Mỹ Nhân Ngây Thơ
-
Chương 20
Trên thao trường, Tạ Thiếu Ly đang luyện binh nâng mắt nhìn bầu trời u ám, lông mày hơi nhíu lên.
Tạ Doãn đang giám sát quân lính bên cũng nhìn thấy bộ dáng tâm thần không yên của y, mặt liền lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: “Điều cấm kỵ nhất trên chiến trường là phân tâm, con cứ chần chừ do dự như thế là muốn mười vạn quân Tạ gia chôn cùng con sao!”
Tạ Thiếu Ly tháo kim giáp mũ giáp xuống, cúi mặt quỳ xuống trước mặt Tạ Doãn: “Mưa rồi.”
Vừa dứt lời liền có vài giọt nước mưa rơi xuống, càng lúc càng lớn, rất nhanh đã biến thành một trận mưa gió mịt mù.
Tạ Doãn vuốt nước mưa trên mặt, quát: “Mưa rồi thì sao, cho dù có là mưa đao cũng phải tiếp tục!”
Tạ Thiếu Ly vẫn quỳ thẳng như cũ, nhẹ giọng nói: “Mưa rồi, chân muội ấy sẽ đau.”
Chữ “muội ấy” này, tất nhiên là chỉ Lâm Tư Niệm rồi.
Tạ Doãn ngẩn người, biết rằng thì ra con trai đang lo lắng cho sức khỏe con dâu. Ông trừng mắt, tức giận nhìn Tạ Thiếu Ly một cái: “Ta bảo con cưới nó, là để bảo vệ sự an toàn của con chứ không phải để nó trở thành nhược điểm của con! Tạ Thiếu Ly, con phải phân biệt rõ ràng chuyện công và việc tư cho ta, đừng có đứng nhầm đội!”
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, giọng nói kiên định: “Muội ấy là vợ của con, không phải là một món đồ.”
Tạ Doãn: “...” Dám cãi lời, to gan!
Tạ Doãn nổi giận, lại nghĩ đến thê tử trong nhà liền suy bụng ta ra bụng người, giọng nói lại có phần hòa hoãn hơn: “Đi lãnh hai mươi roi quân phạt, lần sau sẽ không có ngoại lệ.”
Tạ Thiếu Ly không nói lời nào liền đứng dậy đi đến quân doanh.
“Đợi đã.” Tạ Doãn lại gọi con trai, cứng rắn nói: “Hôm nay không cần đợi đến lúc thu binh, lãnh phạt xong thì có thể về! Nhanh đi đi!”
Tạ Thiếu Ly về đến phủ, đến chiến giáp ướt đẫm mồ hôi cũng không kịp cởi xuống đã cầm lấy hạt dẻ rang đường và sơn tra vừa mua, hỏi một thị thì đang hậu hạ bên cạnh: “Phu nhân đâu?”
Mỗi lần y ra ngoài quay về, câu đầu tiên luôn hỏi “Phu nhân đâu?”. Thị tỳ sớm đã quen với việc này, chỉ về vị trí đông sương phòng: “Chân của phu nhân lại phát tác, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa ngủ không được bao lâu.”
Tạ Thiếu Ly nhận khăn lau vài lọn tóc ướt đẫm, nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, vừa đi vừa hỏi: “Phu nhân trưa nay ăn thế nào?”
“Không ăn được bao nhiêu, chỉ ăn được một nửa cháo hạt sen.” Thị tỳ tẫn chức tẫn trách trả lời, không dám bỏ sót chút nào: “Phu nhân nói chân đau, không có khẩu vị.”
“Phân phó thiện phòng làm một chút điểm tâm muội ấy thích, nửa canh giờ sau mang đến.” Đang nói, Tạ Thiếu Ly đã bước đến sương phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lâm Tư Niệm đang nằm quay lưng lại với hắn, đang co quắp thân thể, bóng lưng đơn bạc có chút đáng thương.
Thanh Linh đang hầu hạ bên cạnh đứng dậy hành lễ, Tạ Thiếu Ly ý bảo nàng chớ lên tiếng. Hắn đặt hạt dẻ và sơn tra được bao trong giấy dầu xuống án kỷ, liền nhận lấy khăn nóng từ Thanh Linh, nhẹ nhàng xốc làn váy của Lâm Tư Niệm ra, để lộ một đoạn chân của nàng.
Mắt cá chân của Lâm Tư Niệm rất nhỏ, một tay có thể nắm hết một cách dễ dàng. Tạ Thiếu Ly nhìn đến ngây người, ánh mắt nóng bỏng men theo làn da của nàng từng tấc dịch lên, cuối cùng rơi xuống trên xương đùi của nàng.
Da của Lâm Tư Niệm rất trắng, càng làm vết sẹo chừng ba tấc dữ tợn hiện lên rõ ràng.
Hơi thở Tạ Thiếu Ly cứng lại, vô ý thức vươn ngón tay ra, từng tấc từng tấc nhẹ chạm vào miệng vết thương của nàng. Màu sắc vết sẹo đã mờ đi rất nhiều, lồi lên một màu hồng đậm. Đã bảy năm rồi, Tạ Thiếu Ly vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn tê tâm phế liệt lúc đó.
Thanh Linh thấy thế, rất biết điều mà đặt chậu nước nóng xuống, lặng lẽ khép cửa lui ra ngoài.
Tạ Thiếu Ly hạ tầm mắt, che đi sự đau lòng trong mắt.
Chiếc khăn trong tay đã dần lạnh đi, Tạ Thiếu Ly lại nhúng khăn vào trong chậu nước nóng để để làm ấm, cẩn thận chu đáo đắp lên vết thương của Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm đang mê mang ngủ, còn cho rằng bên cạnh là Thanh Linh, cũng không thèm nhìn liền nắm lấy bàn tay đang chườm nóng cho nàng, mơ hồ nói: “Thanh Linh, rót cho ta ly nước...”
Bàn tay kia thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, không giống như bàn tay của nữ nhân.
Lâm Tư Niệm mơ hồ nghĩ có chút không đúng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nam thanh lãnh dễ nghe vang lên: “Được.”
Lâm Tư Niệm liền giật mình tỉnh lại, ngồi dậy quay đầu nhìn, quả nhiên là Tạ Thiếu Ly.
Lâm Tư Niệm nhìn bóng dáng Tạ Thiếu Ly đang rót trà liền dùng sức xoa mi mắt, phát hiện đây không phải nằm mơ mới hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”
“Trong quân không có việc gì nên về sớm.” Tạ Thiếu Ly che giấu chuyện mình vì nàng mà không tập trung bị phụ thân phạt quân pháp, đem trà đến bên miệng Lâm Tư Niệm: “Hơi nóng, uống chậm thôi.”
Lâm Tư Niệm cầm lấy ly trà thổi một lát rồi nhẹ nhàng uống vài ngụm. Tạ Thiếu Ly ngồi cạnh đổi khăn ấm cho nàng.
Lâm Tư Niệm hơi ngại, đặt ly trà đã uống hết lên án kỷ cạnh giường, nhẹ giọng nói: “Loại chuyện này, cứ để Thanh Linh làm cũng được.”
Tạ Thiếu Ly không tiếp lời, chuyển đề tài nói: “Đỡ hơn chút nào chưa, còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi.”
Giọng Tạ Thiếu Ly rất nhẹ, Lâm Tư Niệm cảm thấy được một tia ấm áp khó phát hiện ra trong đó, nhất thời tim đập càng nhanh.
Nàng cảm thấy mình thật hết thuốc chữa rồi. Rõ ràng ngày trước còn đau lòng vì tình, chỉ cần Tạ Thiếu Ly đối xử với nàng tốt một chút nàng lại nhịn không được muốn lại gần y...
Haiz, thật phiền quá.
Nhưng mà, vẫn có chút vui vui.
Đang nghĩ miên mang, Tạ Thiếu Ly hỏi: “Ngủ thêm một lát, nửa canh giờ sau dậu ăn chút đồ.”
Lậm Tư Niệm nhìn hắn không chớp mắt, lắc đầu.
Nói nhảm, cảnh đẹp đang ở trước mặt, nàng nhìn còn không đủ làm sao có thể ngủ được chứ!
Thấy nàng không buồn ngủ nữa, Tạ Thiếu Ly liền đứng dậy mở túi dầu trên án kỷ, đưa một viên sơn tra hồng diễm cho Lâm Tư Niệm: “Ăn vài viên lót dạ, muội quá gầy rồi.”
Lâm Tư Niệm thoáng chốc tim đập càng nhanh. Nàng hơi hé miệng, rất muốn nói một câu: Huynh quan tâm muội vậy sao?
Chỉ là lời đã đến tận cổ nhưng lại bị nàng nuốt lại vào trong. Tạ Thiếu Ly mặt mỏng, miệng lại càng chặt, nàng đã tích được kinh nghiệm từ vài lần trước rồi, không dám hỏi y mấy câu hỏi ngốc nghếch này nữa, tránh lại bị những lý do đường đường chính chính của y chọc cho tức chết, chỉ có thể lặng lẽ lấy một viên sơn tra cho vào miệng.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng không nháy mắt.
Lâm Tư Niệm bị hắn nhìn đến nổi cả da gà, gật đầu cười: “Rất ngon!”
Nhìn thấy ánh mắt lưỡi liềm của nàng khi cười lên, Tạ Thiếu Ly rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhỏm nhưng trên miệng vẫn nghiêm túc nói: “Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận hư răng.”
Lâm Tư Niệm ăn hai viên sơn tra, chỉ cảm thấy chân không còn đau, eo cũng không mỏi nữa, tâm trạng cũng thoải mái hơn, liền ghé vào mép giường nhìn Tạ Thiếu Ly cười: “Ngày kia là sinh thần huynh trưởng muội, muội muốn trở về Lâm phủ xem sao, có được không?”
Tạ Thiếu Ly gật đầu: “Ta đi với muội.”
Y chung quy cũng có chút thích nàng phải không? Trong lòng Lâm Tư Niệm vừa chua vừa ngọt, giống như viên sơn tra trong miệng vậy. Nàng xoắn tít mấy ngày này cũng nghĩ thông được không ít.
Yêu và không yêu, Lâm Tư Niệm cũng không quá cưỡng cầu. Bây giờ nàng đối xử tốt với Tạ Thiếu Ly mười phần, nếu như một này nào đó tim nàng bị móc rỗng rồi, yêu không nổi nữa, vậy hãy đổi Tạ Thiếu Ly yêu nàng đi.
Trận mưa này rơi liền mấy ngày, thời tiết trở nên lạnh hơn. Mấy ngày nay Lâm Tư Niệm nằm trên giường xoa bóp thuốc, chân cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều mới sắp xếp chút quà, cùng Tạ Thiếu Ly về Lân phu chúc mừng sinh thần của huynh trưởng.
Vừa đến Lâm phủ, Lâm Tư Niệm đã đi khắp nơi tìm huynh trưởng, muốn đem đống cổ tịch đã quý hiếm vơ vét được từ chổ Tạ Thiếu Ly tặng cho hắn.
Lâm phu nhân thấy nữ nhi liền không thể ngồi yên được, cười nói: “Hận Thủy dẫn đến một vị giang hồ kiếm khách đến thăm, huynh trưởng con đang ở thư phòng tiếp khách rồi.”
Tiêu Hận Thủy?
Mắt Lâm Tư Niệm sáng lên, vui vẻ nói: “Tiêu sư đệ cũng đến sao?”
Tiêu Hận Thủy là con trai trưởng của Tiêu gia ở Lan Lăng, năm mười bốn gia nhập vào dưới trướng Lâm Duy Đường, cũng xem như là sư đệ của Lâm Tư Niệm. Lúc nhỏ, Tiêu Hận Thủy còn theo Lâm Tư Niệm leo cây trộm trứng gà, nhờ thế mà Lâm Tư Niệm rất thích tên sư đệ nghịch ngợm thích cười này.
Thấy Lâm Tư Niệm vì một tên nam nhân khác mà vui vẻ như vậy, trong lòng Tạ Thiếu Ly nảy lên một cảm khác không thoải mái, không khỏi nhíu mày lại.
Lâm Phu Nhân ở bên cạnh rót trà nên không chú ý đến sắc mặt Tạ Thiếu Ly, chỉ thuận miêng hỏi: “Thiếu Ly và Phi Phi, hai đứa định khi nào thì sinh con?”
Lão nhân gia mở miệng chính là thích nói đến loại chuyện này. Lâm Tư Niệm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Còn sớm mà...”
“Sớm gì mà sớm, tiểu nương cạnh nhà lúc bằng con bây giờ con của nó cũng đã biết chạy rồi!” Lâm Tư Niệm ngoài miệng quở mắng nhưng lại mơ hồ nói với Tạ Thiếu Ly: “Phi Phi nhà ta còn nhiều chuyện không hiểu, nếu như có chổ nào hầu hạ không chu toàn mong Thiếu Ly con dạy nó một chút.”
Tạ Thiếu Ly đang ngồi nghiêm chỉnh liền nhìn Lâm Tư Niệm một cái: “Con sẽ cố gắng.”
Lâm Tư Niệm lại ủy khuất nghĩ: Cho dù con có muốn hầu hạ hắn, nhưng hắn không chịu chạm vào con thì hầu hạ thế nào được!
Đôi phu phụ kia mỗi người ôm một bụng suy nghĩ. Dưới ánh mắt của mẫu thân và Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm thực có chút đứng ngồi không yên, lúng túng nhả ra một câu “Con đến thư phòng thăm huynh trưởng”, rồi liền chuồn mất.
Nàng ôm lấy hai cuốn cổ tịch, không yên lòng vùi đầu chạy đến thư phòng, trong đầu toàn là chuyện làm sao cùng Tạ Thiếu Ly sinh con, càng nghĩ mặt càng đỏ, trong sự xấu hổ còn ấn chứa một chút kỳ vọng.
Nàng suy nghĩ quá nhập thần, hoàn toàn không chú ý dến thân ảnh đang đi đến từ ngã rẽ kia. Rầm một tiếng, nàng liền đụng vào một lồng ngực cường tráng, cuốn cổ tịch trong tay cũng rơi xuống đất.
Người bị đung đưa tay ra đỡ lấy eo Lâm Tư Niệm, giữ vững cơ thể nàng, sau đó một giọng nam xa lạ vang lên trên đỉnh đầu: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Tư Niệm ôm chiếc mũi bị đụng đau ngẩng đầu lền, bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào con mắt hẹp dài như hồ ly.
Nam nhân vô cùng xinh đẹp kia, tóc dày đen nháy, hồng y như máu, vóc người cao gầy cường tráng. Lâm Tư Niệm không ngờ rằng, một người nam nhân cũng có thể đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, cũng chỉ có nam tử dung mạo như vậy mới có thể mang hồng y rực rỡ nhưng không gai mắt chút nào.
Đúng vậy, xinh đẹp – ngoài từ đó ra, Lâm Tư Niệm không thể tìm ra một từ nào để hình dung hắn.
Gió thu thổi qua, hồng y phấp phới. Lâm Tư Niệm ngẩn người nhìn nam nhân xinh đẹp có chút lòe loẹt trước mặt, dường như tầm nhìn cũng đang bùng cháy.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nam nhân cũng không phiền, chỉ câu lên một nụ cười yêu mị, vươn ra một đốt ngón tay thon dài nhẹ chạm vào chop mũi nàng, giọng nói khàn khàn dường như mang theo ma lực mê hoặc lòng người, nỉ non bên tai nàng: “Tiểu đáng thương, mũi đều đỏ lên rồi, đau lắm phải không?”
Lời còn chưa dứt, Lâm Tư Niệm liền bị một cổ lực lớn kéo ra, sau đó nàng liền rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Tạ Thiếu Ly một chưởng tập kích hồng y nam tử, giọng nói thanh lãnh vạn năm bất biến nhiễm một chút nộ ý. Y gắt gao ôm lấy Lâm Tư Niệm giống như đang tuyên bố chủ quyền, sắc mặt hung ác nhìn chằm chằm hồng y nam tử đối diện: “Người là ai?”
Hồng y nam nhân nhẹ nhàng tránh khỏi một chưởng sắc bén của Tạ Thiếu Ly, ánh mắt chuyển một vòng trên người Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm, lập tức cười lả lướt: “Đáng tiéc, thì ra đã có chủ rồi.”
Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi đỏ sẫm ra, chầm chậm liếm lên cánh môi đầy khiêu khích.
Không biết vì sao, Lâm Tư Niệm liền nhớ đến một nhân vật nguy hiểm – nhện hoa có độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook