Mỹ Nhân Hệ Phật
-
Chương 54: Hoàn Thành Phần Chính 2
Lâu Tiêu đến trường thi từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, suôn sẻ.
Môn thi cuối cùng của ngày thi cuối cùng, Mộ Đông Dương chờ ở ngoài trường thi cùng chú dì gặp lại Luyện Tịch cũng đang đợi em trai thi xong.
Từ bức ảnh Luyện Vọng Thư gửi cho Mộ Đông Dương, đến việc mối quan hệ giữa Luyện Tịch và Mộ Đông Dương đã được xoa dịu, kể từ đó đến nay đã được một năm rưỡi, đủ để họ một lần nữa làm quen với nửa kia, xây dựng lại một mối quan hệ.
Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, hai người vẫn lần lữa không nói lời quay lại, vậy nên vẫn chưa được coi là gương vỡ lại lành đúng nghĩa.
Dạo này Mộ Đông Dương có linh cảm, mỗi lần gặp Luyện Tịch ngoài trường thi, anh cũng trông như có chuyện gì muốn nói.
Vấn đề là Mộ Đông Dương rất thích nhìn biểu cảm nuối tiếc vì hết lần này đến lần khác bỏ lỡ cơ hội của anh, nên lần nào cũng cố ý cắt ngang.
Hôm nay là ngày thi Đại học cuối cùng, cũng là môn thi cuối cùng, Mộ Đông Dương cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng nên biết điểm dừng, gọi Luyện Tịch đi mua nước cho chú dì với mình.
Luyện Tịch cũng không phụ lòng Mộ Đông Dương, lúc hai người cùng đi về phía cửa hàng ở xa, anh chợt dừng bước.
Mộ Đông Dương quay người, đang chờ mong bỗng trợn tròn mắt, thấy Luyện Tịch khóe mắt đỏ hoe, nhìn cô không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đông Dương, anh vẫn còn thích em rất nhiều.
”
Một câu nói vốn nên chan chứa yêu thương, giờ đây lại tràn đầy tuyệt vọng.
Mộ Đông Dương sững sờ, Luyện Tịch nói tiếp: “Anh đã định…”
Anh hơi ngập ngừng, phải hít một hơi thật sâu mới có thể duy trì sự nhã nhặn bây giờ, nói: “Anh đã định hẹn em, dẫn em về trường cũ của em, về nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên rồi nói với em những lời này.
”
“Nhưng…” Anh lắc lắc đầu: “Anh xin lỗi, anh đã coi đó là điều đương nhiên, anh nghĩ em đã sẵn lòng cho anh cơ hội làm bạn, nghĩa là sẵn lòng cho anh cơ hội một lần nữa theo đuổi em, anh đã làm em phải khó xử, đúng không?”
Mộ Đông Dương: “…”
Đệch, đùa quá trớn rồi.
Cũng đúng, Luyện Tịch không ngốc, sao có thể không nhận ra cô đang cố ý ngắt lời anh, chuyện này theo cái nhìn của Luyện Tịch, chẳng khác nào cô đang từ chối khéo cả.
Làm sao bây giờ, cô phải làm thế nào mới xoay chuyển tình hình lại được đây, sao có thể nói là cô xấu tính nên muốn bắt nạt anh được, nghe kì lắm.
Mộ Đông Dương đang suy nghĩ, Luyện Tịch đã lại gần cô, cố gắng xốc lại tinh thần rồi bảo: “Đi thôi, đừng để chú dì đợi lâu.
”
Luyện Tịch khẽ mỉm cười nhưng đáy mắt anh, rõ ràng đã ươn ướt…
Mộ Đông Dương thở dài một tiếng tiếng, quyết định từ bỏ phản kháng, thẳng thắn với Luyện Tịch: “Em không khó xử.
”
Luyện Tịch sững sờ.
Mộ Đông Dương gãi gãi má, nói: “Em rất chờ mong anh nói muốn quay lại với em.
”
Luyện Tịch không dám tin: “Thật sao?”
Mộ Đông Dương gật đầu: “Ừm.
”
Luyện Tịch: “Vậy lúc trước tại sao em…”
Mộ Đông Dương căng cả da đầu, nói thật: “Vì em thấy biểu cảm hụt hẫng của anh rất thú vị, không nhịn được.
”
Luyện Tịch im lặng, một lúc sau mới bất lực nói: “Sao em lại giống chị gái anh…”
Mộ Đông Dương lập tức hết cả ngại ngùng, được đấy, hóa ra chị cả cũng là người cùng phe.
Luyện Tịch đã chịu đủ tra tấn của Luyện Thần Tinh, đương nhiên sẽ không để tâm đến chút ít thú vui xấu xa này của Mộ Đông Dương, ngược lại còn vui mừng vì Mộ Đông Dương nói là cô đã chờ mong.
Mộ Đông Dương cũng chủ động gợi lại chủ đề vừa rồi, hỏi: “Thế nên, anh định dẫn em về trường học rồi nói lại lần nữa, hay là ngay bây giờ…”
Luyện Tịch không hề do dự: “Ngay bây giờ!”
Mộ Đông Dương bật cười: “Vậy thì anh nói lại những câu vừa rồi một lần nữa đi.
”
Luyện Tịch lên tiếng, giọng điệu không còn vẻ tuyệt vọng như vừa rồi mà tràn ngập chờ mong và vui sướng: “Anh vẫn thích em, Đông Dương, em có sẵn lòng cùng anh bắt đầu lại không?”
Mộ Đông Dương gật đầu, bên lề đường không mấy lãng mạn, dưới bóng cây râm mát, cho Luyện Tịch một câu trả lời mà anh hằng mong ước: “Em sẵn lòng.
”
【Cốt truyện kết thúc, hệ thống sẽ thoát ly khỏi ký chủ trong vòng một phút nữa, quay lại Cục Quản Lý Thời Không, tiếp nhận hình phạt cho việc cốt truyện không hoàn thành đủ 100%… Ríttt】
Lâu Tiêu đang tô câu trả lời trắc nghiệm, suýt chút nữa đã không kịp phản ứng lại: Cốt truyện đã hết rồi? Hệ thống phải đi ư?
Lâu Tiêu nhìn đồng hồ thấy còn thừa thời gian nên hỏi: “Hệ thống, mi có giận tao không?”
Hệ thống quét cơ sở dữ liệu: 【Trung tâm nhân cách hóa của hệ thống vẫn chưa hoàn thành, cảm xúc sâu sắc nhất trước mắt là sợ hãi, sau đó là vui mừng, biết ơn, hối hận, hệ thống vẫn chưa thể cảm nhận được thế nào là hận.
】
Lâu Tiêu lại hỏi: “Mi có thể thử đổi tên tự xưng thành ‘em’, được không?”
Hệ thống ngoan ngoãn sửa lại: “Em không hận ký chủ đại nhân.
”
Đây đúng là tin tốt, Lâu Tiêu chọc chọc ngòi bút vào giấy nháp: “Hệ thống.
”
Hệ thống: 【Ký chủ đại nhân còn có điều gì muốn nói với em ạ?】
Những lời sau đó của Lâu Tiêu không biết là lời chúc phúc hay lời nguyền, cô nói với hệ thống: “Tao bây giờ đang rất hạnh phúc, hy vọng mi cũng có thể hạnh phúc.
”
Hệ thống không biết phải trả lời những câu này thế nào nhưng dữ liệu cho thấy, trung tâm nhân cách hóa của nó đã xuất hiện một thứ cảm xúc mà chỉ nhân loại mới có — Khao khát.
Nó khao khát “hạnh phúc” mà Lâu Tiêu nói.
Nó không nhịn được tính toán, mình phải làm sao mới có thể giống như Lâu Tiêu, thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Lâu Tiêu mặc kệ thời gian đếm ngược, trong năm giây cuối cùng, nói với hệ thống: “Hẹn gặp lại.
”
Lần này, hệ thống trả lời Lâu Tiêu, giọng điệu ẩn chứa những cảm xúc hỗn độn, như là lưu luyến, như là nhẹ nhõm: 【Hẹn gặp lại, ký chủ đại nhân.
】
Sau đó, Lâu Tiêu cảm nhận được có thứ gì đã thoát khỏi cơ thể mình.
……
Luyện Vọng Thư đã tính dù có làm xong bài thi trước khi hết thời gian thì cũng không ra khỏi phòng thi sớm, một là sợ ra ngoài quá sớm sẽ bị truyền thông chờ đợi bên ngoài trường thi phỏng vấn, hai là anh biết rõ, Lâu Tiêu chắc chắn sẽ ở trong phòng thi đợi đến những giây phút cuối cùng.
Anh nghĩ ra ngoài thì cũng là phải đợi, quanh trường thi cũng không cho đỗ xe, đứng đội nắng thì thà ở trong phòng thi ngồi điều hòa.
Thi xong môn cuối cùng, Luyện Vọng Thư theo đám người rời khỏi phòng thi, suy nghĩ xem lát nữa sẽ đứng đâu đợi Lâu Tiêu.
Đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy sau lưng có một tiếng động lạ, trong lòng đánh thịch một tiếng, quay người lại —
Kỳ thi Đại học đã kết thúc, hệ thống cũng rời đi, Lâu Tiêu song hỷ lâm môn nên đi đường mà dưới chân cũng có gió.
Lúc nhìn thấy Luyện Vọng Thư ở cổng trường, cô không hề do dự mà chạy về anh đang quay lưng về phía mình.
Ý định ban đầu của cô là nhảy lên lưng Luyện Vọng Thư, dọa anh giật mình, ai ngờ anh đột nhiên xoay người, mà cô không thể dừng chân nên trò đùa lại biến thành một cái ôm nhiệt tình.
Cũng được.
Lâu Tiêu cứ như thế vọt vào vòng tay Luyện Vọng Thư, mà Luyện Vọng Thư cũng ôm chặt lấy cô.
Mấy ngày thi Đại học, bầu trời rất sáng sủa, họ đắm chìm trong ánh mặt trời mùa hạ xán lạn, làn gió thổi qua những tán lá xanh xào xạc, cũng thổi bay cái oi bức trong không khí, mang đến chút mát lạnh.
Trong đám đông, có người ồn ào, huýt sáo, có người trong lúc ấn nút máy ảnh ghi lại quang cảnh cổng trường đã vô tình khiến cho hình ảnh này đóng băng mãi mãi.
– HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH –.
Môn thi cuối cùng của ngày thi cuối cùng, Mộ Đông Dương chờ ở ngoài trường thi cùng chú dì gặp lại Luyện Tịch cũng đang đợi em trai thi xong.
Từ bức ảnh Luyện Vọng Thư gửi cho Mộ Đông Dương, đến việc mối quan hệ giữa Luyện Tịch và Mộ Đông Dương đã được xoa dịu, kể từ đó đến nay đã được một năm rưỡi, đủ để họ một lần nữa làm quen với nửa kia, xây dựng lại một mối quan hệ.
Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, hai người vẫn lần lữa không nói lời quay lại, vậy nên vẫn chưa được coi là gương vỡ lại lành đúng nghĩa.
Dạo này Mộ Đông Dương có linh cảm, mỗi lần gặp Luyện Tịch ngoài trường thi, anh cũng trông như có chuyện gì muốn nói.
Vấn đề là Mộ Đông Dương rất thích nhìn biểu cảm nuối tiếc vì hết lần này đến lần khác bỏ lỡ cơ hội của anh, nên lần nào cũng cố ý cắt ngang.
Hôm nay là ngày thi Đại học cuối cùng, cũng là môn thi cuối cùng, Mộ Đông Dương cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng nên biết điểm dừng, gọi Luyện Tịch đi mua nước cho chú dì với mình.
Luyện Tịch cũng không phụ lòng Mộ Đông Dương, lúc hai người cùng đi về phía cửa hàng ở xa, anh chợt dừng bước.
Mộ Đông Dương quay người, đang chờ mong bỗng trợn tròn mắt, thấy Luyện Tịch khóe mắt đỏ hoe, nhìn cô không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đông Dương, anh vẫn còn thích em rất nhiều.
”
Một câu nói vốn nên chan chứa yêu thương, giờ đây lại tràn đầy tuyệt vọng.
Mộ Đông Dương sững sờ, Luyện Tịch nói tiếp: “Anh đã định…”
Anh hơi ngập ngừng, phải hít một hơi thật sâu mới có thể duy trì sự nhã nhặn bây giờ, nói: “Anh đã định hẹn em, dẫn em về trường cũ của em, về nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên rồi nói với em những lời này.
”
“Nhưng…” Anh lắc lắc đầu: “Anh xin lỗi, anh đã coi đó là điều đương nhiên, anh nghĩ em đã sẵn lòng cho anh cơ hội làm bạn, nghĩa là sẵn lòng cho anh cơ hội một lần nữa theo đuổi em, anh đã làm em phải khó xử, đúng không?”
Mộ Đông Dương: “…”
Đệch, đùa quá trớn rồi.
Cũng đúng, Luyện Tịch không ngốc, sao có thể không nhận ra cô đang cố ý ngắt lời anh, chuyện này theo cái nhìn của Luyện Tịch, chẳng khác nào cô đang từ chối khéo cả.
Làm sao bây giờ, cô phải làm thế nào mới xoay chuyển tình hình lại được đây, sao có thể nói là cô xấu tính nên muốn bắt nạt anh được, nghe kì lắm.
Mộ Đông Dương đang suy nghĩ, Luyện Tịch đã lại gần cô, cố gắng xốc lại tinh thần rồi bảo: “Đi thôi, đừng để chú dì đợi lâu.
”
Luyện Tịch khẽ mỉm cười nhưng đáy mắt anh, rõ ràng đã ươn ướt…
Mộ Đông Dương thở dài một tiếng tiếng, quyết định từ bỏ phản kháng, thẳng thắn với Luyện Tịch: “Em không khó xử.
”
Luyện Tịch sững sờ.
Mộ Đông Dương gãi gãi má, nói: “Em rất chờ mong anh nói muốn quay lại với em.
”
Luyện Tịch không dám tin: “Thật sao?”
Mộ Đông Dương gật đầu: “Ừm.
”
Luyện Tịch: “Vậy lúc trước tại sao em…”
Mộ Đông Dương căng cả da đầu, nói thật: “Vì em thấy biểu cảm hụt hẫng của anh rất thú vị, không nhịn được.
”
Luyện Tịch im lặng, một lúc sau mới bất lực nói: “Sao em lại giống chị gái anh…”
Mộ Đông Dương lập tức hết cả ngại ngùng, được đấy, hóa ra chị cả cũng là người cùng phe.
Luyện Tịch đã chịu đủ tra tấn của Luyện Thần Tinh, đương nhiên sẽ không để tâm đến chút ít thú vui xấu xa này của Mộ Đông Dương, ngược lại còn vui mừng vì Mộ Đông Dương nói là cô đã chờ mong.
Mộ Đông Dương cũng chủ động gợi lại chủ đề vừa rồi, hỏi: “Thế nên, anh định dẫn em về trường học rồi nói lại lần nữa, hay là ngay bây giờ…”
Luyện Tịch không hề do dự: “Ngay bây giờ!”
Mộ Đông Dương bật cười: “Vậy thì anh nói lại những câu vừa rồi một lần nữa đi.
”
Luyện Tịch lên tiếng, giọng điệu không còn vẻ tuyệt vọng như vừa rồi mà tràn ngập chờ mong và vui sướng: “Anh vẫn thích em, Đông Dương, em có sẵn lòng cùng anh bắt đầu lại không?”
Mộ Đông Dương gật đầu, bên lề đường không mấy lãng mạn, dưới bóng cây râm mát, cho Luyện Tịch một câu trả lời mà anh hằng mong ước: “Em sẵn lòng.
”
【Cốt truyện kết thúc, hệ thống sẽ thoát ly khỏi ký chủ trong vòng một phút nữa, quay lại Cục Quản Lý Thời Không, tiếp nhận hình phạt cho việc cốt truyện không hoàn thành đủ 100%… Ríttt】
Lâu Tiêu đang tô câu trả lời trắc nghiệm, suýt chút nữa đã không kịp phản ứng lại: Cốt truyện đã hết rồi? Hệ thống phải đi ư?
Lâu Tiêu nhìn đồng hồ thấy còn thừa thời gian nên hỏi: “Hệ thống, mi có giận tao không?”
Hệ thống quét cơ sở dữ liệu: 【Trung tâm nhân cách hóa của hệ thống vẫn chưa hoàn thành, cảm xúc sâu sắc nhất trước mắt là sợ hãi, sau đó là vui mừng, biết ơn, hối hận, hệ thống vẫn chưa thể cảm nhận được thế nào là hận.
】
Lâu Tiêu lại hỏi: “Mi có thể thử đổi tên tự xưng thành ‘em’, được không?”
Hệ thống ngoan ngoãn sửa lại: “Em không hận ký chủ đại nhân.
”
Đây đúng là tin tốt, Lâu Tiêu chọc chọc ngòi bút vào giấy nháp: “Hệ thống.
”
Hệ thống: 【Ký chủ đại nhân còn có điều gì muốn nói với em ạ?】
Những lời sau đó của Lâu Tiêu không biết là lời chúc phúc hay lời nguyền, cô nói với hệ thống: “Tao bây giờ đang rất hạnh phúc, hy vọng mi cũng có thể hạnh phúc.
”
Hệ thống không biết phải trả lời những câu này thế nào nhưng dữ liệu cho thấy, trung tâm nhân cách hóa của nó đã xuất hiện một thứ cảm xúc mà chỉ nhân loại mới có — Khao khát.
Nó khao khát “hạnh phúc” mà Lâu Tiêu nói.
Nó không nhịn được tính toán, mình phải làm sao mới có thể giống như Lâu Tiêu, thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Lâu Tiêu mặc kệ thời gian đếm ngược, trong năm giây cuối cùng, nói với hệ thống: “Hẹn gặp lại.
”
Lần này, hệ thống trả lời Lâu Tiêu, giọng điệu ẩn chứa những cảm xúc hỗn độn, như là lưu luyến, như là nhẹ nhõm: 【Hẹn gặp lại, ký chủ đại nhân.
】
Sau đó, Lâu Tiêu cảm nhận được có thứ gì đã thoát khỏi cơ thể mình.
……
Luyện Vọng Thư đã tính dù có làm xong bài thi trước khi hết thời gian thì cũng không ra khỏi phòng thi sớm, một là sợ ra ngoài quá sớm sẽ bị truyền thông chờ đợi bên ngoài trường thi phỏng vấn, hai là anh biết rõ, Lâu Tiêu chắc chắn sẽ ở trong phòng thi đợi đến những giây phút cuối cùng.
Anh nghĩ ra ngoài thì cũng là phải đợi, quanh trường thi cũng không cho đỗ xe, đứng đội nắng thì thà ở trong phòng thi ngồi điều hòa.
Thi xong môn cuối cùng, Luyện Vọng Thư theo đám người rời khỏi phòng thi, suy nghĩ xem lát nữa sẽ đứng đâu đợi Lâu Tiêu.
Đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy sau lưng có một tiếng động lạ, trong lòng đánh thịch một tiếng, quay người lại —
Kỳ thi Đại học đã kết thúc, hệ thống cũng rời đi, Lâu Tiêu song hỷ lâm môn nên đi đường mà dưới chân cũng có gió.
Lúc nhìn thấy Luyện Vọng Thư ở cổng trường, cô không hề do dự mà chạy về anh đang quay lưng về phía mình.
Ý định ban đầu của cô là nhảy lên lưng Luyện Vọng Thư, dọa anh giật mình, ai ngờ anh đột nhiên xoay người, mà cô không thể dừng chân nên trò đùa lại biến thành một cái ôm nhiệt tình.
Cũng được.
Lâu Tiêu cứ như thế vọt vào vòng tay Luyện Vọng Thư, mà Luyện Vọng Thư cũng ôm chặt lấy cô.
Mấy ngày thi Đại học, bầu trời rất sáng sủa, họ đắm chìm trong ánh mặt trời mùa hạ xán lạn, làn gió thổi qua những tán lá xanh xào xạc, cũng thổi bay cái oi bức trong không khí, mang đến chút mát lạnh.
Trong đám đông, có người ồn ào, huýt sáo, có người trong lúc ấn nút máy ảnh ghi lại quang cảnh cổng trường đã vô tình khiến cho hình ảnh này đóng băng mãi mãi.
– HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH –.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook