Thẩm Nhu vừa đến trường đã bị cô Lý gọi vào văn phòng.
Cô Lý: "Sở Lam muốn công khai xin lỗi em trên lớp, thừa nhận sai lầm của bản thân vào hôm thứ hai.”
Hôm qua Sở Hồng liên hệ với cô Lý nói Sở Lam đã biết mình sai rồi, để thể hiện sự thật lòng hối lỗi, đồng ý công khai xin lỗi ở lớp Thẩm Nhu.
Cô Lý khuyên nhủ: “Nếu em ấy thật lòng xin lỗi thì em nhận lời xin lỗi đó đi, bây giờ em mới lớp 12, ngày tháng sau này còn rất dài.”
Ý ở ngoài lời, hoàn cảnh lúc này của Thẩm Nhu không thích hợp để tiếp tục giằng co không dứt với Sở Lam, bây giờ cô vẫn còn đang đi học, sau này còn rất nhiều thời gian, không cần vì chuyện này mà trễ nải việc học hành của mình.
Thẩm Nhu: “Em cảm ơn cô ạ.”
Thẩm Nhu đi ra khỏi văn phòng của cô Lý, mấy thầy cô trong văn phòng nêu ý kiến của bản thân về việc này.
“Tôi nghe giáo viên chủ nhiệm của Sở Lam nói, em ấy vẫn xin nghỉ đến thứ hai, có lẽ là em ấy xin lỗi là để quay lại học không bị khó xử.”
“Em ấy xin lỗi thì liệu bố mẹ Thẩm Nhu có càng ghét Thẩm Nhu hơn không?”
“Ít nhất thì sau này bọn họ ở trường, ngoài mặt sẽ đối xử tốt với Thẩm Nhu.”
........!
Từ trước đến nay Sở Lam chưa từng nghĩ đến việc Thẩm Nhu luôn phải nhón chân ngước nhìn mình lại có thể gây ra nhiều chuyện như thế, bây giờ cô ta còn phải xin lỗi Thẩm Nhu trước mặt toàn thể các bạn lớp Thẩm Nhu, ngoài ra cô ta còn cần giải thích với các bạn lớp mình, điều này khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Trong tay Sở Lam là tờ giấy ghi những lời cần nói khi xin lỗi, cô ta xé nát toàn bộ rồi ném vào thùng rác.
Lúc Chu Tự đi tới, Sở Lam đang ăn trưa, đối diện với một bàn món ngon sơn hào hải vị mà chẳng muốn ăn, cô ta thấy sắc mặt Chu Tự thay đổi.
Sở Lam: “Anh Chu Tự, thứ Hai tới em phải đi xin lỗi Thẩm Nhu, anh có thể đi cùng em không?”
Động tác Chu Tự cứng đờ lại, cậu ấy nhẹ nhàng ngồi xuống: “Tại sao?”
Sở Lam tỏ vẻ yếu đuổi đáng thương nói: “Tính cách Thẩm Nhu không còn như trước nữa, em nghe nói cô ta chủ động cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, em xin lỗi cô ta chưa chắc cô ta đã chịu nhận, em lo lắng cô ta sẽ làm mấy hành vi quá khích, nhưng nếu như anh đi cùng em thì lại khác.”
Chu Tự: “Sở Lam, cô ấy không thích tôi, cô dùng tôi không thể trả miếng cô ấy được đâu.”
Sau một trận hoảng loạn rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, Sở Lam hỏi với vẻ không thể tin: “Anh Chu Tự, anh đang nói gì vậy!”
Chu Tự: “Xin lỗi.”
Đời trước không xảy ra chuyện này, trong suốt khoảng thời gian học cấp ba, Thẩm Nhu vẫn luôn sống yên lặng qua ngày, sau lần cô đưa thư tình cho Chu Tự, cô bị người ta cười nhạo trên diễn đàn ở trường, mặc dù rất nhanh sau đó toàn bộ bài viết liên quan đến cô trên diễn đàn trường đều bị xóa bỏ nhưng vẫn có rất nhiều người biết cô đưa thư tình cho Chu Tự rồi bị từ chối, từ đó cô gần như không tiếp xúc với người khác nữa, cũng rụt rè âm trầm hơn.
Lúc này, Sở Lam vẫn là nhân vật nổi tiếng trong trường, là hoa khôi mà mọi người công nhận, có con nhà giàu sang quyền thế, vẻ ngoài xinh đẹp, khiến người ta muốn mà không có được, vẫn luôn dịu dàng hòa nhã, Chu Tự cũng luôn nhìn Sở Lam trong dáng vẻ ấy.
Thẩm Nhu tung ghi âm của Sở Lam ra khiến lớp kính lọc mà người khác nhìn cô ta vỡ nát.
Nếu như không có sự việc Thẩm Nhu tung ghi âm ra, có lẽ Chu Tự sẽ không nghi ngờ những lời Sở Lam nói lúc này, nhưng bây giờ Chu Tự sẽ bất giác phỏng đoán về Sở Lam, càng đoán càng ngạc nhiên, lúc đi ra khỏi biệt thự nhà họ Sở đã trở nên hoảng hốt.
Thẩm Hương và Sở Hồng về nhà biết cả ngày hôm đó Sở Lam gần như không ăn ít cơm nào thì phát sầu.
Thẩm Hương: “Gọi Trần Quân đến đây, bảo thằng bé đi khuyên, quan hệ chúng nó vẫn luôn không tệ, Sở Lam sẽ nghe thằng bé.”
Thẩm Hương cầm điện thoại gọi cho Trần Quân, bà ta cười nói: “Trần Quân, cả ngày hôm nay Sở Lam không ăn gì cả, cháu tới khuyên con bé đi, mấy ngày tới cháu cứ ở lại đây.
Trước đó đã bảo cháu qua bên này ở một thời gian rồi mà mãi chưa tới.”
Giọng Trần Quân uể oải: “Cháu không đi được, cháu muốn đi khuyên chị cháu về nhà, để cháu gọi điện thoại cho chị họ khuyên chị ấy ạ.”
Điện thoại đã ngắt, Thẩm Hương đau lòng cho con gái nên nói: “Thằng bé Trần Quân nói không tới, thằng bé muốn khuyên chị nó về nhà, suy cho cùng thì cũng là chị em ruột, Sở Lam sao có thể sánh được kia chứ.”
Sở Lam từ trên tầng đi xuống tức giận đến run người, ngay cả Trần Quân cũng đứng về phía Sở Lam đúng không?
........!
Mặt trời đã ngả về Tây, Thẩm Nhu ngồi trên ghế ở sân bóng rổ nhìn đám Giang Triều chơi bóng, bởi vì sắp đến cuối tuần, mọi người đều thấy mệt mỏi đã lâu nên đến đây thả lỏng một chút.
Chơi với đám Giang Triều là một đội khác, nhưng rõ ràng trình độ không thể so với đám Giang Triều, mới một lúc đã không biết thua bao nhiêu quả rồi, cuối cùng chạy biến mất tiêu.
“Mọe, Giang Triều điên rồi sao, bình thường đâu thấy cậu ta chơi hăng thế.”
“Tôi cảm thấy Giang Triều không muốn chơi bóng mà muốn đánh chúng ta.”
“Ôi ôi ôi, đều tại tôi, hôm nay tôi lên lớp hẹn người ta chơi bóng, có phải vì Giang Triều thấy tôi không học học tập chăm chỉ không?”
Cả nhóm người nhăn mặt đau khổ, rốt cuộc Giang Triều muốn thế nào chứ, bây giờ cả lớp bọn họ đều tập chung nghe giảng ghi bài, cậu không thể bắt lớp bọn họ giành vị trí đầu trong khối nữa đâu nhỉ?
Một trận bóng kéo dài mười mấy phút rồi kết thúc, dễ thấy Lý Thâm chưa chơi đã, vẫn đứng ở sân ôm quả bóng rổ, thực sự thấy hơi nóng, cậu ta muốn vén áo thể thao của mình lên, Giang Triều ném một cái áo khoác tới trước mặt cậu ta.
Giang Triều: “Mặc vào."
Lý Thâm: “…” Cậu ta chọn quay về học bài.
Tần Lễ đi mua nước về, cậu ta nói coi Thẩm Nhu như em gái mà thương yêu quả thực định làm thế thật, từ đó về sau, cậu ta đưa một chai nước cho Thẩm Nhu trước rồi mới đưa cho Giang Triều và Lý Thâm.
Trần Quân đứng từ xa nhìn về phía bọn họ, Thẩm Nhu ở chỗ bọn họ lại được mọi người vây quanh yêu thích như thế, không biết Thẩm Nhu muốn nói gì với Giang Triều mà Giang Triều còn chủ động ghé tai lại nghe cô nói, cậu ta đứng đó chỉ cảm thấy bản thân rất lạnh, rất lạnh.
Thẩm Nhu không cần cậu ta nữa, cũng không thích Chu Tự, bây giờ cậu ta đứng đây, Thẩm Nhu cũng chẳng cho cậu ta một ánh mắt, trước đây chỉ cần cậu ta xuất hiện, Thẩm Nhu luôn dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cậu ta, cười với cậu ta.
Thậm chí bây giờ Trần Quân không dám bước lên trước, cậu ta biết cho dù cậu ta đi qua đó thì Thẩm Nhu sẽ không đếm xỉa tới cậu ta, thậm chí có khi cô còn nói cậu ta không phải em trai cô nữa.
Thẩm Nhu nói: “Giang Triều, ngày mai chúng ta qua nhà ông nội cậu, lát nữa tớ muốn đi mua tặng ông ấy một bộ cần câu.”
Cô biết ông cụ Giang thích câu cá, dẫu sao thì đời trước ông cụ Giang còn muốn hẹn Thẩm Nhu đi câu cá, ông ấy nói câu cá giúp người ta tĩnh tâm nhất, lúc đó ông cụ Giang không phải không muốn giúp Thẩm Nhu mà là không biết giúp thế nào, Giang Triều vì Thẩm Nhu mà sắp phát điên, quan hệ giữa cô, Sở Lam và cả Chu Tự càng không giải thích rõ được.
Có lẽ là do ánh mắt Trần Quân quá đỗi chăm chú, cuối cùng Thẩm Nhu cũng liếc qua chỗ Trần Quân một cái khi cô phải đi về, Trần Quân giơ tay chào Thẩm Nhu, vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Nhu khiến động tác của Trần Quân cứng đờ.
........!
Sáng sớm ngày thứ Bảy, nhóm người Giang Triều khởi hành tới nhà tổ nhà họ Giang mà ông cụ Giang đang ở, để gặp ông cụ Giang mà Thẩm Nhu đặc biệt chọn mặc một bộ váy màu trắng tinh khiết điểm hoa anh đào màu đỏ, trông vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Bởi vì nhà tổ nhà họ Giang hơi xa nên Giang Triều tự lái xe đi, Thẩm Nhu ngồi ở ghế lái phụ.
Nhà tổ nhà họ Giang có diện tích rất lớn, gần như có thể so sánh với tổng diện tích của một khu biệt thự phổ thông, Giang Triều trực tiếp lái xe vào trong thêm khoảng sáu, bảy phút mới dừng lại bên đài phun nước.
Quản gia đã chờ ở đó từ lâu, ông cụ Giang đã gọi điện thoại hỏi không biết bao nhiêu cuộc, ông ấy vừa thấy xe dừng lại cái là nhanh chóng tươi cười.
Thẩm Nhu định mở cửa xe ra thì bị Giang Triều giữ lại, Giang Triều tự mình xuống xe, không để ý tới sự niềm nở của quản gia nhà họ Giang, tự mình mở cửa xe cho Thẩm Nhu để Thẩm Nhu bước xuống, lúc đó mới giới thiệu: “Đây là Thẩm Nhu.”
Quản gia dừng lại một chút, thái độ đối với Thẩm Nhu càng tốt hơn, ông ấy cười nói: “Cô Thẩm.”
Ông cụ Giang cầm gậy đanh mặt lại, ông ấy lớn tuổi ngần này rồi, vì để gặp cháu trai mà học cách khen ngợi người khác.
Quan trọng là còn phải nói hay, ấy vậy mà ông ấy phải đợi từ sáng sớm đến giờ, nếu một mình Giang Triều về thì ông ấy chắc chắn đánh cậu một trận rồi mới nói tiếp, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông ấy nở một nụ cười hòa nhã, dễ gần.
Thẩm Nhu đi vào, ông cụ Giang cười thật lòng hơn một chút, vốn dĩ Thẩm Nhu đã có vẻ ngoài khiến người ta yêu quý, đứng giữa đám nhóc ranh kia càng khiến người ta thích hơn.
Thẩm Nhu đặt bộ cần câu mà mình mua lên trước mặt ông cụ Giang: “Cháu chào ông Giang ạ, lần đầu gặp mặt, đây là quà cháu biểu ông ạ.”
Ông cụ Giang: “Được được được, đây là cần câu nhỉ, đúng lúc gần đây ông rất thích câu cá.”
Giang Triều: “Chu đáo chứ?"
Ông cụ Giang: “Chu đáo, chu đáo lắm, cô bé này vừa xinh xắn vừa đáng yêu, tính cách lại tốt, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích rồi.
Lại nói chuyện với ông Giang nào.”
Giang Triều ngồi bừa xuống một chỗ nào đó, khen ngợi: “Cháu chưa từng gặp cô gái nào ngoan hơn cô ấy.”
“Còn không phải sao, ông cũng vậy.”
“Tính cách điềm đạm, chín chắn, nhìn một cái đã biết sau này ắt sẽ làm nên chuyện lớn.”
“Đứa nhỏ này giỏi đó.”
Hai người kẻ xướng người họa, Thẩm Nhu duỗi chân ra đá nhẹ Giang Triều một cái, Giang Triều cũng duỗi chân ra đụng lại cô, Thẩm Nhu quay lại chớp mắt với cậu, Giang Triều rũ mắt mỉm cười.
Giang Triều: “Ngoài sân có vườn trái cây, em có muốn đi xem thử không?”
Thẩm Nhu: “Có.”
Trước khi đi ra ngoài, ông cụ Giang bảo quản gia cầm tiền lì xì cho Thẩm Nhu, ông ấy cười híp mắt nói: “Cầm đi, đừng từ chối, ông gặp Tần Lễ và Lý Thâm đều cho cả, chúng nó còn chẳng mua cần câu cho ông cơ.”
Lý Thâm: “Vâng vâng vâng, đám nhóc ranh chúng cháu sao có thể so với Thẩm Nhu được chứ.”
Con người ấy à, có những lúc chỉ coi trọng lần gặp đầu tiên thôi.
Ông cụ Giang rất thích Thẩm Nhu, cô bé này vừa nhìn đã khiến người ta thương, thấy Thẩm Nhu và Tần Lễ đi ra ngoài, ông cụ Giang mở cần câu mà Thẩm Nhu tặng ông ấy ra, cảm thấy bộ cần này không tệ, còn định lát nữa đi câu ông ấy sẽ dùng thử cái này luôn.
Giang Triều không ra ngoài, ông cụ Giang hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay ở lại đây, lát ông đi câu cá, tối phải làm bữa cá cho các cháu.”
Trang viên này rất rộng, một mình Thẩm Nhu ở một căn nhà cũng được luôn ấy, Giang Triều vâng một tiếng rồi định đi ra ngoài.
Ông cụ Giang nhìn cần câu nói: “Ông mà có cháu gái như Thẩm Nhu thì tốt biết mấy.”
Giang Triều lại ngồi xuống, cười nói: “Nếu như cô ấy trở thành cháu gái ông thì nhà họ Giang hết người nối dõi đó ạ.”
Ngay sau đó, cậu nghe tiếng ông cụ Giang hét một tiếng đầy nội lực: “Cút!”
Sau đó ông cụ Giang cầm gậy của mình đuổi đánh Giang Triều, đuổi tới tận vườn trái cây, Giang Triều tăng nhanh tốc độ bỏ ông cụ Giang lại đằng sau một đoạn rất xa.
Ông cụ Giang vẫn còn đang hét: “Giang Triều, cháu đứng lại đó cho ông!”
Thẩm Nhu biết ông cụ Giang thường hay đuổi đánh Giang Triều, nhưng hầu như đều vì Giang Triều đã làm chuyện gì đó, cô thấy Giang Triều chạy tới bèn hỏi: “Giang Triều, cậu làm gì rồi?”
Giang Triều cười khẽ: “Ông ấy đang thi chạy với tôi á, nói thua thì tặng em một cái đàn piano.”
Thẩm Nhu nhìn ông cụ Giang đang thở hồng hộc, lại nhìn sang Giang Triều chẳng đổ giọt mồ hôi nào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook