Mỹ Nhân Nói Dối
-
7: Thay Đổi Nhân Sinh Của Người 7
Trước đây m57 còn châm chọc Đồng Linh rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ mang cô về nhà, hiện tại nó biết chính mình ngây ngô biết bao.
Nó giống một con hamster lông dựng đứng, nhìn chằm chằm thiết bị kiểm tra đo lường cốt truyện trọng điểm, trên đó chỉ số chếch đi là số 0 tròn trĩnh nhưng đang lớn tiếng cười nhạo nó.
Đây không phải do máy móc bị hỏng, mà do Đồng Linh nữ nhân này chính là cái bug!
Đồng Linh cùng Diệp Hoán lại cùng nhau bàn bạc kế sách, chuẩn bị tốt khẩu cung để ứng phó với Thẩm Mạn.
Sau đó anh một câu tôi một câu hoàn thành xong hợp đồng thế thân, đến khi Đồng Linh dùng điện thoại viết xong điều khoản hợp đồng, cô nói: "Em sẽ mang hợp đồng đi in, thuận tiện về nhà làm bữa tối cho anh."
Trước khi đi, Đồng Linh không quên trả lại chiếc điện thoại cho Diệp Húc, "Nếu cần gì thì nhớ gọi cho em, hoặc là gọi cho Diệp Húc.
Anh ấy sẽ mời người chăm sóc anh, để những chỗ em không thể chăm sóc được thì người ta có thể."
Diệp Hoán không muốn Đồng Linh rời đi, thời gian bên nhau ngắn ngủi ở bệnh viện, có lẽ anh lại càng yêu cô.
Không có người phụ nữ nào có thể lấp đầy tâm trí anh như cô ấy, anh biết mình không thể rời xa cô.
Cho nên, dù anh không thích bạn gái mình nhắc tới Diệp Húc, anh cũng chẳng nói ra.
Đàn ông ghen tuông thì rất xấu xí.
Diệp Hoán sẽ không chọc Đồng Linh phản cảm.
Vì thế Diệp Hoán chỉ an tĩnh mà nhìn theo Đồng Linh rời đi, nhỏ giọng nói một câu: "Anh chờ em."
m577: 【......】
Nó vô cùng nghi ngờ cái tình huống hiện tại, chẳng lẽ thằng nhóc tội nghiệp đáng thương đến nỗi có khi mẹ ruột cũng không nhận ra lại là nam chính khí phách mười phần trước mặt nữ chính sao?
Khi Đồng Linh rời khỏi bệnh viện thì không gặp Diệp Húc, nhưng mà Diệp Húc còn để lại một y tá truyền lời cho cô.
Y tá: "Diệp tiên sinh nói vì lí do công việc nên anh đã về công ty trước, nếu Dư tiểu thư có việc gì cần giúp thì anh rất vui lòng ở bên cạnh hỗ trợ —— chỉ cần cô nguyện ý."
Đồng Linh thầm nghĩ Diệp Húc rất có EQ, lấy lui làm tiến như thế này sẽ không làm anh xấu hổ, còn dễ dàng mềm hoá trái tim người ta.
Cô tất nhiên là cần anh giúp, cốt truyện sau này còn cần anh ta phối hợp.
Đồng Linh in xong 2 bản hợp đồng thế thân, lần theo kí ức của Dư Linh để về nhà.
Từ khi đến thế giới này, cô đã gặp được nam chính và nam phụ, hiện tại cần phải gặp người nhà của Dư Ngữ Nhu, hi vọng cặp vợ chồng đó sẽ không làm cô thất vọng.
Dư Linh cùng Dư Ngữ Nhu đều là sinh viên học tại trường đại học trong vùng, nhưng Dư Ngữ Nhu vì nhiều bạn bè mà ở luôn tại trường, chỉ có Dư Linh là về nhà.
Nhưng "nhà" đối với Dư Linh chỉ là một nơi để ở, không có chút ấm áp nào.
Lúc Đồng Linh về, Dư phụ Dư mẫu vừa lúc tan tầm trở về.
Nhìn đến cô trước hết là cả kinh, sau là vui vẻ, "Nhu Nhu? Sao con lại ở đây? Không phải con ra nước ngoài à?"
Dư mẫu đi tới trước mặt Đồng Linh, trên mặt tràn đầy tươi cười từ ái: "Con, cái con bé này đã bao lâu không về nhà rồi, lúc trước nói ra nước ngoài là nói dối?"
"Đừng để con gái đứng ngoài cửa thế, đi vào rồi nói." Dư phụ cũng hết sức quan tâm, vừa vào cửa đã đem dép lê của Dư Ngữ Nhu cho Đồng Linh, "Con trở về cũng không báo trước một tiếng, trong nhà chưa kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả, đợi bố với mẹ đi siêu thị mua chút đồ, con muốn ăn gì thì cứ nói."
Đồng Linh hưởng thụ sự phục vụ của hai vợ chồng, trong miệng nói: "Bố mẹ không phải mua gì cả, con dẫn hai người đi ăn."
"Đi ăn hàng lãng phí lắm!" Dư mẫu muốn phản đối thì bị ánh mắt Đồng Linh nhìn qua, lập tức thay đổi lời nói, "Được được, con muốn ăn thì bố mẹ đi cùng con!"
Đồng Linh nhìn đôi vợ chồng này, trong lòng chỉ có cười lạnh.
Ở trong trí nhớ Dư Linh, cô chưa từng thấy vẻ mặt ôn nhu của bố mẹ, cô chỉ thấy được sự lạnh nhạt vô hạn.
Rõ ràng là hai chị em diện mạo giống nhau, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác, như là Dư Linh không phải con ruột.
Ở trong nhà, người duy nhất tỏ ra thiện ý với Dư Linh là Dư Ngữ Nhu, nhưng chút thiện ý này của Dư Ngữ Nhu là có đại giới.
"Mẹ, con để Tiểu Linh thay con xuất ngoại." Đồng Linh dựa theo hành động của Dư Ngữ Nhu, nói: "Con nghĩ kĩ rồi, xuất ngoại vài năm sẽ khiến phát sinh biến cố, con cùng Diệp Hoán đang mặn nồng, lỡ như sau khi con xuất ngoại anh ấy thay lòng đổi dạ thì sao? Vậy nên chỉ cần đưa việc này cho Dư Linh, đến khi tốt nghiệp con sẽ đi lấy giấy chứng nhận.
Dư mẫu nghe thế rất vui vẻ, tựa như không cảm thấy cách làm này Dư Ngữ Nhu có gì không đúng.
"Ha ha được, mẹ vốn dĩ đã không muốn để con đi, đi đến nơi xa như thế vất vả lắm, nếu là muốn lấy giấy chứng nhận du học sinh thì để Dư Linh đi là được rồi, dù sao thành tích của em cũng là của con."
Đồng Linh cố ý tỏ ra khó xử, "Con cảm thấy mình làm như vậy là không đúng, Tiểu Linh có oán trách người chị như con không?"
"Em làm sao có thể oán trách con được, em thích nhất là con mà!" Dư mẫu nhắc tới Dư Linh thì vẻ mặt không kiềm chế được chán ghét, "Con chính là quá tốt bụng, luôn vì nó mà nghĩ này nghĩ nọ, những chuyện ấy đều là việc nó nên làm!"
"Được rồi được rồi, vất vả lắm con gái mới về nhà một lần, nói những chuyện đó làm gì." Dư phụ nói: "Nhu Nhu lần này con sẽ ở đây bao lâu, buổi tối có ở đây không?"
"Về sau con đều ở nhà." Đồng Linh nắm lấy cánh tay Dư mẫu, trìu mến mà nói: "Mẹ, sau này có con ở cùng với mẹ, mẹ có vui không?"
Dư mẫu được Đồng Linh nói ngon ngọt tất nhiên là gật đầu.
"Chỉ là con có một việc cần bố mẹ giúp đỡ một chút." Đồng Linh nói mục đích chính của mình, "Tuy rằng con ở lại trong nước, nhưng bố mẹ cũng biết đấy, mẹ của Diệp Hoán rất có thái độ đối với việc con và Diệp Hoán ở bên nhau.
Việc con xuất ngoại cũng là chủ ý của bà ấy, nếu con để Tiểu Linh đi thay con thì ở trong nước con phải dùng thân phận của Tiểu Linh."
"Bà ấy nhất định sẽ tìm mọi cách để điều tra con, mà xuống tay với bố mẹ là cách đơn giản nhất, nên nếu bố mẹ nhìn thấy số điện thoại của người lạ thì đừng bắt máy! Ra ngoài đường nếu có người hỏi cũng đừng nói rằng con đã trở lại, tránh bị nghi ngờ.
Dư mẫu và Dư phụ liền nhấc tay cho thấy họ nhất định sẽ không tiếp điện thoại của người lạ, cũng sẽ không nói linh tinh gì ở bên ngoài.
"Con yêu đương thế này thì vất vả quá!" Dư mẫu không khỏi oán giận vài câu, "Con chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy! Tên Diệp Hoán kia có đáng để con trả giá như thế không?"
"Chắn chắn đáng giá, tóm lại mẹ đừng hỏi nữa, chờ đến khi con gả cho anh ấy, sẽ cho bố mẹ cuộc sống thật tốt!" Đồng Linh cười tủm tỉm mà nói.
"Vẫn là con thương mẹ!" Dư mẫu cười càng thoải mái.
Dư gia là gia đình khá giả, so với hào môn thì khác nhau một trời một vực, nhưng sinh hoạt hằng ngày tuyệt đối không phải là túng quẫn, thế mà phòng của hai chị em hoàn toàn không cùng chế độ sinh hoạt.
Phòng của người chị Dư Ngữ Nhu là căn phòng công chúa không gian thoáng đãng, có một chiếc gương soi toàn thân và bàn trang điểm, cùng với tủ quần áo bên trong treo đầy những bộ đồ đẹp đẽ.
Còn phòng của người em Dư Linh là căn phòng nhỏ bé chật hẹp, không có đồ trang trí gì cả, ngoại trừ sách vở và giường thì chỉ còn hai ngăn tủ để chứa quần áo và đồ vật linh tinh.
Nếu không phải nhìn tận mắt được sự khác biệt này, Đồng Linh còn tưởng đây là ký ức khoa trương của Dư Linh...
"Nữ phụ pháo hôi này rốt cuộc là sống kiểu gì, chẳng trách sau khi thức tỉnh liền bỏ chạy, hoàn cảnh sống như thế này ai cũng không chịu được!" Đồng Linh nói xong ngã xuống giường lớn của Dư Ngữ Nhu, "Phòng của Dư Ngữ Nhu ở mới là phòng cho người ở."
m577: 【 đây là lí do cô đoạt thân phận của nữ chính? 】
Đồng Linh hỏi lại: "Lí do này còn không đủ thuyết phục sao?"
m577: 【......】
Lí do này quả thực rất thuyết phục!
"Tôi chỉ không hiểu tại sao lại thiết kế cho điều kiện sống của nữ phụ gian khổ như vậy." Đồng Linh nhăn lại mi: "Chẳng lẽ là vì kích thích sự ghen ghét của nữ phụ, để cốt truyện sau có nữ phụ đi tìm nữ chính gây phiền toái?"
m577: 【 có lẽ vậy......】
"Cốt truyện của tiểu thế giới này an bài không hợp lí lắm." Đồng Linh phun tào: "Người bình thường gặp được loại tình huống như thế này đều sẽ chạy, ai chịu ở lại làm thế thân? Cậu hãy nói với Chủ Thần của cậu là tăng thêm lợi ích cho pháo hôi, nếu không về sau pháo hôi chạy trốn sẽ rất nhiều.
"
m577 kỳ thật rất đồng ý với quan điểm của Đồng Linh, nhưng nó chỉ là một tiểu hệ thống bình thường, không được phép giao thiệp cùng Chủ Thần, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: 【 cũng không phải tất cả pháo hôi đều sống ở điều kiện như vậy, đây chỉ là ngoại lệ...】
Đồng Linh: "Thế sao Dư Linh lại bị đối xử thế này? Mẹ ruột mà đối với con mình chẳng khác nào kẻ thù."
Việc này kể cả là kí ức của Dư Linh, hay cốt truyện của tiểu thế giới đều không có giải đáp.
m577 thân là hệ thống, tin tức tra được tất nhiên nhiều hơn, lập tức giải thích:【 bởi vì Dư mẫu bị khó sinh khi sinh Dư Linh, lúc ấy tình huống quá nguy hiểm, suýt chút nữa là bà ấy không xuống được bàn mổ.
Sau này tuy rằng không bị sao, nhưng bóng ma tâm lí của bà ấy quá lớn, đứa nhỏ này cũng bị ghét lây, vì trấn an tâm tình của Dư mẫu nên Dư phụ cũng làm lơ Dư Linh.】
Đồng Linh trừng lớn mắt: "Chỉ vậy thôi? Chỉ có vậy sao?"
m577: 【 có lẽ đây là mệnh pháo hôi......】
Đồng Linh mới mặc kệ pháo hôi là cái gì mệnh, mệnh của cô chính là muốn cái gì đều sẽ có được cái đó, cho đến nay vẫn chưa có đồ vật cô không lấy được tới tay!
Đồng Linh ở nhà nghỉ ngơi một hồi, đắp mặt nạ của Dư Ngữ Nhu, chụp lại mỹ phẩm dưỡng da cô không lấy đi, đi làm SPA cho khuôn mặt yêu kiều này.
Tiếp đó họa trang dung tinh xảo, đưa Dư phụ Dư mẫu ra ngoài ăn.
Tài khoản của Dư Ngữ Nhu nằm trong tay cô, số dư trong tài khoản cũng không ít, Đồng Linh tiêu tiền một chút cũng không xót.
Đồng Linh chọn một nhà ăn xa hoa, người một nhà vui vẻ ăn xong, cô thuận tay lấy thêm mấy phần cơm, định mang tới bệnh viện.
Kết quả mới ra nhà ăn thì đụng phải một người đàn ông, còn là người quen của Dư Ngữ Nhu.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, mặc bộ vest chỉnh tề, áo sơ mi cởi hai cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Dáng người cao gầy, đôi chân dài miên man rất bắt mắt, đi tới chỗ Đồng Linh mà cô còn tưởng gặp được người mẫu catwalk, bởi tư thái tiêu soái lại quyến rũ này, người bình thường khó có được.
Đồng Linh còn nhìn được đồng hồ trên cổ tay anh ta, nhìn sơ sơ kiểu dáng cũng biết là rất đắt tiền.
Trang phục của anh được chọn lựa kĩ càng, khuy măng sét bằng ngọc bích, thắt lưng được làm thủ công từ da trâu...!Bộ trang phục sang trọng này khiến anh ta tỏa sáng lấp lánh, chưa kể anh ấy cười rộ lên cũng thập phần mê người
Dựa vào nhan sắc này, Đồng Linh lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông này --- lốp xe dự phòng thứ ba của Dư Ngữ Nhu, Lục Việt.
Này phân nhan giá trị cùng vẻ ngoài, làm Đồng Linh lập tức nhận ra nam nhân thân phận —— Dư Ngữ Nhu số 3 lốp xe dự phòng, Lục Việt.
Lục Việt cũng nháy mắt thấy được Đồng Linh, hắn là người đầu tiên biết chân tướng của việc Dư Ngữ Nhu xuất ngoại, theo lí thuyết khi thấy Dư Ngữ Nhu hẳn sẽ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn lại không tỏ ra nghi ngờ gì, mà là lấy tư thái quen thuộc chào hỏi Đồng Linh: "Thật trùng hợp, Ngữ Nhu, có thể gặp được em ở đây, xem ra tôi hôm nay vận khí không tồi."
Đến gần, Đồng Linh có thể ngửi được mùi cây thông nhàn nhạt và vị ngọt của cam, hương thơm này cùng với khí chất của hắn kết hợp lại càng tăng thêm khí chất, đã có rượu say lòng người lại thêm hương trái tươi mát, thoạt nhìn là người phức tạp đã trải qua nhiều biến cố...!
Đồng Linh nhớ tới lịch sử trò chuyện của Dư Ngữ Nhu cùng Lục Việt, khác với lúc đối mặt cùng Diệp Húc hoặc là Tống Tinh Dập, một khi gặp người đàn ông này, Dư Ngữ Nhu lại vô lực chống đỡ.
Trong cuộc nói chuyện phiếm, tiết tấu hay mọi thứ đều được đối phương khống chế, thế mà Dư Ngữ Nhu lại chẳng thể nhận ra.
Nếu không phải Đồng Linh khôi phục lịch sử trò chuyện, đọc tin nhắn từ đầu đến cuối thì có lẽ cô chỉ nhìn một đoạn nói chuyện cũng sẽ không nhìn ra vấn đề.
Dư Ngữ Nhu cùng nhiều người ái muội, nhưng chỉ có cùng Lục Việt nói chuyện mới nhẹ nhõm vui vẻ nhất.
Cô cảm thấy Diệp Húc quá lãnh đạm, Tống Tinh Dập lại quá ngây thơ dính người, Lục Việt thì hay nói và có khiếu hài hước, gãi đúng chỗ ngứa.
Hắn không nói về đề tài tẻ nhạt, cũng sẽ không làm người ta xấu hổ, xuất sắc nhất ở chỗ khiến cho người ta vui vẻ.
Có những thời điểm hảo cảm của Dữ Ngữ Nhu đối với Lục Việt còn cao hơn bạn trai của cô ta.
Rốt cuộc Diệp Hoán là người chỉ quan tâm đến chính mình, không giống Lục Việt luôn bận tâm đến cảm xúc của cô.
Sở dĩ Lục Việt là lốp xe dự phòng thứ 3, thứ tự hơi kém so với những người khác, đơn giản là vì hoa danh bên ngoài của anh ta.
Được lòng người khác như Lục Việt, tất nhiên có rất nhiều phụ nữ thích.
Lục Việt cũng không phải kiểu người thanh tâm quả dục, xung quanh hắn không thiếu tình nhân hắn bên người cũng không khuyết thiếu tình nhân.
So sánh cùng với những hoa hoa công tử khác, Lục Việt ra tay hào phóng, có khiếu hài hước, vẻ ngoài lại tuấn tú, số người muốn trở thành tình nhân của hắn đếm không xuể, người từng kết giao với hắn cũng nhớ mãi không quên.
Dư Ngữ Nhu cảm thấy Lục Việt đối với cô rất đặc biệt, nhưng cô không tự tin rằng có thể giữ được người đàn ông này.
Nếu nói về đối tượng kết hôn, thì người này chắc chắn sẽ xếp ở cuối cùng.
Đồng Linh nhìn xa hơn Dư Ngữ Nhu, cô cảm thấy trong những người đàn ông này thì Lục Việt là người duy nhất nhìn thấu bản tính của cô ta.
Lục Việt biết rõ Dư Ngữ Nhu là dạng người thế nào, nhưng hắn không nói gì cả, ngược lại hắn còn giữ thái độ vi diệu, quan sát hành động của Dư Ngữ Nhu.
Đôi khi cố ý tiến vào gây chuyện, ở cốt truyện sau này dẫn đến rất nhiều tu la tràng.
Nói ngắn lại, anh ta không phải là một công cụ người an phận..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook