Boong tàu lúc nào cũng được quây lại nhưng cũng không phong tỏa hoàn toàn. Khách dự tiệc đều là người trưởng thành nên chỉ giăng một đường băng cảnh báo, nhắc nhở mọi người không được phép đi lên.

Giờ có nhắc nhở cũng vô dụng.

Một đám người trẻ tuổi thoạt nhìn bình thường chen vào, người bị xô đẩy nhíu mày nhìn sang, thì ra là một đống công tử con nhà giàu.

“Chưa từng thấy mấy người này đoàn kết như vậy, có chuyện gì à?”

“Ai biết được. Ngày thường gà bay chó sủa, tưởng đâu an tĩnh chút, chưa ra khơi được bao lâu đã làm bậy.” Một vị khách trung niên nhỏ giọng.

“Kệ đi, chả phải con cháu nhà ông…”

Giọng người xì xào khe khẽ, Trì Bỉnh và Dung Vân trò chuyện chung với bạn bè cũng quay đầu lại nhìn đám người trẻ tuổi kia.

Hình như là con cái của đối tác.

Trì Yến Hành tổ chức sắp xếp hôn lễ đâu ra đấy làm Trì Bỉnh cực kì nở mày nở mặt, vốn mời càng nhiều người, càng phô trương càng tốt nhưng Trì Yến Hành đã dặn trước không nên mời người nhát gan. Cha mẹ nghe con nói chẳng hiểu gì, thế nhưng vẫn thuận theo.

Chuyện con trai nói qua, trăm phần trăm đều có lý do chính đáng, nên làm theo.

Dung Vân ghé tai ông thì thầm: “Kia có phải một đám con cháu thay thế mấy người lớn tuổi tới tham dự tiệc?”

Trì Bỉnh gật đầu: “Hình như vậy, nhưng tiệc sắp khai màn rồi còn ra đó làm gì?”

Ai cũng là khách, Dung Vân chuẩn bị quay đầu thì một cậu phục vụ nhắc nhở bà: “Thưa Chủ tịch và phu nhân, Tổng giám đốc Trì nhờ tôi nhắn gia đình ông bà thông gia tới rồi ạ.”

Hai người lập tức chú ý sang chuyện khác.

Trì Bình xin lỗi khách khứa không thể tiếp chuyện được nữa, dẫn theo Dung Vân ra ngoài: “Đến từ khi nào?”

Cậu phục vụ đáp: “Vừa tới thôi ạ.”

Dung Vân nói: “Tuy Yến Hành nói người nhà Ngu Tố hơi kì lạ, gia đình họ có thuyền riêng nhưng sao tôi không thấy thuyền bè nào tới gần? Sao lại lặng im không tiếng động tới?”

Trì Bỉnh nghĩ không ra, cảm giác như nhà thông gia y như đặc vụ chấp hành ủy thác bí mật.

“Tiểu Ngu là đứa bé ngoan, vậy là được rồi. Người sống cả đời với Yến Hành là nó, không phải người lớn nhà thằng bé.”

Dung Vân không ý kiến gì thêm, đi qua chỗ ngoặt tới phòng ngủ chính.

“Sao em thấy hơi là lạ…”

Dung Vân mù mờ hỏi.

Trì Bỉnh liếc mắt một cái nhận ra ngay điều khác thường.

“Cửa ra vào đâu rồi?”

Thế nào lại chỉ còn trơ khung cửa?

Vừa dứt lời thì có vài người đi ra từ bên trong. Bọn họ vóc dáng cao ráo, khuôn mặt rất đẹp, không biết hẹn nhau cùng tới chung salon làm tóc hay thế nào, mái tóc đều mang màu sắc ombre hao hao nhau.

Trì Bỉnh thấy thì nhớ ngay ra bốn cái thiệp mời đặc biệt.

“Mọi người là… Bốn người bác nhà ngoại của Ngu Tố ạ?”

Trì Bỉnh chần chừ mãi mới dám hỏi.

Người đẹp có mái tóc bạc gật đầu. Trì Bỉnh nhìn 2s có hơi mơ màng, Dung Vân thấy ông im lặng thì lén chọc khuỷu tay ông một cái, mãi tới khi Ngu Diễm và Bạch Hồi đi ra búng tay một cái mới thoát khỏi tình trạng kia.

Bốn khuôn mặt kia quá đẹp nên mới không thể nhìn lâu.

Trì Bỉnh đột nhiên hoàn hồn, đảo mắt thì gặp được một nhà thông gia.

Chủ tịch Trì nhanh chóng vận dụng ngôn ngữ xã giao: “Chào Ngu tiên sinh, gần đây việc buôn bán của ngài vất vả nhỉ…”

Bạch Hồi cười khúc khích: “Vâng, dạo gần đây rất bận.”

Nhọc lòng vì đứa cháu trong bụng Tố Tố, thông báo chuyện của Tố Tố cho mọi người đúng lúc, còn phải lựa lời mà nói để không phải gây gổ đánh nhau.

Đối với người ít nói như Ngu Diễm, đây chính là một thử thách khó nhằn.

Nhưng mọi thứ xong xuôi rồi, Bạch Hồi kể đơn giản về việc Ngu Diễm cần làm, sau đó đứng ra giới thiệu với Trì Bỉnh: “Đây chính là bốn người anh trai nhà tôi, cũng là bác nhà ngoại của Tố Tố, bên trong còn có bạn bè anh Diễm, cũng là chú và bác của Tố Tố.”

“Không hổ là người một nhà.” Dung Vân thốt lên.

Bà hiểu tại sao Ngu Tố có nhan sắc xinh đẹp tới vậy rồi, một nhà đứa bé này không có ai tầm thường.

Bạch Hồi cười cười, lấy tay chính lại tà váy.

Mọi người làm quen đi đi lại lại bên trong, Ngu Tố và Trì Yến hành ở phía sau.

Ngu Tố nhân lúc cha mẹ chồng nghi ngờ nhân sinh thì quay ra thì thầm với Trì Yến Hành.

“Ban nãy anh tặng cha em cái gì đấy?”

Alpha cúi đầu lắng nghe. Anh mặc lễ phục đen vừa cao lớn vừa đẹp trai, bên cạnh là mỹ nhân ngư bé nhỏ ngây thơ, hai người đi chung cực kì nổi bật.

“Tặng cha vợ mấy món lấp lánh.”

Trì Yến Hành chờ đợi từng ấy ngày, mãi tận hôm nay mới được dịp tặng quặng kim cương cho Ngu Diễm.

Ngu Tố sớm đã quên đám người ngu dốt phiền phức kia rồi, nhỏ giọng hờn dỗi: “Lại còn không chịu nói cho em…”

Trì Yến Hành giơ tay muốn xoa đầu Ngu Tố, nhìn tới mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ kia thì búng chóp mũi cậu: “Không có gì thật mà, chỉ là chút lòng thành nho nhỏ thôi. Tôi chuẩn bị lâu rồi, cũng là thứ cá nhỏ đang đeo trên tay ấy.”

Ngu Tố mở to mắt: “Kim cương?”

Alpha sửa lại: “Quặng kim cương.”

Ngu Tố: “… Thât luôn… Anh mới là người có mỏ quặng trong nhà, đám kia không biết tài sản nhà em ít nhiều ra sao bắt đầu sân si nói em ăn bám nhà anh, cho em hưởng ké hào quang nhà giàu.”

Trì Yến Hành quen Ngu Tố lâu mới nhận ra chỗ đặc biệt của cậu.

Khi tức giận nước trong ly sẽ sóng sánh, khi cảm xúc không ổn định sẽ phá hỏng kha khá thứ, Omega so với Alpha còn mang uy áp mạnh mẽ hơn nhiều.

“Đám đó đâu biết cha vợ thế nào, chỉ biết chuyện thân thể cường tráng này nọ.”

Ngu Tố vẫy tay: “Hừ, bắt nạt còn đi theo bầy đàn mới chịu cơ, nghe chẳng hiểu chúng nó luyên thuyên cái gì, nhưng bác thay em dạy dỗ chúng nó rồi.”

Trì Yến Hành nheo mắt: “Về nhà nói tiếp.”

Ngu Tố: “Hả?”

“Trên biển không tiện, về rồi tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với người lớn mấy gia tộc ấy.”

Nói chuyện thì được, nhưng giải quyết trên này không tiện.

Ngu Tố mới nhớ ra Trì Yến Hành đã tiến vào vòng xã hội bậc cha chú rồi. Đám người ấy thấy Trì Yến Hành như thấy cha, mình non nớt nên mới bị che lấp.

“Em nhận ra, xung quanh mình toàn người lớn trong nhà thôi.” Ngu Tố thấm thía, “Không cần tự mình ra tay…”

“Ừ?”

“Vui lắm luôn ấy.”

Cậu kết luận.

Trì Yến Hành mỉm cười: “Không nghĩ nữa, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.”

Ngu Tố nhìn thoáng qua nhóm mãnh cá khiến cha mẹ chồng nhà mình hoài nghi nhân sinh, nhịn cười đáp: “Vâng, kết hôn. Cô chú là người tốt, hai người sẽ chấp nhận chuyện em là người cá, chỉ cần thời gian thôi đúng không?”

Trì Yến Hành gật đầu: “Ừ, không ai không yêu cá nhỏ ngọt ngào.”

Ngu Tố vui vẻ cực kì.

“Đi thôi Alpha của em, chúng ta cùng đi kết hôn.”

Trì Yến Hành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngu Tố, nghiêm túc trịnh trọng nói với cậu: “Chúng ta đi kết hôn thôi, chàng rể tiên cá của anh.”
Tiệc cưới ngoài trời được trang trí bằng những đóa hoa màu xanh lam, thảm đỏ kéo dài ngoài vào trong. Gió biển mát mẻ, mòng biển xem náo nhiệt, ghế ngồi được phủ lụa trang trí tỉ mỉ, đây chính là sảnh hôn lễ cực kì xa hoa hiếm thấy.

Dưới biển đầy cá bơi qua lại, bên trên là đoàn người dự lễ đầy cả du thuyền.

Khách khứa tốp ba tốp năm ổn định chỗ ngồi tại tiệc ngoài trời mới phát hiện ranh giới chia rõ ràng thành hai nửa. Một bên là thương nhân, một bên là các vị nhìn không ra thân phận, khoảng cách ngồi cũng rộng rãi hơn nhiều.

“Tôi nhớ rõ ở bữa tiệc giới thiệu nửa năm trước tôi có nhắn quản gia nhà họ gửi thiệp cưới cho tôi, ai ngờ con cũng có rồi.”

“Hôn lễ xong xuôi sinh con là vừa. Nhà họ Trì độc tôn ở Hải Thành, người thừa kế ưu việt cũng bị pheromone ảnh hưởng, xoay người bắt được xứng đôi hoàn mỹ…”

“Chủ tịch Trì đã sớm nghỉ hưu tận hưởng tuổi già, người núng nính ra một vòng, đám người tuổi này vẫn phải còng lưng vất vả như chúng ta có cửa so sánh hả? Càng nghĩ càng buồn…”

“Chúng ta còn dễ nói chuyện, nhìn thấy nhiều hiểu nhiểu. Đám trẻ tuổi nhìn không rõ, anh thấy đám không có chỗ ngồi phía sau không? Tôi mạnh dạn đoán chúng nó gây họa gì đang bị phạt rồi.”

“Chậc, cũng đáng thương. Nơi này sân nhà không với tới nổi, về tới nơi cả gia tộc sẽ bị chỉ trỏ cười tới rụng răng.”

“Ngu dốt…”

Quản gia chỉ huy các nhân viên phục vụ tới khi ghế cuối cùng có khách ngồi, kiểm tra không vấn đề gì trong vòng 1m mới cho đi.

Omega bé nhỏ cả ngày hôm nay thuận theo Alpha, ông tự mình nhận nhiệm vụ quan sát “tiền tuyến” này.

Bố trí xong mấy công việc rườm rà, quản gia mới chậm rãi đi vào trong nghỉ ngơi. Một con mòng biển đậu trên lan can, mở to đôi mắt nhìn ông chú có khuôn mặt hiền hòa này.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu chủ nhỏ mặt lạnh cũng đã lớn rồi, vèo cái đã lập gia đình riêng…” Quản gia nhìn biển, “Tiên sinh lớn rồi chẳng thú vị chút nào, còn chẳng bằng Tiểu Ngu tiên sinh nhưng không sao, bác sĩ Ôn nói ngài ấy sắp sinh rồi.”

“Quác—“

Quản gia vẫy vẫy tay: “Đi đi, đừng quấy rối.”

Không hiểu con mòng biển này do được người cho ăn thành thói quen hay thế nào, thấy quản gia giơ tay thì bay tới đậu lên, bay lên đầu ông rồi ngồi xuống, nhìn từ xa tròn ủng một cục siêu đáng yêu.

“???”

Trên đầu có con chim tròn ủng, còn ra thể thống gì chứ? Ông định lấy tay đuổi nó đi thì một đoàn người đen kịt tiến tới, ai cũng cao lớn bất phàm, khuôn mặt lạnh lùng nhưng cực kì đẹp.

Giản Nhiêu Không đi phía sau nói nhỏ với Ôn Biệt: “Đây là những người mà em kể trước kia, cái kiểu có thể dùng đuôi quật bay cá mập trắng Bờ Bắc ấy…”

Ôn Biệt cảm thán: “Khí thế này… Mạnh mẽ còn lạnh lùng, nhịn không được muốn nhìn một cái, nhìn lâu thì choáng váng, mê hoặc con mồi qua đường thần kinh, sát khí ngùn ngụt còn ở chung một chỗ.”

Giản Nhiêu Không che tai anh lại: “Anh yên tâm, nhìn nhiều không thành ngớ ngẩn đâu.”

Ôn Biệt quay đầu: “Cậu Giản đẹp trai quá đi, đúng là công năng đặc biệt.”

Giản Nhiêu Không bật cười: “Anh hiểu nó như thôi miên sâu cũng được mà.”

Ôn Biệt quay đầu nhìn thêm lần nữa. Khách mời con người không biết đã im lặng từ khi nào, ai cũng si mê nhìn về phía đối diện.

Ôn Biệt: “Chắc không sao đâu nhỉ…”

Giản Nhiêu Không nhìn thoáng qua: “Không sao đâu, người cá tụ họp đông đúc nên uy áp có chút lớn.”

Anh chàng mang nửa dòng máu người cá trẻ tuổi vừa dứt lời, Ôn Biệt thấy một con mòng biển cứ bay vòng vòng đập đầu vào lưới chắn.

“…”

Đây là “có chút” của chú em hả?

Anh đang muốn hỏi thêm liệu mấy người kia có bị tẩy não thành ngu ngốc luôn không thì nghe một mãnh cá đối diện gõ gõ lên ghế dựa, mấy người kia mới dại ra y như vừa trải qua mấy đời.

“Chà, sinh vật da giòn thịt mềm gì đây…”

Bác sĩ Ôn nghe loáng thoáng có người cá oán giận.

“Nghe tiếng qua đường cũng bị mê hoặc, chậc chậc.”

“Dồn hết vào phát triển trí tuệ nhỉ, mấy thứ sắt thép này chế tác không tồi.”

“Không quan tâm kẻ khác, bạn đời của A Tố chẳng có chút nào giống con người hết.”

“Thằng nhóc ấy khá ổn đấy chứ, trên người y như xịt nước hoa cá nào cũng mê.”

Ôn Biệt: “…”

Các chú các bác của Ngu Tố lục tục tìm chỗ ngồi, bên kia bắt đầu sục sôi.

“… Nhà họ Trì tìm đâu người tới trấn áp đấy?”

“Tìm đâu vậy, vừa đẹp trai vừa chỉnh tề…”

“Ôi chân dài miên man… Bước đi không nổi? Tôi thấy quản gia họ Trì phải điều chỉnh độ rộng?”

“Ai vậy…”

“Từ từ! Chẳng phải đây là người nhà của Omega kia sao?”

Chân dài miên man, khuôn mặt không góc chết, vòng qua chỉ trong chớp mắt.

Ai vậy?

Thân thích nhà ai?

Của Omega kết hôn với Trì Yến Hành?

What…

Đây chính là hậu thuẫn phía sau thỏ trắng?

Một người ngồi gần Giản Phong nhịn không được quay sang hỏi: “Chủ tịch Giản này… Người nhà cháu trai ngài làm gì vậy, mở công ty bảo an à?”

Giản Phong cũng không biết đáp thế nào, đành nói đại: “…Không phải, là nhà giàu kinh doanh hải sản.”

“????”

Nhà nguôi hải sản cũng nuôi ra khí chất này, nuôi cá voi à?

Vẻ mặt vị khách kia vô cùng phức tạp, lơ đãng nhìn sang thì thấy quản gia họ Trì đang chào hỏi bốn người kia.

“… Lại là người đẹp. Màu tóc đặc biệt, mắt sáng, không biết nhuộm đâu tự nhiên ghê…”

Quản gia bên này lại khác biệt hoàn toàn.

“Bốn vị là bác nhà ngoại của Tiểu Ngu tiên sinh đúng không ạ?” Quản gia nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Anh gật đầu, không nói gì.

Quản gia trong lòng thấu hiểu, nghiêng người giơ tay làm dấu mời: “Vài vị kia đi qua tôi không kịp phản ứng nên có hơi thất lễ, các ngài qua đó ngồi trước đi ạ…”

Quản gia muốn đi theo thì thấy sau lưng bị chạm nhẹ, quay đầu thì thấy vị người cá đẹp trai kia xác từ trên đầu ông xuống một con mòng biển ngất xỉu.



Không bay nổi, ngủ li bì tại chỗ.

Quản gia ngượng ngùng nở nụ cười, thần thái tự nhiên nhận lấy con mòng biển: “Mời ngài…”

Anh – Tuấn – Tiêu – Sái bốn người không khỏi nhìn quản gia họ Hà bằng con mắt khác.

Trong loài người không thiếu nhân vật ngọa hổ tàng long.

Ít nhất là mấy người nhà họ Trì.

A Tố không chỉ nhìn mặt, xem thực lực cũng là thứ dụ cá lọt lưới.

Cá đẹp trai ngồi gần cá mạnh mẽ.

“Không khí trên bờ thế nào cục cưng mực ống?” Du Khúc nghiêng đầu hỏi.

Bạch Anh mặt không cảm xúc quay đi, nhịn xuống cảm xúc muốn dùng đuôi tát cho một cái.

“Câm miệng ngay, đồ con cá không tiết tháo.”

Du Khúc: “???”

“Hai vị tiên sinh…” Quản gia xử lý xong con mòng quay lại đánh gãy hai người, “Hôn lễ sắp bắt đầu, hai vị có yêu cầu gì không ạ?”

Bạch Anh im lặng không nói gì.

Du Khúc thay lời: “Đưa cho mỗi người một cái ô.”

Quản gia gật đầu: “Vâng ạ.”

Mọi người còn chưa hết choáng váng trước sự xuất hiện của dàn người cá đã được phát cho một cái ô.

“Gì đây…”

Cậu phục vụ giải thích: “Hôn lễ có hơi dài, quản gia Hà sợ mọi người bị phơi nắng nên chuẩn bị ô ạ.”

Tuy mặt trời lên nhưng vẫn chưa tới mức đó, mở ô cũng hơi quá…

Khí thế không so bì nổi đoàn người nhà, chỉ có thể im lặng.

Khi khách khứa an tĩnh, tiếng nhạc du dương được thay thế bằng điệu violin.

Tiếp đó là cello và dương cầm hòa tấu. Bạch Anh và Du Khúc nghiêng đầu, trên thảm đỏ là hai người đang sánh bước.

Trì Bỉnh và Dung Vân đứng trước chủ trì, Ngu Diễm ôm lấy Bạch Hồi đi sau. Một bên vui vẻ vô cùng, một bên cực kì nghiêm túc.

Du Khúc thì thầm: “Nhìn mà xem, tôi đoán Ngu Diễm muốn khóc lắm rồi.”

Bạch Anh: “Con cá không tiết tháo quản nhiều vậy? Cháu trai bé nhỏ độc nhất và em gái độc nhất nhà này đều gả ra ngoài, tới tay chỉ có tấm thiệp mời, có phiền lòng cũng là tôi phiền lòng.”

“… Cục cưng mực ống à, anh đây là cường tráng, không phải thô tục.”

“Thế hả? Tôi là người đẹp, không phải mực ống.”

Bạch Anh nhàn nhạt đáp lại.

Bên cạnh là tiếng bước chân. Hai người bọn họ không đấu võ mồm nữa, nghiêng đầu thì thấy Alpha mùi biển đang nắm chặt tay nhãi con người cá nhà họ.

“…Cũng được.”

“Thừa nhận đi, thằng nhóc ấy là con người so với người cá còn đẹp hơn.”

Du Khúc: “…”

Tôi xin lỗi được chưa, chúng ta không nên nói chuyện với nhau.

Ngu Tố trộm nuốt nước miếng, cảm giác bốn phương tám hướng đều nhìn cậu và Trì Yến Hành.

“Sao âm nhạc thay đổi, không khí cũng thay đổi theo rồi…”

Trì Yến Hành rũ mắt nhìn xuống: “Trong thời điểm trang trọng thì cần chơi bản nhạc phù hợp.”

Ngu Tố nhìn thoáng qua phía trước: “Ừm… Chúng ta kết hôn rồi ư?”

“Ừ.”

“Cha của em ở phía trước hả…”

“Ừ.”

“Cha của anh cũng ở đó kìa…”

“Ừ.”

“Không phải mà Trì Yến Hành…”

“Sao thế? Cá nhỏ đừng sợ…”

“Em chỉ thấy hơi là lạ thôi, đi vài bước sao tay anh toàn mồ hôi thế…”

“…”

Người hai bên nhìn cặp xứng đôi này vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, anh một câu em một câu, giống hẹn hò dạo phố hơn là kết hôn.

Cũng may vẫn còn người ở trạng thái.

Dung Vân vẫy vẫy tay, người phục vụ cẩn thận mang lên một cái hộp. Bà nhìn cặp AO mặc lễ phục đen-trắng sánh vai nhau, nhịn không được đỏ hốc mắt.

Đứa bé mang xô đi nghịch cát năm ấy đã lớn rồi.

Ngu Tố thay đổi Trì Yến Hành ra sao, người làm mẹ như bà đương nhiên cảm nhận được.

Giống như một chú cá tinh nghịch quẫy đuôi trong hồ nước phẳng lặng, làm đáy nước gợn lên.

Con trai bà yêu đứa bé này, tình yêu không màng tới hấp dẫn của pheromone, chỉ cần nhìn là biết xứng đôi từ trong tâm hồn.

Bạch Hồi cũng lặng lẽ nói với Ngu Diễm: “Con trai thay đổi rồi.”

Ngu Diễm ừ một tiếng.

Vẫn tinh nghịch như cũ, thêm chút ổn trọng.

Con trai cũng phải làm cha rồi.

Âm nhạc tới đoạn cao trào, phục vụ phát hiện rượu đỏ trong cốc đang lay động.

Người ngồi đó lại chẳng biết gì.

Trì Bình phát biểu đơn giản, sau đó ra hiệu cho Dung Vân đưa hộp nhẫn.

“Trao nhẫn đi Yến Hành.”

Ngu Tố thấp giọng: “Cái ngọc xanh cũng là nhẫn còn gì?”

Trì Yến Hành nghiêm túc mở hộp: “Nhưng đó là đồ tôi tặng riêng cho cá nhỏ, còn cái này là vật gia truyền nhà họ Trì, chuẩn bị riêng cho chúng ta.”

Ngu Tố nhìn hai chiếc nhẫn bạch ngọc tinh xảo trong hộp nhung đen.

“Đẹp quá..”

“Ừ.”

Alpha giơ tay làm tư thế mời: “Ngu tiên sinh thân mến, em có đồng ý trở thành bạn đời hợp pháp của Trì tiên sinh không?”

Đáy mắt Ngu Tố lấp lánh, trong không khí đều là sự hạnh phúc, dứt khoát nâng tay: “Em đồng ý. Ông chủ Trì có đồng ý làm Alpha của em, kiêm luôn chức người cha hợp pháp của Cá Bột Béo không?”

Trì Yến Hành bật cười: “Tôi đồng ý.”

Trì Bỉnh thúc giục: “Còn chần chừ gì nữa Yến Hành, mau chóng đeo cho Tiểu Ngu…”

Người lớn nhắc nhở, Ngu Tố nở nụ cười xấu hổ, Trì Yến Hành cầm nhẫn xỏ vào ngón tay mảnh mai.

Du Khúc chẹp miệng: “Không ổn chút nào, sớm quá.”

Bạch Anh: “Kiên trì tới đây thôi, cá voi cũng phải thở.”

Nhẫn của Trì Yến Hành trật ra ngoài.

Du thuyền lay động, mấy cô cậu phục vụ cũng chạy ra hết, khách khứa không hiểu mình đi ăn cưới trên biển sao cũng có động đất, mãi tới khi có tiếng cất lên.

Người cá bình tĩnh, người bình thường y như lạc vào cõi mơ.

“Cái gì…”

Chuyện chưa kể xong câu chuyện thì cách du thuyền vài trăm mét xuất hiện một cái miệng lớn, sau đó là cá lớn bật nhảy lên y như nghẹn lâu ngày mới được hít thở chút không khí.

“…”

“What? Đi ăn cưới cũng được xem cá voi?”

“Đợt chút… Nhà buôn hải sản…”

“Padon me?”

Trì Yến Hành nhanh tay đeo chặt nhẫn bạch ngọc lên tay mình và Ngu Tố, sau đó cúi xuống trao cho chàng tiên cá hóng hớt một nụ hôn nhẹ.

Ngu Tố: “…”

Xa xa là cá voi hình thể lớn rẽ nước ào ào, nhạc tại đám cưới cơ bản đều bị tiếng nước òm ọp lấn át. Một đám nữa cũng bơi tới gần du thuyền, ỷ hình thể nhỏ chen lấn vào kẽ hở nhảy lên theo, dày đặc tựa như mưa rơi.

“…Đây chính là nhà giàu buôn hải sản ư?”

Giản Nhiêu Không đã ân cần bung dù che cho Ôn Biệt từ trước: “Hôn lễ của em họ náo nhiệt ghê nhỉ?”

Ôn Biệt ngu người: “Mấy thứ này hơi chấn động, hi vọng người khác vẫn ổn…”

Hơi nước dưới ánh mặt trời hóa thành dải cầu vồng. Mọi người ở đây hiếm khi nào được quan sát cảnh tượng mơ mộng thế này, người nhà của Omega kia huýt sáo một cái.

Thân du thuyền đong đưa, Ngu Diễm tốt bụng đứng che chở cho ông bà thông gia, Trì Yến Hành cũng bung ô che cho tân lang mới cưới bên cạnh.

Giản Nhiêu Không đứng hình mất 5s, sau đó vội vàng che lỗ tai Ôn Biệt lại.

“Sóng âm hơi cao lại ở cự ly gần, anh không cần nghe đâu…”

Ôn Biệt ngạc nhiên vịn lên thành ghế tựa. Tai bị che rồi vẫn nghe được tiếng ầm ầm, còn có một âm thanh cao vút vang lên. Đây là khu vực an toàn nhất có thể quan sát cá voi khổng lồ, nhìn không ra đầu nó ở chỗ nào, chỉ thấy vây đuôi. Con cá lớn lặn xuống, chỗ ngồi của khách trên du thuyền cũng lắc lư theo.

Ai ai cũng bung ô ra.

Thuyền đong đưa một lúc mới dừng lại, Ngu Tố quay sang Trì Yến Hành có vẻ khá bình tĩnh hỏi: “Sóng hơi lớn đó, anh có sợ du thuyền bị lật không?”

Trì Yến Hành câm nín, nắm chặt tay Omega nhà mình thì thầm: “Cá nhỏ yên tâm, con thuyền tình yêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ lật…”

(TBC)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương