Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
-
Quyển 5 - Chương 140: Về Vương phủ, tập trung nhân khí
Không rõ lý do, mũi Từ Liên Ba lại có chút chua xót. Đây là một loại cảm giác lạ lẫm.
Từ Liên Ba là một cô nhi, từ thuở thiếu niên đã bắt đầu đi theo Nam An vương Triệu Trinh nam chinh bắc chiến, trên hai phương diện hóa trang và điều tra, hiếm ai qua được.
Nhiều năm như vậy, không ai có thể nhìn ra vết thương hắn nguyện ý che giấu, trừ khi người nọ thật sự quan tâm hắn.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục xoa bóp bả vai cho Chu Bích.
Một lát sau Chu Bích hỏi: "Tỷ phu nói để cho ngươi tự chọn, ngươi nguyện ý tráo đổi công việc cùng gã Liễu Liên đó sao?"
Hồi lâu, Từ Liên Ba mới nói: "Ta ở lại."
Giọng nói của hắn bình tĩnh.
Hắn biết rốt cuộc mình đã lựa chọn điều gì.
Từ nay về sau, hắn muốn ở lại chỗ này, cùng với Chu Bích, cùng với nữ hài tử còn chưa thể xem là nữ nhân - rõ ràng vẫn luôn cô độc lại cố tỏ vẻ kiên cường, cùng với nàng trải qua đoạn đời cô độc này.
Chu Bích không nghĩ hắn cứ thế mà dễ dàng đồng ý như vậy. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị nhiều cám dỗ, nhiều uy hiếp còn chưa nói ra!
Nàng biết lựa chọn của Từ Liên Ba có ý nghĩa thế nào đối với hắn, chính là hắn vĩnh viễn không thể quang minh chính đại ở cùng người trong lòng mình, chính là thân phận của hắn sẽ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chính là hắn vĩnh viễn không thể có hôn nhân chân chính và con trẻ. . . . . .
Chu Bích không nói ra bất kỳ cam kết gì, cam kết không phải để nói ra, nàng chỉ muốn thực hiện, chứng minh cho chính mình thấy.
Ngày hôm đó, người vui vẻ không chỉ có Chu Thái hậu, còn có các vị chủ nhân Lâm gia mới đổi tấm biển "phủ Lâm Thượng thư" ngoài cửa lớn thành "phủ Lâm Thừa Tướng" cùng nhóm bạn bè thân thuộc sắp ‘cả họ được nhờ’.
Từ giây phút Lâm Hiếu Từ trở thành Tể Tướng mới của Đại Kim, những ‘hậu viện’ trong Lâm phủ ở thành Đông, đã đợi đầy người.
Trong chánh viện của ‘hậu trạch’ ở Lâm phủ, chánh thê Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ mang theo hai tiểu thiếp Hồng Di nương cùng Trương di nương của trượng phu, đang hầu hạ bà bà Lâm lão phu nhân cùng cô cô nhỏ Lâm Mộ Từ dùng cơm tối.
Lâm lão phu nhân cùng Lâm nhị tiểu thư mới vừa vào kinh.
Vừa vào Lâm phủ ở kinh thành, Lâm lão phu nhân liền lấy uy đoạt thế, buộc Liền phu nhân mang theo con cái đến Thiên viện ở, mình mang theo nữ nhi Lâm Mộ Từ tiến vào chánh viện mà ban đầu Lâm Hiếu Từ và Liền phu nhân ở.
Mới vừa chuyển tới nhà xong, bọn họ nhận được tin vui Lâm Hiếu Từ trở thành Tể Tướng, mặc dù trong lòng hai mẹ con mừng rỡ, trên mặt vẫn không biến sắc, chỉ càng thêm hà khắc với thê tử Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ.
Thuở nhỏ Lâm Hiếu Từ sớm mất cha, cảnh nhà sa sút, mẫu thân Lâm lão phu nhân cùng hắn và muội muội Lâm Mộ Từ trải qua cuộc sống khó khăn, tình cảm giữa mẹ con - huynh muội rất sâu. Sau đó, Lâm Hiếu Từ thi đậu Tiến sĩ, đầu quân cho Nam An vương, thành thân tín của Nam An vương, lúc này Lâm gia mới bắt đầu thịnh vượng.
Đối với thê tử Liền thị của Lâm Hiếu Từ, Lâm lão phu nhân cùng Lâm Mộ Từ đều rất không thích, chỉ là Lâm lão phu nhân biểu hiện rõ ràng còn Lâm Mộ Từ kín đáo che giấu mà thôi!
Lâm Hiếu Từ vô cùng hiếu thuận, tình cảm của hắn và Liền thị rất tốt, vốn không nguyện ý cưới thiếp, hai di nương Hồng thị cùng Trương thị bên cạnh đều do mẫu thân Lâm lão phu nhân ép ban cho hắn, nể mặt mũi mẫu thân, hắn luôn rất khách khí với các nàng.
Rốt cuộc Lâm lão phu nhân cũng dùng xong cơm tối, lão nhân gia bà ta đứng dậy, lại nghiêm mặt nói với nàng dâu Liên thị đã hầu hạ nửa ngày: "Ngươi và Hồng thị, Trương thị dùng cơm tối ở đây đi!"
Lâm Mộ Từ mang ý cười nhàn nhạt trên mặt, không kéo mẫu thân đi, mà đứng nơi đó, chờ chị dâu ngồi xuống ăn canh cặn thịt thừa của nàng ta và mẫu thân. Ý tưởng của nàng ta rất đơn giản: Liên thị ngươi là người ngoài, ngươi hưởng phúc của Lâm gia ta, thì phải chịu nhục mạ của Lâm gia ta!
Liên thị biết trượng phu ‘thuần hiếu’, sợ gây chuyện khiến trượng phu mất hứng, nhịn nhục nghiêng người ngồi xuống, vội vã dùng vài hớp.
Hồng thị cùng Trương thị nhìn sắc mặt Liền phu nhân tái nhợt, trong lòng mừng thầm, ngồi xuống cùng ăn.
Ban đêm, Hồng thị và Trương thị cùng đến phòng nhị tiểu thư ở chánh viện.
Nghe Trương thị Hồng thị nói lời trung thành thô tục buồn nôn, Lâm Mộ Từ cười nhạt một tiếng, lười biếng dặn dò nha hoàn Thu Tâm: "Thay ta thưởng cho hai vị di nương!"
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, ngay trước mặt Lâm Hiếu Từ đến thỉnh an, Lâm lão phu nhân mắng to Liền phu nhân, nói nàng đố kỵ, bắt buộc sau này nàng phải ở Phật Đường niệm kinh, giải đi ghen tức trong người.
Từ đó về sau, người thay mặt phủ Lâm Thừa Tướng đãi khách và giao tiếp không còn là thê tử Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ nữa, mà biến thành Lâm Mộ Từ muội muội của Lâm Hiếu Từ —— nàng là đại diện toàn quyền của Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân lớn tuổi lại có bệnh, Lâm phủ liền do cô con gái duy nhất này trông coi thay.
Đối với những chuyện kỳ lạ như chuyện ở phủ Lâm Thừa Tướng, người khác nhìn nghe rồi chỉ cười mà thôi, chỉ có một người rất khó chịu, gọi Lâm Hiếu Từ đến mắng một trận.
Người này chính là chủ tử của Lâm Hiếu Từ - Nam An vương Triệu Trinh.
Mấy ngày nay Triệu Trinh đang không thoải mái!
Lúc Chu Tử mới từ trong cung trở về, mặc dù trên mặt Triệu Trinh không lộ vẻ gì, thực tế vô cùng vui vẻ. Hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên vấn vương vô hạn. Trước là cùng nhau tắm uyên ương, sau đó lại cùng trèo lên giường, sau vài lần gió xuân, mới ôm nhau mà ngủ.
Vấn đề là ở ngày hôm sau.
Trên danh nghĩa là giám quốc đại nhân, thỉnh thoảng Triệu Trinh vẫn phải vào triều, cho nên mặc dù lòng tràn đầy không vui, hắn vẫn phải dứt khoát kiên quyết rời khỏi lão bà mềm nhũn ấm nóng đang làm tổ trong chăn, mang theo vệ sĩ Tần Đình Vân cùng Lương Đào Đào mới được chọn lựa từ cấm quân, mặc triều phục vào triều.
Chu Tử ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường.
Nàng mang theo Ngân Linh và Thanh Châu đi một vòng tản bộ ở Tùng Đào Uyển.
Trong Tùng Đào Uyển trồng rất nhiều cây tùng, trong khoảng thời gian vợ chồng Triệu Trinh rời đi, Tùng Đào Uyển không có bóng người, thân cây tùng lại cứ càng thêm tươi tốt. Hôm nay đã là mùa đông, Tùng Đào Uyển không có màu sắc khác, chỉ có rừng tùng xanh biếc ùn ùn trải khắp, gió Bắc thổi qua, Chu Tử dường như nghe được từng trận tiếng thông reo. Đáng tiếc, Chu Tử không phải văn nhân mặc khách, ngâm không ra những lời danh ngôn "Núi Nam Sơn cao ngất, tùng bách thấp thoáng xa" (Phù phong ca – tác giả Lưu Côn) "Sừng sững thông trên núi, ào ào gió dưới hang." (Tặng em họ - Lưu Trinh) "Băng đá lưu sức mạnh, tuyết giữ tấm lòng trong" (Vịnh hàn tùng –Phạm Vân) như vậy, lòng nàng chỉ sợ ma sợ tối, cảm thấy Tùng Đào Uyển này quá nhiều cây, quá âm u, tăm tối sợ là sẽ ồn ào gọi quỷ. Chu Tử biết Triệu Trinh nhất định sẽ không tin những thứ ma quỷ thần tiên siêu nhiên, cũng không dám nói với hắn, bèn tự mình nghĩ biện pháp, lấy cớ người trong vương phủ vốn không nhiều lắm, đám người Liễu Liên, Tống Chương cùng vợ chồng mình vào kinh, cần gì phải ở xa như vậy! Cho nên, nàng lệnh cho Liễu Liên, Tống Chương cùng vợ chồng Ngân Linh Triệu Tráng đều chuyển vào ngoại viện Tùng Đào Uyển mà ở.
Có thêm vài nha hoàn - sai vặt đi qua đi lại, rốt cuộc trong Tùng Đào Uyển tràn đầy nhân khí, cho dù Triệu Trinh không ở Tùng Đào Uyển, Chu Tử cũng không sợ.
Đối với mệnh lệnh của vương phi, Triệu Tráng thật rất vui mừng, có lời này, Ngân Linh cũng không cần sáng sớm đêm khuya cực khổ chạy tới chạy lui.
Tống Chương cũng thật vui mừng, mặc dù hắn được thân tín Tôn Gia Nghị của Nam An vương đề cử, nhưng dù sao thời gian đi theo Nam An vương còn ít, không quá được tin tưởng, được sắp xếp vào ở trong một viện xa nhất ngoài vương phủ trong Kinh Thành, ngay cả gặp Chu Vương phi một lần cũng khó, trong lòng cũng lặng lẽ buồn bực.
Liễu Liên thì không sao cả, chỉ là Vương Gia vốn lệnh cho bản thân hắn phải ở bên cạnh bảo vệ vương phi, ở gần một chút cũng tốt, dễ bảo vệ vương phi hơn.
Đến buổi chiều, bọn Liễu Liên đã chuyển hết vào ngoại viện Tùng Đào Uyển.
Chu Tử cũng không có chuyện gì làm, nghĩ đã rất lâu không tự tay làm cơm cho Triệu Trinh, liền rửa tay xuống bếp, làm chút mì trước, sau đó băm thịt làm nhân sủi cảo, cùng Ngân Linh Thanh Châu gói sủi cảo.
Động tác của Chu Tử cực nhanh, Ngân Linh và Thanh Châu được rèn luyện đã lâu, cũng không thua kém, rất nhanh ba người đã gói xong bốn mâm sủi cảo lớn.
Sau khi Triệu Trinh tan triều trở về Tùng Đào Uyển, biết Chu Tử ở phòng bếp nhỏ làm sủi cảo cho mình, trong lòng rất vui vẻ, dạo bước đến phòng bếp nhỏ tìm Chu Tử.
Còn chưa tới phòng bếp nhỏ, Triệu Trinh đụng phải Triệu Tráng đứng nhìn ngó trước cửa lớn của viện chứa phòng bếp nhỏ, hắn trợn mắt nhìn Triệu Tráng một cái, dọa Triệu Tráng sợ đến mức khẽ run rẩy, đàng hoàng đi theo phía sau hắn.
Vào sân của phòng bếp nhỏ, Triệu Trinh lại thấy Tống Chương và Liễu Liên đánh cờ trong nhà ăn, nhất thời mắt lạnh như dao, từng nhát từng nhát trí mạng bay về phía hai người này.
Tống Chương cùng Liễu Liên không dễ kích động giống như Triệu Tráng, bọn họ căn bản không nhìn Vương Gia, không hề tiếp xúc với ánh mắt phóng dao của Vương Gia, cúi đầu đứng dậy hành lễ: "Vương phi lệnh cho bọn thần chuyển vào ngoại viện Diên Hi cư."
Triệu Trinh không thể làm gì Chu Tử trước mặt những thuộc hạ thân tín này, cho nên đành phải nuốt bất mãn tràn đầy trong lòng xuống, đứng dậy rời đi.
Triệu Tráng gấp rút đi theo. Hôm nay hắn không trực, không cần đi theo Vương Gia, nên đi theo Vương Gia là cấm quân được chọn lựa - Tần Đình Vân và Lương Đào Đào. Nhưng sắc mặt Vương Gia không tốt, tốt nhất hắn vẫn nên đi theo.
Trong nhà chính của ngoại viện Tùng Đào Uyển, bởi vì có một lò sưởi lớn trong tường, cho nên bị chọn thành nơi liên hoan tối nay. Lúc này bếp lò trong nhà chính hừng hực cháy sáng ngời, là cảnh tượng vui vẻ hoạt bát.
Triệu Trinh ngồi ở chủ tọa, bởi vì vương phi nói muốn mọi người không cần khách khí, Liễu Liên Tống Chương Triệu Tráng cũng đều cùng ngồi xuống, Chu Tử mang theo Ngân Linh và Thanh Châu bưng từng chén sủi cảo đã nấu xong ra ngoài.
Sủi cảo ăn thật ngon, lớp bột bao lấy nhân thịt, lớn nhỏ vừa đúng, quan trọng nhất là, đây là do Chu Tử tự tay gói, cho nên Triệu Trinh mở miệng cắn một miếng cảm thấy thật quá ngon.
Nhưng sau khi ăn nửa chén sủi cảo, Triệu Trinh ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Chương, Triệu Tráng và Liễu Liên đã nuốt trọn một chén sủi cảo, đang chuẩn bị ăn tiếp chén thứ hai!
Triệu Trinh đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ: Chu Tử không phải là siêu nhân, một đêm có thể gói bao nhiêu sủi cảo? Không phải sẽ bị những gã này nuốt hết sao?
Nghĩ tới đây, Triệu Trinh cũng không thèm nhìn nửa chén sủi cảo trước mặt mình, mà gọi Chu Tử: "Cho ta thêm một chén nữa!"
Tống Chương, Liễu Liên cùng Triệu Tráng liếc nửa chén sủi cảo còn chưa ăn xong trước mặt Vương Gia một cái, trong lòng khi dễ, dám giận cũng không dám nói, vì vậy hóa bi thương thành hành động, rất nhanh liền ăn xong chén sủi cảo thứ hai.
Lúc này Triệu Trinh cũng không thèm để ý phong độ thể diện Vương Gia gì nữa, cực nhanh nuốt nguyên từng cái sủi cảo giải quyết luôn nửa chén sủi cảo, dồn sức mà ăn, bụng no đến độ có chút khó chịu.
Đang lúc ấy, Chu Tử mang theo Đại lực sĩ Ngân Linh bưng một khay tiến vào. Ngân Linh bỏ khay trong tay lên bàn, Triệu Trinh trơ mắt nhìn sáu đĩa sủi cảo để phía trên, trong lòng bi thương khó tả.
Chu Tử vẫn vui phơi phới nói: "Mọi người cứ ăn thoải mái, hôm nay sủi cảo được gói rất nhiều!"
Triệu Trinh: ". . . . . ."
Triệu Tráng Tống Chương Liễu Liên: "Vương phi, chúng tôi ăn thêm một chén nữa!"
Ban đêm trở về nội uyển Tùng Đào Uyển, Triệu Trinh mặt không thay đổi bấm bụng uống trà Bát bảo Chu Tử đặc biệt chuẩn bị giúp hắn tiêu hóa, lặng lẽ nghe Chu Tử giải thích tại sao phải cho bọn người Triệu Tráng vào ở ngoại viện.
"Vương Gia, hôm nay thiếp đi lòng vòng trong Tùng Đào Uyển, phát hiện người ở quá ít, có chút âm u dày đặc, nên đã bảo bọn họ vào ở!"
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện trà Bát Bảo trong chung của Triệu Trinh đã uống gần hết, liền nhận lấy, lần nữa châm thêm nước đưa qua. Sau đó nói tiếp: "Vương phủ của chúng ta thật sự quá lớn, vốn đã ít người ở, chàng lại trồng nhiều cây như vậy, một trận gió, liền ‘xào xạt ——’ khắp rừng cây, thật dọa người! Buổi tối hôm nào đó chàng có việc không thể trở về, liền nói trước với thiếp một tiếng, thiếp vào cung ở với Chu Bích. . . . . ."
Triệu Trinh uống chung trà ngọt ngào ấm áp, trong lòng lại cực kỳ khổ sở, cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
Chu Tử tiếp tục lảm nhảm: "Sao môi Liễu Liên lại rách, chẳng lẽ bị tình nương của hắn cắn rách? Ha ha! Tống Chương đó nhìn thế nào cũng thấy thật trẻ tuổi, thì ra là đã ba mươi ba, ba mươi bốn, hôm nay nhìn lại, giống như chỉ mới hơn hai mươi, hơn nữa dáng vẻ cũng tuấn tú. . . . . ."
Ha? Triệu Trinh nghe ra được vấn đề.
Chu Tử không biết tâm sự của Triệu Trinh, vẫn tiếp tục nói: "Chúng ta có cần mở tiệc lớn mời khách một lần không, phát thiếp mời, mời bạn bè cùng nhóm nữ quyến của bọn họ vào phủ dự tiệc rượu, tập trung nhân khí, xua đi âm khí?"
Triệu Trinh như có điều suy nghĩ, không nói một lời.
Từ Liên Ba là một cô nhi, từ thuở thiếu niên đã bắt đầu đi theo Nam An vương Triệu Trinh nam chinh bắc chiến, trên hai phương diện hóa trang và điều tra, hiếm ai qua được.
Nhiều năm như vậy, không ai có thể nhìn ra vết thương hắn nguyện ý che giấu, trừ khi người nọ thật sự quan tâm hắn.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục xoa bóp bả vai cho Chu Bích.
Một lát sau Chu Bích hỏi: "Tỷ phu nói để cho ngươi tự chọn, ngươi nguyện ý tráo đổi công việc cùng gã Liễu Liên đó sao?"
Hồi lâu, Từ Liên Ba mới nói: "Ta ở lại."
Giọng nói của hắn bình tĩnh.
Hắn biết rốt cuộc mình đã lựa chọn điều gì.
Từ nay về sau, hắn muốn ở lại chỗ này, cùng với Chu Bích, cùng với nữ hài tử còn chưa thể xem là nữ nhân - rõ ràng vẫn luôn cô độc lại cố tỏ vẻ kiên cường, cùng với nàng trải qua đoạn đời cô độc này.
Chu Bích không nghĩ hắn cứ thế mà dễ dàng đồng ý như vậy. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị nhiều cám dỗ, nhiều uy hiếp còn chưa nói ra!
Nàng biết lựa chọn của Từ Liên Ba có ý nghĩa thế nào đối với hắn, chính là hắn vĩnh viễn không thể quang minh chính đại ở cùng người trong lòng mình, chính là thân phận của hắn sẽ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chính là hắn vĩnh viễn không thể có hôn nhân chân chính và con trẻ. . . . . .
Chu Bích không nói ra bất kỳ cam kết gì, cam kết không phải để nói ra, nàng chỉ muốn thực hiện, chứng minh cho chính mình thấy.
Ngày hôm đó, người vui vẻ không chỉ có Chu Thái hậu, còn có các vị chủ nhân Lâm gia mới đổi tấm biển "phủ Lâm Thượng thư" ngoài cửa lớn thành "phủ Lâm Thừa Tướng" cùng nhóm bạn bè thân thuộc sắp ‘cả họ được nhờ’.
Từ giây phút Lâm Hiếu Từ trở thành Tể Tướng mới của Đại Kim, những ‘hậu viện’ trong Lâm phủ ở thành Đông, đã đợi đầy người.
Trong chánh viện của ‘hậu trạch’ ở Lâm phủ, chánh thê Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ mang theo hai tiểu thiếp Hồng Di nương cùng Trương di nương của trượng phu, đang hầu hạ bà bà Lâm lão phu nhân cùng cô cô nhỏ Lâm Mộ Từ dùng cơm tối.
Lâm lão phu nhân cùng Lâm nhị tiểu thư mới vừa vào kinh.
Vừa vào Lâm phủ ở kinh thành, Lâm lão phu nhân liền lấy uy đoạt thế, buộc Liền phu nhân mang theo con cái đến Thiên viện ở, mình mang theo nữ nhi Lâm Mộ Từ tiến vào chánh viện mà ban đầu Lâm Hiếu Từ và Liền phu nhân ở.
Mới vừa chuyển tới nhà xong, bọn họ nhận được tin vui Lâm Hiếu Từ trở thành Tể Tướng, mặc dù trong lòng hai mẹ con mừng rỡ, trên mặt vẫn không biến sắc, chỉ càng thêm hà khắc với thê tử Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ.
Thuở nhỏ Lâm Hiếu Từ sớm mất cha, cảnh nhà sa sút, mẫu thân Lâm lão phu nhân cùng hắn và muội muội Lâm Mộ Từ trải qua cuộc sống khó khăn, tình cảm giữa mẹ con - huynh muội rất sâu. Sau đó, Lâm Hiếu Từ thi đậu Tiến sĩ, đầu quân cho Nam An vương, thành thân tín của Nam An vương, lúc này Lâm gia mới bắt đầu thịnh vượng.
Đối với thê tử Liền thị của Lâm Hiếu Từ, Lâm lão phu nhân cùng Lâm Mộ Từ đều rất không thích, chỉ là Lâm lão phu nhân biểu hiện rõ ràng còn Lâm Mộ Từ kín đáo che giấu mà thôi!
Lâm Hiếu Từ vô cùng hiếu thuận, tình cảm của hắn và Liền thị rất tốt, vốn không nguyện ý cưới thiếp, hai di nương Hồng thị cùng Trương thị bên cạnh đều do mẫu thân Lâm lão phu nhân ép ban cho hắn, nể mặt mũi mẫu thân, hắn luôn rất khách khí với các nàng.
Rốt cuộc Lâm lão phu nhân cũng dùng xong cơm tối, lão nhân gia bà ta đứng dậy, lại nghiêm mặt nói với nàng dâu Liên thị đã hầu hạ nửa ngày: "Ngươi và Hồng thị, Trương thị dùng cơm tối ở đây đi!"
Lâm Mộ Từ mang ý cười nhàn nhạt trên mặt, không kéo mẫu thân đi, mà đứng nơi đó, chờ chị dâu ngồi xuống ăn canh cặn thịt thừa của nàng ta và mẫu thân. Ý tưởng của nàng ta rất đơn giản: Liên thị ngươi là người ngoài, ngươi hưởng phúc của Lâm gia ta, thì phải chịu nhục mạ của Lâm gia ta!
Liên thị biết trượng phu ‘thuần hiếu’, sợ gây chuyện khiến trượng phu mất hứng, nhịn nhục nghiêng người ngồi xuống, vội vã dùng vài hớp.
Hồng thị cùng Trương thị nhìn sắc mặt Liền phu nhân tái nhợt, trong lòng mừng thầm, ngồi xuống cùng ăn.
Ban đêm, Hồng thị và Trương thị cùng đến phòng nhị tiểu thư ở chánh viện.
Nghe Trương thị Hồng thị nói lời trung thành thô tục buồn nôn, Lâm Mộ Từ cười nhạt một tiếng, lười biếng dặn dò nha hoàn Thu Tâm: "Thay ta thưởng cho hai vị di nương!"
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, ngay trước mặt Lâm Hiếu Từ đến thỉnh an, Lâm lão phu nhân mắng to Liền phu nhân, nói nàng đố kỵ, bắt buộc sau này nàng phải ở Phật Đường niệm kinh, giải đi ghen tức trong người.
Từ đó về sau, người thay mặt phủ Lâm Thừa Tướng đãi khách và giao tiếp không còn là thê tử Liền phu nhân của Lâm Hiếu Từ nữa, mà biến thành Lâm Mộ Từ muội muội của Lâm Hiếu Từ —— nàng là đại diện toàn quyền của Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân lớn tuổi lại có bệnh, Lâm phủ liền do cô con gái duy nhất này trông coi thay.
Đối với những chuyện kỳ lạ như chuyện ở phủ Lâm Thừa Tướng, người khác nhìn nghe rồi chỉ cười mà thôi, chỉ có một người rất khó chịu, gọi Lâm Hiếu Từ đến mắng một trận.
Người này chính là chủ tử của Lâm Hiếu Từ - Nam An vương Triệu Trinh.
Mấy ngày nay Triệu Trinh đang không thoải mái!
Lúc Chu Tử mới từ trong cung trở về, mặc dù trên mặt Triệu Trinh không lộ vẻ gì, thực tế vô cùng vui vẻ. Hai người tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên vấn vương vô hạn. Trước là cùng nhau tắm uyên ương, sau đó lại cùng trèo lên giường, sau vài lần gió xuân, mới ôm nhau mà ngủ.
Vấn đề là ở ngày hôm sau.
Trên danh nghĩa là giám quốc đại nhân, thỉnh thoảng Triệu Trinh vẫn phải vào triều, cho nên mặc dù lòng tràn đầy không vui, hắn vẫn phải dứt khoát kiên quyết rời khỏi lão bà mềm nhũn ấm nóng đang làm tổ trong chăn, mang theo vệ sĩ Tần Đình Vân cùng Lương Đào Đào mới được chọn lựa từ cấm quân, mặc triều phục vào triều.
Chu Tử ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường.
Nàng mang theo Ngân Linh và Thanh Châu đi một vòng tản bộ ở Tùng Đào Uyển.
Trong Tùng Đào Uyển trồng rất nhiều cây tùng, trong khoảng thời gian vợ chồng Triệu Trinh rời đi, Tùng Đào Uyển không có bóng người, thân cây tùng lại cứ càng thêm tươi tốt. Hôm nay đã là mùa đông, Tùng Đào Uyển không có màu sắc khác, chỉ có rừng tùng xanh biếc ùn ùn trải khắp, gió Bắc thổi qua, Chu Tử dường như nghe được từng trận tiếng thông reo. Đáng tiếc, Chu Tử không phải văn nhân mặc khách, ngâm không ra những lời danh ngôn "Núi Nam Sơn cao ngất, tùng bách thấp thoáng xa" (Phù phong ca – tác giả Lưu Côn) "Sừng sững thông trên núi, ào ào gió dưới hang." (Tặng em họ - Lưu Trinh) "Băng đá lưu sức mạnh, tuyết giữ tấm lòng trong" (Vịnh hàn tùng –Phạm Vân) như vậy, lòng nàng chỉ sợ ma sợ tối, cảm thấy Tùng Đào Uyển này quá nhiều cây, quá âm u, tăm tối sợ là sẽ ồn ào gọi quỷ. Chu Tử biết Triệu Trinh nhất định sẽ không tin những thứ ma quỷ thần tiên siêu nhiên, cũng không dám nói với hắn, bèn tự mình nghĩ biện pháp, lấy cớ người trong vương phủ vốn không nhiều lắm, đám người Liễu Liên, Tống Chương cùng vợ chồng mình vào kinh, cần gì phải ở xa như vậy! Cho nên, nàng lệnh cho Liễu Liên, Tống Chương cùng vợ chồng Ngân Linh Triệu Tráng đều chuyển vào ngoại viện Tùng Đào Uyển mà ở.
Có thêm vài nha hoàn - sai vặt đi qua đi lại, rốt cuộc trong Tùng Đào Uyển tràn đầy nhân khí, cho dù Triệu Trinh không ở Tùng Đào Uyển, Chu Tử cũng không sợ.
Đối với mệnh lệnh của vương phi, Triệu Tráng thật rất vui mừng, có lời này, Ngân Linh cũng không cần sáng sớm đêm khuya cực khổ chạy tới chạy lui.
Tống Chương cũng thật vui mừng, mặc dù hắn được thân tín Tôn Gia Nghị của Nam An vương đề cử, nhưng dù sao thời gian đi theo Nam An vương còn ít, không quá được tin tưởng, được sắp xếp vào ở trong một viện xa nhất ngoài vương phủ trong Kinh Thành, ngay cả gặp Chu Vương phi một lần cũng khó, trong lòng cũng lặng lẽ buồn bực.
Liễu Liên thì không sao cả, chỉ là Vương Gia vốn lệnh cho bản thân hắn phải ở bên cạnh bảo vệ vương phi, ở gần một chút cũng tốt, dễ bảo vệ vương phi hơn.
Đến buổi chiều, bọn Liễu Liên đã chuyển hết vào ngoại viện Tùng Đào Uyển.
Chu Tử cũng không có chuyện gì làm, nghĩ đã rất lâu không tự tay làm cơm cho Triệu Trinh, liền rửa tay xuống bếp, làm chút mì trước, sau đó băm thịt làm nhân sủi cảo, cùng Ngân Linh Thanh Châu gói sủi cảo.
Động tác của Chu Tử cực nhanh, Ngân Linh và Thanh Châu được rèn luyện đã lâu, cũng không thua kém, rất nhanh ba người đã gói xong bốn mâm sủi cảo lớn.
Sau khi Triệu Trinh tan triều trở về Tùng Đào Uyển, biết Chu Tử ở phòng bếp nhỏ làm sủi cảo cho mình, trong lòng rất vui vẻ, dạo bước đến phòng bếp nhỏ tìm Chu Tử.
Còn chưa tới phòng bếp nhỏ, Triệu Trinh đụng phải Triệu Tráng đứng nhìn ngó trước cửa lớn của viện chứa phòng bếp nhỏ, hắn trợn mắt nhìn Triệu Tráng một cái, dọa Triệu Tráng sợ đến mức khẽ run rẩy, đàng hoàng đi theo phía sau hắn.
Vào sân của phòng bếp nhỏ, Triệu Trinh lại thấy Tống Chương và Liễu Liên đánh cờ trong nhà ăn, nhất thời mắt lạnh như dao, từng nhát từng nhát trí mạng bay về phía hai người này.
Tống Chương cùng Liễu Liên không dễ kích động giống như Triệu Tráng, bọn họ căn bản không nhìn Vương Gia, không hề tiếp xúc với ánh mắt phóng dao của Vương Gia, cúi đầu đứng dậy hành lễ: "Vương phi lệnh cho bọn thần chuyển vào ngoại viện Diên Hi cư."
Triệu Trinh không thể làm gì Chu Tử trước mặt những thuộc hạ thân tín này, cho nên đành phải nuốt bất mãn tràn đầy trong lòng xuống, đứng dậy rời đi.
Triệu Tráng gấp rút đi theo. Hôm nay hắn không trực, không cần đi theo Vương Gia, nên đi theo Vương Gia là cấm quân được chọn lựa - Tần Đình Vân và Lương Đào Đào. Nhưng sắc mặt Vương Gia không tốt, tốt nhất hắn vẫn nên đi theo.
Trong nhà chính của ngoại viện Tùng Đào Uyển, bởi vì có một lò sưởi lớn trong tường, cho nên bị chọn thành nơi liên hoan tối nay. Lúc này bếp lò trong nhà chính hừng hực cháy sáng ngời, là cảnh tượng vui vẻ hoạt bát.
Triệu Trinh ngồi ở chủ tọa, bởi vì vương phi nói muốn mọi người không cần khách khí, Liễu Liên Tống Chương Triệu Tráng cũng đều cùng ngồi xuống, Chu Tử mang theo Ngân Linh và Thanh Châu bưng từng chén sủi cảo đã nấu xong ra ngoài.
Sủi cảo ăn thật ngon, lớp bột bao lấy nhân thịt, lớn nhỏ vừa đúng, quan trọng nhất là, đây là do Chu Tử tự tay gói, cho nên Triệu Trinh mở miệng cắn một miếng cảm thấy thật quá ngon.
Nhưng sau khi ăn nửa chén sủi cảo, Triệu Trinh ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Chương, Triệu Tráng và Liễu Liên đã nuốt trọn một chén sủi cảo, đang chuẩn bị ăn tiếp chén thứ hai!
Triệu Trinh đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ: Chu Tử không phải là siêu nhân, một đêm có thể gói bao nhiêu sủi cảo? Không phải sẽ bị những gã này nuốt hết sao?
Nghĩ tới đây, Triệu Trinh cũng không thèm nhìn nửa chén sủi cảo trước mặt mình, mà gọi Chu Tử: "Cho ta thêm một chén nữa!"
Tống Chương, Liễu Liên cùng Triệu Tráng liếc nửa chén sủi cảo còn chưa ăn xong trước mặt Vương Gia một cái, trong lòng khi dễ, dám giận cũng không dám nói, vì vậy hóa bi thương thành hành động, rất nhanh liền ăn xong chén sủi cảo thứ hai.
Lúc này Triệu Trinh cũng không thèm để ý phong độ thể diện Vương Gia gì nữa, cực nhanh nuốt nguyên từng cái sủi cảo giải quyết luôn nửa chén sủi cảo, dồn sức mà ăn, bụng no đến độ có chút khó chịu.
Đang lúc ấy, Chu Tử mang theo Đại lực sĩ Ngân Linh bưng một khay tiến vào. Ngân Linh bỏ khay trong tay lên bàn, Triệu Trinh trơ mắt nhìn sáu đĩa sủi cảo để phía trên, trong lòng bi thương khó tả.
Chu Tử vẫn vui phơi phới nói: "Mọi người cứ ăn thoải mái, hôm nay sủi cảo được gói rất nhiều!"
Triệu Trinh: ". . . . . ."
Triệu Tráng Tống Chương Liễu Liên: "Vương phi, chúng tôi ăn thêm một chén nữa!"
Ban đêm trở về nội uyển Tùng Đào Uyển, Triệu Trinh mặt không thay đổi bấm bụng uống trà Bát bảo Chu Tử đặc biệt chuẩn bị giúp hắn tiêu hóa, lặng lẽ nghe Chu Tử giải thích tại sao phải cho bọn người Triệu Tráng vào ở ngoại viện.
"Vương Gia, hôm nay thiếp đi lòng vòng trong Tùng Đào Uyển, phát hiện người ở quá ít, có chút âm u dày đặc, nên đã bảo bọn họ vào ở!"
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện trà Bát Bảo trong chung của Triệu Trinh đã uống gần hết, liền nhận lấy, lần nữa châm thêm nước đưa qua. Sau đó nói tiếp: "Vương phủ của chúng ta thật sự quá lớn, vốn đã ít người ở, chàng lại trồng nhiều cây như vậy, một trận gió, liền ‘xào xạt ——’ khắp rừng cây, thật dọa người! Buổi tối hôm nào đó chàng có việc không thể trở về, liền nói trước với thiếp một tiếng, thiếp vào cung ở với Chu Bích. . . . . ."
Triệu Trinh uống chung trà ngọt ngào ấm áp, trong lòng lại cực kỳ khổ sở, cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
Chu Tử tiếp tục lảm nhảm: "Sao môi Liễu Liên lại rách, chẳng lẽ bị tình nương của hắn cắn rách? Ha ha! Tống Chương đó nhìn thế nào cũng thấy thật trẻ tuổi, thì ra là đã ba mươi ba, ba mươi bốn, hôm nay nhìn lại, giống như chỉ mới hơn hai mươi, hơn nữa dáng vẻ cũng tuấn tú. . . . . ."
Ha? Triệu Trinh nghe ra được vấn đề.
Chu Tử không biết tâm sự của Triệu Trinh, vẫn tiếp tục nói: "Chúng ta có cần mở tiệc lớn mời khách một lần không, phát thiếp mời, mời bạn bè cùng nhóm nữ quyến của bọn họ vào phủ dự tiệc rượu, tập trung nhân khí, xua đi âm khí?"
Triệu Trinh như có điều suy nghĩ, không nói một lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook