Mỹ Nhân Sao Chổi
Chương 57: Trùng Tộc X Nữ Vu 5



Edit: Bàn
Cmm đùa gì đấy.
Thanh Trường Dạ mấp máy môi: "Không cần đâu.

Tấm lòng này của con trai, mẹ khắc ghi trong lòng."
Chút nghi ngờ lướt qua trên mặt Số 0: "Anh phải nói đừng chứ? Sau đó tôi có thể thuận thế đẩy ngã."
"Đúng," Thanh Trường Dạ lừa y: "Thế nên bây giờ cậu không thể thuận thế đẩy ngã, làm sao đây?"
"..." 0 xoắn xuýt.

Thanh Trường Dạ nhặt khăn tắm phủ lên đầu thiếu niên: "Ngủ sớm đi."
"Này này này," Số 0 đi theo hắn vài bước ra cửa: "Tôi cứ thấy không đúng lắm?"
Thanh Trường Dạ không để ý y, lúc này Số 0 mở miệng nói: "Theo bảng kế hoạch tôi tìm được, con trai phải ngủ chung với mẹ vào buổi tối ngày của mẹ."
"Đắp chăn bông nói chuyện trong sáng à?"
"Đúng," Trong mắt thiếu niên loé lên sự gian xảo: "Tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu xa gì với anh."
"Được, cậu một giường tôi một giường."
"..."
Thanh Trường Dạ mơ một giấc mơ rất dài.

Ở trong mơ, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó cứ đuổi theo hắn, cho dù hắn đá văng đối phương, người sau vẫn sẽ quấn lên hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa, hắn cứ thấy mình không cẩn thận bước vào một dòng suối nhỏ, dòng suối kia còn ấm nóng nữa...!Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại thì Thanh Trường Dạ nhìn thấy chất lỏng màu trắng khô khốc bên cạnh mình.

Hắn cố gắng nhịn lại cơn kích động muốn túm 0 lại đánh một trận.

Người sau hình như ngủ rất nông, thấy bên cạnh có động tĩnh, thiếu niên từ từ mở hai mắt màu xanh lam đậm.

Thanh Trường Dạ nhìn bộ phận từ từ ùn lên sau khi Số 0 tỉnh lại, tự nhủ trong lòng người trẻ tuổi tinh lực thật là tốt.

Thiếu niên nở nụ cười: "Vì sao anh vừa tỉnh dậy đã nhìn chằm chằm chỗ đó của tôi rồi?"
Vì tôi là mèo Poko.
Thanh Trường Dạ: "Cậu muốn ăn chim nướng không?"
"..." 0 lộ ra vẻ mặt cảnh giác.

Thanh Trường Dạ bỗng cười lên.


Là nụ cười rất thoải mái và chân thành.

0 hoàn toàn không biết hắn đang cười cái gì, nhưng không hề nghi ngờ, đây là lần đầu tiên y thấy Thanh Trường Dạ cười vui vẻ như vậy.

Đôi mắt màu gỗ mun của thanh niên hơi nheo lại, uyển chuyển như vầng trăng lưỡi liềm, hàm răng hơi lộ ra giữa đôi môi đỏ tươi, bên khoé miệng hắn thậm chí còn có một cái lúm đồng tiền khó phát hiện ra.

0 kéo cổ tay hắn, sức của Trùng tộc rất mạnh, hắn nghe thấy tiếng thiếu niên: "Sau này lúc anh cười lên đều là của tôi."
"Ừm," Hắn vừa đi giày vừa bước xuống giường: "Dựa vào đâu?"
"Vì chúng ta đã chung giường chung gối."
"Nhưng tôi đã từng chung giường chung gối với rất nhiều người rồi."
"Cái gì????!" Tốc độ nói của 0 cực nhanh: "Là ai nói tên với ngoại hình cho tôi không thì thôi miêu tả chi tiết mùi đi muốn đánh nhau lắm đúng không? Tôi muốn làm máu xác chảy thành sông làm thế giới đổ nát..."
"Không muốn, đùa cậu thôi.

Đi mua đồ ăn sáng." Thanh Trường Dạ bổ sung: "Bớt xem kiểu tiểu thuyết với phim truyền hình kia đi."
"Không được, Thanh trường Dạ!" 0 tức giận nói: "Hôm nay rõ ràng đến lượt anh mua! Anh chơi King of Fighters thua tôi 3 lần rồi! Nhục chết anh!"
"Con trai ngoan.

Mẹ yêu con."
"..." Số 0 lặng lẽ quay người xuống giường.
Không biết có phải vì đã từng ở lại York một thời gian không, mà nhịp điệu cuộc sống của Thanh Trường Dạ từ từ chậm lại.

Trước đây ngày nào hắn cũng có việc bận rộn không xong, ví dụ như chọn thông tin trong kho dữ liệu của A để tìm mục tiêu thích hợp, thỉnh thoảng lại lau mông cho đại tiểu thư Natasha, thu dọn cục diện rối rắm.

Bây giờ hắn lại trở nên rất nhàn nhã.

Đồ cổ tạm thời không cần tìm nữa, dù sao thì Anye cũng đã đốt quá nửa, thời gian bây giờ của hắn còn chẳng đủ mua một bức vẽ.

Thứ khiến hắn nhức đầu nhất hàng ngày chính là đủ loại phiền não tuổi dậy thì của Số 0.

Gần đây nhóc tâm thần đang tập trượt ván, lúc 0 làm vẻ mặt chảnh choẹ nói với Thanh Trường Dạ rằng có cô gái huýt gió với khi y đang luyện tập, Thanh Trường Dạ suýt nữa cười phá lên.
"Con gái huýt gió với cậu?"
"Đúng thế." 0 sờ cằm: "Không cần lo, dù cho các cô ấy có xinh đẹp thế nào, tôi cũng không hứng thú."
"Không phải thế," Hắn liếc nhìn Số 0 một cách hơi thương xót: "Cậu bị con gái loài người đùa giỡn, rốt cuộc khuôn mặt này của cậu ẻo lả đến mức nào vậy?"
"Thanh Trường Dạ!" Dị năng của 0 bùng nổ trong nháy mắt, đồ dùng trong nhà nổ tung quá nửa: "Tôi muốn giết anh!"
"Bạo lực gia đình à?"
Không biết 0 nghĩ đến cái gì, mặt y bỗng đỏ bừng, thiếu niên run rẩy thu tay lại: "Đồ lưu manh thối, thối tha..."
Thanh Trường Dạ không hiểu gì.

Hắn nhìn thiếu niên thế mà lại chảy máu mũi, chỉ đành vừa bảo y ngửa đầu, vừa tìm khăn giấy.

0 chảy máu thực sự hơi nhiều, Thanh Trường Dạ rất muốn hỏi y rốt cuộc cậu nghĩ đến hình ảnh ướt át gì mà lại bị kích thích đến thế này, nhưng thiếu niên như không nghe thấy tiếng hắn.

Chỉ là màu sắc trên mặt càng lúc càng đỏ, giống như một ráng mây rực lửa.

Thanh Trường Dạ không nhịn được bắt đầu ảo tưởng, hẳn tưởng tượng ra khung cảnh thiếu niên vừa khóc sướt mướt vừa cao giọng trách mắng đồ lưu manh...
Ừm.
Thanh Trường Dạ che miệng.

Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa là thất lễ.
Hàng ngày trêu chọc 0 là một chuyện rất thú vị, miễn là 0 không gây hoạ, Thanh Trường Dạ cảm giác như ở nhà đang bày một món đồ chơi bự biết tự nhảy lung tung.

Hắn từng hỏi Số 0 có muốn đến trường học của loài người không, người sau tuy ngạo kiều từ chối, nhưng lại giống như cực kỳ hứng thú.

Thanh Trường Dạ quyết định qua một thời gian thì hỏi lại xem.

Thành phố bọn họ ở tên là Winland, là một thị trấn nông thôn nhỏ bao quanh bởi núi và sông.

Nói là nông thôn, nhưng trong tương lai khi điều kiện công nghệ phát triển mạnh, thành phố Winland là một nơi đáng sống về mọi mặt.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Trường Dạ dự định ở lại Winland một thời gian dài.

Thứ khiến Thanh Trường Dạ bất ngờ là hắn sẽ gặp phải người quen ở một thị trấn nhỏ cách xa đế đô.
Đồng cỏ của Winland cực kỳ nổi tiếng, nơi này là nguồn cung cấp sữa tốt nhất đế đô.

Đầu tháng 9, rất nhiều tia nắng từ trên cao chiếu thẳng xuống thành phố.

Buổi chiều, Thanh Trường Dạ trở về từ bảo tàng đặc trưng của thành phố, hắn dành nửa ngày đọc giới thiệu về gieo trồng cỏ và chăn nuôi gia súc.


Bảo tàng của Winland được trang bị giải thích bằng giọng nói và tai nghe cảm biến, nên cho dù chỉ một người cũng có đọc hiểu những thứ máy móc phức tạp này.

Nơi ở của hắn cách bảo tàng không xa, mặt trời đúng lúc bắt đầu lặn, phía chân trời hiện ra một khung cảnh hoàng hôn vàng rực tuyệt đẹp, hắn cứ thế chậm rãi đi dọc theo đường lớn.

Trên đường đi, hắn đi ngang một chợ đồ cũ, nơi đây thường có thương nhân bày sạp để đấu giá, thỉnh thoảng sẽ gặp được những báu vật quý hiếm.

Lần trước hắn dùng 33 năm mua được dao găm của thợ thủ công quỷ tài một cách tình cờ, chủ sạp tưởng đây chỉ là một con dao bình thường.

Thanh Trường Dạ thờ ơ nhìn qua các đồ vật trên quầy hàng, đột nhiên, một giọng nói đập vào tai hắn.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Giọng người nói chuyện khàn khàn.

Thanh Trường Dạ giật mình sợ hãi, giọng nói kia rất quen thuộc với hắn.

Trong giấc mơ dài 150 năm kia, vì ma dược và ám chỉ tâm lý mà trong đầu hắn luôn là âm thanh này.

Âm thanh truyền đến từ bên trái đằng sau hắn.

Thanh Trường Dạ không biết đối phương đã phát hiện ra hắn chưa, hắn muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng bản năng sợ hãi khiến hắn đứng tại chỗ.

Hắn thừa nhận trong nháy mắt đó, hắn không dám đi tiếp.

Cho dù hắn mở mắt bao nhiêu lần, bốn phương tám hướng vẫn tối đen như mực, sự lạnh lẽo từ sâu trong linh hồn kéo đến.
Anye, Anye, Anye, Anye, Anye...Anye Anye Anye Anye!
Thanh Trường Dạ không đếm được đã bao nhiêu lần hắn gọi tên đối phương trong quan tài, từ sự kinh ngạc ban đầu đến sự bình tĩnh sau khi sụp đổ, nếu người mở quan tài không phải Miller, và thời gian bị chôn sống được Huyễn thú giảm bớt còn 150 năm, thì lúc đi ra gặp lại Nữ vu, có lẽ hắn sẽ thực sự từ bỏ phản kháng, khoảng trống ở thân thể và linh hồn đủ để đối phương dễ dàng xâm chiếm.

Giống như hiện tại, cho dù chỉ là một giọng nói tương tự, hắn cũng không dám rời khỏi khu vực này.
"Mẹ!" Có gì đó nhảy tới từ đằng sau, tiếng cười đùa của thiếu niên khiến Thanh Trường Dạ thoát khỏi suy nghĩ quái đản kia, trở về hiện thực: "Lo lắng gì thế? Tối nay chơi King of Fighters không?"
"Hỏi cậu một câu," Thanh Trường Dạ hạ giọng, hắn chắc chắn âm lượng của mình sẽ không để Nữ vu cách đó mấy mét nghe thấy: "Người bên trái đằng sau, nếu đánh nhau với hắn thì cậu có thắng được không?"
"Cái gì? Đánh team 2v1 à?" Nhóc tâm thần cười: "Không sao không sao, tôi mua 6 đôi giày, đánh không lại thì vẫn chạy được."
"Được," Hắn nghe hiểu ý Số 0, Thanh Trường Dạ thở phào: "Về nhà thôi."
Thanh Trường Dạ để Số 0 khoác vai mình đi về phía trước.

Vừa qua ngã rẽ, 0 liền dùng khuôn mặt nghiêm túc thả hắn ra: "Lúc nãy là kẻ thù hay người yêu của anh? Nghe nói đàn ông loài người các anh chỉ có lúc thấy hai loại này là sợ hãi nhất."
"..."
"Trên người người kia có mùi máu tanh rất nồng." Số 0 đánh giá đúng trọng tâm: "Đồng loại."
"Đánh không lại hắn?"
"Đánh không lại," 0 cực kỳ thẳng thắn, trong đôi mắt to không có chút ngượng ngùng nào: "Tôi vẫn đang dậy thì, đây là giai đoạn phát triển thân thể của Trùng.

Thêm mấy trăm năm nữa là tôi có thể đánh hắn dính lên tường rồi."
"..."
"Vẻ mặt kia của anh là gì đấy," Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của 0 giống như mèo con: "Anh chê tôi yếu?"
Y quay đầu liền đi về phía Nữ vu, bước đi của thiếu niên mang theo gió.

Thanh Trường Dạ biết y bị kích thích nên muốn đánh nhau, hắn kéo 0 về: "Không được đâu, đừng đi tặng đầu cho người ta."
0 sắp bùng nổ rồi.
Nữ vu tóc đen dài đưa cổ tay đến gần máy chuyển thời gian.

Y quăng 300 năm vào trong máy chuyển thời gian đang đặt trước mặt người bán, đối phương đưa cho y một cây cung tên cổ đã hỏng.

Thứ khiến y thấy hứng thú không phải bản thân cây cung, những hình chạm khắc trên nó có năng lực ma pháp phụ trợ cực kỳ mạnh, hiểu rõ hoa văn này có thể cải thiện vũ khí và dị năng bản thân.

Y ngước mắt lên nhìn góc phố, mới vừa nãy, có một cảm giác quen thuộc lướt qua trong tim y, lúc nhìn lại thì chỉ thấy được bóng lưng của thanh niên và thiếu niên.

Y liếc một cái là nhìn ra thiếu niên là một Trùng tộc chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa đẳng cấp của Trùng tộc này không thấp.

Trùng có ý thức lãnh địa và ý thức chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, nếu y xảy ra xung đột với con Trùng đó ở đây, có lẽ vô số Trùng tộc trưởng thành đều sẽ lần lượt tới tìm ma pháp của y.

Huống hồ...
Từ sau khi quan tài bị mất, Nữ vu đã thử tìm không biết bao nhiêu lần, nhưng đều vô ích.

Lời nguyền đặt trên quan tài xác định chỉ linh hồn y mới có thể cảm ứng được chú thuật, nói cách khác, cho dù quan tài đi đến đâu, sau 300 năm, y vẫn có thể cảm ứng được vị trí của nó một cách chính xác.

Trừ y ra, không ai có thể mở quan tài ra.

Y cũng từng thử chặn lại rất nhiều thanh niên cao ráo tóc đen trên đường, nhưng không có ai là người y nhớ mong.


Y thực sự có hơi hối hận, trước đây không nên cứ thế chôn sống người vào quan tài như vậy.
"Sao thế?"
"Không có gì," Nữ vu tóc đen dài thu lại ánh mắt, trong đôi mắt xanh lam như đá quý loé lên sự tối tăm: "Lúc nãy tưởng là nhìn thấy mèo con để lạc mất."
"Sếp từng nuôi mèo rồi à? Là kiểu dễ thương sẽ meo meo meo hay là kiểu mèo con dáng người bốc lửa?"
"Mèo con" trong tiếng lóng có nghĩa là gái điếm.

Anye không để ý tới gã, tinh đạo trêu đùa: "Nhưng dù sao đi nữa, báo săn và mèo có chung sống hoà bình được không? Tuy đều cùng một họ."
"Đương nhiên," Trên khuôn mặt diễm lệ của Nữ vu loé lên một nụ cười đen tối, y đẹp như mặt trời, không biết bao nhiêu nam nữ trên đường đã mất hồn vì hắn: "Chúng nó còn có thể cùng nhau sinh báo con."
Lúc về đến nhà, vì câu "tặng đầu cho người ta" kia của Thanh Trường Dạ nên 0 vẫn cứ phớt lờ hắn.

Thanh Trường Dạ thử chuyển chủ đề, hắn hỏi thiếu niên vì sao lại xuất hiện ở chợ bán đồ cũ.

Đối phương liếc hắn một cái, chậc một tiếng, rồi quay đi.

Thanh Trường Dạ gần như hiểu ngay là Số 0 cố tình đi tìm hắn.

Khứu giác của Trùng tộc vô cùng mẫn cảm, chúng có thể xác định phương hướng của con mồi dựa theo mùi trong gió.

Liên bang đã từng làm ra các loại khí gas để quấy nhiễu khứu giác của Trùng tộc.

Thanh Trường Dạ hiếm khi mềm lòng dỗ dành thiếu niên một hồi, người sau quả nhiên liền rơi vào bẫy hết sức dễ dàng.
"Thực ra là tôi lo cho cậu."
0 dùng ánh mắt giễu cợt "anh nói dối tiếp đi" nhìn qua.

Thanh Trường Dạ suy nghĩ một chút: "Thật đấy, nếu tôi nghĩ cậu đánh không lại thì phải để cậu lên chứ? Dù sao thì cậu cứ luôn nghĩ là tôi muốn tách cậu ra."
Bệnh đa nghi của Số 0 rất nặng.

Nghe nói Trùng thường không có cảm giác an toàn gì, Thanh Trường Dạ gần như mặc kệ hành động luôn loanh quanh mình của đối phương.

Hắn thấy điểm ấy của Số 0 giống loài chó hơn, lúc nào cũng muốn để lại ký hiệu trên địa bàn của mình.

Thấy trên mặt thiếu niên loé lên chút do dự, Thanh Trường Dạ vỗ vỗ vai y: "Đừng nghĩ nhiều nữa, mẹ yêu cậu."
"Thật à?"
"Thật thật.

Yêu cậu yêu cậu."
Đôi khi hắn thấy mình đang trêu đùa trẻ con, Thanh Trường Dạ không biết mình trở nên có kiên nhẫn như thế từ bao giờ.

Hắn muốn giơ tay vỗ vỗ vai Số 0.

Lúc hắn chạm vào 0, thân thể người sau bất chợt cứng đờ, Thanh Trường Dạ nghi ngờ nhìn sang.

Mắt trái của thiếu niên từ từ hiện lên ánh đỏ, lúc này Thanh Trường Dạ mới phát hiện ra màu mắt của y là loạn sắc tố toàn bộ, một đỏ một xanh, vừa lộng lẫy vừa kỳ dị, nhất là bên màu đỏ kia, trong đó tựa như những đốm lửa lấp lánh đang lượn quanh.

Hơi thở kề bên của đối phương từ từ trở nên nóng bỏng.

Trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên lộ ra nét mặt vừa khổ sở vừa vui vẻ.

Thanh Trường Dạ lùi về phía sau một bước.

Hắn muốn hỏi 0 chuyện gì đã xảy ra, thiếu niên Trùng tộc lại gấp gáp mở miệng.
"Phát tình rồi phát tình rồi." Trong mắt 0 loé lên sự vui sướng vì chơi khăm thành công, mắt y sáng lấp lánh, như động vật nhỏ nào đó được như ý: "Tôi không biết làm sao bây giờ, mẹ yêu tôi đi."
"..."
Thanh Trường Dạ lặng lẽ lùi về phía sau một bước.

Đào hố cho mình nhảy, thật đau lòng..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương