Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật
-
Chương 60
Tin tức bắt đầu lan truyền trong công ty nhà họ Trì.
“Sáng nay anh đây không dậy nhờ báo thức, anh đây tỉnh dậy vì đám spam trong group…”
“Ông anh không phải người duy nhất.”
“Lôi điện thoại ra, phát hiện mình không cô đơn…”
“Clone của sếp Trì?”
“…. Chậc, xin cảm ơn đôi tay của chính mình kịp nhấn thu hồi, y như được đánh thức năng lực gõ phím thần sầu á.”
“Tôi thì lại khác, sáng ngái ngủ y như đang bơi trong đống hoa hoa quả quả, thế éo nào lại cướp được bao lì xì giá trị cả tháng lương…”
“Không dư thừa câu nào, đều là bao lì xì, một cơn mưa lì xì…”
“Vài tháng không gặp ông lớn rồi, chả biết có chuyện gì vui nhỉ? Phát nhầm à?”
“Làm quái có chuyện nhầm ở đây, mọi chi nhánh đều nhận được quà tán lộc của sếp Trì.”
Điện thoại ting ting liên tục, cơn mưa lì xì lại tới khi giờ làm vừa điểm, y như người phát chỉ nghỉ ăn bữa sáng rồi lại phát thêm.
Đám ABO tinh anh xã hội ngẩn người, tâm trạng từ vui vẻ trở nên đờ đẫn khó tin, sáng sớm đã thấy vài trăm vạn bay qua cửa sổ… Chẳng lẽ ông chủ bị hack tài khoản?
Thứ đánh thức mọi người là tin nhắn từ tổ nghiên cứu y học của bác sĩ Ôn Biệt tôn quý, hơn nữa còn đưa ra lời giải thích cho mấy cái phong bao lì xì.
[Nhóc con rất khỏe mạnh, thiệp mời đã được phát tới chỗ anh rồi.]
Mọi người:????
Cái gì cơ?
Thứ khiến người ta bùng nổ hơn nữa là reply của Ôn Biệt.
[Cảm ơn sếp nha, tân hôn vui vẻ.]
“???”
“Cái d*tm*, sợ hãi các thứ thật sự…”
“Alpha gene trội đứng đầu Hải Thành, ông chủ bị đồn đại đã xác định cô độc cả đời, không chỉ theo đuổi mà còn thành công cùng phú nhị đại khác kết hôn…”
“Lại còn phụng tử thành hôn?”
“…Sức mạnh to lớn của tình yêu?”
“Đúng là độ xứng đôi tuyệt đối, bá đạo vl!”
“Trời má, Omega quyền quý toàn bộ Hải Thành chắc cũng bị chói mù mắt rồi nhỉ… Trước đấy tôi từng nghe đồn sếp Trì mua một cái du thuyền vô dụng, thì ra là dành cho ngày này…”
Oanh tạc group lớn nhỏ của công ty bằng bao lì xì xong, Trì Yến Hành buông điện thoại dựa vào cửa tủ đồ. Hôm nay nhà thiết kế tới đưa lễ phục. Số đo của anh là cố định nên không cần, nhưng Ngu Tố lại cần phải đo đạc lại lần nữa.
“Xin ngài yên tâm, dáng người của cậu Ngu thay đổi nhanh nên đã may rộng hơn một chút, phần eo có thể bóp lại thêm nên sẽ không lộ bụng.”
Trì Yến Hành gật đầu: “Để ý từng chi tiết nhỏ, tốt lắm.”
Nhà thiết kế nở nụ cười khiêm tốn: “Tất cả đều vì khách hàng tôn quý của chúng tôi.”
Hai người nói qua lại vài câu, cửa phòng thay đồ mở ra. Ngu Tố bước tới, hơi mắc cỡ kéo kéo nơ cổ màu đen: “Thế nào, nhìn xong có thấy choáng váng không?”
Choáng váng, đương nhiên là có. Đôi mắt nhà thiết kế sáng lên, tác phẩm tốt nên được đặt trên một người thích hợp, Omega này không thể nghi ngờ chính là người hoàn mỹ nhất!
Áo vest trắng thêu chỉ vàng bên cầu vai, theo bước di chuyển của Ngu Tố như đong đưa linh động tựa đuôi cá, bên trong là áo lụa satin trắng, cúc áo làm từ nhựa bối mẫu quý giá, nút thắt tay áo là những hạt ngọc xen lẫn đường thêu chỉ vàng, Ngu Tố là người đẹp hiếm có lại càng khiến bộ lễ phục này thêm sức sống.
Trì Yến Hành nhìn cậu rồi vẫy tay: “Em ra đây, tôi giúp em chỉnh lại.”
Ngu Tố lạch bạch chạy tới: “Mặc áo vest thì nhìn không ra, mặc mỗi sơ mi sẽ nhìn thấy Cá Bột Béo, giấu không nổi.”
Nhà thiết kế nghĩ cái tên kia là biệt danh cặp đôi này đặt cho đứa con, đứng một bên nở nụ cười vui vẻ: “Không sao đâu ạ, quần áo này chỉ mặc trong ngày, kết thúc hôn lễ là ngài có thể đổi về quần áo rộng rãi như bình thường.”
Ngu Tố gật đầu, sau đấy ghé vào tai Trì Yến Hành hỏi: “Em có đẹp không?”
Alpha tỉ mỉ quan sát một lần, ghi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhất rồi đáp: “Đẹp.”
Ngu Tố cười hì hì.
“Vậy là tốt rồi, em nghe nói anh có lắp đặt phòng thay đồ trong du thuyền?”
“Ừm.”
Ngu Tố kéo anh ra chỗ gương lớn: “Trong phòng thay đồ có quần áo chứ?”
“Ừm. Phòng thay đồ ở tầng dưới cùng, rất kín đáo, quan trọng là gần với biển nhất, có thể dùng phao cứu sinh che dấu, lấy bản lĩnh của tộc người cá thì không khó lên thuyền.”
Trì Yến Hành quả nhiên cực kì chu đào, Ngu Tố dựa đầu lên vai anh: “Anh tốt quá, không phải vì em thì không cần tốn kém như vậy…”
“Không sao, không có gì phiền hà hết.” Trì Yến Hành nắm lấy tay cậu, nhìn người cá ăn mặc lấp lánh bên cạnh, “Sáng mai du thuyền sẽ cập bến đầu bên kia của bờ biển, cũng chính là làng du lịch của nhà họ Giản. Chúng ta dùng nơi ấy bố trí chỗ dừng chân cho khách mời, sắp xếp cho họ lên thuyền, chú Ngu cũng bảo đã thông báo đầy đủ cho tộc người cá dưới biển, chỉ cần chờ đợi là người lớn nhà cá nhỏ sẽ tụ họp đông đủ.”
“Cha đã nói vậy rồi, chắc chắn mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Ngu Tố kéo kéo cà vạt, gương mặt xinh đẹp chỗ nào cũng mang dấu vết của sự cưng chiều: “Chồng già lấy vợ trẻ…”
Trì Yến Hành nghiêng đầu: “Lấy vợ trẻ đã đành, con cũng có nhanh hơn người khác, Cá Bột Béo chính là nhà giàu đời thứ ba.”
Ngu Tố cười khúc khích: “Còn không mau quỳ xuống cảm ơn? Em chính là con đường nhanh nhất!”
Nhà thiết kế đã ra ngoài từ lâu, để lại không gian riêng tư cho cặp đôi sắp cưới.
Trì Yến Hành cực kì dịu dàng đáp: “Cảm ơn Tiểu Ngu tiên sinh, cảm ơn vì đã biến tôi trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đời.”
Trì Bỉnh thấy hiệu suất làm việc của con mình quá nhanh, chưa biết gì đã sắp xếp xong xuôi hôn lễ trên du thuyền, còn ông vẫn ngồi đây lấn cấn chuyện bấm móng tay nạm kim cương.
Đưa cho người ta món quá như vậy, ông nghi ngờ hôm ấy có phải do mình cảm thấy cha Ngu Tố quá kiệm lời không, trong quá khứ chưa bao giờ ông hấp tấp như vậy.
Về nhà cả tuần sau ông mới hốt hoảng. Lần đầu gặp thông gia tặng cho người ta cái bấm móng tay, quá thất lễ rồi, nhà người ta còn tặng nhà mình một viên dạ minh châu cực phẩm đáp lễ.
Bấm móng tay nạm kim cương thì vẫn là cái bấm móng tay.
Trì Bình mua một đống quà cáp, dự định tìm cơ hội tặng cho vị thông gia lạnh lùng kia.
Đồ vật đưa lên du thuyền lúc 8h. Trước cổng làng du lịch là vô số siêu xe, Trì Bỉnh tiếp chuyện một vài vị.
Dung Vân mặc sườn xám thêu thùa tinh xảo, trên tay xách một chiếc túi thủ công đứng trước du thuyền, so với bữa tiệc lần trước càng thêm dịu dàng dễ nói chuyện, mang theo khí chất cao quý trời sinh, xung quanh là lời ra vào của khách khứa.
“Xa hoa ghê, không hổ là nhà giàu số 1 Hải Thành.”
“Kết hôn nói mua là mua, nghe nói tài sản còn đứng tên Omega kia, Tổng giám đốc Trì quả là người nặng tình.”
“Chậc, vài vị Omega nhà quyền quý vẫn chờ đợi tiêu chuẩn hạ thấp, ai ngờ quay đi quay lại đã tìm được người xứng đôi hoàn mỹ, tìm được rồi thì đến vạt áo cũng không thấy, bàn chuyện cũng không thấy người thật, quá kín đáo!”
“Người trong công ty nói Alpha này vài tháng nay không tới văn phòng, đều điều hành qua internet, trừ khi có việc gấp mới tự mình giải quyết, ngày thường đều ở ẩn…”
“Chắc cậu Omega kia mang thai nhỉ…”
“Chậc, tức chết người mất, khi tôi mang thai thì vị kia nhà tôi tổ chức tiệc rượu mời tất cả mọi người chung vui.”
Dung Vân sớm đã nghe mòn tai mấy lời đàm tiếu trong tầng lớp thượng lưu, thong dong đứng trước chờ đợi cầu hạ xuống.
Trên thuyền sớm đã chuẩn bị người phục vụ lăn thảm đỏ xuống.
Thuyền màu trắng có rào chắn màu lam, điểm xuyết vài đóa hoa và lụa đỏ phấp phới.
Người bạn già bên cạnh nói với Trì Bỉnh: “Đứa con trai này của Trì đổng vượt xa đứa con nhà chúng tôi cả vòng lớn rồi, con cũng có rồi, thằng oắt nhà tôi vẫn đang la cà quán bar nào không biết nữa.”
Trì Bỉnh dù kiêu ngạo nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Đâu có. Yến Hành may mắn đánh bậy bạ gặp được con nhà người ta, đứa bé kia ban đầu cũng không ai biết, về sau mới thúc giục kết hôn. Người trẻ tuổi không quan trọng thứ này nhưng trình tự không thể thiếu, hôm nay mời mọi người tới chứng giám cho vợ chồng chúng nó.”
Có một người lên tiếng: “Nghe nói vị kia tên Ngu Tố?”
Trì Bình gật đầu: “Vâng, là một đứa bé ngoan ngoãn.”
Hải Thành không có nhà quyền quý nào họ Ngu, thế nhưng Ngu Tố này có thể gả vào họ Trì, ít nhiều cũng thơm lây nhờ người thừa kế tương lai.
Không ít người nghĩ theo hướng này nhưng đều là kẻ thông minh, không một ai dám mở mồm ra mà chỉ âm thầm khinh bỉ trong lòng mà thôi.
Nhưng Trì Bỉnh là thương nhân dạng gì, nháy mắt đã hiểu tâm tư đám người ngày, chỉ không chỉ thẳng mặt mà thôi, nhìn phong thái vị thông gia kia nhà ông là đủ lác tròng mắt cả ngày rồi.
Đến lúc đó lễ cưới trở thành đại hội vả mặt, đám người này sẽ tự nhận ra tác hại của thiếu hiểu biết.
Ông tạm thời không bận tâm, thế nhưng có người lại thay ông suy nghĩ chuyện này.
“Chẳng lẽ trước kia chúng ta chưa tuyên truyền đủ?” Đám người đi cạnh quay lại thì thấy bênh cạnh Tổng giám đốc Trì là nhà họ Giản, bên cạnh là bạn đời đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Chủ tịch Giản?”
Trì Bỉnh ngạc nhiên.
Giản Phong gật đầu: “Chủ tịch Trì chắc mới về Hải Thành chưa lâu nên không rõ, Ngu Tố là cháu nhà ngoại của tôi, vị kia nhà tôi là chú của nó. Vị kia nhà tôi tên Ngu Miểu.”
Trì Bỉnh nhìn qua Ngu Miểu.
“…”
Chỉ cùng họ thôi thì vẫn nghi ngờ, nhưng gương mặt kia thì không lẫn đi đâu được nữa rồi. Trì Bình điều chỉnh cảm xúc, bày ra sự thân thiết của người nhà.
“Chào ngài Ngu Miểu, trách không được Trì Yến Hành lại sắp xếp cho khách khứa ở đây, cũng có dụng ý riêng của nó cả.”
Ngu Miểu không cao ngạo nhưng cũng không thích nhiều lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu coi như chào hỏi.
Giản Phong nghiêng người, theo sau là hai người trẻ tuổi.
Trì Bỉnh liếc mắt cũng nhận ra Ôn Biệt. Cậu ta là nhà nghiên cứu trong công ty nhà họ, bên cạnh là một Alpha cao lớn.
Giản Phong đánh mắt giới thiệu: “Đây là con trai lớn Giản Nhiêu Không nhà tôi.”
Giản Nhiên Không sửa sang quần áo: “Cháu chào chú Trì ạ.”
Ôn Biệt cũng chào hỏi hai câu.
Trì Bỉnh giờ đây mới tự tin phát huy kinh nghiệm xã giao, thì ra Tiểu Ngu và họ Giản có mối quan hệ sâu xa như vậy. Ngu Miểu là chú của Tiểu Ngu, Giản Nhiêu Không là anh họ thằng bé, bác sĩ Ôn lại có quan hệ qua lại với con lớn họ Giản…
Không biết vì sao anh trai so với em trai lại càng kín đáo, kín tới mức tìm cũng không ra.
Thế nhưng phải xem xét hôm nay là ngày nào, Trì Bình dừng suy nghĩ, vẫy vẫy một đám người: “Cơ thể Tiểu Ngu không khỏe, Yến Hành ở bên cạnh chăm sóc thằng bé. Hôm nay tạm thời tôi đứng ra tiếp đón các vị, hôn lễ kết thúc Yến Hành và Tiểu Ngu sẽ ra chào hỏi các vị sau.”
Đám người đương nhiên sẽ đồng ý.
Trì Bỉnh nhân lúc đám người kia tốp năm tốp ba đi lên đi tới chỗ Giản Phong.
“Chủ tịch Giản có biết ngài thông gia buôn bán hải sản ở khu vực nào không? Muốn hẹn ngài ấy khó quá.”
Giản Phong nghe xong mặt mũi càng thêm vặn vẹo.
Buôn hải sản? Là đứa nào nghĩ ra cái này?
“Chủ tịch Trì hiểu lầm rồi, anh trai của vị kia nhà tôi không thích lộ diện, đương nhiên sẽ không tham gia mấy loại tiệc xã giao này nọ.”
Trì Bỉnh bắt được sở thích của Ngu Diễm: “Ra là vậy… Ngài ấy thoạt nhìn cũng chính là dạng người như vậy.”
Người kia nhà Giản Phong là Omega, hai khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất thì trái ngược hẳn.
“Trước đó tôi hồ đồ tặng ngài thông gia cái cắt móng tay, giá trị cao nhưng lại không phải lẽ lắm, lúc ấy tôi mụ mị quá rồi.”
Giản Phong x Ngu Miểu: “….”
Một nhà họ Trì có phúc lớn, mạng cũng lớn.
Ôn Biệt đi sau cũng nói một câu: “Ông chủ không xài được, hào quang con cưng của trời bao phủ cả gia tộc.”
Giản Nhiêu Không nắm tay anh: “Con cưng của trời gì chứ, em họ là con cưng của cá mới đúng.”
Ôn Biệt bật cười: “Em họ có biết cậu ở sau lưng châm chọc nó không?”
Giản Nhiêu Không đáp: “Hmm… Vậy nên mới cần anh giữ bí mật hộ đấy…”
Ôn Biệt nheo mắt: “Nói dễ nghe ghê… Tuần sau tôi phải làm thí nghiệm, cậu cũng bận việc của cậu nhỉ?”
Giản Nhiêu Không: “…”
Đào hố chôn mình rồi.
Khách khứa đầy sảnh, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, phục vụ đi qua lại không hề mất trật tự. Đây là một bữa tiệc thượng lưu tiêu chuẩn.
Ngu Tố ngồi trên gác xép, giờ này lại cảm thấy bồn chồn.
Trì Yến Hành lại vừa bị trợ lý gọi ra ngoài, phòng ngủ lớn chỉ còn mình cậu.
“Cá Bột Béo ơi, Cá Bột Béo à, con ở trong ngủ lại an tĩnh nhất…” Ngu Tố chọc chọc bụng thì thầm, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Nơi này có tầm nhìn rất tốt, chính là nơi quan sát hoàn hảo nhất trên du thuyền. Du thuyền dần rời khỏi bến cảng ra biển lớn.
“Ban đầu tưởng rằng chỉ có vài người, bên ngoài nhốn nháo vậy, không biết người cá có chọn cách tránh đi hay không…”
Ngu Tố lại lo lắng rồi.
Khi cậu đang suy nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Thưa tiên sinh, chúng tôi tới kiểm tra lễ phục ạ.”
Ngu Tố thu lại tâm tư, xoay người nói: “Vào đi.”
Mặt trời lên cao, đáy nước trở nên lấp lánh, bầu trời cũng đầy mây trắng y như ngày đầu họ gặp nhau.
Nơi này là biển ôn đới, mùa đông không quá lạnh, mùa hè không quá nóng, rất thích hợp để sinh tồn.
“Trách không được người cá ở đây nhỏ con, sống trong nhung lụa từ bé có khác.”
“Nhưng chả thú vị gì cả, suốt ngày đuổi theo cá mập, không thấy Ngu Diễm nhàm chán tới mức đi tìm mấy thứ xấu xí kia chơi đùa à?”
“Cũng đúng, nhìn hoàn cảnh sống thì biết, nhưng nhãi con A Tố tại sao lại ở bên con người?”
“Ngu Diễm không trả lời, chỉ thông báo thôi, thế nhưng nhóc ấy tự nguyện ở đây.”
“Nói thế nhưng tôi nhìn A Tố lớn lên mà, bé bé xinh xinh núp sau đuôi cha là không thấy đâu, ở bên con người dù ấm ức chắc cũng không còn chỗ nào để cầu cứu.”
“Vấn đề cần giải quyết triệt để…” Người cá kia chưa nói hết lại thấy vài người cá nữa, oan gia ngõ hẹp gặp nhau.
“Bờ Bắc?”
“Phía Nam?”
…
“Các người biết Tố Tố?”
“Các người biết A Tố?”
….
Người cá không phải tộc quần cư, hai đoàn lớn đi chung, cơ bản đã đủ xác định họ có chung điểm đến.
Các mãnh cá nhìn tốp đối diện trắng trắng gầy gầy như mấy con mực ống: “Đuôi cũng ổn đấy chứ.”
Bạch Anh nhíu mày: “Cá bơi theo đàn, không hổ là bạn bè của Ngu Diễm, cách thức chào hỏi y chang nhau.”
Tùy ý phán xét đuôi người khác không ổn lắm, mãnh cá bắt đầu thu liễm: “Giờ không thích hợp để đánh nhau, gặp nhau rồi thì đi chung chứ?”
Bạch Anh cũng không muốn so chiêu với đám thô kệch này, giật giật lỗ tai nói: “Được thôi, nhưng các người có thể giải thích vì sao lại lôi theo một đám nhập cư trái phép tới không?”
Người cá kia dửng dưng: “Thường thôi, cho A Tố chút mặt mũi ấy mà.”
Bạch Anh và Bạch Tuấn hiểu rồi, chỉ nói một câu: “Ăn no rồi nhỉ? Đừng bụng đói ăn quàng nhé, mất mặt Tố Tố nhà chúng ta lắm.”
“Đương nhiên. Phía nam phong phú như vậy, đi trên đường ăn qua rồi.” Người cá dẫn đầu quẫy đuôi, “Tôi nghe thấy âm thanh phía trên khá lớn, nếu con người đã vậy thì tại sao chúng ta phải nhún nhường?”
Vừa dứt lời, một con voi lớn xuất hiện.
“Tới đây, gọi họ hàng hang hốc chúng mày ra..”
Đằng sau là làn nước hơi tối màu, liên tiếp có càng nhiều cá voi tới. Một người cá huýt sáo, chúng nó cực kì nghe lời kêu inh ỏi theo.
Vừa linh động vừa kì ảo, cũng mâu thuẫn nữa…
“Tìm vài đứa đang tới mùa tìm bạn ca hát làm nhạc đệm cho hôn lễ của A Tố, biểu diễn kỹ năng đặc biệt của chủng tộc.”
(TBC)
“Sáng nay anh đây không dậy nhờ báo thức, anh đây tỉnh dậy vì đám spam trong group…”
“Ông anh không phải người duy nhất.”
“Lôi điện thoại ra, phát hiện mình không cô đơn…”
“Clone của sếp Trì?”
“…. Chậc, xin cảm ơn đôi tay của chính mình kịp nhấn thu hồi, y như được đánh thức năng lực gõ phím thần sầu á.”
“Tôi thì lại khác, sáng ngái ngủ y như đang bơi trong đống hoa hoa quả quả, thế éo nào lại cướp được bao lì xì giá trị cả tháng lương…”
“Không dư thừa câu nào, đều là bao lì xì, một cơn mưa lì xì…”
“Vài tháng không gặp ông lớn rồi, chả biết có chuyện gì vui nhỉ? Phát nhầm à?”
“Làm quái có chuyện nhầm ở đây, mọi chi nhánh đều nhận được quà tán lộc của sếp Trì.”
Điện thoại ting ting liên tục, cơn mưa lì xì lại tới khi giờ làm vừa điểm, y như người phát chỉ nghỉ ăn bữa sáng rồi lại phát thêm.
Đám ABO tinh anh xã hội ngẩn người, tâm trạng từ vui vẻ trở nên đờ đẫn khó tin, sáng sớm đã thấy vài trăm vạn bay qua cửa sổ… Chẳng lẽ ông chủ bị hack tài khoản?
Thứ đánh thức mọi người là tin nhắn từ tổ nghiên cứu y học của bác sĩ Ôn Biệt tôn quý, hơn nữa còn đưa ra lời giải thích cho mấy cái phong bao lì xì.
[Nhóc con rất khỏe mạnh, thiệp mời đã được phát tới chỗ anh rồi.]
Mọi người:????
Cái gì cơ?
Thứ khiến người ta bùng nổ hơn nữa là reply của Ôn Biệt.
[Cảm ơn sếp nha, tân hôn vui vẻ.]
“???”
“Cái d*tm*, sợ hãi các thứ thật sự…”
“Alpha gene trội đứng đầu Hải Thành, ông chủ bị đồn đại đã xác định cô độc cả đời, không chỉ theo đuổi mà còn thành công cùng phú nhị đại khác kết hôn…”
“Lại còn phụng tử thành hôn?”
“…Sức mạnh to lớn của tình yêu?”
“Đúng là độ xứng đôi tuyệt đối, bá đạo vl!”
“Trời má, Omega quyền quý toàn bộ Hải Thành chắc cũng bị chói mù mắt rồi nhỉ… Trước đấy tôi từng nghe đồn sếp Trì mua một cái du thuyền vô dụng, thì ra là dành cho ngày này…”
Oanh tạc group lớn nhỏ của công ty bằng bao lì xì xong, Trì Yến Hành buông điện thoại dựa vào cửa tủ đồ. Hôm nay nhà thiết kế tới đưa lễ phục. Số đo của anh là cố định nên không cần, nhưng Ngu Tố lại cần phải đo đạc lại lần nữa.
“Xin ngài yên tâm, dáng người của cậu Ngu thay đổi nhanh nên đã may rộng hơn một chút, phần eo có thể bóp lại thêm nên sẽ không lộ bụng.”
Trì Yến Hành gật đầu: “Để ý từng chi tiết nhỏ, tốt lắm.”
Nhà thiết kế nở nụ cười khiêm tốn: “Tất cả đều vì khách hàng tôn quý của chúng tôi.”
Hai người nói qua lại vài câu, cửa phòng thay đồ mở ra. Ngu Tố bước tới, hơi mắc cỡ kéo kéo nơ cổ màu đen: “Thế nào, nhìn xong có thấy choáng váng không?”
Choáng váng, đương nhiên là có. Đôi mắt nhà thiết kế sáng lên, tác phẩm tốt nên được đặt trên một người thích hợp, Omega này không thể nghi ngờ chính là người hoàn mỹ nhất!
Áo vest trắng thêu chỉ vàng bên cầu vai, theo bước di chuyển của Ngu Tố như đong đưa linh động tựa đuôi cá, bên trong là áo lụa satin trắng, cúc áo làm từ nhựa bối mẫu quý giá, nút thắt tay áo là những hạt ngọc xen lẫn đường thêu chỉ vàng, Ngu Tố là người đẹp hiếm có lại càng khiến bộ lễ phục này thêm sức sống.
Trì Yến Hành nhìn cậu rồi vẫy tay: “Em ra đây, tôi giúp em chỉnh lại.”
Ngu Tố lạch bạch chạy tới: “Mặc áo vest thì nhìn không ra, mặc mỗi sơ mi sẽ nhìn thấy Cá Bột Béo, giấu không nổi.”
Nhà thiết kế nghĩ cái tên kia là biệt danh cặp đôi này đặt cho đứa con, đứng một bên nở nụ cười vui vẻ: “Không sao đâu ạ, quần áo này chỉ mặc trong ngày, kết thúc hôn lễ là ngài có thể đổi về quần áo rộng rãi như bình thường.”
Ngu Tố gật đầu, sau đấy ghé vào tai Trì Yến Hành hỏi: “Em có đẹp không?”
Alpha tỉ mỉ quan sát một lần, ghi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhất rồi đáp: “Đẹp.”
Ngu Tố cười hì hì.
“Vậy là tốt rồi, em nghe nói anh có lắp đặt phòng thay đồ trong du thuyền?”
“Ừm.”
Ngu Tố kéo anh ra chỗ gương lớn: “Trong phòng thay đồ có quần áo chứ?”
“Ừm. Phòng thay đồ ở tầng dưới cùng, rất kín đáo, quan trọng là gần với biển nhất, có thể dùng phao cứu sinh che dấu, lấy bản lĩnh của tộc người cá thì không khó lên thuyền.”
Trì Yến Hành quả nhiên cực kì chu đào, Ngu Tố dựa đầu lên vai anh: “Anh tốt quá, không phải vì em thì không cần tốn kém như vậy…”
“Không sao, không có gì phiền hà hết.” Trì Yến Hành nắm lấy tay cậu, nhìn người cá ăn mặc lấp lánh bên cạnh, “Sáng mai du thuyền sẽ cập bến đầu bên kia của bờ biển, cũng chính là làng du lịch của nhà họ Giản. Chúng ta dùng nơi ấy bố trí chỗ dừng chân cho khách mời, sắp xếp cho họ lên thuyền, chú Ngu cũng bảo đã thông báo đầy đủ cho tộc người cá dưới biển, chỉ cần chờ đợi là người lớn nhà cá nhỏ sẽ tụ họp đông đủ.”
“Cha đã nói vậy rồi, chắc chắn mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Ngu Tố kéo kéo cà vạt, gương mặt xinh đẹp chỗ nào cũng mang dấu vết của sự cưng chiều: “Chồng già lấy vợ trẻ…”
Trì Yến Hành nghiêng đầu: “Lấy vợ trẻ đã đành, con cũng có nhanh hơn người khác, Cá Bột Béo chính là nhà giàu đời thứ ba.”
Ngu Tố cười khúc khích: “Còn không mau quỳ xuống cảm ơn? Em chính là con đường nhanh nhất!”
Nhà thiết kế đã ra ngoài từ lâu, để lại không gian riêng tư cho cặp đôi sắp cưới.
Trì Yến Hành cực kì dịu dàng đáp: “Cảm ơn Tiểu Ngu tiên sinh, cảm ơn vì đã biến tôi trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc đời.”
Trì Bỉnh thấy hiệu suất làm việc của con mình quá nhanh, chưa biết gì đã sắp xếp xong xuôi hôn lễ trên du thuyền, còn ông vẫn ngồi đây lấn cấn chuyện bấm móng tay nạm kim cương.
Đưa cho người ta món quá như vậy, ông nghi ngờ hôm ấy có phải do mình cảm thấy cha Ngu Tố quá kiệm lời không, trong quá khứ chưa bao giờ ông hấp tấp như vậy.
Về nhà cả tuần sau ông mới hốt hoảng. Lần đầu gặp thông gia tặng cho người ta cái bấm móng tay, quá thất lễ rồi, nhà người ta còn tặng nhà mình một viên dạ minh châu cực phẩm đáp lễ.
Bấm móng tay nạm kim cương thì vẫn là cái bấm móng tay.
Trì Bình mua một đống quà cáp, dự định tìm cơ hội tặng cho vị thông gia lạnh lùng kia.
Đồ vật đưa lên du thuyền lúc 8h. Trước cổng làng du lịch là vô số siêu xe, Trì Bỉnh tiếp chuyện một vài vị.
Dung Vân mặc sườn xám thêu thùa tinh xảo, trên tay xách một chiếc túi thủ công đứng trước du thuyền, so với bữa tiệc lần trước càng thêm dịu dàng dễ nói chuyện, mang theo khí chất cao quý trời sinh, xung quanh là lời ra vào của khách khứa.
“Xa hoa ghê, không hổ là nhà giàu số 1 Hải Thành.”
“Kết hôn nói mua là mua, nghe nói tài sản còn đứng tên Omega kia, Tổng giám đốc Trì quả là người nặng tình.”
“Chậc, vài vị Omega nhà quyền quý vẫn chờ đợi tiêu chuẩn hạ thấp, ai ngờ quay đi quay lại đã tìm được người xứng đôi hoàn mỹ, tìm được rồi thì đến vạt áo cũng không thấy, bàn chuyện cũng không thấy người thật, quá kín đáo!”
“Người trong công ty nói Alpha này vài tháng nay không tới văn phòng, đều điều hành qua internet, trừ khi có việc gấp mới tự mình giải quyết, ngày thường đều ở ẩn…”
“Chắc cậu Omega kia mang thai nhỉ…”
“Chậc, tức chết người mất, khi tôi mang thai thì vị kia nhà tôi tổ chức tiệc rượu mời tất cả mọi người chung vui.”
Dung Vân sớm đã nghe mòn tai mấy lời đàm tiếu trong tầng lớp thượng lưu, thong dong đứng trước chờ đợi cầu hạ xuống.
Trên thuyền sớm đã chuẩn bị người phục vụ lăn thảm đỏ xuống.
Thuyền màu trắng có rào chắn màu lam, điểm xuyết vài đóa hoa và lụa đỏ phấp phới.
Người bạn già bên cạnh nói với Trì Bỉnh: “Đứa con trai này của Trì đổng vượt xa đứa con nhà chúng tôi cả vòng lớn rồi, con cũng có rồi, thằng oắt nhà tôi vẫn đang la cà quán bar nào không biết nữa.”
Trì Bỉnh dù kiêu ngạo nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: “Đâu có. Yến Hành may mắn đánh bậy bạ gặp được con nhà người ta, đứa bé kia ban đầu cũng không ai biết, về sau mới thúc giục kết hôn. Người trẻ tuổi không quan trọng thứ này nhưng trình tự không thể thiếu, hôm nay mời mọi người tới chứng giám cho vợ chồng chúng nó.”
Có một người lên tiếng: “Nghe nói vị kia tên Ngu Tố?”
Trì Bình gật đầu: “Vâng, là một đứa bé ngoan ngoãn.”
Hải Thành không có nhà quyền quý nào họ Ngu, thế nhưng Ngu Tố này có thể gả vào họ Trì, ít nhiều cũng thơm lây nhờ người thừa kế tương lai.
Không ít người nghĩ theo hướng này nhưng đều là kẻ thông minh, không một ai dám mở mồm ra mà chỉ âm thầm khinh bỉ trong lòng mà thôi.
Nhưng Trì Bỉnh là thương nhân dạng gì, nháy mắt đã hiểu tâm tư đám người ngày, chỉ không chỉ thẳng mặt mà thôi, nhìn phong thái vị thông gia kia nhà ông là đủ lác tròng mắt cả ngày rồi.
Đến lúc đó lễ cưới trở thành đại hội vả mặt, đám người này sẽ tự nhận ra tác hại của thiếu hiểu biết.
Ông tạm thời không bận tâm, thế nhưng có người lại thay ông suy nghĩ chuyện này.
“Chẳng lẽ trước kia chúng ta chưa tuyên truyền đủ?” Đám người đi cạnh quay lại thì thấy bênh cạnh Tổng giám đốc Trì là nhà họ Giản, bên cạnh là bạn đời đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Chủ tịch Giản?”
Trì Bỉnh ngạc nhiên.
Giản Phong gật đầu: “Chủ tịch Trì chắc mới về Hải Thành chưa lâu nên không rõ, Ngu Tố là cháu nhà ngoại của tôi, vị kia nhà tôi là chú của nó. Vị kia nhà tôi tên Ngu Miểu.”
Trì Bỉnh nhìn qua Ngu Miểu.
“…”
Chỉ cùng họ thôi thì vẫn nghi ngờ, nhưng gương mặt kia thì không lẫn đi đâu được nữa rồi. Trì Bình điều chỉnh cảm xúc, bày ra sự thân thiết của người nhà.
“Chào ngài Ngu Miểu, trách không được Trì Yến Hành lại sắp xếp cho khách khứa ở đây, cũng có dụng ý riêng của nó cả.”
Ngu Miểu không cao ngạo nhưng cũng không thích nhiều lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu coi như chào hỏi.
Giản Phong nghiêng người, theo sau là hai người trẻ tuổi.
Trì Bỉnh liếc mắt cũng nhận ra Ôn Biệt. Cậu ta là nhà nghiên cứu trong công ty nhà họ, bên cạnh là một Alpha cao lớn.
Giản Phong đánh mắt giới thiệu: “Đây là con trai lớn Giản Nhiêu Không nhà tôi.”
Giản Nhiên Không sửa sang quần áo: “Cháu chào chú Trì ạ.”
Ôn Biệt cũng chào hỏi hai câu.
Trì Bỉnh giờ đây mới tự tin phát huy kinh nghiệm xã giao, thì ra Tiểu Ngu và họ Giản có mối quan hệ sâu xa như vậy. Ngu Miểu là chú của Tiểu Ngu, Giản Nhiêu Không là anh họ thằng bé, bác sĩ Ôn lại có quan hệ qua lại với con lớn họ Giản…
Không biết vì sao anh trai so với em trai lại càng kín đáo, kín tới mức tìm cũng không ra.
Thế nhưng phải xem xét hôm nay là ngày nào, Trì Bình dừng suy nghĩ, vẫy vẫy một đám người: “Cơ thể Tiểu Ngu không khỏe, Yến Hành ở bên cạnh chăm sóc thằng bé. Hôm nay tạm thời tôi đứng ra tiếp đón các vị, hôn lễ kết thúc Yến Hành và Tiểu Ngu sẽ ra chào hỏi các vị sau.”
Đám người đương nhiên sẽ đồng ý.
Trì Bỉnh nhân lúc đám người kia tốp năm tốp ba đi lên đi tới chỗ Giản Phong.
“Chủ tịch Giản có biết ngài thông gia buôn bán hải sản ở khu vực nào không? Muốn hẹn ngài ấy khó quá.”
Giản Phong nghe xong mặt mũi càng thêm vặn vẹo.
Buôn hải sản? Là đứa nào nghĩ ra cái này?
“Chủ tịch Trì hiểu lầm rồi, anh trai của vị kia nhà tôi không thích lộ diện, đương nhiên sẽ không tham gia mấy loại tiệc xã giao này nọ.”
Trì Bỉnh bắt được sở thích của Ngu Diễm: “Ra là vậy… Ngài ấy thoạt nhìn cũng chính là dạng người như vậy.”
Người kia nhà Giản Phong là Omega, hai khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất thì trái ngược hẳn.
“Trước đó tôi hồ đồ tặng ngài thông gia cái cắt móng tay, giá trị cao nhưng lại không phải lẽ lắm, lúc ấy tôi mụ mị quá rồi.”
Giản Phong x Ngu Miểu: “….”
Một nhà họ Trì có phúc lớn, mạng cũng lớn.
Ôn Biệt đi sau cũng nói một câu: “Ông chủ không xài được, hào quang con cưng của trời bao phủ cả gia tộc.”
Giản Nhiêu Không nắm tay anh: “Con cưng của trời gì chứ, em họ là con cưng của cá mới đúng.”
Ôn Biệt bật cười: “Em họ có biết cậu ở sau lưng châm chọc nó không?”
Giản Nhiêu Không đáp: “Hmm… Vậy nên mới cần anh giữ bí mật hộ đấy…”
Ôn Biệt nheo mắt: “Nói dễ nghe ghê… Tuần sau tôi phải làm thí nghiệm, cậu cũng bận việc của cậu nhỉ?”
Giản Nhiêu Không: “…”
Đào hố chôn mình rồi.
Khách khứa đầy sảnh, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, phục vụ đi qua lại không hề mất trật tự. Đây là một bữa tiệc thượng lưu tiêu chuẩn.
Ngu Tố ngồi trên gác xép, giờ này lại cảm thấy bồn chồn.
Trì Yến Hành lại vừa bị trợ lý gọi ra ngoài, phòng ngủ lớn chỉ còn mình cậu.
“Cá Bột Béo ơi, Cá Bột Béo à, con ở trong ngủ lại an tĩnh nhất…” Ngu Tố chọc chọc bụng thì thầm, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Nơi này có tầm nhìn rất tốt, chính là nơi quan sát hoàn hảo nhất trên du thuyền. Du thuyền dần rời khỏi bến cảng ra biển lớn.
“Ban đầu tưởng rằng chỉ có vài người, bên ngoài nhốn nháo vậy, không biết người cá có chọn cách tránh đi hay không…”
Ngu Tố lại lo lắng rồi.
Khi cậu đang suy nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Thưa tiên sinh, chúng tôi tới kiểm tra lễ phục ạ.”
Ngu Tố thu lại tâm tư, xoay người nói: “Vào đi.”
Mặt trời lên cao, đáy nước trở nên lấp lánh, bầu trời cũng đầy mây trắng y như ngày đầu họ gặp nhau.
Nơi này là biển ôn đới, mùa đông không quá lạnh, mùa hè không quá nóng, rất thích hợp để sinh tồn.
“Trách không được người cá ở đây nhỏ con, sống trong nhung lụa từ bé có khác.”
“Nhưng chả thú vị gì cả, suốt ngày đuổi theo cá mập, không thấy Ngu Diễm nhàm chán tới mức đi tìm mấy thứ xấu xí kia chơi đùa à?”
“Cũng đúng, nhìn hoàn cảnh sống thì biết, nhưng nhãi con A Tố tại sao lại ở bên con người?”
“Ngu Diễm không trả lời, chỉ thông báo thôi, thế nhưng nhóc ấy tự nguyện ở đây.”
“Nói thế nhưng tôi nhìn A Tố lớn lên mà, bé bé xinh xinh núp sau đuôi cha là không thấy đâu, ở bên con người dù ấm ức chắc cũng không còn chỗ nào để cầu cứu.”
“Vấn đề cần giải quyết triệt để…” Người cá kia chưa nói hết lại thấy vài người cá nữa, oan gia ngõ hẹp gặp nhau.
“Bờ Bắc?”
“Phía Nam?”
…
“Các người biết Tố Tố?”
“Các người biết A Tố?”
….
Người cá không phải tộc quần cư, hai đoàn lớn đi chung, cơ bản đã đủ xác định họ có chung điểm đến.
Các mãnh cá nhìn tốp đối diện trắng trắng gầy gầy như mấy con mực ống: “Đuôi cũng ổn đấy chứ.”
Bạch Anh nhíu mày: “Cá bơi theo đàn, không hổ là bạn bè của Ngu Diễm, cách thức chào hỏi y chang nhau.”
Tùy ý phán xét đuôi người khác không ổn lắm, mãnh cá bắt đầu thu liễm: “Giờ không thích hợp để đánh nhau, gặp nhau rồi thì đi chung chứ?”
Bạch Anh cũng không muốn so chiêu với đám thô kệch này, giật giật lỗ tai nói: “Được thôi, nhưng các người có thể giải thích vì sao lại lôi theo một đám nhập cư trái phép tới không?”
Người cá kia dửng dưng: “Thường thôi, cho A Tố chút mặt mũi ấy mà.”
Bạch Anh và Bạch Tuấn hiểu rồi, chỉ nói một câu: “Ăn no rồi nhỉ? Đừng bụng đói ăn quàng nhé, mất mặt Tố Tố nhà chúng ta lắm.”
“Đương nhiên. Phía nam phong phú như vậy, đi trên đường ăn qua rồi.” Người cá dẫn đầu quẫy đuôi, “Tôi nghe thấy âm thanh phía trên khá lớn, nếu con người đã vậy thì tại sao chúng ta phải nhún nhường?”
Vừa dứt lời, một con voi lớn xuất hiện.
“Tới đây, gọi họ hàng hang hốc chúng mày ra..”
Đằng sau là làn nước hơi tối màu, liên tiếp có càng nhiều cá voi tới. Một người cá huýt sáo, chúng nó cực kì nghe lời kêu inh ỏi theo.
Vừa linh động vừa kì ảo, cũng mâu thuẫn nữa…
“Tìm vài đứa đang tới mùa tìm bạn ca hát làm nhạc đệm cho hôn lễ của A Tố, biểu diễn kỹ năng đặc biệt của chủng tộc.”
(TBC)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook