Mỹ Nhân Khó Gả
-
Chương 40: Hôn lễ
Làm lễ Nạp Thái xong, Lễ Bộ chọn ra một danh sách các quan viên và mệnh phụ tham gia hôn lễ Thái tử, Ti Thiên Giám chọn ngày giờ tốt làm lễ thành
hôn. Vì vậy, hoàng cung và Cung gia đều bận lu bù.
Chuyện đồn đại khó phân thật giả suốt một thời gian dài giữa Thái tử và kinh thành đệ nhất mỹ nhân rốt cuộc đã ngã ngũ, trở thành đề tài ưa thích lúc trà dư tửu hậu của các phu nhân ưa tán chuyện. Ai nấy đều công nhận đây quả là một câu chuyện lắt léo ly kỳ mà đầy cẩu huyết, càng bình luận càng thú vị. Cuộc đại tuyển chọn Thái tử phi đã quyết định sẽ tiến hành năm sau vì một câu nói của Thuần Vu Thiên Mục mà hủy bỏ, không cần trải qua nhiều vòng tuyển chọn khắt khe căng thẳng, tiểu thư nhà họ Cung đã được ông trời chọn như thế.
Vì vậy nhất thời số công tử thiếu gia cung không đủ cầu, các vị thiên kim tiểu thư vốn chờ tuyển Thái tử phi mà chần chừ chưa đính hôn giờ nhao nhao tìm nơi gả, các bà mai nói đến miệng không khép được.
Tham gia hôn lễ Thái tử lần lượt là bốn vị mệnh phụ Triệu Quốc phu nhân, phu nhân Ngụy Quốc công, phu nhân An Quốc công, phu nhân Lưu Dương Hầu. Mấy vị phu nhân này đều là trai gái đầy đủ, vợ chồng hòa thuận.
Ngày hôn lễ là ngày mười sáu tháng chín, trong mấy tháng đó, Mộ Thẩm Hoằng thật sự phái Bí Tư Doanh âm thầm canh giữ bảo vệ Cung phủ, quyết không để sơ sẩy.
Cung Khanh đã trải qua mấy phen trắc trở, bị dày vò đến chết lặng, thậm chí còn không tin lần này có thể thành công? Từ lúc ban đầu chọn được Thẩm Túy Thạch, đến Nhạc Lỗi chưa được đề cập đã hi sinh, lại đến “người qua đường” Duệ Vương, tính ra, Mộ Thẩm Hoằng đã là người thứ tư để tính chuyện chung thân. Cung Khanh cảm thấy danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân có thể đi vào dĩ vãng, đổi thành kinh thành đệ nhất khó gả mới chuẩn.
Trải qua mấy lần trắc trở chồng chất, Cung phu nhân và Cung Khanh đều chuẩn bị tâm lý đón trắc trở mới, ai ngờ lần này lại suôn sẻ thế, đến ngày đó, Mộ Thẩm Hoằng mặc triều phục dẫn theo Tán lễ đại thần và thị vệ đến Cung phủ mang theo Thái tử phi sách bảo. Cơ bản có thể coi là ván đã đóng thuyền, sẽ không có biến cố gì nữa.
So với phụ thân mừng rỡ như điên, Cung Khanh là tân nương nhưng không hoan hỉ nhiều. Thứ nhất nàng biết Độc Cô Hoàng hậu không thích nàng, chỉ là e ngại thiên ý mới rước nàng tiến cung, chắc chắn sẽ chẳng dễ chung sống, thứ hai là có em chồng như A Cửu, xưa nay nước giếng không phạm nước sông, hôm nay ở cùng một chỗ, nước giếng nước sông đều trộn vào nhau, chẳng tốn nhiều công sức cũng nghĩ được vô số tình huống không thoải mái, thứ ba là Mộ Thẩm Hoằng tương lai đăng cơ, hậu cung ba nghìn, nàng phải xử sự thế nào? Nghĩ mấy điều đấy, nàng liền đau đầu, sâu trong nội tâm còn một tiếc nuối chỉ mình nàng biết, đó là Duệ Vương. Hắn có thể là người cứu nàng đêm Nguyên Tiêu. Nếu không phải Thuần Vu Thiên Mục nói nàng tướng mẫu nghi thiên hạ, lúc này hẳn đã gả cho hắn.
Tiếc nuối làm sao, duyên phận đấy bị một câu nói của Thuần Vu Thiên Mục chôn vùi. Nghĩ đến đây, Cung Khanh giật mình, liệu có thể là Mộ Thẩm Hoằng sai khiến Thuần Vu Thiên Mục nói thế?
Nhớ đến nụ cười như có như không, đôi mắt thâm sâu khó lường của Mộ Thẩm Hoằng, nàng lại cảm thấy suy nghĩ đấy rất có khả năng, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Duệ Vương từ hôn.
Nàng yên lặng cắn răng, được, chờ đến đêm tân hôn tỷ tỷ sẽ dạy dỗ ngươi.
Thấm thoát đã đến tháng chín, ngày thành hôn càng lúc càng gần. Cung phu nhân ngày ngày vặn tay đếm ngày, yên lặng cầu khẩn trong lòng, lần này nhất định phải thành, nếu không thành, lão nương cũng muốn điên rồi.
Trước hôn lễ một ngày, Cung phu nhân cầm một món đồ lén lút vào phòng con gái, sau đó đóng cửa cài then cẩn thận.
Cung Khanh thấy mẫu thân lén la lén lút, không khỏi hỏi: “Mẫu thân người định làm gì vậy?”
“Con gái, lại đây, mẹ có thứ này cho con.”
Cung Khanh cười phì một tiếng: “Là tiền riêng của mẹ hay đồ gia bảo? Thần bí quá.”
“Uhm, xem như đồ gia bảo đi.” Cung phu nhân lấy từ trong ống tay áo ra một tấm gương.
“Đây là… ” Cung Khanh nhận tấm gương, không hiểu nổi có gì đặc biệt.
“Con nhìn mặt sau.”
Cung Khanh xoay lại, vừa nhìn liền đỏ mặt, vội xoay lại.
“Khụ khụ, cái này là bà ngoại của con cho ta.”
Cung phu nhân cầm tấm gương, xoay mặt sau, chỉ vào hình vẽ: “Con đừng e lệ, đây là đạo vợ chồng không có gì xấu xa, ai ai cũng thế.”
Cung Khanh xấu hổ không thể ngẩng đầu, Cung phu nhân đưa tấm gương ra trước mặt nàng, chỉ vào một tư thế vẽ trên đấy: “Cái này phải xem thật kỹ, đừng để đến lúc đấy cái gì cũng không hiểu, làm Thái tử bực mình.”
“Mẫu thân.” Cung Khanh hờn giận nói một câu, che kín mặt.
“Con gái, nghe ta nói.” Cung phu nhân ngồi sát lại Cung Khanh, kề tai thì thầm.
Cung Khanh càng nghe càng ngượng ngùng, đỏ đến mang tai.
“Còn chuyện này con cũng phải nhớ kỹ, mấy ngày giữa chu kỳ không được cùng phòng với hắn.”
Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt hỏi: “Tại sao?”
“Mấy ngày đó dễ thụ thai. Một người ăn chay toàn cải xanh đậu phụ suốt hai mươi năm, chợt cho hắn ăn thịt kho, tất nhiên là thực tủy tri vị (đại khái là lần đầu tiên nếm thử thì cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành thói quen, cứ muốn tiếp tục, không ngừng), nếu con lại muốn hắn quay về với cải xanh đậu phụ, tất là hắn không chịu. Nếu con mới cưới đã mang thai, không thể cùng phòng trong mấy tháng, hắn vừa mới trải nghiệm, làm sao nhẫn nhịn ham muốn?”
Cung Khanh nghe mà đỏ mặt, cúi đầu không nói.
“Hắn thân phận không tầm thường, trong cung có không biết bao nhiêu nữ nhân nhìn chằm chằm hắn như mèo thấy mỡ, chỉ tìm cơ hội dâng hiến. Khi vợ mình có bầu là lúc đàn ông dễ thay lòng đổi dạ nhất, hắn đang lúc tuổi trẻ sức lực dồi dào sao có thể kìm nén? Nếu để nữ nhân khác tìm được cơ hội chen vào thì nguy to.”
Nói đến đây, Cung phu nhân thở dài: “Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nếu con gả cho một người bình thường, tất nhiên không cần quan tâm những chuyện này, không buồn không lo sống những ngày tháng yên bình, nhưng một khi gả cho hắn, con sẽ phải cẩn trọng mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng phải đề phòng, ngàn vạn lần không thể để sơ hở cho kẻ khác có được cơ hội. Trước tiên giữ chặt trái tim hắn, sau đó hãy mang thai, như vậy không sợ nữ nhân khác tranh giành. Hơn nữa, con cũng còn ít tuổi, giờ mang thai sinh con có phần nguy hiểm, đợi thêm mấy năm mới tốt.”
Nói xong những lời này, Cung phu nhân lại đặt tấm gương vào tay Cung Khanh, dặn dò: “Phải xem thật kỹ, đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là tri thức mình còn thiếu.”
Cung Khanh đỏ mặt nhận tấm gương, vâng dạ nhỏ như tiếng muỗi.
Ngày hôn lễ, bốn vị phu nhân dẫn theo tùy thị nữ quan trong cung đến nhà họ Cung trước. Đường từ Hoàng cung đến Cung phủ đều bị cấm vệ dọn sạch không một chướng ngại vật, cấm vệ quân còn dàn hàng đứng canh hai bên đường. Tất cả cấm vệ quân đều mặc bộ y phục bằng nhung đỏ kiểu mới.
Đến giờ lành rước dâu, Mộ Thẩm Hoằng mặc lễ phục đến quỳ lạy Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu, sau đó mang theo thị vệ, phù rể, Tán lễ đại thần cùng đoàn tùy tùng, đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp ra khỏi Hoàng cung, hướng tới Cung phủ.
Lúc này, Cung Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi chờ tại khuê phòng. Mũ phượng bằng vàng ròng có cửu huy tứ phượng, lễ phục bách điểu triêu phượng, che mặt là khăn thêu mây sóng bằng chỉ kim tuyến.
Mũ phượng khảm vô số trân châu bảo thạch, áo cưới khăn che mặt tinh sảo hoa mỹ lấp lánh rực rỡ, tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của Cung Khanh. Vốn đã là mày không vẽ mà nét, môi không son mà hồng, trải qua một phen trang điểm tinh tế, càng khiến người khác kinh ngạc không chớp được mắt.
Cung phu nhân âm thầm nhìn, vừa hoan hỉ vừa phiền muộn. Nữ nhi bảo bối xinh đẹp như tiên, từ hôm nay trở đi sẽ thành người của Mộ Thẩm Hoằng, thật béo bở cho tên tiểu tử kia.
Cung Khanh đang căng thẳng không cần phải nói, ngoài căng thẳng nàng còn đói. Đã là lúc hoàng hôn, từ sáng nàng mới chỉ được ăn một phần điểm tâm ít ỏi, sau đó không được ăn cơm nữa, nước cũng không được uống, từ Cung phủ đến hoàng cung là một khoảng cách tương đối, bị kiêng khem thế để tránh nhu cầu cá nhân.
Mũ phượng nặng nề trên đầu làm cổ đau nhức, bụng lại đói, nàng càng lúc càng ngóng trông Mộ Thẩm Hoằng đến nhanh một chút, để còn giải phóng cho nàng.
Rốt cuộc, bên tai cũng nghe tiếng pháo nổ, đoàn rước dâu đã đến, không lâu sau, một tràng cười náo nhiệt đến trước cửa.
Mộ Thẩm Hoằng dẫn theo một đoàn con em quý tộc, còn có hơn mười thanh niên tuấn tú trong triều tạo thành đội ngũ rước dâu, đi sau phù rể, ồn ào hô: “Đọc thơ mừng đám cưới đi.”
Cung phu nhân nhìn qua cửa sổ, phát hiện phù rể lại chính là Thẩm Túy Thạch.
Nghiệp chướng, làm thế chẳng phải là rạch nát trái tim Thẩm đại nhân sao, nhất định là chủ ý của A Cửu, khiến Thẩm đại nhân chứng kiến mà tuyệt vọng. Cung phu nhân thầm than thở.
Có người hô: “Thẩm Trạng nguyên nhanh đọc thơ mừng.”
Bắt Thẩm Túy Thạch làm thơ chúc mừng đám cưới thật là một việc đau khổ, xưa nay văn chương lai láng, giờ phút này lòng dạ rối bời, chẳng nghĩ nổi một tứ thơ. Mọi người hân hoan giục giã, chẳng hay biết nỗi đau khổ đang dày vò hắn.
Thẩm Túy Thạch nhìn lên, chậm rãi đọc:
Người vốn khuynh thành
Cần gì son phấn
Thái dương lên cao
Xin đừng chậm trễ
Cung Khanh quạt tròn che mặt, nghe giọng Thẩm Túy Thạch lòng đầy tiếc nuối. Nếu không phải A Cửu, hôm nay hẳn là nàng đã gả cho hắn.
Cung Khanh được Triệu Quốc phu nhân và Ngụy Quốc Công phu nhân đỡ, đi xuống.
Thảm đỏ trải từ cửa phòng đến tận cổng Cung phủ. Trên thảm đầy những hoa quả ý nghĩa tốt lành, Cung Khanh quạt tròn che mặt, đi thật chậm, đây là con đường không thể quay lại, từ lúc này trở đi, nàng như bát nước hắt đi.
Tâm tình trăm mối, cảm xúc ngổn ngang, lưu luyến không rời, nhưng không thể tránh. Tất cả đều không giống dự định của nàng, thậm chí là đi ngược lại.
Đi trên thảm đỏ, nhìn con đường dẫn đến hoàng cung, nghĩ đến tương lai sắp phải đối mặt, lại thấy không cam lòng và tiếc nuối, một cách hết sức rõ ràng.
Nàng chậm rãi đi ra cổng lớn Cung phủ, Mộ Thẩm Hoằng đã dẫn đầu đoàn rước dâu chờ ở đây.
Dựa theo tục lệ, con rể muốn vào cửa sẽ bị mẹ cô dâu đánh một hồi, rời mới có thể thỉnh tân nương ra khỏi khuê phòng, nhưng vị này là Thái tử điện hạ, vì thế đổi thành đứng ngoài cổng chờ tân nương ra, không cần tự mình đi vào chịu đánh.
Cung Cẩm Lan nhìn con gái, vừa vui mừng vừa ngậm ngùi, nói: “Con vào đại nội, ngày đêm cẩn thận, hiếu kính nghe lời.”
Cung Khanh bái biệt cha mẹ, được dìu đến trước kiệu phượng.
Mười sáu người nâng kiệu phượng, tráng lệ, ung dung hoa mỹ, kiệu đỏ tươi treo vô số trân châu.
Điển nghi cung nữ đứng trước kiệu, tay bê chậu vàng, trong chậu đặt một thanh như ý bằng ngọc.
Mộ Thẩm Hoằng cầm thanh như ý, vén màn kiệu.
Phu nhân An Quốc công đỡ Cung Khanh vào kiệu.
Mặc dù gần trong gang tấc, Mộ Thẩm Hoằng lại không thể thấy dung nhan tân nương, một chiếc quạt tròn đã che kín gương mặt nàng.
Lúc nàng khom lưng vào kiệu, hắn vốn định nhìn lén một cái, nhưng nàng dùng quạt tròn che kín chặt chẽ, hắn chẳng tìm được chỗ nào đưa mắt, tâm can ngứa ngáy, toàn thân bốc hỏa, hận không thể giằng cây quạt ra khỏi tay nàng.
Màn kiệu buông xuống, Mộ Thẩm Hoằng lên xe, trong tiếng nhạc sôi động, đoàn rước dâu rời Cung phủ, hướng về hoàng cung.
Cây cổ thụ trong Đông Cung giăng đèn kết hoa, sáng soi mười dặm như không có đêm. Ánh sáng rực rỡ khắp muôn nơi.
Trên cây treo đèn cung đình, hành lang treo đèn thủy tinh, thảm đỏ bề ngang một trượng trải từ cửa cung đến tẩm cung, hai bên thảm đỏ là vô số đèn hoa sen, kéo dài nở rộ, đỏ tươi như lửa.
Đế hậu mặc lễ phục, chờ tại chính điện, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh đi trên thảm đỏ một trước một sau vào điện, làm lễ ba quỳ chín lạy. Chủ hôn Tương Đồng Trinh nói lời chúc mừng xong. Đế hậu đến cung Càn Minh trước, dự đại yến cùng quần thần.
Nhóm mệnh phụ liền vây quanh tân nương vào động phòng.
Cung Khanh ngồi trên ghế dài, quạt tròn che mặt, không nhìn thấy tình hình trong phòng, chỉ nghe bên tai tiếng vui cười không dứt.
Trước ghế dài có rất nhiều người, chờ xem tân nương bỏ quạt. Giữa một phòng toàn phu nhân, Mộ Thẩm Hoằng là người đàn ông duy nhất, hắn vốn đã lỗi lạc hơn người, hôm nay mặc bộ hỉ phục màu đỏ, càng thêm nổi bật, mặt mày mãn nguyện, càng thêm tuấn tú thu hút.
Giang Vương phi, Triệu Quốc phu nhân, phu nhân Ngụy Quốc công, phu nhân Hàm Dương Hầu, Trường Bình Quận chúa, Thủ Dương Đại trưởng công chúa là những người thích thú nhất với phòng tân hôn nhộn nhịp. Chỉ tiếc đây là động phòng của Thái tử điện hạ, không thể làm loạn quá đà, bọn họ cười hì hì vây quanh nhìn tân nương.
“Bỏ quạt đi, bỏ quạt đi, chúng ta chờ sốt ruột lắm rồi.” Mấy mệnh phụ lớn tuổi cười ha hả ồn ào.
“Thái tử nhanh ngâm thơ.”
Quan trọng nhất lễ hợp cẩn là bỏ quạt rồi uống rượu giao bôi, đến lúc đấy mới là hoàn thành
Mộ Thẩm Hoằng cười ngâm thơ: “Tân phụ kiến hoa chúc, tu sắc thắng vân hà, vi quân khinh khước phiến, diễm khuynh tam xuân hoa.” (đại ý, khen cô dâu xinh, nếu cô dâu bỏ quạt còn xinh hơn )
Mọi người vỗ tay cười nói: “Tân nương bỏ quạt đi.”
Nhưng quạt tròn trong tân nương tay vẫn không nhúc nhích, mọi người đều cười.
“Thái tử làm bài thơ nữa đi.”
Mộ Thẩm Hoằng cũng cười, dừng một chút ngâm: “Mi đại như viễn sơn, tiếu yếp tự triêu hà, hoa hảo nguyệt viên dạ, đoàn phiến mạc tương yểm.” (đại ý cô dâu rất xinh, đừng dùng quạt che nữa)
Quạt tròn trong tay tân nương vẫn không nhúc nhích, mọi người cười thích thú
“Thái tử hôm nay kém quá.” Trưởng công chúa cậy là trưởng bối, lại đang ngày vui, liền nổi lòng trêu chọc Mộ Thẩm Hoằng.
“Thái tử lòng như lửa đốt, nào có tâm tư làm thơ.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ muốn động phòng càng nhanh càng tốt, nào có tâm tư làm thơ.”
Dứt lời ai nấy cùng cười.
Mộ Thẩm Hoằng đỏ mặt một cách khả nghi.
Vị Thái tử điện hạ này xưa nay cao cao tại thượng, luôn xuất hiện với hình tượng tao nhã, lại có khuôn mặt thoát tục, cử chỉ như trăng thanh gió mát, cao quý nhã nhặn. Chưa từng có ai được thấy hắn lúng túng hay bị người trêu chọc, giờ bắt gặp cảnh tượng hiếm hoi, thật là mở rộng tầm mắt.
Cung Khanh ôm mối hờn giận tích tụ suốt nửa năm, giờ đang cháy hừng hực, cuối cùng cũng chờ được giây phút này, lòng thầm nhủ, đắc ý không, hôm nay không bắt ngươi làm thơ cả đêm sao giải tỏa được nỗi hận trong lòng ta.
Mộ Thẩm Hoằng lại làm thêm năm bài thơ, Cung Khanh vẫn không bỏ quạt.
Mọi người cười đến rung bàn rung ghế, sắc mặt Thái tử điện hạ càng lúc càng đáng yêu.
Thái tử không ngừng cố gắng, tân nương vẫn không rung động mảy may.
Mọi người cười vì nhìn ra là tân nương cố ý muốn làm khó Thái tử điện hạ. Không ngờ Thái tử cũng có lúc chật vật thế này, haizzz haizzz, Thái tử điện hạ như tiên nhân kia ơi, xem ra tối nay tân nương có ý định bắt ngài dốc hết túi thơ.
Sau mười bài thơ, Mộ Thẩm Hoằng bắt đầu nóng lòng, làm thơ không phải chuyện khó với hắn, nhưng xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, làm thơ làm chi chứ, lên giường rồi làm có được không.
Vì vậy, Thái tử điện hạ hắng giọng, chậm rãi ngâm:
“Động phòng ánh nến chập chờn
Giai nhân che mặt không rung động lòng
Nguyên Tiêu người giải đố đèn
Trừ tà nào đã trêu cùng minh châu.”
(Động phòng ánh hoa chúc, đoàn phiến yểm hồng trang, thượng nguyên giải đăng mê, ích tà hí minh châu)
Cung Khanh nghe hai câu trước còn cười đắc ý, nghe đến câu ba liền run rẩy, nghe đến câu thứ tư thì giật mình rơi quạt.
Chuyện đồn đại khó phân thật giả suốt một thời gian dài giữa Thái tử và kinh thành đệ nhất mỹ nhân rốt cuộc đã ngã ngũ, trở thành đề tài ưa thích lúc trà dư tửu hậu của các phu nhân ưa tán chuyện. Ai nấy đều công nhận đây quả là một câu chuyện lắt léo ly kỳ mà đầy cẩu huyết, càng bình luận càng thú vị. Cuộc đại tuyển chọn Thái tử phi đã quyết định sẽ tiến hành năm sau vì một câu nói của Thuần Vu Thiên Mục mà hủy bỏ, không cần trải qua nhiều vòng tuyển chọn khắt khe căng thẳng, tiểu thư nhà họ Cung đã được ông trời chọn như thế.
Vì vậy nhất thời số công tử thiếu gia cung không đủ cầu, các vị thiên kim tiểu thư vốn chờ tuyển Thái tử phi mà chần chừ chưa đính hôn giờ nhao nhao tìm nơi gả, các bà mai nói đến miệng không khép được.
Tham gia hôn lễ Thái tử lần lượt là bốn vị mệnh phụ Triệu Quốc phu nhân, phu nhân Ngụy Quốc công, phu nhân An Quốc công, phu nhân Lưu Dương Hầu. Mấy vị phu nhân này đều là trai gái đầy đủ, vợ chồng hòa thuận.
Ngày hôn lễ là ngày mười sáu tháng chín, trong mấy tháng đó, Mộ Thẩm Hoằng thật sự phái Bí Tư Doanh âm thầm canh giữ bảo vệ Cung phủ, quyết không để sơ sẩy.
Cung Khanh đã trải qua mấy phen trắc trở, bị dày vò đến chết lặng, thậm chí còn không tin lần này có thể thành công? Từ lúc ban đầu chọn được Thẩm Túy Thạch, đến Nhạc Lỗi chưa được đề cập đã hi sinh, lại đến “người qua đường” Duệ Vương, tính ra, Mộ Thẩm Hoằng đã là người thứ tư để tính chuyện chung thân. Cung Khanh cảm thấy danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân có thể đi vào dĩ vãng, đổi thành kinh thành đệ nhất khó gả mới chuẩn.
Trải qua mấy lần trắc trở chồng chất, Cung phu nhân và Cung Khanh đều chuẩn bị tâm lý đón trắc trở mới, ai ngờ lần này lại suôn sẻ thế, đến ngày đó, Mộ Thẩm Hoằng mặc triều phục dẫn theo Tán lễ đại thần và thị vệ đến Cung phủ mang theo Thái tử phi sách bảo. Cơ bản có thể coi là ván đã đóng thuyền, sẽ không có biến cố gì nữa.
So với phụ thân mừng rỡ như điên, Cung Khanh là tân nương nhưng không hoan hỉ nhiều. Thứ nhất nàng biết Độc Cô Hoàng hậu không thích nàng, chỉ là e ngại thiên ý mới rước nàng tiến cung, chắc chắn sẽ chẳng dễ chung sống, thứ hai là có em chồng như A Cửu, xưa nay nước giếng không phạm nước sông, hôm nay ở cùng một chỗ, nước giếng nước sông đều trộn vào nhau, chẳng tốn nhiều công sức cũng nghĩ được vô số tình huống không thoải mái, thứ ba là Mộ Thẩm Hoằng tương lai đăng cơ, hậu cung ba nghìn, nàng phải xử sự thế nào? Nghĩ mấy điều đấy, nàng liền đau đầu, sâu trong nội tâm còn một tiếc nuối chỉ mình nàng biết, đó là Duệ Vương. Hắn có thể là người cứu nàng đêm Nguyên Tiêu. Nếu không phải Thuần Vu Thiên Mục nói nàng tướng mẫu nghi thiên hạ, lúc này hẳn đã gả cho hắn.
Tiếc nuối làm sao, duyên phận đấy bị một câu nói của Thuần Vu Thiên Mục chôn vùi. Nghĩ đến đây, Cung Khanh giật mình, liệu có thể là Mộ Thẩm Hoằng sai khiến Thuần Vu Thiên Mục nói thế?
Nhớ đến nụ cười như có như không, đôi mắt thâm sâu khó lường của Mộ Thẩm Hoằng, nàng lại cảm thấy suy nghĩ đấy rất có khả năng, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Duệ Vương từ hôn.
Nàng yên lặng cắn răng, được, chờ đến đêm tân hôn tỷ tỷ sẽ dạy dỗ ngươi.
Thấm thoát đã đến tháng chín, ngày thành hôn càng lúc càng gần. Cung phu nhân ngày ngày vặn tay đếm ngày, yên lặng cầu khẩn trong lòng, lần này nhất định phải thành, nếu không thành, lão nương cũng muốn điên rồi.
Trước hôn lễ một ngày, Cung phu nhân cầm một món đồ lén lút vào phòng con gái, sau đó đóng cửa cài then cẩn thận.
Cung Khanh thấy mẫu thân lén la lén lút, không khỏi hỏi: “Mẫu thân người định làm gì vậy?”
“Con gái, lại đây, mẹ có thứ này cho con.”
Cung Khanh cười phì một tiếng: “Là tiền riêng của mẹ hay đồ gia bảo? Thần bí quá.”
“Uhm, xem như đồ gia bảo đi.” Cung phu nhân lấy từ trong ống tay áo ra một tấm gương.
“Đây là… ” Cung Khanh nhận tấm gương, không hiểu nổi có gì đặc biệt.
“Con nhìn mặt sau.”
Cung Khanh xoay lại, vừa nhìn liền đỏ mặt, vội xoay lại.
“Khụ khụ, cái này là bà ngoại của con cho ta.”
Cung phu nhân cầm tấm gương, xoay mặt sau, chỉ vào hình vẽ: “Con đừng e lệ, đây là đạo vợ chồng không có gì xấu xa, ai ai cũng thế.”
Cung Khanh xấu hổ không thể ngẩng đầu, Cung phu nhân đưa tấm gương ra trước mặt nàng, chỉ vào một tư thế vẽ trên đấy: “Cái này phải xem thật kỹ, đừng để đến lúc đấy cái gì cũng không hiểu, làm Thái tử bực mình.”
“Mẫu thân.” Cung Khanh hờn giận nói một câu, che kín mặt.
“Con gái, nghe ta nói.” Cung phu nhân ngồi sát lại Cung Khanh, kề tai thì thầm.
Cung Khanh càng nghe càng ngượng ngùng, đỏ đến mang tai.
“Còn chuyện này con cũng phải nhớ kỹ, mấy ngày giữa chu kỳ không được cùng phòng với hắn.”
Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt hỏi: “Tại sao?”
“Mấy ngày đó dễ thụ thai. Một người ăn chay toàn cải xanh đậu phụ suốt hai mươi năm, chợt cho hắn ăn thịt kho, tất nhiên là thực tủy tri vị (đại khái là lần đầu tiên nếm thử thì cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành thói quen, cứ muốn tiếp tục, không ngừng), nếu con lại muốn hắn quay về với cải xanh đậu phụ, tất là hắn không chịu. Nếu con mới cưới đã mang thai, không thể cùng phòng trong mấy tháng, hắn vừa mới trải nghiệm, làm sao nhẫn nhịn ham muốn?”
Cung Khanh nghe mà đỏ mặt, cúi đầu không nói.
“Hắn thân phận không tầm thường, trong cung có không biết bao nhiêu nữ nhân nhìn chằm chằm hắn như mèo thấy mỡ, chỉ tìm cơ hội dâng hiến. Khi vợ mình có bầu là lúc đàn ông dễ thay lòng đổi dạ nhất, hắn đang lúc tuổi trẻ sức lực dồi dào sao có thể kìm nén? Nếu để nữ nhân khác tìm được cơ hội chen vào thì nguy to.”
Nói đến đây, Cung phu nhân thở dài: “Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nếu con gả cho một người bình thường, tất nhiên không cần quan tâm những chuyện này, không buồn không lo sống những ngày tháng yên bình, nhưng một khi gả cho hắn, con sẽ phải cẩn trọng mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng phải đề phòng, ngàn vạn lần không thể để sơ hở cho kẻ khác có được cơ hội. Trước tiên giữ chặt trái tim hắn, sau đó hãy mang thai, như vậy không sợ nữ nhân khác tranh giành. Hơn nữa, con cũng còn ít tuổi, giờ mang thai sinh con có phần nguy hiểm, đợi thêm mấy năm mới tốt.”
Nói xong những lời này, Cung phu nhân lại đặt tấm gương vào tay Cung Khanh, dặn dò: “Phải xem thật kỹ, đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là tri thức mình còn thiếu.”
Cung Khanh đỏ mặt nhận tấm gương, vâng dạ nhỏ như tiếng muỗi.
Ngày hôn lễ, bốn vị phu nhân dẫn theo tùy thị nữ quan trong cung đến nhà họ Cung trước. Đường từ Hoàng cung đến Cung phủ đều bị cấm vệ dọn sạch không một chướng ngại vật, cấm vệ quân còn dàn hàng đứng canh hai bên đường. Tất cả cấm vệ quân đều mặc bộ y phục bằng nhung đỏ kiểu mới.
Đến giờ lành rước dâu, Mộ Thẩm Hoằng mặc lễ phục đến quỳ lạy Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu, sau đó mang theo thị vệ, phù rể, Tán lễ đại thần cùng đoàn tùy tùng, đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp ra khỏi Hoàng cung, hướng tới Cung phủ.
Lúc này, Cung Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi chờ tại khuê phòng. Mũ phượng bằng vàng ròng có cửu huy tứ phượng, lễ phục bách điểu triêu phượng, che mặt là khăn thêu mây sóng bằng chỉ kim tuyến.
Mũ phượng khảm vô số trân châu bảo thạch, áo cưới khăn che mặt tinh sảo hoa mỹ lấp lánh rực rỡ, tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của Cung Khanh. Vốn đã là mày không vẽ mà nét, môi không son mà hồng, trải qua một phen trang điểm tinh tế, càng khiến người khác kinh ngạc không chớp được mắt.
Cung phu nhân âm thầm nhìn, vừa hoan hỉ vừa phiền muộn. Nữ nhi bảo bối xinh đẹp như tiên, từ hôm nay trở đi sẽ thành người của Mộ Thẩm Hoằng, thật béo bở cho tên tiểu tử kia.
Cung Khanh đang căng thẳng không cần phải nói, ngoài căng thẳng nàng còn đói. Đã là lúc hoàng hôn, từ sáng nàng mới chỉ được ăn một phần điểm tâm ít ỏi, sau đó không được ăn cơm nữa, nước cũng không được uống, từ Cung phủ đến hoàng cung là một khoảng cách tương đối, bị kiêng khem thế để tránh nhu cầu cá nhân.
Mũ phượng nặng nề trên đầu làm cổ đau nhức, bụng lại đói, nàng càng lúc càng ngóng trông Mộ Thẩm Hoằng đến nhanh một chút, để còn giải phóng cho nàng.
Rốt cuộc, bên tai cũng nghe tiếng pháo nổ, đoàn rước dâu đã đến, không lâu sau, một tràng cười náo nhiệt đến trước cửa.
Mộ Thẩm Hoằng dẫn theo một đoàn con em quý tộc, còn có hơn mười thanh niên tuấn tú trong triều tạo thành đội ngũ rước dâu, đi sau phù rể, ồn ào hô: “Đọc thơ mừng đám cưới đi.”
Cung phu nhân nhìn qua cửa sổ, phát hiện phù rể lại chính là Thẩm Túy Thạch.
Nghiệp chướng, làm thế chẳng phải là rạch nát trái tim Thẩm đại nhân sao, nhất định là chủ ý của A Cửu, khiến Thẩm đại nhân chứng kiến mà tuyệt vọng. Cung phu nhân thầm than thở.
Có người hô: “Thẩm Trạng nguyên nhanh đọc thơ mừng.”
Bắt Thẩm Túy Thạch làm thơ chúc mừng đám cưới thật là một việc đau khổ, xưa nay văn chương lai láng, giờ phút này lòng dạ rối bời, chẳng nghĩ nổi một tứ thơ. Mọi người hân hoan giục giã, chẳng hay biết nỗi đau khổ đang dày vò hắn.
Thẩm Túy Thạch nhìn lên, chậm rãi đọc:
Người vốn khuynh thành
Cần gì son phấn
Thái dương lên cao
Xin đừng chậm trễ
Cung Khanh quạt tròn che mặt, nghe giọng Thẩm Túy Thạch lòng đầy tiếc nuối. Nếu không phải A Cửu, hôm nay hẳn là nàng đã gả cho hắn.
Cung Khanh được Triệu Quốc phu nhân và Ngụy Quốc Công phu nhân đỡ, đi xuống.
Thảm đỏ trải từ cửa phòng đến tận cổng Cung phủ. Trên thảm đầy những hoa quả ý nghĩa tốt lành, Cung Khanh quạt tròn che mặt, đi thật chậm, đây là con đường không thể quay lại, từ lúc này trở đi, nàng như bát nước hắt đi.
Tâm tình trăm mối, cảm xúc ngổn ngang, lưu luyến không rời, nhưng không thể tránh. Tất cả đều không giống dự định của nàng, thậm chí là đi ngược lại.
Đi trên thảm đỏ, nhìn con đường dẫn đến hoàng cung, nghĩ đến tương lai sắp phải đối mặt, lại thấy không cam lòng và tiếc nuối, một cách hết sức rõ ràng.
Nàng chậm rãi đi ra cổng lớn Cung phủ, Mộ Thẩm Hoằng đã dẫn đầu đoàn rước dâu chờ ở đây.
Dựa theo tục lệ, con rể muốn vào cửa sẽ bị mẹ cô dâu đánh một hồi, rời mới có thể thỉnh tân nương ra khỏi khuê phòng, nhưng vị này là Thái tử điện hạ, vì thế đổi thành đứng ngoài cổng chờ tân nương ra, không cần tự mình đi vào chịu đánh.
Cung Cẩm Lan nhìn con gái, vừa vui mừng vừa ngậm ngùi, nói: “Con vào đại nội, ngày đêm cẩn thận, hiếu kính nghe lời.”
Cung Khanh bái biệt cha mẹ, được dìu đến trước kiệu phượng.
Mười sáu người nâng kiệu phượng, tráng lệ, ung dung hoa mỹ, kiệu đỏ tươi treo vô số trân châu.
Điển nghi cung nữ đứng trước kiệu, tay bê chậu vàng, trong chậu đặt một thanh như ý bằng ngọc.
Mộ Thẩm Hoằng cầm thanh như ý, vén màn kiệu.
Phu nhân An Quốc công đỡ Cung Khanh vào kiệu.
Mặc dù gần trong gang tấc, Mộ Thẩm Hoằng lại không thể thấy dung nhan tân nương, một chiếc quạt tròn đã che kín gương mặt nàng.
Lúc nàng khom lưng vào kiệu, hắn vốn định nhìn lén một cái, nhưng nàng dùng quạt tròn che kín chặt chẽ, hắn chẳng tìm được chỗ nào đưa mắt, tâm can ngứa ngáy, toàn thân bốc hỏa, hận không thể giằng cây quạt ra khỏi tay nàng.
Màn kiệu buông xuống, Mộ Thẩm Hoằng lên xe, trong tiếng nhạc sôi động, đoàn rước dâu rời Cung phủ, hướng về hoàng cung.
Cây cổ thụ trong Đông Cung giăng đèn kết hoa, sáng soi mười dặm như không có đêm. Ánh sáng rực rỡ khắp muôn nơi.
Trên cây treo đèn cung đình, hành lang treo đèn thủy tinh, thảm đỏ bề ngang một trượng trải từ cửa cung đến tẩm cung, hai bên thảm đỏ là vô số đèn hoa sen, kéo dài nở rộ, đỏ tươi như lửa.
Đế hậu mặc lễ phục, chờ tại chính điện, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh đi trên thảm đỏ một trước một sau vào điện, làm lễ ba quỳ chín lạy. Chủ hôn Tương Đồng Trinh nói lời chúc mừng xong. Đế hậu đến cung Càn Minh trước, dự đại yến cùng quần thần.
Nhóm mệnh phụ liền vây quanh tân nương vào động phòng.
Cung Khanh ngồi trên ghế dài, quạt tròn che mặt, không nhìn thấy tình hình trong phòng, chỉ nghe bên tai tiếng vui cười không dứt.
Trước ghế dài có rất nhiều người, chờ xem tân nương bỏ quạt. Giữa một phòng toàn phu nhân, Mộ Thẩm Hoằng là người đàn ông duy nhất, hắn vốn đã lỗi lạc hơn người, hôm nay mặc bộ hỉ phục màu đỏ, càng thêm nổi bật, mặt mày mãn nguyện, càng thêm tuấn tú thu hút.
Giang Vương phi, Triệu Quốc phu nhân, phu nhân Ngụy Quốc công, phu nhân Hàm Dương Hầu, Trường Bình Quận chúa, Thủ Dương Đại trưởng công chúa là những người thích thú nhất với phòng tân hôn nhộn nhịp. Chỉ tiếc đây là động phòng của Thái tử điện hạ, không thể làm loạn quá đà, bọn họ cười hì hì vây quanh nhìn tân nương.
“Bỏ quạt đi, bỏ quạt đi, chúng ta chờ sốt ruột lắm rồi.” Mấy mệnh phụ lớn tuổi cười ha hả ồn ào.
“Thái tử nhanh ngâm thơ.”
Quan trọng nhất lễ hợp cẩn là bỏ quạt rồi uống rượu giao bôi, đến lúc đấy mới là hoàn thành
Mộ Thẩm Hoằng cười ngâm thơ: “Tân phụ kiến hoa chúc, tu sắc thắng vân hà, vi quân khinh khước phiến, diễm khuynh tam xuân hoa.” (đại ý, khen cô dâu xinh, nếu cô dâu bỏ quạt còn xinh hơn )
Mọi người vỗ tay cười nói: “Tân nương bỏ quạt đi.”
Nhưng quạt tròn trong tân nương tay vẫn không nhúc nhích, mọi người đều cười.
“Thái tử làm bài thơ nữa đi.”
Mộ Thẩm Hoằng cũng cười, dừng một chút ngâm: “Mi đại như viễn sơn, tiếu yếp tự triêu hà, hoa hảo nguyệt viên dạ, đoàn phiến mạc tương yểm.” (đại ý cô dâu rất xinh, đừng dùng quạt che nữa)
Quạt tròn trong tay tân nương vẫn không nhúc nhích, mọi người cười thích thú
“Thái tử hôm nay kém quá.” Trưởng công chúa cậy là trưởng bối, lại đang ngày vui, liền nổi lòng trêu chọc Mộ Thẩm Hoằng.
“Thái tử lòng như lửa đốt, nào có tâm tư làm thơ.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ muốn động phòng càng nhanh càng tốt, nào có tâm tư làm thơ.”
Dứt lời ai nấy cùng cười.
Mộ Thẩm Hoằng đỏ mặt một cách khả nghi.
Vị Thái tử điện hạ này xưa nay cao cao tại thượng, luôn xuất hiện với hình tượng tao nhã, lại có khuôn mặt thoát tục, cử chỉ như trăng thanh gió mát, cao quý nhã nhặn. Chưa từng có ai được thấy hắn lúng túng hay bị người trêu chọc, giờ bắt gặp cảnh tượng hiếm hoi, thật là mở rộng tầm mắt.
Cung Khanh ôm mối hờn giận tích tụ suốt nửa năm, giờ đang cháy hừng hực, cuối cùng cũng chờ được giây phút này, lòng thầm nhủ, đắc ý không, hôm nay không bắt ngươi làm thơ cả đêm sao giải tỏa được nỗi hận trong lòng ta.
Mộ Thẩm Hoằng lại làm thêm năm bài thơ, Cung Khanh vẫn không bỏ quạt.
Mọi người cười đến rung bàn rung ghế, sắc mặt Thái tử điện hạ càng lúc càng đáng yêu.
Thái tử không ngừng cố gắng, tân nương vẫn không rung động mảy may.
Mọi người cười vì nhìn ra là tân nương cố ý muốn làm khó Thái tử điện hạ. Không ngờ Thái tử cũng có lúc chật vật thế này, haizzz haizzz, Thái tử điện hạ như tiên nhân kia ơi, xem ra tối nay tân nương có ý định bắt ngài dốc hết túi thơ.
Sau mười bài thơ, Mộ Thẩm Hoằng bắt đầu nóng lòng, làm thơ không phải chuyện khó với hắn, nhưng xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, làm thơ làm chi chứ, lên giường rồi làm có được không.
Vì vậy, Thái tử điện hạ hắng giọng, chậm rãi ngâm:
“Động phòng ánh nến chập chờn
Giai nhân che mặt không rung động lòng
Nguyên Tiêu người giải đố đèn
Trừ tà nào đã trêu cùng minh châu.”
(Động phòng ánh hoa chúc, đoàn phiến yểm hồng trang, thượng nguyên giải đăng mê, ích tà hí minh châu)
Cung Khanh nghe hai câu trước còn cười đắc ý, nghe đến câu ba liền run rẩy, nghe đến câu thứ tư thì giật mình rơi quạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook