Mỹ Nhân Sườn Xám - Thâm Thâm
-
Chương 38
38.
Vì nhà họ Ngô và nhà họ Lưu đã được phỏng vấn trước đó, nên giới truyền thông vừa nghe tin cảnh sát đã giam giữ Ngô Thượng Hoa thì lập tức chạy đến, vây quanh đồn cảnh sát và bệnh viện.
Một mặt là muốn biết động cơ vụ bắt cóc của Ngô Thượng Hoa và cuộc hôn nhân với gia đình họ Lưu có còn tiếp tục hay không; mặt khác là muốn xem thử vị nữ chính đã khiến anh ta tốn hết tâm tư để bắt cóc —— Cố Khinh Thiển.
Có Tống Quân Nham ở đây, cánh truyền thông đương nhiên không thể làm phiền cô, tất cả những người đến thăm bệnh đều bị đàn em do anh phái đến chặn lại bên ngoài.
Vị đàn em này chính là cảnh sát đã bảo vệ Cố Khinh Thiển ngày hôm đó, sau khi ăn bữa trưa do Vương Dư Na mang đến thì bất tỉnh nhân sự, lúc Hách Tân chạy đến hiện trường thức cậu ấy dậy thì mới biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hối hận không thôi, thế nên lúc này tự xung phong tiến cử, lấy công chuộc tội.
Tống Quân Nham đã lấy tóc của Cố Khinh Thiển so sánh với mẹ Lưu, xác nhận rằng bố Lưu và mẹ Lưu là cha mẹ ruột của cô.
Lưu Phương không hổ danh là giám đốc quan hệ công chúng cấp cao, cầm chứng nhận kiểm định đứng trước ông kính hét lên, câu nào cũng là con gái, chị gái, vô cùng thân thiết.
Lưỡi của Cố Khinh Thiển vừa được phẫu thuật, vết sưng tấy trên gò má cũng giảm bớt do được chườm đá nhiều lần, nhưng trên người cô vẫn còn những vết bầm tím lớn, cộng thêm việc cô vừa thoát chết, thế nên Tống Quân Nham không muốn để cô đối mặt với sự náo động bên ngoài, ra lệnh cho Nghê Lạc Lạc và cảnh sát không được để tin tức lọt vào tai cô.
Nhưng dù ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn Cố Khinh Thiển tiếp nhận thông tin, đối mặt với gia đình nhà họ Lưu.
“Hương Hương …”
“Tên tôi là Cố Khinh Thiển.”
Cố Khinh Thiển nhìn người phụ nữ trước mặt có tướng mạo giống mình với một vẻ mặt bình tĩnh.
Trong phòng bệnh không có ai, hôm nay cô định tới kiểm tra vết thương với bác sĩ nên ra ngoài một mình, ai biết vừa bước ra khỏi cửa thì người phụ nữ này đã tìm tới, mở miệng gọi cô là ‘Lưu Hương’.
So với Lưu Hương, cô vẫn thích cái tên Cố Khinh Thiển hơn.
Không có hàm ý gì cả, chỉ đơn thuần là đã nghe quen tai.
Mẹ Lưu thoáng sửng sốt, vẻ mặt xấu hổ, cũng không cưỡng ép nữa, ổn định lại tâm lý rồi thay đổi lời nói: “Thiển Thiển.”
Giống như những bức ảnh được tung ra trên tin tức, ngoại trừ đôi mắt giống hệt nhau thì giữa họ còn giống nhau ở chỗ khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, môi đỏ, răng trắng, dưới mí mắt là nốt ruồi hứng lệ, phong tình vạn chủng.
Cố Khinh Thiển không nói gì cả.
Cô đã đọc tin tức và biết mẹ Lưu đang tìm kiếm điều gì, chỉ là vẻ mặt không chút biểu lộ đang đợi bà ấy mở miệng.
Kể từ khi biết được sự tồn tại của gia đình họ Lưu, cô đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó khi buộc phải đối mặt với họ Lưu, cô sẽ bối rối lo lắng, căng thẳng run rẩy…
Bây giờ, lại bình tĩnh đến không ngờ.
Mẹ Lưu: “Vẻ ngoài của con học mẹ, còn đôi mắt…thì giống bố của con.”
Cố Khinh Thiển không hề bị lay chuyển.
Mẹ Lưu có lẽ muốn chơi chiêu bài tình thân ấm áp, nói rất nhớ cô, bày tỏ: “Lúc ‘Dệt May Phương Hương’ khai trương cũng chính là ngày sinh nhật của chị em con. Mẹ nghe Phương Phương nói con rất hứng thú với nghề may, qua mấy năm nữa mẹ với bố con về hưu, ‘Dệt May Phương Hương’ sẽ giao lại cho hai chị em con. Vừa hay một văn một võ, nói không chừng còn có thể mở rộng quy mô nữa đấy…”
“Bà Lưu, tôi biết nguyên nhân bà đến đây tìm tôi.”
Dù học thức của Cố Khinh Thiển không cao, nhưng dù sao cô cũng là một nhà quản lý, vừa nghe thấy ‘cuộc trao đổi lợi nhuận’ ẩn dưới lớp vỏ tình thân ấm áp, cô nhịn không được nói chen vào, “Ngô Thượng Hoa là tội phạm bị truy tố công khai, tôi không làm gì được đâu.”
Mẹ Lưu: “Mẹ biết chuyện ngồi tù là không thể chạy khỏi, cũng biết mẹ không có tư cách gì để cầu xin sự tha thứ của con, nhưng trong bụng Phương Phương đã có đứa con của cậu ta… Con cũng đâu hy vọng đứa nhỏ sinh ra không nhìn thấy được cha, đúng không?”
Cố Khinh Thiển nhàn nhạt nói, “Tôi từ nhỏ đã không cha không mẹ, nhưng vẫn sống tốt đây thôi.”
Mẹ Lưu nghẹn ngào, vẻ mặt xấu hổ, có điều bà ấy là một người rất tài giỏi, sau khi nghĩ lại, bà ấy đổi cách thuyết phục khác.
“Nghe nói trước đây nhà họ Ngô cũng từng giúp đỡ con, bản tính của Thương Hoa vốn cũng không tệ, lần này chỉ là hơi bốc đồng, ngồi tù hai ba năm bình tĩnh lại sẽ hiểu thôi.” Thoáng dừng lại rồi bà ấy nói thêm, “Mẹ hứa với con, sau này sẽ đưa Phương Phương và cậu ta ra nước ngoài, tuyệt đối sẽ không đến làm phiền cuộc sống của con nữa…”
“Bà Lưu, đột nhập trái phép vào nhà người khác, bắt cóc, làm tổn thương, tàng trữ chất độc hại bất hợp pháp, bất luận là cái nào cũng không phải tội nhẹ.”
Cố Khinh Thiển thở dài, “Bà và bà chủ Ngô không cần phải lo lắng. Dù sao Ngô Thượng Hoa cũng là luật sư, tự sẽ có cách…”
Hàm ý là cô cũng lực bất tòng tâm.
Mẹ Lưu: “Nói đến mới nhớ, thực ra Thượng Hoa cũng là nạn nhân. Ý đồ dùng ma túy để khống chế và bắt cóc con là do nữ cảnh sát họ Vương cung cấp, còn cam đoan là không có chuyện gì xảy ra. Thượng Hoa nghe nói mấy năm nay con bị theo dõi thì rất muốn bảo vệ con, vậy nên mới tin lời nữ cảnh sát mang con đi…”
Cố Khinh Thiển sững sờ, không nói đến vai trò của Vương Dư Na trong vụ án này, mà bọn họ không biết rằng người theo dõi cô chính là Ngô Thượng Hoa sao?
Hơn nữa, đưa cô đi?
Nghe giọng điệu của Vương Dư Na, có vẻ như cô ta muốn giết Lưu Phương để cô thế chỗ của Lưu Phương, trở thành vợ chưa cưới của Ngô Thượng Hoa, tại sao bây giờ lại trở thành “bảo vệ” trong miệng của bà ấy?
Nghĩ đến đây, cô cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn vu vơ hỏi, “Lưu Phương… khi nào thì sinh con?”
Mẹ Lưu thấy cô quan tâm đến gia đình thì vui mừng khôn xiết, “Đã hơn một tháng rồi… Phương Phương rất quý đứa bé này, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho cậu ta biết!”
“Hành vi của Ngô Thượng Hoa lúc đó không bình thường, tôi… bạn trai tôi nói bất luận là thật hay giả, nếu anh ta dùng lý do rối loạn tâm thần để thoát tội, anh ta sẽ gặp rắc rối, vậy nên hi vọng tôi có thể chứng minh mọi hành vi của anh ta đã được lên kế hoạch cẩn thận, miêu tả càng chi tiết càng tốt.”
Cố Khinh Thiển liếc nhìn mẹ Lưu, “Nghe nói nhà họ Ngô mấy đời trước có tiền sử bệnh thần kinh, khả năng di truyền bệnh tâm thần khá cao, con của Lưu Phương có thể …”
“Không thể nào!” Mẹ Lưu mắng, “Sao con có thể nguyền rủa một đứa cháu còn chưa sinh ra đời như vậy chứ!?”
Cố Khinh Thiển vén tóc mai ra sau tai, nói: “Bà chắc chắn không phải?”
Mẹ Lưu ngẩn người, đột nhiên hiểu ra ý của cô là gì, nhưng…
Cố Khinh Thiển nói: “Thực ra một tháng cũng không phải là vấn đề lớn, thời buổi hiện đại, chuyện mổ bụng lấy một đứa trẻ khá là phổ biến, với điều kiện của Lưu Phương còn sợ không tìm được một người đàn ông tốt hơn sao, hà tất gì cứ phải treo cổ trên một cái cây đã mục gốc?”
Mẹ Lưu bất lực nói: “Cơ thể của Phương Phương từ nhỏ đã yếu ớt, trời vừa lạnh đã bị cảm, nếu phá thai thì có khả năng sẽ không sinh được nữa.”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Cố Khinh Thiển hỏi thẳng: “Đây có phải là lý do bà bỏ rơi tôi và chọn Lưu Phương không?”
Mặt Mẹ Lưu tái đi.
Vì nhà họ Ngô và nhà họ Lưu đã được phỏng vấn trước đó, nên giới truyền thông vừa nghe tin cảnh sát đã giam giữ Ngô Thượng Hoa thì lập tức chạy đến, vây quanh đồn cảnh sát và bệnh viện.
Một mặt là muốn biết động cơ vụ bắt cóc của Ngô Thượng Hoa và cuộc hôn nhân với gia đình họ Lưu có còn tiếp tục hay không; mặt khác là muốn xem thử vị nữ chính đã khiến anh ta tốn hết tâm tư để bắt cóc —— Cố Khinh Thiển.
Có Tống Quân Nham ở đây, cánh truyền thông đương nhiên không thể làm phiền cô, tất cả những người đến thăm bệnh đều bị đàn em do anh phái đến chặn lại bên ngoài.
Vị đàn em này chính là cảnh sát đã bảo vệ Cố Khinh Thiển ngày hôm đó, sau khi ăn bữa trưa do Vương Dư Na mang đến thì bất tỉnh nhân sự, lúc Hách Tân chạy đến hiện trường thức cậu ấy dậy thì mới biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, hối hận không thôi, thế nên lúc này tự xung phong tiến cử, lấy công chuộc tội.
Tống Quân Nham đã lấy tóc của Cố Khinh Thiển so sánh với mẹ Lưu, xác nhận rằng bố Lưu và mẹ Lưu là cha mẹ ruột của cô.
Lưu Phương không hổ danh là giám đốc quan hệ công chúng cấp cao, cầm chứng nhận kiểm định đứng trước ông kính hét lên, câu nào cũng là con gái, chị gái, vô cùng thân thiết.
Lưỡi của Cố Khinh Thiển vừa được phẫu thuật, vết sưng tấy trên gò má cũng giảm bớt do được chườm đá nhiều lần, nhưng trên người cô vẫn còn những vết bầm tím lớn, cộng thêm việc cô vừa thoát chết, thế nên Tống Quân Nham không muốn để cô đối mặt với sự náo động bên ngoài, ra lệnh cho Nghê Lạc Lạc và cảnh sát không được để tin tức lọt vào tai cô.
Nhưng dù ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn Cố Khinh Thiển tiếp nhận thông tin, đối mặt với gia đình nhà họ Lưu.
“Hương Hương …”
“Tên tôi là Cố Khinh Thiển.”
Cố Khinh Thiển nhìn người phụ nữ trước mặt có tướng mạo giống mình với một vẻ mặt bình tĩnh.
Trong phòng bệnh không có ai, hôm nay cô định tới kiểm tra vết thương với bác sĩ nên ra ngoài một mình, ai biết vừa bước ra khỏi cửa thì người phụ nữ này đã tìm tới, mở miệng gọi cô là ‘Lưu Hương’.
So với Lưu Hương, cô vẫn thích cái tên Cố Khinh Thiển hơn.
Không có hàm ý gì cả, chỉ đơn thuần là đã nghe quen tai.
Mẹ Lưu thoáng sửng sốt, vẻ mặt xấu hổ, cũng không cưỡng ép nữa, ổn định lại tâm lý rồi thay đổi lời nói: “Thiển Thiển.”
Giống như những bức ảnh được tung ra trên tin tức, ngoại trừ đôi mắt giống hệt nhau thì giữa họ còn giống nhau ở chỗ khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, môi đỏ, răng trắng, dưới mí mắt là nốt ruồi hứng lệ, phong tình vạn chủng.
Cố Khinh Thiển không nói gì cả.
Cô đã đọc tin tức và biết mẹ Lưu đang tìm kiếm điều gì, chỉ là vẻ mặt không chút biểu lộ đang đợi bà ấy mở miệng.
Kể từ khi biết được sự tồn tại của gia đình họ Lưu, cô đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó khi buộc phải đối mặt với họ Lưu, cô sẽ bối rối lo lắng, căng thẳng run rẩy…
Bây giờ, lại bình tĩnh đến không ngờ.
Mẹ Lưu: “Vẻ ngoài của con học mẹ, còn đôi mắt…thì giống bố của con.”
Cố Khinh Thiển không hề bị lay chuyển.
Mẹ Lưu có lẽ muốn chơi chiêu bài tình thân ấm áp, nói rất nhớ cô, bày tỏ: “Lúc ‘Dệt May Phương Hương’ khai trương cũng chính là ngày sinh nhật của chị em con. Mẹ nghe Phương Phương nói con rất hứng thú với nghề may, qua mấy năm nữa mẹ với bố con về hưu, ‘Dệt May Phương Hương’ sẽ giao lại cho hai chị em con. Vừa hay một văn một võ, nói không chừng còn có thể mở rộng quy mô nữa đấy…”
“Bà Lưu, tôi biết nguyên nhân bà đến đây tìm tôi.”
Dù học thức của Cố Khinh Thiển không cao, nhưng dù sao cô cũng là một nhà quản lý, vừa nghe thấy ‘cuộc trao đổi lợi nhuận’ ẩn dưới lớp vỏ tình thân ấm áp, cô nhịn không được nói chen vào, “Ngô Thượng Hoa là tội phạm bị truy tố công khai, tôi không làm gì được đâu.”
Mẹ Lưu: “Mẹ biết chuyện ngồi tù là không thể chạy khỏi, cũng biết mẹ không có tư cách gì để cầu xin sự tha thứ của con, nhưng trong bụng Phương Phương đã có đứa con của cậu ta… Con cũng đâu hy vọng đứa nhỏ sinh ra không nhìn thấy được cha, đúng không?”
Cố Khinh Thiển nhàn nhạt nói, “Tôi từ nhỏ đã không cha không mẹ, nhưng vẫn sống tốt đây thôi.”
Mẹ Lưu nghẹn ngào, vẻ mặt xấu hổ, có điều bà ấy là một người rất tài giỏi, sau khi nghĩ lại, bà ấy đổi cách thuyết phục khác.
“Nghe nói trước đây nhà họ Ngô cũng từng giúp đỡ con, bản tính của Thương Hoa vốn cũng không tệ, lần này chỉ là hơi bốc đồng, ngồi tù hai ba năm bình tĩnh lại sẽ hiểu thôi.” Thoáng dừng lại rồi bà ấy nói thêm, “Mẹ hứa với con, sau này sẽ đưa Phương Phương và cậu ta ra nước ngoài, tuyệt đối sẽ không đến làm phiền cuộc sống của con nữa…”
“Bà Lưu, đột nhập trái phép vào nhà người khác, bắt cóc, làm tổn thương, tàng trữ chất độc hại bất hợp pháp, bất luận là cái nào cũng không phải tội nhẹ.”
Cố Khinh Thiển thở dài, “Bà và bà chủ Ngô không cần phải lo lắng. Dù sao Ngô Thượng Hoa cũng là luật sư, tự sẽ có cách…”
Hàm ý là cô cũng lực bất tòng tâm.
Mẹ Lưu: “Nói đến mới nhớ, thực ra Thượng Hoa cũng là nạn nhân. Ý đồ dùng ma túy để khống chế và bắt cóc con là do nữ cảnh sát họ Vương cung cấp, còn cam đoan là không có chuyện gì xảy ra. Thượng Hoa nghe nói mấy năm nay con bị theo dõi thì rất muốn bảo vệ con, vậy nên mới tin lời nữ cảnh sát mang con đi…”
Cố Khinh Thiển sững sờ, không nói đến vai trò của Vương Dư Na trong vụ án này, mà bọn họ không biết rằng người theo dõi cô chính là Ngô Thượng Hoa sao?
Hơn nữa, đưa cô đi?
Nghe giọng điệu của Vương Dư Na, có vẻ như cô ta muốn giết Lưu Phương để cô thế chỗ của Lưu Phương, trở thành vợ chưa cưới của Ngô Thượng Hoa, tại sao bây giờ lại trở thành “bảo vệ” trong miệng của bà ấy?
Nghĩ đến đây, cô cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn vu vơ hỏi, “Lưu Phương… khi nào thì sinh con?”
Mẹ Lưu thấy cô quan tâm đến gia đình thì vui mừng khôn xiết, “Đã hơn một tháng rồi… Phương Phương rất quý đứa bé này, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho cậu ta biết!”
“Hành vi của Ngô Thượng Hoa lúc đó không bình thường, tôi… bạn trai tôi nói bất luận là thật hay giả, nếu anh ta dùng lý do rối loạn tâm thần để thoát tội, anh ta sẽ gặp rắc rối, vậy nên hi vọng tôi có thể chứng minh mọi hành vi của anh ta đã được lên kế hoạch cẩn thận, miêu tả càng chi tiết càng tốt.”
Cố Khinh Thiển liếc nhìn mẹ Lưu, “Nghe nói nhà họ Ngô mấy đời trước có tiền sử bệnh thần kinh, khả năng di truyền bệnh tâm thần khá cao, con của Lưu Phương có thể …”
“Không thể nào!” Mẹ Lưu mắng, “Sao con có thể nguyền rủa một đứa cháu còn chưa sinh ra đời như vậy chứ!?”
Cố Khinh Thiển vén tóc mai ra sau tai, nói: “Bà chắc chắn không phải?”
Mẹ Lưu ngẩn người, đột nhiên hiểu ra ý của cô là gì, nhưng…
Cố Khinh Thiển nói: “Thực ra một tháng cũng không phải là vấn đề lớn, thời buổi hiện đại, chuyện mổ bụng lấy một đứa trẻ khá là phổ biến, với điều kiện của Lưu Phương còn sợ không tìm được một người đàn ông tốt hơn sao, hà tất gì cứ phải treo cổ trên một cái cây đã mục gốc?”
Mẹ Lưu bất lực nói: “Cơ thể của Phương Phương từ nhỏ đã yếu ớt, trời vừa lạnh đã bị cảm, nếu phá thai thì có khả năng sẽ không sinh được nữa.”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Cố Khinh Thiển hỏi thẳng: “Đây có phải là lý do bà bỏ rơi tôi và chọn Lưu Phương không?”
Mặt Mẹ Lưu tái đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook