Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
-
Chương 38: Mồm miệng ác độc
- Ngươi nói cái gì?
Âu Dương Tiểu Nghệ rất không cao hứng, bĩu môi, trợn mắt quát lên một tiếng.
Cái gì mà một vò Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu có thể mua đứt quán ăn cửa thối lão bản? Chẳng lẽ đầu Triệu Như Ca bị cửa kẹp? Hắn không biết quán ăn của Bộ lão bản giá cả thế nào ư? Một vò Quỳnh Tương Ngọc Tửu cùng lắm cũng chỉ năm trăm đồng vàng, ngay cả một đĩa cơm rang phổ thông cũng mua không nổi!
- Âu Dương Tiểu Nghệ, chẳng lẽ bản thiếu lại nói sai? Cái quán nhỏ mở ở cái nơi chim không thèm ỉa đó đáng giá bao tiền?
Triệu Như Ca cười lạnh nói, không quan tâm chút nào tới đôi mắt đang bốc lửa của tiểu nha đầu.
- Hừ! Một câu nói cuối cùng này của ngươi đã bại lộ một sự thật rằng ngươi chưa từng ăn món ăn thối lão bản nấu!
Âu Dương Tiểu Nghệ hừ một tiếng, khinh bỉ nghiêng đầu qua một bên:
- Nếu như ngươi đã từng ăn thì sẽ không nói ra những lời như vậy. Ngươi có thể hỏi bất cứ ai đã từng ăn ở Phương Phương tiểu điếm, tuyệt đối bọn họ sẽ không trả lời dốt nát như ngươi.
- Dốt nát không sợ, chỉ sợ đã dốt mà còn làm ra vẻ thông minh.
Sắc mặt anh tuấn của Triệu Như Ca tối sầm, thiếu chút nữa không bị tức hộc máu, từ trước tới giờ, tại sao hắn lại không phát hiện Âu Dương Tiểu Nghệ có cái miệng độc như thế chứ? Độc nhiều nay mai ế đó!
Đám người Tiếu Yên Vũ thấy Triệu Như Ca bị Âu Dương Tiểu Nghệ áp chế liền tiến lên giễu cợt, điều này làm cho hắn cảm giác cả thế giới như đang muốn cười vào mặt hắn vậy.
Mà đúng như hắn nghĩ, đám người Tiếu Yên Vũ chính là cười vào sự ngu dốt của hắn.
- Các vị công tử, đây chính là Quỳnh Tương Ngọc Tửu bệ hạ ngự ban, mời thưởng thức.
Mấy thanh âm cung nữ mềm mại như tơ lụa vang lên, các nàng bưng vò ngọc tiến tới rót đầy rượu cho bọn họ.
- Cung lượng một năm của đế đô chỉ có hai ngàn vò, lần này bệ hạ vì công lao Tiếu Mông đại tướng quân lập được mà phá lệ lấy năm trăm vò để chiêu đãi các vị. Mời các vị hãy thưởng thức loại rượu mà không một nơi nào có đi.
Triệu Như Ca cầm ly rượu lên, cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt Tiểu Tiểu Long cùng ba huynh đệ Âu Dương Tam Man đã sớm lâm vào trong rượu, không thể kiềm chế.
- Hừ! Ai nói là Bộ lão bản không có rượu? Hắn vẫn đang trong quá trình chưng cất, chắc hẳn hôm nay có thể xuất xưởng.
Âu Dương Tiểu Nghệ không phục nói.
Ánh mắt Triệu Như Ca sáng lên.
- Nga, vậy chúng ta đánh cuộc. đánh cuộc loại rượu của tên đầu bếp kia không thẻ bằng Quỳnh Tương Ngọc Tửu, thế nào?
- Đánh cuộc? Ngươi đang dụ dỗ tiểu muội chúng ta đánh bạc?
Âu Dương Tiểu Nghệ còn chưa mở mồm đáp ứng thì bên kia, Âu Dương Tam Man đã bất mãn cướp lời.
Âu Dương gia bọn họ rất chú trọng tư tưởng giáo dục cho thế hệ sau, đặc biệt là đối với Âu Dương Tiểu Nghệ. Các ngày thường đều đốc thúc Tiểu Nghệ luyện võ, cầm kỳ thi họa, tận lực phát triển nàng thành một thiếu nữ xinh đẹp, tài năng.
Tên Triệu Như Ca này mở ra đánh cuộc là để dạy hư tiểu muội?
- Ta cùng ngươi đánh cuộc.
Âu Dương Tam Man ngăn cản không cho Âu Dương Tiểu Nghệ đánh cuộc với Triệu Như Ca nhưng một bên vẫn trầm tĩnh- Tiếu Yên Vũ lại mở miệng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Tiếu nữ thần muốn đánh cuộc?
- Được! Nếu các ngươi thua, Tiếu nữ thần phải bồi tiếp ta ngắm trăng một đêm, như thế nào?
Trong lòng Triệu Như Ca mừng như điên, hóa ra Tiếu Yên Vũ luôn luôn dè dặt, tỉnh táo lại có lúc xung động.
Tiếu Yên Vũ cười nhạt, dung nhan tuyệt mĩ như phù dung nở rộ để cho mọi người mê mệt.
- Được, nhưng nếu ngươi thua phải trả ta ngũ phẩm tụ khí đan.
Tiếu Yên Vũ nói dửng dưng, giọng nói như chim hoàng anh của nàng truyền vào tai Triệu Như Ca lại như ngũ lôi oanh đỉnh.
- Này... Ngũ phẩm tụ khí đan có thể...
Triệu Như Ca có chút do dự, nói thật, nếu như tiền đặt cược là tụ khí đan thì hắn cũng không dám chiến.
- Ngươi nha, đánh cược với tiểu muội chúng ta thì phấn khích như thế nhưng khi gặp mặt Tiếu nữ thần lại như chó hèn là sao? Định xem thường tiểu muội chúng ta ư?
Âu Dương Tam Man trợn mắt quát lên.
- Hắn sợ thua.
Hai tay Âu Dương Tiểu Nghệ ôm ngực, cười lạnh nói.
Thua? Triệu Như Ca hắn thua? Thần cơ diệu toàn như hắn chỉ cần một mưu kế nhỏ cũng có thể giết chết một ngũ phẩm chiến vương.
Hắn sợ thua... Nga, không, thất bại?
- Đánh thì đánh! Ta không tin cái quán ăn chim không thèm ỉa kia có thể làm ra loại rượu ngon hơn.
Triệu Như Ca hừ lạnh.
...
Trong khi điện Đại Hùng đang tổ chức tiệc rượu linh đình, Bộ Phương đã trở lại phòng bếp, lòng tràn đầy vui mừng mài dao soàn soạt chuẩn bị làm thịt heo.
Hắn từ quầy ra lấy nguyên liệu nấu ăn cần thiết.
Món sườn xào chua ngọt ngon nhất là phải dùng phần xương gần sống lưng, dùng dao chặt thành từng miếng nhỏ, nhúng qua bột năng rồi đem chiên vàng, cuối cùng là rưới lên nước sốt chua ngọt đặc chế.
Thịt heo đặt ở trên thớt không phải đến từ Hỏa Trư, thịt heo lần này tươi non đầy đặn, có nhiều linh khí hơn. Trên miếng thịt có đường vân điều điều tươi sáng, như phù văn, nhìn một cái là biết đó không phải thịt heo bình thường.
"Thịt heo này đến từ linh thú bậc năm Bôn Vân Trư ở núi Lạc Đãng, lớp da bên ngoài là những vùng đen trắng xen nhau, lông trắng bồng bềnh như mây, tốc độ di chuyển cực nhanh, vì thế mới ví là cưỡi mây. Thịt Bôn Vân Trư cực kém nhưng phạm vi chất thịt ở gần xương sống vô cùng ngon, tươi non vô cùng, tràn ngập linh khí."
Thịt linh thú ngũ phẩm... Đây chính là nguyên liệu vô cùng trân quý, ánh mắt Bộ Phương sáng lên, rút dao chặt xuống tảng thịt, một dao hạ xuống lại không thể chém đôi, mà còn xuất hiện phản lực khiến cánh tay Bộ Phương đều có chút tê dại.
- Thịt ngũ phẩm linh thú quả nhiên phi phàm...
Bộ Phương than thở một câu, rồi không ngừng chặt xương, lọc thịt...
Đem thịt sườn đã được cắt thành những khối bằng nhau bỏ vào chảo ngập dầu để chiên giòn.
Sau khi tẩm bột đều vào từng miếng sườn, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị chảo dầu, hắn dùng dầu ăn thượng hạng, cho đầy nửa cái chảo, sau đó ngồi chờ dầu nóng đạt đến nhiệt độ thích hợp.
Bàn tay phủ hơ trên mặt chảo, thời điểm khi hơi nóng đạt mức phỏng tay, Bộ Phương liền đem miếng sườn bỏ vào trong chảo dầu.
“Tí tách tư!”
Miếng sườn ngập phân nửa trong dầu, tinh bột nhanh chóng trở nên non vàng...
Bộ Phương dùng một đôi đũa dài không ngừng lật qua lật lại miếng sườn, kỹ xảo thuần thục vô cùng, đảm bảo mỗi một miếng thịt đều là hoàn mỹ, chất lượng như nhau.
Khi lớp bột bên ngoài trở nên vàng đều, Bộ Phương vớt chúng ra, bỏ vào một cái rổ lớn, bên ngoài miếng thịt vẫn còn dầu dư tí tách sôi.
Quá trình chế biến nước sốt chua ngọt Bộ Phương vô cùng thuần thục, tài liệu nên có đã được hệ thống chuẩn bị sẵn, cuối cùng món ăn có ngon hay không là dựa vào cảm giác của Bộ Phương.
Đem nước sốt rưới đều lên đĩa thịt, tốc độ quá trình này không vượt quá ba mươi giây, vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo của Bộ Phương, bởi vì nhất định phải nhanh mới có thể khiến cho nước sốt bọc đều bên ngoài miếng sườn mà không bị chỗ có chỗ không, ảnh hưởng khẩu vị.
Bày từng miếng sườn lên chiếc đĩa xanh, một suất sườn xào chua ngọt đã hoàn thành..
Mùi thơm từ món ăn, không ngừng chui vào mũi Bộ Phương để cho hắn không nhịn được nuốt nước miếng cái ực.
Lấy một đôi đũa trúc, Bộ Phương bưng đĩa đi ra, một đường đi, một đường mùi thơm lan tỏa, khiến cho nước miếng của Bộ Phương chảy dài, không kịp chờ đợi.
Mùi thơm của món ăn rất nồng, không chỉ nồng mà còn mang theo mùi thơm chua ngọt của thịt.
Nằm ở ngoài cửa, đôi mắt luôn nhập nhèm của Tiểu Hắc đột nhiên trừng lớn, sáng lên tựa như bóng đèn trong đêm tối, soạt một tiếng chạy vào trong.
Bộ Phương vừa dùng đũa kẹp một khối sườn, còn chưa bỏ vào trong miệng đã phát hiện thấy một đôi chó sáng ngời nhìn hắn chằm chằm...
Âu Dương Tiểu Nghệ rất không cao hứng, bĩu môi, trợn mắt quát lên một tiếng.
Cái gì mà một vò Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu có thể mua đứt quán ăn cửa thối lão bản? Chẳng lẽ đầu Triệu Như Ca bị cửa kẹp? Hắn không biết quán ăn của Bộ lão bản giá cả thế nào ư? Một vò Quỳnh Tương Ngọc Tửu cùng lắm cũng chỉ năm trăm đồng vàng, ngay cả một đĩa cơm rang phổ thông cũng mua không nổi!
- Âu Dương Tiểu Nghệ, chẳng lẽ bản thiếu lại nói sai? Cái quán nhỏ mở ở cái nơi chim không thèm ỉa đó đáng giá bao tiền?
Triệu Như Ca cười lạnh nói, không quan tâm chút nào tới đôi mắt đang bốc lửa của tiểu nha đầu.
- Hừ! Một câu nói cuối cùng này của ngươi đã bại lộ một sự thật rằng ngươi chưa từng ăn món ăn thối lão bản nấu!
Âu Dương Tiểu Nghệ hừ một tiếng, khinh bỉ nghiêng đầu qua một bên:
- Nếu như ngươi đã từng ăn thì sẽ không nói ra những lời như vậy. Ngươi có thể hỏi bất cứ ai đã từng ăn ở Phương Phương tiểu điếm, tuyệt đối bọn họ sẽ không trả lời dốt nát như ngươi.
- Dốt nát không sợ, chỉ sợ đã dốt mà còn làm ra vẻ thông minh.
Sắc mặt anh tuấn của Triệu Như Ca tối sầm, thiếu chút nữa không bị tức hộc máu, từ trước tới giờ, tại sao hắn lại không phát hiện Âu Dương Tiểu Nghệ có cái miệng độc như thế chứ? Độc nhiều nay mai ế đó!
Đám người Tiếu Yên Vũ thấy Triệu Như Ca bị Âu Dương Tiểu Nghệ áp chế liền tiến lên giễu cợt, điều này làm cho hắn cảm giác cả thế giới như đang muốn cười vào mặt hắn vậy.
Mà đúng như hắn nghĩ, đám người Tiếu Yên Vũ chính là cười vào sự ngu dốt của hắn.
- Các vị công tử, đây chính là Quỳnh Tương Ngọc Tửu bệ hạ ngự ban, mời thưởng thức.
Mấy thanh âm cung nữ mềm mại như tơ lụa vang lên, các nàng bưng vò ngọc tiến tới rót đầy rượu cho bọn họ.
- Cung lượng một năm của đế đô chỉ có hai ngàn vò, lần này bệ hạ vì công lao Tiếu Mông đại tướng quân lập được mà phá lệ lấy năm trăm vò để chiêu đãi các vị. Mời các vị hãy thưởng thức loại rượu mà không một nơi nào có đi.
Triệu Như Ca cầm ly rượu lên, cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt Tiểu Tiểu Long cùng ba huynh đệ Âu Dương Tam Man đã sớm lâm vào trong rượu, không thể kiềm chế.
- Hừ! Ai nói là Bộ lão bản không có rượu? Hắn vẫn đang trong quá trình chưng cất, chắc hẳn hôm nay có thể xuất xưởng.
Âu Dương Tiểu Nghệ không phục nói.
Ánh mắt Triệu Như Ca sáng lên.
- Nga, vậy chúng ta đánh cuộc. đánh cuộc loại rượu của tên đầu bếp kia không thẻ bằng Quỳnh Tương Ngọc Tửu, thế nào?
- Đánh cuộc? Ngươi đang dụ dỗ tiểu muội chúng ta đánh bạc?
Âu Dương Tiểu Nghệ còn chưa mở mồm đáp ứng thì bên kia, Âu Dương Tam Man đã bất mãn cướp lời.
Âu Dương gia bọn họ rất chú trọng tư tưởng giáo dục cho thế hệ sau, đặc biệt là đối với Âu Dương Tiểu Nghệ. Các ngày thường đều đốc thúc Tiểu Nghệ luyện võ, cầm kỳ thi họa, tận lực phát triển nàng thành một thiếu nữ xinh đẹp, tài năng.
Tên Triệu Như Ca này mở ra đánh cuộc là để dạy hư tiểu muội?
- Ta cùng ngươi đánh cuộc.
Âu Dương Tam Man ngăn cản không cho Âu Dương Tiểu Nghệ đánh cuộc với Triệu Như Ca nhưng một bên vẫn trầm tĩnh- Tiếu Yên Vũ lại mở miệng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Tiếu nữ thần muốn đánh cuộc?
- Được! Nếu các ngươi thua, Tiếu nữ thần phải bồi tiếp ta ngắm trăng một đêm, như thế nào?
Trong lòng Triệu Như Ca mừng như điên, hóa ra Tiếu Yên Vũ luôn luôn dè dặt, tỉnh táo lại có lúc xung động.
Tiếu Yên Vũ cười nhạt, dung nhan tuyệt mĩ như phù dung nở rộ để cho mọi người mê mệt.
- Được, nhưng nếu ngươi thua phải trả ta ngũ phẩm tụ khí đan.
Tiếu Yên Vũ nói dửng dưng, giọng nói như chim hoàng anh của nàng truyền vào tai Triệu Như Ca lại như ngũ lôi oanh đỉnh.
- Này... Ngũ phẩm tụ khí đan có thể...
Triệu Như Ca có chút do dự, nói thật, nếu như tiền đặt cược là tụ khí đan thì hắn cũng không dám chiến.
- Ngươi nha, đánh cược với tiểu muội chúng ta thì phấn khích như thế nhưng khi gặp mặt Tiếu nữ thần lại như chó hèn là sao? Định xem thường tiểu muội chúng ta ư?
Âu Dương Tam Man trợn mắt quát lên.
- Hắn sợ thua.
Hai tay Âu Dương Tiểu Nghệ ôm ngực, cười lạnh nói.
Thua? Triệu Như Ca hắn thua? Thần cơ diệu toàn như hắn chỉ cần một mưu kế nhỏ cũng có thể giết chết một ngũ phẩm chiến vương.
Hắn sợ thua... Nga, không, thất bại?
- Đánh thì đánh! Ta không tin cái quán ăn chim không thèm ỉa kia có thể làm ra loại rượu ngon hơn.
Triệu Như Ca hừ lạnh.
...
Trong khi điện Đại Hùng đang tổ chức tiệc rượu linh đình, Bộ Phương đã trở lại phòng bếp, lòng tràn đầy vui mừng mài dao soàn soạt chuẩn bị làm thịt heo.
Hắn từ quầy ra lấy nguyên liệu nấu ăn cần thiết.
Món sườn xào chua ngọt ngon nhất là phải dùng phần xương gần sống lưng, dùng dao chặt thành từng miếng nhỏ, nhúng qua bột năng rồi đem chiên vàng, cuối cùng là rưới lên nước sốt chua ngọt đặc chế.
Thịt heo đặt ở trên thớt không phải đến từ Hỏa Trư, thịt heo lần này tươi non đầy đặn, có nhiều linh khí hơn. Trên miếng thịt có đường vân điều điều tươi sáng, như phù văn, nhìn một cái là biết đó không phải thịt heo bình thường.
"Thịt heo này đến từ linh thú bậc năm Bôn Vân Trư ở núi Lạc Đãng, lớp da bên ngoài là những vùng đen trắng xen nhau, lông trắng bồng bềnh như mây, tốc độ di chuyển cực nhanh, vì thế mới ví là cưỡi mây. Thịt Bôn Vân Trư cực kém nhưng phạm vi chất thịt ở gần xương sống vô cùng ngon, tươi non vô cùng, tràn ngập linh khí."
Thịt linh thú ngũ phẩm... Đây chính là nguyên liệu vô cùng trân quý, ánh mắt Bộ Phương sáng lên, rút dao chặt xuống tảng thịt, một dao hạ xuống lại không thể chém đôi, mà còn xuất hiện phản lực khiến cánh tay Bộ Phương đều có chút tê dại.
- Thịt ngũ phẩm linh thú quả nhiên phi phàm...
Bộ Phương than thở một câu, rồi không ngừng chặt xương, lọc thịt...
Đem thịt sườn đã được cắt thành những khối bằng nhau bỏ vào chảo ngập dầu để chiên giòn.
Sau khi tẩm bột đều vào từng miếng sườn, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị chảo dầu, hắn dùng dầu ăn thượng hạng, cho đầy nửa cái chảo, sau đó ngồi chờ dầu nóng đạt đến nhiệt độ thích hợp.
Bàn tay phủ hơ trên mặt chảo, thời điểm khi hơi nóng đạt mức phỏng tay, Bộ Phương liền đem miếng sườn bỏ vào trong chảo dầu.
“Tí tách tư!”
Miếng sườn ngập phân nửa trong dầu, tinh bột nhanh chóng trở nên non vàng...
Bộ Phương dùng một đôi đũa dài không ngừng lật qua lật lại miếng sườn, kỹ xảo thuần thục vô cùng, đảm bảo mỗi một miếng thịt đều là hoàn mỹ, chất lượng như nhau.
Khi lớp bột bên ngoài trở nên vàng đều, Bộ Phương vớt chúng ra, bỏ vào một cái rổ lớn, bên ngoài miếng thịt vẫn còn dầu dư tí tách sôi.
Quá trình chế biến nước sốt chua ngọt Bộ Phương vô cùng thuần thục, tài liệu nên có đã được hệ thống chuẩn bị sẵn, cuối cùng món ăn có ngon hay không là dựa vào cảm giác của Bộ Phương.
Đem nước sốt rưới đều lên đĩa thịt, tốc độ quá trình này không vượt quá ba mươi giây, vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo của Bộ Phương, bởi vì nhất định phải nhanh mới có thể khiến cho nước sốt bọc đều bên ngoài miếng sườn mà không bị chỗ có chỗ không, ảnh hưởng khẩu vị.
Bày từng miếng sườn lên chiếc đĩa xanh, một suất sườn xào chua ngọt đã hoàn thành..
Mùi thơm từ món ăn, không ngừng chui vào mũi Bộ Phương để cho hắn không nhịn được nuốt nước miếng cái ực.
Lấy một đôi đũa trúc, Bộ Phương bưng đĩa đi ra, một đường đi, một đường mùi thơm lan tỏa, khiến cho nước miếng của Bộ Phương chảy dài, không kịp chờ đợi.
Mùi thơm của món ăn rất nồng, không chỉ nồng mà còn mang theo mùi thơm chua ngọt của thịt.
Nằm ở ngoài cửa, đôi mắt luôn nhập nhèm của Tiểu Hắc đột nhiên trừng lớn, sáng lên tựa như bóng đèn trong đêm tối, soạt một tiếng chạy vào trong.
Bộ Phương vừa dùng đũa kẹp một khối sườn, còn chưa bỏ vào trong miệng đã phát hiện thấy một đôi chó sáng ngời nhìn hắn chằm chằm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook