Mỹ Nhân Kiều
Chương 50: Đúng là không cho hôn đó!

Tạ Lan Âm hưng phấn đến mức không ngủ được, trong đầu đều là ánh mắt ý vị thâm trường của hắn lúc chia tay.

Là nàng đã nghĩ nhiều, hay người mà hắn ước hẹn thật sự chính là nàng đây?

Không có sức nhẫn nại, dễ nổi giận….

Nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như đang nói nàng vậy.

Tạ Lan Âm khẽ hừ một tiếng, xoay người nhìn về phía cửa sổ, quyết định sẽ chờ đến canh hai, nếu hắn đến, nàng sẽ hỏi thăm hắn một chút, còn nếu hắn không tới, lại cố ý nói mấy lời khiến nàng hiểu lầm mà phải trắng đêm chờ đợi thì nàng sẽ thực sự nổi giận cho hắn xem.

Một chốc thì nghĩ xem phạt hắn thế nào, một chốc lại hồi tưởng chuyện xảy ra ban ngày, cứ suy nghĩ miên man nên không hề thấy buồn ngủ.

Nhìn chiếc đồng hồ cát, đã sắp đến canh hai, Tạ Lan Âm đột nhiên cảm thấy hơi khát nên xuống giường lấy nước. Sợ hắn đến nên nàng vẫn mặc nguyên xiêm y, chỉ có mái tóc đen hơi rối một chút.

Buông chén trà xuống, Tạ Lan Âm lại nhìn về phía cửa sổ, vừa định xoay người, thì chợt nghe thấy một tiếng gõ nhẹ.

Trái tim Tạ Lan Âm đập nhanh hơn, khẩn trương nhìn về phía cửa sổ.

Tiếng gõ lại vang lên hai ba lần nữa nhưng đều rất nhẹ.

Tạ Lan Âm biết hắn đã đến, suy cho cùng nếu là tặc nhân thì đâu thể tạo ra động tĩnh chứ.

Bước nhẹ về phía cửa sổ, Tạ Lan Âm nhẹ giọng hỏi một câu, quả nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, bảo nàng mở cửa sổ ra.

Tạ Lan Âm do dự một lát, mới từ từ mở cánh cửa gỗ khắc hoa ra, mở thì mở, nhưng hắn đừng có nghĩ đến chuyện đi vào.

Còn kém mấy ngày là đến mười lăm, ánh trăng bên ngoài sáng ngời nên trong phòng cũng có ánh sáng, cho nên Tạ Lan Âm không cần thắp đèn vẫn thấy được ấm trà. Bây giờ cửa sổ đã mở, ánh trăng bên ngoài như dòng nước ùa vào phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt xinh xắn của nàng, làn gió đêm mát rượi cũng len lỏi thổi bay lọn tóc dài bên tai, từng sợi khẽ lay động giữa không gian tĩnh mịch, đẹp không sao tả xiết.

Tiêu Nguyên nhìn đến ngây ngốc, quên luôn cả mở miệng, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn nàng.

Tay Tạ Lan Âm vẫn đặt trên cửa sổ, thấy hắn nhìn chằm chằm mình như vậy, nhịn không được muốn đóng cửa lại.

Tiêu Nguyên lập tức hoàn hồn, ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại trên người nàng, thấp giọng nói: “Nàng vẫn luôn chờ ta sao?”

Tạ Lan Âm vẫn cúi đầu như cũ, nhỏ giọng phủ nhận, “Đâu có, vừa nãy ta mới đứng dậy uống trà”.

“Vậy thì vì sao phải mặc cả ngoại y?” Tiêu Nguyên cười hỏi.

“Ta thích mặc như vậy, sao huynh lại tới đây nữa làm gì?” Mũi chân ấn nhẹ vào góc tường, ngữ khí của Tạ Lan Âm đầy vẻ ghét bỏ.

Da mặt tiểu cô nương mỏng, Tiêu Nguyên cũng không dám dồn ép nàng quá, tựa vào cửa sổ, ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú: “Ban ngày nàng bị hoảng sợ nên ta rất lo lắng, lúc đó có nhiều người nên khó nói, chỉ đành để buổi tối đến đây. Lan Âm, ta đã đợi ở bên ngoài được nửa canh giờ rồi, định chờ đến canh hai xem nàng có nhận ra ý tứ của ta không, cho nên vừa nghe thấy tiếng nàng đứng lên ta liền thử gõ nhẹ vào cửa”.

Hắn đến sớm như vậy sao?

Tạ Lan Âm nhịn không được ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của hắn lại hoảng hốt cúi xuống, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Nàng nằm chờ còn oán trách hắn vài câu, không ngờ hắn lại đứng bên ngoài lâu như vậy.

Trong lòng vui vẻ, giọng nói càng êm dịu, “Tai huynh đúng là thính, vậy nếu ta không đứng lên có phải huynh lại định vụng trộm đi vào không?”

“Không có, nàng không thích ta đi vào, sao ta dám làm vậy nữa chứ?” Nghe thấy chút ý tứ tra hỏi trong thanh âm mềm mại nũng nịu của nàng, trong lòng Tiêu Nguyên ngứa ngáy, cố gắng lắm mới có thể nhịn không đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Nàng không đứng lên, tức là không hiểu ý của ta, vậy thì ta sẽ rời đi”.

Lời này nghe thì ngọt, nhưng cũng rất giả dối, Tạ Lan Âm khẽ liếc mắt trừng hắn một cái, “Nói thì dễ lắm, huynh tính lừa ai vậy?”

Tiêu Nguyên nhìn nàng cười, thẳng thắn thừa nhận.

Thấy hắn có tà tâm nhưng cũng không giả dối, Tạ Lan Âm cũng thả lỏng hơn, tuy nhiên vẫn còn chút hoài nghi nhìn hắn: “Nửa đêm nửa hôm huynh lẻn vào trạch viện thuần thục như vậy, có phải trước đây cũng từng dỗ người khác như thế này không?”

“Nếu có kẻ khác thì ta sẽ không được chết tử tế” Tiêu Nguyên không chút nghĩ ngợi mở miệng, thấy sắc mặt nàng hơi thay đổi, giống như bị lời này dọa đến, Tiêu Nguyên vội vàng xoa đầu nàng, “Không sao đâu, ta không thẹn với lương tâm, tự nhiên lời này sẽ không ứng nghiệm, Lan Âm, ra đây đi, đêm nay trăng rất đẹp, chúng ta vừa ngắm trăng vừa nói chuyện”.

Tạ Lan Âm muốn đi nhưng nàng cũng thẹn thùng, cúi đầu nói: “Chúng ta nói ở đây đi”, vừa dứt lời lại đột nhiên nhớ tới lần trước ra ngoài bị hắn ôm mấy lần, cho nên càng không dám đi ra.

“Ở đây nói chuyện không tiện, ta sợ nha hoàn của nàng nghe thấy”. Thấy hàng mi của nàng khẽ chớp, giống như là đang phân vân, Tiêu Nguyên lập tức dỗ nàng.

Tạ Lan Âm hơi dao động, nhìn hắn, khẽ cắn môi nói: “Vậy huynh đợi ta một lát”.

Ra vẻ đóng cửa sổ lại sau đó chải lại mái tóc, khoác thêm một chiếc áo choàng màu bạc rồi lặng lẽ đi về phía cửa chính.

Tiêu Nguyên ngăn nàng lại, dụ dỗ: “Bên kia nguy hiểm, ra ngoài từ đây đi, để ta đỡ nàng”.

Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Âm làm mấy chuyện lén lút như thế này, trong lòng cũng không có chủ kiến, nghe thấy hắn nói vậy lại thấy có thể giẫm lên ghế tựa để leo ra cửa sổ, liền gật đầu, nhưng vẫn khép cánh cửa lại, “Ta lấy thêm một chiếc áo choàng nữa”.

“Bên ngoài không lạnh” Tiêu Nguyên nhìn nàng chằm chằm, dường như không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

Tạ Lan Âm bị hắn nhìn đến mức tim đập loạn, mơ hồ cũng tin tưởng hắn, xếp xong ghế tựa, tay nàng nắm chặt khung cửa, hai chân đã muốn bước ra ngoài thì thấy nam nhân đưa tay ra như muốn ôm lấy nàng, Tạ Lan Âm không đồng ý, nhỏ giọng thúc giục hắn, “Huynh tránh ra, ta tự xuống được”.

“Để ta đỡ nàng”, thấy nàng giống như chú chim hoàng oanh cứ bám chặt lấy then cửa không chịu xuống, Tiêu Nguyên cũng không có biện pháp nào, đành phải tránh sang một bên.

Tạ Lan Âm miễn cưỡng gật đầu, Tiêu Nguyên liền đỡ lấy một tay nàng, ngay lúc nàng chuẩn bị nhảy xuống, hắn liền đổi động tác, cực kì lưu loát ôm nàng vào trong lòng. Tạ Lan Âm hoảng sợ, may mắn kịp thời đưa tay lên che miệng nên mới không phát ra âm thanh nào, Tiêu Nguyên cũng thừa dịp nàng đang hoảng hồn, cười khẽ bên tai nàng, “Ban đêm rất lạnh, để ta ôm nàng cho ấm”.

Tạ Lan Âm nhìn xung quanh, nắm chặt lấy vạt áo của hắn nói: “Mau thả ta xuống!”

Tiêu Nguyên không để ý, cứ đi thẳng về phía cây anh đào bên góc tường.

Tạ Lan Âm không cam lòng khẽ giãy giụa, tiếc là cả người đang bị hắn ôm trong lòng, giãy nhẹ không có tác dụng, giãy mạnh nàng lại sợ kinh động đến người khác, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận để hắn ôm tới phía góc tường. Đang nghĩ hắn sẽ thả mình xuống, ai ngờ nam nhân lại ôm lấy nàng ngồi xuống, hắn ngồi trên mặt đất, còn nàng ngồi trên đùi hắn.

“Huynh là đồ vô lại!” Tạ Lan Âm quay đầu ra ngoài, hổn hển mắng.

“Năm trước ta cõng nàng, sao không thấy nàng mắng ta là đồ vô lại?” Tiêu Nguyên thật sự sợ nàng bị lạnh, hai tay ôm chặt lấy nàng, nàng cố trốn nhưng làm thế nào cũng không thoát được khỏi bàn tay hắn nên đành quay đầu lại, không thể không đối mặt với hắn.

Mặt hắn gần như vậy, Tạ Lan Âm không tránh được, liền nhắm mặt lại, hừ một tiếng: “Cứu người cùng với ức hiếp người có thể coi giống nhau sao?”

“Ta không phải ức hiếp mà là thích” Tiêu Nguyên nhìn chăm chằm cánh môi hồng của nàng, thanh âm khàn khàn, “Sớm biết có ngày hôm nay, năm trước lúc nàng nói muốn báo ân, ta phải bắt nàng lấy thân báo đáp mới phải”.

Mặt Tạ Lan Âm nóng bừng lên, không nói gì nữa.

Tiêu Nguyên cười cười, ngón cái khẽ chạm vào vành tai nàng, Tạ Lan Âm sợ ngứa bèn trốn vào trong lòng hắn, còn dùng hai tay che lỗ tai lại.

Thấy nàng đề phòng như vậy, Tiêu Nguyên cũng không dám làm gì nữa, chỉ nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, thấp giọng nói: “Con rắn kia là của Thẩm Diệu, nàng có biết không?”

Thấy hắn nói đến chuyện chính sự, trong lòng Tạ Lan Âm cũng trầm xuống, khẽ buông tay ra, chỉ thấy sự bất đắc dĩ cùng áy náy trong đáy mắt hắn còn nhiều hơn so với tỷ tỷ.

Là do hắn cảm thấy tự trách vì bản thân không đòi được công bằng cho nàng sao?

Thật ra Tạ Lan Âm cũng không trách hắn chút nào, dù sao thân phận của Thẩm gia ngay cả phụ thân còn phải kiêng dè, huống chi là hắn.

“Không sao đâu, về sau ta không đi chơi với nàng ta nữa là được”.

Thấy nàng tuổi nhỏ đã biết quan tâm đến người khác, nhìn đôi mắt hoa đào ra vẻ không thèm để ý của nàng, Tiêu Nguyên đau lòng khẽ vuốt thẳng lọn tóc đen bên tai nàng, thấp giọng cam đoan: “Phong thủy luân lưu chuyển*, Lan Âm không cần phải nôn nóng, ta sẽ đáp trả cơn giận này thay nàng”.

*không có cái gì trên đời này mà không bao giờ thay đổi.

Đến lúc đó đừng nói là Thẩm Diệu, mà ngay cả Thẩm hoàng hậu trong cung đều sẽ phải quỳ gối dưới chân nàng.

Thấy suy nghĩ trong lòng hắn hệ trọng như vậy, Tạ Lan Âm sợ hắn xúc động lại đi gây phiền toái cho Thẩm Diệu, liền vội vã khuyên nhủ: “Ta biết công phu của huynh tốt, nhưng Thẩm gia thế lớn, huynh trăm ngàn lần đừng vì chút việc nhỏ này mà đắc tội bọn họ”.

“Được, Lan Âm nói cái gì ta cũng nghe” Lần đầu tiên được nàng quan tâm, cả người Tiêu Nguyên cảm thấy khoan khoái, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, hắn vòng ngón trỏ quanh lọn tóc dài của nàng, mở miệng tra xét: “Vì sao hôm nay lúc bị kinh sợ lại gọi tên Hoài Chu mà không gọi ta?”

Tạ Lan Âm ngẩn người một lúc mới nhận ra ý tứ trong lời này, không khỏi bật cười, trừng hắn nói: “Huynh ấy là biểu ca săn sóc ta nhất, ta không gọi huynh ấy thì gọi ai? Thực ra ta thân với tỷ tỷ nhất, nhưng tỷ tỷ cũng là cô nương, ta sợ thì nàng ấy cũng sợ, cho nên chỉ có thể gọi biểu ca, về phần huynh, da mặt ta còn chưa có dày như vậy”.

Dứt lời lại rụt đầu vào trong lòng hắn.

Thấy tiểu cô nương ngại ngùng, trong lòng Tiêu Nguyên cảm thấy ngứa ngáy, cúi đầu dỗ nàng: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta, nàng gọi ta một tiếng được không?”

Giọng nói ấm áp của hắn kề bên lỗ tai, Tạ Lan Âm sợ ngứa nên che tai lại, ấp a ấp úng: “Gọi huynh cái gì?”

Dáng vẻ ngượng ngùng trốn tránh của nàng trông cực kì dụ hoặc, cổ họng Tiêu Nguyên căng chặt, bắt lấy bàn tay nàng ôm vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Ca ca, Lan Âm cũng gọi ta một tiếng ca ca đi”.

Môi hắn sắp chạm vào lỗ tai nàng, tim Tạ Lan Âm đập loạn, xưng hô thân thiết như vậy, nàng không mở miệng nổi, nhưng nàng cũng biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tâm loạn như ma, chợt một ý tưởng xẹt qua đầu Tạ Lan Âm, nàng nhỏ giọng nói: “Huynh, huynh buông ta ra, rồi ta sẽ gọi huynh”.

Tiêu Nguyên bá đạo đã quen, lập tức nói: “Nàng gọi một tiếng trước, gọi xong ta lại thả nàng ra”.

Còn lâu Tạ Lan Âm mới tin hắn, hắn không nghe lời, tính khí thiên kim tiểu thư của nàng cũng trỗi dậy, ngậm chặt miệng không thèm nói câu nào.

Tiêu Nguyên cũng đành chịu, chỉ có thể thả người.

Rốt cuộc cũng không bị hắn ôm nữa, Tạ Lan Âm vừa đứng dậy đã muốn trốn xa vài bước, không ngờ chưa đứng vững đã bị người ta đè lên tường.

“Huynh…”

“Gọi ta”, Tiêu Nguyên ôm lấy eo nàng, một tay giữ lấy đầu nàng, nhất quyết không cho nàng trốn tránh nữa.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ở ngay trước mắt, trong mắt phượng không cho phép từ chối, Tạ Lan Âm khẩn trương đến mức nhũn cả người, nhưng yêu cầu này của hắn so với lần muốn nàng hát trên núi còn khiến người ta khó xử hơn, Tạ Lan Âm xấu hổ đến mức toát cả mồ hôi, mới lắp bắp nói: “Viên, Viên đại ca.”

“Không phải đại ca”, Tiêu Nguyên nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn kề bên tai dạy nàng, “Là Nguyên ca ca”.

“Không phải đều giống nhau sao*?” Tạ Lan Âm thẹn quá thành giận, xoay đầu sang bên kia.

*ý của Tiêu Nguyên là muốn Lan Âm gọi hắn “Nguyên ca ca” – tức là tên hắn, nhưng Lan Âm lại hiểu thành “nguyên ca ca” (do Tiêu Nguyên đang dùng tên giả Viên Tiêu), nguyên này nghĩa là đầu tiên, thứ nhất => nguyên ca ca = đại ca.

“Không giống”, Tiêu Nguyên nhanh chóng sít chặt vào nàng, biết nàng khó xử nên hắn càng mềm giọng cầu xin, “Lan Âm…”

So với việc bá đạo ép buộc thì hắn cầu khẩn càng khiến người ta khó cự tuyệt hơn, Tạ Lan Âm cắn môi, khẩn trương nắm lấy vạt áo hắn, “Viên, Viên ca ca….”

Thanh âm của nàng vốn đã mềm mại ngọt lịm đến tận xương, bây giờ lại ngượng ngùng gọi một nam nhân bằng xưng hô cực kì thân thiết như vậy, so với bất kì thứ gì đều thôi thúc người ta phát cuồng hơn. Hô hấp của Tiêu Nguyên đột nhiên nặng nề hơn, nâng cằm nàng lên, si mê nhìn nàng nói: “Lại gọi thêm một tiếng nữa đi”.

Thấy hắn gấp gáp cầu khẩn như vậy, giống như một tiếng của nàng chính là linh đan diệu dược mà hắn cực kì khát vọng, Tạ Lan Âm không đành lòng cự tuyệt, khẽ rũ mắt xuống, sau đó nhẹ giọng kêu một tiếng.

Vừa dứt lời thì hắn lập tức áp sát nàng.

Tạ Lan Âm trốn tránh theo bản năng, môi hắn khẽ lướt gò má nóng bừng của nàng, nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn, thấy hắn lại tiếp tục đuổi theo, Tạ Lan Âm cực kì hoảng sợ, hai tay ôm lấy mặt, hơi thở nặng của hắn lập tức phun lên mu bàn tay nàng, mà ngay lúc này hắn giống như một con dã thú đang chờ đợi con mồi xuất hiện vậy, kề trán lên đầu nàng, khàn giọng cầu khẩn, “Lan Âm, chỉ một chút thôi”.

Trong đầu Tạ Lan Âm trống rỗng, thở gấp lắc đầu.

Không được, nửa đêm lén lút gặp gỡ ôm ôm ấp ấp đã trái với lệ thường rồi, sao nàng có thể cái gì cũng nghe theo hắn được chứ?

Hôm nay nàng mới ngầm thừa nhận mình thích hắn, ban đêm đã để cho hắn hôn, hắn chiếm được tiện nghi xong chỉ sợ sẽ lại khinh thị nàng cho coi?

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Tạ Lan Âm che kín mặt lại, tuyệt đối không để cho hắn hôn.

Thái độ của nàng kiên quyết, Tiêu Nguyên cũng từ từ bình tĩnh, thấy dáng vẻ ngây ngốc của nàng liền nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Là ta đã nóng vội rồi”. Hắn chạm nhẹ vào mu bàn tay nàng, từ từ nắm lấy bàn tay: “Ta không hôn nữa, Lan Âm đừng sợ”.

Giọng nói của hắn đã khôi phục sự bình tĩnh nhưng tay vẫn nóng, Tạ Lan Âm sợ hắn đổi ý, cúi đầu nói: “Ta muốn trở về”.

Tiêu Nguyên lập tức nắm chặt lấy tay nàng, thấy nàng sợ tới mức rụt cả bả vai, cho dù hắn không muốn thì cũng phải buông ra, tránh sang một bên rồi nói: “Được.”

Tạ Lan Âm lặng lẽ thở phào, nhanh chóng vòng qua người hắn đi về phòng.

Tiêu Nguyên đi theo ngay sát nàng, lúc đỡ nàng trèo qua cửa sổ, mắt thấy nàng sắp đi vào, Tiêu Nguyên nhịn không được liền nắm lấy cánh tay Tạ Lan Âm.

Tạ Lan Âm quay đầu lại, những lọn tóc dài bị gió đêm thổi bay, thoang thoảng hương mai.

Tiêu Nguyên ngửa đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy những ánh sao trong đêm so ra đều kém ánh mắt trong suốt của nàng, “Đừng quên đến Ly Sơn, ta ở bên kia chờ nàng.”

Tạ Lan Âm nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, thấy hắn vẫn ngây ngốc nhìn nàng, hiển nhiên là không muốn buông ra, đột nhiên Tạ Lan Âm cảm thấy không đứng lên nổi nữa.

Nhưng nếu hắn vẫn không buông ra, thì cực kì không hợp lễ.

“Huynh về đi”, giãy khỏi tay hắn, Tạ Lan Âm cẩn thận giẫm lên ghế dựa bước xuống đất, lúc đóng cửa sổ lại, liền cố gắng không để ý nữa.

“Lại gọi ta một tiếng nữa đi” Tiêu Nguyên nắm lấy song cửa, không cho nàng đóng lại.

Thấy hắn giống như đứa nhỏ, vừa vô lại vừa bám người như vậy, trong lòng Tạ Lan Âm khẽ động, ra hiệu bảo hắn ghé tai lại gần rồi nàng mới bước lên nhẹ giọng gọi một tiếng bên tai hắn, vừa dứt lời liền nhanh tay đóng cửa sổ lại, cắn môi nhịn cười.

Tiêu Nguyên nhìn cánh cửa lạnh lẽo trước mặt, biết nàng cũng chưa đi, đè nén hỏa khí trong lòng rồi đe dọa: “Lan Âm, nàng cứ chờ đấy.”

Đợi bao giờ đến hồ Hoa Thanh, hắn muốn tự tay ném nàng vào trong ôn tuyền nấu, để xem ai mới giống bánh trôi*.

*nguyên văn là nguyên tiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương