Mỹ Nhân Ngây Thơ
-
Chương 59
Nha đầu theo chỉ thị của Lâm Tư Niệm, lấy ra hai tờ giấy Tuyên Thành trong tủ đầu giường. Bởi vì bình thường có lật ra xem cho nên xung quanh giấy đều rất sạch bụi, nghĩ đây là vật Lâm Tư Niệm vô cùng quý trọng.
Nha đầu mang hai tờ giấy Tuyên Thành đến trước mặt Lâm Tư Niệm, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, mang đến rồi!"
Lâm Tư Niệm đến mắt cũng không còn sức mở ra nữa, cả người nằm bẹp trên giường, đầu tóc thấm đẫm mồ hôi dính vào mặt, trông rất chật vật. Nàng nâng tay, yếu ớt nói: "Đọc lên, cho ta nghe."
"Xuân tâm chớ tranh cùng hoa, một tấc nhớ thương một tấc thất vọng." Nha đầu có theo cha học được vài chữ, đọc có chút lắp bắp: "Hôm nay ta đến, mưa tuyết..."
Hai chữ đằng sau nàng không biết, liền ngập ngừng dừng lại.
"Hai chữ đó, đọc là Phi Phi." Lâm Tư Niệm nhẹ giọng bổ sung.
Nha đầu ờ một tiếng, thầm nghĩ: Phi Phi không phải là tên của phu nhân sao?
Nàng đổi tờ giấy khác, trên tờ giấy thứ hai không viết thơ, chỉ có lẻ tẻ viết hai cái tên: "Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm." Ở giữa còn có một nét mực đỏ viết thành một ký hiệu, nha đầu không hiểu, liền đưa cho Lâm Tư Niệm xem: "Phu nhân, đây có nghĩa gì?"
Lâm Tư Niệm cắn răng hít sâu, miễn cưỡng mở mắt nhìn, đôi môi tái nhợt hé ra một nụ cười mỏng manh: "Nghĩa là thích."
Nha đầu hiểu rồi, nam nhân gọi là Tạ Thiếu Ly nhất định là người mà phu nhân tâm tâm niệm niệm trong lòng. Phu nhân nhất định rất yêu y, lúc khó sinh cũng không ngăn được thương nhớ, dùng thơ và chữ y viết để làm động lực cổ vũ bản thân.
Nghĩ đến đây, mũi nha đầu cay cay, nước mắt lại không ngừng tuôn ra. Thừa dịp Lâm Tư Niệm không để ý, nàng lén lén quay lưng lau nước mắt, hít mũi một cái, dùng giọng nghẹn ngào mà trịnh trọng đọc lên từng chữ từng câu rõ ràng: "Tạ Thiếu Ly, thích Lâm Tư Niệm."
Giọng nói của nha đầu trong đêm khuya tĩnh mịch càng trở nên bắt tai lạ thường, giống như một trận gió thôi bay ký ức bám đầy bụi của Lâm Tư Niệm.
Thiếu niên ở bên ngoài bổng ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện ra bộ dáng mờ mịt, hắn vô thức che lên lồng ngực mình, giống như hiểu được điều gì, rồi lại giống như gì cũng không hiểu.
Lâm Tư Niệm ở bên trong trong nháy mắt như được tiếp thêm sức mạnh thật lớn, nàng trở tay níu lấy gối đầu, phối hợp hô hấp làm dậy lên tinh thần, chỉ trong chốc lát, trong phòng vang lên tiếng trẻ con nỉ non khóc.
Bên ngoài một tia chớp lóe qua, gió lớn nổi lên, nha đầu mừng đến chảy nước mắt, nắm chặt tay Lâm Tư Niệm vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi lẫn lộn, cao giọng nói: "Chúc mừng phu nhân, là một bé trai!"
Trong buổi sáng đầy giông tố này, một tiểu sinh mệnh mới được sinh ra.
Lâm Tư Niệm thở hổn hển: "Nhỏ giọng chút, cắt rốn trước đi, dùng nước ấm rửa sạch cho nó rồi ôm đến cho ta xem một chút."
Nha đầu vâng một tiếng, cẩn thận ôm đứa nhỏ vừa sinh đang khóc đến lau thân thể, rồi lại dùng vải mềm đã chuẩn bị trước đó bao lại, đưa đến bên gối Lâm Tư Niệm để nàng nhìn.
Lâm Tư Niệm chỉ nhìn một cái liền mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, không khách khí đánh giá con trai: "... Xấu quá."
Nha đầu lập tức phản bác: "Xấu đâu nào, rõ ràng là rất có sức sống, mặt mày đẹp như vậy, sau này nhất định là một thiếu niên tuấn lãng."
Lâm Tư Niệm nhẹ giọng cười: "Giống cha nó."
Nha đầu nhẹ nhàng dỗ đứa nhỏ trong lòng, cứ dỗ mãi lại nhìn không được rơi nước mắt: "Phu nhân thật quá khổ rồi."
"Được rồi, ngươi đỡ ta ngồi dậy, cho nó uống tý sữa." Dứt lời, Lâm Tư Niệm liền chống người dậy tựa lên tường.
Thiếu niên bên ngoài thấy Lâm Tư Niệm sinh rồi, vốn cung muốn vào nhìn một cái, vừa nghe nói nàng muốn cho uống sữa, hắn lại lặng lẽ lùi ra ngoài, nhìn nồi canh gà trên lò lửa đờ người cả đêm.
Lâm Tư Niệm để nha đầu giúp thúc sữa hồi lâu, lại là một màn chết đi sống lại, may mà sữa cũng coi như đầy đủ, tiểu tư kia mới không cần chịu đói.
Cho bú đến lúc trời sáng, Lâm Tư Niệm mệt mỏi đến cực điểm liền nằm xuống ngủ.
Giấc ngủ này ngủ từ lúc mặt trời mới mọc cho đến mặt trời lặn. Tinh thần Lâm Tư Niệm cũng hồi phục không ít, vô thức nâng tay sờ bên gối, nhưng lại không chạm được tã lót của đứa nhỏ. Nàng trở mình, khoác áo ngồi dậy, xốc lên mành trước nhìn ra ngoài, hô lên: "Nha đầu, ôm con trai vào cho ta nhìn một lát, cũng đến giờ cho uống sữa rồi."
Ánh sáng hôn ám, bên ngoài không hề vang lên tiếng nói thanh thúy của nha đầu, tất cả đều im lặng đến đáng sợ. Trong lòng Lâm Tư Niệm lóe lên một tia bất lành, năm ngón tay kéo mành trướng nắm chặt, không thèm để ý đén cơ thể yếu ớt sau khi sinh, lật người xuống giường, lại hô lên: "Nha đầu."
Một lúc sau, bên ngoài vang lên một giọng nói âm lãnh: "Nó không ở đây, nàng có lời gì cứ nói với ta là được."
Nghe thấy giọng Hoa Lệ, ánh mắt Lâm Tư Niệm liền lạnh lại. Lúc trước khi gặp Hoa Lệ, nàng không hề biết một người có thể bỉ ổi đê tiện đến mức này.
Lâm Tư Niệm âm thầm nắm chặt mười ngón tay, nhẫn nhin cơ thể nhức mỏi ra khỏi gian trong, nàng đón lấy ánh hoàng hôn nhá nhem, từ trong bóng tối bước ra, giọng nói lạnh băng dường như có thể kết thành một tầng sương lạnh: "Con ta đâu."
Đôi môi tím đỏ của Hoa Lệ nhếch lên, xinh đẹp cười nhưng đáng ghét: "Nếu ta nhớ không nhầm, Lâm Tư Niệm, thứ nàng đáp ứng ta còn chưa giao cho ta đâu."
Lâm Tư Niệm khó chịu hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn: "Con ta ở đâu!"
Hoa Lệ hừ lạnh một tiếng: "Căn phòng này của nàng quá âm u, ta mang con của nàng đến một nơi tốt hơn, nàng nên ngoan ngoãn giao thứ ta muốn cho ta, ta liền cho nàng đi gặp nó, thế nào?"
Lâm Tư Niệm căng thẳng, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên dốc toàn lực cười nói: "Hoa Lệ, ta vẫn luôn không hiểu, những người bất hạnh, có năng lực hơn ta trong thiên hạ đâu chỉ có hàng nghìn, ngươi sao lại cứ quấn lấy ta không buông. Cho đến cuối năm ngoái, ta ở Lâm phủ ở Giang Lăng điều tra một thứ rất thú vị, lúc này mới hiểu, mỗi lần ngươi xuất hiện, mỗi một hành động, thậm chí là mỗi câu nói của ngươi đều là cái bẫy ngươi hao tâm bố trí ra."
Nghe vậy, ý cười trên môi Hoa Lệ cứng lại, sắc mặt dần trầm lại: "Nàng tra ra được gì rồi."
Lâm Tư Niệm nói: "Còn nhớ lần đầu gặ ngươi ở Lâm An, ngươi liền lợi dụng nguyện vọng muốn chữa lành chân của ta, thầm ám chỉ ta tay của ngươi từng bị gãy rồi lại hồi phục như cũ, khiến ta có hứng thú với ngươi. Từ lúc đó, vận xui của ta liền bắt đầu.
Ta và đám người Giang Vũ Đồng đến ngoại thành đi săn, ngươi lại trùng hợp xuất hiện ở đó, đưa ta bản Âm dương phá lập quyết khiến họa sát thân bám theo, lúc ta rơi vào khe núi ở Vạn An Sơn vào tiết thanh minh, ngươi lại trùng hợp đi qua cứu ta... Tất cả những thứ này, đều dường như trùng hợp đến quá đáng. Mà những thứ ngẫu nhiên quá đáng, nhất định là có người sắp đặt, ta chẳng qua chỉ là một con cờ trên bàn cờ của ngươi mà thôi."
"Từ lúc nào nàng bắt đầu nghi ngờ?"
"Từ ngày vào Diệt hoa cung, ta liền nghĩ ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận ta rốt cuộc vì cái gì. Lúc đầu chỉ là hoài nghi thân phận của ngươi, cho đến cuối năm ta trở về Giang Lăng, từ trong thư phòng ở Lâm phủ tìm được tư liệu của cha ta để lại khi còn phụ tá ở Vinh Vương phủ năm đó, kết hợp tất cả những thứ tìm được ở Lan Lăng, ta mới hiểu rõ, ngươi hận ta, trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại ta, rốt cuộc là vì cái gì."
Lâm Tư Niệm nắm chặt ngoại bào màu đen, nhấp nhô đôi môi tái nhợt, mệt mỏi gắng đứng vững, cả người ngồi đối diện Hoa Lệ. Tia sáng quạnh quẽ chen vào từ cửa sổ chật hẹp rơi xuống trên gò má nàng, chia gương mặt nàng thành hai phần sáng tối rõ ràng.
Dừng một lát, nàng tiếp tục nói: "Ta còn nhớ, Vinh vương có một đứa con nhỏ, từ nhỏ đã thông minh, ba tuổi đã có thể học thuộc, bảy tuổi đã có biết làm thơ, đáng tiếc mười ba năm trước sau khi Vinh vương bại trận bỏ mình, tiểu Thế tử kia cũng mất tích theo, không lâu sau đó, trên giang hồ liền có một Diệt hoa cung. Tìm đến căn nguyên như vậy, ta lại hiểu được rất nhiều thứ, ta không quyền không thế, cha mẹ cũng lần lượt qua đời, có thể khiến tính toán mọi cách để hủy hoại ta, cũng chỉ có thân phận người Lâm gia của ta thôi."
Hoa Lệ lạnh giọng nói: "Nàng rốt cuộc muốn nói gì."
Lâm Tư Niệm thản nhiên nói: "Hoa cung chủ, không, ta có nên gọi ngươi một tiếng, Vinh vương tiểu Thế tử?"
Trên gương mặt giả vờ trấn định của Hoa Lệ cuối cùng cũng hiện lên một vết nứt, hắn chầm chậm nhíu mi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ồ, nàng cho rằng ta là con trai của Vinh vương? Chỉ dựa vào những suy đoán xằng bậy này sao?"
"Không phải là suy đoán. Ta nhớ vào giao thừa năm kia, trong đám hắc y nhân dẫn ta với mẹ ta buộc trên thuyền, rồi lại dùng lửa thêu sống mẹ ta có một người trên cánh tay có một hình xăm đồng chừng một đồng tiền màu đen, xăm hình một con nhện. Sau khi đến Diệt hoa cung, ta nhìn thấy trên lưng tên câm kia cũng có một hình xăm tương tự. Cho nên, có lẽ đám người đầu tiên ám sát ta căn bản không phải là An Khang, mà là ngươi."
Lâm Tư Niêm bắt chéo hai chân, ánh mặt lạnh lẽo mà bi thương, "Ngươi dụ dỗ ta, ám toán ta, lợi dụng ta, bất quá vì mười ba năm trước cha ta lâm trận bỏ chạy, ngược lại còn chạy đến đầu quân dưới trướng Thái tử, khiến Vinh vương Triệu Nghĩa sắp thắng lại bại, mưu nghịch thất bại mất đi tính mạng. Ta không biết ngươi làm sao có thể sống được, ta chỉ biết ngươi hận Lâm gia và Thái tử thấu xương, cho nên lợi dụng hiềm khích giữa ta và An Khang, khiến ta giúp Tạ gia đánh nhau với Thái tử, lưỡng bại câu thương."
Hoa Lệ híp mắt, từng đốt ngón tay co lại trên tay ghế, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta chút nữa đã thành công rồi."
"Đúng vậy, cha ta đã chết, mẹ ta cũng đã chết, huynh trưởng của ta bị ta đuổi đi, Tạ gia cũng vì ta mà không được yên ổn." Lâm Tư Niệm đỏ mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi chút nữa đã thành công rồi."
"Lâm Tư Niệm, nàng biết không, tiết thanh minh năm ngoái, ta vốn có thể khiến nàng chết trong khe núi, như vậy, ta liền có thể lợi dụng tình yêu Tạ Thiếu Ly dành cho nàng, giúp Tạ gia tiêu diệt sạch Triệu Thạc. Nhưng mà, ta không làm như vậy."
Chân tướng tầng tầng bị vạnh ra, nhưng mặt Hoa Lệ lại càng bình tĩnh, hắn dùng đôi mắt xinh đẹp nhưng âm độc của mình nhìn Lâm Tư Niệm, cười nói: "Nàng thông minh như vậy, có thể đoán được ta vì sao không giết nàng rồi chứ?"
"Không phải vì giúp ngươi luyện công sao?"
"không không, không có nàng ta vẫn có thể luyện thành, chỉ là phải cần bỏ thời gian nhiều hơn thôi."
Hoa Lệ đứng dậy, trường bào đỏ sẫm chậm rãi kéo qua mặt đất lạnh buốt trơn trượt, hắn cúi người, bao phủ Lâm Tư Niệm trong bóng của mình, khàn giọng, mang theo ngữ khí kịch độc nói: "Bởi vì, ta không nỡ."
Lâm Tư Niệm nhíu mi, không muốn nghe những lời nói điên loạn của hắn nữa, trong lòng chỉ biết lo lắng cho con trai. Nàng đổi chủ đề: "Con của ta vừa sinh, rất nhanh đói, ta đã hơn nửa ngày chưa cho nó uống sữa rồi."
Hoa Lệ nghiêng đâu, nói: "Cho nên?"
"Ngươi trả nó cho ta, nếu không, ta sẽ nói hết những đều ta biết cho mọi người." Lâm Tư Niệm thản nhiên nhìn vào mắt hắn, từ từ lóe lên ranh nanh ẩn giấu đã lâu của mình: "Ta đảm bảo, lúc trước ngươi lợi dụng ta đối phó với Thái tử như thế nào, ta có thể khiến hắn đối phó lại với ngươi như vậy. Con của nghịch tặc, còn chấn động hơn thân phận của ta nhiều."
Hoa Lệ nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm, hồi lâu không nói gì, giống như đang suy nghĩ giá trị của lần trao đổi này.
Một lát sau, hắn thoái nhượng: "Thái tử, tuyệt đối không thể sống. Nàng viết bí phương của độc hương cho ta, giờ dậu canh ba mang đến phòng ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook