“Phá kỷ lục?” Trì Yến Hành xoay người, vạt áo gió kéo một góc cực đẹp mắt, “90%?”

Ôn Biệt nhìn từ sau gọng kính: “Chú em có cần chống tay lên tường trước không?”

Ánh mắt Trì Yến Hành lóe lên sự nguy hiểm, Ôn Biệt nói tiếp: “Đùa tí thôi làm gì căng, có Omega rồi mà chẳng dịu dàng hơn được miếng nào hết.”

Trì Yến Hành hết chịu nổi cái kiểu châm chọc của Ôn Biệt tiến lên giật lấy kết quả, nhìn trước vài dữ liệu cơ sở rồi thuận miệng: “Anh nên tìm Alpha.”

Ôn Biệt chỉ hừ một cái không hùa theo, hài lòng nhìn tờ kết quả cuối cùng trên tay Trì Yến Hành.

“Sao nào? Bất ngờ không? Đo lường gene mười năm qua khó lắm mới ra được một đôi thế này.”

Trì Yến Hành rũ mắt, xung quanh đột nhiên có hơi nước ẩm ướt, giọng nói bình tĩnh: “Thật sự…”

“100%, chắc Tổng giám đốc Trì sớm cũng có cảm giác.” Ôn Biệt bỗng trở nên đứng đắn, nhìn Omega đang chơi đùa với xe lăn, “Thằng bé và cậu trời sinh là một cặp. Ngu Tố có thể cảm nhận được pheromone của cậu, tương tự, cậu cũng có thể chi phối dục vọng của thằng bé.”

“Có ý gì?” Trì Bá Hành giương mắt lên.

“Cậu nhặt về một bé con, chân cẳng có vấn đề đã đành, tuyến thể so với Omega khác chôn dấu càng sâu.”

Ôn Biệt nói tiếp.

“Cẩn thận ngẫm lại đi, xứng đôi một cách hoàn mỹ nhưng tại sao cậu chưa từng ngửi ra chút pheromone nào?”

Trì Yến Hành ngẩn người: “Tôi chỉ cho rằng cậu ấy không trong kỳ động dục…”

Omega không động dục sẽ không tỏa ra pheromone, nếu không xã hội sớm đã loạn.

“May mà không động dục.” Ôn Biệt vẫn hơi sợ hãi, “Nếu không trước khi cậu mang thằng bé tới khám chân thì e rằng đã bị cưỡng chế đánh dấu hoàn toàn rồi bị tổn thương. Nếu tôi không tin cậu, 100% không phải chuyện để đùa, dù với cậu hay với cậu ấy thì đều là hấp dẫn chí mạng.”

Ôn Biệt chỉ vào một dãy số liệu: “Đặc biệt là cậu đấy Trì Yến Hành. Từ sau khi phân hóa giới tính cậu luôn sử dụng thuốc ức chế, hiện tại đột nhiên tìm được người định mệnh, về sau có thể khống chế nổi chính mình, tôi chỉ có thể tặng cậu hai chữ lợi hại.”

Trì Yến Hành đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng Ngu Tố bị cắn mang theo vẻ mặt kháng cự, không nghĩ cái tình trạng “thuốc đặc trị” này có thể kéo dài bao lâu.

Quả nhiên, có hợp đồng thì vẫn tốt hơn.

Trong đầu Trì Yến Hành lại hiện lên một đống giấy tờ rập khuôn.

“Còn nữa. Đây là thuốc ức chế chuẩn bị cho cậu ấy, tuy tới thời kì đặc thù sẽ có cậu ở bên nhưng đề phòng cũng không mất gì.”

Ôn Biệt lấy một ống tiêm từ trong túi áo blouse.

Vừa đúng lúc ấy Ngu Tố điều khiển xe lăn đi tới, vừa thấy ống tiêm trong tay Ôn Biệt thì biến sắc la lên: “Chẳng phải anh nói Trì Yến Hành không cần tiêm thuốc nữa à? Thứ kia là cái gì?”

Đáy lòng Trì Yến Hành cũng bất an theo, chưa kịp cản lại thì Ôn Biệt đã đưa ống thuốc ức chế tới chỗ Ngu Tố: “Cái này cho em mà cục cưng đáng yêu, không phải cho Tổng giám đốc Trì.”

Mặt Ngu Tố trắng bệch.

Ôn Biệt không nghĩ phản ứng gây ra lại lớn tới vậy, vội vàng thu lại nhìn Alpha đứng cạnh: “Omega của cậu vẫn shock à? Ăn gì lớn lên thế?”

Trì Yến Hành: “…”

Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?

Anh nhanh chóng xoay xe lăn lại, từ sau lưng che mắt Ngu Tố nhẹ giọng: “Đừng nhìn nữa.”

Ôn Biệt: “…”

Alo alo hợp đồng cái quần què, lừa ai đấy, sớm hay muộn cũng bốc ra cái mùi yêu đương thum thủm.

Tiễn ông chủ lớn và Omega bé nhỏ xinh đẹp nhà người ta đi, Ôn Biệt quay về phòng khám xem lại thật kĩ bệnh án của Ngu Tố.

“Thật kì lạ. Lần đầu mình thấy tuyến thể bị giấu sâu tới vậy, còn chưa từng đi đường, vừa thơ ngây vừa mờ mịt. Ông trời cũng không nỡ thương tổn tới món quà dành cho Trì Yến Hành.”

Kế tiếp là quá trình ông chủ lớn lao lực. Bác sĩ Ôn ném giấy tờ vào ngăn kéo, lấy điện thoại ra lách cách nhắn tin.

“Tan tầm rồi, ước gì có người rước đi chơi.”

Quay trở lại thang máy.

Mặt Ngu Tố vẫn khó chịu: “Trì Yến Hành, tôi không tiêm thuốc đâu.”

Cậu dưới đáy biển mấy con cá có gai sắc nhọn cũng chưa dám bắt, nói gì tới việc dùng bơm tiêm nhọn hơn tỉ lần so với gai cá.

Trì Yến Hành trấn an: “Chỉ là phương án dự phòng thôi.”

Ngu Tố ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam bắt đầu ươn ướt: “Trừ cái này thì còn phương án nào nữa? Còn thứ gì có thể ngăn kì động dục?”

Thang máy ting ting- nhảy xuống tầng thấp nhất, Trì Yến Hành ở phía sau nói: “Vậy thì em chỉ còn sự lựa chọn là tôi.”

Để tôi cắn một cái, hiệu quả hơn mọi loại thuốc ức chế.

Ngu Tố không chút do dự: “Em chọn anh.”

Trì Yến Hành phì cười, Ngu Tố cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ nghe anh nói tiếp: “Omega lúc nào cũng mang thuốc ức chế bên mình, không muốn tiêm thì chỉ còn cách dính lấy tôi. Vậy cũng được hả?”

“Sao lại không. Em thích mùi hương của anh.”

Quản gia vừa lúc nghe được mấy câu này, ông lặng lẽ lui về sau cosplay một cái bóng. Ngu Tố không phát hiện nên nói tiếp: “Ở nơi này cũng vậy, pheromone của anh có thể được an ủi.”

Trì Yến Hành ho khan, Ngu Tố ngẩn người nhìn anh.

Alpha cao lớn hơi mất tự nhiên hắng giọng: “Ngu Tố ơi là Ngu Tố, chúng ta vẫn đang ở bên ngoài, em nên tỏ ra rụt rè mới đúng.”

….

Ngày đầu tiên tiến vào xã hội loài người trôi qua như vậy đấy, xe về tới biệt thự dưới chân núi thì trời cũng tối.

Đôi mắt Ngu Tố có thể nhìn đến cảnh vật dưới rãnh biển nhưng trong bóng tối thì không làm được gì, chỉ biết xe chạy thì cứ chạy, đường hết thì hết, hơn nữa cậu cũng mệt mỏi và khó chịu.

“Trì Yến Hành.”

Trì Yến Hành nghiêng đầu.

Mỗi lần Ngu Tố gọi tên anh đều mang theo giọng mũi nũng nịu, âm cuối chữ “Hành” luôn kéo dài. Trì Yến Hành ban đầu còn không quen, chỉ nghĩ Omega này đang trêu chọc mình., sau này nghe nhiều thì quen. Giọng nói Ngu Tố quá ngọt ngào, gọi chú Hà hay những người khác đều cao giọng thêm ba phần, chỉ có gọi anh mới như vậy.

Ngu Tố nói tiếp: “Em… Chúng ta bao giờ mới về tới nơi?”

Trì Yến Hành nhíu mày: “Đại khái tầm 10′ nữa.”

Ngu Tố ho khan hai cái, cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, gãi gãi nới lỏng cổ áo: “Ưm… Em hơi khát.”

Tài xế lặng lẽ đạp chân ga, quản gia cũng quay lại: “Ngu tiên sinh chịu khó nhịn một chút, chúng ta đi đường tắt về.”

Vì tính đặc thù của pheromone nên chủ nhân họ mới mua biệt thự trên núi, tính cách tiên sinh vốn độc lai độc vãng nhưng hơi xa xôi thật.

Lông mày Trì Yến Hành vẫn nhăn lại, vẻ mặt thoáng có chút bí bách tối tăm không nói nên lời.

Ngu Tố từ đuôi cá lớn hóa thành hai chân không hiểu chuyện gì, cũng không biết làm thế nào đuôi cá mới quay về. Xem tình huống hiện tại, lượng nước uống vào không đủ thỏa mãn cơ thể một người cá.

Hai mươi năm đều sinh hoạt ở biển rộng, đã quen bị bao vây bởi làn nước, quen sinh sống dưới áp lực của nước. Hiện tại cậu bị phơi trong không khí, đã hai ngày chưa được ngâm nước.

So với hưng phấn khi kết bạn được với con người, Ngu Tố càng cảm thấy không khỏe hơn, ngón tay xương xương bóp chặt lấy phần bắp tay, áp chế cảm giác bài xích.

Trì Yến Hành lên giọng: “Nhanh lên!”

Quản gia vội vàng đáp lại: “Vâng thưa tiên sinh!”

Ngu Tố đang khó chịu không nghe rõ, chỉ thấy Trì Yến hành nói gì rồi xe tăng tốc phóng như bay, tiếng côn trùng rả rích bị bỏ xa phía sau.

Chờ tới lúc xe tới cổng lớn biệt thự, cổ họng Ngu Tố vẫn nhói đau, mang theo cả cảm giác bỏng cháy, mạch đập nhảy lên thình thịch.

Trì Yến Hành cũng không nói thêm gì nữa. Ngu Tố không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy trong xe có áp lực, giống như gió biển thô bạo đánh vào.

May mắn tài xế đã đỗ xe xong, đối phương mở ghế sau cho Trì Yến Hành, Trì Yến Hành ra hiệu cho người nọ tự rời đi.

Câu đầu tiên Trì Yến Hành dặn quản gia: “Chú vào trong nhà chuẩn bị nước uống.”

Chú Hà vội vã rời đi, Trì Yến Hành đưa Ngu Tố xuống dưới.

Ngu Tố cảm giác tầm nhìn thay đổi, mở mắt ra thì là một ly nước trong suốt.

Ngu Tổ bưng lên tu ừng ực, cảm giác khó chịu mới giảm đi một chút.

“… Đây chính là nhà anh?”

Bốn phía tối tăm, chỉ có mấy bờ tường với cây cối ù ù.

“Ừ, muốn thêm nữa không?” Trì Yến Hành hỏi.

Ngu Tố dừng lại 2s, uống nước xong vẫn thấy khô nóng, không biết phải miêu tả ra sao: “Dừng lại ở đây đi.”

Cậu nghĩ mình không cần uống nước, chỉ cần ngâm nước thôi.

Trì Yến Hành đẩy Ngu Tố vào phòng khách.

Đèn trong nhà đã được chú Hà bật lên. Nơi này có sức sống hơn biệt thự ven biển, cao hơn một tầng. Cầu thang xoắn ống bắt đầu từ phòng khách thông tới tầng 3, bên trong có cả thang băng chuyền.

Trì Yến Hành nói: “Về sau chúng ta ở đây, em ngủ phòng kế bên phòng tôi.”

Ngu Tố nghiêng đầu, lấy tay đè lại khô nóng trong cổ: “Phòng… Của em? Không phải chúng ta sẽ ở chung một chỗ sao?”

Chẳng lẽ không ở chung một phòng ngủ? Người cá dịu dàng nhìn anh đẹp trai, khúc hát ru cũng nghĩ xong rồi, người cá tự mình hát đảm bảo Trì Yến Hành sẽ lăn ra ngủ ngon lành.

Chỉ cần không bị tiêm, làm gì cũng được.

“Ở chung, nhưng là chung một nhà.”

Không phải chung một giường.
Lời của tác giả:

Cá nhỏ gọi điện thoại: “Anh Yến Hành ơi ~”

Tổng giám đốc Trì treo máy: “Xin lỗi các vị, khả năng cao điện thoại vợ tôi bị trộm rồi.

Cá nhỏ gọi thêm cuộc nữa: “Trì! Yến! Hành!”

Tổng giám đốc Trì: “Ừm ừm, đây mới là vợ bé nhỏ của tôi.”

(TBC)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương