[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!
-
Chương 24: Gia tộc nhìn thấy hồn ma
Lục Trì Mạn đi rất lâu mới đến một chỗ không giống hang động nữa thì trời đã tối, vốn tưởng rằng hắn đã thoát ra được cái nơi quỷ quái kia.
Nhưng không! Hắn đi tới một nơi còn khó hiểu hơn cả hang động.
Bởi vì bây giờ hắn đang đứng trước một nghĩa trang!
Đúng! Chính là nghĩa trang!
Lục Trì Mạn: "…" Có trời mới vì sao hắn lại có thể tới được nơi này!
Đó cũng không phải là vấn đề lớn nhất lúc này, bởi vì có một vấn đề khác khiến hắn càng thêm chết lặng, đó là hắn nhìn thấy rất nhiều hồn ma đang bay lượn.
Có già, có trẻ, có nam, có nữ, có lành lặn, có thiếu tay chân, có linh hồn thiếu cả đầu,...
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng thảo luận rôm rả của đám hồn ma, chẳng hạn như:
"Hôm nay lão tử có anh tuấn ngất trời không?" Một hồn ma nam còn đầy đủ các bộ phận hớn hở hỏi.
Đám hồn ma nữ nghe thế xúm lại nhao nhao: "Ừ! Hôm nay A Hào đẹp lắm!"
Có ma nữ khác lại đâm chọt: "Hôm nào mà chẳng vẫn một bộ dạng như thế! Hôm nào cũng hỏi, cũng khen một câu như thế đám ma các ngươi không chán à?"
Đám ma nữ bị nói đến, lập tức xù lông chiến đấu:
"Cái gì? Chúng ta thích nói gì thì nói, sao ngươi cứ phải khó chịu thế?"
"Đúng đấy! Ta khen hắn thì liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi ghen tị với A Hào chứ gì?"
Ma nữ đâm chọt kia "hừ" lạnh, ghét bỏ: "Đám ma nữ các ngươi làm ta khó chịu đấy! Hơn nữa ta có bệnh mới đi ghen tị với hắn!"
"Các tỷ tỷ đừng cãi nhau nữa!" Một hồn ma nam hài can ngăn, nó chỉ tay về phía cổng nghĩa trang chỗ Lục Trì Mạn đang đứng, cao hứng nói: "Nhìn kìa, ở kia có người sống! Một tiểu tỷ tỷ cực kì xinh đẹp!"
Đám ma nữ nghe thế đều đồng loạt quay ra nhìn, hồn ma nam càng nhiệt tình hơn xúm xít lại gần nhìn hắn soi xét từ trên xuống dưới.
Lục Trì Mạn còn nghe được đám người đó xuýt xoa khen ngợi, bàn tán bên cạnh:
"Đẹp quá!"
"Bổn cô nương ta tưởng rằng mình đẹp nhất, hôm nay rốt cuộc gặp đối thủ rồi sao?"
"Lão tử dường như chưa từng thấy cô nương nào đẹp như thế này!"
"Ngươi chết sớm như thế chưa thấy là phải!"
"Nhưng hình như là vị cô nương này đang sợ lắm, các ngươi nhìn, mặt nàng tái mét đi rồi kìa!"
"Chúng ta dọa nàng rồi sao?"
"Không phải, nàng đâu có nhìn thấy chúng ta, là do nơi này khiến nàng sợ hãi thôi, người còn sống nhìn thấy nghĩa trang tất nhiên là sợ rồi!"
Hồn ma nam hài lại phản bác: "Đệ nghĩ là tiểu tỷ tỷ này nhìn thấy chúng ta đấy! Người bình thường nhìn thấy nghĩa trang không phải sẽ chạy đi luôn sao? Nhưng đệ thấy tiểu tỷ tỷ đứng đây khá lâu rồi mà!"
Một hồn ma khác đưa ra giả thiết: "Có khi nàng sợ đến chết đứng thì sao?"
"…"
Lục Trì Mạn: "…" Đám ma này không đi đầu thai, ở chỗ này rôm rả nói cái gì vậy nha?
Hồn ma nam hài còn không chịu thua, bay tới hỏi hắn: "Tiểu tỷ tỷ có nhìn thấy chúng ta không?"
Lục Trì Mạn lần trước có thể nói chuyện với linh hồn của Triệu phu nhân, nhưng hắn không chắc chắn rằng có thể nói chuyện được với đám hồn ma này.
Nhưng hắn có thể nghe thấy hồn ma nói chuyện, vậy hẳn là có thể giao tiếp, mang suy nghĩ thử một chút, hắn gật đầu, nói với nam hài: "Ừ! Ta còn nghe thấy mọi người nói chuyện với nhau nữa!"
Hồn ma nam hài vui mừng khoe khoang: "Thấy chưa! Đệ đã nói là tiểu tỷ tỷ nhìn thấy chúng ta mà, còn nghe được chúng ta nói chuyện nữa!"
Sau khi thành công khiến một đám người...à ma chưng hửng, nó lại hỏi hắn: "Tiểu tỷ tỷ từ đâu tới đây thế, đệ ở đây cũng đã mười năm rồi chưa thấy người giống như tỷ!"
Lục Trì Mạn giật giật khóe miệng, đúng sự thật đáp: "Ta đại khái là vô tình đi lạc tới đây! Đệ biết đây là chỗ nào không?"
"Đệ không biết! Nhưng chắc là bà bà của đệ biết đấy!" Hồn ma nam hài giơ tay kéo áo hắn định kéo hắn đi nhưng tay nó không chạm được tới hắn, bấy giờ nó mới nhớ ra người ma khác biệt không thể động chạm, nó ngượng ngùng nói: "Tiểu tỷ tỷ đi, đệ dẫn tỷ đi gặp bà bà!"
Một nam hồn ma ngăn lại nam hài, nói với nó: "A Duệ, đệ từ từ, đệ chắc chắn là bà bà sẽ nói cho nàng biết à?"
Một nam hồn ma khác cũng gật đầu: "Phải đấy A Duệ, bà bà không thích người ngoài tới đây đâu!" Lại quay sang nói với hắn: "Còn chuyện cô nương hỏi, chúng ta có thể giải đáp được một chút!"
"Ta cũng biết một chút, ta nguyện ý nói hết cho cô nương nghe đấy!"
"Ta nữa!"
Lục Trì Mạn cũng không có ý định đi gặp bà bà gì đó, nghe mấy nam hồn ma nói như thế lập tức đồng ý: "Như vậy tốt lắm, đa tạ mọi người!"
"Không cần khách khí!"
"Nào! Tới đây ngồi! Mộ này chưa có chủ, cứ thoải mái!"
"Kia là mộ của ta, hôm nay có người đem đồ tới cúng, cô nương đói thì ăn tạm nhé! Dù sao để đó thì ta cũng không ăn được!"
"…"
_
Nam hồn ma ngăn lại hồn ma hài tử tên là A Từ, là hồn ma đã ở đây lâu nhất trong đám hồn ma, mặc dù lúc chết tuổi của A Từ mới là mười tám.
Lục Trì Mạn được một nam hồn ma tự giới thiệu tên là A Nhu mời ăn đồ cúng, hắn đã rất đói rồi nên cũng không từ chối, nhưng mà loại chuyện ăn đồ cúng của người ta như thế này tốt nhất không nên có lần sau, rất ngại ngùng.
Hồn ma A Từ lơ lửng trên không trung, cho dù khuôn mặt trong suốt nhưng cũng có thể nhìn ra trước khi chết chắc chắn là một nam tử rất dễ nhìn.
Lục Trì Mạn nhìn khuôn mặt của hồn ma chỉ có thể cảm thán, mẹ ruột nhất định là nhan khống, con nít đẹp thì cũng thôi, đến hồn ma cũng phải đẹp thì chịu rồi!
A Từ chờ hắn ngồi xuống ngôi mộ chưa có chủ kia mới nói: "Ta năm mười tám tuổi thì đã chết rồi nên cũng không biết được nhiều lắm, nhưng đại khái thì cách đây một đoạn về phía tây có một ngôi làng tên gọi là Linh Lung thôn, trong thôn chỉ có cỡ hai mươi gia đình thôi. Ta khi còn bé có nghe bà bà trong nhà nói thôn dân nơi này sống cách biệt với bên ngoài, trừ thế hệ ban đầu đến đây sống ẩn dật thì những thế hệ sau này đều chưa từng rời khỏi thôn, họ tự trồng cấy tự thu hoạch tự làm đồ ăn đồ dùng, ngày lễ tết cũng tự tổ chức như bình thường"
"Cho đến mười năm trước, vào một ngày mưa giông tầm tã, có một gia đình ba thế hệ từ bên ngoài không biết làm sao chạy được tới nơi này, sau đó dường như không tìm được đường ra ngoài hoặc là có lí do gì đó gia đình đó liền xin ở lại, chuyện này trưởng thôn chắc chắn không đồng ý bởi vì gia đình kia từ bên ngoài tới đây, mà thôn dân trước giờ đều không thích người bên ngoài, mấy người đó sau đó cũng không rời đi mà tìm một chỗ khác làm nhà ở lại, những thôn dân ở đây mặc dù vẫn không thích nhưng cũng không nói gì, coi như là chấp nhận để mấy người đó ở lại."
"Không lâu sau đó thôn dân phát hiện một nhà ba thế hệ kia đều có một năng lực đặc biệt, đó là họ có thể nhìn thấy hồn ma giống như cô nương vậy, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói của chúng ta thì cô nương là người đầu tiên! Thôn dân nơi này đều gọi họ là "Minh Gia" có nghĩa là gia tộc nhìn thấy người chết. Mỗi khi thôn dân có người chết hoặc cúng giỗ sẽ lại nhờ họ đến nói chuyện với người chết, xem người chết có yêu cầu nguyện vọng gì thì làm theo."
Lục Trì Mạn vừa nhai nắm xôi có hơi cứng vừa lắng nghe hồn ma A Từ bô bô nói liền một đống chữ, rút ra được một vài kết luận.
Đầu tiên, hắn đã rơi tới một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, còn làm sao rơi tới được thì phải nhờ vào sự huyền huyễn của kịch bản, hơn nữa thôn dân nơi này còn không chào đón người ngoài.
Thứ hai, ngoài hắn ra còn có người khác có năng lực nhìn thấy hồn ma, chẳng qua mấy người kia cầm chỉ là bản sơ cấp mà hắn cầm là bản nâng cấp có thể nghe được hồn ma nói chuyện.
Nhưng hai kết luận này đều không cần thiết lắm, quan trọng nhất là bây giờ làm sao để ra ngoài?
Hắn hỏi: "Ta bây giờ muốn rời khỏi đây thì phải làm thế nào?"
A Từ cười tươi rói bảo: "Ngại quá, vấn đề này của cô nương ta không biết!"
Lục Trì Mạn: "…" Không biết thì bảo không biết, cười tươi như thế làm gì?
Hồn ma A Nhu lại bảo: "Nếu cô nương muốn rời khỏi nơi này thì ta nghĩ là cô nương nên tới Minh Gia, ta trước đây có lần nghe được họ nói chuyện, nói là đã tìm thấy đường ra, không biết có phải sự thật không nữa."
"Được! Ta biết rồi!" Hắn nghĩ Minh Gia đó tốt xấu gì cũng tới từ bên ngoài, chắc sẽ nhờ vả được thôi: "Từ đây tới đó mất bao lâu?"
A Từ nói: "Cũng không lâu lắm! Linh Lung thôn phía tây, Minh Gia ở phía bắc, từ đây cứ đi thẳng hơn hai canh giờ một chút là đến!"
Lục Trì Mạn: "…vậy sao?" Hơn bốn tiếng đồng hồ mà bảo là không lâu lắm cơ đấy, từng đó thời gian ở hiện đại đủ để hắn bay nửa vòng trái đất rồi.
"Cô nương định đi bây giờ luôn sao?" A Nhu hỏi, có vẻ tiếc nuối: "Linh hồn của ta không thể đi cách mộ quá xa, nếu không ta đưa cô nương tới đó!"
"...Không!" Lục Trì Mạn lắc đầu, bây giờ tối như thế này, khắp nơi còn là rừng cây âm u như thế, hắn đâu có điên, hắn nói: "Ta sợ bóng tối!"
Một đám hồn ma: "…" Chỗ này cũng tối không phải sao?
Lục Trì Mạn đúng lí hợp tình nói tiếp: "Nhưng ở đây ta có thể nhìn thấy mọi người, còn có thể nói chuyện mà, hơn nữa ta đã đi cả ngày hôm nay rồi, không muốn đi nữa!"
"Ồ!"
_
Hồn ma nam hài gọi là A Duệ thấy hắn không đi, xán lại vui vẻ hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, đệ chưa từng thấy người bên ngoài tới đây, tỷ vì sao lại đến được đây thế?"
"À, chuyện này kì thực không có gì đáng nói!" Lục Trì Mạn ôm đầu gối, ngắn gọn hai ba câu kể lại sự việc: "Tỷ bị người xấu hãm hại rơi xuống một cái vực, tỷ còn tưởng lần này chết toi rồi thì tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm trong một hang động, sau đó tỷ tìm đường ra thì lạc đến đây rồi!"
"Tiểu tỷ tỷ đáng thương quá!" A Duệ bưng mặt than thở: "Người bên ngoài đáng sợ như vậy sao? Hay là tiểu tỷ tỷ đừng ra ngoài nữa, tỷ ở đây sẽ không bị ai hãm hại nữa!"
"Không được đâu!" Lục Trì Mạn xoa xoa đầu nó, nhưng vì là hồn ma nên không có cảm giác gì, nhưng nó dường như rất vui vẻ, cười tít mắt, hắn nói với nó: "Tỷ không giống với đệ, bên ngoài kia tỷ còn có rất nhiều người thân, có bằng hữu, còn có những người quan tâm. Bây giờ tỷ lạc tới nơi này, không tìm thấy tỷ họ sẽ lo lắng tìm kiếm, sẽ đau buồn,...vì thế, tỷ phải rời khỏi nơi này, trở về với người thân, như thế mọi người đều sẽ vui vẻ, đúng không?"
"Ò!" Vẻ mặt A Duệ có vẻ mất hứng: "Nhưng đệ rất thích tỷ, nếu mỗi ngày đều có tỷ nói chuyện cùng thì thật tốt!"
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của nó, hắn bật cười: "Đừng buồn, có muốn nghe chuyện ở bên ngoài không, tỷ kể cho đệ nghe nhé!"
"Được ạ! Bên ngoài có đẹp không, có nhiều người đẹp giống tỷ không?"
"Có chứ! Đẹp lắm! Sau này lúc đệ đầu thai kiếp khác, nhớ phải đầu thai thành người bên ngoài kia đấy nhé!"
"Vâng!"
Nhưng không! Hắn đi tới một nơi còn khó hiểu hơn cả hang động.
Bởi vì bây giờ hắn đang đứng trước một nghĩa trang!
Đúng! Chính là nghĩa trang!
Lục Trì Mạn: "…" Có trời mới vì sao hắn lại có thể tới được nơi này!
Đó cũng không phải là vấn đề lớn nhất lúc này, bởi vì có một vấn đề khác khiến hắn càng thêm chết lặng, đó là hắn nhìn thấy rất nhiều hồn ma đang bay lượn.
Có già, có trẻ, có nam, có nữ, có lành lặn, có thiếu tay chân, có linh hồn thiếu cả đầu,...
Hắn thậm chí còn nghe được tiếng thảo luận rôm rả của đám hồn ma, chẳng hạn như:
"Hôm nay lão tử có anh tuấn ngất trời không?" Một hồn ma nam còn đầy đủ các bộ phận hớn hở hỏi.
Đám hồn ma nữ nghe thế xúm lại nhao nhao: "Ừ! Hôm nay A Hào đẹp lắm!"
Có ma nữ khác lại đâm chọt: "Hôm nào mà chẳng vẫn một bộ dạng như thế! Hôm nào cũng hỏi, cũng khen một câu như thế đám ma các ngươi không chán à?"
Đám ma nữ bị nói đến, lập tức xù lông chiến đấu:
"Cái gì? Chúng ta thích nói gì thì nói, sao ngươi cứ phải khó chịu thế?"
"Đúng đấy! Ta khen hắn thì liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi ghen tị với A Hào chứ gì?"
Ma nữ đâm chọt kia "hừ" lạnh, ghét bỏ: "Đám ma nữ các ngươi làm ta khó chịu đấy! Hơn nữa ta có bệnh mới đi ghen tị với hắn!"
"Các tỷ tỷ đừng cãi nhau nữa!" Một hồn ma nam hài can ngăn, nó chỉ tay về phía cổng nghĩa trang chỗ Lục Trì Mạn đang đứng, cao hứng nói: "Nhìn kìa, ở kia có người sống! Một tiểu tỷ tỷ cực kì xinh đẹp!"
Đám ma nữ nghe thế đều đồng loạt quay ra nhìn, hồn ma nam càng nhiệt tình hơn xúm xít lại gần nhìn hắn soi xét từ trên xuống dưới.
Lục Trì Mạn còn nghe được đám người đó xuýt xoa khen ngợi, bàn tán bên cạnh:
"Đẹp quá!"
"Bổn cô nương ta tưởng rằng mình đẹp nhất, hôm nay rốt cuộc gặp đối thủ rồi sao?"
"Lão tử dường như chưa từng thấy cô nương nào đẹp như thế này!"
"Ngươi chết sớm như thế chưa thấy là phải!"
"Nhưng hình như là vị cô nương này đang sợ lắm, các ngươi nhìn, mặt nàng tái mét đi rồi kìa!"
"Chúng ta dọa nàng rồi sao?"
"Không phải, nàng đâu có nhìn thấy chúng ta, là do nơi này khiến nàng sợ hãi thôi, người còn sống nhìn thấy nghĩa trang tất nhiên là sợ rồi!"
Hồn ma nam hài lại phản bác: "Đệ nghĩ là tiểu tỷ tỷ này nhìn thấy chúng ta đấy! Người bình thường nhìn thấy nghĩa trang không phải sẽ chạy đi luôn sao? Nhưng đệ thấy tiểu tỷ tỷ đứng đây khá lâu rồi mà!"
Một hồn ma khác đưa ra giả thiết: "Có khi nàng sợ đến chết đứng thì sao?"
"…"
Lục Trì Mạn: "…" Đám ma này không đi đầu thai, ở chỗ này rôm rả nói cái gì vậy nha?
Hồn ma nam hài còn không chịu thua, bay tới hỏi hắn: "Tiểu tỷ tỷ có nhìn thấy chúng ta không?"
Lục Trì Mạn lần trước có thể nói chuyện với linh hồn của Triệu phu nhân, nhưng hắn không chắc chắn rằng có thể nói chuyện được với đám hồn ma này.
Nhưng hắn có thể nghe thấy hồn ma nói chuyện, vậy hẳn là có thể giao tiếp, mang suy nghĩ thử một chút, hắn gật đầu, nói với nam hài: "Ừ! Ta còn nghe thấy mọi người nói chuyện với nhau nữa!"
Hồn ma nam hài vui mừng khoe khoang: "Thấy chưa! Đệ đã nói là tiểu tỷ tỷ nhìn thấy chúng ta mà, còn nghe được chúng ta nói chuyện nữa!"
Sau khi thành công khiến một đám người...à ma chưng hửng, nó lại hỏi hắn: "Tiểu tỷ tỷ từ đâu tới đây thế, đệ ở đây cũng đã mười năm rồi chưa thấy người giống như tỷ!"
Lục Trì Mạn giật giật khóe miệng, đúng sự thật đáp: "Ta đại khái là vô tình đi lạc tới đây! Đệ biết đây là chỗ nào không?"
"Đệ không biết! Nhưng chắc là bà bà của đệ biết đấy!" Hồn ma nam hài giơ tay kéo áo hắn định kéo hắn đi nhưng tay nó không chạm được tới hắn, bấy giờ nó mới nhớ ra người ma khác biệt không thể động chạm, nó ngượng ngùng nói: "Tiểu tỷ tỷ đi, đệ dẫn tỷ đi gặp bà bà!"
Một nam hồn ma ngăn lại nam hài, nói với nó: "A Duệ, đệ từ từ, đệ chắc chắn là bà bà sẽ nói cho nàng biết à?"
Một nam hồn ma khác cũng gật đầu: "Phải đấy A Duệ, bà bà không thích người ngoài tới đây đâu!" Lại quay sang nói với hắn: "Còn chuyện cô nương hỏi, chúng ta có thể giải đáp được một chút!"
"Ta cũng biết một chút, ta nguyện ý nói hết cho cô nương nghe đấy!"
"Ta nữa!"
Lục Trì Mạn cũng không có ý định đi gặp bà bà gì đó, nghe mấy nam hồn ma nói như thế lập tức đồng ý: "Như vậy tốt lắm, đa tạ mọi người!"
"Không cần khách khí!"
"Nào! Tới đây ngồi! Mộ này chưa có chủ, cứ thoải mái!"
"Kia là mộ của ta, hôm nay có người đem đồ tới cúng, cô nương đói thì ăn tạm nhé! Dù sao để đó thì ta cũng không ăn được!"
"…"
_
Nam hồn ma ngăn lại hồn ma hài tử tên là A Từ, là hồn ma đã ở đây lâu nhất trong đám hồn ma, mặc dù lúc chết tuổi của A Từ mới là mười tám.
Lục Trì Mạn được một nam hồn ma tự giới thiệu tên là A Nhu mời ăn đồ cúng, hắn đã rất đói rồi nên cũng không từ chối, nhưng mà loại chuyện ăn đồ cúng của người ta như thế này tốt nhất không nên có lần sau, rất ngại ngùng.
Hồn ma A Từ lơ lửng trên không trung, cho dù khuôn mặt trong suốt nhưng cũng có thể nhìn ra trước khi chết chắc chắn là một nam tử rất dễ nhìn.
Lục Trì Mạn nhìn khuôn mặt của hồn ma chỉ có thể cảm thán, mẹ ruột nhất định là nhan khống, con nít đẹp thì cũng thôi, đến hồn ma cũng phải đẹp thì chịu rồi!
A Từ chờ hắn ngồi xuống ngôi mộ chưa có chủ kia mới nói: "Ta năm mười tám tuổi thì đã chết rồi nên cũng không biết được nhiều lắm, nhưng đại khái thì cách đây một đoạn về phía tây có một ngôi làng tên gọi là Linh Lung thôn, trong thôn chỉ có cỡ hai mươi gia đình thôi. Ta khi còn bé có nghe bà bà trong nhà nói thôn dân nơi này sống cách biệt với bên ngoài, trừ thế hệ ban đầu đến đây sống ẩn dật thì những thế hệ sau này đều chưa từng rời khỏi thôn, họ tự trồng cấy tự thu hoạch tự làm đồ ăn đồ dùng, ngày lễ tết cũng tự tổ chức như bình thường"
"Cho đến mười năm trước, vào một ngày mưa giông tầm tã, có một gia đình ba thế hệ từ bên ngoài không biết làm sao chạy được tới nơi này, sau đó dường như không tìm được đường ra ngoài hoặc là có lí do gì đó gia đình đó liền xin ở lại, chuyện này trưởng thôn chắc chắn không đồng ý bởi vì gia đình kia từ bên ngoài tới đây, mà thôn dân trước giờ đều không thích người bên ngoài, mấy người đó sau đó cũng không rời đi mà tìm một chỗ khác làm nhà ở lại, những thôn dân ở đây mặc dù vẫn không thích nhưng cũng không nói gì, coi như là chấp nhận để mấy người đó ở lại."
"Không lâu sau đó thôn dân phát hiện một nhà ba thế hệ kia đều có một năng lực đặc biệt, đó là họ có thể nhìn thấy hồn ma giống như cô nương vậy, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói của chúng ta thì cô nương là người đầu tiên! Thôn dân nơi này đều gọi họ là "Minh Gia" có nghĩa là gia tộc nhìn thấy người chết. Mỗi khi thôn dân có người chết hoặc cúng giỗ sẽ lại nhờ họ đến nói chuyện với người chết, xem người chết có yêu cầu nguyện vọng gì thì làm theo."
Lục Trì Mạn vừa nhai nắm xôi có hơi cứng vừa lắng nghe hồn ma A Từ bô bô nói liền một đống chữ, rút ra được một vài kết luận.
Đầu tiên, hắn đã rơi tới một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, còn làm sao rơi tới được thì phải nhờ vào sự huyền huyễn của kịch bản, hơn nữa thôn dân nơi này còn không chào đón người ngoài.
Thứ hai, ngoài hắn ra còn có người khác có năng lực nhìn thấy hồn ma, chẳng qua mấy người kia cầm chỉ là bản sơ cấp mà hắn cầm là bản nâng cấp có thể nghe được hồn ma nói chuyện.
Nhưng hai kết luận này đều không cần thiết lắm, quan trọng nhất là bây giờ làm sao để ra ngoài?
Hắn hỏi: "Ta bây giờ muốn rời khỏi đây thì phải làm thế nào?"
A Từ cười tươi rói bảo: "Ngại quá, vấn đề này của cô nương ta không biết!"
Lục Trì Mạn: "…" Không biết thì bảo không biết, cười tươi như thế làm gì?
Hồn ma A Nhu lại bảo: "Nếu cô nương muốn rời khỏi nơi này thì ta nghĩ là cô nương nên tới Minh Gia, ta trước đây có lần nghe được họ nói chuyện, nói là đã tìm thấy đường ra, không biết có phải sự thật không nữa."
"Được! Ta biết rồi!" Hắn nghĩ Minh Gia đó tốt xấu gì cũng tới từ bên ngoài, chắc sẽ nhờ vả được thôi: "Từ đây tới đó mất bao lâu?"
A Từ nói: "Cũng không lâu lắm! Linh Lung thôn phía tây, Minh Gia ở phía bắc, từ đây cứ đi thẳng hơn hai canh giờ một chút là đến!"
Lục Trì Mạn: "…vậy sao?" Hơn bốn tiếng đồng hồ mà bảo là không lâu lắm cơ đấy, từng đó thời gian ở hiện đại đủ để hắn bay nửa vòng trái đất rồi.
"Cô nương định đi bây giờ luôn sao?" A Nhu hỏi, có vẻ tiếc nuối: "Linh hồn của ta không thể đi cách mộ quá xa, nếu không ta đưa cô nương tới đó!"
"...Không!" Lục Trì Mạn lắc đầu, bây giờ tối như thế này, khắp nơi còn là rừng cây âm u như thế, hắn đâu có điên, hắn nói: "Ta sợ bóng tối!"
Một đám hồn ma: "…" Chỗ này cũng tối không phải sao?
Lục Trì Mạn đúng lí hợp tình nói tiếp: "Nhưng ở đây ta có thể nhìn thấy mọi người, còn có thể nói chuyện mà, hơn nữa ta đã đi cả ngày hôm nay rồi, không muốn đi nữa!"
"Ồ!"
_
Hồn ma nam hài gọi là A Duệ thấy hắn không đi, xán lại vui vẻ hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, đệ chưa từng thấy người bên ngoài tới đây, tỷ vì sao lại đến được đây thế?"
"À, chuyện này kì thực không có gì đáng nói!" Lục Trì Mạn ôm đầu gối, ngắn gọn hai ba câu kể lại sự việc: "Tỷ bị người xấu hãm hại rơi xuống một cái vực, tỷ còn tưởng lần này chết toi rồi thì tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm trong một hang động, sau đó tỷ tìm đường ra thì lạc đến đây rồi!"
"Tiểu tỷ tỷ đáng thương quá!" A Duệ bưng mặt than thở: "Người bên ngoài đáng sợ như vậy sao? Hay là tiểu tỷ tỷ đừng ra ngoài nữa, tỷ ở đây sẽ không bị ai hãm hại nữa!"
"Không được đâu!" Lục Trì Mạn xoa xoa đầu nó, nhưng vì là hồn ma nên không có cảm giác gì, nhưng nó dường như rất vui vẻ, cười tít mắt, hắn nói với nó: "Tỷ không giống với đệ, bên ngoài kia tỷ còn có rất nhiều người thân, có bằng hữu, còn có những người quan tâm. Bây giờ tỷ lạc tới nơi này, không tìm thấy tỷ họ sẽ lo lắng tìm kiếm, sẽ đau buồn,...vì thế, tỷ phải rời khỏi nơi này, trở về với người thân, như thế mọi người đều sẽ vui vẻ, đúng không?"
"Ò!" Vẻ mặt A Duệ có vẻ mất hứng: "Nhưng đệ rất thích tỷ, nếu mỗi ngày đều có tỷ nói chuyện cùng thì thật tốt!"
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của nó, hắn bật cười: "Đừng buồn, có muốn nghe chuyện ở bên ngoài không, tỷ kể cho đệ nghe nhé!"
"Được ạ! Bên ngoài có đẹp không, có nhiều người đẹp giống tỷ không?"
"Có chứ! Đẹp lắm! Sau này lúc đệ đầu thai kiếp khác, nhớ phải đầu thai thành người bên ngoài kia đấy nhé!"
"Vâng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook