Mỹ Thực Manh Chủ
-
Chương 48: Canh cá cay
Mễ Lộ vẫn chưa tin được mình đã trở thành quán quân .
Trên mạng đâu đâu cũng đưa tin về việc cô vô địch, cả mấy đoạn cắt phần thi của cô nữa, Mễ Lộ lướt xem, không cần nhấp vào bài viết cũng đã thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Trải qua khoảng thời gian, cuối cùng cũng giành được quán quân. Thật ra Mễ Lộ cũng không phải quá mệt, cô ăn ngủ đủ giấc, chỉ là muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.
A Sơ hỏi cô muốn làm gì, cô nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: ''Đi ăn một bữa no nê đi ạ!''
Mấy ngày gần đây cô không ngừng luyện tập, sau đó để anh nếm thử giúp cô rồi chỉnh sửa. Thế nên hiện tại cô chỉ muốn để người khác nấu cho mình, cô chỉ cần phụ trách việc ăn.
Nguyện vọng của cô không thể nào đơn giản hơn, A Sơ vô cùng sảng khoái đáp ứng. Anh hỏi cô muốn ăn ở đâu, cô đưa ra một đáp án khiến anh bất ngờ không thôi.
''Bếp của Hồng gia?'' A Sơ cho rằng mình nghe lầm.
Bếp của Hồng gia giống như ''tín đồ'' Bếp của Mễ gia, học theo hoàn toàn phong cách của bọn họ, đặc biệt là cửa gian bếp trong suốt. Tuy rằng làm ăn không phát triển như Bếp của Mễ gia, nhưng nhiều người không thể xếp hàng đợi Bếp của Mễ gia cũng sẽ đến quán ăn của bọn họ.
Trước kia ấn tượng của A Sơ cùng Mễ Lộ về quán ăn này không mấy tốt đẹp, có khác gì ăn cắp ý tưởng đâu?
Không ngờ Mễ Lộ lại gật gật đầu: ''Phải, em muốn đến đó, nhìn các đầu bếp khác làm việc qua lớp cửa kính, em chỉ việc ăn thôi.''
A Sơ phụt cười một tiếng: ''Được, chuyện này dễ mà.''
Hai người cùng nhau đi đến Bếp của Hồng gia. Sau khi gọi món, lập tức có nhân viên vào thông báo với ông chủ Hồng rằng A Sơ, Mễ Lộ tới, ông chủ sợ muốn chết, không biết hai người này tới làm gì, chỉ có thể dặn dò nhân viên cẩn thận, đừng để bị người ta phát hiện ra lỗi sai.
Ông chủ thấy Mễ Lộ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gian bếp, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Thật ra cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nhìn người khác nấu ăn qua lớp cửa kính thôi, đối phương phải làm việc, còn cô được nghỉ ngơi.
Lớp kính thủy tinh ngăn cách toàn bộ mùi khói bếp, bên trong lớp kính, một đôi bàn tay cầm miếng cá phi lê, lăn qua lòng trắng trứng và bột.
Sau đó, ánh dao lóe sáng, gừng, tỏi, ớt được băm nhỏ. Giá đỗ bỏ rễ, rửa sạch, trụng sơ rồi đặt dưới đáy niêu lẩu. Bắc chảo phi thơm hạt tiêu, thêm ớt, sa tế, trong chảo váng dầu đỏ rực nổi lên, lại thêm gừng, tỏi vào xào...
Cho đầu, xương, đuôi cá vào nồi xào, thêm nước xâm xấp. Sau một lát, canh cá sôi ùng ục, cho từng miếng cá phi lê vào, khuấy đều, thịt cá nhanh chóng chuyển sang màu trắng sữa.
Đổ canh cá vào niêu lẩu nhỏ, rưới hỗn hợp dầu ớt, tiêu, tỏi đã xào thơm lên trên.
Mễ Lộ chỉ lẳng lặng nhìn, khóe miệng cong cong cười.
Đầu bếp đưa niêu lẩu cho nhân viên phục vụ, nhân viên nhanh nhẹn bưng lên bàn của A Sơ, Mễ Lộ, đúng thật là món canh cá cay kia.
Mùi cay thơm nồng, xông thẳng từ niêu lẩu vào khoang mũi, khiến người ta muốn hít một hơi thật sâu nhưng không dám, chỉ có thể tham lam hít từng hơi nhỏ.
Ở các quán ăn khác, đầu bếp nấu canh cá cay trong nồi đồng lớn, sau đó múc ra chén rồi dọn lên bàn ăn. Nhưng ở Bếp của Hồng gia, đầu bếp dùng niêu lẩu nhỏ, hương vị canh cá vẫn giữ được trọn vẹn. Niêu lẩu truyền nhiệt nhanh, tản nhiệt chậm, sau khi tắt bếp canh trong niêu vẫn có thể sôi thêm một lúc.
Đương nhiên sáng kiến này cũng là đạo từ Bếp của Mễ gia, nhưng thôi so đo làm gì, Mễ Lộ chỉ muốn ăn một bữa thật vui vẻ.
Lúc dọn ra bàn ăn, lẩu niêu vẫn được đặt trên lò than nhỏ, riu riu lửa. Niêu lẩu rất thích hợp với kiểu nấu này, hầm càng lâu, vị tươi ngọt của món ăn càng thêm đậm đà, nước dùng càng ngon miệng.
Canh cá cay tuy rằng cực kỳ cực kỳ cay, nhưng thịt cá không chê vào đâu được. Canh nấu bằng cá vược biển, cá càng nhỏ thì thịt càng mềm.
Nước dùng màu đỏ bắt mắt, vừa nhìn đã muốn nếm thử, thịt cá không bị bở, mềm vừa ăn, béo nhưng không ngấy. Khoang miệng đã ''nổ'' bừng vị, cay mà không khô đắng, ăn vô cùng dễ chịu, đặc biệt là không hề có mùi tanh cá.
Hai ba hớp vào miệng, từng miếng cá phi lê mềm trôi xuống bụng, Mễ Lộ thoải mái thở ra, cô gắp thêm giá đỗ lên thử, giá vẫn còn giữ được độ giòn, tươi mát trung hòa vị cay nơi cổ họng.
Mễ Lộ cũng không phải người ăn quá cay, trên trán đã đổ không ít mồ hôi, thậm chí nước mắt cũng chực trào, nhưng không hiểu sao tay cô không dừng được, cứ từng ngụm từng ngụm nối tiếp nhau.
Áp lực căng thẳng phía trước cũng theo mồ hôi mà trút ra ngoài.
Niêu lẩu nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong thịt cá cũng không nhiều, chỉ vừa đủ hai người ăn. Thế nhưng sau khi ăn hết phần thịt cá, điểm đặc biệt của món này mới lộ ra.
Nếu chỉ là canh cá thông thường, thật ra dùng nồi đồng hay niêu nhỏ cũng không mấy khác biệt. Nhưng hiện tại, sau khi thịt cá đã ăn gần hết, nhân viên vớt sạch ớt trong niêu ra, sau đó bưng lên một đĩa đậu hủ đông, một đĩa miến, một đĩa khoai lang và một đĩa cải thảo. Cho tất cả vào niêu lẩu, thêm nước dùng trắng đục, có thể nói món này ''ăn 1 được 2''.
Nước canh sôi ùng ục trong niêu nhỏ, bong bóng nổi lên rồi vỡ ra, vị cay nồng lần nữa tỏa lên bốn phía. Nước dùng đỏ trong nồi không còn ớt nổi lềnh bềnh, hơn nữa cũng bị loãng đi, không còn cay đến đáng sợ như ban nãy.
Nấu một lát, dầu đỏ trên bề mặt đã không còn lại bao nhiêu, thay vào đó, đậu hủ đã biến thành màu đỏ rực, cải thảo cũng dính không ít dầu. Có hai nguyên liệu thấm dầu như vậy, chẳng trách lớp váng dầu gần như chẳng thấy đâu nữa.
Lúc này niêu lẩu nhỏ mới phát huy công dụng của nó, dưới ngọn lửa riu riu, rau dưa cùng miến đều được nấu đến chín mềm, thấm nhuần vị ngọt tươi của nước dùng.
Đậu hủ đông hút đủ vị cay, Mễ Lộ ăn đến rát lưỡi, nhưng không dừng lại được, cô gắp thêm cải thảo, cải thảo cũng cay không ít, xen lẫn một chút ngọt thanh, phá lệ câu người. Khoai lang không quá cay, vẫn giữ được phân nửa độ ngọt, mềm đến mức dùng đũa gắp cũng có thể nát ra.
Rau dưa vớt từ niêu lẩu ra nóng hôi hổi, Mễ Lộ chờ không được, thổi qua loa một chút liền bỏ vào miệng, ăn đến mồ hôi chảy đầu trán nhưng vô cùng vui vẻ.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên cho cô một chén canh, hơi cay nhẹ, đậm đà vị cá tươi ngon.
Một chén canh vừa vặn trôi xuống bụng, xoa dịu dạ dày nóng rát, cảm giác vô cùng dễ chịu, như có bàn tay nhẹ vuốt ve an ủi.
Canh cá cay rát lưỡi, cuối cùng lại biến thành canh giải nhiệt bổ dưỡng, Mễ Lộ hạnh phúc híp cả mắt.
Ông chủ Hồng gia không biết hai tổ tông bọn họ muốn làm gì, nơm nớp canh me.
Có điều đến tận lúc rời đi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, ông chủ Hồng hơi buồn bực.
Không biết A Sơ nói gì bên tai Mễ Lộ, cô cười rất vui vẻ.
Bên Lâm gia đột nhiên gọi tới, nói rằng ông cua A Sơ thức tỉnh khỏi trạng thái người thực vật.
Nhưng trên mặt A Sơ không có một nét cười nào, bởi vì Lâm gia còn nói, tình huống ông vốn không mấy lạc quan, tỉnh lại có khi là chuyện xấu, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Người Lâm gia nói ông muốn gặp anh, hi vọng anh có thể về nhanh chóng một chút.
A Sơ cũng không chần chừ, anh chuẩn bị ít đồ, lập tức rời đi.
Anh hỏi Mễ Lộ: ''Em đi cùng anh chứ? Không biết ông anh có thể qua khỏi lần này hay không, để ông ấy nhìn mặt em một lần, coi như cũng là niềm an ủi.''
Cô gật đầu, cùng A Sơ ra sân bay mua vé.
Cô có thể cảm nhận được, tâm trạng của anh không tốt lắm, tuy rằng không rõ chuyện nội bộ Lâm gia thế nào, nhưng cô chắc chắn, tình cảm của A Sơ với ông vẫn vô cùng sâu sắc.
Cho nên bây giờ, anh sao có thể không khổ sở.
Mễ Lộ cũng từng trải qua cảm giác mất đi sư phụ, cho nên cô hiểu tâm trạng A Sơ lúc này, cả đoạn đường đi cô chưa từng buông tay anh ra.
A Sơ cũng không quên dặn dò cô: ''Tình huống bên Lâm gia tương đối phức tạp, em đừng rời khỏi anh, cũng đừng để ý người khác nói gì. Mặc kệ bọn họ nói gì cũng không thể động tới anh được, đừng vì những người đó mà tức giận.''
''Lần này anh trở về chỉ để gặp ông, chuyện của Lâm gia không liên quan gì đến anh nữa.''
Mễ Lộ không hiểu lắm, nhưng vẫn ghi nhớ lời anh dặn, cô gật đầu nói: ''Em biết rồi, không được rời xa anh, chúng ta trở về chỉ để thăm ông.''
Sau đó cô khẽ hôn lên trán A Sơ: ''Anh cũng đừng quá thương tâm.''
A Sơ không đáp, chỉ ôm cô thật chặt.
Hai người gấp rút chạy tới bệnh viện, lúc tới nơi đã là sáng hôm sau. Còn chưa gặp được ông Lâm, đã nhìn thấy chú và em họ của A Sơ ngoài cửa.
Em họ nhìn thấy A Sơ liền nói mấy lời kỳ quái: ''Nghe nói ông sắp không được nữa nên thằng con hoang như anh trở về à? Anh cũng đâu phải người Lâm gia, về làm cái gì? Chẳng lẽ nhân lúc ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, anh về vẫy đuôi lấy lòng, xin ông rủ lòng thương chó nuôi hai mươi mấy năm mà chừa cho ít thịt?''
Giọng cậu ta the thé, nói cũng nhanh, Mễ Lộ không nghe rõ, nhưng nhìn ngữ khí liền biết đang mắng chửi A Sơ.
Cô lập tức nổi giận, chen lên đứng trước người anh: ''Anh mắng cái gì, ai mà thèm chút thịt nhà anh? Chúng tôi mở nhà hàng, không bao giờ thiếu thịt đâu!''
Trên mạng đâu đâu cũng đưa tin về việc cô vô địch, cả mấy đoạn cắt phần thi của cô nữa, Mễ Lộ lướt xem, không cần nhấp vào bài viết cũng đã thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Trải qua khoảng thời gian, cuối cùng cũng giành được quán quân. Thật ra Mễ Lộ cũng không phải quá mệt, cô ăn ngủ đủ giấc, chỉ là muốn đi đâu đó cho khuây khỏa.
A Sơ hỏi cô muốn làm gì, cô nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: ''Đi ăn một bữa no nê đi ạ!''
Mấy ngày gần đây cô không ngừng luyện tập, sau đó để anh nếm thử giúp cô rồi chỉnh sửa. Thế nên hiện tại cô chỉ muốn để người khác nấu cho mình, cô chỉ cần phụ trách việc ăn.
Nguyện vọng của cô không thể nào đơn giản hơn, A Sơ vô cùng sảng khoái đáp ứng. Anh hỏi cô muốn ăn ở đâu, cô đưa ra một đáp án khiến anh bất ngờ không thôi.
''Bếp của Hồng gia?'' A Sơ cho rằng mình nghe lầm.
Bếp của Hồng gia giống như ''tín đồ'' Bếp của Mễ gia, học theo hoàn toàn phong cách của bọn họ, đặc biệt là cửa gian bếp trong suốt. Tuy rằng làm ăn không phát triển như Bếp của Mễ gia, nhưng nhiều người không thể xếp hàng đợi Bếp của Mễ gia cũng sẽ đến quán ăn của bọn họ.
Trước kia ấn tượng của A Sơ cùng Mễ Lộ về quán ăn này không mấy tốt đẹp, có khác gì ăn cắp ý tưởng đâu?
Không ngờ Mễ Lộ lại gật gật đầu: ''Phải, em muốn đến đó, nhìn các đầu bếp khác làm việc qua lớp cửa kính, em chỉ việc ăn thôi.''
A Sơ phụt cười một tiếng: ''Được, chuyện này dễ mà.''
Hai người cùng nhau đi đến Bếp của Hồng gia. Sau khi gọi món, lập tức có nhân viên vào thông báo với ông chủ Hồng rằng A Sơ, Mễ Lộ tới, ông chủ sợ muốn chết, không biết hai người này tới làm gì, chỉ có thể dặn dò nhân viên cẩn thận, đừng để bị người ta phát hiện ra lỗi sai.
Ông chủ thấy Mễ Lộ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gian bếp, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Thật ra cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nhìn người khác nấu ăn qua lớp cửa kính thôi, đối phương phải làm việc, còn cô được nghỉ ngơi.
Lớp kính thủy tinh ngăn cách toàn bộ mùi khói bếp, bên trong lớp kính, một đôi bàn tay cầm miếng cá phi lê, lăn qua lòng trắng trứng và bột.
Sau đó, ánh dao lóe sáng, gừng, tỏi, ớt được băm nhỏ. Giá đỗ bỏ rễ, rửa sạch, trụng sơ rồi đặt dưới đáy niêu lẩu. Bắc chảo phi thơm hạt tiêu, thêm ớt, sa tế, trong chảo váng dầu đỏ rực nổi lên, lại thêm gừng, tỏi vào xào...
Cho đầu, xương, đuôi cá vào nồi xào, thêm nước xâm xấp. Sau một lát, canh cá sôi ùng ục, cho từng miếng cá phi lê vào, khuấy đều, thịt cá nhanh chóng chuyển sang màu trắng sữa.
Đổ canh cá vào niêu lẩu nhỏ, rưới hỗn hợp dầu ớt, tiêu, tỏi đã xào thơm lên trên.
Mễ Lộ chỉ lẳng lặng nhìn, khóe miệng cong cong cười.
Đầu bếp đưa niêu lẩu cho nhân viên phục vụ, nhân viên nhanh nhẹn bưng lên bàn của A Sơ, Mễ Lộ, đúng thật là món canh cá cay kia.
Mùi cay thơm nồng, xông thẳng từ niêu lẩu vào khoang mũi, khiến người ta muốn hít một hơi thật sâu nhưng không dám, chỉ có thể tham lam hít từng hơi nhỏ.
Ở các quán ăn khác, đầu bếp nấu canh cá cay trong nồi đồng lớn, sau đó múc ra chén rồi dọn lên bàn ăn. Nhưng ở Bếp của Hồng gia, đầu bếp dùng niêu lẩu nhỏ, hương vị canh cá vẫn giữ được trọn vẹn. Niêu lẩu truyền nhiệt nhanh, tản nhiệt chậm, sau khi tắt bếp canh trong niêu vẫn có thể sôi thêm một lúc.
Đương nhiên sáng kiến này cũng là đạo từ Bếp của Mễ gia, nhưng thôi so đo làm gì, Mễ Lộ chỉ muốn ăn một bữa thật vui vẻ.
Lúc dọn ra bàn ăn, lẩu niêu vẫn được đặt trên lò than nhỏ, riu riu lửa. Niêu lẩu rất thích hợp với kiểu nấu này, hầm càng lâu, vị tươi ngọt của món ăn càng thêm đậm đà, nước dùng càng ngon miệng.
Canh cá cay tuy rằng cực kỳ cực kỳ cay, nhưng thịt cá không chê vào đâu được. Canh nấu bằng cá vược biển, cá càng nhỏ thì thịt càng mềm.
Nước dùng màu đỏ bắt mắt, vừa nhìn đã muốn nếm thử, thịt cá không bị bở, mềm vừa ăn, béo nhưng không ngấy. Khoang miệng đã ''nổ'' bừng vị, cay mà không khô đắng, ăn vô cùng dễ chịu, đặc biệt là không hề có mùi tanh cá.
Hai ba hớp vào miệng, từng miếng cá phi lê mềm trôi xuống bụng, Mễ Lộ thoải mái thở ra, cô gắp thêm giá đỗ lên thử, giá vẫn còn giữ được độ giòn, tươi mát trung hòa vị cay nơi cổ họng.
Mễ Lộ cũng không phải người ăn quá cay, trên trán đã đổ không ít mồ hôi, thậm chí nước mắt cũng chực trào, nhưng không hiểu sao tay cô không dừng được, cứ từng ngụm từng ngụm nối tiếp nhau.
Áp lực căng thẳng phía trước cũng theo mồ hôi mà trút ra ngoài.
Niêu lẩu nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong thịt cá cũng không nhiều, chỉ vừa đủ hai người ăn. Thế nhưng sau khi ăn hết phần thịt cá, điểm đặc biệt của món này mới lộ ra.
Nếu chỉ là canh cá thông thường, thật ra dùng nồi đồng hay niêu nhỏ cũng không mấy khác biệt. Nhưng hiện tại, sau khi thịt cá đã ăn gần hết, nhân viên vớt sạch ớt trong niêu ra, sau đó bưng lên một đĩa đậu hủ đông, một đĩa miến, một đĩa khoai lang và một đĩa cải thảo. Cho tất cả vào niêu lẩu, thêm nước dùng trắng đục, có thể nói món này ''ăn 1 được 2''.
Nước canh sôi ùng ục trong niêu nhỏ, bong bóng nổi lên rồi vỡ ra, vị cay nồng lần nữa tỏa lên bốn phía. Nước dùng đỏ trong nồi không còn ớt nổi lềnh bềnh, hơn nữa cũng bị loãng đi, không còn cay đến đáng sợ như ban nãy.
Nấu một lát, dầu đỏ trên bề mặt đã không còn lại bao nhiêu, thay vào đó, đậu hủ đã biến thành màu đỏ rực, cải thảo cũng dính không ít dầu. Có hai nguyên liệu thấm dầu như vậy, chẳng trách lớp váng dầu gần như chẳng thấy đâu nữa.
Lúc này niêu lẩu nhỏ mới phát huy công dụng của nó, dưới ngọn lửa riu riu, rau dưa cùng miến đều được nấu đến chín mềm, thấm nhuần vị ngọt tươi của nước dùng.
Đậu hủ đông hút đủ vị cay, Mễ Lộ ăn đến rát lưỡi, nhưng không dừng lại được, cô gắp thêm cải thảo, cải thảo cũng cay không ít, xen lẫn một chút ngọt thanh, phá lệ câu người. Khoai lang không quá cay, vẫn giữ được phân nửa độ ngọt, mềm đến mức dùng đũa gắp cũng có thể nát ra.
Rau dưa vớt từ niêu lẩu ra nóng hôi hổi, Mễ Lộ chờ không được, thổi qua loa một chút liền bỏ vào miệng, ăn đến mồ hôi chảy đầu trán nhưng vô cùng vui vẻ.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên cho cô một chén canh, hơi cay nhẹ, đậm đà vị cá tươi ngon.
Một chén canh vừa vặn trôi xuống bụng, xoa dịu dạ dày nóng rát, cảm giác vô cùng dễ chịu, như có bàn tay nhẹ vuốt ve an ủi.
Canh cá cay rát lưỡi, cuối cùng lại biến thành canh giải nhiệt bổ dưỡng, Mễ Lộ hạnh phúc híp cả mắt.
Ông chủ Hồng gia không biết hai tổ tông bọn họ muốn làm gì, nơm nớp canh me.
Có điều đến tận lúc rời đi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, ông chủ Hồng hơi buồn bực.
Không biết A Sơ nói gì bên tai Mễ Lộ, cô cười rất vui vẻ.
Bên Lâm gia đột nhiên gọi tới, nói rằng ông cua A Sơ thức tỉnh khỏi trạng thái người thực vật.
Nhưng trên mặt A Sơ không có một nét cười nào, bởi vì Lâm gia còn nói, tình huống ông vốn không mấy lạc quan, tỉnh lại có khi là chuyện xấu, có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Người Lâm gia nói ông muốn gặp anh, hi vọng anh có thể về nhanh chóng một chút.
A Sơ cũng không chần chừ, anh chuẩn bị ít đồ, lập tức rời đi.
Anh hỏi Mễ Lộ: ''Em đi cùng anh chứ? Không biết ông anh có thể qua khỏi lần này hay không, để ông ấy nhìn mặt em một lần, coi như cũng là niềm an ủi.''
Cô gật đầu, cùng A Sơ ra sân bay mua vé.
Cô có thể cảm nhận được, tâm trạng của anh không tốt lắm, tuy rằng không rõ chuyện nội bộ Lâm gia thế nào, nhưng cô chắc chắn, tình cảm của A Sơ với ông vẫn vô cùng sâu sắc.
Cho nên bây giờ, anh sao có thể không khổ sở.
Mễ Lộ cũng từng trải qua cảm giác mất đi sư phụ, cho nên cô hiểu tâm trạng A Sơ lúc này, cả đoạn đường đi cô chưa từng buông tay anh ra.
A Sơ cũng không quên dặn dò cô: ''Tình huống bên Lâm gia tương đối phức tạp, em đừng rời khỏi anh, cũng đừng để ý người khác nói gì. Mặc kệ bọn họ nói gì cũng không thể động tới anh được, đừng vì những người đó mà tức giận.''
''Lần này anh trở về chỉ để gặp ông, chuyện của Lâm gia không liên quan gì đến anh nữa.''
Mễ Lộ không hiểu lắm, nhưng vẫn ghi nhớ lời anh dặn, cô gật đầu nói: ''Em biết rồi, không được rời xa anh, chúng ta trở về chỉ để thăm ông.''
Sau đó cô khẽ hôn lên trán A Sơ: ''Anh cũng đừng quá thương tâm.''
A Sơ không đáp, chỉ ôm cô thật chặt.
Hai người gấp rút chạy tới bệnh viện, lúc tới nơi đã là sáng hôm sau. Còn chưa gặp được ông Lâm, đã nhìn thấy chú và em họ của A Sơ ngoài cửa.
Em họ nhìn thấy A Sơ liền nói mấy lời kỳ quái: ''Nghe nói ông sắp không được nữa nên thằng con hoang như anh trở về à? Anh cũng đâu phải người Lâm gia, về làm cái gì? Chẳng lẽ nhân lúc ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, anh về vẫy đuôi lấy lòng, xin ông rủ lòng thương chó nuôi hai mươi mấy năm mà chừa cho ít thịt?''
Giọng cậu ta the thé, nói cũng nhanh, Mễ Lộ không nghe rõ, nhưng nhìn ngữ khí liền biết đang mắng chửi A Sơ.
Cô lập tức nổi giận, chen lên đứng trước người anh: ''Anh mắng cái gì, ai mà thèm chút thịt nhà anh? Chúng tôi mở nhà hàng, không bao giờ thiếu thịt đâu!''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook