Mỹ Nhân Nghi Tu
-
Chương 43
Một câu trả lời lập lờ nước đôi "hình như phải" làm cho Thích Niên bị mẹ Thích tra hỏi về "bạn trai" thêm nửa tiếng.
Ví dụ như, mẹ Thích hỏi: "Cậu ta bao nhiêu tuổi?"
Thích Niên cố gắng nhớ lại: "Hình như là hai mươi tám."
Mẹ Thích cười "ha ha": "Ngay cả bạn trai bao nhiêu tuổi con cũng không biết, vậy mà dám qua lại với cậu ta à?"
Thích Niên lập tức đổi giọng: "Hai mươi tám! Con chắc chắn."
Mẹ Thích hớp một ngụm trà lài, lạnh lùng liếc cô: "Mẹ thích ít hơn bốn tuổi."
Thích Niên cúi đầu nhìn chằm chằm dép lê tai thỏ, không nói gì.
"Hai mươi tám tuổi hẳn là có công ăn việc làm đàng hoàng rồi, cậu ta đang làm nghề gì?"
Nói là giáo sư? Không được, không thể trả lời như vậy. Cô còn chưa tốt nghiệp, đoán chừng chuyện thầy trò yêu đương sẽ làm mẹ Thích sợ mất.
"Làm thí nghiệm ạ..." Thích Niên cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ, thấy bà nhăn mày thì lập tức bổ sung: "Hạ Hạ và Lý Việt đều biết, còn rất quen thân."
Lông mày vừa nhíu lại của mẹ Thích hơi giãn ra, âm thầm cân nhắc. Đều quen với Lưu Hạ và Lý Việt, vậy nhân phẩm của người nọ chắc cũng không tệ. Lại là làm thí nghiệm, không biết có nguy hiểm gì không...
"Nhà cậu ta ở đâu?"
"Ở Kỳ Thừa ạ..." Thích Niên ho nhẹ một tiếng, lại giả bộ không biết rõ, bổ sung một câu: "Ngay gần cư xá đấy, con chưa tới lần nào."
Mẹ Thích hài lòng, hơi gật đầu rồi nhắc nhở cô: "Cũng qua lại rồi, nó đang ở đâu con cần phải biết. Tìm cơ hội hỏi xem trong nhà nó có mấy người. Con ngại hỏi thì nhờ Hạ Hạ và Lý Việt hỏi, không phải chúng nó quen biết à?"
Thích Niên ngoan ngoãn "dạ", dịu dàng gật đầu: "Con biết rồi."
Lúc này mẹ Thích mới vui vẻ vài phần: "Vậy bình thường cậu ta có vui lòng tiêu tiền cho con không, hào phóng không? Đàn ông không phóng khoáng sau này sẽ uất ức cho con, con phải biết đề cao cảnh giác, đừng đâm đầu mù quáng vào tình yêu."
Thích Niên bị hỏi đến mồ hôi đầy đầu, gật gật lung tung. Chuyện chưa đâu ra đâu này làm cô trả lời đầy chột dạ, thật sự muốn giảm thọ. Thấy mẹ Thích muốn hỏi nữa, Thích Niên vội vàng khoác tay bà, cọ cọ ngực mẹ làm nũng: "Anh ấy đối với con rất tốt, mẹ đừng hỏi nhiều nữa. Buổi tối con còn phải làm việc, đợi bữa nào con đưa anh ấy đến cho mẹ xem rồi mẹ tự hỏi anh ấy được không?"
Vốn Thích Niên chỉ định đáp cho lấy lệ, không ngờ lại bưng đá đập chân mình.
Hai mắt mẹ Thích sáng ngời, vô cùng đồng ý với đề nghị của cô: "Con đã thích vậy sớm đưa về nhà để mẹ kiểm định cho con. Cũng không cần chọn ngày đâu, không phải Thất Bảo vẫn ở đây à? Khi nào cậu ta đến đón Thất Bảo, con cứ để cậu ta lên nhà gặp mặt."
Thích Niên lập tức hóa đá...
Đây không phải muốn mạng cô à!
Trái dụ phải dỗ, vất vả lắm mới dỗ dành mẹ xong. Thích Niên đóng cửa lại, xoay người tựa lên ván cửa thở hắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm lạnh cả người. Dù trong thời kì phản nghịch năm cấp ba ấy, Thích Niên cũng không dám nói dối trước mặt mẹ. Hôm nay đúng là dùng hết lời nói dối của mấy năm này rồi, cô thầm nghĩ phải bồi bổ thận mới được...
Quay lại nhìn chằm chằm Thất Bảo đang ngậm tai thỏ nằm bán manh trên đất, Thích Niên ngoắc ngoắc ngón tay: "Mày lại đây!" Cô đè thấp giọng nói để ra vẻ nghiêm túc dữ dằn.
Dường như Thất Bảo chẳng phát hiện ra cô đang tức giận phô trương thanh thế, nó vẫy vẫy đuôi đi đến trước mặt cô, lẳng lặng nhìn vài giây. Ánh mắt đen láy kia như ánh đèn treo tường, ấm áp tựa mặt trời ban trưa.
Thích Niên hừ một cái, chỉ tay vào nó: "Giờ mày càng ngày càng to gan nhỉ, mày biết là..." Chưa dứt lời, đầu ngón tay trở nên ấm nóng. Cô giật mình, chẳng biết Thất Bảo nhả tai thỏ ra lúc nào, bây giờ đang há miệng ngậm ngón tay của cô. Ươn ướt, dinh dính...
Thấy Thích Niên nhìn mình, Thất Bảo cố gắng vẫy đuôi, đôi mắt hơi nheo lại nhưng đang cười với cô. Một chú Golden xinh đẹp vô cùng nhẫn nại vỗ về một cô gái giả vờ cáu kỉnh. Thích Niên phát hiện...mình hoàn toàn không có cách nào lại kiên định nổi nữa! Cô hu hu đưa tay che mặt. Chó nào thì chủ đó, bây giờ Thích Niên đã hiểu rồi. Chọc ghẹo người ta, thật sự là trong bất kì tình huống nào cũng không thể miễn dịch, không thể nào quen được.
Thích Niên bi phẫn, tức giận đi tố cáo. Một phút đồng hồ sau, điện thoại Kỷ Ngôn Tín nhận được một tin nhắn khiếu nại.
"Thầy Kỷ, Thất Bảo ăn mất tai thỏ của em rồi!"
Kỷ Ngôn Tín đang trò chuyện video với Thiệu Túy, nghiên cứu một chuỗi số liệu khác thường xuất hiện trong thí nghiệm. Lúc tin nhắn gửi tới, điện thoại rung rung làm anh cúi đầu nhìn, Thiệu Túy đối diện cũng ngừng nói, tạm dừng trao đổi.
Tai thỏ?
Kỷ Ngôn Tín hơi nhíu mày, vừa ra hiệu cho Thiệu Túy tiếp tục, vừa trả lời tin nhắn: "Tai thỏ gì?"
Thích Niên giải thích: "Thỏ trên dép lê, Thất Bảo gặm mất tai thỏ đó *cười khóc*."
Kỷ Ngôn Tín gần như nhớ lại ngay lập tức, mấy hôm trước anh có nhìn thấy một đôi dép màu hồng phấn hình tai thỏ trên weibo của cô, tai thỏ lông xù càng dễ làm người ta chú ý. Hình như mua từ Hàn Quốc? Thói quen phá hư đồ Thích Niên của Thất Bảo sao bây giờ vẫn chưa hết nhỉ? Chẳng lẽ nó cũng thích những món đồ lông xù, sáng lấp lánh, đẹp đẽ mà con gái hay thích à?
Thiệu Túy nói mấy chỗ mà vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tín trả lời, ngẩng đầu lên thì bắt gặp anh đang nhíu mày. Anh ta dừng lại, nghi hoặc kiểm tra quá trình tính toán của mình trên bản thảo: "Sai ở đâu hả?"
Ngón tay đặt trên bàn phím của Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng gõ hai phím cách, lẳng lặng lắc đầu: "Không có, tiếp tục đi."
Thiệu Túy ngờ vực nhìn anh rồi cầm ly nước uống vài ngụm nhuận giọng, thấy sự chú ý của anh không đặt trên vấn đề họ đang thảo luận thì hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai đấy?"
Kỷ Ngôn Tín không thèm ngẩng đầu: "Thích Niên."
Nước còn chưa kịp nuốt xuống xém chút bị Thiệu Túy phun ra, đó không phải là...nữ thần của Kỷ Thu à? Anh ta nuốt ngụm nước, ậm ờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Ngôn Tín nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không phải không thể nói cho anh ta biết, vì vậy thản nhiên nói: "Thất Bảo cắn hỏng dép lê của cô ấy."
Thiệu Túy: "..."
Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Thiệu Túy hỏi với chút không xác định: "Vậy...hai người ở chung rồi hả?"
Kỷ Ngôn Tín lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cười như không cười hỏi lại: "Mình cho cậu ám chỉ lệch lạc như vậy khi nào?"
Thiệu Túy lắc đầu, mím môi, giả bộ không nhìn thấy gì cả.
Âm thanh có tin nhắn lần nữa vang lên, màn hình vừa tối đen lại sáng ngời. Là Thích Niên hỏi: "Ngày mai em có thể hẹn thầy đi xem phim không?" Dường như sợ anh từ chối, cô lại máy móc bổ sung: "Xem như đền bù tổn thất do Thất Bảo cắn mất tai thỏ đi."
...
Ba giây sau.
Thích Niên lại gửi đến một tin: "Được không? Vẫy đuôi."
Năm giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Bốn mươi giây.
...
Ba phút sau...
Thích Niên nhìn chằm chằm vào hộp thư đến rỗng tuếch, buồn bực đá chân, lăn qua lăn lại trên giường.
Quá trực tiếp?
Trực tiếp hơn cô cũng làm rồi, hẹn đi xem phim thì thế nào?
Vậy, mà, không, trả, lời!
Dù từ chối hay không thì cũng trả lời lại chứ! Hu hu, được không vậy!
Thất Bảo nằm trên giường ngẩng đầu dậy, lông tóc trên đầu bị tay nó chà chà rối tung, quăn quăn nhìn rất ngu ngốc. Nó "gâu gâu", có hơi không hiểu Thích Niên đang làm gì. Trong đầu Thích Niên lóe qua một tia sáng, hai mắt vụt một cái sáng rực lên. Cô cầm điện thoại, cười há há quái dị đến gần Thất Bảo: "Thất Bảo, chụp vài tấm với tao không?"
Thất Bảo bất an đứng lên, định cúi người chui khỏi vòng vây thì Thích Niên bắt được nó, ôm vào khuỷu tay.
Sau khi đến phòng bếp nấu cà phê trở về, Kỷ Ngôn Tín thấy điện thoại có thêm vài tấm hình do Thích Niên gửi tới. Có dùng sức mạnh đàn áp Thất Bảo, cũng có chính sách ôm ấp dụ dỗ... Tất cả chủ đề đều xoay quanh tin nhắn cuối cùng —— "Trong tay ta có con tin, ngươi còn không định nộp tiền chuộc?"
Kỷ Ngôn Tín bật cười, cầm lấy điện thoại gọi qua cho cô.
Thích Niên luống cuống tiếp điện thoại, lưng tựa vào giường, khoanh chân ngồi trên mặt thảm. Cô nhìn Thất Bảo trốn sau cánh cửa, rất có cảm giác tội lỗi vì bắt nạt chó cưng của người ta.
"Tôi vừa đi pha cà phê."
Thích Niên nghe thấy giọng nói của anh, cũng không dám quậy nữa, chỉ "à" một tiếng rồi ngoan ngoãn chờ anh nói tiếp. Cùng lúc đó, Thiệu Túy lặng lẽ vểnh tai trên video.
"Muốn xem phim?" Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên "dạ" mạnh một cái: "Muốn." Cô biểu hiện rõ ràng như thế rồi còn gì?
"Muốn xem phim với tôi?" Anh tiếp tục hỏi.
Rõ ràng vẫn là âm thanh không có cảm xúc gì khác, nhưng lại để Thích Niên tóm được một chút cố ý. Chỉ thêm hai chữ thôi, thế mà Thích Niên cảm thấy những lời này mập mờ đến nỗi làm người ta thẹn thùng.
"Không trả lời tức là không muốn, hửm?" Anh thờ ơ khẽ tăng cao âm cuối, giọng điệu vẫn từ tốn ung dung. Để người ta biết anh cố ý trêu chọc, nhưng không hề sinh ra chút bực bội nào.
Thích Niên cúi thấp đầu, tóc chảy qua bên tai, cô thuận tay vén ra sau. Lúc chạm tới vành tai mới cảm thấy lỗ tai dán vào điện thoại nóng đến đáng sợ.
Thiệu Túy nghe lén ở góc tường đã hóa đá....
Thậm chí anh ta bắt đầu nghi ngờ những gì mình nghe thấy có phải là thật hay không...
Kỷ Ngôn Tín lại có thể trêu ghẹo con gái người ta cơ đấy!
Trêu ghẹo!
Từ này khoác lên người Kỷ Ngôn Tín có bao nhiêu đáng sợ...
Thích Niên đếm Shin cậu bé bút chì trên quần ngủ, hai lần đếm đến bảy, không có tiền đồ mà dịu dàng trả lời: "Muốn."
"Ngày mai bận rộn nhiều việc." Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Lúc này Thích Niên mới nhớ tới, Kỷ Ngôn Tín về sớm là vì có việc mà... Cô cắn môi, rũ mắt: "Vậy chuyện của thầy quan trọng hơn, em..." không sao.
Chưa dứt lời, Kỷ Ngôn Tín đã cắt ngang: "Tối mai sau 7 giờ..." Dừng một chút, "Ở rạp chiếu phim Kỳ Thừa?"
Thích Niên sửng sốt: "Không phải mai thầy bận à, cũng không nhất thiết phải xem ngay ngày mai..."
"Tôi rất ít khi dành thời gian riêng tư vì người khác." Kỷ Ngôn Tín chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn ngọn đèn trong trẻo ngoài cửa sổ, thanh âm ấm áp: "Em không định quý trọng à?"
Rõ ràng là giọng điệu rất đứng đắn, nhưng Thích Niên lại cảm thấy hai má nóng lên. Cô đảo mắt lung tung, hơi không chắc chắn: "Vậy thầy không được đổi ý đâu đó..."
"Ừ." Anh trả lời, trước khi cúp điện thoại thì gọi cô lại.
Thích Niên còn chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy anh nói: "Tôi là người rất bao che khuyết điểm, nợ của em và Thất Bảo, ngày mai sẽ tính sổ."
Ví dụ như, mẹ Thích hỏi: "Cậu ta bao nhiêu tuổi?"
Thích Niên cố gắng nhớ lại: "Hình như là hai mươi tám."
Mẹ Thích cười "ha ha": "Ngay cả bạn trai bao nhiêu tuổi con cũng không biết, vậy mà dám qua lại với cậu ta à?"
Thích Niên lập tức đổi giọng: "Hai mươi tám! Con chắc chắn."
Mẹ Thích hớp một ngụm trà lài, lạnh lùng liếc cô: "Mẹ thích ít hơn bốn tuổi."
Thích Niên cúi đầu nhìn chằm chằm dép lê tai thỏ, không nói gì.
"Hai mươi tám tuổi hẳn là có công ăn việc làm đàng hoàng rồi, cậu ta đang làm nghề gì?"
Nói là giáo sư? Không được, không thể trả lời như vậy. Cô còn chưa tốt nghiệp, đoán chừng chuyện thầy trò yêu đương sẽ làm mẹ Thích sợ mất.
"Làm thí nghiệm ạ..." Thích Niên cẩn thận quan sát sắc mặt của mẹ, thấy bà nhăn mày thì lập tức bổ sung: "Hạ Hạ và Lý Việt đều biết, còn rất quen thân."
Lông mày vừa nhíu lại của mẹ Thích hơi giãn ra, âm thầm cân nhắc. Đều quen với Lưu Hạ và Lý Việt, vậy nhân phẩm của người nọ chắc cũng không tệ. Lại là làm thí nghiệm, không biết có nguy hiểm gì không...
"Nhà cậu ta ở đâu?"
"Ở Kỳ Thừa ạ..." Thích Niên ho nhẹ một tiếng, lại giả bộ không biết rõ, bổ sung một câu: "Ngay gần cư xá đấy, con chưa tới lần nào."
Mẹ Thích hài lòng, hơi gật đầu rồi nhắc nhở cô: "Cũng qua lại rồi, nó đang ở đâu con cần phải biết. Tìm cơ hội hỏi xem trong nhà nó có mấy người. Con ngại hỏi thì nhờ Hạ Hạ và Lý Việt hỏi, không phải chúng nó quen biết à?"
Thích Niên ngoan ngoãn "dạ", dịu dàng gật đầu: "Con biết rồi."
Lúc này mẹ Thích mới vui vẻ vài phần: "Vậy bình thường cậu ta có vui lòng tiêu tiền cho con không, hào phóng không? Đàn ông không phóng khoáng sau này sẽ uất ức cho con, con phải biết đề cao cảnh giác, đừng đâm đầu mù quáng vào tình yêu."
Thích Niên bị hỏi đến mồ hôi đầy đầu, gật gật lung tung. Chuyện chưa đâu ra đâu này làm cô trả lời đầy chột dạ, thật sự muốn giảm thọ. Thấy mẹ Thích muốn hỏi nữa, Thích Niên vội vàng khoác tay bà, cọ cọ ngực mẹ làm nũng: "Anh ấy đối với con rất tốt, mẹ đừng hỏi nhiều nữa. Buổi tối con còn phải làm việc, đợi bữa nào con đưa anh ấy đến cho mẹ xem rồi mẹ tự hỏi anh ấy được không?"
Vốn Thích Niên chỉ định đáp cho lấy lệ, không ngờ lại bưng đá đập chân mình.
Hai mắt mẹ Thích sáng ngời, vô cùng đồng ý với đề nghị của cô: "Con đã thích vậy sớm đưa về nhà để mẹ kiểm định cho con. Cũng không cần chọn ngày đâu, không phải Thất Bảo vẫn ở đây à? Khi nào cậu ta đến đón Thất Bảo, con cứ để cậu ta lên nhà gặp mặt."
Thích Niên lập tức hóa đá...
Đây không phải muốn mạng cô à!
Trái dụ phải dỗ, vất vả lắm mới dỗ dành mẹ xong. Thích Niên đóng cửa lại, xoay người tựa lên ván cửa thở hắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm lạnh cả người. Dù trong thời kì phản nghịch năm cấp ba ấy, Thích Niên cũng không dám nói dối trước mặt mẹ. Hôm nay đúng là dùng hết lời nói dối của mấy năm này rồi, cô thầm nghĩ phải bồi bổ thận mới được...
Quay lại nhìn chằm chằm Thất Bảo đang ngậm tai thỏ nằm bán manh trên đất, Thích Niên ngoắc ngoắc ngón tay: "Mày lại đây!" Cô đè thấp giọng nói để ra vẻ nghiêm túc dữ dằn.
Dường như Thất Bảo chẳng phát hiện ra cô đang tức giận phô trương thanh thế, nó vẫy vẫy đuôi đi đến trước mặt cô, lẳng lặng nhìn vài giây. Ánh mắt đen láy kia như ánh đèn treo tường, ấm áp tựa mặt trời ban trưa.
Thích Niên hừ một cái, chỉ tay vào nó: "Giờ mày càng ngày càng to gan nhỉ, mày biết là..." Chưa dứt lời, đầu ngón tay trở nên ấm nóng. Cô giật mình, chẳng biết Thất Bảo nhả tai thỏ ra lúc nào, bây giờ đang há miệng ngậm ngón tay của cô. Ươn ướt, dinh dính...
Thấy Thích Niên nhìn mình, Thất Bảo cố gắng vẫy đuôi, đôi mắt hơi nheo lại nhưng đang cười với cô. Một chú Golden xinh đẹp vô cùng nhẫn nại vỗ về một cô gái giả vờ cáu kỉnh. Thích Niên phát hiện...mình hoàn toàn không có cách nào lại kiên định nổi nữa! Cô hu hu đưa tay che mặt. Chó nào thì chủ đó, bây giờ Thích Niên đã hiểu rồi. Chọc ghẹo người ta, thật sự là trong bất kì tình huống nào cũng không thể miễn dịch, không thể nào quen được.
Thích Niên bi phẫn, tức giận đi tố cáo. Một phút đồng hồ sau, điện thoại Kỷ Ngôn Tín nhận được một tin nhắn khiếu nại.
"Thầy Kỷ, Thất Bảo ăn mất tai thỏ của em rồi!"
Kỷ Ngôn Tín đang trò chuyện video với Thiệu Túy, nghiên cứu một chuỗi số liệu khác thường xuất hiện trong thí nghiệm. Lúc tin nhắn gửi tới, điện thoại rung rung làm anh cúi đầu nhìn, Thiệu Túy đối diện cũng ngừng nói, tạm dừng trao đổi.
Tai thỏ?
Kỷ Ngôn Tín hơi nhíu mày, vừa ra hiệu cho Thiệu Túy tiếp tục, vừa trả lời tin nhắn: "Tai thỏ gì?"
Thích Niên giải thích: "Thỏ trên dép lê, Thất Bảo gặm mất tai thỏ đó *cười khóc*."
Kỷ Ngôn Tín gần như nhớ lại ngay lập tức, mấy hôm trước anh có nhìn thấy một đôi dép màu hồng phấn hình tai thỏ trên weibo của cô, tai thỏ lông xù càng dễ làm người ta chú ý. Hình như mua từ Hàn Quốc? Thói quen phá hư đồ Thích Niên của Thất Bảo sao bây giờ vẫn chưa hết nhỉ? Chẳng lẽ nó cũng thích những món đồ lông xù, sáng lấp lánh, đẹp đẽ mà con gái hay thích à?
Thiệu Túy nói mấy chỗ mà vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tín trả lời, ngẩng đầu lên thì bắt gặp anh đang nhíu mày. Anh ta dừng lại, nghi hoặc kiểm tra quá trình tính toán của mình trên bản thảo: "Sai ở đâu hả?"
Ngón tay đặt trên bàn phím của Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng gõ hai phím cách, lẳng lặng lắc đầu: "Không có, tiếp tục đi."
Thiệu Túy ngờ vực nhìn anh rồi cầm ly nước uống vài ngụm nhuận giọng, thấy sự chú ý của anh không đặt trên vấn đề họ đang thảo luận thì hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai đấy?"
Kỷ Ngôn Tín không thèm ngẩng đầu: "Thích Niên."
Nước còn chưa kịp nuốt xuống xém chút bị Thiệu Túy phun ra, đó không phải là...nữ thần của Kỷ Thu à? Anh ta nuốt ngụm nước, ậm ờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Ngôn Tín nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không phải không thể nói cho anh ta biết, vì vậy thản nhiên nói: "Thất Bảo cắn hỏng dép lê của cô ấy."
Thiệu Túy: "..."
Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Thiệu Túy hỏi với chút không xác định: "Vậy...hai người ở chung rồi hả?"
Kỷ Ngôn Tín lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cười như không cười hỏi lại: "Mình cho cậu ám chỉ lệch lạc như vậy khi nào?"
Thiệu Túy lắc đầu, mím môi, giả bộ không nhìn thấy gì cả.
Âm thanh có tin nhắn lần nữa vang lên, màn hình vừa tối đen lại sáng ngời. Là Thích Niên hỏi: "Ngày mai em có thể hẹn thầy đi xem phim không?" Dường như sợ anh từ chối, cô lại máy móc bổ sung: "Xem như đền bù tổn thất do Thất Bảo cắn mất tai thỏ đi."
...
Ba giây sau.
Thích Niên lại gửi đến một tin: "Được không? Vẫy đuôi."
Năm giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Bốn mươi giây.
...
Ba phút sau...
Thích Niên nhìn chằm chằm vào hộp thư đến rỗng tuếch, buồn bực đá chân, lăn qua lăn lại trên giường.
Quá trực tiếp?
Trực tiếp hơn cô cũng làm rồi, hẹn đi xem phim thì thế nào?
Vậy, mà, không, trả, lời!
Dù từ chối hay không thì cũng trả lời lại chứ! Hu hu, được không vậy!
Thất Bảo nằm trên giường ngẩng đầu dậy, lông tóc trên đầu bị tay nó chà chà rối tung, quăn quăn nhìn rất ngu ngốc. Nó "gâu gâu", có hơi không hiểu Thích Niên đang làm gì. Trong đầu Thích Niên lóe qua một tia sáng, hai mắt vụt một cái sáng rực lên. Cô cầm điện thoại, cười há há quái dị đến gần Thất Bảo: "Thất Bảo, chụp vài tấm với tao không?"
Thất Bảo bất an đứng lên, định cúi người chui khỏi vòng vây thì Thích Niên bắt được nó, ôm vào khuỷu tay.
Sau khi đến phòng bếp nấu cà phê trở về, Kỷ Ngôn Tín thấy điện thoại có thêm vài tấm hình do Thích Niên gửi tới. Có dùng sức mạnh đàn áp Thất Bảo, cũng có chính sách ôm ấp dụ dỗ... Tất cả chủ đề đều xoay quanh tin nhắn cuối cùng —— "Trong tay ta có con tin, ngươi còn không định nộp tiền chuộc?"
Kỷ Ngôn Tín bật cười, cầm lấy điện thoại gọi qua cho cô.
Thích Niên luống cuống tiếp điện thoại, lưng tựa vào giường, khoanh chân ngồi trên mặt thảm. Cô nhìn Thất Bảo trốn sau cánh cửa, rất có cảm giác tội lỗi vì bắt nạt chó cưng của người ta.
"Tôi vừa đi pha cà phê."
Thích Niên nghe thấy giọng nói của anh, cũng không dám quậy nữa, chỉ "à" một tiếng rồi ngoan ngoãn chờ anh nói tiếp. Cùng lúc đó, Thiệu Túy lặng lẽ vểnh tai trên video.
"Muốn xem phim?" Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên "dạ" mạnh một cái: "Muốn." Cô biểu hiện rõ ràng như thế rồi còn gì?
"Muốn xem phim với tôi?" Anh tiếp tục hỏi.
Rõ ràng vẫn là âm thanh không có cảm xúc gì khác, nhưng lại để Thích Niên tóm được một chút cố ý. Chỉ thêm hai chữ thôi, thế mà Thích Niên cảm thấy những lời này mập mờ đến nỗi làm người ta thẹn thùng.
"Không trả lời tức là không muốn, hửm?" Anh thờ ơ khẽ tăng cao âm cuối, giọng điệu vẫn từ tốn ung dung. Để người ta biết anh cố ý trêu chọc, nhưng không hề sinh ra chút bực bội nào.
Thích Niên cúi thấp đầu, tóc chảy qua bên tai, cô thuận tay vén ra sau. Lúc chạm tới vành tai mới cảm thấy lỗ tai dán vào điện thoại nóng đến đáng sợ.
Thiệu Túy nghe lén ở góc tường đã hóa đá....
Thậm chí anh ta bắt đầu nghi ngờ những gì mình nghe thấy có phải là thật hay không...
Kỷ Ngôn Tín lại có thể trêu ghẹo con gái người ta cơ đấy!
Trêu ghẹo!
Từ này khoác lên người Kỷ Ngôn Tín có bao nhiêu đáng sợ...
Thích Niên đếm Shin cậu bé bút chì trên quần ngủ, hai lần đếm đến bảy, không có tiền đồ mà dịu dàng trả lời: "Muốn."
"Ngày mai bận rộn nhiều việc." Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Lúc này Thích Niên mới nhớ tới, Kỷ Ngôn Tín về sớm là vì có việc mà... Cô cắn môi, rũ mắt: "Vậy chuyện của thầy quan trọng hơn, em..." không sao.
Chưa dứt lời, Kỷ Ngôn Tín đã cắt ngang: "Tối mai sau 7 giờ..." Dừng một chút, "Ở rạp chiếu phim Kỳ Thừa?"
Thích Niên sửng sốt: "Không phải mai thầy bận à, cũng không nhất thiết phải xem ngay ngày mai..."
"Tôi rất ít khi dành thời gian riêng tư vì người khác." Kỷ Ngôn Tín chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn ngọn đèn trong trẻo ngoài cửa sổ, thanh âm ấm áp: "Em không định quý trọng à?"
Rõ ràng là giọng điệu rất đứng đắn, nhưng Thích Niên lại cảm thấy hai má nóng lên. Cô đảo mắt lung tung, hơi không chắc chắn: "Vậy thầy không được đổi ý đâu đó..."
"Ừ." Anh trả lời, trước khi cúp điện thoại thì gọi cô lại.
Thích Niên còn chưa kịp vui vẻ đã nghe thấy anh nói: "Tôi là người rất bao che khuyết điểm, nợ của em và Thất Bảo, ngày mai sẽ tính sổ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook