Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật
-
Chương 47
Trong phòng tắm mờ sương, nước trong bồn trào ra ngoài, bọt nước sóng sánh văng chỗ nhiều chỗ ít.
Đuôi cá trong nước tùy ý trượt qua lại khó giữ, cũng may bàn tay Trì Yến Hành đủ lớn.
Ngu Tố mơ màng nhìn Alpha sũng nước trước mặt, nước bọt không kịp nuốt xuống sau nụ hôn kéo thành tơ bạc.
Trì Yến Hành y như không cần thở, không khí đều lấy hết từ chỗ cậu.
Ngu Tố hít hít mũi làu bàu, đuôi ngoe nguẩy vỗ qua lại.
Trì Yến Hành nâng mí mắt, con ngươi màu xanh đen được nước thanh tẩy qua khiến sắc xanh hiếm khi thấy càng thêm rõ rệt.
Anh không nói gì, chỉ đè bả vai mỏng manh của Ngu Tố lại, một tay giữ lấy phía sau đầu mỹ nhân ngư bé nhỏ, không biết do bị thứ gì kích thích nên hơi thở cực kì nặng nề.
Ngu Tố theo phản xạ ôm lấy cổ anh, móng tay sắc nhọn vô tình lướt qua lại trên động mạch. Trời đất xui khiến thế nào động tác của đối phương đã chậm lại, Ngu Tố nhân cơ hội này đẩy người lên phía trên mặt nước.
Bản thân cũng ngồi dậy theo.
“Anh chán sống rồi à?!”
Alpha lau đi bọt nước trên mặt, mái tóc đen vẫn đang nhỏ nước tong tỏng: “Chẳng phải nơi này còn có cá nhỏ sao?”
“…Em có công năng ấy hả? Bình oxy di động?”
Trì Yến Hành bật cười, chất giọng run run như gãi ngứa nhưng lại trầm thấp động lòng người.
“Thì ra ‘cục cưng bé nhỏ’ của Ngư Ngư dấu ở nơi đó nhỉ…”
Đuôi cá trong nước tùy ý trượt qua lại khó giữ, cũng may bàn tay Trì Yến Hành đủ lớn.
Ngu Tố mơ màng nhìn Alpha sũng nước trước mặt, nước bọt không kịp nuốt xuống sau nụ hôn kéo thành tơ bạc.
Trì Yến Hành y như không cần thở, không khí đều lấy hết từ chỗ cậu.
Ngu Tố hít hít mũi làu bàu, đuôi ngoe nguẩy vỗ qua lại.
Trì Yến Hành nâng mí mắt, con ngươi màu xanh đen được nước thanh tẩy qua khiến sắc xanh hiếm khi thấy càng thêm rõ rệt.
Anh không nói gì, chỉ đè bả vai mỏng manh của Ngu Tố lại, một tay giữ lấy phía sau đầu mỹ nhân ngư bé nhỏ, không biết do bị thứ gì kích thích nên hơi thở cực kì nặng nề.
Ngu Tố theo phản xạ ôm lấy cổ anh, móng tay sắc nhọn vô tình lướt qua lại trên động mạch. Trời đất xui khiến thế nào động tác của đối phương đã chậm lại, Ngu Tố nhân cơ hội này đẩy người lên phía trên mặt nước.
Bản thân cũng ngồi dậy theo.
“Anh chán sống rồi à?!”
Alpha lau đi bọt nước trên mặt, mái tóc đen vẫn đang nhỏ nước tong tỏng: “Chẳng phải nơi này còn có cá nhỏ sao?”
“…Em có công năng ấy hả? Bình oxy di động?”
Trì Yến Hành bật cười, chất giọng run run như gãi ngứa nhưng lại trầm thấp động lòng người.
“Thì ra ‘cục cưng bé nhỏ’ của Ngư Ngư dấu ở nơi đó nhỉ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook