Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi
-
C79: Là ai thì chưa biết
Ngụy Chấn Quốc trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Vương Chí Viễn không ngờ lão trưởng lại ném câu hỏi khó này cho ông ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta trịnh trọng nói: “Tôi cảm thấy cần phải giải quyết việc chung, chỉ cần bản thân tập đoàn Hoa Thanh không có vấn đề gì là được. Nhưng nếu Lưu Minh Vũ lấy việc công làm việc tư, vậy thì... cần phải trừng phạt nghiêm khắc.”
“Ừm, khá lắm.” Ngụy Chấn Quốc cười hài lòng.
Vương Chí Viễn thở phào nhẹ nhõm. Ông ta biết thật ra ban nãy lão trưởng đang thăm dò ông ta.
Suy cho cùng đây cũng là Trung Quốc, dù Lý Phù Sinh là rồng cũng phải ngoan ngoãn cuộn mình lại ở trước mặt quốc gia. Nếu vì thân phận của anh mà e dè, rõ ràng ông ta không phải là một thành viên đạt tiêu chuẩn trong tổ chức Thứ Sáu.
Nửa tiếng sau, Lưu Minh Vũ đang ngồi trên ghế làm việc, trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn. Lần này có thể móc nối quan hệ với nhà họ Bạch và nhà họ Trịnh, sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ sau này của ông ta.
Đúng lúc này, điện thoại từ Hoàng Thành đã gọi đến văn phòng của ông ta.
Sau khi Lưu Minh Vũ nhìn thấy rõ số điện thoại, đã nhanh chóng thu hồi cảm xúc. Sau khi bắt máy cung kính nói: “Điện chủ Ngô.”
“Ông đã cử người đi kiểm tra tập đoàn Hoa Thanh đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi này, con ngươi của Lưu Minh Vũ chợt thu nhỏ. Trực giác mách bảo ông ta rằng, cấp trên của mình hỏi vấn đề này, nhất định là có liên quan đến Vương Chí Viễn.
Nhưng ông ta vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy. Tôi nhận được báo cáo về tiên thuế hơi mập mờ của tập. đoàn Hoa Thanh, nên đã cử người đi kiểm tra một phen.”
“Được rồi, tập đoàn Hoa Thanh không có vấn đề gì, ông hãy bảo người của ông về đi.”
“Hả... Vâng, tôi sẽ bảo bọn họ về ngay.”
Lưu Minh Vũ không phải là tên ngốc, trái lại ông ta có thể trèo lên vị trí này, đủ để thấy ông ta thông minh hơn người bình thường.
Từ giọng điệu của cấp trên có thể nghe ra, chắc. chắn có người ra mặt bảo đảm cho tập đoàn Hoa Thanh. Rồi lại liên tưởng đến những gì trước đó, tập đoàn Hoa Thanh có thể khiến nhà họ Bạch và nhà họ Trịnh chịu thiệt, nhất thời sau lưng Lưu Minh Vũ toát mồ hôi lạnh.
Thảo nào Vương Chí Viễn lại nói mình muốn chết. Lưu Minh Vũ vội vàng bảo cấp dưới của mình rút khỏi tập đoàn Hoa Thanh, rồi liên lạc với Bạch Quân Nhu.
“Cô Bạch, thật ngại quá, tin báo của cô bị sai rồi, tập đoàn Hoa Thanh không có vấn đề gì cả.”
“Gì cơ?” Bạch Quân Nhu ở Hoàng Thành xa xôi, ánh mắt lập tức lạnh lẽo: “Ông Lưu, ông có chắc là tập đoàn Hoa Thanh không có vấn đề gì không?”
“Đúng vậy, tôi chắc chắn.” Lưu Minh Vũ đáp, ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung: “Cô Bạch, thật không dám giấu, có người đã ra mặt bảo vệ tập đoàn Hoa Thanh.”
“Là ai?” Bạch Quân Nhu buột miệng hỏi.
Cô ta có thể kết luận, chắc chắn người bảo vệ cho tập đoàn Hoa Thanh là người thần bí đã đứng đăng sau kia.
Lưu Minh Vũ thở dài: “Cụ thể là ai thì tôi cũng không biết rõ, mà tôi chỉ có thể nói cho cô biết, là sếp của tôi đích thân thông báo cho tôi rằng tập đoàn Hoa Thanh không có vấn đề gì.”
“Điện chủ Ngô đã đích thân thông báo cho ông ư?” Bạch Quân Nhu ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Lưu Minh Vũ nghĩ ngợi lại nhắc nhở một câu: “Tôi cảm thấy chắc hẳn Vương Chí Viễn biết rõ...”
Bạch Quân Nhu cúp mày, lông mày đã nhíu lại thật chặc. Cô ta biết Vương Chí Viễn là người thế nào. Cô ta thật sự không hiểu nổi, tại sao người của tổ chức Thứ Sáu lại dính dáng đến tập đoàn Hoa Thanh.
“Chị Bạch, sao thế?” Trịnh Thiên Lỗi thấy sắc mặt cô ta không tốt thì chợt có dự cảm chẳng lành.
Bạch Quân Nhu trầm giọng nói: “Có người bảo vệ tập đoàn Hoa Thanh.”
“Cái gì? Ai dám đối đầu với hai nhà chúng ta chứ?” Trịnh Thiên Lỗi không vui hỏi.
“Cụ thể là ai thì chưa biết, nhưng chắc chắn đối phương không phải là người bình thường...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook