Triệu Trạch nhìn xem Trình Cảnh cao trào phun ra d*m thủy ở tay mình, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, tiếp đó đối với Trình Cảnh còn đang thở dốc sắc tình mà trắng trợn nói: "Bảo bối, nước của em thật nhiều, thật dính tay, em xem một chút đi", nói xong còn đem cái tay kia đưa tới trước mặt của Trình Cảnh.

Trình Cảnh lúc nào đã nhìn qua loại tình huống này, nước của mình ở trong tay Triệu Trạch chảy nhiễu nhão, còn ở giữa ngón tay hắn kéo ra một sợi dây, tiếp đó chậm rãi chảy xuống, Trình Cảnh xấu hổ quay mặt, nhỏ giọng nói: "Triệu Trạch...cậu làm sao lại...hạ lưu như vậy...nhanh lấy ra...", tại sao có thể có người chăm chú nhìn loại vật này chứ, còn để chính mình cũng nhìn, thật sự là dâm mỹ không chịu nổi mà......
Triệu Trạch cười nhẹ ra vẻ ủy khuất nói: "Rõ ràng là em phun nước đầy tay tôi, làm sao còn mắng tôi hạ lưu, bảo bối em thật không thể nói đạo lý, thôi bỏ đi, không muốn xem thì tôi liền để xuống", nói xong lại đem cái tay dính đầy d*m thủy đưa xuống giữa hai chân của Trình Cảnh, hai ngón tay thon dài lại cắm vào chuyển động.
Trình Cảnh cảm nhận được trong huyệt trước lại lần nữa bắt đầu có dị động, có chút khó nhịn, thở hổn hển nói: "Triệu Trạch...tôi bảo cậu lấy ra...cậu làm sao lại đặt trở lại" trong thân thể của tôi, mấy chữ còn lại Trình Cảnh không nói ra, chỉ căm giận mà nhìn người ở trên thân.


Triệu Trạch thấy Trình Trạch tức giận thở hổn hển lại có vẻ mặt ủy khuất, tâm tình mười phần thoải mái, nhưng lại nhịn không được muốn tiếp tục khi dễ cậu, thế là cúi đầu ở bên tai Trình Cảnh có ý đồ xấu hỏi: "Bảo bối, em nói đặt ở chỗ nào? Tôi không nghe thấy, em nói lại lần nữa xem", nói xong còn ghé sát lỗ tai Trình Cảnh thở dốc làm cho lỗ tai tinh xảo đẹp đẽ biến thành màu đỏ.

Một lát sau Triệu Trạch thấy Trình Cảnh không nói lời nào, liền cắn nhẹ vành tai nhạy cảm rồi nói: "Bảo bối nghe lời một chút, nói ra", nhưng Trình Cảnh làm sao nói ra khỏi miệng được, như trước trầm mặc, chỉ có thân thể run nhè nhẹ nhẫn nại khoái cảm trong huyệt mà cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Triệu Trạch thấy Trình Cảnh vẫn rũ xuống đôi mắt mà không nói một lời nào, cũng không giận, ngón tay tại trong hoa huy*t nặng nề đâm một cái, rồi ở bên tai Trình Cảnh trầm thấp nói: "Bảo bối nhớ kỹ a, tôi đây là đưa tay đặt ở bên trong tao bức của em", sau khi nói xong như ý nguyện mà thấy gương mặt trắng nõn tinh xảo của Trình Cảnh bị chọc đến ửng đỏ, còn có hai mắt nhắm nghiền lông mi khẽ run đang xấu hổ.
Đồng thời lúc đang đùa giỡn Trình Cảnh, trên tay Triệu Trạch cũng không nhàn rỗi, vẫn đang làm khuếch trương, bây giờ lại tăng thêm một ngón tay đút vào trong huyệt, mà giờ khắc này đôi mi thanh tú của Trình Cảnh đang nhíu lại có chút khó nhịn mà nhỏ giọng nói: "Triệu Trạch...Triệu Trạch...không muốn...thật trướng...", Triệu Trạch cười ôn nhu trả lời: "Nhất định phải muốn, bảo bối bức quá nhỏ, không khuếch trương thì tôi sẽ làm bị thương đến em, nghe lời", Trình Cảnh nghe hắn một mực nói cái chữ kia, thì có chút xấu hổ nói: "Triệu Trạch...cậu không cần nói cái chữ kia có được hay không..." "Cái chữ nào nha?" Triệu Trạch ra vẻ không hiểu hỏi, Trình Cảnh xấu hổ vô cùng, hàm hồ hồi đáp: "Chính là cái chữ kia..." "Bức của bảo bối phải không?" "Cậu đừng nói cái này..." Trình Cảnh nghe Triệu Trạch còn nói, xấu hổ không dám nhìn đối phương, chỉ ngoài miệng phản bác......
Triệu Trạch nhìn cậu dễ dàng thẹn thùng như vậy, ý đồ xấu đem chân của cậu mở rộng ra, nói: "Thế nhưng là cơ thể bảo bối rõ ràng rất ưa thích, tôi nói một lần, tao bức của em liền kẹp ngón tay của tôi một lần, còn chảy nhiều nước như vậy, bảo bối, nói dối là không đúng", nói xong lại tăng thêm một ngón tay tiếp tục thao lộng khuếch trương.
Bị bốn ngón tay chơi huyệt Trình Cảnh khó nhịn dùng bàn tay trắng nõn nắm chặt ga giường tối màu dưới thân, thở hổn hển cầu khẩn nói: "Triệu Trạch....thật là trướng...van cậu......"
Mà Triệu Trạch nghe Trình Cảnh khó nhịn mà cầu khẩn thì không dao động chút nào, còn dùng một cái tay khác quá đáng hơn mà nắm chặt nam căn thanh tú đã dựng lên luật động lên xuống, đồng thời trấn an nói: "Ngoan, phải học được thích ứng, đồ vật của tôi có thể so với bốn ngón tay lớn hơn, tôi không muốn tổn thương đến em, nghe lời, không cần kẹp chặt như vậy"

Trình Cảnh thấy đối phương quyết tâm không buông tha chính mình, nên không muốn nói chuyện, chỉ nắm chặt ga giường cố hết sức nhẫn nại, trong cổ họng ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng rên rỉ không rõ ý vị nhưng lại mập mờ đến cực điểm.
Qua một lúc, Triệu Trạch cảm giác khuếch trương không sai biệt lắm, hơn nữa chính hắn nhẫn nại cũng đến cực hạn, liền quỳ đứng giữa hai chân bị tách mở rộng của Trình Cảnh, còn cầm một cái gối đệm ở mông Trình Cảnh, tiếp đó đem quy đầu to chừng quả trứng gà nhắm ngay cửa huyệt bị khuếch trương không ngừng chảy nước.
Bởi vì hạ thân bị lót cao lên, Trình Cảnh thấy rõ cảnh tượng đồ vật đáng sợ kia nhắm ngay tiểu huyệt của chính mình, dọa đến lại một lần nữa khóc lên, mang theo tiếng khóc thút thít khẩn cầu nói: "Triệu Trạch...không muốn...tôi sẽ chết...quá lớn...không vào được...van cậu...không cần đi vào có được hay không...", thấy mỹ nhân dưới thân bị côn th*t của mình dọa khóc, Triệu Trạch cảm giác có chút đắc ý lại có chút bất đắc dĩ, hạ thân mình hôn môi đỏ mọng khẽ nhếch kia một chút nói: "Bảo bối, không cần phải sợ, sẽ không làm bị thương đến em, em sẽ thích nó thôi", nói xong liền trực tiếp cắm vào.

Nhưng mới đi vào không đến một nửa, Trình Cảnh liền đau đến kêu to lên: "Đau...đau...Triệu Trạch...đừng động...đau quá", Triệu Trạch thấy đôi mi thanh tú của người dưới thân nhíu lại, liền lấy tay nhào nặn âm đế phía trên cửa huyệt, quả nhiên, xoa nhẹ mấy lần Trình Cảnh không còn khóc lớn như nãy, Triệu Trạch nhân cơ hội này, hung hăng ưỡn thân một cái, rốt cuộc toàn bộ tiến vào, trực tiếp đỉnh phá màng trinh của Trình Cảnh.
Đột nhiên bị cắm vào khiến Trình Cảnh tựa hồ đau đến hoảng hốt một chút, lập tức lại khóc lớn lên, cơ thể màu ngà còn điểm thêm vết đỏ mập mờ không khống chế được co rút lại.

Triệu Trạch thấy như vậy liền vội vàng dừng động tác lại, hạ thân xuống hôn cái khuôn mặt mang theo nước mắt, lại vuốt ve sợi tóc màu nâu mềm mại hơi cuộn, trấn an nói: "Không đau không đau ngoan", bây giờ Trình Cảnh bất chấp tất cả, trực tiếp khóc mắng ra: "Triệu Trạch cậu khốn nạn..." "Phải phải phải, tôi khốn nạn, không khóc không khóc" Triệu Trạch ôn nhu dỗ dành.


Qua một hồi lâu, Trình Cảnh mới cảm giác trong huyệt không có đau đớn như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới Triệu Trạch đem cái đồ vật đáng sợ xấu xí của hắn mạnh mẽ cắm vào thân thể của mình, liền cảm thấy khuất nhục cùng xấu hổ, mặc dù mình có thêm một cái huyệt, nhưng vẫn là nam sinh...cứ như vậy bị Triệu Trạch...thậm chí còn đỉnh phá màng trinh của cậu, nghĩ tới đây, Trình Cảnh thút thít lại mắng một câu: "Khốn nạn...cậu đây là cưỡng gian...tôi chán ghét cậu...cậu đi ra ngoài đi"
Vốn là Triệu Trạch còn muốn ôn nhu chút, nhưng nghe Trình Cảnh nói bốn chữ "Tôi chán ghét cậu", ý cười trong tròng mắt đen một chốc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là phẫn nộ cùng ngang ngược dọa người.
Chỉ thấy Triệu Trạch lấy tay bóp khuôn mặt của Trình Cảnh, ép buộc cậu đối mặt với mình, tiếp đó trầm giọng nói: "Lẳng lơ, em nói không sai, tôi chính là cưỡng gian em thì như thế nào, có tin hay không tôi còn muốn đâm nát tao bức của em?" Nói xong liền không thương tiếc, bóp lấy eo nhỏ nhắn của người dưới thân mà mạnh mẽ thao làm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương