Mỹ Nhân Phổ
-
Chương 9: Sói đi thành đôi
Sấu Ngọc Trai.
Tống Dật từ Vọng Nguyệt Hồ trở về liền rúc vào Tường Vi viên, Lý Mật cho nàng một canh giờ, lúc này mới bưng điểm tâm nước trà đi vào quấy rầy.
Tống Dật ngẩng đầu nhìn qua, sau một lúc vô ngữ, Lý Mật vừa nhìn thấy ánh mắt kia của nàng liền nói luôn: "Lý Mật, chủ nhân của ngươi."
Tống Dật xua xua tay nói: "Ta nhận ra quần áo của ngươi, vệt trà hồi sáng vẫn còn ở cổ tay áo đó."
Lý Mật nín: Cho nên, một kiện quần áo so với mặt mũi ta còn có độ công nhận cao hơn? Chỉ vì nhiều một vết nước trà, ta đây có nên làm một cái sẹo trên mặt của mình không?
"Cụ hài cốt kia rốt cuộc là của ai?" Lý Mật cảm thấy mình rất nghẹn khuất, một mặt hắn rất không muốn Tống Dật đi dính vào loại chuyện này, nhưng một mặt lại cứ muốn nhìn một chút xem nàng có thể làm được đến mức nào, mỗi lần nàng thắng lợi hắn lại kiêu ngạo tự hào hơn bất cứ ai, rồi lại không thể không cố kỵ bên ngoài mà kiềm chế nàng lại.
Loại cảm giác này nên nói như thế nào đây, rất có điểm giống như hài tử của mình trưởng thành, muốn nàng làm một vụ kinh thiên động địa, rồi lại sợ nàng chống đỡ sóng gió không được, gặp phải tai họa ngập đầu. Quá con mẹ nó đau trứng!
"Đương nhiên là Ngô Thượng Thanh, nếu người này không phải giống hắn như đúc. Nhưng có giống nhau như đúc, lại có vết thương cũ giống nhau như đúc, thì quá là khó khăn rồi."
Lý Mật trong lòng hoảng sợ, "Ngươi chỉ nhìn thoáng qua liền có thể xác định hài cốt kia chính là hắn? Rõ ràng mấy cái đầu lâu đó có bộ dạng chẳng khác gì nhau."
Tống Dật để bút xuống, "Cốt hình cùng cơ bắp của một người quyết định diện mạo người đó, người không có ai giống nhau hoàn toàn, đầu lâu đương nhiên cũng là mỗi cái mỗi khác, nhiều nhất chỉ là tương tự. Ta đã từng vẽ cho Ngô Thượng Thanh một bức họa, hắn là cái mỹ nhân phôi hiếm có, xương cốt vô cùng xinh đẹp, không phải người bình thường có thể giả mạo!"
Lý Mật nghe thấy da đầu tê rần, ta cũng không cảm thấy một khối hài cốt có chỗ nào là xinh đẹp được không. Vì phòng ngừa vị này lại nói ra những lời làm cho người ta sợ hãi ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ đêm nay của hắn, Lý Mật vội nói sang chuyện khác, "Ta cho rằng hắn là giả chết."
"Không chỉ mình ngươi, người của Tư Lệ Đài thậm chí người của Ngô phủ hẳn cũng cho là như vậy. Bất quá, rất đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì, hắn là chết thật. Đáng tiếc cho một mỹ nam tử như vậy." Dứt lời, chậc chậc hai tiếng, có vẻ rất là tiếc nuối, nhưng khi đôi mắt nhìn về bức họa vừa mới hình thành trước mặt, lại lộ ra nụ cười ôn nhu kinh diễm.
Lý Mật nhiều chuyện mà ngó bức họa trước mặt nàng một cái, tức khắc thần sắc đại biến, nắm lấy bức họa kia xé thành mảnh nhỏ, cảnh cáo: "Ngươi ai đều có thể mơ tưởng, riêng Dự Vương người này không thể!" Tên hỗn đản này, quả nhiên có ý tưởng không an phận đối với Lưu Dục, đây đã là lần thứ mấy vẽ bức họa của tên yêu nghiệt kia rồi? Mỗi ngày vẽ một bức, con mẹ nó ngủ còn muốn ôm một bức, chẳng lẽ nàng không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?
Đây chính là bức họa mỹ nhân Tống Dật tiêu phí một canh giờ mới vẽ tốt, kinh hồng thoáng nhìn trong đám người kia, thật là đẹp không sao tả xiết, nàng nếu không kịp thời vẽ ra liền vẫn luôn đảo quanh trong đầu, làm nàng trắng đêm khó ngủ, lần này thật vất vả đem người trong đầu xóa đi, lại bị tên khốn này làm hỏng, nàng có thể không bực sao? Không nghĩ tới, thứ như linh cảm từ trước đến nay là khả ngộ bất khả cầu, càng là thứ tốt đẹp càng yêu cầu linh cảm tới để biểu đạt để nhuộm đẫm, bức họa như vậy nàng lại vẽ không ra bức thứ hai.
Tống Dật nhào lên muốn cắn người, Lý Mật vung tay một cái giữ chặt cằm nàng, bằng vào ưu thế thân cao tay dài làm nàng không tới gần được, lại cảnh cáo lần nữa: "Không muốn chết thì cách Tư lệ giáo úy xa một chút!"
"Ngươi đây là ghen ghét, trần trụi ghen ghét! Ngươi chính là ghen ghét hắn đẹp hơn ngươi!" Tống Dật giãy giụa hung hăng cào một móng vuốt lên mặt hắn, cái này làm mặt Lý Mật vốn đã khó coi thật sự càng xấu.
"Nha, đang thân thiết sao!" Một thanh âm sâu kín toát ra, hai người theo tiếng nhìn lại, liền thấy nữ thần bộ của chúng ta ôm kiếm dựa trên khung cửa, hôm nay còn dán một chòm râu tam giác nhìn đặc biệt mất hồn.
Tống Dật yên lặng mà thu hồi móng vuốt từ mặt Lý Mật, chỉnh chỉnh quần áo, dường như không có việc gì mà nói: "Tôn thần bộ gần đây khẩu vị hơi nặng a."
Tôn Triều Hồng không thèm so đo với nàng, cô gái nhỏ này đã một đống tuổi, miệng lưỡi lại chưa bao giờ chịu thiệt, nàng đây tạm thời nhường nhịn.
"Có chuyện nhờ ngươi hỗ trợ."
Tống Dật hỏi cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp nhìn túi tiền của Tôn Triều Hồng, phảng phất như nàng đã mơ ước nó thật lâu.
Tôn Triều Hồng tức giận liếc xéo nàng một cái, đem túi tiền ném qua cho nàng, Tống Dật ước lượng, thật là vừa lòng, hai người không coi ai ra gì mà thì thầm vài câu, rồi cùng nhau rời đi.
Lý Mật nhìn hai người rời đi, xoay người liền nhặt bức họa bị xé kia lên, một lần nữa ghép lại, mới vừa rồi hắn chỉ là ngó thấy bức họa là Lưu Dục, cũng không nhìn kỹ, giờ phút này nhìn lại, càng nhìn càng thấy kinh hãi. Tống Dật vẽ tranh có ba phong cách, một là giản bút ký hoạ, loại này thông thường dùng cho Họa Bổn của nàng; một loại là phong lưu thoải mái, loại này thông thường là dùng cho ý thơ đã từng lưu hành một thời; cuối cùng một loại là nàng sở trường mà cũng là loại lệnh người thán phục nhất, khắc cốt tả thực, có thể đem khuôn mặt một người vẽ như có hơi thở. Đây còn chưa là gì, mấu chốt là phong thái sống động kia, phảng phất như người trong bức họa đột nhiên sống lại đây, cảm giác kinh diễm này là vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả.
Mà giờ phút này, bức họa này của Lưu Dục, mặc dù bị hắn xé nát, mặc dù hắn là một nam tử thẳng tắp, nhìn đến gương mặt kia, cái thần mà bút mực đã phác họa ra đó. Cũng nhịn không được tim đập thình thịch, ý loạn tình mê, có thể thấy được khi nàng vẽ nó đã đầu nhập vào bao nhiêu tình cảm.
Hắn nôn nóng mà ở trong phòng trằn trọc đi tới đi lui, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, dừng lại, nâng bút viết một chữ, gọi người đưa đến Kinh Triệu Doãn.
Triệu Thành thu được tin, chỉ nhìn đến một chữ nữ ở bên chữ nữ, sắc mặt nháy mắt khó coi. Sư gia đang hiệp trợ hắn xử lý công vụ nhiều chuyện nhìn thoáng qua, cũng lộ ra nghi hoặc: "Ta tự nhận là học quan cổ kim, thế nhưng không biết chữ này là gì."
Triệu Thành thuận miệng đáp: "Gian!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nha môn.
Nghe nói hai người đi Trà Hương cư ở thành tây, Triệu Thành liền thuận đường đến cửa hàng chế tác râu giả tóc giả ở chợ tây chọn lựa vài chòm râu nhỏ xinh tinh tế. Cùng hắn chọn lựa trong cửa hàng còn có hai nữ tử bộ dáng bất phàm, vừa nhìn chính là quý nữ nhà ai, trong đó một người còn kinh ngạc cảm thán: "Vừa rồi ngươi thấy đi, hôm nay Tôn thần bộ dùng chính là cái này, nhìn anh khí tuấn tiếu bao nhiêu, chúng ta cũng mua cái này thử xem đi?"
Chờ Triệu Thành chọn xong bước ra, Lý Mật chân thành kiến nghị nói: "Đối với loại ham mê kỳ cục như nữ tử dán râu này, thân là quan phụ mẫu, ngươi hẳn nên sửa đúng mà không phải cổ vũ."
Triệu Thành lại khá bình tĩnh, "Không phải ai cũng có thể dẫn đầu phong trào!"
Tôn Triều Hồng có bản lĩnh làm nữ tử Thái Khang Thành theo trào lưu dán râu, Tống Dật có bản lĩnh làm văn nhân nhã sĩ tôn trọng thơ từ tụng phú truy phủng Họa Bổn nét đơn giản của nàng, bản thân họ là có thiêu phú không ai có. So với hai kỳ nữ tử này, bọn họ liền có vẻ quá bình đạm tầm thường. Mỗi khi nghĩ vậy, liền cảm giác nguy cơ tứ phía, quá là bất an.
Lý Mật cũng không cùng vào Trà hương cư, mà ngồi xuống một ghế lô bao ở tửu lâu đối diện, thời khắc giám thị hành động bên kia. Triệu Thành liền không hiểu lắm, bọn họ không phải tới bắt gian sao? Cách cả một con đường thì bắt kiểu gì?
Trong ánh mắt ép hỏi của Triệu Thành, Lý Mật đành phải thành thật khai ra: "Ta sợ các nàng sẽ đi trêu chọc người của Tư Lệ Đài."
Triệu Thành lập tức như mèo bị giẫm đuôi: "Ta sẽ sợ Tư Lệ Đài?"
Lý Mật lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi như thế nào sẽ sợ, chính là Tôn thần bộ hình như thiếu chút nữa là đối với Dự Vương nhất kiến chung tình. Gương mặt kia của Dự vương, chậc chậc......" Ở trên Phong Vân bảng《 Kinh Hoa Lục 》là xếp đệ nhất, còn trên hệ liệt Mỹ nhân phổ cũng đệ nhất, quả thực làm cho cả đám công tử tự cho là phong nhã của Thái Khang Thành không còn đường sống.
Nghe thấy cái này, Triệu Thành cả người đều không tốt.
Trà lâu bên kia, Tống Dật cùng Tôn Triều Hồng ngồi đại khái một canh giờ, rốt cuộc nghe được tin tức họ muốn.
Tiểu Lục thủ lĩnh khất cái thành tây, mang theo một lão khất cái lại đây, nói là con của ông ta tối hôm qua mất tích, không hề ngoài ý muốn, con của ông ta trên đùi có vết gãy xương, đây là mấy năm trước bị một chiếc xe ngựa cán phải, tuy rằng người nọ có cho ngân lượng để hắn chạy chữa, nhưng chân vẫn không giữ được, thành người què.
Tống Dật dựa theo miêu tả của hắn, họa ra bộ dáng tên khất cái kia, nhờ tiểu Lục gọi người dựa theo bộ dáng này đi tìm, tùy tay ném cho hắn một thỏi bạc. Tiểu Lục vui rạo rực lĩnh mệnh mà đi.
Tôn Triều Hồng nghi hoặc, "Ta nghĩ Ngô Thượng Thanh đương nhiên là dùng tên què chân Tiết Sơn này thay thế hắn chết ở Vọng Nguyệt Hồ, sao có thể tìm được?"
Tống Dật không nhanh không chậm mà bưng chung trà, nhìn Tôn Triều Hồng không nói lời nào, Tôn Triều Hồng đột nhiên cả kinh, "Ngươi đã đi nhìn qua cụ hài cốt kia rồi?"
Tống Dật gật đầu.
"Kia...sẽ không phải thật sự là Ngô Thượng Thanh đi?"
Tống Dật gật gật đầu, Tôn Triều Hồng liền có điểm ngồi không yên, "Chuyện này không có khả năng, Đỗ Thu Nương chỉ là tiện tịch, mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực cũng đòi không được tánh mạng con cháu sĩ tộc như Ngô Thượng Thanh, huống chi căn bản không ai bắt được chứng cứ. Ngô phủ hô hào là hắn mất tích, làm án kiện vô pháp tiếp tục truy tra thì có thể lý giải, giả chết đã là không thể hiểu nổi, sao có thể sẽ chết thật?"
"Cho nên, sau lưng chuyện này hẳn là còn có bí mật chúng ta không biết. Kế giả chết nghĩ chắc là Ngô phu nhân có biết, nếu tìm được Tiết Sơn, chuyện Ngô phủ bắt người làm kẻ chết thay liền có thể chiêu cáo thiên hạ, bí mật đằng sau nói không chừng là có thể thọc ra. Cho nên, tốc độ của chúng ta nhất định phải mau, trước khi Tư Lệ Đài xác nhận người chết là Ngô Thượng Thanh, phải tìm được Tiết Sơn."
Tôn Triều Hồng đã chịu khiếp sợ không nhỏ, nàng nhìn Tống Dật một hồi, đột nhiên rất tò mò dưới lớp mặt nạ này rốt cuộc cất dấu một khuôn mặt như thế nào, thân là một thần bộ, ở thời điểm mình còn không hiểu ra sao, nàng lại nắm sự tình rõ như lòng bàn tay, nắm chắc thắng lợi.
"Cho nên, ngươi kỳ thật đã biết ta sẽ tới cửa tìm ngươi? Còn rất thuận tay mà quào của ta một số tiền?"
Tống Dật không tỏ ý kiến, cười đến cực kỳ đẹp.
Tôn Triều Hồng cảm thấy ngực có điểm đau, lại có chút không phục nói: "Tư Lệ Đài không phải đã xác nhận đó là hài cốt của Ngô Thượng Thanh sao?"
"Chỉ là chứng thực bước đầu, suy nghĩ của Tư Lệ Đài hẳn là giống ngươi, cho rằng đây là kế giả chết Ngô phủ an bài, bọn họ nhất định sẽ tiến thêm một bước xác nhận, phủ nhận thân phận Ngô Thượng Thanh. Bất quá, rất đáng tiếc, đây chỉ là tiến thêm một bước chứng thực mà thôi. Tư Lệ giáo úy tất nhiên sẽ lấy việc này đi trá Ngô Ung, đến lúc đó, Ngô Ung rất có thể sẽ giết Tiết Sơn diệt khẩu."
Tôn Triều Hồng nghe xong, hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: "Ta đột nhiên cảm thấy, một ngày nào đó nếu ngươi trở thành địch nhân của ta, sẽ là một chuyện rất đáng sợ."
"Tôn thần bộ nói đùa, ta chính là dân lành nhất đẳng." Tống Dật cười tủm tỉm nhìn nàng.
Ở Thái Khang Thành này, làm việc có hiệu suất tối cao không phải Kinh Triệu Doãn, không phải Tư Lệ Đài, mà là đám khất cái trải rộng mọi ngóc ngách trong Thái Khang Thành. Khi màn đêm buông xuống, đầu lĩnh khất cái tiểu Lục rốt cuộc mang đến tin tức. Tống Dật cùng Tôn Triều Hồng cải trang theo hắn rời đi, quả nhiên tìm thấy khất cái Tiết Sơn trong một căn miếu nát.
Hai người vừa xuất hiện, Tiết Sơn liền quỳ mọp xuống, khóc ròng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của ân công!"
Nhìn thấy khất cái quỳ gối bên chân mình, Tôn Triều Hồng ngẩn người, Tống Dật từ sau lưng nàng ta bước ra, bất mãn nói: "Cứu ngươi ta cũng có phần, ngươi như thế nào quỳ nàng không quỳ ta? Ngươi có phải hay không xem thường ta là họa sư?"
Bên cạnh tiểu Lục phụt cười, vị ân công này vẫn keo kiệt như vậy. Lão khất cái vội vàng quỳ nàng, Tống Dật ngượng ngùng dìu ông ta lên.
Tôn Triều Hồng cũng đỡ Tiết Sơn đứng dậy, nói: "Ta là Tôn bộ đầu, từ giờ trở đi, ta sẽ bảo hộ an toàn của ngươi."
Làm một họa sư vẽ Họa Bổn chuyên bát quái, Tống Dật quan tâm chính là chuyện đã qua. Tiết Sơn kinh hồn chưa định nên nói năng có chút lộn xộn, Tống Dật tổ chức lại một phen, đại khái là hôm qua hắn ở thành tây ăn xin, có một tiểu đồng đi đến, nói chủ nhân nhà hắn có một ít quần áo không cần. Trước mắt đã nhập thu, hắn đương nhiên muốn có thể kiếm vài bộ xiêm y để qua mùa đông, liền theo người đi lấy, mới vừa quẹo vào ngõ nhỏ, liền bị đánh vựng, sau khi tỉnh lại người đã ở trên xe ngựa, mà xe ngựa thì ngừng ở bên Vọng Nguyệt Hồ. Như là sợ người thấy, chỗ xe dừng rất kín đáo.
Hắn đang sợ hãi không biết làm sao, có hai người lên xe ngựa, ném cho hắn một bộ quần áo kêu hắn thay ra. Lúc ấy hắn cả người đều ngốc, nơm nớp lo sợ mà thay đồ, ai biết, đảo mắt hai người kia liền trở mặt, bịt miệng hắn lại, còn bó hắn như cái bánh chưng, kéo vào trong bụi cỏ, nơi đó đã đào sẵn một cái hố. Mặc dù đối phương cái gì cũng không nói, hắn cũng biết đây là muốn chôn hắn.
Nhưng mà thân thể bị trói, miệng bị bịt lại, chỉ có thể trừng mắt chờ chết, đúng lúc này, có một nữ tử bạch y che mặt xuất hiện.
"Nàng là ai?"
"Lăng Ba Tiên."
Tống Dật nhíu mày, "Nàng đích thân nói cho ngươi?" Bạch y che mặt, trang phục như vậy quá dễ dàng bắt chước.
Tiết Sơn lắc đầu, "Đương nhiên chưa nói, nàng không chỉ bộ dạng giống, còn có khí vị trên người, rất nhạt rất nhẹ, giống Lăng Ba Tiên như đúc. Nàng kêu ta trốn đi, nói nhất định sẽ có người tìm được ta, tới giúp ta. Quả nhiên, hôm nay đụng phải hai vị ân nhân."
Tôn Triều Hồng hỏi: "Vậy...vậy hai người muốn giết ngươi......"
Tiết Sơn lập tức bỏ qua Tống Dật, nhanh chóng mang Tôn Triều Hồng đi tìm hai người bị hắn trói lại giấu ở trong hầm kia. Tống Dật để ý, Tiết Sơn nhìn Tôn Triều Hồng quả thực như nhìn tái sinh phụ mẫu, đây tuyệt đối là kỳ thị đi, liền bởi vì nàng là họa sư, nữ tử văn nhược, lại so không bằng nữ thần bộ này, quá không công bằng.
Thấy hai người kia còn sống, Tôn Triều Hồng thấy có chút an ủi, "Lần này lại thêm hai người có thể chỉ chứng Ngô Thượng Thanh. Mặc dù hắn đã chết, bồn nước bẩn Ngô gia này cũng tẩy không sạch sẽ."
Tôn Triều Hồng mang tất cả mọi người về Kinh Triệu Doãn, Tống Dật thì ngoan ngoãn quay về Sấu Ngọc Trai, Lý Mật chờ đến độ trợn trắng mắt.
Tống Dật không về phòng nghỉ ngơi, mà lập tức đi thư phòng, Lý Mật lập tức đuổi kịp, "Lại có chuyện?"
Tống Dật gật đầu, "Đêm nay chỉ sợ ngươi cũng đừng nghĩ ngủ. Ta tận lực vẽ ngắn gọn một chút."
Hai người sinh sôi kéo một đêm, nhìn xong nguyên bản, Lý Mật có chút không rõ, "Ngươi đây không phải là muốn buộc Ngô gia đi giết người diệt khẩu sao?"
Tống Dật xoa xoa thái dương, "Ngô gia giết người diệt khẩu là đương nhiên, ta bất quá là muốn dùng cuốn Họa Bổn này dẫn xà xuất động thôi. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Tôn thần bộ nói sẽ cho ta mười lượng bạc làm khen thưởng!"
Lý Mật rất muốn hỏi cái người thấy tiền là rớt mắt này một chút, hắn là thiếu nàng ăn hay là thiếu nàng mặc a?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook