Trì Yến Hành đạp chân ga không chùn bước phóng về hướng biệt thự bên bờ biển. Khi anh về tới nơi, trước mặt anh là khung cảnh người mẹ ưu nhã thích xã giao nhà mình đang ngồi trên sofa lớn với Ngu Tố, trước mặt là một khay salad, Ngu Tố còn lén lút cố bỏ thêm vài lát sasimi vào.

Anh vừa vào cửa, đồ xách trên tay còn chưa kịp buông, Dung Vân ngẩng đầu lên bắt đầu nói một thôi một hồi: “Yến Hành! Chuyện lớn như Tố Tố có bầu sao lại không nói với cha mẹ?”

Trì Yến Hành trầm ngâm: “… Chuẩn bị nói ạ.”

Nếu cha mẹ không tới, tuần sau anh cũng tính thương lượng với Ngu Tố cùng về gặp họ.

Ngu Tố được mẹ Trì dỗ dành ăn một chút xà lách, sắc mặt xanh xanh nhìn thấy Trì Yến Hành như nhìn thấy cứu tinh.

“Trì Yến Hành! Em tưởng hai tiếng nữa anh mới về nhà cơ!”

Dung Vân bày ra vẻ mặt đau lòng: “Tố Tố của cô ơi, cháu dễ thỏa mãn tới vậy à?”

Ngu Tố: “…”

Tốt nhất là nên im lặng, cha mẹ Trì Yến Hành đang cảm thấy tội nghiệp thay cho cậu vì Trì Yến Hành mải mê công tác bỏ bê cậu và nhãi con.

Trời đất chứng giám, cả tháng nay đây là lần đầu anh đẹp trai ra khỏi cửa!

Ngu Tố giải thích nhưng Trì Bỉnh và Dung Vân không tin, thậm chí còn cảm thấy Ngu Tố đang bao biện cho Trì Yến Hành. Con trai của họ, đương nhiên họ thấu hiểu nó ra sao rồi.

Ngu Tố dành cho Trì Yến Hành ánh mắt đồng tình.

Quản gia thấy có động tĩnh thì ra theo dõi, thấy Trì Yến Hành về thì thở phào nhẹ nhõm.

“Tiên sinh về rồi…”

Trì Yến Hành gật đầu, hỏi han Dung Vân rồi tiến lên kiểm tra Ngu Tố một vòng, xác nhận mọi thứ đều ổn mới liếc ngang liếc dọc như tìm người.

Quản gia nhanh miệng: “Chủ tịch đang ở thư phòng của ngài đọc sách đấy ạ.”

Trì Yến Hành ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Ngu Tố.

“Còn khó chịu nữa không?”

Ngu Tố lắc lắc đầu nhai một lá xà lách.

Quản gia đưa cho cậu một ly nước chanh, uống vào sẽ nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều.

Trì Yến Hành hỏi Dung Vân: “Sao cha mẹ lại tới lúc này ạ?”

Dung Vân cười cười với giọng điệu như trách móc: “Không tới thì đợi đến lúc cháu nội ra đời chúng tôi mới được biết nhà mình thêm người à?”

Trì Yến Hành: “…”

Y như một cái vòng luẩn quẩn.

Alpha nắm tay người yêu bé nhỏ, đứng đắn nói với mẹ mình: “Đây là Omega của con, bọn con ở bên nhau hơn nửa năm rồi.”

Ngu Tố bẽn lẽn gật đầu.

“Đứa bé mới có gần đây. Cha mẹ Tiểu Ngư cũng mới biết chưa lâu, trước đó em ấy chưa thật sự ổn định, giờ thì khá hơn nhiều rồi, bọn con chuẩn bị nói với hai người đấy ạ…”

Dung Vân hiểu. Con trai họ làm việc gì cũng phải trọn vẹn, tuổi này mới tìm được Omega rồi có đứa bé của riêng mình, đương nhiên sẽ cẩn thận từng chút từng chút một.

“Được rồi. Cha mẹ nào không hiểu con mình, con không nói đương nhiên có chuyện không tiện. Cha mẹ coi như đã lên được chuyến xe cuối cùng, biết được là tốt rồi.”

Trì Yến Hành vâng dạ: “Cha có giận không mẹ?”

Dung Vân bật cười: “Giận cái gì? Mồm kêu đi đọc sách, ai biết được lão đang làm gì! Cha con có kích động cũng không bộc lộ ra ngoài, chỉ tự mình ngồi đó cười ngây ngô.”

Ngu Tố nuốt hai miếng sasimi, trong lòng cảm thán: Cha nào con nấy…

Dung Vân đổi đề tài: “Con nói cha mẹ Tố Tố cũng biết rồi?”

Trì Yến Hành đứng hinh rồi gật đầu.

Dung Vân vỗ tay: “Đúng lúc, các con hẹn ngày đi, hai nhà gặp nhau giao lưu một chút.”

Trì Yến Hành trầm ngâm rồi mới mở miệng: “Chờ có cơ hội đã ạ.”

Dung Vân cảm thấy là lạ, đúng lúc này Trì Bỉnh từ trên nhà đi xuống.

“Anh giỏi nhỉ, tẩm ngẩm tầm ngầm làm ra cái chuyện tày trời thế này.”

Trì Yến Hành đứng dậy: “Cha.”

Trì Bỉnh hừ một tiếng: “Con cũng có rồi, tính bao giờ thì cưới?”

Dung Vân bừng tỉnh: “Ừ đúng rồi, sao mẹ lại quên chứ! Yến Hành, nhân lúc đứa bé chưa chào đời nhanh chóng bố trí đi, đẻ em bé xong đi đăng kí cũng được, đây chính là đứa cháu đầu lòng của nhà họ Trì!”

Trì Yến Hành bình thản đón quả bom của Trì Bỉnh, tỉnh bơ đáp lại: “Con và Tiểu Ngư đã thương lượng rồi, Tiểu Ngư thích biển nên bọn con sẽ tổ chức trên biển.”

Trì Bỉnh: “Anh tự giác ngộ là tốt, không giác ngộ mới đáng bị phê bình.”

Dung Vân gật đầu: “Được được, đợi cha mẹ quay về sẽ thông báo trước, xác định được ngày thì tiến hành phát thiệp mời.”

Ngu Tố liếc ngang liếc dọc, cậu đang nghĩ xem mình nên phát thiệp mời cho đồng tộc không… Tốt nhất vẫn nên hỏi mấy bác nhà ngoại, còn có mấy cô chú ở Bờ Bắc…

Não của Trì Yến Hành và Ngu Tố cùng đánh trống thổi kèn xuôi ngược, sau đó lại bình lặng như nước.

“Có thể ạ, nhưng có chuyện này phiền cha mẹ lưu ý giúp con…”

Dung Vân ưu nhã chống cằm: “Nói đi, cha mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Trì Bỉnh cũng nhìn anh.

Alpha nghiêm túc: “Không mời người có tiền sử bệnh tim, có thể gọi con cháu đi thay nhưng không mời người có lá gan quá nhỏ, miễn cho tới lúc ấy mất hứng.”

Tuy người cá lên bờ sẽ mọc hai chân nhưng hơi thở của kẻ săn mồi vẫn còn đó, vẫn phải cẩn thận.

Ngu Tố gật đầu liên tục. Người thể trạng yếu gặp bác trai ba câu nói chưa xong, chắc chắn sẽ y như trúng tà!

Trì Bỉnh cứng đờ: “Hai đứa làm hôn lễ hay tang lễ?”

Trì Yến Hành chỉ đáp: “Người thân của Tiểu Ngư tương đối… Ừm… Đẹp, cũng tương đối hung dữ, khách mời nên là người có tâm lý tốt.”

Cha mẹ họ Trì nhìn nhau, không hiểu nổi “đẹp và hung dữ” trong lời con trai mình là sao.

Nhưng bọn họ cũng hiểu phần nào.

“Được rồi, cha mẹ sẽ để ý.” Dung Vân nói, “Hôm nay đường đột tới thăm hai đứa như vậy, mẹ mong con hiểu tâm lý người làm cha mẹ thế nào, nơi này là bờ biển, cũng là nơi con luôn chờ đợi… Tóm lại là con đã có Tố Tố, còn có em bé của hai đứa, cha mẹ yên tâm rồi.”

Ngu Tố nghe không hiểu, theo bản năng hỏi lại: “Bờ biển làm sao ạ?”

Trì Yến Hành chưa kịp nói gì, Trì Bỉnh đã đứng ra giải thích.

“Trì Yến Hành hồi bé từng tới đây chơi, kích động chịu không nổi ban đêm còn mộng du chạy ra bờ biển, không có đội tuần tra thì hẳn nó đã lao xuống nước làm trò gì ngu ngốc rồi.”

Ngu Tố sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Alpha.

Trì Yến Hành chỉ cười không nói gì.

Ngu Tố lung lay rồi.

Trì Yến Hành hồi bé ngốc quá, không có ký ức thì làm được gì chứ…

Không chừng cậu đang ngủ ngon lành trong lòng mẹ, Trì Yến Hành một lòng muốn vớt cậu lên từ đáy nước lạnh thấu xương.

Dung Vân nhìn Ngu Tố có gì đó không đúng, vội vàng chọc chọc Trì Bỉnh. Trì Bỉnh biết mình lỡ lời thì vội nói: “Tiểu Ngu yên tâm, Yến Hành giờ ổn rồi.”

Ngu Tố gật đầu, đương nhiên là ổn rồi.

Anh đẹp trai nhà cậu không những vớt được cá mà còn được khuyến mại thêm một bé cá bột béo, tuy thời gian lâu nhưng thu được một mẻ lớn nha.

Ngu Tố xốc lại tinh thần, lúc này quản gia đi từ trong bếp ra.

“Thưa chủ tịch, thưa phu nhân, thưa hai vị tiên sinh, bữa tối đã xong rồi ạ.”

Mọi người giờ mới đi vào trong.

Bọn họ vừa ngồi vào bàn ăn thì có tiếng mở cửa, không phải ấn chuông để vào mà là trực tiếp đi vào.

“Tiểu Ngư Ngư! Lâu lắm rồi không gặp, em trai ngoan đâu rồi! Thì ra là đi tìm người thương!”

Quay lại thì thấy một cái đầu cá siêu to khổng lồ.

À… Là một người và một con cá.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi tóc nhuộm xanh, tổng thể vẫn là một anh đẹp trai không hề lôi thôi luộm thuộm, mang theo vẻ đẹp khác biệt.

Người này vừa dứt lời thì phía sau lại có người nói chuyện. Giọng nói này cực kì từ tính, giống như mắt thường cũng có thể nhìn thấy sóng âm dao động.

“Cháu nói xong chưa A Ninh, tránh ra để cô Bạch Hồi đi vào.”

Không gian im bặt.

Ngu Tố kinh ngạc: “Anh A Ninh…”

Cu li bốc vác đồ ăn A Ninh: “Tiểu… Ngư Ngư?”

Kích thích ghê.

Ngu Diễm không có nhiều nhẫn nại với người khác như vậy, nhấc chân đẩy A Ninh về phía trước, hai người mặt đối mặt.

Dung Vân nhìn Ngu Diễm rồi lại nhìn Bạch Hồi trong lòng ông: “Xin chào, hai vị là…”

Bạch Hồi tương đối thẳng thắn, cũng có thể do bà không kịp phản ứng, ló ra từ trong ngực Ngu Diễm: “Tôi tới tìm con trai, còn các vị đây…”

Dung Vân: “…Trùng hợp quá, chúng tôi cũng tới tìm con trai.”

Ngu Tố đứng phắt dậy: “Sao cha mẹ cũng tới vào hôm nay?”

Người lớn trong phòng ăn giờ mới biết đây là ai.

Dung Vân ồ lên: “Thì ra là mẹ của Tố Tố! Trùng hợp quá, hôm nay anh chị cũng tới thăm con trai ạ?”

Bạch Hồi thay đổi vẻ mặt rồi đáp lại một tiếng, chỉ về hướng bàn ăn: “Anh Diễm, chúng ta qua bên kia đi.”

Ngu Diễm không lên tiếng đi qua.

Ngu Tố vội kéo ghế cho mẹ, Trì Yến Hành cũng đi theo kéo ghế cho Ngu Diễm.

Bàn ăn hình chữ nhật. Cha mẹ hai nhà ngôi đối diện nhau, Ngu Tố và Trì Yến Hành ngại người lớn nên ngồi tách ra, kết quả một mình Trì Yến Hành một góc, Omega của anh thì cười hì hì trêu chọc trúc mã ngồi cạnh.

Quản gia đứng một góc quan sát, tình hình không thể nào quỷ dị hơn.

À, còn con cá bên dưới chân cậu trai trẻ kia nữa, thỉnh thoảng hấp hối giãy đành đạch như đang vỗ tay níu kéo chút sự sống trong tay Tu La.

Alpha nhìn Ngu Tố, Ngu Tố thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho anh, vì thế anh đành đứng lên giới thiệu.

“Thưa cha mẹ, hai vị này là cha mẹ của Tiểu Ngư. Thưa cô chú, đây là cha mẹ cháu, hôm nay cũng là lần đầu Tiểu Ngư ra mắt họ ạ.”

Ngu Diễm ừ một tiếng, cảm thấy mình hơi lạnh nhạt thì đáp lại: “Lần đầu gặp mặt, chào anh chị.”

Bạch Hồi cũng mỉm cười.

A Ninh cúi đầu thì thầm với Ngu Tố: “Chú Ngu nói anh còn không tin, chú em lên bờ sinh hoạt cũng có lạc thú riêng nhỉ…”

Ngu Tố: “…”

Dung Vân nhìn cha Ngu Tố rồi lại nhìn mẹ Ngu Tố, rồi lại quay sang… Ừm… Anh trai Ngu Tố? Bà cứ nghĩ Omega bé nhỏ dịu dàng ngọt ngào như Ngu Tố hẳn được sinh ra từ dòng dõi thư hương, ai ngờ thư chẳng thấy hương cũng mất hút, thậm chí còn mang theo hơi thở của kẻ đi săn đứng trên đỉnh chóp không dễ chọc vào.

Bà im lặng xoa xoa tai, con trai nói đúng.

Không hoan nghênh người bị bệnh tim.

Một nhà con dâu đẹp thì đẹp thật, cách nói chuyện cũng mang theo khí chất kiêu ngạo, thiếu nước khắc mấy chữ “Mày chọc tao, tao xiên mày” lên mặt…

Ngu Tố bị bạn tốt túm lăn qua lại, vừa xem xét tình huống hiện tại.

Cũng may nơi này còn có chú Hà. Quản gia nhanh nhẹn dọn đồ ăn lên bàn, nhanh nhẹn tóm con cá đang giãy dụa vào bếp.

Lúc ra trên quần áo dính hai vệt máu, thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười.

“Thưa Chủ tịch và phu nhân, nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều do cha mẹ Tiểu Ngu tiên sinh cung cấp đấy ạ. Nhà bọn họ nhiều thủy hải sản, trong nhà đều kinh doanh những thứ này.”

Trì Bỉnh bừng tỉnh: “Thì ra gia đình Tiểu Ngu kinh doanh hải sản. Tốt quá, ở thành thị bên biển rất thuận lợi cho kinh doanh, đáng tiếc nhà chúng tôi không liên kết với chuỗi khách sạn nào, mở lời thì vẫn có thể hợp tác. Yến Hành thấy sao… Yến Hành?”

Trì Yến Hành vẫn nhìn chằm chằm Ngu Tố đang kề vai A Ninh thì thầm to nhỏ.

“Sao anh lại tới đây?”

“Anh có muốn đi đâu. Anh không thích lên bờ chú em cũng biết mà, chú Ngu tìm anh hỗ trợ mang con mồi, chú ấy ôm cô Bạch Hồi.”

“Bộ dạng anh ôm cá chết ngu lắm anh có biết không…”

“Cậu nghĩ anh tình nguyện? Biết anh tìm cậu vất vả thế nào không cá nhỏ? Nếu không vớt được vảy cá, mãn kiếp chú Ngu cũng không đi tìm con nhé!”

“…Cảm ơn anh.”

“Thôi đừng, nghe nói chú em có nhãi con rồi? Được nha Tố Tố.” A Ninh còn liếc Trì Yến Hành, “Gene không tồi, mỗi cái mặt hơi đen.”

“….”

Đại ca, xin đại ca đừng nói gì thêm nữa.

Trì Bỉnh thấy Trì Yến Hành im thin thít lặng lẽ gẩy gẩy chân con trai bên dưới, đồng tử Ngu Diễm lại đột ngột co lại, móng tay nhọn suýt nữa bung hết ra.

Trì Yến Hành không phản ứng, anh còn mải nhìn đối diện.

Ngu Diễm mới là người mở miệng trước: “Nhân loại… Trì tiên sinh à, anh đạp vào tôi rồi.”

Ngu Diễm mở miệng thì A Ninh và Ngu Tố mới thôi thì thầm, Trì Yến Hành cũng quay ra nhìn cha mình.

Bàn ăn trở nên im lặng lạ lùng. Bạch Hồi lặng lẽ đè lên tay chồng mình, Dung Vân cũng im lặng trừng Trì Bỉnh một cái.

Y như lạc vào cõi mơ, quản gia vẫn mặc quần áo dính máu im lặng thu dọn dao dĩa xung quay lại.

(TBC)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương