Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
-
Chương 2: Xuyên thư (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Với kinh nghiệm hai năm đi theo bên cạnh Diêm Trạch Dương của Triệu Đông Thăng, mặc dù anh tính khí hung hăng, nhưng bước chân rõ ràng rất loạn.
Triệu Đông Thăng còn muốn ngoảnh lại xem thế nào, muốn nhìn xem dáng vẻ của cô gái ăn gan hùm đó, dám đùa giỡn với Diêm Đoàn nhà anh ra sao, kết quả...
"Đẹp mắt không?" Giọng nói lạnh như băng giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến tai anh.
Triệu Đông Thăng lập tức thu người về, cười một tiếng. Anh cũng có lòng muốn hỏi, bị người khác cưỡng hôn là cảm giác như thế nào, nhưng anh biết, nếu hỏi thì khẳng định không tốt cho anh.
Đi tới rừng cây nhỏ, Diêm Trạch Dương khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Triệu Đông Thăng rất thông minh, lập tức nói: "Diêm Đoàn, anh yên tâm đi! Đảm bảo luôn để trong bụng, một chữ cũng không nói ra, haha."
Thấy Đoàn trưởng ừ một tiếng, anh lập tức tò mò hỏi: "Nhưng mà, Diêm Đoàn, mới vừa rồi, chuyện đó..."
Anh vừa mở miệng, ánh mắt Diêm Trạch Dương lạnh lẽo liếc một cái.
Anh: "..." Thật là dọa người!
"Đi, lái xe tới đây."
"Dạ!"
Nói xong, một đường nhỏ chạy đi, hai bước quay đầu lại, thấy Diêm Đoàn đang quay đầu nhìn về phía bờ sông.
...
Ngay lúc này, có một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai khoảng bốn mươi tuổi chạy đến, thấy cô gái ngồi ở bờ sông, đi tới nhéo cô một cái.
"Bà là ai, sao lại nhéo tôi?" Một giọng nói khó tin từ bờ sông truyền đến.
Người phụ nữ bốn mươi tuổi nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Tôi là ai? Là mẹ con! Con lại muốn chết? Ngược lại, để cho con vào Diêm gia, con lại có gì không hài lòng? Con cho là vào được Diêm gia dễ như vậy sao? Vì chuyện này mà mẹ và ba con tìm biết bao nhiêu quan hệ? Tặng bao nhiêu thứ?
Bây giờ vất vả lắm mới tìm được cháu gái của người bà con xa, còn có cơ hội này, bằng sắc đẹp của con, tùy tiện ăn mặc một chút, con trai độc nhất của Diêm gia còn không phải bị con quyến rũ đến thay đổi sao? Con chỉ cần gả vào nhà đó, sau này vinh hoa phú quý muốn gì đều có?
Kết quả... Con lại làm mẹ giận muốn chết! Con cho là mẹ để cho con đi làm giúp việc là đang chà đạp con sao? Mẹ là mẹ con! Mẹ sao có thể hại con? Cha con năm đó đắc tội với Diêm gia, người ta đã sớm nhìn cha con không vừa mắt, lần này em trai con vô tích sự còn lộng hành, lần sau không chừng muốn bắt luôn cha con.
Cha con mà có chuyện gì, nhà chúng ta biết sống thế nào, mẹ nói trước, nếu con không đi, ba con cũng phải tìm một chỗ khác chống lưng, nhà thư ký Phó không phải có một đứa con trai nhỏ bị ngốc sao? Người ta luôn muốn cưới con, mẹ một mực không đồng ý, bây giờ con không muốn qua bên kia, được, mẹ cũng không ép con, vậy thì chấp nhận cuộc hôn nhân của Phó gia đi, cuộc hôn nhân này cũng không tệ...."
"Tôi tìm chết lúc nào? Cái gì Diêm gia Phó gia chứ? A lô, a lô, dì này, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có nhéo tôi! Tôi cũng không phải con gái dì, dì nhìn rõ một chút, a, đau..."
...
Người phụ nữ trung niên cực kì tức giận, giọng nói chuyện rất lớn, anh đứng ở phía bên này vẫn nghe được, Triệu Đông Thăng len lén nhìn Đoàn trưởng, nếu như anh đoán không sai, toàn bộ ở Bắc Kinh này chỉ có một Diêm gia, một Phó gia, hai nhà lại là kẻ thù. Mẹ của cô gái này, suy nghĩ thật là không tốt...
Gương mặt anh tuấn của Đoàn trưởng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân ướt đẫm dường như muốn đóng băng mọi thứ, vào một đêm hè nóng nực, Triệu Đông Thăng cũng có thể cảm nhận được, liền rùng mình.
Diêm Trạch Dương nhấc chân đi ra khỏi bìa rừng, cũng không quay đầu lại.
Với kinh nghiệm hai năm đi theo bên cạnh Diêm Trạch Dương của Triệu Đông Thăng, mặc dù anh tính khí hung hăng, nhưng bước chân rõ ràng rất loạn.
Triệu Đông Thăng còn muốn ngoảnh lại xem thế nào, muốn nhìn xem dáng vẻ của cô gái ăn gan hùm đó, dám đùa giỡn với Diêm Đoàn nhà anh ra sao, kết quả...
"Đẹp mắt không?" Giọng nói lạnh như băng giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến tai anh.
Triệu Đông Thăng lập tức thu người về, cười một tiếng. Anh cũng có lòng muốn hỏi, bị người khác cưỡng hôn là cảm giác như thế nào, nhưng anh biết, nếu hỏi thì khẳng định không tốt cho anh.
Đi tới rừng cây nhỏ, Diêm Trạch Dương khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Triệu Đông Thăng rất thông minh, lập tức nói: "Diêm Đoàn, anh yên tâm đi! Đảm bảo luôn để trong bụng, một chữ cũng không nói ra, haha."
Thấy Đoàn trưởng ừ một tiếng, anh lập tức tò mò hỏi: "Nhưng mà, Diêm Đoàn, mới vừa rồi, chuyện đó..."
Anh vừa mở miệng, ánh mắt Diêm Trạch Dương lạnh lẽo liếc một cái.
Anh: "..." Thật là dọa người!
"Đi, lái xe tới đây."
"Dạ!"
Nói xong, một đường nhỏ chạy đi, hai bước quay đầu lại, thấy Diêm Đoàn đang quay đầu nhìn về phía bờ sông.
...
Ngay lúc này, có một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai khoảng bốn mươi tuổi chạy đến, thấy cô gái ngồi ở bờ sông, đi tới nhéo cô một cái.
"Bà là ai, sao lại nhéo tôi?" Một giọng nói khó tin từ bờ sông truyền đến.
Người phụ nữ bốn mươi tuổi nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Tôi là ai? Là mẹ con! Con lại muốn chết? Ngược lại, để cho con vào Diêm gia, con lại có gì không hài lòng? Con cho là vào được Diêm gia dễ như vậy sao? Vì chuyện này mà mẹ và ba con tìm biết bao nhiêu quan hệ? Tặng bao nhiêu thứ?
Bây giờ vất vả lắm mới tìm được cháu gái của người bà con xa, còn có cơ hội này, bằng sắc đẹp của con, tùy tiện ăn mặc một chút, con trai độc nhất của Diêm gia còn không phải bị con quyến rũ đến thay đổi sao? Con chỉ cần gả vào nhà đó, sau này vinh hoa phú quý muốn gì đều có?
Kết quả... Con lại làm mẹ giận muốn chết! Con cho là mẹ để cho con đi làm giúp việc là đang chà đạp con sao? Mẹ là mẹ con! Mẹ sao có thể hại con? Cha con năm đó đắc tội với Diêm gia, người ta đã sớm nhìn cha con không vừa mắt, lần này em trai con vô tích sự còn lộng hành, lần sau không chừng muốn bắt luôn cha con.
Cha con mà có chuyện gì, nhà chúng ta biết sống thế nào, mẹ nói trước, nếu con không đi, ba con cũng phải tìm một chỗ khác chống lưng, nhà thư ký Phó không phải có một đứa con trai nhỏ bị ngốc sao? Người ta luôn muốn cưới con, mẹ một mực không đồng ý, bây giờ con không muốn qua bên kia, được, mẹ cũng không ép con, vậy thì chấp nhận cuộc hôn nhân của Phó gia đi, cuộc hôn nhân này cũng không tệ...."
"Tôi tìm chết lúc nào? Cái gì Diêm gia Phó gia chứ? A lô, a lô, dì này, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có nhéo tôi! Tôi cũng không phải con gái dì, dì nhìn rõ một chút, a, đau..."
...
Người phụ nữ trung niên cực kì tức giận, giọng nói chuyện rất lớn, anh đứng ở phía bên này vẫn nghe được, Triệu Đông Thăng len lén nhìn Đoàn trưởng, nếu như anh đoán không sai, toàn bộ ở Bắc Kinh này chỉ có một Diêm gia, một Phó gia, hai nhà lại là kẻ thù. Mẹ của cô gái này, suy nghĩ thật là không tốt...
Gương mặt anh tuấn của Đoàn trưởng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân ướt đẫm dường như muốn đóng băng mọi thứ, vào một đêm hè nóng nực, Triệu Đông Thăng cũng có thể cảm nhận được, liền rùng mình.
Diêm Trạch Dương nhấc chân đi ra khỏi bìa rừng, cũng không quay đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook