Na Tra Đồng Nhân Ký
Chương 38: Ma Gia Tứ Tướng xuất hiện

Thì ta tên này tên là Mã Chiêu Đệ...

Nhưng cho dù hắn có là ai đi chăng nữa thì sự hiện diện của hắn ở đây cũng là không được hợp lý.

Thân Công Báo đối với Lý Dực bao giờ cũng ôn nhu như ngọc nhưng với những kẻ khác thì cần phải có sự nghiêm nghị.

Thấy thế hắn liền điểm mặt Mã Chiêu Đệ mà hô lớn

- "Ngươi là ai! Nói!"

Kẻ đó mang phong thái khá lưu manh đi, hắn đứng trên giường rồi đối Thân Công Báo cao giọng

- "Ta sợ khi nói ra thì ngươi sẽ hết hồn cho mà xem!!! Ta chính là đệ tử bảo bối của Đại Thần Xuyên Không đấy biết chưa! Khôn hồn thì tránh ra!"

Tuy thực hư thân thế của tên họ Mã này chưa rõ có phải đúng như hắn nói hay không nhưng xem cái thái độ cao ngạo đó thì cũng có mấy phần giống Đại Thần lắm...

Chỉ có điều không phải vì như thế mà Thân Công Báo cho qua dễ dàng như vậy được, đây là tư phòng của hắn, tên lưu manh này tuỳ tiện xâm nhập rồi còn lục lọi đồ đạc lung tung thì không thể tha thứ được.

Ngay lập tức Thân Công Báo đưa tay bắt ấn làm phép, nhắm thẳng hướng Mã Chiêu Đệ mà đánh tới.

Nhưng xem ra Mã Chiêu Đệ này cũng không phải dạng tầm thường, hắn liền lộn người tránh né...

Mãi cho đến khi Đại Thần Xuyên Không lê tấm thân bị đánh bầm dập cùng đôi chân khập khiễng bước vào thì tình hình mới bớt được căng thẳng.

Lão Đại Thần giang rộng hai tay ngăn Thân Công Báo rồi trưng ra bộ mặt thương lượng, xuề xoà đáng ghét vô cùng

- "Công Báo, nó là đệ tử của ta, tánh khí có hơi kì quái một chút nhưng dẫu sao nó cũng còn nhỏ dại, xem như là niệm tình ta đi ha..."

Thân Công Báo hậm hực thu lại phép thuật của mình, hắn phất mạnh tay áo rồi chấp ra sau lưng.

Không nhìn lão Đại Thần nhưng lại tỏ vẻ không vừa ý...

- "Đại Thần Xuyên Không dạy đệ tử vào phòng người khác trộm đồ à?"

Bấy giờ đây Mã Chiêu Đệ như bị động trúng lòng tự ái mà bước ra phía trước chỉ tay vào mặt mình mà sẵn giọng.

- "Ta thèm trộm đồ của các ngươi? Sư phụ, người nói cho tên yêu đạo này biết đi!!"

Thân Công Báo bị phỉ báng mà nhịn không được, hắn trừng mắt nhìn Mã Chiêu Đệ mà gầm lớn

- "Ngươi nói ai là yêu đạo?"

Tất nhiên Mã Chiêu Đệ cũng không chịu nhân nhượng, hắn càng cương quyết hơn!!

- "Ta nói ngươi đó, đồ yêu đạo!!!"

Khốn kiếp thật!!!

Những tưởng có sự xuất hiện của Đại Thần Xuyên Không thì có thể giải quyết được mâu thuẫn nhưng nào ngờ bây giờ càng thêm rối hơn.

Nhưng ngay vào lúc tưởng chừng như phải dùng đến vũ lực thì lại trùng hợp có thêm sự hiện diện của một người...

Lão Đại Thần vừa nhìn thấy người đó đã liền mừng rỡ, tuy chân cẳng không còn lành lặn như trước nhưng cũng hớt hãi chạy đến cầu cứu...

- "Khương Tử Nha, may quá có thúc ở đây, mau... mau ngăn cản bọn chúng lại đi!!!"

Thoạt đầu Khương Tử Nha còn chưa nhìn rõ người vừa nói chuyện với mình là ai bởi vì trên gương mặt người này đầy những vết bầm xanh tím trông rất đáng sợ.

Nhưng chỉ sau một vài giây thì cuối cùng cũng đã nhận ra được...

Khương Tử Nha nhìn Đại Thần mà ngạc nhiên

- "Kìa Xuyên Không tẩu tẩu, sao tẩu lại ra nông nỗi này? Là ai đã đánh tẩu? Có phải Lão Thái Ất không?"

Bốn từ Xuyên Không tẩu tẩu nghe sao mà buồn cười quá...

Nhưng gọi như thế cũng là đúng theo lẽ phải thôi, Lão Thái Ất chính là sư huynh đồng môn của Khương Tử Nha, còn Đại Thần Xuyên Không mang danh nghĩa là người chung chăn gối với Lão Thái Ất vậy thì hai tiếng tẩu tẩu là hợp tình hợp lý rồi còn gì...

Quay trở lại với câu chuyện, vào lúc này Đại Thần Xuyên Không cũng muốn giải thích lý do vì sao mình bầm dập như thế này cho Khương Tử Nha nghe lắm nhưng bất quá... tình hình phía đằng kia có vẻ căng thẳng hơn...

Bị sự ngông cuồng của Mã Chiêu Đệ chọc tức, Thân Công Báo đã không ngần ngại cùng hắn thi triển phép thuật giao đấu với nhau.

Ngay vào lúc Thân Công Báo chiếm thế thượng phong dự định sẽ giáng xuống cho Mã Chiêu Đệ một tròn trừng phạt thì Khương Tử Nha đã kịp thời ngăn cản...

Y nhanh chóng bước đến, cầm chặt lấy cánh tay đang dồn nén sức lực của Thân Công Báo mà nghiêm nghị.

- "Đệ bình tĩnh đi!"

Thân Công Báo hậm hực thu lại sự phẫn nộ của mình nhưng gương mặt vẫn cứ biểu hiện thái độ không hề vừa lòng.

Tiểu tử xấu tính này nếu Khương Tử Nha không ngăn cản thì hắn đã đánh cho nó nằm liệt giường cả tháng luôn rồi...

Bấy giờ Khương Tử Nha mới bước đến gần chỗ Mã Chiêu Đệ đang nằm nhoài dưới đất mà ngồi xổm xuống, đối hắn ôn nhu tươi cười

- "Tiểu đệ, không sao chứ?"

Chẳng biết tên lưu manh họ Mã đó có làm sao hay không nhưng trông hắn hiện tại đang dùng cái thứ ánh mắt chất chứa đầy sự si mê đang trân trân nhìn Khương Tử Nha mà không chớp lấy một cái...

Hắn chẳng thể hiểu được tại sao chốn trần gian lại xuất hiện một đại mỹ nam dung mạo tuấn tú, thanh âm dịu dàng cùng cử chỉ quá đỗi ôn nhu đến như vậy được kia chứ.

Biết vậy từ sớm hắn đã xin sư phụ cho xuống trần chứ không phải cứ ù lì ở trên cao xanh kia mà mỗi ngày chỉ biết biến phép lung tung.

Khương Tử Nha đưa bàn tay mình ra về phía Mã Chiêu Đệ ý như đang muốn kéo hắn dậy.

Và đương nhiên Mã Chiêu Đệ cũng ngấm ngầm hiểu được mà nắm lấy bàn tay mềm mịn, trắng trẻo kia mà cố gắng gượng người...

Khương Tử Nha thấp giọng

- "Chúng ta hiện tại đều là người một nhà, Công Báo, đệ đừng quá nóng giận kẻo ảnh hưởng đến đại cuộc..."

Thân Công Báo không nói thêm lời nào, hắn chỉ hậm hực phất mạnh ống tay áo một cái rồi bước trở lại vào trong phòng, đóng chặt cửa.

Còn Đại Thần Xuyên Không tuy nói là thần thông quãng đại nhưng vì bị đánh đến ra nông nỗi này nên đã dẫn đến nguyên khí bị hao tổn không ít, bây giờ trông lão cứ như bại tướng thảm hại vô cùng.

Ngay cả Thân Công Báo mà lão cũng không cản được thì còn nói gì đến việc giúp đỡ Lý Dực đây...

Lúc này Khương Tử Nha cũng chợt thở phào một cái rồi chấp tay sau lưng....

- "Tẩu đó, có phải đi gây sự khắp nơi rồi bị người ta trả thù, đánh cho thâm tím thế này có phải không?"

Đại Thần Xuyên Không bị nói trúng tim đen mà chỉ còn biết đối Khương Tử Nha cười xoà...

Lão quàng cổ, bá vai Khương Tử Nha tỏ vẻ thân thiết...

- "Khương thúc, chuyện này cũng thật lấy làm xấu hổ đi, ta đường đường là một Đại Thần uy mãnh vậy mà lại bị úp sọt giữa đường, thúc nói có phải do ta xui xẻo không!! Lần này ta chắc phải về lại núi Côn Lôn một chuyến."

Về núi Côn Lôn thì chỉ có thể là tìm Lão Thái Ấy thôi chứ không sai vào đâu được. Đi một vòng lớn, giận dỗi bao lâu thì lão cũng không thể nào rời khỏi vòng tay của Thái Ất được.

Vì chỉ có mỗi lão Thái Ất mới có thể chữa trị chứng ngang bướng cũng như xoa dịu đi những vết thương trên người của Đại Thần mà thôi.

Khương Tử Nha mím môi nén cười

Nhìn thấy vậy, lão Đại Thần liền bồi thêm...

- "Tất cả mọi chuyện dẫu sao cũng là do ta bày ra, nhưng nếu bây giờ bỏ đi để cho một mình thúc gánh chịu hết thì ta đây không nỡ, thế nên ta đã cho đệ tử bảo bối siêu cấp ăn hại... à không, phải là siêu cấp, siêu siêu cấp vô địch Mã Chiêu Đệ ở lại thay mặt ta hỗ trợ hết mình cho thúc!!!"

Khương Tử Nha nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang chỗ tiểu tử được Đại Thần tâng bốc mà nhoẽn miệng cười chào theo phép lịch sự...

Nhưng đáp lại y thì Mã Chiêu Đệ vẫn thuỷ chung giữ nguyên cái ánh nhìn si mê đó mà không một phút rời mắt khỏi dung mạo của Khương Tử Nha...

Mãi cho đến khi Đại Thần tắng hắng mấy tiếng nhắc nhở

- "Kìa Mã Chiêu Đệ, còn không mau quỳ xuống ra mắt Khương Thừa Tướng??"

Mã Chiêu Đệ bấy giờ cứ như một cái máy được lập trình sẵn mà ngây dại làm theo...

- "Tiểu tử Mã Chiêu Đệ, xin ra mắt Khương Mỹ Nhân... à không phải, Khương Thừa Tướng!!"

Khương Tử Nha là một người vốn dĩ không thích tiểu tiết thế nên thấy việc quỳ lạy ra mắt này không cần thiết nên đã vội bước đến đỡ lấy Mã Chiêu Đệ mà cười nhẹ

- "Không cần quá đa lễ, là người một nhà hết cả thôi..."

Nghe đến đây bỗng dưng Mã Chiêu Đệ lấy làm ngại ngùng mà nói trong vô thức

- "Phải phải... người nhà... người nhà..."

Xem ra mọi chuyện đã diễn ra khá êm đềm rồi, Đại Thần Xuyên Không cũng không nhanh không chậm nói lời từ biệt với Khương Tử Nha rồi đằng vân bay thẳng về núi.

Lúc bấy giờ Cơ Phát thật vừa vặn từ xa đi đến, nhìn thấy Khương Tử Nha đang cười nói với nam nhân lạ thì liền nổi cơn ghen. Hắn hùng hục bước đến, nắm lấy tay của Khương Tử Nha mà nhíu mày

- "Nha Nha, đây là ai?"

Khương Tử Nha trong nhất thời bị Cơ Phát siết chặt nắm tay cũng như hành động quá đỗi lỗ mãn của hắn nên liền có vẻ nhăn nhó, cựa quậy cổ tay

- "Cơ Phát, ngươi đang làm ta đau đó! Buông ra!!"

Mã Chiêu Đệ đừng đó mà cơn giận dữ cũng dâng trào, cư nhiên tên khốn này dám hành động hung hăng với mỹ nhân của hắn như vậy sao?

Nghĩ đến đây Mã Chiêu Đệ đã liền bước đến gạt phăng tay của Cơ Phát ra rồi ưỡn ngực mà sẵn giọng.

- "Này! Ngươi là ai? Lấy quyền gì mà lên mặt ở đây?"

Cơ Phát chính vì bị tiểu tử này nói khích mà trong lòng như dâng trào phẫn nộ, hắn gầm nhẹ

- "Khương Tử Nha là người của ta, ngươi nói có phải ta nên ghen hay không??!!"

Khương Tử Nha đứng phía sau lưng của Mã Chiêu Đệ mà lập tức phản ứng.

- "Cơ Phát! Không được ăn nói xằng bậy! Ta là người của ngươi bao giờ??"

Biết bao nhiêu lần Khương Tử Nha khước từ hắn nhưng cũng không đáng giận bằng ngay lúc này đây...

Đối với hắn thì bao giờ cũng lầm lì, nghiêm nghị còn đối với kẻ lạ mặt này thì lại vui vẻ cười đùa thì thử hỏi hắn có nên ghen tức hay không?

Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha mà gương mặt vừa như đau lòng vừa như giận dữ lắm... hắn nói như muốn dằn mặt Mã Chiêu Đệ

- "Nha Nha, chúng ta yêu nhau tính đến nay đã gần sáu năm rồi!! Đúng, là lỗi do ta, tất cả là vì ta một lúc suy nghĩ không thông nên đã khiến ngươi mất đi ký ức nhưng Nha Nha à, những lời ta nói là thật, ta yêu ngươi cũng là thật... Lý Dực, Dương Tiễn hay thậm chí cả phụ vương ta cũng có thể chứng thực được điều đó. Nha Nha, ta đã rất đau khổ khi ngươi cứ mỗi ngày lướt qua trước mắt mà ta lại chẳng thể ôm lấy ngươi vào lòng, ta..."

Bỗng dưng lúc này Khương Tử Nha có cảm giác đầu mình trở nên đau nhức... y hai tay ôm lấy mà ngồi phệch xuống đất hô lớn

- "Đừng nói! Ngươi đừng nói nữa..."

Những điều Cơ Phát vừa nói đến cùng là có thật hay không? Nhưng tại sao mỗi khi Khương Tử Nha cố nhớ là cơn đau đầu dữ dội lại nhói lên như thế khiến ngay cả bản thân y pháp lực cao thâm cũng không khống chế nỗi...

Mã Chiêu Đệ nhận thấy tình hình Khương Tử Nha không đã khả quan cho lắm nên đã liền quay phắt ra chạm vào y tỏ vẻ quan tâm

Nhưng điều đó vô tình lại khiến Cơ Phát như giận càng thêm giận, hắn hung hăng bước đến định đẩy Mã Chiêu Đệ ra nhưng cùng lắm hắn cũng chỉ là phàm nhân bình thường, không thể nào đấu lại một tiểu tiên gia như Mã Chiêu Đệ được nên trong nhất thời Cơ Phát đã bị hất văng ra xa...

Mã Chiêu Đệ dịu dàng đỡ lấy Khương Tử Nha bước đi nhưng được vài bước thì cũng lấy làm chột dạ quay phắt về phía sau nói với lại

- "Đừng cố khơi dậy ký ức của y nữa. Ngươi chỉ càng khiến Khương Tử Nha chịu đựng nỗi đau thể xác nhiều thêm thôi!!"

******

Lại nói đến phía quân Triều Ca đang có sự tiến triển về mặt binh tướng.

Sau khi bị Cửu Vĩ Hồ dùng tính mạng của Trụ Vương ra uy hiếp thì Văn Trọng đành phải đánh liều cho lệnh triệu tập bốn vị ma tướng từng phục tùng dưới trướng của Hoàng Phi Hổ vào cung để cùng bàn chiến lược mang quân chinh phạt Tây Kỳ.

Bốn vị người ấy còn được biết đến cái tên Ma Gia Tứ Tướng.

Ma gia tứ tướng là bốn người dòng họ Ma. Cả bốn người đều có phép tà đạo.

Đứng đầu là Ma Lễ Thanh, mình cao hai trượng bốn thước gương mặt tuấn tú rạng ngời, nhưng điểm khiến người khác thu hút nhất đó chính là mái tóc màu đỏ dị thường của hắn, binh khí mang bên mình chính là gươm báu của thần tiên hay còn được gọi là Thanh Vân kiếm.

Gươm nầy có bùa, giữa có khắc bốn chữ địa, thủy, hỏa, phong. Nếu nó chỉ gươm niệm chú thì lửa và gió cùng nổi lên một lúc. Trong gió ấy có hàng vạn thanh gươm bay tứ phía hễ gió bay đến đâu thì binh tướng thây nằm đến đấy. Còn lửa cháy đến đâu thì binh tướng chết thui đến đấy, không ai chữa nổi.

Tiếp đến là Ma Lễ Hồng, hắn cũng giống như đại ca Ma Lễ Thanh của mình mang một vẻ ngoài anh tuấn, khôi ngô... binh khí là một cây dù gọi là Hỗn Nguyên Tán. Cây dù ấy có kết đủ các thứ hạt châu quý hiếm ví dụ như: Tị Thần Châu, Cửu Khúc Châu, Tổ Mẫu Lục, Định Phong Châu... và còn đến hơn bảy tám loại châu ngọc khác nữa

Lại còn có những hạt trân châu kết chuyền ra bốn chữ Trang Tải Càn Khôn. Cái dù ấy vô cớ chẳng dám giương lên, vì hễ giương lên tối tăm trời đất, càn khôn chuyển động.

Tiếp đến nữa là Ma Lễ Hải, cũng vẫn giống như hai người anh trước của hắn thì dung mạo không chê vào đâu được, hắn có một món bảo bối rất lợi hại đó chính là đàn tỳ bà. Cây đàn ấy có bốn dây chia ra: địa, thủy, hỏa, phong. Khảy lên ít tiếng thì gió, lửa nổi dậy hệt như Thanh Vân kiếm.

Và cuối cùng là Ma Lễ Thọ, tất nhiên sẽ không cần phải miêu tả hắn quá nhiều bởi vì gia đình nhà họ Ma ai nấy cũng đều mang phong thái oai hùng lẫm liệt, dung mạo anh tuấn bất phàm...

Không giống như các ca ca của hắn, Ma Lễ Thọ không mang binh khí nhưng bao giờ cũng mang theo bên mình một con chuột trắng có tên là Hoa Hồ Ðiêu. Hễ quăng nó lên cao thì nó lớn bằng của voi trắng, hóa ra hai cánh bay theo ăn thịt tướng binh...

Trong lúc đang chờ đợi bốn anh em Ma Gia xuất hiện thì Văn Trọng cứ thấp thỏm trong lòng mà không che giấu nỗi được sự bất an...

Lần trước Khương Tử Nha đã mở đường cho hắn cùng Trụ Vương có thể cao chạy xa bay nhưng nào ngờ Cửu Vĩ Hồ thần thông quãng đại.

Hắn còn chưa kịp tính nước lui thì đã bị Cửu Vĩ Hồ bắt thóp...

Tính mạng của Trụ Vương đối với yêu hồ đó chẳng đáng là bao nhưng đối với Văn Trọng thì chính là không gì có thể thay thế được.

Lúc bấy giờ bỗng dưng Trụ Vương cũng từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Văn Trọng trầm tư lo lắng thì cũng liền chầm chậm bước đến...

Bấy giờ đây Trụ Vương chẳng qua chỉ là cái danh để loè mắt thiên hạ nhưng mấy ai biết được tất cả việc triều chính đều do một tay Cửu Vĩ Hồ điều binh khiển tướng...

Y gọi khẽ..

- "Văn ca ca..."

Văn Trọng vừa nghe tiếng gọi quen thuộc ấy đã liền giật mình nhìn lại...

Hắn vừa mới âu sầu suy nghĩ đó nhưng chỉ khi nhìn thấy Trụ Vương thì cứ như xua tan được không ít những sầu muộn mà tươi tỉnh hơn hẳn...

Hắn cười tươi

- "Kìa Tử Thụ, sao đệ lại đến đây?"

(Tử Thụ là tên thật của Trụ Vương)

Trụ Vương buồn buồn lắc đầu không nói nhưng lại chọn cách sà vào lòng của Văn Trọng mà dịu dàng như con mèo làm nũng...

Y chợt thở dài...

- "Ta thân là vua nhưng lại không thể can chuyện triều chính thì tự hỏi bản thân có thể làm được gì nữa đây?"

Hắn bây giờ cảm thấy hối hận cũng đã là quá muộn...

Năm xưa chỉ vì quá sủng ái Đát Kỷ, nghe theo những lời xúi dục, những ý nghĩ tàn độc của hắn để rồi giờ đây đổi lại chẳng còn được gì ngoài cái danh hiệu đế vương bù nhìn.

Quan trong triều thì thối nát, dân thì rơi vào cảnh lầm than...

Nhưng bây giờ ngoài việc trông cậy vào Văn Trọng thì Trụ Vương như hắn thật sự không biết làm gì được nữa...

Văn Trọng nghe mà lấy làm chua xót thay...

Hắn vươn tay nhè nhẹ vuốt đi mái tóc đen mềm của Trụ Vương mà nhìn về phía xa xăm...

- "Đệ không cần phải lo, ta hứa mai này rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ được cùng nhau an an ổn ổn ở cùng một chỗ, mặc cho thế sự xảy ra chúng ta vẫn cứ bình yên sống cho hết quãng đời còn lại... đệ có nguyện ý đi cùng ta không?"

Thật sự mà nói con người ta khi rơi vào nghịch cảnh thì mới biết trân trọng cuộc sống...

Cũng như Trụ Vương, ngay cả bản thân y chắc chắn cũng đã biết được mình là truyền nhân cuối cùng của nhà Thương và kết thúc triều đại mấy trăm năm của ông cha y gầy dựng.

Sau bao nhiêu chuyện tàn bạo y gây ra vậy mà đến cùng vẫn còn một người muốn đi cùng đến suốt quãng đời còn lại thì thử hỏi thế nhân y có thể từ chối được hay không ấy chứ...

Trụ Vương buồn buồn nén những giọt lệ hạnh phúc của mình vào mà gật nhẹ đầu

- "Chỉ cần có Văn ca ca, đi đến đâu đệ cũng nguyện ý!"

Bấy giờ Văn Trọng mới cúi thấp đầu đặt lên trán của Trụ Vương một nụ hôn chất chứa biết bao nhiêu điều hạnh phúc.

Sau đó hắn khẽ nói

- "Bây giờ đệ trở về cung nghỉ ngơi đi, ta bàn chiến sự với huynh đệ Ma Gia xong thì sẽ đến tìm đệ!!"

Trụ Vương ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng với những thân cận của mình lầm lũi rời đi...

Văn Trọng ngồi đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Trụ Vương mà trong lòng mang bao khao khát, ngày bọn họ được hạnh phúc sống một cuộc sống an nhàn sẽ không còn xa nữa...

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng hô to báo rằng anh em nhà họ Ma đã đến.

Bọn chúng bốn người mang mỗi dáng vẻ uy nghiêm khác nhau từng bước tiến vào bên trong phủ thái sư.

Sau màn chào hỏi đầy lễ nghĩa thì Văn Trọng đã lập tức vào thẳng vấn đề.

- "Chắc các vị cũng đã đọc được công văn ta gửi, lần này triệu kiến các vị đến đây cũng chính vì muốn bốn anh em Ma Gia đồng tâm hiệp lực, trấn giữ ải Giai Mộng, chinh phạt quân Tây Kỳ càng sớm càng tốt!"

Lúc bấy giờ Ma Lễ Thanh tuy trông có nét khá âm trầm nhưng lại hoạt ngôn hơn hẳn, hắn cười cười

- "Văn Thái Sư chinh chiến nay đã nhiều năm sao lại có thể lẩn thẩn như thế được? Bên phía Tây Kỳ chẳng qua cũng chỉ có tên thầy bói Khương Thượng cùng một bầy phản tặc mà thôi, cần gì phải nhờ chúng ta bỏ ải mà đánh? Thật chẳng khác nào cắt cổ gà mà lại phải dùng dao mổ trâu?"

Nghe thì cũng có hơi khá động chạm nhưng xem ra những tên họ Ma này khẩu khí cũng mạnh lắm.

Văn Trọng lắc đầu cười khẩy

- "Nếu đơn giản thì ta đây đâu cần nhờ đến các vị làm gì, chính vì bọn ta quá coi thường quân Tây Kỳ nên mới dẫn ra cớ sự hao binh tổn tướng, nay biết huynh đệ Ma Gia các vị ai nấy cũng đều thần thông quãng đại nên mới nhờ đến... "

Lúc bấy giờ Ma Lễ Thọ cầm con Hoa Hồ Điêu trong tay mà vuốt ve...

- "Ở đó có mỹ nhân không?"

Văn Trọng thoáng đầu chưa hiểu nên liền hỏi lại...

- "Ý của người là sao?"

Ma Lễ Hải thản nhiên chen ngang vào thay tiểu đệ của mình...

- "Kìa tứ đệ, chúng ta là đi đánh trận chứ có phải đi ngoại giao đâu mà đệ hỏi chuyện đó làm gì?"

Ma Lễ Thọ bị nhắc nhở mà bĩu môi

- "Gì chứ, đệ chỉ hỏi chơi không được à?"

Lúc bấy giờ Ma Lễ Hồng cũng được dịp xen vào...

- "Đêm qua hưởng hai tên tiểu quan chưa đủ thoãn mãn đệ hay sao mà bây giờ còn hỏi nữa? Tứ đệ, coi chừng có ngày đệ chết vì thượng mã phong đấy!!"

Lần này bị nhị ca trù ẻo, Ma Lễ Thọ lấy làm tức giận mà cao giọng ngang tàn...

- "Các huynh cũng có khác gì ta đâu? Mỗi người đêm qua cũng ra vào không dưới hai tên tiểu quan đấy thôi. Ta đây chỉ muốn lấy thêm động lực thôi cũng không được à?"

Văn Trọng nghe qua còn chưa kịp định hình để trả lời thì bỗng dưng bên ngoài vang lên giọng nói

- "Tất nhiên là có, rất nhiều nữa là đằng khác!!"

Thanh âm vừa cất lên đối với bốn anh em Ma Gia có lẽ là khá xa lạ nhưng còn riêng với Văn Trọng thì lại rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cảm thấy nó trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Dẫu biết rằng sự xuất hiện của hắn ngay tại đây đều là hợp tình hợp lý nhưng Văn Trọng lại không hài lòng chút nào.

Cả bốn tên đều trân trân mắt nhìn về phía hồng y lộng lẫy đang được hai nam hầu dìu bước tiến vào...

Có lẽ ngay cả bọn chúng cũng phải một phen si mê với cái dung mạo quá đỗi câu dẫn của hắn.

Tuy không hài lòng nhưng Văn Trọng cũng không quên lễ nghi, hắn tiến đến trước chân kẻ đó mà quỳ xuống hành lễ.

- "Hạ thần xin bái kiến Đát Kỷ nương nương!"

Bốn tên kia thấy vậy cũng liền nhìn nhau một lượt rồi quỳ xuống làm theo y hệt động tác của Văn Trọng.

Đát Kỷ mang một dáng vẻ nhu thuận đến giả tạo vô cùng, hắn cười tươi

- "Đứng lên đi, các khanh không cần phải quá đa lễ..."

Một trong bốn tên kia đứng lên nhịn không được mà phải thốt lời khen ngợi...

- "Từ trước tới nay ta nghe thiên hạ đồn nhau về nhan sắc của nam hoàng hậu, bấy giờ mới được dịp tận mắt chứng kiến, quả là không đúng như lời đồn..."

Ma Lễ Thọ nhanh nhẹn xen vào

- "Tất nhiên, bởi vì dung mạo này của nương nương làm sao có thể dùng từ ngữ diễn tả hết được kia chứ..."

Đát Kỷ nghe chúng nịnh thần khen ngợi mà khẽ cười phì...

- "Các khanh quá khen rồi, ta cùng lắm chỉ là một đoá hoa giữa vườn ngự uyển mà thôi, so với mỹ nam họ Lý ở Tây Kỳ thì còn kém xa..."

*******

Vừa nghe đến Tây Kỳ có một đại mỹ nam nhan sắc động lòng người thì bọn anh em nhà họ Ma như được tiếp thêm động lực.

Ngay lập tức điểm mười vạn binh mã, nổ một tiếng pháo lệnh kéo quân sang Tây Kỳ như vũ bão.

Chẳng mấy chốc quân Triều Ca đã đến được ải Đào Hoa, cách phía Bắc Tây Kỳ khoảng năm mươi dặm.

Bọn chúng thay vì tiến quân vào tận bên trong thành thì lại chọn cách truyền quân đóng trại nghỉ ngơi rồi sẽ tìm hiểu địch tình.

Chính vì bọn chúng tiến quân lặng lẽ nên hiện tại thông tin quân Triều Ca vẫn chưa đến được phủ Tây Bá hầu.

Khương Tử Nha sau khi hô phong hoán vũ, dùng tuyết lạnh bắt ba tướng Trụ tế đài phong thần thì khí thế uy hùng, quân ngũ nức lòng đánh giặc, làm cho muôn dân ai nấy cũng đều tin tưởng vào tài điều binh khiển tướng của y.

Bây giờ đây chỉ cầu mong trận đánh này sẽ là cuối cùng để có thể nhanh chóng kết thúc cuộc hỗn chiến này lại.

Y đứng đó lặng lẽ một mình giữa chính điện mà ngỗn ngang trăm mối, vì sao y đường đường là một thần cơ diệu toán có thể đoán biết được chuyện trước mắt nhưng tại sao lại không thể đoán biết được mình sẽ phải đau đầu nghĩ suy nhiều thứ như thế này.

Giá như có ai đó cho y biết rốt cuộc là giữa y và Cơ Phát có mối quan hệ như thế nào? Cớ sao hắn cứ dùng những lời nói bi thương cùng ánh mắt chứa đựng biết bao sự chua xót để nhìn y như vậy? Và vì cớ làm sao mỗi khi trông thấy điều đó tâm can y lại một phen nhói lên...

Lúc bấy giờ Thân Công Báo mới chậm rãi bước đến...

Tuy nói hiện tại hai sư huynh đệ đã cùng chung một chiến tuyến nhưng đến bây giờ hắn mới dịp nhìn thật kỹ lại dung mạo của sư huynh mình...

Bất chợt, hắn trông thấy mái tóc đen mượt của Khương Tử Nha chẳng biết từ khi nào lại bắt đầu nhuốm màu phong sương...

Từ trước đến giờ cả hai gặp mặt nhau chưa nói quá ba câu đã động thủ vậy mà bây giờ đây hắn lại bỗng dưng có cảm giác thương cho Khương Tử Nha vô cùng...

Hắn chợt cất tiếng

- "Khuya rồi sao huynh không ngủ, ra đây đứng một mình?"

Khương Tử Nha bất chợt giật mình...

Quay phắt nhìn lại thì mới nhận ra kia chính là sư đệ của mình, y chỉ nhàn nhạt cười buồn rồi lắc đầu.

- "Đêm dài quá..."

Nghe đến đây chợt Thân Công Báo cũng khẽ một cái cười khì.

Hắn cũng giống như Khương Tử Nha ấy thôi, mấy hôm nay không có Lý Dực bên cạnh thật sự là lấy làm khó chịu lắm. Đến cả bản thân hắn còn chẳng ngờ được rằng chỉ mới được ân ái với y vài lần thôi mà khi vắng đã khó chịu đến thế rồi...

Hắn chậm chạp ngồi xuống cái ghế gỗ bóng loáng lạnh lẽo gần đó, bộ dáng có vẻ thư thả mà cất giọng

- "Từ ngày về đây ta thấy huynh và Cơ Phát cứ xa lạ thế nào, hai người đang có chuyện gì à?"

Nghe đến đây Khương Tử Nha chợt khựng lại, y quay phắt sang hướng Thân Công Báo mà có chút khẩn trương.

- "Chẳng phải từ trước đến giờ ta và hắn vẫn như vậy sao? Sao đệ lại hỏi như thế?"

Thân Công Báo chợt có chút nhíu mi...

Khương Tử Nha này có phải là đang muốn giấu giếm điều gì hay không chứ từ trước đến giờ y và Cơ Phát cứ như là đôi chim uyên ương, không thể tách rời ngay cả hắn cũng đôi khi phải mang lòng ghen tị kia mà...

Bây giờ nghe Khương Tử Nha nói như thế dường như không đúng cho lắm...

Thân Công Báo chép miệng...

- "Huynh không nói thì thôi vậy, nhưng theo ta nhận thấy thì Cơ Phát có vẻ rất đau lòng, huynh có giận cũng đừng lâu quá, kẻo mai này hối hận cũng không kịp đâu!"

Dứt lời thì Thân Công Báo cũng đứng dậy chấp tay sau lưng mà rời đi, để lại đây Khương Tử Nha ngu ngơ một mảng đến khó hiểu.

Ngay khi y nhận thức được sự việc muốn hỏi cho rõ thì Thân Công Báo đã đi mất từ bao giờ.

Lại một lần nữa Khương Tử Nha chọn cách trầm mình vào sự tĩnh lặng của màn đêm...

Còn về phần Lý Dực thì mấy hôm nay, khi thì ở phòng Dương Tiễn bị hắn ôm ôm đến muốn chết ngạt trong sự ngọt ngào, khi thì ở phòng bị hai huynh đệ Kim Tra, Mộc Tra thay phiên nhau ra vào khiến Lý Dực tưởng chừng như muốn nở bung hoa cúc.

Tối đêm nay lại đến lượt của Dương Tiễn, nằm gối đầu lên tay của hắn, bất chợt Lý Dực khẽ hỏi.

- "Ba mắt, chàng có thấy dạo gần đây sư thúc và nhị công tử có gì đó rất lạ không?"

Tất nhiên hơn ai hết thì Dương Tiễn chính là người hiểu rất rõ nguyên nhân này, thế nhưng hắn cũng chưa vội nói ra, hắn giả vờ ngu ngơ hỏi lại.

- "Lạ như thế nào?"

Lý Dực nói ngay

- "Thì từ trước đến nay hai người họ cứ dính chặt lấy nhau như hình với bóng, vậy mà giờ đây sao trông họ cứ xa lạ thế nào ấy..."

Nghe đến đây bỗng dưng Dương Tiễn chợt thở dài...

Hắn ôm Lý Dực vào lòng thật chặt rồi khẽ nói

- "Vào cái hôm Khương sư thúc bị Cửu Vĩ Hồ dùng Roi Đả Thần đánh đến hồn siêu phách lạc, khi ấy có một vị tự xưng là Đại Thần gì đó đến và nói có thể hồi sinh được thúc ấy nhưng Cơ công tử phải chấp nhận đánh đổi một thứ...."

Lý Dực nhịn không được tò mò mà hỏi tới

- "Đánh đổi gì? Chàng nói mau đi!!"

- "Điều kiện đánh đổi đó chính là một phách của Khương sư thúc và ký ức năm năm tình yêu của họ!"

Nghe đến đây Lý Dực không nhịn nổi được sự bức xúc mà phải ngồi bật dậy.

Y nhìn Dương Tiễn mà cố hỏi lại một lần nữa

- "Chàng nói sao? Lão Đại Thần lại còn dám bày ra trò đó nữa á?"

Dương Tiễn thật thà gật đầu.

Lão Đại Thần này đúng thật là ăn no rửng mỡ mà!

Lão chính vì sợ bản thân mình rãnh rỗi quá nên hết lần này đến lần khác tìm cách phá phách tình yêu của người khác một cách vô tội vạ chỉ để thoã mãn cái thú tánh của lão.

Một mình y chịu đau khổ thì đã đành đi, bây giờ lại còn liên luỵ đến Khương Tử Nha và Cơ Phát.

Thật sự không thể nhịn được mà!!!

Lý Dực lại hỏi.

- "Vậy có nghĩa là kể từ ngày sư thúc sống lại thì toàn bộ những ký ức về Cơ Phát hoàn toàn mất sạch? Và trong suốt thời gian qua Nhị công tử phải sống trong cảnh đau thương đến như thế sao?"

Lại một lần nữa Dương Tiễn thật thà gật đầu.

Bấy giờ sự tức giận trong lòng Lý Dực cứ như cơn đại hồng thuỷ dâng cao.

Y lớn tiếng hỏi tiếp

- "Vậy tại sao chàng lại không kể cho thúc ấy nghe về chuyện của hai người họ?"

Bấy giờ Dương Tiễn mới nhàn nhạt lắc đầu

- "Không ăn thua, chẳng những ta mà còn có cả Lý phu nhân, Lý tướng quân cũng không ít lần kể lại nhưng khổ nỗi chưa quá ba câu thì lập tức Khương sư thúc đã ôm đầu đau đớn quằn quại rồi! Ta nghĩ rằng nếu muốn thúc ấy nhớ lại thì chỉ mỗi Nhị công tử mới có thể thôi!"

Cũng phải thôi, nút do ai thắt thì người ấy nên tự gỡ...

Nhưng Lý Dực vẫn chưa chịu bỏ qua

- "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Ngẫm nghĩ một lúc Dương Tiễn mới nhè nhẹ lắc đầu...

- "Ta nghe Đại Thần nói Nhị công tử nhất định phải tìm cho bằng được ngọn đèn có chứa một phách ký ức của Khương sư thúc, còn nếu không thì..."

Ngay lập tức Lý Dực không đợi chờ thêm giây phút nào nữa, y đứng phắt dậy với tay lấy cái áo choàng treo gần đó mà khoát vào rồi bước đi, Dương Tiễn lo lắng ngăn lại

- "Ngươi muốn đi đâu?"

Lý Dực vỗ vỗ lên bàn tay của Dương Tiễn như trấn an

- "Ta đi tìm sư thúc, lát nữa sẽ quay lại, ba mắt ngoan ngoan ở đây đợi ta!"

Nói xong rồi y nhanh chóng mở cửa chạy đi...

Vốn dĩ ý định sẽ là đi đến phòng của Khương Tử Nha nhưng đoạn đường chưa được một nữa thì Lý Dực bỗng dưng bị một tên hắc y từ phía sau lao tới bịt miệng rồi lôi đi...

Chẳng biết là kẻ nào to gan dám đột nhập tận phủ Tây Bá Hầu nhưng Lý Dực còn kịp nghe hắn nói thì thầm một câu...

- "Không cần sợ... là ta đây..."

....

..

..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương