Mỹ Nhân Ngây Thơ
-
Chương 35
Động tác của Tạ Thiếu Ly rất dịu dàng, nhưng Lâm Tư Niệm không khống chế được bản thân, lúc phản ứng lại nước mắt đã thấm đẫm gò má.
Tạ Thiếu Ly đặt hai tay lên bên tai nàng, bắp thịt rắn chắc trắng nõn vì cố sức mà căng cứng lên. Y cúi người, dùng đầu lưỡi hôn lên từng giọt lệ đắng chát rơi trên mặt nàng.
"Đừng khóc, Phi Phi." Trong ánh nến ảm đạm, màn cửa khẽ đung đưa, hắn vuốt ve làn tóc mai thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc, ta ở đây."
"Xin lỗi..." Cơ thể Lâm Tư Niệm tuy ở đây nhưng trong lòng là một mảnh trống rỗng, giống như bị người ta hung hăng cắt đi một miếng thịt, chỉ có thể ôm lấy tấm lưng dày rộng của Tạ Thiếu Ly càng chặt, lặp lại từng tiếng "xin lỗi".
Tạ Thiếu Ly cúi người, dịu dàng chặn lại đôi môi của nàng.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng dần mờ đi, Tạ Thiếu Ly qua loa thu dọn một phen, khoác lên áo bào đi đến nhà bếp, bưng một chén gừng nóng và thức ăn cho Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm ăn một ít canh gừng, liền lắc đầu nói ăn no rồi. Đợi sau khi nàng ăn xong, Tạ Thiếu Ly mới uống phần canh gừng còn lại.
Lâm Tư Niệm rất mệt, nhưng không thể nào ngủ được. Nàng tựa lưng vào thành giường, dựa vào ánh nến hôn ám cẩn thận nhìn lén gò má tuấn mỹ của Tạ Thiếu Ly, giống như muốn khắc thật sâu gương mặt y vào tận xương tủy.
Tạ Thiếu Ly hạ nửa tầm mặt, ăn từng muỗng canh, tư thái ưu nhã, không hề phát ra một chút âm thanh nhấm nuốt khiếm nhã nào.
Trong phòng an tĩnh đến lạ, một lát sau, Lâm Tư Niệm nói: "Thiếu Ly ca ca, huynh nói chuyện với muội đi."
Bàn tay đang cầm muỗng của Tạ Thiếu Ly dừng lại, nhẹ giọng nói: "Lời của ta muội sẽ không thích nghe đâu."
Lâm Tư Niệm bỗng nhiên biết y muốn nói gì.
Đúng vậy, một người thông minh như Tạ Thiếu Ly, có chuyện gì có thể giấu được mắt y chứ?
"Muội rất khó chịu." Khóe miệng Lâm Tư Niệm khẽ động, bình tĩnh nói: "Nếu như không làm chút gì đó thì muội sẽ điên mất."
"Ta không muốn cùng muội nói chuyện Hán Kim hai nước mấy năm liên tục chiến loạn không ngớt, cũng không muốn nói bách tính khó khăn ngoài mạnh trong yếu, ta chỉ là..."
Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, đặt bát canh xuống, nghiêng đầu nhả ra từng chữ: "Ta chỉ sợ mất đi muội. Muội biết muội đang làm chuyện nguy hiểm như thế nào không?"
"Muội biết, nhưng mẹ muội đã không thể trở về nữa rồi." Khóe mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên. Lúc mở miệng đã mang theo một chút run rẫy: "Muội đã mất cha, lại mất cả mẹ, muội đã không còn gì nữa rồi, chỉ có thể mang sinh mạng này đi đánh cược một trận thôi."
Tạ Thiếu Ly đứng dậy, giọng nói tức giận rõ ràng: "Muội còn có ta!"
"Nhưng huynh không cứu được muội, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy."
Lời nói không tối ra khỏi miệng, Lâm Tư Niệm trong nháy mắt dường như liền hối hận. Nàng rũ mắt nhìn góc chăn, không dám đối diện với ánh mắt tổn thương của Tạ Thiếu Ly.
Một lúc sau, Tạ Thiếu Ly bước đến trước giường, quỳ nửa người xuống nhìn nàng. Lúc này Lâm Tư Niệm mới phát hiện, mắt của y đã đỏ lên rồi.
"Muội đang hận ta sao?" Y hỏi.
Sau đó y lại tự mình gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Muội hận ta cũng phải thôi. Ta nguyện thay muội chịu đựng hết tất cả dằn vặt, chỉ mong muội đừng dày vò chính mình nữa."
Lâm Tư Niệm chột dạ đau lòng, không thể nào đáp lại.
Nàng quay đầu, khàn giọng nói: "Huynh không hiểu được nổi đau của muội."
"Ta hiểu." Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng mà cố chấp xoay mặt nàng lại, để nàng nhìn thẳng vào mình: "Vợ của ta chịu khổ, ta sao lại không hiểu được?"
Chỉ một lời này, nước mắt Lâm Tư Niệm lại bắt đầu rơi.
"Không, huynh không hiểu." Lâm Tư Niệm nói: "Huynh có biết tận mắt chứng kiến người mẹ yêu dấu nhất của mình chết ngay trước mắt là tâm trạng gì không, huynh có biết nhìn thấy từng đám lửa nuốt lấy y phục của mẹ, đầu tóc mẹ, không khí tràn đầy mùi thịt người bị đốt cháy là loại đau khổ như thế nào không? Bà ấy chết ngay trước mặt muội, nhưng muội lại không thể cứu bà ấy..."
Lâm Tư Niệm nức nở một tiếng: "Cha mẹ huynh đều còn, không lo ăn lo mặc, làm sao có thể hiểu được nổi đau của muội chứ!"
Không, không phải như vậy. Trong lòng Tạ Thiếu Ly thầm phản bác, nhìn thấy bộ dáng Lâm Tư Niệm như vậy, nổi đau trong lòng y không hề thua kém thê tử của mình chút nào.
Nhưng có rất nhiều lời y không thể nói ra được. Y không được tỏ ra yếu kém, không được yếu mềm, cái này nhà phải có một người làm trụ cột.
Bị thê tử thân yêu của mình chỉ trích như vậy, Tạ Thiếu Ly cũng không tức giận, y chỉ hôn lên mắt Lâm Tư Niệm, khàn giọng nói: "Phi Phi, đừng nói những lời này nữa được không."
Giọt lên trên khóe mắt Lâm Tư Niệm còn chưa khô, tùy ý để Tạ Thiếu Ly hôn nàng. Ánh mắt nàng tản rã nhìn lên mành trướng trên đỉnh đầu, không biết qua bao lâu mới hạ quyết tâm nói: "Thiếu Ly ca ca, chung ta tách nhau ra ngủ đi."
Động tác của Tạ Thiếu Ly dừng lại, một lúc lâu cũng không nói gì.
Lâm Tư Niệm cắn răng, ép bản thân phảu thật tàn nhẫn: "Muội biết huynh nghe thấy rồi, cứ như vậy đi."
Nói xong, nàng đẩy Tạ Thiếu Ly đi, nhặt lên từng kiện áo quần rơi đầy trên sàn nhà mang vào người.
Tạ Thiếu Ly khó khăn ngẩng đầu lên, đứng dậy ôm phía sau Lâm Tư Niệm, giọng nói thanh lãnh mang chút hoang mang: "Có phải ta đã làm sai chuyện gì không, hay muội hận ta như vậy, đến cả mặt cũng không để ta nhìn thấy?"
Lâm Tư Niệm vùng vẫy nhưng không thể thoát, chỉ có thể xoay người chạm vào gò má y: "Không có, muội chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi."
"Muội lại nghĩ ra cái gì làm hại bản thân phải không?" Tạ Thiếu Ly ôm nàng, hít sâu một hơi rồi lại nhẹ nhàng nói: "Đừng rời khỏi tầm mắt của ta, có được không."
"Muội đồng ý với huynh, sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa. Muội sẽ cố gắng đi dạo nhiều hơn, nếu như huynh không yên tâm, có thể tìm người đi theo muội."
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tư Niệm có thể cảm nhận được sự bất an và tức giận của Tạ Thiếu Ly.
"Chỉ cần là yêu cầu của muội, ta luôn không thể nào cự tuyệt được." Không biết qua bao lâu, Tạ Thiếu Ly nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ nàng, khó chịu nói: "Nàng cho ta một kỳ hạn, Phi Phi, lúc nào mới tốt?"
Lâm Tư Niệm nắm chặt dây lưng màu đen trong tay, ngón tay cẩn thận miết lên hoa văn trên đó, thấp giọng nói: "Muội không biết, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ tốt thôi."
Dứt lời, nàng đẩy cánh tay Tạ Thiếu Ly ra, cố gắng dùng âm thanh bình thường nói: "Muội sẽ đến sương phòng phía đối diện, huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Tư Niệm ra ngoài, đèn lồng dưới hành lang chập chờn. Nàng bình tĩnh lại, dường như dốc toàn bộ sức lực mới ngăn dục vọng quay đầu của mình. Nàng biết, ánh mắt Tạ Thiếu Ly vẫn luôn nhìn nàng không rời.
Thanh Linh giúp Lâm Tư Niệm chuẩn bị tốt chăn nệm ở phòng mới, Lâm Tư Niệm nói: "Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi."
Thanh Linh vâng lời lui đến tấm màn cách vách trong phòng nhưng không đi qua xa, rõ ràng không yên tâm để nàng một mình. Lâm Tư Niệm cũng không để ý, chỉ thổi đèn rồi nằm xuống.
Đợi đèn những phòng bên cũng đã tắt, Lâm Tư Niệm chắc chắn thị tỳ đều đã ngủ mới lén lút đứng lên, giơ tay lấy cây kéo dài trong cái sọt thêu thùa phía đầu giường, cắt những sợi chỉ trên dây lưng màu đen kia, móc ra một miếng vải lụa được thêu từ những sợi tơ thượng đẳng.
Không biết miếng vải này làm từ gì, lúc chạm vào rất mềm và bền, những cây kéo bình thường không thể cắt đứt nó.
Lâm Tư Niệm nhắm mắt, trong đêm khuya rét buốt nhẹ nhàng nỉ non: "Xin lỗi, muội lại gạt huynh rồi, muội thề đây là lần cuối... Muội giấu huynh những chuyện này, không phải vì muội không yêu huynh, mà là vì muội quá yêu huynh. Núi đao biển lửa, một mình muội chịu, huyết hải thâm thù, tự mình muội đến diệt."
Dứt lời, nàng dựa vào ánh trăng lạnh lẽo hôn ám, ghi nhớ tất cả tên các loại dược liệu được viết trên miếng vải, lập tức ngồi xếp bằng, dựa vào những biện pháp đã được nêu ra bắt đầu hô hấp.
Ánh trăng tàn ngả về phía tây, ánh sao nhạt dần, hai trái tim cách nhau một đình viện nhỏ hẹp đều một đêm không ngủ.
Gió đêm nhẹ thổi qua Lâm An, trời xuân cứ như vậy lặng lẽ đến.
Tạ Doãn vội vã buộc chặc mũ giáp, liếc mắt sang Tạ Thiếu Ly đang đứng thẳng trong sảnh, nghi hoặc nói: "Con hôm nay sao đến sớm vậy, nha đầu Tư Niệm kia đã đỡ hơn chưa?"
"Không tốt lắm."
"Nha đầu này, ngày thường thấy nó thông minh hoạt bát như vậy, sao lần này lại đâm vào ngõ cụt thế không biết, đã lâu như vậy rồi cũng không bước ra ngoài." Tạ Doãn chỉnh lại dây lưng thêu hổ, phân phó nói: "Hay con với nó sinh một đứa nhóc đi? Có con rồi, nó cũng có chút bận tâm, ít nhất không còn cảm thấy bơ vơ nữa..."
"Phụ thân." Tạ Thiếu Ly hạ tầm mắt, nhàn nhạt đánh gãy lời nói đầy hăng hái của Tạ Doãn: "Con có lời muốn nói với người."
Tạ Thiếu Ly là một người trầm tính, y có lời muốn nói, bình thường đều vô cùng quan trọng. Tạ Doãn phất tay cho người hầu lui xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Con nói đi."
Tạ Thiếu Ly im lặng một lúc mới ngẩng đầu nhả từng chữ: "Con muốn tham gia vào chiến tranh trong các đảng phái."
"Con nói cái gì... Con!"
Tạ Doãn sửng sốt, lập tức vung cao thiết chưởng. Nhưng lúc ông nhìn thấy hàn quang lạnh lẽo trong mắt Tạ Thiếu Ly liền không khỏi ngẩn người, tay đang vung lên không trung cuối cũng cũng không nỡ hạ xuống.
Tạ Doãn quá quen thuộc với anh mắt này rồi: Đây chính là ánh mắt sau khi động đến sát tâm mới có, là ánh mắt của thú dữ muốn liều chết đánh một trận.
Tạ Doãn chậm rãi thu tay lại, trầm giọng nói: "Con biết Tạ gia chúng ta vì sao từ trước đến nay không hề phụ thuộc vào đảng phái nào không?"
"Biết. Người khôn giữ mình."
"Con có biết di phu của con, Tương Vương Triệu Chủy chết như thế nào không?"
"Biết. Bảo là chết bất đắc kỳ tử, nhưng thực ra là công cao chấn chủ, bị tiên đế ban một ly rượu độc mà chết."
"Vậy con cũng biết, ta vì sao không cần An Khang Đế cơ, để con cưới Lâm Tư Niệm không!"
"Biết." Tạ Thiếu Ly nhìn thẳng phụ thân, ánh mắt như một con thù không hề sợ hãi: "Là để con yêu thương muội ấy, cả đời bảo vệ muội ấy, không để bất cứ ai bắt nạt muội ấy."
"Sai!" Tạ Doãn không nhịn được, nắm chặt quyền đánh lên mặt Tạ Thiếu Ly, quát: "Tạ Thiếu Ly, con là một nam tử thân cao bảy thước! Biết rằng anh hùng đoản mệnh, nữ nhi tình trường điều là điều cấm kỵ!"
Tạ Thiếu Ly chặn lại nắm đấm của Tạ Doãn, cả người bị ông đấm mạnh lùi về sau vài bước. Y không thu tay, nhích một chân chặn ở vách tường, ngoan cố chặn lại một kích toàn lực của Tạ Doãn, không hề tỏ ra yếu kém nói: "Phụ thân, con chỉ hỏi người một câu. Nếu như người chịu ức hiếp tan nhà nát của là mẫu thân con, người cũng sẽ khuyên bản thân mình nén giận cho qua sao?"
Bốn phía từng đợt gió bạo khởi, trong ánh mắt phụ tử hai người đều đằng đằng sát khí.
Hai người giằng co hồi lâu, Tạ Doãn là người rút nắm đấm về trước.
Ông lau mặt, giương quyền đấm lên vách tường, vách tường bị chấn động làm tro bụi rơi không ngớt. Trênh vách tường được lót gạch xanh nứt ra một đường. So với sự bạo phát của ông, Tạ Thiếu Ly lại trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tạ Doãn hỏi: "Con muốn đứng về phe ai? Thái tử? Hay là Cửu vương gia?"
"Đều không phải." Tạ Thiếu Ly bình tĩnh nhìn Tạ Doãn vẫn chưa hết tức giận, nhẹ giọng nói ra một cái tên.
Tạ Doãn nhất thời quay đầu, không kiềm nén được tức giận nói: "Con điên rồi!"
Tạ Thiếu Ly trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Tạ Doãn, sau đó y đứng dậy, dập đầu về hướng hậu viện nơi Vương phi đang ở.
"Cút." Tạ Doãn một chân đá bồn hoa ở góc tường.
Sau khi Tạ Thiếu Ly đi, Tạ Doãn giận đến ngút trời, trầm mặt bước đến hậu viện, hít một hơi thật sau mới gõ cửa bước vào.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, Vương phi từ bồ đoàn đứng dậy, muốn rót cho Tạ Doãn một chén trà.
"Không cần đâu, ta chỉ đến thăm nàng." Mặt Tạ Doãn đỏ bừng, trong ánh mắt còn lưu lại chút tức giận, nhưng giọng điệu khi nói với Dương Thị lại vô cùng nhẹ nhàng. Ông nói: "Tiểu tử của chúng ta, cũng không biết học tính tình của ai, ngang ngược hết chổ nói."
Vương phi rót nước sôi vào trong ấm trà, rót một chén trà xanh ngắt cho ông.
Tạ Doãn nhận trà, thuận thế nắm lấy tay thê tử, chỉ cảm thấy tất cả buồn bực trong lòng đều nháy mắt tan biến, lâu sau mới nói: "Ta không quản nối tên tiểu tử đó nữa rồi. Nếu như sau này có xảy ra biến cố, nàng cứ quay về Tô Châu..."
Lông mi Vương phi khẽ rung, không nói lời nào.
Tạ Doãn nhẹ nhàng nói: "Nàng không phải luôn muốn quay về sao, sao nghe thấy thế lại không cười một chút?"
Vương phi kéo khóe miệng, để lộ một nụ cười xinh đẹp nhưng lạnh lùng: "Người nên chết người không nên chết đều đã chết sạch rồi, còn trở về làm gì chứ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook