Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 155: Cô Cũng Xuyên Qua Sao



“Có chó có mèo…” Đôi môi xinh đẹp của Tạ Chiêu cong lên, hai tay chống lên gối Trình Dao Dao, hắn cười nhẹ: “Trong đầu của em đang nghĩ cái gì vậy?”
Trình Dao Dao che kín mặt, cô hé ra một khe nhỏ sáng như sao trời: “Nghĩ về Tạ Chiêu.”
Tiếng nói của cô trở nên mềm mại ngọt ngào làm lòng Tạ Chiêu mềm nhũn.

Tạ Chiêu cúi đầu cách bàn tay hôn mắt cô.
Suy nghĩ của Trình Dao Dao lập tức bay xa: “Con chó cái kia là con lúc trước cho Cường Cường uống sữa sao? Nó màu gì? Nó sinh chó con màu gì? Em muốn con mập nhất, mập mới đáng yêu.

Màu đen cũng được, lưng vàng miệng đen, trong sân nhà ông ngoại em cũng nuôi một con như vậy.

Nên lấy con cái hay con đực tốt hơn? Tạ Chiêu, ngày mai anh làm nhà cho nó đi, làm to một chút.

Ôi, không biết Cường Cường có bắt nạt nó không nữa…”
“…” Lời nói dịu dàng đầy tình cảm của Tạ Chiêu đóng băng.

Vừa rồi còn nói trong đầu cô nghĩ đến hắn, bây giờ bên trong đã nhét thêm một con chó nhỏ, một con chó mập, lưng màu vàng miệng đen, một con chó ngốc cực kỳ xấu!
“Trời ạ!” Trình Dao Dao kêu lên, cô vội vàng ngậm ngón tay tủi thân nói: “Sao anh lại cắn em? Anh là chó à?”
Tạ Chiêu xị mặt: “Không phải em thích chó sao?”
Trình Dao Dao tức giận: “Vậy anh vẫy đuôi em nhìn xem.”
“Ở đây, em sờ đi.”
Trình Dao Dao giận sôi máu.

Ai nói miệng lưỡi Tạ Chiêu vụng về? Hắn mở miệng lập tức trở thành bông sen nở rực rỡ!
Trình Dao Dao tức giận, cô muốn Tạ Chiêu ôm xoay vòng mới hết giận!
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, nền nhà lát gạch xanh sáng bóng.

Trình Dao Dao tựa vào vai Tạ Chiêu, cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trêи biển, gió êm sóng lặng, gió nhẹ lướt qua, cực kỳ an tâm.
Bỗng nhiên mảnh ngói trêи cửa sổ phát ra thanh âm xột xoạt, có cái gì đó chạy tới.

Ngay sau đó là tiếng kêu của Cường Cường.

Thanh âm này mềm mại hơn bình thường, bên trong còn mang theo ý lấy lòng.
“Meo~” Là một tiếng mèo kêu khác, thanh âm mềm mại thuộc về mèo cái, âm điệu thì cao ngạo.
Mảnh ngói rầm ầm một lúc, nửa ngày sau, một con mèo tròn vo nhảy từ trêи nóc nhà xuống bệ cửa sổ, sau đó nhảy vào trong sân.

Một con mèo trắng cũng nhảy theo, lúc nhảy xuống bệ cửa sổ nó còn nhìn vào đây.
Một con mèo trắng mắt xanh.

Trình Dao Dao và mèo trắng nhìn nhau, mèo trắng không ngờ sẽ bị người thấy, nó hoảng hốt nhảy về sau không thấy bóng dáng nữa.
Trình Dao Dao ôm chặt cổ Tạ Chiêu, cô nói nhỏ: “Cường Cường dẫn bạn gái về nhà!”
Hai người nhìn qua khe cửa, ánh trăng chiếu lên người mèo trắng, xung quanh nó phát sáng, so sánh với Cường Cường mập mạp, nó đúng là tiểu tiên nữ.

Dáng đi của mèo trắng xinh đẹp dịu dàng, nó đi theo Cường Cường đến chỗ để bát ăn của mèo.
Cường Cường kêu meo meo nói vài câu, sau đó dùng chân đẩy bát đến trước mặt mèo trắng.
Trong bát của Cường Cường là cơm mèo đặc chế của Trình Dao Dao.

Tôm cá được nghiền nát rồi trộn với trứng gà, tim vịt và cà rốt hấp giằm nát.

Sau khi để nguội có thể giữ được rất lâu.
Đầu năm nay người ăn không đủ no, huống chi là một con mèo rừng nhỏ.

Ngửi thấy mùi vị này, mèo trắng lập tức bỏ đi sự thận trọng, nó vùi đầu vào bát ăn.
Cường Cường cũng cúi xuống.
Trình Dao Dao thầm nghĩ không tốt.

Cường Cường cực kỳ bảo hộ đồ ăn, Tạ Chiêu không cẩn thận đá phải bát của nó, nó có thể đuổi theo Tạ Chiêu cào cả đêm, nó muốn trở mặt sao?
Ai ngờ Cường Cường chỉ đến cạnh mèo trắng, sau đó ngồi ɭϊếʍ lông của mình.
Mèo trắng ăn cơm rất nhanh.

Nó vô cùng cảnh giác với hoàn cảnh lạ lẫm, nó vừa ăn vừa ngẩng đầu quan sát bốn phía, thân thể căng thẳng giống như chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay nó sẽ chạy ngay đi.
Một bát cơm mèo hết sạch, mèo trắng ɭϊếʍ láp mặt mình, Cường Cường cũng đi lên ɭϊếʍ lông cho nó, lúc này mèo trắng giơ móng vuốt ra, nó kiêu ngạo kêu một tiếng rồi nhảy lên đống củi, sau đó nhảy lên nóc nhà biến mất dưới ánh trăng.
Cường Cường tủi thân kêu “meo meo”, thân hình tròn vo dưới ánh trăng hiện ra sự buồn bã.
Cường Cường tỉnh táo lại, nó ɭϊếʍ đến mức không còn gì để ɭϊếʍ!
Cường Cường có bạn gái nhưng nó không thông qua sự đồng ý của mẹ đã dẫn bạn gái về nhà qua đêm! Trình Dao Dao tức giận oán trách một trận với Tạ Chiêu, ngày thứ hai vẫn đặt thêm một cái bát mới bên cạnh bát của Cường Cường.
Người nhà đều lén quan sát nhà của Cường Cường.

Mấy ngày sau, mọi người đều nhìn thấy con mèo trắng vào buổi tối.

Lúc nào mèo trắng cũng vội vàng ăn hết bát cơm của mình, nó còn muốn cướp bát cơm của Cường Cường.

Cường Cường thay đổi tính tình, nó tốt tình đứng ở bên cạnh nhìn.

Cường Cường chờ mèo trắng ăn no thì đi lên ɭϊếʍ lông cho nó, đến khi mèo trắng đẩy nó ra, nó mới vùi đầu vào bát nhỏ ăn phần cơm còn lại.
Mèo nhỏ ăn xong liền đi, nó không ở lại, cũng không cho Cường Cường ɭϊếʍ lông của nó, có lúc phiền quá nó còn muốn đánh Cường Cường.
Bà Tạ mặc kệ, bà ôm Cường Cường đang nghẹn ngào kêu meo meo: “Sao cô gái nhỏ này lại mặt dày như vậy.

Không thích Cường Cường nhà chúng ta thì đến nhà ta ăn cơm làm gì! Lần sau không cho nó ăn cơm nữa!”
Trình Dao Dao nói: “Không phải vì ăn thì mèo trắng đến tìm Cường Cường làm gì? Thích nó béo? Hay thích nó ở bẩn?”
Không biết Cường Cường nghe hiểu hay không mà nó kêu lớn tiếng.
Trình Dao Dao sờ lỗ tau mèo, cô dỗ nó: “Đừng buồn, hôm nay chị vào huyện tìm con dâu nuôi từ bé cho em.”
Bà Tạ hỏi: “Con dâu nuôi từ bé gì?”
Trình Dao Dao nháy mắt: “Tạ Chiêu nói muốn ôm một con chó con về nuôi!”
Bà Tạ vui mừng nói: “Ý này hay.

Trước kia trong nhà nuôi bà con chó to, Tạ Chiêu rất thích đó.”
Trình Dao Dao thu dọn đồ mang cho Tạ Phi, sau đó cùng Tạ Chiêu đi đến cửa thôn lái máy kéo.
Hôm nay Tạ Chiêu lái xe vào huyện chở phân hóa học, mấy người phụ nữ đi nhờ xe vẫn nhiều như trước.

Người nào cũng ôm gà mái, cầm rổ trứng gà, có người còn mang bí đỏ hoặc túi gạo kê, vai vác tay cầm.
Từ năm ngoái quy định một nhà chỉ được nuôi 3 con gà đã hủy bỏ, mấy người phụ nữ chịu khó trong thôn đều nuôi nhiều gà hơn, nhà mình không nỡ ăn trứng gà, tích góp đủ 100 quả thì mang vào huyện bán lấy tiền.
Cung tiêu xã mua 5 phân một quả trứng gà, một trăm quả trứng chính là 5 đồng tiền! Ở niên đại này, ngân hàng phao câu gà là cách duy nhất người phụ nữ có thể kiếm được tiền.

Học phí của con cái, củi gạo dầu muối, quần áo mới, tất cả đều phải dùng tiền bán trứng.
Mỗi lần mọi người vào huyện đều vui tươi hớn hở, nhưng hôm nay lại la hét ầm ĩ.
Trình Dao Dao kêu lên: “Có người cãi nhau, là bà Lâm và Lâm Nhiên Nhiên! Mau đi xem đi…”
Cô vừa nói vừa chạy về trước, Tạ Chiêu giữ cô lại: “Không nghe lời rồi?”
“…Chúng ta cùng đi.” Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu đến chỗ đám người bên kia.

Tạ Chiêu phê bình cô thích tham gia náo nhiệt nhưng vẫn đi theo cô.
Bà lão gầy gò đứng ở giữa đám người giơ chân vỗ tay mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày không làm việc mà suốt ngày chui vào huyện, mày có đàn ông ở trong huyện đúng không?”
Lâm Nhiên Nhiên khóc nức nở nói: “Cháu… Cháu không có, Tiểu Thu không thoải mái, cháu muốn dẫn em vào huyện khám bệnh…”
“Hừ! Tao thấy mày có đàn ông ở trong huyện thì đúng hơn! Hôm đó Trình Nặc Nặc còn nói, nó thấy mày và Tiểu Thu ăn vụng bánh ngọt trứng gà ở trong rừng cây nhỏ, hai đứa mày trộm tiền ở đâu? Hay là đàn ông cho?” Bà Lâm nói, bà giữ Lâm Nhiên Nhiên lục người cô: “Còn tiền hay không hả?”
Lâm Nhiên Nhiên khóc to: “Người khác cho Tiểu Thu bánh ngọt, em ấy không trộm!”
Tiểu Thu cũng kêu lên: “Trình Nặc Nặc cướp bánh ngọt của cháu, cháu không cho, chị ấy còn đánh người!”
Bà Lâm mắng: “Hừ! Bánh ngọt trứng gà đắt như vậy, ai cho mày ăn? Mày còn dám nói dối!”
Tiểu Thu nhìn Trình Dao Dao, Lâm Nhiên Nhiên kéo cô, cô chỉ khóc nói: “Cháu không nói dối!”
Bà Lâm giơ tay muốn đánh cô, Lâm Nhiên Nhiên thét chói tai trốn về sau: “Đau quá! Bà nội, bà đừng đánh nữa… Bà để cháu dẫn Tiểu Thu đi khám bệnh đi, sau khi về cháu sẽ giặt quần áo cho heo ăn! Cháu để lại căn phòng đó cho Trình Nặc Nặc là được, cháu và Tiểu Thu dọn đến kho củi ở!”
Mấy người phụ nữ không nhìn được nữa, nhưng họ không dám đánh bà Lâm, họ nói: Bà Lâm, sao bà có thể đánh cháu gái như vậy được! Đứa bé còn đang bị bệnh đó!”
“Trình Nặc Nặc đúng là đồ xấu xa, ngày nào cũng xúi giục bà Lâm bắt nạt mấy đứa bé.

Hừ, thứ gì không biết nữa!”

Trình Dao Dao không nhịn được, cô đẩy Tạ Chiêu nói: “Tạ Chiêu, anh đi giữ bà Lâm lại đi!”
Tạ Chiêu thờ ơ, hắn nói: “Em nhìn kỹ đi.”
Trình Dao Dao cảm thấy kỳ quái nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía đám người.

Bà Lâm đuổi đánh Lâm Nhiên Nhiên, bà vừa đuổi vừa mắng, Lâm Nhiên Nhiên vừa chạy vừa khóc.

Nhưng nhìn kỹ lại, bà Lâm đuổi theo thở hồng hộc, căn bản không đuổi kịp Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Nhiên Nhiên né trái né phải linh hoạt, thỉnh thoảng còn dừng lại trêu chọc bà Lâm, bộ dáng mèo đùa giỡn với chuột.

Chờ bà Lâm vung tay xuống, bà còn chưa động vào Lâm Nhiên Nhiên đã kêu thảm.
Những lời khóc lóc kể lể của Lâm Nhiên Nhiên kϊƈɦ động lửa giận của quần chúng vây xem, họ càng khinh bỉ bà Lâm và Trình Nặc Nặc.
Trình Dao Dao sờ cằm, xem ra trực giác của cô không sai, Lâm Nhiên Nhiên này không thích hợp.
Bà Lâm lớn tuổi bị Lâm Nhiên Nhiên chuồn vài vòng không đuổi nổi nữa, bà thở hộng hộc mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, mày chờ đó cho tao, hôm nay tao phải lột da mày!”
Một màn kịch diễn đến đây.

Tạ Chiêu đi lên mở máy kéo, mấy người phụ nữ vội vàng lên xe, họ kéo cả hai chị em Lâm Nhiên Nhiên lên.

Bà Lâm còn chưa thở xong, bà thấy thế thì vội vàng xách rổ lên: “Tao còn chưa lên đâu!”
Bùm một tiếng, khói đen phun hết vào mặt và, máy kéo chạy ầm ầm.
Bà Lâm bị bỏ lại, mấy người phụ nữ đều đồng tình an ủi Lâm Nhiên Nhiên.
Xe đến cửa huyện, mấy người phụ nữ xuống xe chỉ có hai chị em Lâm Nhiên Nhiên đi theo đến nhà máy phân hóa học mới xuống xe.
Lâm Nhiên Nhiên ở lại vì muốn nói lời cảm ơn với Trình Dao Dao: “Lần trước thực sự cảm ơn cô, nếu không Tiểu Thu…”
Trình Dao Dao xua tay nói: “Tiểu Thu không có việc gì thì tốt rồi.”
Trình Dao Dao quan sát kỹ Lâm Nhiên Nhiên.

Quần áo của hai chị em cũ rồi nhưng vẫn đủ giữ ấm, sắc mặt vừa vàng vừa gầy, nhìn kỹ có thể thấy trêи mặt có thêm ít thịt tốt hơn lúc cô mới đến thôn nhiều.

Lúc trước ánh mắt Lâm Nhiên Nhiên yếu ớt sợ hãi, Lâm Nhiên Nhiên trước mặt lại lộ ra sự kinh định sáng rõ.
Tâm tình Trình Dao Dao hơi phức tạp.

Trong sách nói Lâm Nhiên Nhiên có hai cơ hội xuyên qua, một là lúc bị vu oan trong rừng cây nhỏ, một cái khác là lúc Tiểu Thu bị bệnh tim.

Nhưng hai cơ hội này đều bị Trình Dao Dao phá vỡ, nhưng cô không ngờ kịch bản lại mạnh mẽ như vậy, người xuyên vào Lâm Nhiên Nhiên vẫn xuát hiện ở đây.
Giống như trong bóng tối có một bàn tay sửa lại lỗ thủng của kịch bản, sau đó định ra con đường mới cho nhân vật chính và kịch bản.

May mà vận mệnh của Tạ Chiêu đã thoát khỏi quỹ đạo này, hắn không còn liên quan gì đến nhân vật chính trong sách nữa.
Lâm Nhiên Nhiên cảm ơn Trình Dao Dao xong nắm tay Tiểu Thu đi ra ngoài.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao kêu lên: “Này, vì sao cô không rời khỏi nhà họ Lâm? Ở chung cùng Trình Nặc Nặc, cô không khó chịu sao?”
Lâm Nhiên Nhiên quay đầu lại, cô cười nói: “Đây là nhà của tôi, căn phòng đó là của tôi, không phải sao?”
Trình Dao Dao hiểu rõ, cô cười ra tiếng.
Trình Nặc Nặc dính vào nữ chính xuyên qua rồi.
Tạ Chiêu nói chuyện với người ở nhà máy phân hóa học, sau đó đưa Trình Dao Dao ra sân sau xem chó.

Công nhân sẽ tự vác hàng hóa lên xe.

Bây giờ Tạ Chiêu không phải bốc dỡ hàng vất vả như trước làm cả người chật vật nữa.

Hắn có thể mặc quần áo sạch sẽ đi dạo trêи đường cái với Trình Dao Dao, không cần lo lắng ánh mắt của người khác.
Thân hình chó cái khỏe mạnh lông đen, lúc này nó ngồi chồm hổm trong ổ, bụng phình lên.
Bác bảo vệ cười nói: “Nửa tháng nữa mới sinh.

Nhìn cái bụng này xem, một thai nhất định có 7,8 con, bác còn đang lo không biết đưa đi đâu.”
Trình Dao Dao lấy một miếng thịt khô cho nó ăn nhưng lại không dám đến gần.
Bác bảo vệ nói: “Không sao đâu, bác ở đây nó không cắn người đâu.”
Lúc này Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu, tay khác đưa thịt khô đến bên miệng chó cái.

Chó cái ngửi ngửi, mắt nó sáng lên, nó há miệng cắn miếng thịt khô nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

Trình Dao Dao nhân cơ hội sờ đầu nó.
Chó cái bóng loáng không dính nước, lông mao cứng hơn mèo, hai lỗ tai oai phong dựng thẳng lên.

Trình Dao Dao sờ nó nửa ngày, chó cái được ăn thịt khô nên tốt tính cho cô sờ.
Thừa dịp Tạ Chiêu nói chuyện với bác bảo vệ, cô lén đổ linh tuyền vào bát thức ăn cho chó.

Chó cái uống linh tuyền, chó con sinh ra sẽ thông minh nha! Cường Cường không kịp rồi, Trình Dao Dao gửi gắm hy vọng vào chó con.
Bác bảo vệ đồng ý giữ một con chó đực khỏe mạnh nhất cho Trình Dao Dao, cô mới lưu luyến rời đi cùng Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu đến chợ đen tìm Hầu Tử, trước đó tiện đường đưa Trình Dao Dao đến xưởng may thăm Tạ Phi.

Trình Dao Dao mang một ít bánh ngọt sữa dê và rau ngâm cho Tạ Phi.

Lần trước Tạ Phi nói bạn cùng phòng ký túc xá đều thích đồ ướp Hàn Quốc bà Tạ làm, bà Tạ liền làm rất nhiều cho cô.

Rau ngâm không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại giúp Tạ Phi thu được lòng người.

Tạ Phi nghe bảo vệ thông báo thì vội vàng đổi ca với nhân viên tạp vụ sau đó cao hứng đi dạo cung tiêu xã với Trình Dao Dao.

Giữa trưa Tạ Chiêu đến tìm hai người, Tạ Phi hào phóng nói: “Hôm nay em mời hai người đến quán ăn!”
Ba người đến quán cơm quốc doanh, họ chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi thịt xào ớt, sườn xào chua ngọt, mộc nhĩ xào hoài sơn, một bát canh trứng gà với rong biển và ba bát cơm trắng nóng hổi.

Tạ Phi muốn trả tiền, Tạ Chiêu cũng không tranh với cô, hắn mỉm cười nhìn Tạ Phi lấy tiền và phiếu ra thanh toán, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tự hào.
(Hoài sơn – Củ mài là một loại thuốc Đông y, vị ngọt, tính ôn, có thể bổ tỳ vị, phế và thận.)
Hôm nay không có nhiều khách, đồ ăn được bưng lên rất nhanh.

Sườn xào chua ngọt đặc sệt bóng loáng, chua ngọt vừa miệng, thịt xào ớt là món chính của quán, ăn kèm với cơm vừa cay vừa mềm, mộc nhĩ xào hoài sơn ăn sướиɠ miệng, sau đó uống một bát canh trứng gà rong biển, Tạ Phi thở dài: “Ngon quá, còn ngon hơn đồ ở nhà ăn của em nữa.”
Trình Dao Dao cười nói: “Vậy em thường đến đây ăn đi.”
“Đắt lắm.” Tạ Phi gặp một miếng sườn xào chua ngọt, cô nghiêm túc: “Mỗi lần ăn ở quán phải tiêu ít nhất 1 đồng 5, số tiền này có thể mua được 1 cân xương sườn đó!”
Tạ Chiêu nói: “Không đủ tiền sao?”
Tạ Phi vội vàng xua tay: “Đủ, đủ!”
Bây giờ tiền lương của Tạ Phi là 18 đồng một tháng.

Phần lớn con gái trong xưởng may đều độc thân, người trong nhà cũng không cần các cô nuôi, mỗi tháng được 18 đồng tiêu thoải mái, họ có thể đến quán cơm ăn món ngon, cũng có thể tích góp mua quần áo đẹp cho mình.
Nhưng họ không thoải mái như Tạ Phi.

Tuần nào người trong nhà cũng đưa đồ ăn và bánh ngọt cho Tạ Phi, thỉnh thoảng Tạ Chiêu sẽ cho cô phiếu lương và phiếu vải, Trình Dao Dao may quần áo mới cũng không quên cô, cô không tiêu tiền mấy.
Tạ Phi cũng không thích tiêu tiền giống mấy cô gái khác, hình ảnh trước kia anh trai kiếm tiền vất vả nuôi gia đình lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô.

Sau khi cô tan làm thì đọc sách ở ký túc xá, không thì thêu thùa may vá, an tĩnh như một cô tiểu thư khuê các cổ đại.

Cô xinh đẹp nhưng không quen sống chung, tính tình thì mềm yếu, thời gian dài, có người ghen ghét bịa chuyện về xuất thân của cô, họ còn nói ngày nào cô cũng mặc quần áo mới, cô bóc lột mồ hôi nước mắt của người dân lao động.
May mà Tạ Chiêu đã sắp xếp trước, cô còn được bạn cùng phòng che chở nên Tạ Phi không bị oan ức gì mấy.

Cô là một người hiểu chuyện, cô không bao giờ nói mấy chuyện này với người trong nhà, cô luôn nói chuyện tốt, giấu chuyện xấu.
Tạ Phi kể chuyện vui vẻ trong xưởng, cô làm việc vừa nhanh vừa tốt, hôm qua chủ nhiệm xưởng còn thưởng một cái cốc in chữ “Lao động là vinh quang” cho cô.
Trình Dao Dao cũng cao hứng vì cô: “Xem ra chủ nhiệm xưởng của em rất có mắt nhìn đó! Từ nhỏ em đã học may vá, nhất định sẽ được thăng làm tổ trưởng nhỏ!”
Tạ Phi xua tay liên tục: “Em không đảm nhận được chức tổ trưởng nhỏ đâu.

Có một số công nhân tạp vụ lớn tuổi không nghe theo lời tổ trưởng nhỏ, tổ trưởng của chúng em tức phát khóc mấy lần.

Mà em cũng không muốn ở lại xưởng dệt, thật ra… Thật ra em thích xưởng may quần áo hơn.”
Tạ Phi vẫn luôn thích thiết kế quần áo, mà cô cũng có thiên phú, cô nói vậy Trình Dao Dao cũng không thấy ngoài ý muốn.
Tạ Chiêu không can thiệp vào ý thích của em gái, hắn chỉ nói: “Xưởng may quần áo rất loạn.”
Tạ Phi lập tức thất vọng.
Trình Dao Dao an ủi cô: “Không phải anh trai em không cho em đi.

Nhưng xưởng may không giống xưởng dệt, hoàn cảnh hỗn loạn.

Hơn nữa em chỉ thích thiết kế quần áo thôi đúng không?”
Tạ Phi nhìn Trình Dao Dao gật đầu.
Trình Dao Dao nói tiếp: “Kiểu dáng ở xưởng may vừa dập khuôn vừa xấu.

Em đến xưởng may làm nhà thiết kế, em chỉ có thể làm những kiểu dáng quần áo giống dây truyền sản xuất mà thôi.”
Tạ Phi không nghĩ đến điểm này, cô thất vọng “À” một tiếng.
Tạ Chiêu nói: “Em thích may quần áo, anh sẽ mua máy khâu cho em, em có thể làm ở nhà.”
Trình Dao Dao xua tay: “Không chỉ có thế.

Tiểu Phi, nếu em thật sự thích thiết kế quần áo, em có thể học lên ngành mỹ thuật.

Thiết kế thời trang không phải có thiên phú là được, còn phải có thẩm mỹ, hiểu rõ cách vẽ và cách phối hợp màu sắc.

Tạ Chiêu, anh tìm mấy loại sách về mỹ thuật và cách may cho Tạ Phi đi.”
Tạ Chiêu lập tức đáp ứng.
Tạ Phi không ngờ mình chỉ nói một câu muốn thiết kế quần áo, anh chị liền thu xếp cho mình, cô lập tức nghiêm túc hơn: “Em nhất định sẽ học thật tốt! Ôi trời, mấy giờ rồi ạ?”
Tạ Chiêu nhìn đồng hồ: “1 rưỡi rồi.”
“Nguy rồi! Hôm nay có lãnh đạo ở Thượng Hải đến tham quan, chúng em phải đi đón!” Tạ Phi xách đồ lên, cô vội vàng nói: “Em đi trước đây!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương