Mỹ Nhân Kiều
Chương 31: Tổ phụ vô tình, lại quay về Tây An

Một bên mặt Trần thị sưng phù lên, khóe miệng lỗ mũi đều chảy máu, nhưng Tạ Định cũng không thèm quan tâm, chỉ đặt một tay lên ván cửa, gầm nhẹ giống như mãnh thú: “Ngươi thèm muốn tước vị như vậy sao, vì tước vị mà ngay cả con trai của ta ngươi cũng dám giết?”

Đó là mạng người, cho dù không phải con của ông thì sao bà ta lại dám làm thế chứ?

Tạ Định cực kì căm hận, siết chặt nắm đấm.

Vạt áo của ông phất cao, Trần thị ngồi bệt trên đất, cổ cương chặt đến phát đau, hô hấp cũng khó khăn.

Nhưng nhìn nam nhân không mảy may còn chút ôn hòa trước mặt, Trần thị không cầu xin gì nữa, chỉ cảm thấy muốn cười.

Bà ta có thể tục diễn trước mặt ông, cắn chặt là mình không có làm, nhưng bà ta biết, ông ấy chắc chắn sẽ không tin, cho dù ông ấy không trừng phạt mình thì giữa hai người cũng không còn khả năng trở lại như trước nữa.

Thực ra từ lúc ông ấy quyết định nghe lời cha mẹ mà bỏ rơi bà ta thì họ đã không thể trở về như xưa nữa rồi.

Oán khí chôn dấu trong đáy lòng hơn ba mươi năm đột nhiên bùng lên, không biết Trần thị lấy sức lực ở đâu ra, hung hăng đẩy ngã nam nhân cường tráng cao hơn bà ta hẳn một cái đầu, Tạ Định cũng không ngờ bà ta sẽ làm như vậy, chỉ sửng sốt lui về phía sau, lúc hoàn hồn thì thấy Trần thị giơ cao tay, muốn xông vào đánh mình.

Tạ Định nhanh mắt nắm lấy tay bà ta, một kích của Trần thị không thành bèn dùng tay trái rút mạnh trâm cài trên đầu xuống, đâm về phía bả vai Tạ Định.

Động tác của bà ta quá nhanh, Tạ Định không kịp trốn tránh, bả vai bị thương cho nên ông càng tức giận, vung mạnh tay một cái khiến Trần thị ngã nhào xuống đất.

“Ngươi điên rồi!”

“Ta chính là điên rồi đó!”

Ngay tại lúc Tạ Định mở miệng mắng thì Trần thị cũng há mồm cãi lại, tóc tai bù xù ngồi dưới đất, nhìn Tạ Định mắng mỏ: “Ta chính là bị điên rồi đó, từ lúc bắt đầu thích một thằng khốn như ông thì đã điên rồi! Tạ Định ông là đồ khốn nạn, ông biết rõ từ nhỏ mình đã có hôn ước thì sao còn thích ta? Đã thích ta, tại sao ngay lúc tình cảm của ta đã sâu đậm thì lại đồng ý cưới một nữ nhân khác chứ? Đã cưới nàng, vì sao còn muốn đoạt đi sự trong sạch của ta?”

Bà ta khóc khàn cả giọng, nước mắt nhem đầy mặt, những giọt nước rơi xuống hòa với máu loãng dây trên khóe miệng, quả thật trông không khác gì một kẻ điên.

Thân thể Tạ Định cứng đờ.

Quả thật ông biết mình từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng ông cùng Trần thị là thanh mai trúc mã, bởi vì hai nhà gần nhau nên hầu như ngày nào biểu huynh biểu muội cũng gặp mặt, lúc ông còn chưa biết thích là gì liền coi biểu muội như em gái, nhưng đến lúc hiểu được rồi thì mẫu thân lại nhắc nhở ông đừng quá thân cận với biểu muội vì ông đã có hôn ước, đến tận lúc đó ông mới phát hiện ra mình càng muốn được cưới biểu muội hơn.

Tuổi trẻ hừng hực, ông nghĩ rằng chỉ cần mình kiên trì thì cha mẹ sẽ thỏa hiệp, cho phép ông tiếp tục ở cùng biểu muội.

Nhưng đến khi phụ thân dùng lệnh trục xuất gia môn để uy hiếp, thì ông mới hiểu quyết tâm của cha mẹ càng lớn hơn mình, một lời đã định, phụ thân dù chết cũng phải giữ lời hứa.

Hai cô gái, phải chịu trách nhiệm với một người, một bên là cha mẹ cùng vị hôn thê, một bên là biểu muội.

Ông đành phải xin lỗi biểu muội, lựa chọn bên kia.

Vong thê yếu đuối hiền lành, lại ngoan ngoãn hiếu thuận với cha mẹ chồng nên ông cũng dần dần thu lại tình cảm với biểu muội, cho dù biểu muội có mắng chửi thế nào thì ông cũng chịu, bởi vì ông thực sự đã phụ lòng bà, nhưng chính ông cũng không ngờ, trong một lần say rượu lại phạm phải sai lầm. Sau đó không hiểu sao vong thê lại phát hiện được, luôn buồn bực không vui, sau khi sinh hạ trưởng nữ không lâu thì buông tay nhân gian.

Bên kia biểu muội vẫn ở vậy vì ông, ông đã chạm vào bà ta, hiển nhiên sẽ cưới bà ta.

“Ta đã thực lòng xin lỗi ngươi, chẳng lẽ ta chưa bồi thường cho ngươi chắc?” Thanh âm của Tạ Định thấp xuống, thất vọng nhìn về phía nữ nhân đã hoàn toàn thay đổi, “Hơn ba mươi năm nay, đã có thứ gì ngươi muốn mà ta không đưa cho ngươi chưa? Ngay cả việc ngươi không vừa mắt một nhà Minh Đường, lúc nào cũng thích đâm chọc chúng nó, ta cũng đã cố gắng nhắm một con mắt mở một con mắt, bây giờ ngươi còn muốn thế nào nữa?”

“Ta muốn lấy lại tất cả những thứ nên thuộc về ta đó thì sao!” Trần thị lại khóc rống lên, chỉ vào ngực ông mắng: “Ông đã giao trái tim cho nữ nhân kia, năm nào ông cũng nhớ đến nàng ta, đừng cho là ta không biết ông giấu cái gì trong thư phòng! Nàng đoạt danh phận của ta rồi lại đoạt đi biểu ca của ta, tại sao ta phải trơ mắt nhìn con của nàng cướp đi tước vị của con trai ta chứ! Ông không cho ta, ta sẽ tự cướp lấy! Tạ Định ông hãy nhớ cho kỹ, cho dù ông có giết ta, thì trong lòng ông cũng rõ ràng, sự tình ra đến nông nỗi ngày hôm nay, xét tận cùng thì là lỗi của ai?”

“Không biết hối cải!”

Tạ Định nâng tay lên cao, muốn tát cho bà ta một cái nữa, cho dù ông có lỗi thì cũng không đến lượt bà ta làm hại con trai ông.

“Ông đánh đi, tốt nhất là ông đánh chết ta đi, ta chết thì ông được vui vẻ rồi!” Trần thị ngửa đầu, châm chọc nhìn ông, hai hốc mắt căng lên trông cực kì đáng sợ, “Đánh chết ta, xong lại đem mấy đứa con ta sinh ra giết hết đi, để các người lại thành một nhà! Ta tranh đồ của nàng, ta nhận, ta sẽ cút đi thật xa, ta dẫn bọn nhỏ cùng chết luôn, không bao giờ… không bao giờ để các người chướng mắt nữa!”

Ngực Tạ Định kịch liệt phập phồng, tức giận đến mức bàn tay giơ lên cũng rung rung, “Ngươi, ngươi cho là ta không dám sao?”

Trần thị nở nụ cười, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống, cuối cùng chỉ chăm chú nhìn Tạ Định vài lần, bà ta nhắm mắt lại, không tiếng động rơi nước mắt, “Sao biểu ca không dám chứ? Ba mươi năm trước, ta khâu hầu bao cho biểu ca không cẩn thận vị đâm kim vào tay, biểu ca còn đau lòng, nay ta…” Sờ khuôn mặt sưng phù của mình, lại nhìn bàn tay không còn mềm mại như lúc trẻ nữa, nước mắt của Trần thị rơi càng nhiều, “Tất cả chỉ trách ta ngu đần, tin lời nói thuận miệng của ông, nếu sống mà bị ông phiền chán thế này không bằng chết đi cho rồi”.

Bà ta khóc lóc không ngừng, Tạ Định nhìn bàn tay đặt trên đùi của bà ta, thoáng nhớ lại chuyện năm đó.

Ông không hạ được quyết tâm nữa.

“Tước vị là của Minh Đường, cho dù sang năm nó không trở về được thì ta cũng sẽ để tước vị cho đứa nhỏ làm con thừa tự của Minh Đường, ngươi sớm hết hy vọng đi”, Tạ Định xoay người, đưa lưng về phía bà ta, “Vì ba đứa nhỏ, chuyện lần này ta sẽ không truy cứu nhưng tình cảm vợ chồng nhiều năm của ngươi và ta thì đến đây là hết, lại có lần sau, ta sẽ không nương tay nữa”.

Nói xong thì ho khan rời đi.

Trần thị nhìn theo ông, thấy Tạ Định đã đi ra khỏi phòng, nghĩ đến câu “tình cảm vợ chồng đến đây là hết”, lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng vô tình của nam nhân vừa nãy, trong lòng bà ta đột nhiên cảm thấy trống rỗng nhưng rất nhanh ánh mắt lại không dao động nữa.

Chỉ vì Tạ Huy, bà ta đã phải đem tình cảm vợ chồng đập vào, nếu còn phải nhường tước vị cho nó thì chẳng phải bà ta đã tốn công vô ích sao?

Trừ phi nó đừng trở về, nếu không bà ta sẽ bắt nó phải chết!

~

Buổi sáng hôm sau, Tạ Định gọi con dâu trưởng cùng hai cháu gái đến.

“Lưu Kỳ sợ tội nên đã tự sát, ta đã phái người lục soát phòng ông ta, cũng không phát hiện thêm manh mối nào, ông ta cũng không có người thân nào khác nữa. Tối hôm qua ta đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện Minh Đường bị ngộ hại truyền ra ngoài sẽ dễ bị khiêu khích chê trách, một cô nương như Lan Đình cũng bị liên lụy, làm lớn chuyện sẽ không tốt cho thanh danh của nó, bây giờ Lưu Kỳ đã chết, ân oán coi như xong, các con cứ an tâm đợi Minh Đường cùng Lan Đình trở về đi, có so đo thêm nữa thì cũng vô ích”.

Tạ Định thấy thẹn trong lòng, cũng không dám nhìn ba mẹ con, chỉ đưa cuốn sổ con ông đã viết ra, “Đây là ta viết để gửi cho Thánh Thượng, nói là Minh Đường vì việc công mà rơi xuống biển, hiện nay vẫn đang ở hải ngoại. Hoàng thượng biết chuyện, chắc chắn sẽ hạ chỉ an ủi chúng ta, đến lúc đó ta lại thỉnh phong Minh Đường làm thế tử, hoàng thượng chắc chắn sẽ chuẩn tấu”.

“Đây là tổ phụ hối lộ cho chúng cháu sao?”

Tạ Lan Âm nhìn về phía người mà nàng từng oán giận cũng từng kính trọng, trong mắt ngập nước, “Tổ phụ, đó là con trai ruột của người đó, bây giờ ông ấy sống chết không rõ, người biết rõ là kẻ nào muốn giết ông ấy vậy mà chỉ định dùng một tấu chương để lấy lệ với vợ con ông ấy sao? Phụ thân và đại tỷ cùng người vào sinh ra tử, tước vị này chẳng lẽ không nên thuộc về họ chắc, thế mà người định dùng thứ vốn nên thuộc về Đại phòng để hối lộ chúng ta sao? Người tự nhìn lại trái tim của mình đi, rốt cuộc nó đã bị ném đi chỗ nào rồi!”

Giọng nói của cháu gái mềm mại yêu kiều, lúc làm nũng đều khiến ông cái gì cũng bằng lòng, bây giờ nó khóc lóc chỉ trích ông, trái tim của Tạ Định cũng đau như dao cắt.

Trưởng tử gặp chuyện không may, ông cũng ngày đêm lo lắng, nhưng là…

Nếu giết thê tử thì ba đứa con kia sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó cái nhà này sẽ biến thành dạng gì đây?

Ông không dám nhìn con dâu và cháu gái, cũng không biết phải đáp lời thế nào, ông chỉ biết theo bản năng tìm cớ cho mình, “Minh Đường phúc lớn mệnh lớn…”

“Phúc của cha cháu không hề lớn chút nào!”, Tạ Lan Âm nước mắt như mưa, nắm lấy tấu chương ném về phíaTạ Định, “Có một người cha như ngài, ông ấy không chết đã là ông trời có mắt, nếu chết thì cũng là đáng kiếp, ai bảo ông ấy sinh ra trong Tạ gia, ai bảo ông ấy tôn kính một người cha như ngài, tổ phụ người…”

“Lan Âm!” Tưởng thị kéo tiểu nữ nhi đang không thể kiềm chế bi phẫn vào trong lòng, xoa đầu trấn an nàng. “Lan Âm đừng nói nữa….”

“Con muốn nói…” Tạ Lan Âm rúc vào trong lòng mẫu thân, nghẹn ngào khóc nức nở.

Thấy Phương Trạch không cần đứa con gái là Phương Lăng, nàng còn từng thông cảm với Phương Lăng, cũng cực kì kinh ngạc vì trên đời lại có một kẻ như Phương Trạch, chỉ vì một nữ nhân mà vứt bỏ cả vợ con, tối hôm qua nàng trằn trọc đợi suốt một đêm, cuối cùng đợi được một vị tổ phụ không khác gì Phương Trạch, phụ thân cùng đại tỷ suýt chút nữa phải chết trên biển, vậy mà ông ấy còn bao che cho Trần thị sao?

Nàng thấy không đáng cho phụ thân.

Tạ Định cúi mắt, nghe thấy tiếng khóc bi phẫn uất ức của cháu gái, lại nhìn tấu chương rơi trên đùi, chỉ hận sao nó không bị ném thẳng vào mặt mình.

Đầu tiên là có lỗi với biểu muội, sau đó lai có lỗi với vong thê, bây giờ ông lại phụ lòng một nhà trưởng tử.

“Nếu phụ thân đã nói Lưu Kỳ là hung thủ, thì con xin tin phụ thân, phụ thân lo lắng cho Lan Đình, không muốn chân tướng chuyện này truyền ra ngoài, con cũng xin nghe phụ thân sắp xếp”, Tưởng thị ôm nữ nhi vào lòng, bình tĩnh nhìn cha chồng ở đối diện, bà đã sớm đoán được bảy tám phần, cho nên lúc này nghe được câu trả lời, bà cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Nương…”, hai mắt Tạ Lan Âm đẫm lệ, mơ hồ ngẩng đầu, cùng tỷ tỷ Tạ Lan Kiều nhìn về phía mẫu thân, đều không hiểu vì sao mẫu thân lại nói vậy.

Lần đầu tiên Tạ Định nâng mắt lên, cực kì khó tin nhìn về phía con dâu.

Tưởng thị xoa đầu con gái nhỏ, để Tạ Lan Âm đứng vững, bà liền quỳ xuống trước mặt Tạ Định, mặt không chút biểu cảm, dập đầu nói: “Tướng công làm người ngay thẳng trung tâm vì nước, vậy mà còn bị người ta căm thù rước lấy họa sát thân, con dâu lo lắng trong Tạ phủ còn có kẻ cũng thù hận tướng công muốn nhân cơ hội trả thù tiếp. Tướng công không ở đây, cuộc sống hàng ngày của con dâu cũng không yên, chỉ nơm nớp lo sợ không biết lúc nào mình sẽ thành oan hồn dưới đao, sợ chỉ sơ suất một chút thì Lan Kiều Lan Âm cũng bị hãm hại. Cho nên con xin phụ thân cho phép con mang hai chị em chúng nó cùng về nhà mẹ đẻ né tránh một thời gian, đợi năm sau Minh Đường cùng Lan Đình trở lại thì chúng con lại trở về phủ tẫn hiếu”.

Rốt cuộc Tạ Định cũng hiểu được vì sao đứa con dâu này lại bình tĩnh như thế, ông biết, nó không phải loại người bị bắt nạt còn tiếp tục nhẫn nhịn.

Về nhà mẹ đẻ sao?

Cũng tốt, ít nhất ở đó còn có những người thân thực sự quan tâm đến ba mẹ con nó, còn ở đây, có ai đáng giá để chúng nó lưu lại chứ?

“Được, nếu có chuyện gì thì nhớ viết thư về đây, bao giờ Minh Đường trở lại, ta sẽ bảo nó đến đón các con”, Tạ Định mệt mỏi nói, trong đầu lại hiện lên vài người, “Để Tiết Cửu hộ tống các con trở về Tây An đi, bao giờ Minh Đường trở về, ta lại điều hắn vào kinh nhậm chức”.

Tiết Cửu cực kì trung thành tận tâm với trưởng tử, để hắn bảo hộ ba mẹ con chúng nó, ông cũng yên tâm.

“Cảm tạ phụ thân đã thành toàn”.

Tưởng thị thản nhiên nói, lúc đứng dậy, lại nói với hai nữ nhi, “Đi thôi, trở về dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường”.

Ngôi nhà này, bà không muốn lưu lại thêm một phút nào nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương