Mỹ Nhân Nhập Vai
-
Chương 93: Hoàn
Bóng dáng hai người phụ huynh đều đã đi xa, mấy người Lan Hương cũng không dám vươn tay ôm cô nhóc, lúc này tiểu công chúa mới chấp nhận sự thật, chậm chạp lê từng bước chân ngắn cũn, gian nan đi về hướng Phù Vân Điện.
Minh Nhiễm vẫn còn nằm dưới giàn trồng hoa, Tây Tử ngồi dưới chỗ râm mát đọc thoại bản mới ra từ chỗ Trần Đức phi.
Nàng nằm nghe, vừa nghe vừa phân tâm suy nghĩ tới chuyện nàng hố tiểu nữ nhi tới Tử Thần Điện học võ.
A Tịnh cũng quá là lười, có thể ngồi tuyệt sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt sẽ không ngồi, tuổi còn nhỏ mà đã đúng là “trò giỏi hơn thầy.”
Học võ tốt á, không nói tới chuyện học đến cơ thể bầm tím, mệt sống mệt chết rồi vang danh, ít ra mỗi ngày lượn lờ mấy vòng cũng có thể rèn luyện sức khỏe được.
Nàng khép hờ mắt, trong lúc miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Vân Thọ thỉnh an, ngước mắt nhìn lên thì thấy.
“Mẫu hậu……”
Tiểu công chúa đi vào cửa điện thì trề môi chạy chậm tới giàn trồng hoa, mặt đỏ hồng hồng, nằm bò trên đùi nàng, tay thì nắm chặt váy hồng thạch lựu của nàng, ấm ức nói: “Phụ hoàng với hoàng huynh hư.”
Minh Nhiễm vui vẻ, bế tiểu cô ương lên “Bọn họ hư làm sao á? Sao lại để A Tịnh ấm ức thế này?”
Tiểu cô nương đảo mắt vòng vòng, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia trong sân mới ghé vào tai nàng cáo tội.
Tuân Nghiệp với Tuân Sướng uống trà nóng xong, đi từ chính điện ra, cười nói: “Ta đã nói mà, kiểu gì nhóc con cũng cáo trạng với nàng mà.”
A Tịnh bị sự xuất hiện đột ngột của hai người làm cho hoảng sợ, Minh Nhiễm vỗ vỗ đầu nhóc.
Tiểu công chúa ủn ngay vào trong ngực mẫu thân, chột dạ không dám rên một tiếng, nghe cha mẹ huynh trưởng nói chuyện, nghe nghe lại thấy buồn ngủ quá.
Tuân Nghiệp xách người lên, đặt lên mặt đất: “Đứng thẳng.”
A Tịnh ngây người một chút, tỉnh táo lại, nghiêng nghiêng đầu: “Phụ hoàng??”
Tuân Nghiệp nhìn bé: “Lại buồn ngủ nữa? Đi theo hoàng huynh con ra ngoài đi dạo đi.”
A Tịnh liên tục lắc đầu, “Không muốn không muốn!”
Minh Nhiễm bật cười, đứng dậy lôi kéo Tuân Nghiệp: “Thôi bỏ đi, vừa mới trở về, để con bé nghỉ ngơi một chút, ánh mặt trời đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi?”
Tuân Nghiệp nghe thế vui vẻ gật gật đầu, cũng không để mấy người Vương công công đi theo.
Hai người lớn tay trong tay tản bộ, A Tịnh thở ra một hơi thật dài, vén váy, nhanh chóng bò lên ghế nhỏ dành riêng cho mình dưới dàn trồng hoa, nằm liệt trên đó đá đá chân.
Tuân Sướng véo gương mặt toàn thịt của nhóc: “Heo lười.”
A Tịnh trừng cậu nhóc: “Không phải!”
Tuân Sướng cười vươn tay vặn mũi bé: “Nhìn đi, heo béo múp.”
…………
Minh Nhiễm nói với Tuân Nghiệp là ra ngoài đi dạo một chút, thực ra đi chừng non nửa vòng thì tới đình hóng gió, ngồi bên lan can, thu lại toàn cảnh Mai Uyển vào trong mắt.
Xa xa còn có thế nhìn thấy A Tịnh bị Sướng nhi xách ra, hai em đang chơi gì đó.
Minh Nhiễm cởi áo choàng dày nặng phía sau xuống, đứng dậy dựa mình vào lan can, trời đất xanh thăm thẳm toàn một mảng hồng mai phủ đầy tuyết trắng, bông hoa tuyết nhỏ đậu trên đầu canh tan thành nước, trong lúc hoảng hốt còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Nàng thu tầm mắt lại, xoay người. Tuân Nghiệp đang dựa vào ghế dài, cười nhìn nàng. Tóc đen tuyền đội ngọc quan cài châm, rất giống người ngọc, nhiều năm như vậy vẫn dịu dàng thanh nhã.
Chàng cũng đứng dậy, lấy áo choàng đỏ rực để trên ghế choàng lên cho nàng, ngón tay thon dài buộc cái kết, dịu giọng nói: “Gió thổi lạnh lắm, không cợ cảm lạnh à.”
Minh Nhiễm nghe thế cũng không nói gì, cười mỉm chi tủm chặt áo khoác choàng màu đen của nàng, hơi nhón chân lên hôn hôn lên môi chàng.
Tuân Nghiệp cười nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm vào gương mặt bị gió thổi lạnh cóng của nàng: “Ngày mai hưu mộc, có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”
Minh Nhiễm: “Được đó.”
Tuân Nghiệp cười nói: “Ngày mai không dẫn theo Sướng Nhi với A Tịnh.”
Hai người đã nói xong ngày mai trải qua thế giới của hai người, ngồi lại ghế dài, Minh Nhiễm nhỏ giọng nói với chàng về nhân vật chọn phải lần này.
Có chàng cho kiến nghị nên hiếm khi nàng thất bại, thẻ khen thưởng tích một chồng, thành tích của Thất Thất cũng dựa hơi mà tăng vọt, không còn phải rối rắm chuyện đứng thứ nhất với thứ hai từ dưới lên nữa, mỗi ngày đều nhảy nhót vui sướng trong không gian ý thức, vui tới mức mầm đậu xanh trên đầu phát sáng lập lòe.
Hai người ở trên lâu lải nhải về nhiệm vụ nhân vật, bên ngoài lâu Ánh Phong ôm kiếm đứng trên cây. Chiếu Thanh đứng bên cạnh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào nàng ấy một chút, thấy người không phản ứng lại chạm thêm cái nữa.
Ánh Phong liếc mắt: “Làm sao?”
Chiếu Thanh móc một cái khăn từ trong ngực ra đưa cho nàng ấy: “Lau đi, nước mũi chảy rồi, Ánh Phong, có phải ngươi bị cảm lạnh không?”
“??”
Ánh Phong ngơ một lát: “….. ngươi nói gì cơ?”
Chiếu Thanh lại giơ khăn về phía trước, thuận tay còn chỉ chỉ cho nàng ấy.
Ánh Phong: “…..” Đó là nước nhỏ từ trên lá cây xuống! Thằng nhóc thối mắt mù, lão nương tin ngươi mới ngu!
Tay Ánh Phong có chút ngứa, nhất là muốn đá một cái cho y ngã bay xuống. Vẻ mặt của nàng ấy rất dữ tợn, Chiếu Thanh bị dọa sợ, mờ mịt không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà lại chọc tới nàng ấy.
Thập Thất đứng trên chạc cây bàng quang quan sát tất cả, tí nữa phì phun luôn lá cây mới ngậm trong miệng ra, lão đại cũng thật là….
Minh Nhiễm ngồi với Tuân Nghiệp một lát ở đình hóng gió, gần tới buổi trưa mới đi xuống, vòng qua Mai Uyển, bước chậm đi, nghe gió thoảng qua, ngắm mai nở cũng rất thích ý.
Bên phía kia Tuân Sướng với Tuân Tịnh chới đến là vui vẻ.
Tuân Sướng cười tủm tỉm mà vỗ đầu cô nhóc: “Ngốc chết đi được, dám chơi tâm kế với ca đây, còn non lắm.”
A Tịnh tức giận lấy tay chống nạnh, phồng mặt lên với cậu nhóc: “Ca hư! Ca hư, Ca hư, Ca hư! Không bao giờ chơi với hoàng huynh nữa!”
Đứng xa xa nhìn hai huynh muội chơi đùa, trời đông giá rét tịch liêu cũng tan thành mây khói.
Minh Nhiễm cười thành tiếng, cũng không gọi bọn nhỏ.
Tuân Sướng nghe thấy động tĩnh, đứng dậy phất phất tay, gọi một tiếng phụ hoàng mẫu hậu rồi lại quay sang tiếp tục trêu muội muội ngốc nhà mình.
Minh Nhiễm nghiêng người qua, đúng lúc đụng phải tầm mắt của Tuân Nghiệp, không khỏi cong môi cười.
Ánh mắt lóng lánh, vẫn tươi đẹp như nước ngày xuân thuở nào.
Gió thổi từ nơi xa mang theo hương lãnh thoảng qua, áo gấm hai người đón gió thổi phần phật.
Phía sau là giọng nói mạnh mẽ của tiểu công chúa: “Không thích hoàng huynh, hư!”
Tuân Sướng kéo cô gái nhỏ đang lăn lộn trong đống tuyết ra, thở dài: “…. Thật là ngốc chết đi được.”
Tuân Nghiệp liếc mắt nhìn hai huynh muội một cái, hơi mỉm cười, nắm tay người bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, thong thả đi về hướng Phù Vân Điện.
Chim tước đang kiếm ăn trên cành cây giật mình vì tuyết đọng trên đó, những đóa mai hồng rực giữa trời trắng xóa.
Ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng càng thêm rực rỡ, ngay lúc cảnh đẹp huy hoàng nhất.
Minh Nhiễm vẫn còn nằm dưới giàn trồng hoa, Tây Tử ngồi dưới chỗ râm mát đọc thoại bản mới ra từ chỗ Trần Đức phi.
Nàng nằm nghe, vừa nghe vừa phân tâm suy nghĩ tới chuyện nàng hố tiểu nữ nhi tới Tử Thần Điện học võ.
A Tịnh cũng quá là lười, có thể ngồi tuyệt sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt sẽ không ngồi, tuổi còn nhỏ mà đã đúng là “trò giỏi hơn thầy.”
Học võ tốt á, không nói tới chuyện học đến cơ thể bầm tím, mệt sống mệt chết rồi vang danh, ít ra mỗi ngày lượn lờ mấy vòng cũng có thể rèn luyện sức khỏe được.
Nàng khép hờ mắt, trong lúc miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Vân Thọ thỉnh an, ngước mắt nhìn lên thì thấy.
“Mẫu hậu……”
Tiểu công chúa đi vào cửa điện thì trề môi chạy chậm tới giàn trồng hoa, mặt đỏ hồng hồng, nằm bò trên đùi nàng, tay thì nắm chặt váy hồng thạch lựu của nàng, ấm ức nói: “Phụ hoàng với hoàng huynh hư.”
Minh Nhiễm vui vẻ, bế tiểu cô ương lên “Bọn họ hư làm sao á? Sao lại để A Tịnh ấm ức thế này?”
Tiểu cô nương đảo mắt vòng vòng, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia trong sân mới ghé vào tai nàng cáo tội.
Tuân Nghiệp với Tuân Sướng uống trà nóng xong, đi từ chính điện ra, cười nói: “Ta đã nói mà, kiểu gì nhóc con cũng cáo trạng với nàng mà.”
A Tịnh bị sự xuất hiện đột ngột của hai người làm cho hoảng sợ, Minh Nhiễm vỗ vỗ đầu nhóc.
Tiểu công chúa ủn ngay vào trong ngực mẫu thân, chột dạ không dám rên một tiếng, nghe cha mẹ huynh trưởng nói chuyện, nghe nghe lại thấy buồn ngủ quá.
Tuân Nghiệp xách người lên, đặt lên mặt đất: “Đứng thẳng.”
A Tịnh ngây người một chút, tỉnh táo lại, nghiêng nghiêng đầu: “Phụ hoàng??”
Tuân Nghiệp nhìn bé: “Lại buồn ngủ nữa? Đi theo hoàng huynh con ra ngoài đi dạo đi.”
A Tịnh liên tục lắc đầu, “Không muốn không muốn!”
Minh Nhiễm bật cười, đứng dậy lôi kéo Tuân Nghiệp: “Thôi bỏ đi, vừa mới trở về, để con bé nghỉ ngơi một chút, ánh mặt trời đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi?”
Tuân Nghiệp nghe thế vui vẻ gật gật đầu, cũng không để mấy người Vương công công đi theo.
Hai người lớn tay trong tay tản bộ, A Tịnh thở ra một hơi thật dài, vén váy, nhanh chóng bò lên ghế nhỏ dành riêng cho mình dưới dàn trồng hoa, nằm liệt trên đó đá đá chân.
Tuân Sướng véo gương mặt toàn thịt của nhóc: “Heo lười.”
A Tịnh trừng cậu nhóc: “Không phải!”
Tuân Sướng cười vươn tay vặn mũi bé: “Nhìn đi, heo béo múp.”
…………
Minh Nhiễm nói với Tuân Nghiệp là ra ngoài đi dạo một chút, thực ra đi chừng non nửa vòng thì tới đình hóng gió, ngồi bên lan can, thu lại toàn cảnh Mai Uyển vào trong mắt.
Xa xa còn có thế nhìn thấy A Tịnh bị Sướng nhi xách ra, hai em đang chơi gì đó.
Minh Nhiễm cởi áo choàng dày nặng phía sau xuống, đứng dậy dựa mình vào lan can, trời đất xanh thăm thẳm toàn một mảng hồng mai phủ đầy tuyết trắng, bông hoa tuyết nhỏ đậu trên đầu canh tan thành nước, trong lúc hoảng hốt còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Nàng thu tầm mắt lại, xoay người. Tuân Nghiệp đang dựa vào ghế dài, cười nhìn nàng. Tóc đen tuyền đội ngọc quan cài châm, rất giống người ngọc, nhiều năm như vậy vẫn dịu dàng thanh nhã.
Chàng cũng đứng dậy, lấy áo choàng đỏ rực để trên ghế choàng lên cho nàng, ngón tay thon dài buộc cái kết, dịu giọng nói: “Gió thổi lạnh lắm, không cợ cảm lạnh à.”
Minh Nhiễm nghe thế cũng không nói gì, cười mỉm chi tủm chặt áo khoác choàng màu đen của nàng, hơi nhón chân lên hôn hôn lên môi chàng.
Tuân Nghiệp cười nhẹ nhàng, đầu ngón tay chạm vào gương mặt bị gió thổi lạnh cóng của nàng: “Ngày mai hưu mộc, có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?”
Minh Nhiễm: “Được đó.”
Tuân Nghiệp cười nói: “Ngày mai không dẫn theo Sướng Nhi với A Tịnh.”
Hai người đã nói xong ngày mai trải qua thế giới của hai người, ngồi lại ghế dài, Minh Nhiễm nhỏ giọng nói với chàng về nhân vật chọn phải lần này.
Có chàng cho kiến nghị nên hiếm khi nàng thất bại, thẻ khen thưởng tích một chồng, thành tích của Thất Thất cũng dựa hơi mà tăng vọt, không còn phải rối rắm chuyện đứng thứ nhất với thứ hai từ dưới lên nữa, mỗi ngày đều nhảy nhót vui sướng trong không gian ý thức, vui tới mức mầm đậu xanh trên đầu phát sáng lập lòe.
Hai người ở trên lâu lải nhải về nhiệm vụ nhân vật, bên ngoài lâu Ánh Phong ôm kiếm đứng trên cây. Chiếu Thanh đứng bên cạnh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào nàng ấy một chút, thấy người không phản ứng lại chạm thêm cái nữa.
Ánh Phong liếc mắt: “Làm sao?”
Chiếu Thanh móc một cái khăn từ trong ngực ra đưa cho nàng ấy: “Lau đi, nước mũi chảy rồi, Ánh Phong, có phải ngươi bị cảm lạnh không?”
“??”
Ánh Phong ngơ một lát: “….. ngươi nói gì cơ?”
Chiếu Thanh lại giơ khăn về phía trước, thuận tay còn chỉ chỉ cho nàng ấy.
Ánh Phong: “…..” Đó là nước nhỏ từ trên lá cây xuống! Thằng nhóc thối mắt mù, lão nương tin ngươi mới ngu!
Tay Ánh Phong có chút ngứa, nhất là muốn đá một cái cho y ngã bay xuống. Vẻ mặt của nàng ấy rất dữ tợn, Chiếu Thanh bị dọa sợ, mờ mịt không hiểu mình đã làm sai chuyện gì mà lại chọc tới nàng ấy.
Thập Thất đứng trên chạc cây bàng quang quan sát tất cả, tí nữa phì phun luôn lá cây mới ngậm trong miệng ra, lão đại cũng thật là….
Minh Nhiễm ngồi với Tuân Nghiệp một lát ở đình hóng gió, gần tới buổi trưa mới đi xuống, vòng qua Mai Uyển, bước chậm đi, nghe gió thoảng qua, ngắm mai nở cũng rất thích ý.
Bên phía kia Tuân Sướng với Tuân Tịnh chới đến là vui vẻ.
Tuân Sướng cười tủm tỉm mà vỗ đầu cô nhóc: “Ngốc chết đi được, dám chơi tâm kế với ca đây, còn non lắm.”
A Tịnh tức giận lấy tay chống nạnh, phồng mặt lên với cậu nhóc: “Ca hư! Ca hư, Ca hư, Ca hư! Không bao giờ chơi với hoàng huynh nữa!”
Đứng xa xa nhìn hai huynh muội chơi đùa, trời đông giá rét tịch liêu cũng tan thành mây khói.
Minh Nhiễm cười thành tiếng, cũng không gọi bọn nhỏ.
Tuân Sướng nghe thấy động tĩnh, đứng dậy phất phất tay, gọi một tiếng phụ hoàng mẫu hậu rồi lại quay sang tiếp tục trêu muội muội ngốc nhà mình.
Minh Nhiễm nghiêng người qua, đúng lúc đụng phải tầm mắt của Tuân Nghiệp, không khỏi cong môi cười.
Ánh mắt lóng lánh, vẫn tươi đẹp như nước ngày xuân thuở nào.
Gió thổi từ nơi xa mang theo hương lãnh thoảng qua, áo gấm hai người đón gió thổi phần phật.
Phía sau là giọng nói mạnh mẽ của tiểu công chúa: “Không thích hoàng huynh, hư!”
Tuân Sướng kéo cô gái nhỏ đang lăn lộn trong đống tuyết ra, thở dài: “…. Thật là ngốc chết đi được.”
Tuân Nghiệp liếc mắt nhìn hai huynh muội một cái, hơi mỉm cười, nắm tay người bên cạnh, mười ngón tay đan vào nhau, thong thả đi về hướng Phù Vân Điện.
Chim tước đang kiếm ăn trên cành cây giật mình vì tuyết đọng trên đó, những đóa mai hồng rực giữa trời trắng xóa.
Ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng càng thêm rực rỡ, ngay lúc cảnh đẹp huy hoàng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook