Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
-
Chương 156: Nhật Ký Xem Mắt Của Cường Cường
Lúc hai người về đến nhà, chân trời nổi lên ánh nắng chiều.
Bà Tạ không ở nhà, gà mái trong sân kêu cục tác, cục tác, trong chậu đã hết sạch đồ ăn.
“Bà nội đi đâu rồi nhỉ, cũng không cho gà ăn.” Trình Dao Dao múc một gáo bã đậu ở trêи chồng củi trộn thức ăn cho gà.
Rau xanh băm nhỏ, sau đó trộn châu chấu và bã đậu vào với nhau, cuối cùng cô cho thêm ít linh tuyền.
Gà nhà họ Tạ được ăn ngon, lồng gà cũng sạch sẽ, con nào cũng phấn chấn tinh thần, lông gà óng mượt, ngày nào cũng đẻ được hai mươi mấy quả trứng gà.
Trứng gà nhà mình không ăn hết, Trình Dao Dao cũng không nỡ bán, trong nhà còn thừa hơn 100 quả.
Trình Dao Dao quyết định làm trứng gà ướp mặn, sau đó làm bánh ngọt trứng gà.
Mấy ngày nay cô đều lười biếng nên chỉ làm một ít cho Hầu Tử bán.
Tất cả đều là trứng gà đều có linh tuyền, công hiệu tốt nhất, giá cả không thể rẻ quá, phải đi trêи con đường cấp cao.
Trình Dao Dao vừa suy nghĩ vừa múc thêm một gáo bã đậu vào trong chậu thức ăn.
Cô không để ý nên đổ hết bã đậu ra đất.
Gà trống lập tức bay từ trong lồng gà ra ngoài, nó chạy đến cạnh chân Trình Dao Dao mổ bã đậu, đàn gà mái trong lồng chen chúc, bọn nó gấp gáp kêu cục tác.
“Ôi trời, mày quay lại ngay!” Trình Dao Dao quơ gáo dọa con gà trống.
Tạ Chiêu cất đồ xong đi ra, hắn nhận cái chậu thức ăn trong tay Trình Dao Dao: “Để anh làm cho.”
Công việc mỗi ngày ở nhà của Trình Dao Dao là cho Cường Cường và đàn gà ăn.
Nhưng chỉ cần Tạ Chiêu rảnh rỗi, hắn sẽ làm giúp cô, hắn không muốn bao yếu ớt mệt mỏi.
Trình Dao Dao rửa tay vào phòng bếp, gà kho cô mua ở trong huyện mang về nguội mất rồi.
Trình Dao Dao tìm một cái bát to đựng gà rồi đặt vào nồi cơm hấp lại.
Chờ bà Tạ về, xào nốt rau xanh ăn cơm luôn.
Trình Dao Dao làm xong việc, bỗng nhiên cô phát hiện ra một điều: “Tạ Chiêu, Cường Cường đâu?”
Tạ Chiêu đang cho gà ăn, hắn nhìn nhà nhỏ của Cường Cường: “Không ở trong ổ, đi ra ngoài rồi.”
Trình Dao Dao nhếch miệng: “Có vợ trẻ liền quên mẹ.”
Mắt Tạ Chiêu nổi lên ý cười, hắn nói nhỏ: “Vậy ai là bố?”
Trình Dao Dao liếc mắt, đôi mắt hoa đào cực kỳ quyến rũ: “Anh cảm thấy Cường Cường có thể nhận anh là bố không?”
Lòng Tạ Chiêu lập tức lạnh lẽo.
Mấy giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt.
Ánh nắng chiều bị mây đen che lại.
Mây đen kéo đến cuồn cuồn về phía này, Trình Dao Dao kêu lên: “Bà nội mới giặt chăn!”
Tạ Chiêu nói: “Anh đi thu vào!”
“Em cũng đi!” Trình Dao Dao vội vàng đi theo sau hắn, hai người lên tầng hai.
Nóc nhà rất cao, tầng hai ít khi có người lên.
Trêи tầng để 7,8 vựa lúa, mấy cái rương và thảo dược, có thể thấy lúc trước nhà họ Tạ giàu như nào.
Phía đông tầng hai có một cái lan can, chăn ga bay phấp phới như lá cờ.
Tạ Chiêu vội vàng thu chăn lại, sau đó đặt lên cái giường sạch ở bên cạnh.
Trình Dao Dao cũng thu hai cái vỏ gối và ga giường, gió mát mang theo nước mưa bay vào ga giường, trêи ga xuất hiện mấy chấm nhỏ.
Mưa rơi ào ào thành một vũng nước to, cuối cùng hai người cũng thu xong chăn ga.
Chăn ga đặt ở trêи chiếu, Tạ Chiêu ngồi xuống gấp từng cái lại, dáng vẻ hắn làm việc tràn ngập mùi vị đàn ông, động tác lưu loát dứt khoát, chăn ga được gấp ngăn nắp như tác phong của quân nhân vậy.
Trình Dao Dao ngồi trêи xích đu bên cạnh.
Nhà nào cũng có một cái xích đu đơn giản, một cái băng ghế nhỏ, dây thừng treo từ trêи xà nhà xuống sau đó quấn chặt hai đầu băng ghế, thế là có một cái xích đu rồi.
Nóc nhà Tạ gia cao, tầng hai lại rộng rãi, Trình Dao Dao chơi rất vui.
Cô giẫm chân lùi thật xa về sau, sau đó đạp xuống đất bay lên, rồi rơi xuống, cô lắc lư qua lại chỗ Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao dịu dàng gọi Tạ Chiêu: “Anh nhìn em đi!”
Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn cô.
Mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao bay phấp phới trong gió, làn váy cũng bay lên.
Cô giống như một bông hoa vừa đẹp vừa rực rỡ mang theo gai nhọn làm người nhìn thấy lập tức muốn quỳ gối trước sự xinh đẹp này.
Váy Trình Dao Dao lướt qua vai Tạ Chiêu, vừa mềm mại vừa mang theo mùi thơm.
Bả vai người đàn ông rộng rãi ấm áp, nhưng đầu gỗ lại thờ ơ, hắn cúi đầu thu dọn tiếp.
Nụ cười ngọt ngào trêи môi Trình Dao Dao biến mất, cô mượn lực đá rơi giày, sau đó dùng chân trần đạp lên vai Tạ Chiêu.
Thân hình Tạ Chiêu vẫn vững vàng giống như một ngọn núi.
Trình Dao Dao đạp một phát nữa, cô mượn lực đu dây cao lên.
Sự tức giận cũng biến mất theo cảm giác mát trọng lượng này, cô ngửa đầu hưởng thụ gió mát thổi qua mặt.
Lúc xích đu bay lên điểm cao nhất, lòng Trình Dao Dao cũng nâng lên cao, lúc xích đu bay về, một đôi tay ôm lấy cô sau đó ném cô xuống đống chăn đệm.
Đầu Trình Dao Dao tựa lên chăn, một đống chăn ga được gấp gọn đổ hết xuống.
Cô giãy dụa duỗi người làm chăn ga rối loạn thêm.
Trình Dao Dao không có gánh nặng nào cả, cô còn nói: “May mà em ở đây, nếu không hôm nay bà nội phí công bận rộn rồi.”
Tạ Chiêu hỏi lại: “Em?”
Trình Dao Dao hát cằm lên: “Em thì sao?”
Lông mi của cô cong lên lộ ra sự đắc ý, cả người mềm mại nằm trong chăn giống như con mèo nhỏ oai phong lẫm liệt.
Tạ Chiêu thích bộ dáng này của cô nhất, cô làm hắn vừa muốn nâng cô trong lòng bàn tay yêu thương vừa muốn ôm cô vào ngực bắt nạt đến mức cô khóc ra tiếng.
Bỗng nhiên Trình Dao Dao bị đè xuống chăn.
Mùa đông chăn dày được giặt sạch rồi phơi nắng ba ngày, Trình Dao Dao giống như ngã vào một đám mây trắng, giường đơn tản ra mùi thơm của nắng và dược liệu lâu năm làm người ta buồn ngủ.
Chóp mũi Tạ Chiêu chạm vào cô, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, trái tim Trình Dao Dao đập loạn, sau đó biến thành nhịp trống dồn dập hòa với tiếng mưa rơi trêи mái ngái ngói, cuối cùng trái tim như muốn nhảy ra khỏi miệng.
Cơn mưa xuân tới bất ngờ ngăn cản nụ hoa trêи đầu cành nở rộ, nó cũng làm người nông dân về muộn ướt sũng.
Bà Tạ đứng dưới bậc thang gọi: “Dao Dao, Chiêu ca nhi, hai đứa đang thu chăn à?”
“Dạ!” Trình Dao Dao chui ra khỏi người Tạ Chiêu, cô chạy bình bịch xuống tầng.
Cầu thang lâu năm cũ kỹ chưa được dọn dẹp đầy bụi.
Trình Dao Dao đi xuống tầng, bà Tạ đang ngồi loay hoay với cái rổ ở trong nhà chính, bà lấy hai bó rau cải phơi khô ra, bà hỏi: “Cất hết chăn chưa? Ở trêи tầng làm gì lâu vậy?”
“Cất rồi ạ.” Bà Tạ hỏi làm Trình Dao Dao xấu hổ, cô vội vàng nói: “Bà nội, bà đi đâu vậy? Cường Cường đâu ạ?”
Bà Tạ chỉ ổ mèo bĩu môi nói: “Bà đưa Cường Cường sang nhà Lâm Quý, đây là rau cải khô vợ Lâm Quý cho, ngày mai bảo Chiêu ca nhi mua hai cân thịt ba chỉ về hầm thịt ăn.”
Trình Dao Dao cười nói: “Dạ, rau cải khô thơm quá, nấu với thịt hầm rất ngon.”
Trình Dao Dao vừa nói vừa gọi Cường Cường: “Chị mua gan lợn, tối nay hấp cho em ăn.”
Mèo mập không chạy ra như bình thường.
Trình Dao Dao cảm thấy kỳ quái, cô chạy đến cạnh ổ mèo gọi lần nữa, Cường Cường nằm trong căn nhà nhỏ của nó, cái ʍôиɠ tròn màu cam đối diện với Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao hỏi bà Tạ: “Nó làm sao vậy ạ?”
Ánh mắt bà Tạ né tránh nhưng Trình Dao Dao hỏi mãi, bà không chịu được nói: “Khụ, không phải nhà Lâm Quý có một con mèo cái sao? Bà mang Cường Cường đi xem mắt, kết quả Cường Cường vừa vào cửa, con mèo cái kia lập tức đánh Cường Cường một trận…”
Trình Dao Dao thốt ra: “Bà đang nghĩ cái gì vậy!”
Bà Tạ ho nhẹ, bà cãi chày cãi cối: “Không phải đều là mèo sao!”
Tạ Chiêu ôm chăn ga đi xuống, hắn nghe thấy Trình Dao Dao ồn ào thì hỏi: “Em Dao Dao sao vậy?”
Trình Dao Dao vội vàng mách Tạ Chiêu: “Bà nội mang Cường Cường đến nhà Lâm Quý xem mắt với mèo nhà đấy, kết quả Cường Cường bị đánh một trận.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Chiêu cũng lộ ra sự kỳ quái: “Bà nội, làm gì có con mèo nào đi xem mắt.”
Trình Dao Dao chung mối thù: “Đúng vậy, mèo cái nhà Lâm Quý 4 tuổi rồi!”
Tạ Chiêu: “…” Trọng điểm không phải cái này.
Trình Dao Dao kéo Cường Cường ở trong ở căn nhà nhỏ ra, cô phát hiện bà Tạ còn thay vòng cổ mới cho Cường Cường, mèo con được chăm chút cách ăn mặc để đi xem mắt.
Nhưng lông mèo được tắm rửa sạch sẽ bị cào rối tung lên, lông bên tai mất một góc, đầu mèo bị đánh sưng thành đầu lợn rồi.
Thẩm nhất là ban đêm.
Mèo trắng đến ăn cơm như thường lệ, Cường Cường muốn đi lên ɭϊếʍ lông nó nhưng không biết mèo trắng ngửi thấy mùi mèo khác trêи người Cường Cường hay là chê nó bẩn mà cào nó một phát rồi quay đầu chạy đi.
Cường Cường kêu meo meo chui trong ngực Trình Dao Dao, thật sự oan ức mà !
Trình Dao Dao cũng thấy Cường Cường thê thảm.
Chưa tán được gái, còn bị bà Tạ bắt đi xem mắt, kết quả vừa vào cửa lập tức bị đối tượng hẹn hò đuổi từ đầu thôn đến cuối thôn.
Bây giờ nữ thần cũng vứt bỏ nó mà đi.
Trình Dao Dao nhấc hai chân trước của Cường Cường lên, cô tận tình khuyên bảo: “Đừng ɭϊếʍ nữa, ɭϊếʍ mèo không có kết quả tốt đâu!”
Cường Cường vẫn lưu luyến, ngay cả cơm cũng không ăn! Bình thường nó phải ăn hai bát một bữa, bây giờ chỉ ăn một bát rưỡi, trêи đầu mèo con giống như có một đám mây đen tung bay.
Trình Dao Dao lo lắng, cô nói với Tạ Chiêu: “Cường Cường còn tiếp tục như vậy sẽ gầy mất.”
Tạ Chiêu nhìn bóng lưng tròn xoe của Cường Cường, hắn im lặng không nói gì.
Sau đó hắn lấy hai cái bát nhỏ cạnh ổ mèo đổi thành một cái bát tô to.
Đầu tiên Trình Dao Dao không hiểu lắm, mấy ngày sau cô phát hiện ra, ban đêm hai con mèo nhỏ ăn chung một bát cơm.
Thỉnh thoảng Cường Cường ɭϊếʍ tai mèo trắng, mèo trắng chỉ cào nó một cái nhưng sức lực rất nhẹ giống như đang làm nũng vậy.
Dần dần, ban ngày mèo trắng cũng xuất hiện trong sân nhà họ Tạ.
Nhưng nó vẫn sợ người, Trình Dao Dao dựa vào gần nó liền chạy, nó không chạy xa mà thò đầu nhỏ qua cửa cổng nhìn cô.
Người trong nhà sẽ giả vờ không thấy nó, họ để mặc mèo trắng quan sát.
Cường Cường thì ghé vào bên người mèo trắng, nó không rời một bước.
Chớp mắt đến mùa xuân.
Một hôm, Trình Dao Dao ngồi xổm trong vườn tưới nước cho dâu tây.
Mười mấy quả dâu tây rũ xuống, cô dùng lá cây đệm lên để tránh dính bùn đất, dâu tây ỉu xìu không đáng yêu gì cả.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dâu tây từ lúc xuyên vào niên đại này.
Ngày nào Trình Dao Dao cũng đến nhìn một lần, mấy quả dâu tây này phải trồng hơn hai tháng mới chín, chờ Tạ Phi về thì hái được rồi.
Trình Dao Dao đếm dâu tây xong, sau đó lấy lồng tre đậy vào cây dâu tây, tránh cho Cường Cường đến ăn vụng.
Cô vừa quay đầu thì thấy mèo trắng ngồi cách đó không xa nhìn mình, đôi mắt xanh biếc lộ ra sự tò mò.
Trình Dao Dao gọi nhỏ, cô thử vươn tay ra sờ nó.
Mèo trắng nghoẹo đầu theo tay Trình Dao Dao, lỗ tai nó cụp xuống tránh tay cô.
Trình Dao Dao mỉm cười, bàn tay chạm vào tai nó, cô thuận thế sờ tai nó rồi gãi cái cằm nhỏ nhắn.
« Meo ~ » Mèo trắng nheo mắt phát ra âm thanh mềm mại.
Đến bây giờ cô mới sờ được mèo trắng.
Lúc ăn cơm, Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Chiêu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Tạ Chiêu hỏi : «Em Dao Dao, em nhìn anh làm gì ? »
Trình Dao Dao vỗ vai Tạ Chiêu: “Anh có bản lĩnh gì thì truyền thụ cho Cường Cường đi, để nhà mình còn có một đàn mèo con mới.
»
Bà Tạ cười hớn hở nói : « Cuối cùng Cường Cường cũng vui vẻ rồi, nó cũng ăn nhiều hơn trước ! Sáng nay nó ăn hai quả trứng gà đấy.
»
« Không phải nó ăn đâu.
» Trình Dao Dao nói: “Nó cho Tiểu Bạch ăn.”
« Sao mèo cái lại ăn nhiều như vậy chứ!” Bỗng nhiên bà Tạ nói: “Không lẽ nó có…”
Trình Dao Dao sặc cơm: “Khụ, khụ, khụ… Bà…”
Tạ Chiêu vuốt lưng cho cô, hắn bất đắc dĩ nói: “Bà nội, Cường Cường và Tiểu Bạch mới thân thiết được mấy ngày thôi, bà gấp quá rồi.”
Bà Tạ nói thầm: “Bà cũng chỉ nói như vậy thôi! Lại nói, người làm bà nào mà không vội ôm cháu trai chứ.”
Lời bà Tạ có ý khác, Trình Dao Dao lại ho một trận, mặt cô đỏ bừng lên.
Tạ Chiêu cũng đỏ mặt nhưng da đen nên không nhìn rõ.
Tạ Chiêu ăn xong cơm, hắn để bát đũa xuống nói: “Hôm nay trong ruộng nhiều việc, cháu không về ăn trưa nữa.”
“Ơ?” Trình Dao Dao nói: “Em mang cơm cho anh.”
Tạ Chiêu sờ đầu cô: “Không cần, anh mang mấy cái bánh bao đi là được.”
Từ sau chuyện của Trình Nặc Nặc, Tạ Chiêu không để Trình Dao Dao mang cơm ra ruộng cho hắn nữa.
Mấy ngày này, nhóm rau xanh đầu tiên ở trong nhà trồng rau sắp chín rồi, Tạ Chiêu cực kỳ để ý, hắn không ra ruộng thì lại vào huyện liên lạc với các nhà ăn, loay hoay bận rộn suốt.
Trình Dao Dao cũng không nhàn rỗi.
Năm nay thôn Đào Am thu hoạch rất nhiều chè, nhóm chè xuân đầu tiên đến lúc hái, nhưng nhân công không đủ, họ phân một nửa cho thôn Điềm Thủy.
Nhóm nữ thanh niên trí thức được phân công đi phân loại chè, công việc này nhẹ nhõm, Trình Dao Dao cũng không có lý do để lười biếng nữa.
Diện tích nhà kho của thôn to bằng nửa cái sân bóng rổ, nóc nhà rất cao, bên trêи mở mấy ô cửa sổ thông khí.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào chè.
Đống chè này được sao khô rồi, bây giờ nhóm nhân công phải phân thành hai loại chè cành và chè búp.
Một cân chè búp được 5 phân, một nửa tiền giao cho đại đội, coi như chỉ còn lại một nửa nhưng người nào nhanh tay nhanh mắt có thể kiếm được 5,6 mao một ngày.
Công việc này không phải ai cũng làm được, chỉ có mấy cô gái đến đây làm.
Người nào không sạch sẽ hoặc bàn tay thô ráp thì không được động vào.
Chè được sao khô, giòn, sức lớn sẽ bóp nát chè.
Do đó, trong nhà kho đều là mấy cô gái chưa lập gia đình và nhóm nữ thanh niên trí thức.
Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ngồi quanh một chỗ, Lưu Mẫn Hà ngồi cùng mấy nữ thanh niên trí thức mới tới quay lưng về phía họ, Trình Nặc Nặc thì ngồi cùng hai cô bé 13,14 tuổi cười cười nói nói.
Trình Dao Dao nhìn qua nhiều lần, hai cô bé kia mặc áo bông mới, bím tóc được chải bóng loáng không bết, mặt cũng trắng nõn, đây là hai cô gái nhỏ xinh đẹp ở trong thôn.
Hai cô bé cũng biết điều nà, bộ dáng khoe khoang, thỉnh thoảng cười to làm người khác không vui nhìn hai người, hai cô bé này còn đắc ý hất bím tóc bay lên.
Hàn Nhân nói: “Đó là hai cô cháu gái nhà bà Lâm, Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình, con của phòng thứ hai và phòng thứ ba.”
Trình Dao Dao hiểu rõ.
Trình Nặc Nặc vừa bắt nạt ba chị em Lâm Nhiên Nhiên vừa lôi kéo hai cô con gái có bố mẹ ở phòng thứ hai và phòng thứ ba, vừa kéo vừa giẫm, đây là con đường của Trình Nặc Nặc.
Ba người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa nhặt chè, Trình Dao Dao duỗi lưng, cô thấy kế toán hí ha hí hửng chạy tới: “Thanh niên trí thức Trình nhặt xong rồi à? Tốc độ nhanh đấy.
Tôi cân cho cô!”
Trình Dao Dao cầm cốc uống nước, Hàn Nhân cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”
Kế toán bê chè bê chè đi, hắn còn quay đầu cười: “Không phiền, không phiền!”
Chỗ này đều là con gái nhưng không có ai trêu chọc kế toán xum xoe với Trình Dao Dao.
Đàn ông ở trong thôn thấy Trình Dao Dao thì cực kỳ niềm nở, có người còn buồn vì không có cơ hội thể hiện.
Trương Hiểu Phong lại lấy thêm chè đổ vào sàng, soạt một tiếng, lá chè được phân đều.
Trình Dao Dao bóp đầu ngón tay, cô lại nhặt chè cho vào hộp.
Bên kia có người không cao hứng.
Lâm Bình Bình đổ chè vào sàng.
Bình thường cô tự khoe khoang là xinh đẹp nhưng Trình Dao Dao vừa xuất hiện, cô giống như bị vứt vào trong đống bùn vậy.
Sự xinh đẹp áp đảo này làm cô không thể tự lừa mình được, cô tức giận mắng: “Hồ ly tinh!”
Lâm Đan Đan cũng nói: “Thể nào suốt ngày bà nội nói cô ta là hồ ly tinh, ỷ vào vẻ đẹp của mình mà đi lẳng lơ!”
Trình Nặc Nặc nhặt chè, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Cô sờ ngón tay trắng nhợt của mình, hồ ly tinh, ai không muốn làm hồ ly tinh chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook