Nặc Tàng
Chương 1

Thiếu niên mười sáu tuổi, có gương mặt tinh tế yêu diễm, đôi mắt mê ly dần híp dần mở, đôi môi phấn nộn mở mở khép khép. Thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn thon thả dẻo dai, trên từng tấc da thịt trơn mịn căng chặt đó tản phát ra khí tức dụ người, làm người khác muốn tiếp cận khinh nhờn.

Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ miệng thiếu niên, kích thích không chỉ vào tai nam tử bên cạnh, mà còn vào tận thân tâm y.

Mục quang của Tả Kiếm Minh nhìn chăm chăm vào thiếu niên trên giường, hai quyền của y siết thật chặt, muốn dùng ý chí bức lui suy nghĩ càng lúc càng đê hèn càng lúc càng tà ác trong lòng.

Khi y cứu được thiếu niên này từ bờ sông, thiếu niên đã chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Thiếu niên lúc đó, một thân bạch y đã nhiễm đỏ, gương mặt tinh mỹ tái nhợt giống như người chết.

Bây giờ đã là ngày thứ mười, thiếu niên vẫn hôn mê, Tả Kiếm Minh dùng nội công tâm pháp của Phi Ngọc Đường chữa trị cho thiếu niên. Mười ngày rồi, chân khí của y cuồn cuộn không dứt truyền vào nội thể thiếu niên. Mỗi ngày, y đều tĩnh tức điều khí hai canh giờ mới có thể hồi phục như cũ.

Lúc này Tả Kiếm Minh nhìn thiếu niên, từng dấu hiệu biểu rõ, thiếu niên sắp tỉnh.

Tiếng rên rỉ không gián đoạn tuôn ra, hai mắt hẹp dài vẫn mê ly chưa có tiêu cự.

Thân thể vốn ăn mặc đơn bạc vì sự uốn éo của thiếu niên mà dần lộ ra làn da dụ người, Tả Kiếm Minh không khống chế được nuốt một ngụm nước miếng.

Y muốn chiếm hữu thiếu niên này, rất muốn, rất muốn. Y muốn thân cận da thịt với thiếu niên, muốn dung nhập thiếu niên vào thân thể mình.

Y đã sắp không thể khống chế nổi bản thân nữa, y biết, đợi khi thiếu niên này tỉnh lại, y sẽ không bao giờ còn cơ hội này nữa.

Hai mươi mốt tuổi, y lần đầu tiên biết tư vị động tình.

Tâm trí bị tình sắc yêu diễm dụ hoặc dữ dội, Tả Kiếm Minh sinh bình lần đầu tiên phản lại đạo đức và luân lý của một người hiệp nghĩa.

Y phục bị cởi bỏ từng lớp, ngón tay tiếp xúc đến tầng da như tơ lụa, đôi môi run run rẩy rẩy hôn lên cánh môi hơi lạnh đó.

Tiếng rên của thiếu niên toàn bộ rơi vào trong một cái miệng khác.

Không thể tiếp tục khống chế nhiệt độ trong lòng, tâm linh toàn bộ bị bộ vị hắc ám nhất trong tâm chiếm cứ.

“Ngô…”

Sàn đan bị méo mó, hai thân hình trên giường dây dưa, mồ hôi thấm ướt.

Chân mày thiếu niên vì đau đớn và thống khổ không thích ứng mà chau vào nhau, miệng phát ra những thanh âm vỡ vụn.

Hạ thân không ngừng trừu động trong thân thể thiếu niên, mang theo huyết dịch và bạch trọc tươi hồng. Y trước giờ chưa từng nếm qua tình ái, trong sự cuồng dã đã làm bị thương thiếu niên.

Trong cuồng dã, y cắn lên bờ vai bóng lưỡng ánh lên tia sáng như ngà voi, trên đó có khắc một chữ ‘Thẩm’.

Trong sự chi phối của thú tính, y đạt được thân thể mà phàm nhân không thể đạt được này.

Trong sự cuồng dã mập hợp, thoáng chốc đó, tầm nhìn mê ly của thiếu niên chạm vào mắt y, trong mắt là căm hận sâu khắc cốt.

Lập tức đôi mắt tràn đầy huyết khí đó đã khắc sâu vào trong lòng Tả Kiếm Minh, cũng đồng thời khắc sâu đau đớn vào lòng y.

Đêm đó, là một đêm mà cả đời này Tả Kiếm Minh khó thể mở miệng nhất, y nhân lúc người gặp nguy mà xâm phạm thiếu niên thần trí không rõ còn đau bệnh trên giường.

Từ đó những ngày tháng sau này, y ngày ngày đều chìm sâu vào trong thống khổ tự trách của luân lý và đạo nghĩa.

Mỗi khi y nhớ tới thống khổ trong mắt thiếu niên lúc đó, và màu huyết đỏ khiến người kinh tâm giữa hai bắp đùi vốn trắng nõn kia, y đều vô pháp tha thứ cho thú tính của mình khi ấy.

Thiếu niên là độc dược, khiến y vốn đơn thuần như tờ giấy trắng lại bị dụ hoặc mạnh mẽ như thế. Thú tính đêm đó là nỗi sợ mà y không thể khắc chế.

Hổ thẹn, xâm nhập thật sâu vào lòng.

Mà tự trách và hổ thẹn cả ngày cả đêm đó, đã lặng lẽ vô tức kéo dài tám năm.

Tám năm sau, thiếu niên đó chắc đã hai mươi bốn tuổi, mà y, đã hai mươi chín tuổi.

Trời thu gió mát, Tả Kiếm Minh đi trong rừng lá phong ở hậu sơn, mặc cho từng phiến lá phong đỏ rực rơi lên đầu, lên vai.

Nhìn màu đỏ này, y liền nhớ tới hai mắt huyết khí của thiếu niên.

Rõ ràng lúc đó thiếu niên xuy yếu như thế, xuy yếu đến thần trí không rõ, nhưng thoáng chốc đó, trong hai mắt của thiếu niên lại giăng đầy màu máu đỏ.

Tâm lại bị đâm đau đớn, Tả Kiếm Minh dừng lại thở dài một hơi.

Y đã hai mươi chín tuổi rồi, đã sắp bước vào tuổi nhi lập. Y không còn là người chịu *** sai khiến mà muốn ngừng cũng không được tám năm trước nữa.

Nhưng có vài thứ đã không thể thay đổi, y phạm sai lầm, phạm tội ác mà cả đời này cũng không thể được cứu chuộc.

Y thống hận sự yếu đuối của mình lúc đầu, chỉ vì y sợ nhìn thấy thiếu niên lộ ra ánh mắt thống hận và căm ghét với y. Cho nên y không xuất hiện nữa, y để thiếu niên đó lại một mình trong nơi ở tạm của mình, đặt y vật và ngân lượng bên cạnh thiếu niên, rồi mang theo sự sợ hãi đầy tâm và sự hổ thẹn không thôi suốt đêm chạy về Phi Ngọc Đường.

Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Tả Kiếm Minh liền càng thêm tự trách, y căn bản chính là một hỗn đàn không bằng cầm thú!

Xâm phạm người khác, lại hèn nhát bỏ chạy, hành vi như cầm thú này tại sao lúc đó y có thể làm ra?!

Nếu lúc đó y có thể thành thục một chút, y tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện heo chó không bằng này.

Y hiện tại, trong mắt người khác là ôn văn ưu nhã, quân tử có tu dưỡng có đạo lý, nhưng ai ngờ tới bộ dáng của y tám năm trước?

Nếu người trên giang hồ biết được chuyện y đã làm với một thiếu niên vô tội, thì còn ai xem y là quân tử nữa?

Y vì những điều này cảm thấy xấu hổ, sự giày vò về tâm lý này trong suốt tám năm qua đã giày vò lương tâm của y.

Người trên giang hồ đều nói y không gần nữ sắc, làm người chính trực liêm khiết. Nhưng bọn họ không biết, từ sau ngày đó của tám năm trước, y không còn tâm tư thưởng thức tư vị tình ái nữa.

Tả Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn mảnh hỏa hồng trước mắt, dương quang chói lóa đó làm mắt y rơi lệ. Y nghĩ, cả đời này y sẽ không cho bản thân mình vui vẻ.

…….

Giang hồ đệ nhất đại giáo, Huyền Thiên giáo, nhắc đến cái tên này trên giang hồ không ai không biết.

Một đại giáo như vậy, trên giang hồ tuyệt đối có năng lực ảnh hưởng tới toàn võ lâm.

Nếu nó là tà giáo, vậy trên giang hồ nhất định sẽ khởi lên gió tanh mưa máu. Nếu nó chính nghĩa một phương, vậy giang hồ sẽ có một tiền đồ tươi sáng.

Nhưng ai ai cũng biết, Huyền Thiên giáo phi chính phi tà, hoặc có lẽ nó vừa chính vừa tà, trên toàn giang hồ hầu như bảo trì lập trường trung lập.

Huyền Thiên giáo giáo chủ Thẩm Lam, hành sự theo ý mình, chỉ dựa vào sở thích cá nhân. Chuyện trên giang hồ, chỉ cần hắn không cảm thấy hứng thú, hoặc không có lợi ích xung đột với hắn, hắn đều lười để tâm. Hoặc nên nói, hắn đặt mình bên ngoài giang hồ.

Từng có rất nhiều người muốn chiếm hữu được vị trí nhất tịch trên giang hồ, tất cả đều muốn lấy lòng Huyền Thiên giáo để có được chỗ dựa mạnh mẽ, nhưng cuối cùng đều không có kết quả.

Dần dần, mọi người cũng không còn nỗ lực kéo Huyền Thiên giáo vào vòng lợi ích của mình nữa. Huyền Thiên giáo là trung lập, có thể nằm trong giang hồ, cũng có thể nằm ngoài giang hồ.

Tháng tư ngày hai mươi ba, võ lâm đại hội tổ chức một năm một lần tại Vân thành. Lần này người thắng trong võ lâm đại hội sẽ đạt được bảo vật tổ truyền của võ lâm minh chủ Thành Hựu Thiên__ Băng Hổ Phách.

Kỳ thật số người chân chính vì món bảo vật mà đến căn bản không có mấy ai, Thành Hựu Thiên nói Băng Hổ Phách đó là bảo vật tổ truyền, nhưng thật sự tin tưởng lại có mấy ai?

Ai lại xem một khối đá hổ phách băng lạnh quanh năm, bề ngoài khá xinh đẹp là bảo vật truyền gia? Nếu khối đá đó có thể làm cho người đeo nó tăng thêm công lực hay gì đó, thì còn có chút ý nghĩa.

Cho nên mọi người đều thầm biết rõ mà không nói, võ lâm đại hội chỉ là tỷ thí võ nghệ mà thôi, ai cũng muốn cho mọi người xem thành quả khổ luyện võ nghệ lâu dài của mình, ai cũng có chút lòng hư vinh.

Mà võ lâm minh chủ Thành Hựu Thiên cũng chẳng qua là bày hình thức mà thôi.

……

“Kiếm Minh, sao ngươi lại ngây ra rồi?”

“Là sư tỷ a, không có, ta vừa rồi chỉ nghỉ ngơi mà thôi.”

Liễu Dương tùy ý ngồi trước bàn, cầm ly trà lên uống.

“Ta nói ngươi a, bộ dáng ngươi trước mặt người khác luôn nho nhã tươi cười, sao khi ở sau lưng thì lại bắt đầu đau thương?”

“Sư tỷ, ngươi cũng biết mà.” Mục quang Tả Kiếm Minh mang theo mê mang, trên gương mặt chất phác là sự bi thương mà Liễu Dương quen thuộc vô cùng.

Than nhẹ một hơi: “Ngươi vẫn còn tự trách lúc đó sao, sư đệ.”

“Ngươi ngay cả hắn tên gì cũng không biết, chỉ biết trên vai hắn có khắc chữ ‘Thẩm’, hắn rốt cuộc họ gì tên gì ngươi không rõ. Hơn nữa hiện tại ngươi cũng không tìm được hắn, có lẽ cả đời này các ngươi cũng không còn gặp lại, ngươi cứ tiếp tục tự trách như vậy có ý nghĩa gì đâu?”

Tả Kiếm Minh cười khổ: “Chuyện đó sao có thể nói quên là quên? Dù sao chuyện đáng thẹn như thế… ta không nhớ cả đời, thì người đó cũng sẽ nhớ cả đời thôi.”

Liễu Dương có chút kích động, nàng không muốn nhìn thấy bộ dáng này của sư đệ nữa.

“Nhưng dù sao ngươi đã cứu hắn! Cho dù chuyện ngươi đã làm rất bỉ ổi, nhưng ngươi đã tự trách đủ lâu rồi, đã tám năm rồi! Cứ coi như là hắn báo đáp ơn cứu mạng của ngươi còn không được sao?”

Nhưng lời nói này của nàng lại khiến Tả Kiếm Minh nhăn mày: “Đừng nói nữa sư tỷ! Ngươi biết rõ ngươi càng nói như vậy thì ta càng cảm thấy bản thân bỉ ổi.”

“Giả như, ta nói là giả như, nếu ngươi có thể gặp lại hắn, nếu ngươi trả lại những gì đã thiếu hắn, vậy ngươi có được giải thoát hay không?”

“Chỉ cần ta có thể bồi thương cho hắn, ta sẽ được giải thoát.”

“Vậy được, Kiếm Minh, ta sẽ giúp ngươi tìm người đó, để ngươi không còn tiếp tục hổ thẹn nữa, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm người đó.”

Liễu Dương thật tâm đau lòng cho sư đệ này.

“Cảm ơn ngươi, sư tỷ.”

Tả Kiếm Minh nhìn vị sư tỷ từ lúc mình vào sư môn đã luôn ở bên cạnh mình, cảm thấy rất cảm kích. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của y và sư tỷ rất tốt. Khi còn nhỏ hai người còn cùng nhau tắm rửa, không biết xấu hổ.

Từ sau chuyện năm hai mươi mốt tuổi đó, y cả ngày không còn nở nụ cười, con người cũng thay đổi hẳn. Sau đó Liễu Dương nhận thấy y thực sự rất kỳ quái, thế là dưới sự bức hỏi liên tục cuối cùng y cũng nói ra sự tình.

Y còn nhớ rõ khi y nói cho sư tỷ nghe chuyện đã làm y thống khổ vạn phần, sư tỷ không có phản ứng trong suốt thời gian một nén hương, cả người giống như đã đông chết.

Liễu Dương khi tỉnh táo lại đã đá y ngã lăn xuống đất, sau đó đánh một bạt tai lên mặt y.

“Ngươi là đồ mặt người dạ thú! Ngươi không xứng làm sư đệ của ta!”

Một bạt tai rồi một bạt tai liên tiếp đánh lên mặt y, vô cùng đau đớn.

Nhớ rõ sau đó sư tỷ đánh y mấy chục bạt tai rồi thì không còn sức đánh y nữa, mà nằm sấp trên người y khóc lớn.

Cuối cùng nàng vẫn tha thứ cho y, còn thường xuyên nghĩ cách cho y được giải thoát.

Đối với sư tỷ, y cảm kích từ tận đáy lòng.

“Đúng rồi Kiếm Minh, võ lâm đại hội lần này sư thúc để chúng ta tham gia, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành đi tham gia võ lâm đại hội mười ngày sau.”

“Ân, tối nay ta sẽ thu xếp một chút, ngày mai chúng ta cùng đi cáo biệt sư thúc.”

Lúc này Liễu Dương lại bất ngờ đánh một chưởng vào ngực y.

Tả Kiếm Minh thoáng chốc né đi, nhẹ nhàng thoát được một chưởng xuất thủ cực nặng đó.

Liễu Dương lại tấn công, Tả Kiếm Minh xoay chuyển phi thân, hai người cứ như vậy so tài trong khách phòng.

Lát sau, Liễu Dương ngừng tay, Tả Kiếm Minh không chút thương tích đáp xuống.

“Không tồi, Lăng Không trảm của sư thúc ngươi luyện rất tốt.”

Tả Kiếm Minh cười cười: “Chỉ luyện đến tầng bảy mà thôi, so với sư thúc vẫn còn kém rất xa.”

Liễu Dương trưng ra vẻ mặt chịu không nổi: “Thôi đi, sư thúc là ai chứ? Là Đông Vô Ảnh mà trên giang hồ ai ai cũng biết, so khinh công, ai có thể vượt qua ông!”

Tả Kiếm Minh và Liễu Dương đều là người của Phi Ngọc Đường, Phi Ngọc Đường trên giang hồ tự cho là chính phái, trừ gian diệt ác, trừ bạo an lương, mỗi năm đều sẽ công khai bỏ tiền cứu tế bách tích nghèo khổ.

Mà thân là đường chủ đời sau của Phi Ngọc Đường, Tả Kiếm Minh càng được các đại môn phái trên giang hồ xưng danh là hiệp nghĩa nhân đức. Đương nhiên, ai cũng sẽ không biết tới một bộ mặt đen tối nhất trong nội tâm y

Nguyên đường chủ Phi Ngọc Đường, cũng chính là sư phụ của Tả Kiếm Minh và Liễu Dương vào ba năm trước vì đột ngột phát bệnh mà tử vong. Đường chủ hiện nhậm chính là sư thúc Phó Đông Hải trong miệng họ. Một thân khinh công xuất thần nhập hóa, được gọi là Đông Vô Ảnh.

“Sư thúc, đồ nhi đến cáo biệt cùng ngài!”

Tả Kiếm Minh và Liễu Dương cùng đứng trong đình viện, nhìn lão nhân đang ngủ say trên phản đá.

“Vù__ vù__”

Tả Kiếm Minh bất đắc dĩ lắc đầu.

Liễu Dương tập mãi thành quen đi tới, kề sát vào tai lão nhân, hét lên: “Sư thúc__!”

“A a a!”

Lão nhân đáng thương lập tức nhảy dựng lên, bị dọa la lớn.

Lão nhân tóc trắng xóa, nhưng nếp nhăn trên gương mặt thì không có bao nhiêu, thân hình xương cốt vẫn một bộ dáng tráng kiện khỏe mạnh. Nhìn lâu còn cảm thấy, lão đầu này tướng mạo rất khả ái.

Không ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lão đầu vừa rồi còn dậm chân trên phản đá lúc này đã đứng trước mặt Liễu Dương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương