Từ, ngay cả ông ngoại cũng đã nói qua. Mặc dù ông ngoại không hiểu, có chút chán nản, nhưng vẫn đồng ý, không ngờ cuối cùng trở mặt lại là Lâm Hiếu Từ thành thật trầm tĩnh.
Triệu Trinh cũng nghĩ lại về mình.
Lúc xế chiều, Lâm Hiếu Từ mang theo một đám tùy tùng tới phủ Nam An vương.
Triệu Trinh vẫn ở bên trong thư phòng chờ hắn.
Triệu Tráng cùng Tần Đình Vân, Lương Đào Đào canh giữ ngoài thư phòng, cấm tất cả những người không có nhiệm vụ đến gần.
Hai canh giờ sau, rốt cuộc Lâm Hiếu Từ cũng đi ra, mí mắt đỏ lên, khóe mắt vẫn còn đọng nước.
Triệu Trinh dằn cơn nóng giận nói chuyện cùng Lâm Hiếu Từ một phen, dưới khóc lóc nức nở của Lâm Hiếu Từ, đồng ý cho Lâm Hiếu Từ thêm một cơ hội.
Nhưng làm một võ tướng nam chinh bắc chiến nhiều năm qua, một chút chuẩn bị nên có hắn cũng không để thiếu đi phần nào.
Mùng tám tháng giêng, ngày nghỉ lễ của các quan ở kinh thành kết thúc, bắt đầu vào triều.
Triều đình xảy ra một chút biến hóa.
Điền Tử Kính tiến vào bộ Lễ, nhậm chức Viên Ngoại lang của bộ Lễ; Hồ Phi Đồng tiến vào bộ Lại, nhậm chức Lang trung của bộ Lại.
Mặc dù Cao lão Thừa tướng đã từ chức Thừa tướng, nhưng vẫn giữ vai trò Thái sư, được Thái hậu giữ lại, vẫn đảm nhiệm công việc quản lý các bộ của Nội Các.
Đối với tất cả mọi việc xảy ra trong triều, Chu Tử vẫn một mực không biết.
Xưa nay nàng chưa từng hỏi Triệu Trinh việc triều chính, chỉ là lúc sau khi biết nội tình chuyện Cao Liễn, nàng đã từng khuyên Triệu Trinh, phàm là việc gì cũng không cần quá tuyệt tình, nên để lại cho người khác một con đường, cũng chính là để lại cho mình một con đường.
Hôm nay Chu Tử đang bận dọn dẹp hành lý, Triệu Trinh nói với nàng khoảng mùng mười sẽ phải lên đường, mục đích chính là quê nhà Độc huyện ở phủ Uyển Châu của nàng.
Lúc báo xong thù chạy thoát khỏi Độc huyện, Chu Tử đã từng nói với mình là sẽ không trở về được nữa; bây giờ chỉ mấy ngày nữa sẽ trở về, tất nhiên cõi lòng đầy thẫn thờ, có chút vui mừng, lại có chút mờ mịt.
Hôm nay, sau khi báo cho Triệu Trinh, Chu Tử vào cung gặp Chu Bích.
Đến đêm, bởi vì Chu Thái hậu cùng Chu Vương phi có việc cần bàn, Ngọc Hương cùng nhũ nương liền mang tiểu hoàng đế đi ngủ trước.
Hai tỷ muội Chu Tử Chu Bích ngủ cùng nhau.
Hai tỷ muội nói đến quê quán, đều trầm mặc, không biết nên thế nào cho phải, không biết nên nói gì. Quê quán, đối với họ, là một tồn tại phức tạp.
Hồi lâu, Chu Bích mới nói: "Muội còn nhớ buổi tối mùa xuân có trăng sáng, hai chúng ta nắm tay đến nhà bà nội ở thôn Đông gọi cha về, khi đó trăng sáng thật sáng, chiếu sáng tỏ khắp nơi, ngay cả hoa đào nở rộ ven đường cũng có thể nhìn thấy rõ. Trước cửa nhà bà nội chúng ta có con đường dốc, giống như con đường bằng băng, không biết chạy thẳng đến nơi nào."
Chu Tử cũng nhớ đến tuổi thơ, rơi vào trầm tư.
"Còn nhớ bầu trời khi chạng vạng, đứng ở sườn dốc cao cao phía đông nhà bà nội nhìn về phía tây phía bắc, đều là núi non chồng chất mênh mênh mông mông, khi đó hai ta vẫn muốn lên ngọn núi đó một lần, xem một chút thế giới bên ngoài ngọn núi. . . . . ." Chu Bích nói tiếp.
Chu Tử nghiêng người sang, mắt to lóe sự mờ mịt, lẳng lặng nhìn nàng ấy: "Hôm nay, chúng ta đều đã nhìn thấy được ——"
"Nhưng rốt cuộc muội cũng không thể trở về!" Trên mặt Chu Bích chứa nụ cười thảm, "Tỷ, muội đã đi quá xa!"
"Phi!" Chu Tử quấn lấy chăn ngồi dậy, "Sao lại không trở về được? Chờ Sủi cáo nhỏ lớn lên, muội mặc sức mà trở về, hơn nữa còn là ngồi loan giá của Thái hậu mà trở về!"
Mắt to của nàng sáng trong suốt, càng nói càng hưng phấn: "Không phải người xưa đã từng nói, ‘giàu mà không về quê, như áo gấm đi đêm’, lúc trở về phải khoe khoang một phen, chọc tức chết những kẻ đã từng khi dễ chúng ta!"
Chu Bích biết tỷ tỷ ngây thơ, nàng cũng ngồi dậy, yêu thương nhìn tỷ tỷ, cười nói: "Được, muội đều nghe lời tỷ, đến lúc đó nhất định sẽ trở về khoe khoang một phen!"
"Ừ." Chu Tử dùng sức gật đầu một cái.
Mười tám năm sau, sau khi Thiên Hạo đế chấp chính, Chu Thái hậu mang theo Đại Thái giám Tiền Liễu Đức cùng nữ quan Ngọc Hương, dạo khắp thiên hạ, quả thật đã áo gấm về quê, trở lại cố hương đã xa rời hơn hai mươi năm.
Chỉ tiếc, người và vật đều đã không còn, dưới ánh mắt của Chu Thái hậu, Chu gia năm đó đã sớm tan thành mây khói, nơi ở cũ của Thái hậu cũng chỉ còn sót lại bức tường đổ nát.
Cố hương, đã sớm không còn là thôn trang nở rộ sắc hoa đào xinh đẹp dưới ánh trăng trong mộng của nàng nữa rồi.
Ngày mười tháng giêng hôm đó, Chu Tử không thể dựa theo kế hoạch mà lên đường rời kinh. Bởi vì ngày chín tháng giêng, Kim kinh xảy ra một chuyện lớn.
Lâm Thừa tướng Lâm Hiếu Từ, vì muốn bày tỏ nỗi lòng vô cùng hối hận của mình, ở quán rượu Hàn Yên lâu mới mở của Kim kinh, đặt tiệc mời Nam An vương Triệu Trinh, Thái sư Cao Hán Văn, Thượng thư bộ Hình - Tiêu Nam, Viên Ngoại lang bộ Lễ - Điền Tử Kính cùng Lang trung bộ Lại - Hồ Phi Đồng.
Triệu Trinh vốn muốn dẫn Triệu Tráng, Tần Đình Vân và Lương Đào Đào đi. Nhưng khi chuẩn bị xuất phát, Liễu Liên lại chạy tới, cả người là trang phục màu xanh của gã sai vặt, cười híp mắt đứng đó: "Vương Gia, cho thuộc hạ cùng đi tham gia náo nhiệt với!"
Triệu Trinh nhíu mày nhìn hắn.
Rốt cuộc hôm nay Liễu Liên cũng đã chịu cởi cái áo lông chồn đen ra, nhìn thuận mắt hơn nhiều. Hắn và Từ Liên Ba là người có Võ công cao nhất hầu hạ bên cạnh Triệu Trinh, Triệu Trinh không yên lòng về Chu Tử, luôn để hắn đi theo Chu Tử.
Thấy trên mặt Vương Gia lộ vẻ do dự, Liễu Liên cười nói: "Vương Gia, ngài yên tâm, vương phi cùng Ngân Linh như hình với bóng, lại không ra khỏi Tùng Đào Uyển, sẽ không có nguy hiểm!"
Triệu Trinh nghĩ đến ám vệ chung quanh Tùng Đào Uyển, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Liễu Liên nâng đôi tay ôm quyền chào một cái, thân thể cao gầy thoáng chốc liền tiến vào trong nhóm tùy tùng theo sau lưng Triệu Trinh.
Đến Hàn Yên lâu, Lâm Hiếu Từ nhanh chóng tiến lên tiếp đón, dẫn Triệu Trinh lên lầu hai. Trừ vệ binh, tùy tùng còn lại đều ở lại lầu một.
Đến trước cửa nhã gian, Triệu Trinh vừa muốn bước vào, đám người Tiêu Nam đã ra đón.
Liễu Liên đã mất tung tích, Triệu Tráng, Lương Đào Đào cùng Tần Đình Vân chờ đợi bên ngoài nhã gian.
Hàn Yên lâu cực kỳ hào hoa, tài nghệ của nhạc công đánh đàn cực kỳ cao siêu, nhóm người Triệu Trinh ở trong phòng nghe đàn, uống rượu, trò chuyện, cũng hài lòng.
Rượu còn uống chưa đủ, Lâm Hiếu Từ đứng lên nói: "Hôm nay tất cả bề tôi tài đức đều tới, Hiếu Từ hết sức vinh hạnh. Chúng ta đã thân thiết đến thế, cũng không nên nói chính sự, chỉ nói chuyện gió trăng, tiếp đây, xin Vương Gia cùng các vị đại nhân thưởng thức chút phong cách của dị quốc!"
Hắn vỗ tay một cái, màn che trước cửa sổ nhã gian chậm rãi kéo ra, hai đội mỹ nhân Tây Dương da trắng tóc vàng mắt xanh quần áo hở hang vừa nhảy vừa múa từ sau màn che bay ra.
Triệu Trinh không quá thích những thứ này, nhưng cũng sẽ không phá hư phong cảnh, cho nên chỉ đành dằn lòng mà xem. Nào ngờ đội hình mỹ nhân Tây Dương biến hóa, biến thành một vòng tròn, khuôn mặt hé ra nụ cười nhìn về phía mấy vị đại nhân trong nhã gian.
Đang lúc ấy, nụ cười trên mặt mỹ nhân đối diện Triệu Trinh cứng đờ, một ánh sáng trắng rút ra từ trong làn váy, đâm thẳng lên mặt Triệu Trinh.
Tựa như là cùng lúc đó, đám người đẹp Tây Dương đối diện Cao Hán Văn, Tiêu Nam cũng rút đao đâm về phía đám người Cao Hán Văn Tiêu Nam.
Triệu Trinh đã sớm có chuẩn bị, lạnh lùng cười một tiếng, thân thể bất động.
Vị nữ thích khách đánh úp về phía hắn vui vẻ trong lòng, trước mắt lại như chợt lóe ánh sáng màu đen, ả cảm thấy cổ như bị thứ gì nhẹ nhàng cắt qua, tê tê, không đau không nhột, nhưng thân thể ả ta lại nhanh chóng rơi rụng, hơn nữa còn trở nên lạnh lẽo.
Bốn vị thích khách khác cũng có tình huống giống hệt ả.
Trước khi rơi xuống đất, họ đã vĩnh viễn nhắm mắt lìa đời.
Chân của Liễu Liên vẫn treo trên đỉnh nhã gian, thân thể loe lóe, trên mặt tràn đầy nụ cười, trong tay trống không, giống như ánh sáng đen lạnh thấu xương vừa rồi cắt đứt cổ năm vị nữ thích khách đều không do hắn phát ra.
Tiếp đó, hắn nhảy xuống, nghiêng người, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống bên người Lâm Hiếu Từ đang ngây người như khúc gỗ, ngón tay thon dài nhấn lên cổ họng Lâm Hiếu Từ, trên mặt dịu dàng hé ra nụ cười rực rỡ: "Vương Gia, xử lý thế nào đây?"
Triệu Trinh mở trừng hai mắt.
Mắt hoa đào của Liễu Liên khẽ híp một cái, ngón tay nhẹ nhàng cử động, "Rắc rắc" một tiếng, cổ của Lâm Hiếu Từ giống như không chống đỡ nổi đầu của hắn, mềm mại rũ xuống, tạo thành một tư thế rất kỳ quái.
Trên nền nhà của nhã gian vứt sáu thi thể, Triệu Trinh đứng dậy, trên mặt ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt: "Các vị đã bị sợ hãi rồi, vì để an ủi các vị, xin dời chân đến Vọng Giang lâu, Bổn vương mở tiệc khoản đãi."
Ngày mười hai tháng giêng, trên đường cái vẫn bị đóng băng cứng rắn, đoàn người Triệu Trinh đã lên đường.
Vẫn là Triệu Tráng dò đường, Liễu Liên đánh xe, Chu Tử cùng Ngân Linh ngồi ở trong xe, Triệu Trinh cùng Tống Chương cưỡi ngựa đi phía trước.
Gần một tháng sau, vừa đi vừa ngắm cảnh, rốt cuộc đoàn người cũng tới Độc huyện.
Lúc này đã là thời tiết tháng hai.
Sau khi ở trọ lại khách điếm tốt nhất huyện, Chu Tử cùng Triệu Trinh cải trang thành đôi vợ chồng thương hành bình thường, đến nhà cũ của Chu Tử ở thành Tây.
Thời tiết tháng hai, trong không khí từ từ ấm lên còn mang theo hơi lạnh, nhưng ven đường đã không còn là cảnh sắc khô vàng trải dài của ngày đông, cỏ non xanh đã sớm mọc lên, lấm tấm điểm xuyến trên cỏ khô.
Trên đường đến thôn, thường có hoa đón xuân bò lên hàng rào, xòe ra cánh hoa màu vàng nhạt, nở rộ trong gió rét đầu xuân.
Lúc sắp vào thôn, Liễu Liên thấy đối diện có một đội xe ngựa đi tới, vội tận lực nép xe vào ven đường.
Đội xe ngựa đối diện rất nhanh đã đến gần, phía trước nhất là một nam tử còn trẻ cưỡi ngựa, hắn tùy ý nhìn lướt qua Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhất thời trợn to hai mắt, trong mắt mang theo vẻ khó tin, tiếp đến biến thành vui mừng.
Lâm Hiếu Từ quả thực chính là người mơ nói mộng.
Triệu Trinh chậm rãi nói: "Để phòng ngộ nhỡ, lệnh cho Tôn Gia Nghị chỉ huy Tân Quân tiến vào Tây Bắc."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Đưa thiếp, mời Lâm Thừa tướng qua phủ trò chuyện."
Triệu Tráng đi ra ngoài.
Triệu Trinh đứng một mình trong thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, chỉ là nhiệt độ quá thấp, băng tuyết đều không tan được, bị gã sai vặt quét thành từng đống dưới gốc cây ngoài thư phòng, nhìn thật bẩn thỉu.
Triệu Trinh thở dài, tuyết đã từng trắng nõn trong suốt, sao hôm nay lại biến thành hình dạng đó?
Hắn không muốn nắm toàn quyền, cũng không nguyện ý để người khác toàn quyền.
Sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ lớn lên, trước khi Hoàng đế lớn lên, hắn muốn dần dần hoàn chỉnh hệ thống Nội Các, Hoàng đế sẽ được Nội các giúp đỡ xử lý chính vụ, nói như vậy, là có thể xây dựng thể chế chính trị ổn định không do Hoàng đế độc quyền, cũng không do một vị đại thần nào chuyên quyền.
Chỉ có làm như vậy, triều Đại Kim mới có thể mãi mãi trường tồn, mà con cháu của Triệu Trinh hắn, mới có thể nhờ vậy mà được bảo toàn. (LPH *giơ ngón cái*)
Ý nghĩ này, chẳng những trước kia hắn đã từng nói với Lâm Hiếu Từ, ngay cả ông ngoại cũng đã nói qua. Mặc dù ông ngoại không hiểu, có chút chán nản, nhưng vẫn đồng ý, không ngờ cuối cùng trở mặt lại là Lâm Hiếu Từ thành thật trầm tĩnh.
Triệu Trinh cũng nghĩ lại về mình.
Lúc xế chiều, Lâm Hiếu Từ mang theo một đám tùy tùng tới phủ Nam An vương.
Triệu Trinh vẫn ở bên trong thư phòng chờ hắn.
Triệu Tráng cùng Tần Đình Vân, Lương Đào Đào canh giữ ngoài thư phòng, cấm tất cả những người không có nhiệm vụ đến gần.
Hai canh giờ sau, rốt cuộc Lâm Hiếu Từ cũng đi ra, mí mắt đỏ lên, khóe mắt vẫn còn đọng nước.
Triệu Trinh dằn cơn nóng giận nói chuyện cùng Lâm Hiếu Từ một phen, dưới khóc lóc nức nở của Lâm Hiếu Từ, đồng ý cho Lâm Hiếu Từ thêm một cơ hội.
Nhưng làm một võ tướng nam chinh bắc chiến nhiều năm qua, một chút chuẩn bị nên có hắn cũng không để thiếu đi phần nào.
Mùng tám tháng giêng, ngày nghỉ lễ của các quan ở kinh thành kết thúc, bắt đầu vào triều.
Triều đình xảy ra một chút biến hóa.
Điền Tử Kính tiến vào bộ Lễ, nhậm chức Viên Ngoại lang của bộ Lễ; Hồ Phi Đồng tiến vào bộ Lại, nhậm chức Lang trung của bộ Lại.
Mặc dù Cao lão Thừa tướng đã từ chức Thừa tướng, nhưng vẫn giữ vai trò Thái sư, được Thái hậu giữ lại, vẫn đảm nhiệm công việc quản lý các bộ của Nội Các.
Đối với tất cả mọi việc xảy ra trong triều, Chu Tử vẫn một mực không biết.
Xưa nay nàng chưa từng hỏi Triệu Trinh việc triều chính, chỉ là lúc sau khi biết nội tình chuyện Cao Liễn, nàng đã từng khuyên Triệu Trinh, phàm là việc gì cũng không cần quá tuyệt tình, nên để lại cho người khác một con đường, cũng chính là để lại cho mình một con đường.
Hôm nay Chu Tử đang bận dọn dẹp hành lý, Triệu Trinh nói với nàng khoảng mùng mười sẽ phải lên đường, mục đích chính là quê nhà Độc huyện ở phủ Uyển Châu của nàng.
Lúc báo xong thù chạy thoát khỏi Độc huyện, Chu Tử đã từng nói với mình là sẽ không trở về được nữa; bây giờ chỉ mấy ngày nữa sẽ trở về, tất nhiên cõi lòng đầy thẫn thờ, có chút vui mừng, lại có chút mờ mịt.
Hôm nay, sau khi báo cho Triệu Trinh, Chu Tử vào cung gặp Chu Bích.
Đến đêm, bởi vì Chu Thái hậu cùng Chu Vương phi có việc cần bàn, Ngọc Hương cùng nhũ nương liền mang tiểu hoàng đế đi ngủ trước.
Hai tỷ muội Chu Tử Chu Bích ngủ cùng nhau.
Hai tỷ muội nói đến quê quán, đều trầm mặc, không biết nên thế nào cho phải, không biết nên nói gì. Quê quán, đối với họ, là một tồn tại phức tạp.
Hồi lâu, Chu Bích mới nói: "Muội còn nhớ buổi tối mùa xuân có trăng sáng, hai chúng ta nắm tay đến nhà bà nội ở thôn Đông gọi cha về, khi đó trăng sáng thật sáng, chiếu sáng tỏ khắp nơi, ngay cả hoa đào nở rộ ven đường cũng có thể nhìn thấy rõ. Trước cửa nhà bà nội chúng ta có con đường dốc, giống như con đường bằng băng, không biết chạy thẳng đến nơi nào."
Chu Tử cũng nhớ đến tuổi thơ, rơi vào trầm tư.
"Còn nhớ bầu trời khi chạng vạng, đứng ở sườn dốc cao cao phía đông nhà bà nội nhìn về phía tây phía bắc, đều là núi non chồng chất mênh mênh mông mông, khi đó hai ta vẫn muốn lên ngọn núi đó một lần, xem một chút thế giới bên ngoài ngọn núi. . . . . ." Chu Bích nói tiếp.
Chu Tử nghiêng người sang, mắt to lóe sự mờ mịt, lẳng lặng nhìn nàng ấy: "Hôm nay, chúng ta đều đã nhìn thấy được ——"
"Nhưng rốt cuộc muội cũng không thể trở về!" Trên mặt Chu Bích chứa nụ cười thảm, "Tỷ, muội đã đi quá xa!"
"Phi!" Chu Tử quấn lấy chăn ngồi dậy, "Sao lại không trở về được? Chờ Sủi cáo nhỏ lớn lên, muội mặc sức mà trở về, hơn nữa còn là ngồi loan giá của Thái hậu mà trở về!"
Mắt to của nàng sáng trong suốt, càng nói càng hưng phấn: "Không phải người xưa đã từng nói, ‘giàu mà không về quê, như áo gấm đi đêm’, lúc trở về phải khoe khoang một phen, chọc tức chết những kẻ đã từng khi dễ chúng ta!"
Chu Bích biết tỷ tỷ ngây thơ, nàng cũng ngồi dậy, yêu thương nhìn tỷ tỷ, cười nói: "Được, muội đều nghe lời tỷ, đến lúc đó nhất định sẽ trở về khoe khoang một phen!"
"Ừ." Chu Tử dùng sức gật đầu một cái.
Mười tám năm sau, sau khi Thiên Hạo đế chấp chính, Chu Thái hậu mang theo Đại Thái giám Tiền Liễu Đức cùng nữ quan Ngọc Hương, dạo khắp thiên hạ, quả thật đã áo gấm về quê, trở lại cố hương đã xa rời hơn hai mươi năm.
Chỉ tiếc, người và vật đều đã không còn, dưới ánh mắt của Chu Thái hậu, Chu gia năm đó đã sớm tan thành mây khói, nơi ở cũ của Thái hậu cũng chỉ còn sót lại bức tường đổ nát.
Cố hương, đã sớm không còn là thôn trang nở rộ sắc hoa đào xinh đẹp dưới ánh trăng trong mộng của nàng nữa rồi.
Ngày mười tháng giêng hôm đó, Chu Tử không thể dựa theo kế hoạch mà lên đường rời kinh. Bởi vì ngày chín tháng giêng, Kim kinh xảy ra một chuyện lớn.
Lâm Thừa tướng Lâm Hiếu Từ, vì muốn bày tỏ nỗi lòng vô cùng hối hận của mình, ở quán rượu Hàn Yên lâu mới mở của Kim kinh, đặt tiệc mời Nam An vương Triệu Trinh, Thái sư Cao Hán Văn, Thượng thư bộ Hình - Tiêu Nam, Viên Ngoại lang bộ Lễ - Điền Tử Kính cùng Lang trung bộ Lại - Hồ Phi Đồng.
Triệu Trinh vốn muốn dẫn Triệu Tráng, Tần Đình Vân và Lương Đào Đào đi. Nhưng khi chuẩn bị xuất phát, Liễu Liên lại chạy tới, cả người là trang phục màu xanh của gã sai vặt, cười híp mắt đứng đó: "Vương Gia, cho thuộc hạ cùng đi tham gia náo nhiệt với!"
Triệu Trinh nhíu mày nhìn hắn.
Rốt cuộc hôm nay Liễu Liên cũng đã chịu cởi cái áo lông chồn đen ra, nhìn thuận mắt hơn nhiều. Hắn và Từ Liên Ba là người có Võ công cao nhất hầu hạ bên cạnh Triệu Trinh, Triệu Trinh không yên lòng về Chu Tử, luôn để hắn đi theo Chu Tử.
Thấy trên mặt Vương Gia lộ vẻ do dự, Liễu Liên cười nói: "Vương Gia, ngài yên tâm, vương phi cùng Ngân Linh như hình với bóng, lại không ra khỏi Tùng Đào Uyển, sẽ không có nguy hiểm!"
Triệu Trinh nghĩ đến ám vệ chung quanh Tùng Đào Uyển, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Liễu Liên nâng đôi tay ôm quyền chào một cái, thân thể cao gầy thoáng chốc liền tiến vào trong nhóm tùy tùng theo sau lưng Triệu Trinh.
Đến Hàn Yên lâu, Lâm Hiếu Từ nhanh chóng tiến lên tiếp đón, dẫn Triệu Trinh lên lầu hai. Trừ vệ binh, tùy tùng còn lại đều ở lại lầu một.
Đến trước cửa nhã gian, Triệu Trinh vừa muốn bước vào, đám người Tiêu Nam đã ra đón.
Liễu Liên đã mất tung tích, Triệu Tráng, Lương Đào Đào cùng Tần Đình Vân chờ đợi bên ngoài nhã gian.
Hàn Yên lâu cực kỳ hào hoa, tài nghệ của nhạc công đánh đàn cực kỳ cao siêu, nhóm người Triệu Trinh ở trong phòng nghe đàn, uống rượu, trò chuyện, cũng hài lòng.
Rượu còn uống chưa đủ, Lâm Hiếu Từ đứng lên nói: "Hôm nay tất cả bề tôi tài đức đều tới, Hiếu Từ hết sức vinh hạnh. Chúng ta đã thân thiết đến thế, cũng không nên nói chính sự, chỉ nói chuyện gió trăng, tiếp đây, xin Vương Gia cùng các vị đại nhân thưởng thức chút phong cách của dị quốc!"
Hắn vỗ tay một cái, màn che trước cửa sổ nhã gian chậm rãi kéo ra, hai đội mỹ nhân Tây Dương da trắng tóc vàng mắt xanh quần áo hở hang vừa nhảy vừa múa từ sau màn che bay ra.
Triệu Trinh không quá thích những thứ này, nhưng cũng sẽ không phá hư phong cảnh, cho nên chỉ đành dằn lòng mà xem. Nào ngờ đội hình mỹ nhân Tây Dương biến hóa, biến thành một vòng tròn, khuôn mặt hé ra nụ cười nhìn về phía mấy vị đại nhân trong nhã gian.
Đang lúc ấy, nụ cười trên mặt mỹ nhân đối diện Triệu Trinh cứng đờ, một ánh sáng trắng rút ra từ trong làn váy, đâm thẳng lên mặt Triệu Trinh.
Tựa như là cùng lúc đó, đám người đẹp Tây Dương đối diện Cao Hán Văn, Tiêu Nam cũng rút đao đâm về phía đám người Cao Hán Văn Tiêu Nam.
Triệu Trinh đã sớm có chuẩn bị, lạnh lùng cười một tiếng, thân thể bất động.
Vị nữ thích khách đánh úp về phía hắn vui vẻ trong lòng, trước mắt lại như chợt lóe ánh sáng màu đen, ả cảm thấy cổ như bị thứ gì nhẹ nhàng cắt qua, tê tê, không đau không nhột, nhưng thân thể ả ta lại nhanh chóng rơi rụng, hơn nữa còn trở nên lạnh lẽo.
Bốn vị thích khách khác cũng có tình huống giống hệt ả.
Trước khi rơi xuống đất, họ đã vĩnh viễn nhắm mắt lìa đời.
Chân của Liễu Liên vẫn treo trên đỉnh nhã gian, thân thể loe lóe, trên mặt tràn đầy nụ cười, trong tay trống không, giống như ánh sáng đen lạnh thấu xương vừa rồi cắt đứt cổ năm vị nữ thích khách đều không do hắn phát ra.
Tiếp đó, hắn nhảy xuống, nghiêng người, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống bên người Lâm Hiếu Từ đang ngây người như khúc gỗ, ngón tay thon dài nhấn lên cổ họng Lâm Hiếu Từ, trên mặt dịu dàng hé ra nụ cười rực rỡ: "Vương Gia, xử lý thế nào đây?"
Triệu Trinh mở trừng hai mắt.
Mắt hoa đào của Liễu Liên khẽ híp một cái, ngón tay nhẹ nhàng cử động, "Rắc rắc" một tiếng, cổ của Lâm Hiếu Từ giống như không chống đỡ nổi đầu của hắn, mềm mại rũ xuống, tạo thành một tư thế rất kỳ quái.
Trên nền nhà của nhã gian vứt sáu thi thể, Triệu Trinh đứng dậy, trên mặt ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt: "Các vị đã bị sợ hãi rồi, vì để an ủi các vị, xin dời chân đến Vọng Giang lâu, Bổn vương mở tiệc khoản đãi."
Ngày mười hai tháng giêng, trên đường cái vẫn bị đóng băng cứng rắn, đoàn người Triệu Trinh đã lên đường.
Vẫn là Triệu Tráng dò đường, Liễu Liên đánh xe, Chu Tử cùng Ngân Linh ngồi ở trong xe, Triệu Trinh cùng Tống Chương cưỡi ngựa đi phía trước.
Gần một tháng sau, vừa đi vừa ngắm cảnh, rốt cuộc đoàn người cũng tới Độc huyện.
Lúc này đã là thời tiết tháng hai.
Sau khi ở trọ lại khách điếm tốt nhất huyện, Chu Tử cùng Triệu Trinh cải trang thành đôi vợ chồng thương hành bình thường, đến nhà cũ của Chu Tử ở thành Tây.
Thời tiết tháng hai, trong không khí từ từ ấm lên còn mang theo hơi lạnh, nhưng ven đường đã không còn là cảnh sắc khô vàng trải dài của ngày đông, cỏ non xanh đã sớm mọc lên, lấm tấm điểm xuyến trên cỏ khô.
Trên đường đến thôn, thường có hoa đón xuân bò lên hàng rào, xòe ra cánh hoa màu vàng nhạt, nở rộ trong gió rét đầu xuân.
Lúc sắp vào thôn, Liễu Liên thấy đối diện có một đội xe ngựa đi tới, vội tận lực nép xe vào ven đường.
Đội xe ngựa đối diện rất nhanh đã đến gần, phía trước nhất là một nam tử còn trẻ cưỡi ngựa, hắn tùy ý nhìn lướt qua Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhất thời trợn to hai mắt, trong mắt mang theo vẻ khó tin, tiếp đến biến thành vui mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook